Nam Thần Nhà Cô Có Bệnh

Chương 48: Chảy dài và hạnh phúc

Tây Qua Duyên

03/07/2016

Sau bữa cơm tối vô cùng đầm ấm, Terry với tư cách anh cả dẫn Niệm Niệm về phòng làm bài tập, cặp song sinh say giấc nồng trong nôi. Ngoài vườn hoa, ánh đèn vàng chiếu lên gương mặt Giản Ưu, càng khiến cô trông thật xinh đẹp, cô ngồi co trên ghế, cơn gió se lạnh ban đêm thổi qua không biết khoan khoái thế nào.

Cận An đi qua thấy Giản Ưu như một chú mèo con, trái tim trở nên mềm mại vô cùng, nó được sự ấm áp của cô dao động. Anh ngồi xuống bên cạnh, đưa cốc sữa cho cô rồi cầm cái mền đắp lên đùi cô.

Giản Ưu dịch người, hoàn toàn tựa vào Cận An, anh vòng tay ôm lấy vợ, hai người im lặng cảm nhận cơn gió đầu thu trong vườn hoa cùng nhiệt độ cơ thể của đối phương, không giống như ngọn lửa nóng bỏng mà chỉ ấm áp.

Giữa hai người bọn họ, trước giờ không đến mức lúc nào cũng đồng hành bên nhau, không tìm kiếm chủ đề nói chuyện, chỉ một động tác, một ánh mắt, một nụ cười cũng có thể cảm nhận sự dịu dàng săn sóc tự nhiên nhất đến từ người bạn đời.

Giản Ưu nghĩ trong lòng, trước kia cô từng thấy có hai người nương tựa vào nhau, đó là Raymon và Sulla, cô cũng từng hâm mộ, từng khát khao, bây giờ chúng đã dung nhập vào cuộc sống của cô, thật may mắn dường nào khi nghe được tiếng hát của anh vào năm đó, gặp gỡ anh vào năm đó.

Cận An đặt một cái bảng trên đầu gối, tay để không anh vẽ gì đó, ghi lại những nốt nhạc hiện lên trong đầu anh, thỉnh thoảng ngâm nga mấy câu, hoặc đưa tới nụ cười xinh đẹp của cô, hoặc nhận được cái ôm chặt, buổi tối thuộc về hai người đơn giản bình thường như thế.

Cánh cửa thông với vườn hoa nhẹ nhàng mở ra, Terry và Niệm Niệm thò đầu vào, Niệm Niệm chớp chớp mắt, che miệng cười, "Anh ơi, chúng ta đi xem các em đi, chúng ta phải chăm các em để bố mẹ ở đây."

Terry xoa đầu cô bé, dắt tay cô về phòng. Khi Terry mười hai tuổi không giống lũ trẻ thích ầm ĩ và tinh nghịch, tất nhiên tính tình cậu vui tươi như mặt trời, trái tim vẫn tinh thuần như thiên sứ. Cậu chắn chắn sẽ chăm sóc tốt cho em gái em trai, cậu là đứa con trai kiêu ngạo nhất của Giản Ưu và Cận An.

Cặp sinh đôi ngủ no nê, cặp mắt đen như quả nho nhìn lên món đồ chơi treo trên giường, hốt nhiên bật cười, "A, a, u, u." Đây là anh trai Cận Học Thần ê a bì bõm nói chuyện. Em trai thì có vẻ mỏng manh, tỉnh lại không thấy mẹ đâu liền chu miệng như muốn khóc, may là đã có anh Terry vạn năng, ôm cậu bé dỗ dành, chỉ thấy cậu bé cũng hiện lên nụ cười "không răng".

Terry chăm sóc Niệm Niệm nên đã sớm có "kỹ năng chuyện nghiệp", vỗ về cặp sinh đôi, cho ăn. Niệm Niệm không dỗ cậu em ngừng khóc được, cho nên cô bé càng thích cậu em Học Thần thích cười hơn, bây giờ đang nằm trêu chọc cặp má bánh bao trắng mập của em.

Khi Cận An và Giản Ưu vào nhà, cặp song sinh đã không còn trong phòng khách, họ lập tức biết là Terry và Niệm Niệm đã đưa hai em về phòng.

Hai vợ chồng lặng lẽ đến phòng của các bé cưng, Niệm Niệm ngủ say trên giường của mình, hai chân ôm lấy chăn, mặt vùi vào trong gối, Giản Ưu bật cười lật cô bé lại, đắp chăn cho cô bé, cúi đầu hôn một cái rồi mới ra.

Phòng của Terry ở bên cạnh, căn phòng của cậu con trai rất đơn giản, đồ đạc cũng không nhiều, không giống Niệm Niệm thích gối đầu và đồ chơi, trong phòng chất đầy gối đầu mềm mại và đồ chơi, Terry như đang mơ thấy chuyện vui vẻ, khóe miệng cong lên, hai người cũng dành cho cậu nụ hôn chúc ngủ ngon,chúc cho bảo bối thân yêu nhất của họ một đêm yên giấc.

Cặp song sinh còn nhỏ nên chúng ở cùng phòng với hai người, đã được anh chị dỗ ngủ. Hạnh phúc với gia đình này là gì? Chính là mỗi giây đều như bây giờ, bọn họ có tất cả, ôm nhau ngủ, hai trái tim cùng chung nhịp.



Phía sau người đến người đi, ai cũng khẩn trương làm việc, phải khiến buổi biểu diễn hoàn thành tốt nhất, bởi vì người bước lên sân khấu là Ansel, là ngôi sao đỉnh cấp nhất, cho nên họ phải tạo ra một sân khấu đỉnh cao nhất cho anh.

Tám giờ tối, buổi biểu diễn bắt đầu, pháo hoa tuôn ra, cảnh tượng cực kỳ xinh đẹp, thậm chí mang theo sức hút vô cùng, người đàn ông kia mở màn bằng một màn vũ đạo hiếm khi anh thực hiện, thân hình thon dài nhỏ những giọt mồ hôi trên sân khấu, người đàn ông ấy cũng có thể khiến người ta cảm thấy cuồng nhiệt, thì ra người đàn ông tuấn tú lịch sự nho nhã này cũng có một mặt gợi cảm mê hoặc nhường ấy.

Tình cảm yêu mến của fan hâm mộ dành cho anh mười năm như một, hò hét lên, mặc sức vui vẻ, mỗi một năm hết tến đến cũng đều có thời khắc như thế, tâm trạng kích động của họ chỉ có người đàn ông này với ca khúc ấm áp mới có thể yên tĩnh lại, họ chịu ảnh hưởng từ tiếng ca của anh, bi thương vì anh, vui mừng vì anh, mỉm cười vi anh, tung hô vì anh.

Các ca khúc qua đi, lại bị những tiếng kêu gào nhiệt liệt từ fan hâm mộ kéo về, dự kiến mười giờ buổi biểu diễn sẽ kết thúc nhưng phải đến mười giờ ba mươi mới hết, fan hâm mộ vẫn không muốn đi, họ ngồi đó, dường như còn muốn hít thở bầu không khí còn sót lại mùi vì anh, mỉm cười vì anh, tung hô vì anh.

Các ca khúc qua đi, lại bị những tiếng kêu gào nhiệt liệt từ fan hâm mộ kéo về, dự kiến mười giờ buổi biểu diễn sẽ kết thúc nhưng phải đến mười giờ ba mươi mới hết, fan hâm mộ vẫn không muốn đi, họ ngồi đó, dường như còn muốn hít thở bầu không khí còn sót lại mùi vị thuộc về thần tượng.

Ở phía sau, Niệm Niệm cầm hoa nhào vào lòng Cận An, “Bố ơi, tặng bố này, biểu diễn hay quá! Niệm Niệm yêu bố nhất!”

Mọi người ở phía sau nghe cô bé nói đều nở nụ cười, tất cả vỗ tay, vừa vì buổi biểu diễn hoàn mỹ của Cận An, vừa vì công việc họ đã hoàn thành tốt đẹp.

Cận An hôn lên mặt con gái, cũng ôm Giản Ưu và Terry, anh nói: “Ngày mai, chúng ta có thể xuất phát đi du lịch.” Buổi biểu diễn kết thúc, Cận An cũng kết thục công việc trong năm nay, cố ý để ra hai tháng, chính là vì muốn đi nghỉ cùng với vợ con, cũng ăn mừng Terry suôn sẻ đậu vào trường cao trung lý tưởng.

“Cái này còn vui hơn!” Niệm Niệm cực kỳ thích dạo chơi khắp nơi, con cái gia đình này đều hướng ngoại, rất thích hoạt động bên ngoài, ngay cả hai cục thịt cũng thích được bố mẹ đẩy xe ra ngoài, chuyển mắt nhìn khắp nơi.

Tại bờ biển nước nào đó, nước biển trong veo, ánh nắng rực rỡ lấp lánh, vô cùng chói mắt, cậu thiếu niên mười sáu tuổi dẫn cô bé mười tuổi nô đùa trong nước, hai anh em năm tuổi thì ngồi đáp cát bên cạnh bố mẹ, một lúc sau, Cận Học Thần lại dỗ được em trai Giản Học Duệ thích sạch sẽ ngoan ngoãn nằm lên cát, sau đó anh trai dùng cát đắp lên người em trai chỉ còn thừa cái đầu.

Đến khi em trai có phản ứng, phát hiện mình bị chôn, vành mắt hồng hồng, giọng non nớt cáo trạng: “Bố - mẹ - anh bắt nạt Duệ Duệ!”

Giản Ưu cười cứu Học Duệ ra, vỗ cát trên người cậu, nhưng cậu nhóc không vui, cảm thấy người đầy cát, đặc tính thích sạch sẽ nổi lên, cậu chu miệng, “Mẹ, Duệ Duệ bẩn, muốn tắm.”

Học Thần giơ cặp vuốt trắng mũm mĩm kêu la: “Mẹ ơi, con đưa em trai ra tắm!”

Giản Ưu và Cận An không yên lòng lắm về hai đứa, mỗi người ôm một đứa ngâm vào trong nước, hai cậu nhỏ thật ra đều biết, nói sao thì anh chị chúng đều là kiện tướng bơi lội, là em trai của hai người thì sao có thể không biết bơi được đúng không. Thế là vừa chạm vào nước, Học Duệ thích sạch sẽ cũng mặc kệ cát trên người, cậu cười đến nỗi mặt mày cong cong, giống như chú cá mũm mĩm bơi qua bơi lại trong nước.



Lát sau, Niệm Niệm chạy đến, kéo tay mẹ, bảo bọn họ nhìn sang bên kia, hóa ra Terry đang chơi lướt sóng, dáng người khỏe mạnh hết sức thu hút, họ thậm chí phát hiện rất nhiều cô gái tụ tập thì thầm thảo luận về mấy thiếu niên đang lướt sóng.

Niệm Niệm nhìn mấy cô gái kêu gào kia, sau đó bĩu môi, thấp giọng nói với Giản Ưu: “Mẹ, con không muốn có chị dâu giống như bọn họ.”

Giản Ưu vỗ lên đầu cô bé: “Nếu anh con thích thì sao?”

Cặp sinh đôi dường như cũng phát hiện mẹ và chị gái đang nói chuyện thú vị, vội vàng nhích mặt lại gần, sau khi nghe cũng kêu la: “Mẹ, chị dâu! Chị dâu! … Ớ, chị dâu là gì, anh muốn ăn gì sao?”

Tiếng nói trẻ con khiến họ cùng bật cười, cặp song sinh cũng ngốc nghếch cười theo, đến khi Terry lướt sóng trở lại, phát hiện ánh mắt người nhà mình rất lạ, nhất thời khó hiểu, chỉ thấy hai bánh bao chạy ra ôm lấy chân cậu: “Anh ơi, Duệ Duệ (Thần Thần) cũng muốn ăn chị dâu, anh đi mua mấy chị dâu về đi!”

Thế là mọi người vừa ngừng cười, lần này lại cười lớn, Terry dở khóc dở cười, cậu xốc hai bánh bao lên, bất đắc dĩ nhìn chúng: “Ngốc quá!”

Ngày 20 tháng 12, lại đến lễ trao giải âm nhạc toàn châu Á, khi mọi người nhìn thấy người đàn ông tuấn tú lịch sự tao nhã bước lên sân khấu, họ mỉm cười vỗ tay, những giải thưởng lớn với anh đều là danh xứng với thực, tuyệt đối không có tranh cãi, bởi vì anh là Ansel.

Nhận lấy giải thưởng khách mời trao, Cận An giơ giải thưởng vàng lên, ghé micro nói với mọi người: “Cám ơn, cám ơn tất cả các bạn fan hâm mộ, cám ơn tập thể sáng tác Phi Dương, cám ơn Cảnh Hi, Ân Tử Duẫn… Hai mươi năm, cám ơn mọi người đã làm bạn với tôi, hiện tại, tôi tuyên bố…”

Trong lòng mọi người căng thẳng, người đàn ông này chẳng lẽ lại muốn chơi trò “mất tích” như mười năm trước, muốn rút lui sao? Trái tim không ngừng nhảy lên.

Cận An dường như thấy được sắc mặt của họ, bật cười không ngớt, anh nói: “Tôi tuyên bố, từ năm tiếp theo, tôi sẽ không tiếp nhận giải thưởng bình chọn nữa, sẽ không lĩnh thưởng, tất nhiên, nếu có một ngày nhận được giải, tôi cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận. Cám ơn mọi người, cuối cùng, xin dành tặng bài ‘Trọn đời với ca hát’ cho các bạn.”

Hai mươi năm, anh vẫn đứng trên đỉnh của giới âm nhạc, với anh vậy đã đủ, hơn nữa, anh đã không cần giải thưởng để khẳng định mình, tuyên ngôn cái gì, để những giải thưởng ấy cho những ngôi sao mới càng xuất sắc hơn, anh đang mong đợi làn gió mới cho giới âm nhạc.

Năm 2036, Cận An chính thức tuyên bố ra khỏi giới âm nhạc, ngừng toàn bộ công việc trước và sau hậu trường, anh cũng nhận được giải thưởng như mong muốn, giải thưởng cho thành tựu cả đời với âm nhạc, như thế, không thẹn với tình yêu âm nhạc cả đời này của anh, duy chỉ có giải thưởng này mới minh chứng cho nửa đời ca hát của anh.

Cận An sau khi thoái ẩn dẫn Giản Ưu quay về thành phố C nước M, ở đó gặp nhau thuở ban đầu, dần dần quen biết, trở thành một phần của nhau, họ ở bên nhau, trải qua quãng thời gian hạnh phúc tươi đẹp nhất.

Con người khi còn sống sẽ luôn đi qua rất nhiều con đường, gặp được rất nhiều người, trải qua thời gian dài đằng đẵng cũng không biết bao nhiêu lận đận bao nhiêu thuận lợi, hoặc vui vẻ hoặc khổ đau, sau khi đời người được rèn luyện, sau khi đi qua con đường phồn hoa và thê lương, trên đoạn đường tốt đẹp nhất có thể gặp được người sẽ làm bạn cả đời. Cám ơn thời gian, đã cho họ gặp nhau vào thời điểm tốt đẹp nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Thần Nhà Cô Có Bệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook