Chương 88: Anh không muốn làm em vợ của phương tổng sao
Thất Thất
16/07/2020
Dương Yến đưa bình thủy tinh cho Phương Tinh Nghị, nhìn về phía trưởng thôn nói: "Trưởng thôn, tôi có chuyện muốn nói với ông."
Trưởng thôn nhìn cô.
Sau đó, hình như ông ta hiểu ra điều gì, quay lưng đi ra phía sân, Dương Yến cũng đi theo sau.
Sau khi vào phòng, Dương Yến tìm chỗ ngồi, vẻ mặt cô vẫn rất bình tĩnh, nói với trưởng thôn tất cả dự định trong tương lai, bao gồm cả việc đổi lấy cây, đều nằm trong kế hoạch của họ.
Nghe xong hết, trưởng thôn giận dữ đập bàn, thở gấp nói: "Tôi đã cảm thấy kì lạ chỗ này mười mấy năm nay không có ai tới, tại sao các người lại đột nhiên tìm đến, các người...các người đúng là quân hại người!"
"Cô xem xem các người đã biến nơi này thành cái gì, vườn nhà chúng tôi cũng đã bị hủy rồi!"
"Rất xin lỗi, chúng tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.", Dương Yến cũng cảm thấy rất ray rứt, cô biết bây giờ có nói gì cũng không thể xoa dịu sự tức giận trong lòng trưởng thôn, thứ mà ông ta mất đi là cả một sân vườn.
"Trong quả bom đó có khí độc, sau này rau cỏ không thể mọc được nữa, trưởng thôn, như vậy mọi người làm sao mà tiếp tục sống? Chúng tôi ở ngoài kia vẫn còn mấy chiếc xe, hi vọng mọi người có thể cùng chúng tôi rời khỏi đây."
"Rời khỏi đây, rời khỏi đây thì chúng tôi biết đi đâu?, cô nói đi.", ông ta lấy chiếc cốc ném vào mặt Dương Yến, hai bên má cô trầy xước, chảy máu, Dương Yến chau mày.
Dương Yến không hề tức giận, cô nói: "Vấn đề về ngôn ngữ ông không cần lo, đã có tôi ở đây. Sau khi ra ngoài tôi sẽ sắp xếp cho mọi người một nơi ở tốt, để mấy đứa trẻ cũng có thể đi học."
"Trưởng thôn, mọi người ở đây chỉ sống được đến 50 tuổi, hoặc là thân mang bệnh tật, nếu ra ngoài rồi, mọi người có thể đến bệnh viện kiểm tra, tiến hành điều trị. Tôi có thể kí hợp đồng với ông, chỉ cần ông và người dân trong thôn vẫn còn sống, bên chúng tôi sẽ đảm bảo chăm sóc cho mọi người, cho lũ trẻ nhận được sự giáo dục tốt nhất."
"Các người đã hại chết chúng tôi rồi…", trưởng thôn rên siết.
Ông ta biết nơi này đã bị hủy rồi, cho dù tức giận với cô ta bao nhiêu cũng không có ích gì.
Một lúc sau, trưởng thôn mới mở miệng nói: "Chúng tôi già rồi, cũng không cần học cái gì mới, chỉ hi vọng bọn trẻ tốt lên, chỉ cần tốt cho chúng, tôi sẽ đồng ý với các người."
Thấy sự việc có chiều hướng được giải quyết, Dương Yến mới nhẹ nhõm được một chút: "Đợi sau khi ra ngoài, tôi sẽ dẫn bọn trẻ đến bệnh viện khám, cho dù là tốn bao nhiêu tiền cũng phải chữa khỏi cho chúng."
"Ông yên tâm, trước khi đi tôi sẽ dạy họ ngôn ngữ phổ thông, vấn đề ăn ở, trường học cho bọn trẻ chúng tôi đều sẽ sắp xếp ổn thỏa."
Trưởng thôn gật đầu.
Cuộc đàm phán diễn ra trong chưa đầy 10 phút, sau đó hai người bước ta.
Phương Tinh Nghị thấy vết máu trên khuôn mặt Dương Yến, đôi mắt bỗng xám đen, tiến lại gần: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì.", Dương Yến sờ sờ vào vết thương, đau đến nỗi môi co rút lại, sắc mặt rất nhanh lại quay trở lại bình thường, cô nói cho Phương Tinh Nghị biết tất cả nội dung cuộc nói chuyện với trưởng thôn.
"Phương Tổng, rất xin lỗi, chưa hỏi qua ý kiến của anh đã tự quyết định những chuyện này."
Đối với lời xin lỗi của Dương Yến, anh ta chỉ nói: "Cô đã nói những gì mà tôi muốn nói, lúc đến đây, tôi đã muốn họ rời đi rồi, đến chỗ ở trợ lý Tư cũng đã tìm xong rồi."
Dương Yến sững sờ: "Thật sao?"
"Ừm, hành tung của chúng ta không hoàn toàn được giấu kín, tôi nghĩ sau khi rời đi, rất có khả năng những người khác cũng sẽ đến đây, nên không thể vì một vụ làm ăn mà phá hủy sân vườn của họ được."
Thấy anh ta nói vậy, Dương Yến tự nhiên cảm thấy ấm lòng hơn.
Vốn hai người có chung suy nghĩ, còn anh ta, đã sớm sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi, chỉ là không nói ra mà thôi.
Trưởng thôn triệu tập người trong thôn lại thông báo, nói với mọi người rằng nơi đây không thể ở được nữa, phải rời đi, rất nhiều người đã không đồng ý nhưng sau khi biết con cái họ có thể hưởng sự giáo dục tốt, họ liền đồng ý.
Mấy chiếc xe việt dã ở đây chất đầy đồ ăn, hơn nữa không gian lại nhỏ nên chỉ ngồi được ba người, đầu tiên sẽ đưa trẻ con đi trước, những thôn dân khác ngày mai sẽ được đón đi bằng xe du lịch.
Dương Yến sợ lũ trẻ sẽ không quen với môi trường mới nên cô nói với trợ lý Tư muốn cùng đi.
Lúc sắp đi lại bị Phương Tinh Nghị gọi lại.
"Phương Tổng, có chuyện gì sao?"
Phương Tinh Nghị nhìn vào vết thương trên mặt Dương Yến, lấy ra một chiếc băng cá nhân, cẩn thận giúp cô dán lên, bàn tay ấm áp lướt qua má cô, lặng lẽ dặn dò: "Trên đường cẩn thận."
"Phương Tổng, tôi...tôi đi đây.", Dương Yến có vẻ hốt hoảng chui vào trong xe, hai má nóng hầm hập.
Xe vừa đi, Thành Phúc và Trần Khang liền tới.
Quần áo ngụy trang trên người Thành Phúc dính đầy bùn đất, y như vừa mới đi đánh trận trở về, đối diện với Phương Tinh Nghị, khuôn mặt hiện lên vẻ thất vọng: "Xin lỗi Phương Tổng, tôi đã tắc trách rồi."
Ngoài việc Phương Dịch Chung có ghé qua, sau đó không có gì bất thường, không ngờ sáng sớm ba mặt đã bị bao vây, còn để cho đám người đó ném bom vào trong thôn.
"Phương Tổng, đại ca tôi đã rất tận lực rồi, chỉ trách tôi sơ ý.", Trần Khang lớn tiếng nói: "Xin anh hãy trừng phạt tôi đi."
Thường Phúc nhìn cậu ta: "Cậu im miệng."
"Việc này cũng không thể trách các người.", Phương Tinh Nghị nói, không có ý trách móc gì: "Mấy ngày nay cũng chỉ có 6 người các người trông coi, vất vả rồi, chỉ trách đối phương quá lợi hại rồi.".
Thường Phúc: "Cho dù Phương Tổng không trách tội thì đây cũng là lỗi của chúng tôi. Sự thất trách của tôi không xứng đáng với thù lao cao như vậy."
"Bọn họ thì sao?"
"Báo cáo Phương Tổng, tất cả đã bị bắn chết rồi!", Trần Khang nói: "Đại ca tôi chỉ cần đánh úp một phát, bọn chúng có chạy nhanh đến đâu cũng không thể thoát."
"Nếu người đã bị bắn chết hết tức là các ngươi đã không tác trách.", Phương Tinh Nghị cười nói: "Nếu cảm thấy ngại thì ở cùng tôi mấy ngày nữa là được rồi."
Anh ta không muốn chỉ vì chút chuyện ngoài ý muốn mà mất đi một nhân tài.
"Vâng, Phương Tổng.", anh ta đứng thẳng người nói: "Sau này có bất cứ việc gì cứ nói với tôi, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng quyết làm giúp anh."
"Phương Tổng, tôi cũng vậy.", Trần Khang nhanh chóng hùa theo: "Anh, câu cuối cùng có hơi nghiêm trọng quá không? Hay là đợi sau khi em lấy vợ rồi mới lên núi đao xuống biển lửa không?"
Thường Phúc lấy khuỷu tay chọc cho anh ta một phát.
"Aiya!", Trần Khang khom lưng ôm bụng: "Anh cũng biết chiêu này sao?"
"Còn một chiêu nữa, cậu có muốn thử không?"
"…"
Nhìn thấy hai thanh niên gây lộn với nhau, Phương Tinh Nghị không nhịn được cười, sau đó hình như nghĩ ra điều gì, anh hỏi Thường Phúc: "Nhà cậu còn có những ai?"
Trần Khang đang định trả lời, Thường Phúc lạnh lùng nhìn cậu ta.
"Lúc nhỏ bố mẹ tôi đã ly hôn, tôi sống cùng mẹ.", Thường Phúc nói: "Phương Tổng, mẹ tôi rất khỏe, công việc ổn định, cảm ơn anh đã quan tâm."
Anh nhớ trước đây khi bắt đầu làm việc ở Phương Thị, Dương Yến từng nói, người như Phương Tinh Nghị, không thể nào có quan hệ với chị anh ta được chỉ có điều, trong tiềm thức anh vẫn không muốn Phương Tổng biết gì về gia đình mình.
Phương Tinh Nghị nghe ra trong lời nói anh ta có sự cảnh giác nên cũng không hỏi thêm nữa.
"Anh à, sao anh lại không nói về hai chị của mình?", sau khi Phương Tinh Nghị rời khỏi, Trần Khang không nhịn được đã lên tiếng: "Chẳng lẽ anh không muốn làm em vợ của Phương Tổng sao?"
"Cậu nói như vậy làm tôi cũng suy nghĩ đấy.", Thường Phúc kéo cậu ta lại, cánh tay dùng lực khiến xương cậy ta như sắp gãy ra vậy: "Như thế này đi, cho Phương Tổng Facebook của chị hai tôi, cậu thấy sao?"
"Em sai rồi, em sai rồi.", Trần Khang đau đến nỗi nghiến răng lại, tự tát cho mình một tát: "Em và chị hai mới hợp nhau, còn muốn nói chuyện nhiều thêm nữa kìa."
Thường Phúc nói nhỏ cảnh cáo: "Sau này cấm bép xép với Phương Tổng về chuyện nhà tôi, nếu không tôi sẽ vặn đầu cậu ra làm bóng đá, biết chưa?"
Trần Khang sởn tóc gáy, vội vàng gật đầu.
Trưởng thôn nhìn cô.
Sau đó, hình như ông ta hiểu ra điều gì, quay lưng đi ra phía sân, Dương Yến cũng đi theo sau.
Sau khi vào phòng, Dương Yến tìm chỗ ngồi, vẻ mặt cô vẫn rất bình tĩnh, nói với trưởng thôn tất cả dự định trong tương lai, bao gồm cả việc đổi lấy cây, đều nằm trong kế hoạch của họ.
Nghe xong hết, trưởng thôn giận dữ đập bàn, thở gấp nói: "Tôi đã cảm thấy kì lạ chỗ này mười mấy năm nay không có ai tới, tại sao các người lại đột nhiên tìm đến, các người...các người đúng là quân hại người!"
"Cô xem xem các người đã biến nơi này thành cái gì, vườn nhà chúng tôi cũng đã bị hủy rồi!"
"Rất xin lỗi, chúng tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.", Dương Yến cũng cảm thấy rất ray rứt, cô biết bây giờ có nói gì cũng không thể xoa dịu sự tức giận trong lòng trưởng thôn, thứ mà ông ta mất đi là cả một sân vườn.
"Trong quả bom đó có khí độc, sau này rau cỏ không thể mọc được nữa, trưởng thôn, như vậy mọi người làm sao mà tiếp tục sống? Chúng tôi ở ngoài kia vẫn còn mấy chiếc xe, hi vọng mọi người có thể cùng chúng tôi rời khỏi đây."
"Rời khỏi đây, rời khỏi đây thì chúng tôi biết đi đâu?, cô nói đi.", ông ta lấy chiếc cốc ném vào mặt Dương Yến, hai bên má cô trầy xước, chảy máu, Dương Yến chau mày.
Dương Yến không hề tức giận, cô nói: "Vấn đề về ngôn ngữ ông không cần lo, đã có tôi ở đây. Sau khi ra ngoài tôi sẽ sắp xếp cho mọi người một nơi ở tốt, để mấy đứa trẻ cũng có thể đi học."
"Trưởng thôn, mọi người ở đây chỉ sống được đến 50 tuổi, hoặc là thân mang bệnh tật, nếu ra ngoài rồi, mọi người có thể đến bệnh viện kiểm tra, tiến hành điều trị. Tôi có thể kí hợp đồng với ông, chỉ cần ông và người dân trong thôn vẫn còn sống, bên chúng tôi sẽ đảm bảo chăm sóc cho mọi người, cho lũ trẻ nhận được sự giáo dục tốt nhất."
"Các người đã hại chết chúng tôi rồi…", trưởng thôn rên siết.
Ông ta biết nơi này đã bị hủy rồi, cho dù tức giận với cô ta bao nhiêu cũng không có ích gì.
Một lúc sau, trưởng thôn mới mở miệng nói: "Chúng tôi già rồi, cũng không cần học cái gì mới, chỉ hi vọng bọn trẻ tốt lên, chỉ cần tốt cho chúng, tôi sẽ đồng ý với các người."
Thấy sự việc có chiều hướng được giải quyết, Dương Yến mới nhẹ nhõm được một chút: "Đợi sau khi ra ngoài, tôi sẽ dẫn bọn trẻ đến bệnh viện khám, cho dù là tốn bao nhiêu tiền cũng phải chữa khỏi cho chúng."
"Ông yên tâm, trước khi đi tôi sẽ dạy họ ngôn ngữ phổ thông, vấn đề ăn ở, trường học cho bọn trẻ chúng tôi đều sẽ sắp xếp ổn thỏa."
Trưởng thôn gật đầu.
Cuộc đàm phán diễn ra trong chưa đầy 10 phút, sau đó hai người bước ta.
Phương Tinh Nghị thấy vết máu trên khuôn mặt Dương Yến, đôi mắt bỗng xám đen, tiến lại gần: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì.", Dương Yến sờ sờ vào vết thương, đau đến nỗi môi co rút lại, sắc mặt rất nhanh lại quay trở lại bình thường, cô nói cho Phương Tinh Nghị biết tất cả nội dung cuộc nói chuyện với trưởng thôn.
"Phương Tổng, rất xin lỗi, chưa hỏi qua ý kiến của anh đã tự quyết định những chuyện này."
Đối với lời xin lỗi của Dương Yến, anh ta chỉ nói: "Cô đã nói những gì mà tôi muốn nói, lúc đến đây, tôi đã muốn họ rời đi rồi, đến chỗ ở trợ lý Tư cũng đã tìm xong rồi."
Dương Yến sững sờ: "Thật sao?"
"Ừm, hành tung của chúng ta không hoàn toàn được giấu kín, tôi nghĩ sau khi rời đi, rất có khả năng những người khác cũng sẽ đến đây, nên không thể vì một vụ làm ăn mà phá hủy sân vườn của họ được."
Thấy anh ta nói vậy, Dương Yến tự nhiên cảm thấy ấm lòng hơn.
Vốn hai người có chung suy nghĩ, còn anh ta, đã sớm sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi, chỉ là không nói ra mà thôi.
Trưởng thôn triệu tập người trong thôn lại thông báo, nói với mọi người rằng nơi đây không thể ở được nữa, phải rời đi, rất nhiều người đã không đồng ý nhưng sau khi biết con cái họ có thể hưởng sự giáo dục tốt, họ liền đồng ý.
Mấy chiếc xe việt dã ở đây chất đầy đồ ăn, hơn nữa không gian lại nhỏ nên chỉ ngồi được ba người, đầu tiên sẽ đưa trẻ con đi trước, những thôn dân khác ngày mai sẽ được đón đi bằng xe du lịch.
Dương Yến sợ lũ trẻ sẽ không quen với môi trường mới nên cô nói với trợ lý Tư muốn cùng đi.
Lúc sắp đi lại bị Phương Tinh Nghị gọi lại.
"Phương Tổng, có chuyện gì sao?"
Phương Tinh Nghị nhìn vào vết thương trên mặt Dương Yến, lấy ra một chiếc băng cá nhân, cẩn thận giúp cô dán lên, bàn tay ấm áp lướt qua má cô, lặng lẽ dặn dò: "Trên đường cẩn thận."
"Phương Tổng, tôi...tôi đi đây.", Dương Yến có vẻ hốt hoảng chui vào trong xe, hai má nóng hầm hập.
Xe vừa đi, Thành Phúc và Trần Khang liền tới.
Quần áo ngụy trang trên người Thành Phúc dính đầy bùn đất, y như vừa mới đi đánh trận trở về, đối diện với Phương Tinh Nghị, khuôn mặt hiện lên vẻ thất vọng: "Xin lỗi Phương Tổng, tôi đã tắc trách rồi."
Ngoài việc Phương Dịch Chung có ghé qua, sau đó không có gì bất thường, không ngờ sáng sớm ba mặt đã bị bao vây, còn để cho đám người đó ném bom vào trong thôn.
"Phương Tổng, đại ca tôi đã rất tận lực rồi, chỉ trách tôi sơ ý.", Trần Khang lớn tiếng nói: "Xin anh hãy trừng phạt tôi đi."
Thường Phúc nhìn cậu ta: "Cậu im miệng."
"Việc này cũng không thể trách các người.", Phương Tinh Nghị nói, không có ý trách móc gì: "Mấy ngày nay cũng chỉ có 6 người các người trông coi, vất vả rồi, chỉ trách đối phương quá lợi hại rồi.".
Thường Phúc: "Cho dù Phương Tổng không trách tội thì đây cũng là lỗi của chúng tôi. Sự thất trách của tôi không xứng đáng với thù lao cao như vậy."
"Bọn họ thì sao?"
"Báo cáo Phương Tổng, tất cả đã bị bắn chết rồi!", Trần Khang nói: "Đại ca tôi chỉ cần đánh úp một phát, bọn chúng có chạy nhanh đến đâu cũng không thể thoát."
"Nếu người đã bị bắn chết hết tức là các ngươi đã không tác trách.", Phương Tinh Nghị cười nói: "Nếu cảm thấy ngại thì ở cùng tôi mấy ngày nữa là được rồi."
Anh ta không muốn chỉ vì chút chuyện ngoài ý muốn mà mất đi một nhân tài.
"Vâng, Phương Tổng.", anh ta đứng thẳng người nói: "Sau này có bất cứ việc gì cứ nói với tôi, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng quyết làm giúp anh."
"Phương Tổng, tôi cũng vậy.", Trần Khang nhanh chóng hùa theo: "Anh, câu cuối cùng có hơi nghiêm trọng quá không? Hay là đợi sau khi em lấy vợ rồi mới lên núi đao xuống biển lửa không?"
Thường Phúc lấy khuỷu tay chọc cho anh ta một phát.
"Aiya!", Trần Khang khom lưng ôm bụng: "Anh cũng biết chiêu này sao?"
"Còn một chiêu nữa, cậu có muốn thử không?"
"…"
Nhìn thấy hai thanh niên gây lộn với nhau, Phương Tinh Nghị không nhịn được cười, sau đó hình như nghĩ ra điều gì, anh hỏi Thường Phúc: "Nhà cậu còn có những ai?"
Trần Khang đang định trả lời, Thường Phúc lạnh lùng nhìn cậu ta.
"Lúc nhỏ bố mẹ tôi đã ly hôn, tôi sống cùng mẹ.", Thường Phúc nói: "Phương Tổng, mẹ tôi rất khỏe, công việc ổn định, cảm ơn anh đã quan tâm."
Anh nhớ trước đây khi bắt đầu làm việc ở Phương Thị, Dương Yến từng nói, người như Phương Tinh Nghị, không thể nào có quan hệ với chị anh ta được chỉ có điều, trong tiềm thức anh vẫn không muốn Phương Tổng biết gì về gia đình mình.
Phương Tinh Nghị nghe ra trong lời nói anh ta có sự cảnh giác nên cũng không hỏi thêm nữa.
"Anh à, sao anh lại không nói về hai chị của mình?", sau khi Phương Tinh Nghị rời khỏi, Trần Khang không nhịn được đã lên tiếng: "Chẳng lẽ anh không muốn làm em vợ của Phương Tổng sao?"
"Cậu nói như vậy làm tôi cũng suy nghĩ đấy.", Thường Phúc kéo cậu ta lại, cánh tay dùng lực khiến xương cậy ta như sắp gãy ra vậy: "Như thế này đi, cho Phương Tổng Facebook của chị hai tôi, cậu thấy sao?"
"Em sai rồi, em sai rồi.", Trần Khang đau đến nỗi nghiến răng lại, tự tát cho mình một tát: "Em và chị hai mới hợp nhau, còn muốn nói chuyện nhiều thêm nữa kìa."
Thường Phúc nói nhỏ cảnh cáo: "Sau này cấm bép xép với Phương Tổng về chuyện nhà tôi, nếu không tôi sẽ vặn đầu cậu ra làm bóng đá, biết chưa?"
Trần Khang sởn tóc gáy, vội vàng gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.