Chương 502: Anh có bạn gái?
Thất Thất
16/07/2020
Tông Sinh gửi thông tin của cô cho người trung gian, thuận miệng nói với cô tên mình: "Cô gọi tôi là Tông Sinh là được, bây giờ cô sẽ ở đây, tôi sẽ mua cho cô một cái điện thoại di động, sau đó tìm người giúp việc tới."
"Cảm ơn! Nếu như cần tôi giúp gì anh cứ nói, tôi nhất định phối hợp với anh. Anh thực sự rất phong độ lại tốt bụng, tại sao không tìm được bạn gái thế?"
Tông Sinh nghe thế khẽ thở dài: "Đúng vậy, tôi lương thiện như ông trời vậy, sao lại không tìm được bạn gái chứ?"
Lại nghĩ đến cái tên Lục Văn Thù đó, ôi mẹ ơi, tính khí thất thường như thế mà còn có vợ, lại còn sắp sinh con nữa!
Bởi vì thuận tay cứu Lâm Thanh Dung, giúp cô sắp xếp chỗ ở nên Tông Sinh đã ở nước Y bốn ngày, ngày thứ năm mới quay về nước.
Sau khi anh về nhà, không đợi mẹ giáo huấn, liền lấy ra một tấm ảnh nói: "Mẹ đừng mắng con, con tìm được bạn gái rồi, cô ấy đã mang thai, đang ở nước Y dưỡng thai!"
Mẹ Tông bất ngờ túm lấy, nện cho anh một phát: "Mang thai? Để lừa mẹ thì mày thật hao tâm tốn sức nhỉ!"
Tông Sinh bị đánh đau đớn kêu la: "Mẹ, con thực sự không lừa mẹ mà! Con đã đưa cô ấy đến viện kiểm tra rồi, đứa trẻ đích thực là của con, chết tiệt, con có rảnh rỗi đến mức tìm người đến dỗ mẹ không?"
"Không tin mẹ nói chuyện với cô ấy nhé!" Tông Sinh lập tức gọi điện.
Sau khi nối máy, lập tức đưa điện thoại cho bà.
Mẹ Tông nửa tin nửa ngờ, luôn cảm thấy Tông Sinh đang lừa mình, chứ không biết rằng mấy ngày trước, Tông Sinh đã cùng Lâm Thanh Dung thống nhất các thông tin, chính là bởi vì muốn khi mẹ anh hỏi sẽ không bị phát hiện ra dấu vết gì.
Thế nên khi bà nghe những lời nói của Lâm Thanh Dung liền cảm thấy đều là sự thật, dường như đã quen biết Tông Sinh từ lâu, bởi vì không còn cách nào khác mới không thể không tìm Tông Sinh tái hợp, cũng là người ngoan ngoãn.
Sau khi nói chuyện mười phút, sự nghi ngờ của bà hoàn toàn tiêu tan, cuối cùng, mẹ Tông còn nhẹ giọng bảo: "Con ở bên đó cố gắng dưỡng thai cho tốt, vài ngày nữa mẹ qua thăm con."
"Vâng thưa mẹ."
Sau khi ngắt điện thoại, mẹ Tông lại hung dữ bắt lấy Tông Sinh: "Con giỏi lắm, Làm con nhà người ta có thai mà còn không biết, để người ta phải đi tìm con, nhìn bố con hiền lành lịch sự như thế, sao lại có đứa con như con chứ. Còn sắp xếp cho người ta ở nước ngoài, con bé đúng là bị mù phải không? Mẹ cảm thấy mất mặt thay cho con đó!"
"Đau! A! Mẹ, con mới là con ruột của mẹ cơ mà!" Tông Sinh hét lên.
Thật không hiểu sao mẹ anh trông nhẹ nhàng như vậy mà sức lực lại lớn như thế, thật là phù hợp với mẹ của Lục Văn Thù.
"Không phải con không nghĩ tới việc đưa cô ấy quay về, nhưng cô ấy đã mang thai mấy tháng rồi, cơ thể còn không được khỏe, nếu cô ấy cứ đi đi về về, khiến cho đứa trẻ trong bụng bị mất thì phải làm sao? Mẹ tìm ai mà khóc bây giờ?"
Mẹ Tông nghĩ cũng cảm thấy đúng, thu tay lại không đánh anh nữa: "Mẹ sẽ nói với bố con đặt vé máy bay sang thăm con dâu." Nói xong liền quay người đi lên lầu.
"Bố con không ở nhà, mẹ lên lầu làm gì chứ?" Tông Sinh tò mò hỏi.
"Thay quần áo, đi tìm bà Lục uống trà!" Giọng nói của mẹ Tông từ xa vọng lại: "Trước đây bà ấy hay khoe khoang có con dâu tốt thế nào, hứ, cứ làm như không ai có con dâu như bà ấy không bằng!"
Tông Sinh nghe thế liền không nói nên lời.
So sánh con trai rồi lại so sánh con dâu, bọn họ so đi so lại không thấy mệt sao!
Tông Sinh cũng nghĩ ra có việc cần tìm Lục Văn Thù nên liền lập tức lên lầu tắm rửa thay quần áo, vội vã đến Lục thị.
"Cậu Tông!"
Thấy Tông Sinh đi tới quầy lễ tân liền có người đi đến chào hỏi, thấp giọng nhắc nhở anh: "Lục tổng đang ở trong văn phòng, có điều mấy ngày gần đây tâm trạng không tốt, cậu chú ý một chút."
"Được rồi tôi biết rồi!" Tông sinh vẫy vẫy tay, bước nhanh đi vào thang máy.
Tính khí Lục Văn Thù sớm đã thay đổi rất nhiều, người khác nhìn vào đều thấy im lặng, mời anh ta ra ngoài uống rượu anh ta không đi, thời gian này cũng không biết làm sao mà trở nên cáu kỉnh, bây giờ không một một ai còn dám mời anh ta nữa.
Trên đường đi đến thang máy, Tông Sinh nghĩ đến ngày hôm đó đưa Lục Văn Thù đi tìm ban lãnh đạo của Dương Tinh.
Lúc đó anh đã cảm thấy Lục Văn Thù có gì đó không đúng.
Hôm sau trên báo liền đọc được tin mấy người trong ban lãnh đạo Dương Tinh bị tai nạn xe hơi qua đời, anh luôn cảm thấy đó không đơn thuần là tai nạn, rất có khả năng liên quan đến Lục Văn Thù, nhưng mà rõ ràng mấy người Dương Tinh đó với Lục Văn Thù lại không hề có thù hận gì.
Vì sự an toàn của chính mình, sau khi đến phòng tổng giám đốc, Tông Sinh đã rất nhẹ nhàng gõ cửa.
"Vào đi!"
Nghe giọng điệu này, Tông Sinh đoán ngay ra tâm trạng Lục Văn Thù không tốt.
Anh bước vào đóng cửa lại, nhìn thấy Lục Văn Thù đang ngồi trên bàn làm việc, trước mặt là một chiếc máy tính xách tay, dường như rất bận rộn.
Tông Sinh xách đồ đi tới: "Văn Thù anh cũng quá siêng năng đi, ngày ngày đều thấy anh bận rộn ở công ty."
Lục Văn Thù ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy Tông Sinh, anh cau mày không kiên nhẫn nói: "Mẹ kiếp anh đừng quen thói chạy đến chỗ tôi, tôi không có thời gian uống rượu."
"Không tìm anh uống rượu, anh đừng có cáu gắt như thế mà!" Tông Sinh có chút hơi sợ, mang đồ để lên trên bàn: "Tôi đã ký được hợp đồng rồi, đặc biệt đến đây cảm ơn anh đó!"
"Bỏ đồ xuống, cút!" Lục Văn Thù cúi đầu bận rộn làm việc không nhìn anh.
Tông Sinh: "…"
Anh thật sự muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Lục Văn Thù, khiến con người cậu ta trở thành như thế này?
Tông Sinh đến đây chính là vì có chuyện tìm Lục Văn Thù, thế mà lại bị mắng, chỉ có thể mặt dày không đi, chỉ có thể ngồi đó nín thở, đến thuốc cũng không dám hút.
Lục Văn Thù bận rộn một lúc sau nhìn lên vẫn thấy Tông Sinh vẫn còn ở đó, khó chịu nói: "Không phải tôi bảo anh cút đi rồi sao!"
"Cút Cút, đợi một chút nữa liền cút ngay." Tông Sinh sờ sờ mũi, mạnh dạn mở miệng: "Chỉ là muốn nhờ cậu giúp đỡ một việc. Cậu không phải quen bết Yến Cảnh Niên sao, có thể giúp tôi gọi cho anh ta một cuộc điện thoại không?"
"Cậu muốn gọi điện thoại cho anh ta làm gì?"
“Tôi nghe nói anh ta rất lợi hại, tìm anh ta giúp tôi kiểm tra mắt bạn gái tôi một chút.
"Anh có bạn gái?" Trong mắt Lục Văn Thù tràn ngập vẻ không tin, còn cười nhạo anh: "Mẹ anh chọn cho anh sao?"
Tông Sinh trợn mắt: "Mẹ kiếp! Tôi vừa đẹp trai lại nhiều tiền, lương thiện như ông trời, có bạn gái thì đã sao, đến con tôi cũng sắp có rồi ấy chứ! Tôi mà lừa anh thì tôi ăn phân!"
Lục Văn Thù cười lạnh: "Anh là thấy người ta bị mù, nên dùng thủ đoạn lừa gạt người ta vào lòng bàn tay mình chứ gì!"
"Tôi là loại người không biết xấu hổ đó sao!"
Cô gái đó bị mù cũng không phải tại anh, anh giúp cô sắp xếp chỗ ở, tìm người chăm sóc cô, đơn giản chỉ là sự tử tế.
Lục Văn Thù có rất nhiều việc phải làm, phiền não đến chết nên cũng lười không muốn cùng Tông Sinh nói chuyện, chỉ viết một dãy số lên tờ giấy nhớ rồi ném cho Tông Sinh: "Cầm lấy số điện thoại này rồi cút đi cho tôi, đừng đến chỗ này tìm tôi nữa!"
"Tính khí này của cậu cứ như ăn phải thuốc súng vậy.." Tông Sinh nói: "Dù sao chúng ta cũng là anh em bạn bè, tôi có bạn gái cũng nói với anh đầu tiên, thế mà mẹ kiếp, vợ anh có thai rồi, còn không nói với tôi! Anh không phải chê tiền mừng của tôi ít đó chứ…"
Tông Sinh vẫn còn đang cằn nhằn, Lục Văn Thù đã nhảy dựng lên như mèo bị dẫm vào đuôi, vớ lấy con chuột không dây trên bàn ném vào mặt anh: "Mẹ kiếp cậu cút đi cho tôi!"
May mà Tông Sinh phản ứng nhanh nghiêng người, con chuột sượt qua má anh bay ra đằng sau.
Anh cũng không dám ở đây nữa, nhanh chóng nhặt lấy dãy số điện thoại rồi rời đi.
Trong văn phòng, sự tức giận bao trùm lấy toàn thân Lục Văn Thù, anh nhấc tay ném cái máy tính xách tay xuống đất, cơ thể từ từ cúi xuống, mắt nhìn chằm chằm vào hoa văn trên thảm trải sàn.
Đã hai tuần trôi qua rồi, anh ngoài việc biết được Lâm Thanh Dun bị Dương Yến đưa đến nước Y thì cũng không tra thêm được gì nữa.
Mấy tên bên đó thật là một đám vô dụng, có một người phụ nữ mà cũng không tìm được!
Lục Văn Thù nhắm mắt lại, trong đầu toàn là nụ cười của Lâm Thanh Dung, nếu trêu chọc cô, cô ấy sẽ lao vào đánh anh, cắn anh, lần nào cũng là dáng vẻ nũng nịu đó.
"Lục Văn Thù anh thật sự không biết xấu hổ sao, cứ không tắm rửa mà đã lên giường!"
"Aiya anh đừng hôn nữa, râu cọ vào em đau lắm, anh là chó sao!"
"Cảm ơn! Nếu như cần tôi giúp gì anh cứ nói, tôi nhất định phối hợp với anh. Anh thực sự rất phong độ lại tốt bụng, tại sao không tìm được bạn gái thế?"
Tông Sinh nghe thế khẽ thở dài: "Đúng vậy, tôi lương thiện như ông trời vậy, sao lại không tìm được bạn gái chứ?"
Lại nghĩ đến cái tên Lục Văn Thù đó, ôi mẹ ơi, tính khí thất thường như thế mà còn có vợ, lại còn sắp sinh con nữa!
Bởi vì thuận tay cứu Lâm Thanh Dung, giúp cô sắp xếp chỗ ở nên Tông Sinh đã ở nước Y bốn ngày, ngày thứ năm mới quay về nước.
Sau khi anh về nhà, không đợi mẹ giáo huấn, liền lấy ra một tấm ảnh nói: "Mẹ đừng mắng con, con tìm được bạn gái rồi, cô ấy đã mang thai, đang ở nước Y dưỡng thai!"
Mẹ Tông bất ngờ túm lấy, nện cho anh một phát: "Mang thai? Để lừa mẹ thì mày thật hao tâm tốn sức nhỉ!"
Tông Sinh bị đánh đau đớn kêu la: "Mẹ, con thực sự không lừa mẹ mà! Con đã đưa cô ấy đến viện kiểm tra rồi, đứa trẻ đích thực là của con, chết tiệt, con có rảnh rỗi đến mức tìm người đến dỗ mẹ không?"
"Không tin mẹ nói chuyện với cô ấy nhé!" Tông Sinh lập tức gọi điện.
Sau khi nối máy, lập tức đưa điện thoại cho bà.
Mẹ Tông nửa tin nửa ngờ, luôn cảm thấy Tông Sinh đang lừa mình, chứ không biết rằng mấy ngày trước, Tông Sinh đã cùng Lâm Thanh Dung thống nhất các thông tin, chính là bởi vì muốn khi mẹ anh hỏi sẽ không bị phát hiện ra dấu vết gì.
Thế nên khi bà nghe những lời nói của Lâm Thanh Dung liền cảm thấy đều là sự thật, dường như đã quen biết Tông Sinh từ lâu, bởi vì không còn cách nào khác mới không thể không tìm Tông Sinh tái hợp, cũng là người ngoan ngoãn.
Sau khi nói chuyện mười phút, sự nghi ngờ của bà hoàn toàn tiêu tan, cuối cùng, mẹ Tông còn nhẹ giọng bảo: "Con ở bên đó cố gắng dưỡng thai cho tốt, vài ngày nữa mẹ qua thăm con."
"Vâng thưa mẹ."
Sau khi ngắt điện thoại, mẹ Tông lại hung dữ bắt lấy Tông Sinh: "Con giỏi lắm, Làm con nhà người ta có thai mà còn không biết, để người ta phải đi tìm con, nhìn bố con hiền lành lịch sự như thế, sao lại có đứa con như con chứ. Còn sắp xếp cho người ta ở nước ngoài, con bé đúng là bị mù phải không? Mẹ cảm thấy mất mặt thay cho con đó!"
"Đau! A! Mẹ, con mới là con ruột của mẹ cơ mà!" Tông Sinh hét lên.
Thật không hiểu sao mẹ anh trông nhẹ nhàng như vậy mà sức lực lại lớn như thế, thật là phù hợp với mẹ của Lục Văn Thù.
"Không phải con không nghĩ tới việc đưa cô ấy quay về, nhưng cô ấy đã mang thai mấy tháng rồi, cơ thể còn không được khỏe, nếu cô ấy cứ đi đi về về, khiến cho đứa trẻ trong bụng bị mất thì phải làm sao? Mẹ tìm ai mà khóc bây giờ?"
Mẹ Tông nghĩ cũng cảm thấy đúng, thu tay lại không đánh anh nữa: "Mẹ sẽ nói với bố con đặt vé máy bay sang thăm con dâu." Nói xong liền quay người đi lên lầu.
"Bố con không ở nhà, mẹ lên lầu làm gì chứ?" Tông Sinh tò mò hỏi.
"Thay quần áo, đi tìm bà Lục uống trà!" Giọng nói của mẹ Tông từ xa vọng lại: "Trước đây bà ấy hay khoe khoang có con dâu tốt thế nào, hứ, cứ làm như không ai có con dâu như bà ấy không bằng!"
Tông Sinh nghe thế liền không nói nên lời.
So sánh con trai rồi lại so sánh con dâu, bọn họ so đi so lại không thấy mệt sao!
Tông Sinh cũng nghĩ ra có việc cần tìm Lục Văn Thù nên liền lập tức lên lầu tắm rửa thay quần áo, vội vã đến Lục thị.
"Cậu Tông!"
Thấy Tông Sinh đi tới quầy lễ tân liền có người đi đến chào hỏi, thấp giọng nhắc nhở anh: "Lục tổng đang ở trong văn phòng, có điều mấy ngày gần đây tâm trạng không tốt, cậu chú ý một chút."
"Được rồi tôi biết rồi!" Tông sinh vẫy vẫy tay, bước nhanh đi vào thang máy.
Tính khí Lục Văn Thù sớm đã thay đổi rất nhiều, người khác nhìn vào đều thấy im lặng, mời anh ta ra ngoài uống rượu anh ta không đi, thời gian này cũng không biết làm sao mà trở nên cáu kỉnh, bây giờ không một một ai còn dám mời anh ta nữa.
Trên đường đi đến thang máy, Tông Sinh nghĩ đến ngày hôm đó đưa Lục Văn Thù đi tìm ban lãnh đạo của Dương Tinh.
Lúc đó anh đã cảm thấy Lục Văn Thù có gì đó không đúng.
Hôm sau trên báo liền đọc được tin mấy người trong ban lãnh đạo Dương Tinh bị tai nạn xe hơi qua đời, anh luôn cảm thấy đó không đơn thuần là tai nạn, rất có khả năng liên quan đến Lục Văn Thù, nhưng mà rõ ràng mấy người Dương Tinh đó với Lục Văn Thù lại không hề có thù hận gì.
Vì sự an toàn của chính mình, sau khi đến phòng tổng giám đốc, Tông Sinh đã rất nhẹ nhàng gõ cửa.
"Vào đi!"
Nghe giọng điệu này, Tông Sinh đoán ngay ra tâm trạng Lục Văn Thù không tốt.
Anh bước vào đóng cửa lại, nhìn thấy Lục Văn Thù đang ngồi trên bàn làm việc, trước mặt là một chiếc máy tính xách tay, dường như rất bận rộn.
Tông Sinh xách đồ đi tới: "Văn Thù anh cũng quá siêng năng đi, ngày ngày đều thấy anh bận rộn ở công ty."
Lục Văn Thù ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy Tông Sinh, anh cau mày không kiên nhẫn nói: "Mẹ kiếp anh đừng quen thói chạy đến chỗ tôi, tôi không có thời gian uống rượu."
"Không tìm anh uống rượu, anh đừng có cáu gắt như thế mà!" Tông Sinh có chút hơi sợ, mang đồ để lên trên bàn: "Tôi đã ký được hợp đồng rồi, đặc biệt đến đây cảm ơn anh đó!"
"Bỏ đồ xuống, cút!" Lục Văn Thù cúi đầu bận rộn làm việc không nhìn anh.
Tông Sinh: "…"
Anh thật sự muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Lục Văn Thù, khiến con người cậu ta trở thành như thế này?
Tông Sinh đến đây chính là vì có chuyện tìm Lục Văn Thù, thế mà lại bị mắng, chỉ có thể mặt dày không đi, chỉ có thể ngồi đó nín thở, đến thuốc cũng không dám hút.
Lục Văn Thù bận rộn một lúc sau nhìn lên vẫn thấy Tông Sinh vẫn còn ở đó, khó chịu nói: "Không phải tôi bảo anh cút đi rồi sao!"
"Cút Cút, đợi một chút nữa liền cút ngay." Tông Sinh sờ sờ mũi, mạnh dạn mở miệng: "Chỉ là muốn nhờ cậu giúp đỡ một việc. Cậu không phải quen bết Yến Cảnh Niên sao, có thể giúp tôi gọi cho anh ta một cuộc điện thoại không?"
"Cậu muốn gọi điện thoại cho anh ta làm gì?"
“Tôi nghe nói anh ta rất lợi hại, tìm anh ta giúp tôi kiểm tra mắt bạn gái tôi một chút.
"Anh có bạn gái?" Trong mắt Lục Văn Thù tràn ngập vẻ không tin, còn cười nhạo anh: "Mẹ anh chọn cho anh sao?"
Tông Sinh trợn mắt: "Mẹ kiếp! Tôi vừa đẹp trai lại nhiều tiền, lương thiện như ông trời, có bạn gái thì đã sao, đến con tôi cũng sắp có rồi ấy chứ! Tôi mà lừa anh thì tôi ăn phân!"
Lục Văn Thù cười lạnh: "Anh là thấy người ta bị mù, nên dùng thủ đoạn lừa gạt người ta vào lòng bàn tay mình chứ gì!"
"Tôi là loại người không biết xấu hổ đó sao!"
Cô gái đó bị mù cũng không phải tại anh, anh giúp cô sắp xếp chỗ ở, tìm người chăm sóc cô, đơn giản chỉ là sự tử tế.
Lục Văn Thù có rất nhiều việc phải làm, phiền não đến chết nên cũng lười không muốn cùng Tông Sinh nói chuyện, chỉ viết một dãy số lên tờ giấy nhớ rồi ném cho Tông Sinh: "Cầm lấy số điện thoại này rồi cút đi cho tôi, đừng đến chỗ này tìm tôi nữa!"
"Tính khí này của cậu cứ như ăn phải thuốc súng vậy.." Tông Sinh nói: "Dù sao chúng ta cũng là anh em bạn bè, tôi có bạn gái cũng nói với anh đầu tiên, thế mà mẹ kiếp, vợ anh có thai rồi, còn không nói với tôi! Anh không phải chê tiền mừng của tôi ít đó chứ…"
Tông Sinh vẫn còn đang cằn nhằn, Lục Văn Thù đã nhảy dựng lên như mèo bị dẫm vào đuôi, vớ lấy con chuột không dây trên bàn ném vào mặt anh: "Mẹ kiếp cậu cút đi cho tôi!"
May mà Tông Sinh phản ứng nhanh nghiêng người, con chuột sượt qua má anh bay ra đằng sau.
Anh cũng không dám ở đây nữa, nhanh chóng nhặt lấy dãy số điện thoại rồi rời đi.
Trong văn phòng, sự tức giận bao trùm lấy toàn thân Lục Văn Thù, anh nhấc tay ném cái máy tính xách tay xuống đất, cơ thể từ từ cúi xuống, mắt nhìn chằm chằm vào hoa văn trên thảm trải sàn.
Đã hai tuần trôi qua rồi, anh ngoài việc biết được Lâm Thanh Dun bị Dương Yến đưa đến nước Y thì cũng không tra thêm được gì nữa.
Mấy tên bên đó thật là một đám vô dụng, có một người phụ nữ mà cũng không tìm được!
Lục Văn Thù nhắm mắt lại, trong đầu toàn là nụ cười của Lâm Thanh Dung, nếu trêu chọc cô, cô ấy sẽ lao vào đánh anh, cắn anh, lần nào cũng là dáng vẻ nũng nịu đó.
"Lục Văn Thù anh thật sự không biết xấu hổ sao, cứ không tắm rửa mà đã lên giường!"
"Aiya anh đừng hôn nữa, râu cọ vào em đau lắm, anh là chó sao!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.