Nam Thần Nhà Tôi Tuyệt Không Nam Thần
Chương 9: Ngủ Cùng Một Chỗ
Quỳnh Phi
10/12/2020
Trang Uẩn cùng Tùy
Phong vừa xuống dưới chân núi thì đã mệt mỏi như chó chết, chân run rẩy
đến mức như không còn là của bản thân. Sau khi đi qua ‘Cổng Hạnh Phúc‘, anh mới phát hiện ra nơi bọn họ vừa đến không phải là đỉnh núi, muốn đến đỉnh còn phải đi thêm một đoạn đường dài. ‘Cổng Hạnh Phúc‘ này giống như một đường thông hướng đến cửa đỉnh núi vậy.
Lúc này Trang Uẩn liền đáng thương nhìn Tùy Phong, sợ hắn sẽ vươn tay ra lần nữa, muốn lôi kéo mình đi.
Cũng may Tùy Phong có lương tâm phát hiện ra, cuối cùng không đi lên nữa, mà mang anh xuống núi. Trang Uẩn nhẹ nhàng thở ra, đồng thời muốn nói một tiếng không có duyên với cô em gái đã nói gặp lại nhau trên đỉnh núi kia, sau đó vui mừng xuống núi.
Tâm tình đã thay đổi sang vui vẻ, nhưng thân thể lại mệt mỏi đến mức theo không kịp vui vẻ trong lòng, một đường xuống núi như đi trên thảm đinh. Nếu như không phải Tùy Phong còn đang vịn lấy anh, thì anh đã run chân đến mức chỉ sợ sẽ trực tiếp lăn xuống dưới.
Trở về nhà nghỉ, Trang Uẩn liền trực tiếp ngã lên giường, nhanh chóng cảm thấy đây mới chính là Thiên Đường. Lại nhìn qua Tùy Phong một chút, người kia như không có việc gì, còn thu xếp đồ đạc. . . . . A, hoá ra là lấy quần áo. Trang Uẩn cụp nửa mí mắt, nhìn Tùy Phong cởi áo thun ngay trước mắt mình.
Do hực sự quá mệt mỏi, nên khi nhìn thấy Tùy Phong cởi trần ở ngay trước mặt mình anh cũng không kịp phản ứng. Lúc Tùy Phong cầm lấy quần áo vừa thay mang đi giặt thì có nhìn qua Trang Uẩn một chút, phát hiện anh không có phản ứng đặc biệt gì, liền trực tiếp tiến vào phòng tắm, vẻ mặt có chút. . . . . Phiền não.
Trang Uẩn nằm trên giường đánh ngáp một cái, sau đó mí mắt rốt cuộc chịu không nổi. Trước khi ngủ, cảm giác duy nhất trong lòng của anh chính là —— Mệt mỏi, quá mệt mỏi.
Chỉ tắm rửa sơ qua một chút, sau khi Tùy Phong ra ngoài vốn định gọi Trang Uẩn đi tắm, kết quả vừa đi tới, liền phát hiện ra Trang Uẩn đã ngủ thiếp đi.
Hắn lau sạch sẽ những nơi còn ướt trên thân thể, mặc quần áo vào, mới nhẹ nhàng đi đến trước giường Trang Uẩn. Trang Uẩn duy trì tư thế nằm sấp, đầu nghiêng qua một bên, hai cánh tay đều đặt dưới đầu, hai đùi duỗi thẳng rạng ra, bàn chân còn đặt ở bên ngoài giường, bởi vì còn chưa cởi giày.
Tùy Phong nhìn hồi lâu, rốt cục nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng đụng đụng mặt Trang Uẩn, Trang Uẩn không có phản ứng gì, tựa hồ không phát giác ra được chút động tác nhỏ này.
Tùy Phong đi đến cuối giường, uốn gối một chút, chân sau quỳ trên đất, cởi giày cùng vớ của Trang Uẩn ra. Sau đó muốn nhẹ nhàng ôm lấy anh, thay đổi tư thế ngủ khác, nằm sấp ngủ không tốt.
Bất quá, hắn đã đánh giá thấp trọng lượng của Trang Uẩn, mặc dù nhìn Trang Uẩn khá gầy gò, nhưng dẫu sao cũng là con trai, hơn nữa lại không thấp, ôm lần đầu tiên không thành công, còn quấy rầy đến giấc ngủ của Trang Uẩn, nghe thấy Trang Uẩn “Ưm” lên một tiếng.
Tùy Phong vô thức thả nhẹ hô hấp. Tùy Phong ngồi ở bên giường, thử nghĩ ra rất nhiều cách muốn giúp anh xoay người, nhưng không muốn quấy rầy đến giấc ngủ của anh thì dường như không thể nào thực hiện được.
Không đợi Tùy Phong nghĩ ra được cách nào, bản thân Trang Uẩn trong vô thức dịch lên, rụt rụt chân. Tùy Phong mới chú ý tới điểm này, vừa lúc Trang Uẩn đi vào cửa liền mở điều hoà nhiệt độ, nhiệt độ không thấp, hắn vội vàng cầm lấy điều khiển từ xa nhìn thì thấy 27 độ.
“Rõ ràng ra nhiều mồ hôi như vậy, nên ngủ không thoải mái mới đúng chứ?” Tùy Phong nhìn thấy áo thun dúm dó mặc trên người Trang Uẩn liền nhíu mày, đặc biệt muốn lột nó xuống.
Tùy Phong kéo một bên chăn nhỏ ra, giúp anh đắp lên, nhưng không giúp anh sửa lại tư thế ngủ, về sau sẽ chầm chậm nghĩ cách. Đắp kín mền, Tùy Phong muốn nhìn lại một chút, kết quả vừa liếc mắt đã thấy khuôn mặt Trang Uẩn có chút hồng.
Hắn vô thức “Ừm?” một tiếng, sắc mặt lúc nãy rõ ràng vẫn còn rất tốt mà. Hắn đem mặt mình đặt trên trán đối phương so nhiệt độ, mặt Trang Uẩn quả thực ấm hơn của hắn một chút, nhưng chắc không phải sinh bệnh.
Hắn mới nhớ tới, vào buổi sáng khi còn ở trên xe, mặt Trang Uẩn cũng hồng như vậy, bất quá khi đó là lúc vừa tỉnh ngủ, chẳng lẽ thời điểm Trang Uẩn đang ngủ mặt sẽ bất giác đỏ lên sao? Hắn tựa hồ đã phát hiện ra một hiện tượng rất thú vị.
Tùy Phong vươn tay, nhẹ nhàng đẩy ra từng sợi tóc rối che mất đôi mắt của Trang Uẩn, ngón tay duỗi thẳng một chút, tựa hồ chỉ cần đặt lên liền có thể che khuất khuôn mặt anh.
Biết trong lúc Trang Uẩn ngủ mơ, khẳng định sẽ không nghe được tiếng hắn nói, thế nên hắn yên tâm mở miệng, “Em cuối cùng cũng tìm được anh. . . . .”
“Em muốn mãi đặt anh trong lòng bàn tay của mình, sẽ không để cho bất luận kẻ nào thời cơ lợi dụng nữa.”
Trang Uẩn tựa như nghe được tiếng của Tùy Phong, từ từ dịch về phía hắn, một tay vô thức đưa lên, mò đến tay Tùy Phong, đem nó nắm trong tay của mình, sau đó. . . . . Ngủ càng sâu hơn.
Sắc mặt Tùy Phong tối sầm, rốt cục nhịn không được leo lên giường. Giường đơn thì thừa sức cho một người nằm, hai tên đàn ông to cao chen chúc nhau cùng một chỗ tuy có khó chịu, nhưng Tùy Phong vẫn không thèm để ý chuyện này chút nào.
Trang Uẩn trong lúc ngủ mơ tựa hồ cảm giác được bên cạnh có người, theo thói quen dịch lại gần chỗ Tùy Phong, tuy thả bàn tay ra, nhưng lại đổi thành ôm eo, anh rốt cục cũng đổi tư thế, đem đầu mình đặt ở trên người Tùy Phong, còn rụi rụi, sau đó tiếp tục ngủ say thêm lần nữa.
Tùy Phong cũng ôm lấy Trang Uẩn, nhưng hắn lại cực kỳ không vui, ánh mắt hắn sáng rực nhìn chằm chằm Trang Uẩn, chậm rãi mở miệng, “Là hắn ta dung túng anh rồi dưỡng thành cái thói quen này sao. . . . .”
Chỉ cần cảm giác thấy bên cạnh có người, liền theo thói quen ôm chặt, lúc ngủ chính là lúc không có phòng bị nhất, tất cả phản ứng đều nương theo ý thức, theo thói quen, nhưng cũng là phản ứng chân thật nhất.
Chỉ cần nghĩ đến việc từng có tên đàn ông ôm người trong ngực ngủ như hắn lúc này, khiến cho Trang Uẩn dù ở trong mơ cũng ỷ lại như vậy, thậm chí bọn họ còn làm chuyện thân mật hơn nữa, tâm tình của hắn liền tràn ngập tâm tư đố kị, nhịn không được tay ôm người càng dùng thêm sức.
Trang Uẩn nhẹ giọng lầm bầm một câu, Tùy Phong mới thanh tỉnh thả nhẹ sức tay, nhưng vẻ chiếm hữu trên khuôn mặt vẫn không giảm chút nào, “Anh là của em. . . . . Về sau cũng chỉ có thể là của em. . . . .”
Trang Uẩn nằm trong ngực Tùy Phong co rúm lại một chút, trên mặt càng thêm đỏ.
Trang Uẩn thật sự rất mệt mỏi, bởi vậy vào ban tối khi Sở Điềm đến gõ cửa gọi bọn họ đi ăn cơm anh cũng không nghe thấy, thậm chí lúc anh mơ mơ màng màng bị Tùy Phong đánh thức, ăn một bát mì hoành thánh nhỏ, anh cũng không nhớ rõ. Tựa như cảm thấy mình vừa ngủ một giấc liền đến hừng đông.
Thời điểm Trang Uẩn tỉnh lại, cảm thấy toàn thân đều đau nhức, nhất là hai chân, cảm giác đau đến mức như không còn là của chính mình nữa.
Cuối cùng vào lúc anh đưa tay muốn xoa bóp liền cảm thấy có gì đó không đúng, tay của anh bị nắm chặt. . . . . Giống như bên cạnh có người. . . . . Anh có chút cứng đờ giật giật đầu. . . . .
Vì sao mình lại nằm trong ngực Tùy Phong chứ!
“Cậu, cậu. . . . . Tôi. . . . .” Trang Uẩn có chút ngây ngốc, bởi vì thân thể khó chịu quá mức, khiến anh không thể không suy nghĩ nhiều. . . . . Mặc dù anh chưa từng làm, nhưng chưa ăn thịt heo không có nghĩa chưa nhìn thấy heo chạy!
Trang Uẩn nhịn không được lùi về sau một chút, trong lúc vô tình lại đụng phải chân Tùy Phong. . . . . Để trần, không có mặc quần. . . . .
Tùy Phong tựa hồ nhận ra anh hiểu lầm chuyện gì, nhưng cũng không hề giải thích, nhìn thấy Trang Uẩn thật sự có chút luống cuống, mới cầm tay anh, đặt trên người chính bản thân anh.
Thời điểm Trang Uẩn sờ thấy quần áo của mình, lúc đầu còn chưa kịp phản ứng, về sau rốt cục cũng tỉnh ngộ. . . . . Nếu quả thật đã xảy ra chuyện, trên người anh sẽ không còn mặc quần áo ngày hôm qua, quần áo. . . . . Ngày hôm qua?
Trang Uẩn phủi đất một chút liền nhớ ra, toàn thân đau nhức, khiến anh ngồi thẳng không nổi, “Đau quá. . . . .”
Không có làm ‘chuyện xấu‘, cơ thể anh đau lâu như vậy là bởi vì hôm qua leo núi. Giống như mỗi lần anh chạy 1000m xong về sau đều sẽ cảm thấy đau nhức như vậy.
Tùy Phong muốn đưa tay giúp anh xoa bóp, nhưng vào lúc vừa đụng tới, Trang Uẩn không biết vì cái gì nhanh chóng né qua một bên, sau đó lại “Ưm” lên một tiếng. Anh cũng không biết mình tại sao mình lại muốn tránh, chính là cảm thấy có chút là lạ, “Tôi, tôi đi tắm. . . . .”
Anh nhìn thoáng qua người nằm trên giường kia căn bản không hề động đậy, trong lòng nghi ngờ vì sao hai người bọn họ lại ngủ chung trên giường lớn.
Chờ sau khi Trang Uẩn tiến vào trong phòng tắm, Tùy Phong mới mất bình tĩnh. . . . . Vừa rồi Trang Uẩn chỉ là không cẩn thận đụng phải chân của hắn, hắn liền phát hiện bản thân lại có chút phản ứng. Nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, tưởng tượng ra dáng vẻ Trang Uẩn tắm rửa, dưới thân liền hoàn toàn đứng dậy.
Sau khi Trang Uẩn tắm rửa xong đi ra, thì đã đổi sang áo tay ngắn quần dài, khiến Tùy Phong đang muốn nhìn một chút liền thất vọng.
Một lát sau, cửa bị gõ vang.
Lần này không phải một mình Sở Điềm tới, sau lưng còn có hai cô em gái đi theo, chính là hai người muốn chụp lén Tùy Phong kia, các cô tò mò đánh giá gian phòng, khi thấy Tùy Phong lười biếng nằm trên giường còn chưa dậy, hai mắt liền sáng lên, nam thần vừa mới tỉnh ngủ, rất muốn nhào tới. . . . .
Sở Điềm hiển nhiên không hề hoa si như bọn họ, “Tiểu học đệ còn chưa dậy à. Học trưởng, khoảng chín giờ chúng ta dự định xuất phát đi leo núi, các anh tranh thủ thời gian xuống dưới ăn điểm tâm đi, thân thể của anh có còn mệt mỏi hay không?”
Nghe được hai chữ ‘leo núi‘ này, Trang Uẩn vô thức lắc người một cái.
Mà trong bụng hai cô em gái đứng sau lưng kia lại nở hoa, leo núi nha, leo đến nửa đường không thể đi, còn có thể nhờ nam thần, nói không chừng còn có thể nằm trên lưng. . . . . Nghĩ tới đây, liền đỏ bừng mặt.
“Không, anh không đi đâu.”
“Học trưởng, anh phải đi theo đám đông chứ, chúng ta tới đây để vui chơi mà!”
Trang Uẩn thở dài, “Ách, chiều hôm qua anh với Tùy Phong đã leo rồi, hiện tại chân còn đau nhức, thực sự bò không nổi nữa.”
“A?” Sở Điềm sững sờ, thấy Tùy Phong gật đầu, lại hỏi tiếp, “Các anh leo đến ‘Cổng Hạnh Phúc‘ rồi à?”
Trang Uẩn gật gật đầu, ‘Cổng Hạnh Phúc‘ có ý nghĩa gì, vì sao lại khiến Sở Điềm cố ý nói ra chuyện này chứ.
“Vậy là tốt rồi, có chụp hình không? Nếu không thì thật đáng tiếc, rất nhiều người đều muốn quay về phía trước ‘Cổng Hạnh Phúc‘ để chụp hình làm lưu niệm đấy.”
“Có truyền thuyết gì à?”
“Đương nhiên là có, khi chụp hình mà nắm vành tai của đối phương rồi quay người đứng trước ‘Cổng Hạnh Phúc‘, thì sẽ được hạnh phúc. Bất quá bình thường đều là người yêu cùng đi.” Sở Điềm phát hiện ra ảnh chụp đặt trên tủ đầu giường, liền chầm chậm cầm lên xem, “Phụt, tại sao nhìn cả người anh đều không có sức sống vậy.”
“Tiểu học đệ có nắm vành tai của anh này, cậu ấy sẽ mang lại cho anh hạnh phúc.” Sở Điềm nói xong lời này liền cảm thấy có chút là lạ, bất quá lại không suy nghĩ nhiều, “Vậy các anh hôm nay cứ đi lung tung đi~ Được rồi, chúng em đi đây.”
Trang Uẩn gật đầu, tâm tư có chút loạn nhìn Tùy Phong một chút, hắn đã sớm biết ý nghĩa của ‘Cổng Hạnh Phúc‘ nên mới cứng rắn muốn kéo anh leo núi sao?
Trang Uẩn vô thức sờ lên vành tai của mình, tâm trạng khó hiểu.
Tùy Phong nhìn vẻ mặt của Trang Uẩn, mỉm cười.
Lúc này Trang Uẩn liền đáng thương nhìn Tùy Phong, sợ hắn sẽ vươn tay ra lần nữa, muốn lôi kéo mình đi.
Cũng may Tùy Phong có lương tâm phát hiện ra, cuối cùng không đi lên nữa, mà mang anh xuống núi. Trang Uẩn nhẹ nhàng thở ra, đồng thời muốn nói một tiếng không có duyên với cô em gái đã nói gặp lại nhau trên đỉnh núi kia, sau đó vui mừng xuống núi.
Tâm tình đã thay đổi sang vui vẻ, nhưng thân thể lại mệt mỏi đến mức theo không kịp vui vẻ trong lòng, một đường xuống núi như đi trên thảm đinh. Nếu như không phải Tùy Phong còn đang vịn lấy anh, thì anh đã run chân đến mức chỉ sợ sẽ trực tiếp lăn xuống dưới.
Trở về nhà nghỉ, Trang Uẩn liền trực tiếp ngã lên giường, nhanh chóng cảm thấy đây mới chính là Thiên Đường. Lại nhìn qua Tùy Phong một chút, người kia như không có việc gì, còn thu xếp đồ đạc. . . . . A, hoá ra là lấy quần áo. Trang Uẩn cụp nửa mí mắt, nhìn Tùy Phong cởi áo thun ngay trước mắt mình.
Do hực sự quá mệt mỏi, nên khi nhìn thấy Tùy Phong cởi trần ở ngay trước mặt mình anh cũng không kịp phản ứng. Lúc Tùy Phong cầm lấy quần áo vừa thay mang đi giặt thì có nhìn qua Trang Uẩn một chút, phát hiện anh không có phản ứng đặc biệt gì, liền trực tiếp tiến vào phòng tắm, vẻ mặt có chút. . . . . Phiền não.
Trang Uẩn nằm trên giường đánh ngáp một cái, sau đó mí mắt rốt cuộc chịu không nổi. Trước khi ngủ, cảm giác duy nhất trong lòng của anh chính là —— Mệt mỏi, quá mệt mỏi.
Chỉ tắm rửa sơ qua một chút, sau khi Tùy Phong ra ngoài vốn định gọi Trang Uẩn đi tắm, kết quả vừa đi tới, liền phát hiện ra Trang Uẩn đã ngủ thiếp đi.
Hắn lau sạch sẽ những nơi còn ướt trên thân thể, mặc quần áo vào, mới nhẹ nhàng đi đến trước giường Trang Uẩn. Trang Uẩn duy trì tư thế nằm sấp, đầu nghiêng qua một bên, hai cánh tay đều đặt dưới đầu, hai đùi duỗi thẳng rạng ra, bàn chân còn đặt ở bên ngoài giường, bởi vì còn chưa cởi giày.
Tùy Phong nhìn hồi lâu, rốt cục nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng đụng đụng mặt Trang Uẩn, Trang Uẩn không có phản ứng gì, tựa hồ không phát giác ra được chút động tác nhỏ này.
Tùy Phong đi đến cuối giường, uốn gối một chút, chân sau quỳ trên đất, cởi giày cùng vớ của Trang Uẩn ra. Sau đó muốn nhẹ nhàng ôm lấy anh, thay đổi tư thế ngủ khác, nằm sấp ngủ không tốt.
Bất quá, hắn đã đánh giá thấp trọng lượng của Trang Uẩn, mặc dù nhìn Trang Uẩn khá gầy gò, nhưng dẫu sao cũng là con trai, hơn nữa lại không thấp, ôm lần đầu tiên không thành công, còn quấy rầy đến giấc ngủ của Trang Uẩn, nghe thấy Trang Uẩn “Ưm” lên một tiếng.
Tùy Phong vô thức thả nhẹ hô hấp. Tùy Phong ngồi ở bên giường, thử nghĩ ra rất nhiều cách muốn giúp anh xoay người, nhưng không muốn quấy rầy đến giấc ngủ của anh thì dường như không thể nào thực hiện được.
Không đợi Tùy Phong nghĩ ra được cách nào, bản thân Trang Uẩn trong vô thức dịch lên, rụt rụt chân. Tùy Phong mới chú ý tới điểm này, vừa lúc Trang Uẩn đi vào cửa liền mở điều hoà nhiệt độ, nhiệt độ không thấp, hắn vội vàng cầm lấy điều khiển từ xa nhìn thì thấy 27 độ.
“Rõ ràng ra nhiều mồ hôi như vậy, nên ngủ không thoải mái mới đúng chứ?” Tùy Phong nhìn thấy áo thun dúm dó mặc trên người Trang Uẩn liền nhíu mày, đặc biệt muốn lột nó xuống.
Tùy Phong kéo một bên chăn nhỏ ra, giúp anh đắp lên, nhưng không giúp anh sửa lại tư thế ngủ, về sau sẽ chầm chậm nghĩ cách. Đắp kín mền, Tùy Phong muốn nhìn lại một chút, kết quả vừa liếc mắt đã thấy khuôn mặt Trang Uẩn có chút hồng.
Hắn vô thức “Ừm?” một tiếng, sắc mặt lúc nãy rõ ràng vẫn còn rất tốt mà. Hắn đem mặt mình đặt trên trán đối phương so nhiệt độ, mặt Trang Uẩn quả thực ấm hơn của hắn một chút, nhưng chắc không phải sinh bệnh.
Hắn mới nhớ tới, vào buổi sáng khi còn ở trên xe, mặt Trang Uẩn cũng hồng như vậy, bất quá khi đó là lúc vừa tỉnh ngủ, chẳng lẽ thời điểm Trang Uẩn đang ngủ mặt sẽ bất giác đỏ lên sao? Hắn tựa hồ đã phát hiện ra một hiện tượng rất thú vị.
Tùy Phong vươn tay, nhẹ nhàng đẩy ra từng sợi tóc rối che mất đôi mắt của Trang Uẩn, ngón tay duỗi thẳng một chút, tựa hồ chỉ cần đặt lên liền có thể che khuất khuôn mặt anh.
Biết trong lúc Trang Uẩn ngủ mơ, khẳng định sẽ không nghe được tiếng hắn nói, thế nên hắn yên tâm mở miệng, “Em cuối cùng cũng tìm được anh. . . . .”
“Em muốn mãi đặt anh trong lòng bàn tay của mình, sẽ không để cho bất luận kẻ nào thời cơ lợi dụng nữa.”
Trang Uẩn tựa như nghe được tiếng của Tùy Phong, từ từ dịch về phía hắn, một tay vô thức đưa lên, mò đến tay Tùy Phong, đem nó nắm trong tay của mình, sau đó. . . . . Ngủ càng sâu hơn.
Sắc mặt Tùy Phong tối sầm, rốt cục nhịn không được leo lên giường. Giường đơn thì thừa sức cho một người nằm, hai tên đàn ông to cao chen chúc nhau cùng một chỗ tuy có khó chịu, nhưng Tùy Phong vẫn không thèm để ý chuyện này chút nào.
Trang Uẩn trong lúc ngủ mơ tựa hồ cảm giác được bên cạnh có người, theo thói quen dịch lại gần chỗ Tùy Phong, tuy thả bàn tay ra, nhưng lại đổi thành ôm eo, anh rốt cục cũng đổi tư thế, đem đầu mình đặt ở trên người Tùy Phong, còn rụi rụi, sau đó tiếp tục ngủ say thêm lần nữa.
Tùy Phong cũng ôm lấy Trang Uẩn, nhưng hắn lại cực kỳ không vui, ánh mắt hắn sáng rực nhìn chằm chằm Trang Uẩn, chậm rãi mở miệng, “Là hắn ta dung túng anh rồi dưỡng thành cái thói quen này sao. . . . .”
Chỉ cần cảm giác thấy bên cạnh có người, liền theo thói quen ôm chặt, lúc ngủ chính là lúc không có phòng bị nhất, tất cả phản ứng đều nương theo ý thức, theo thói quen, nhưng cũng là phản ứng chân thật nhất.
Chỉ cần nghĩ đến việc từng có tên đàn ông ôm người trong ngực ngủ như hắn lúc này, khiến cho Trang Uẩn dù ở trong mơ cũng ỷ lại như vậy, thậm chí bọn họ còn làm chuyện thân mật hơn nữa, tâm tình của hắn liền tràn ngập tâm tư đố kị, nhịn không được tay ôm người càng dùng thêm sức.
Trang Uẩn nhẹ giọng lầm bầm một câu, Tùy Phong mới thanh tỉnh thả nhẹ sức tay, nhưng vẻ chiếm hữu trên khuôn mặt vẫn không giảm chút nào, “Anh là của em. . . . . Về sau cũng chỉ có thể là của em. . . . .”
Trang Uẩn nằm trong ngực Tùy Phong co rúm lại một chút, trên mặt càng thêm đỏ.
Trang Uẩn thật sự rất mệt mỏi, bởi vậy vào ban tối khi Sở Điềm đến gõ cửa gọi bọn họ đi ăn cơm anh cũng không nghe thấy, thậm chí lúc anh mơ mơ màng màng bị Tùy Phong đánh thức, ăn một bát mì hoành thánh nhỏ, anh cũng không nhớ rõ. Tựa như cảm thấy mình vừa ngủ một giấc liền đến hừng đông.
Thời điểm Trang Uẩn tỉnh lại, cảm thấy toàn thân đều đau nhức, nhất là hai chân, cảm giác đau đến mức như không còn là của chính mình nữa.
Cuối cùng vào lúc anh đưa tay muốn xoa bóp liền cảm thấy có gì đó không đúng, tay của anh bị nắm chặt. . . . . Giống như bên cạnh có người. . . . . Anh có chút cứng đờ giật giật đầu. . . . .
Vì sao mình lại nằm trong ngực Tùy Phong chứ!
“Cậu, cậu. . . . . Tôi. . . . .” Trang Uẩn có chút ngây ngốc, bởi vì thân thể khó chịu quá mức, khiến anh không thể không suy nghĩ nhiều. . . . . Mặc dù anh chưa từng làm, nhưng chưa ăn thịt heo không có nghĩa chưa nhìn thấy heo chạy!
Trang Uẩn nhịn không được lùi về sau một chút, trong lúc vô tình lại đụng phải chân Tùy Phong. . . . . Để trần, không có mặc quần. . . . .
Tùy Phong tựa hồ nhận ra anh hiểu lầm chuyện gì, nhưng cũng không hề giải thích, nhìn thấy Trang Uẩn thật sự có chút luống cuống, mới cầm tay anh, đặt trên người chính bản thân anh.
Thời điểm Trang Uẩn sờ thấy quần áo của mình, lúc đầu còn chưa kịp phản ứng, về sau rốt cục cũng tỉnh ngộ. . . . . Nếu quả thật đã xảy ra chuyện, trên người anh sẽ không còn mặc quần áo ngày hôm qua, quần áo. . . . . Ngày hôm qua?
Trang Uẩn phủi đất một chút liền nhớ ra, toàn thân đau nhức, khiến anh ngồi thẳng không nổi, “Đau quá. . . . .”
Không có làm ‘chuyện xấu‘, cơ thể anh đau lâu như vậy là bởi vì hôm qua leo núi. Giống như mỗi lần anh chạy 1000m xong về sau đều sẽ cảm thấy đau nhức như vậy.
Tùy Phong muốn đưa tay giúp anh xoa bóp, nhưng vào lúc vừa đụng tới, Trang Uẩn không biết vì cái gì nhanh chóng né qua một bên, sau đó lại “Ưm” lên một tiếng. Anh cũng không biết mình tại sao mình lại muốn tránh, chính là cảm thấy có chút là lạ, “Tôi, tôi đi tắm. . . . .”
Anh nhìn thoáng qua người nằm trên giường kia căn bản không hề động đậy, trong lòng nghi ngờ vì sao hai người bọn họ lại ngủ chung trên giường lớn.
Chờ sau khi Trang Uẩn tiến vào trong phòng tắm, Tùy Phong mới mất bình tĩnh. . . . . Vừa rồi Trang Uẩn chỉ là không cẩn thận đụng phải chân của hắn, hắn liền phát hiện bản thân lại có chút phản ứng. Nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, tưởng tượng ra dáng vẻ Trang Uẩn tắm rửa, dưới thân liền hoàn toàn đứng dậy.
Sau khi Trang Uẩn tắm rửa xong đi ra, thì đã đổi sang áo tay ngắn quần dài, khiến Tùy Phong đang muốn nhìn một chút liền thất vọng.
Một lát sau, cửa bị gõ vang.
Lần này không phải một mình Sở Điềm tới, sau lưng còn có hai cô em gái đi theo, chính là hai người muốn chụp lén Tùy Phong kia, các cô tò mò đánh giá gian phòng, khi thấy Tùy Phong lười biếng nằm trên giường còn chưa dậy, hai mắt liền sáng lên, nam thần vừa mới tỉnh ngủ, rất muốn nhào tới. . . . .
Sở Điềm hiển nhiên không hề hoa si như bọn họ, “Tiểu học đệ còn chưa dậy à. Học trưởng, khoảng chín giờ chúng ta dự định xuất phát đi leo núi, các anh tranh thủ thời gian xuống dưới ăn điểm tâm đi, thân thể của anh có còn mệt mỏi hay không?”
Nghe được hai chữ ‘leo núi‘ này, Trang Uẩn vô thức lắc người một cái.
Mà trong bụng hai cô em gái đứng sau lưng kia lại nở hoa, leo núi nha, leo đến nửa đường không thể đi, còn có thể nhờ nam thần, nói không chừng còn có thể nằm trên lưng. . . . . Nghĩ tới đây, liền đỏ bừng mặt.
“Không, anh không đi đâu.”
“Học trưởng, anh phải đi theo đám đông chứ, chúng ta tới đây để vui chơi mà!”
Trang Uẩn thở dài, “Ách, chiều hôm qua anh với Tùy Phong đã leo rồi, hiện tại chân còn đau nhức, thực sự bò không nổi nữa.”
“A?” Sở Điềm sững sờ, thấy Tùy Phong gật đầu, lại hỏi tiếp, “Các anh leo đến ‘Cổng Hạnh Phúc‘ rồi à?”
Trang Uẩn gật gật đầu, ‘Cổng Hạnh Phúc‘ có ý nghĩa gì, vì sao lại khiến Sở Điềm cố ý nói ra chuyện này chứ.
“Vậy là tốt rồi, có chụp hình không? Nếu không thì thật đáng tiếc, rất nhiều người đều muốn quay về phía trước ‘Cổng Hạnh Phúc‘ để chụp hình làm lưu niệm đấy.”
“Có truyền thuyết gì à?”
“Đương nhiên là có, khi chụp hình mà nắm vành tai của đối phương rồi quay người đứng trước ‘Cổng Hạnh Phúc‘, thì sẽ được hạnh phúc. Bất quá bình thường đều là người yêu cùng đi.” Sở Điềm phát hiện ra ảnh chụp đặt trên tủ đầu giường, liền chầm chậm cầm lên xem, “Phụt, tại sao nhìn cả người anh đều không có sức sống vậy.”
“Tiểu học đệ có nắm vành tai của anh này, cậu ấy sẽ mang lại cho anh hạnh phúc.” Sở Điềm nói xong lời này liền cảm thấy có chút là lạ, bất quá lại không suy nghĩ nhiều, “Vậy các anh hôm nay cứ đi lung tung đi~ Được rồi, chúng em đi đây.”
Trang Uẩn gật đầu, tâm tư có chút loạn nhìn Tùy Phong một chút, hắn đã sớm biết ý nghĩa của ‘Cổng Hạnh Phúc‘ nên mới cứng rắn muốn kéo anh leo núi sao?
Trang Uẩn vô thức sờ lên vành tai của mình, tâm trạng khó hiểu.
Tùy Phong nhìn vẻ mặt của Trang Uẩn, mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.