Nam Thần Nhà Tôi

Chương 275: Anh phương lôi kéo cô

Thất Thất

16/07/2020

Dương Yến đá nhẹ nó văng ra: "Tự mình đi chơi đi."

Tiểu Đức Mục lại tiếp tục đụng cô.

"Ai nha, ngươi chơi một mình đi, chờ ta nấu xong bữa sáng sẽ chơi cùng ngươi.”

"Ngươi đừng ép lên đùi ta, thật mập."

Dương Yến đuổi đến mấy lần, đuổi thế nào cũng không đi, lúc lấy đồ vật, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn thân thể mũm mĩm của nó.

Cô thở dài: "Đi theo Phương Tổng quả nhiên ăn ngon, ngươi nhìn ngươi đi, so nhà mèo nhà ta còn lớn nhanh hơn.”

Tiểu Đức Mục giật giật cái mũi, bỗng nhiên chạy ra khỏi phòng bếp.

Dương Yến nghĩ nó đói bụng nên đi tìm thức ăn, lại không để ý tới, tiếp tục nấp ăn, vì đưa lưng về phía cửa nên không nhìn thấy Phương Tinh Nghị từ tầng hai đi xuống, Tiểu Đức Mục là chạy đến tìm anh.

Phương Tinh Nghị đối với con chó cưng này vẫn ghét bỏ như cũ, nhưng nuôi lâu như vậy cũng biết thói quen cắn dép lê của Tiểu Đức Mục, khuôn mặt lạnh lùng muốn đi pha cà phê, nhưng cảm thấy trong phòng nhiều thêm một chút đồ vật.

Trước cửa có thêm một đôi giày da nhỏ của phụ nữ, trong phòng bếp cũng có người.

Anh khẽ nhíu mày đi về phía phòng bếp, kéo cửa phòng bếp ra thì nhìn thấy Dương Yến đang bận rộn nấu nước, chiếc lồng hấp bằng tre bên cạnh đang bốc hơi nghi ngút, hương thơm tràn ngập bốn phía.

Người phụ nữ bận rộn cũng hương thơm lừng tỏa ra trong phòng bếp khiến cho căn biệt thự như có thêm sức sống.

Thân thể Phương Tinh Nghị nhẹ nhàng dựa ở cửa, cũng không lên tiếng, đầy hứng thú nhìn cô đang xử lý nguyên liệu nấu ăn, vừa thì thầm trong miệng: “Đợi chút nữa làm sao gọi anh ấy dậy đây?”

"Honey, em chuẩn bị bữa sáng cho anh, đến ăn đi. Không được! Chính mình còn cảm thấy mắc ói, nếu không hay là nói anh Phương, em thật sự bị anh Ngự ép buộc, anh đừng từng giận, về sau em sẽ nấu bữa sáng cho anh một tháng. Không được, dậy sớm một tháng quá mệt mỏi…”

"A thật là phiền toái! Đều do anh Ngự, cũng không phải mỗi mình mình gần Phương Tổng, cứ hết lần này tới lần khác tìm đến mình.”

"Hi vọng Ngự Văn Đình nhanh chóng phá sản!"

Phương Tinh Nghị cười khẽ, chậm rãi mở miệng: "Vậy em phải cầu nguyện thêm vài lần, công ty của đại ca rất nhiều, tiền kiếm được không ít hơn so với Phương Thị, muốn anh ấy phá sản cần một chút thời gian.”

Dương Yến giật nảy mình, quay lại thấy Phương Tinh Nghị đang tựa ở cửa: “Phương Tổng, anh, anh đã dậy? Haha…”

Cô chột dạ lấy tay sờ trán, lại không để ý tay dính đầy gia vị đều bị bôi lên trán, Phương Tinh Nghị nhìn thấy, nhịn không được cười vài tiếng.

Dương Yến khóe miệng giật giật một cái.

Người đàn ông này tỉnh dậy sợ là linh hồn còn chưa có trở về vị trí cũ đi, giống hệt như kẻ ngốc.

"Cô Dương, gia vị đều dính cả lên mặt em rồi." Phương Tinh Nghị rút hai tờ giấy lau đi tới giúp cô lau sạch thứ bẩn trên mặt, khoang cách giữa hai người rất thân mật.

"Cám, cám ơn." Thân thể Dương Yến lùi ra sau.

Cô càng muốn tránh, Phương Tinh Nghị lại càng tới gần, hay tay chống ở bồn rửa tay, nhốt cô ở trong ngực, tiếng nói lười biếng trầm thấp: “Cô Dương, em cảm thấy tại sao anh lại tức giận?”



Dương Yến nhìn sắc mặt nghiêm túc của người đàn ông này, không hiểu vì sao cả thấy căng thẳng, lắp bắp nói: “Không, không biết.”

"Ừm? Không biết?" Phương Tinh Nghị tới gần cô: “Thấy em suy nghĩ lâu như vậy, anh nghĩ rằng em tới nấu ăn là muốn dỗ cho anh vui vẻ, để anh quên chuyện kia.”

Xong, anh đã nghe thấy hết…

Dương Yến giật giật khóe môi, chột dạ cười: “Hợp đồng kia thật sự là anh Ngự ép em ký, còn em tới đây là vì em thích nấu nướng, muốn nấu cho anh ăn.”

"Anh không tin."

"A?"

Phương Tinh Nghị nói: “Anh nghĩ chính là em cố tình muốn ký, sợ có liên quan đến anh.”

"Em có thể thề!"

“Em một mặt thề, mặt khác ở trong lòng nói lời thế này không có hiệu lực.”

Sắc mặt Dương Yến không được tự nhiên.

Cái này anh cũng có thể đoán được, quá đơn giản.

Phương Tinh Nghị chậm rãi nói: "Khiến cho anh tin tưởng cũng không phải không thể, em có thể cùng anh thử một chút.”

Dương Yến hỏi: "Thử cái gì?"

"Làm ta bạn gái của anh." Ngón tay Phương Tinh Nghị chạm vào gương mặt của nàng, động tác thân mật: "Chỉ cần em khiến anh cảm nhận được tâm ý của em, anh sẽ tin tưởng hợp đồng kia là đại ca bắt buộc em ký.”

"..."

Thấy khuôn mặt cô cúi đầu suy nghĩ, giống như đang suy nghĩ trong lời nói của anh có vấn đề, anh tiếp tục dỗ dành cô: “Anh hứa, ở công ty sẽ không đi tìm em, không để cho người khác biết quan hệ của chúng ta, trừ khi em muốn công khai.”

"Người bạn trai như anh không tốt sao? Cao lớn, đẹp trai, lại có tiền, em muốn học gì không cần tìm giáo viên, chỉ cần tìm anh là được, muốn ăn cơm anh có thế nấu cho em ăn.”

Dương Yến khinh bỉ nói: "Cơm anh làm căn bản không thể ăn.”

"Anh có thể chăm sóc em." Phương Tinh Nghị nghĩ nghĩ, lại cố bổ xung thêm: “Còn có mèo nhà em nữa.”

"Chính em cũng có thể tự chăm sóc bản thân.”

"Dương Yến, em hãy suy nghĩ thật kỹ, anh chính là một mỏ vàng nha, em còn không muốn sao?” Phương Tinh Nghị từng bước dẫn dụ: “Ôm anh, cả đời này em sẽ không bao giờ buồn. Nghe nói hai tháng nữa đi Tiệp Khắc chơi sẽ rất vui, không phải em muốn đưa mẹ đi ra ngoài du lịch sao? Anh có máy bay riêng.”

Dương Yến có chút lung lay: "Đi Bắc Cực xem chim cánh cụt được không?"

"Được, em muốn nuôi cũng không thành vấn đề.”

"Để em suy nghĩ lại một chút." Dương Yến cắn môi: "Luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp.”

Trong mắt Phương Tinh Nghị lóe lên tia sáng, bình tĩnh nói: “Ban nhạc SF mà em thích tháng sau bắt đầu biểu diễn ở Los Angeles, chúng ta có thể ngồi máy bay qua đó, ngồi ở hàng ghế đầu, sau khi buổi hòa nhạc kết thúc còn có thể cùng họ nói chuyện, xin chữ ký, cũng có thể ăn cơm cùng bọn họ.”



Dương Yến có chút phấn khích.

Ban nhạc SF nha, lại còn có thể cùng bọn họ ăn cơm!

Thấy cá đã cắn câu, người đàn ông mỉm cười: "Chỉ cần em trở thành bà Phương, không cần tự mình làm gì, những minh tinh kia sẽ tự chạy để cùng em ăn cơm, nói chuyện phiếm, cũng ký tên cho em.”

"Em đồng ý!"

Phương Tinh Nghị hỏi lại cô: "Thật sự đồng ý?"

"Đồng ý!" Dương Yến gật gật đầu.

Khóe miệng Phương Tinh Nghị nở ra một nụ cười sâu xa, hôn lên má, lại hôn lên cánh môi của Cô một cái, nói: “bà Phương, anh lên trước thay quần áo, chờ bữa sáng của em.”

Mãi cho đến khi Phương Tinh Nghị ra khỏi phòng bếp, Dương Yến mới phản ứng được, mơ màng.

Anh ta vừa gọi mình là gì?

bà Phương?

Dương Yến bởi vì cái tên gọi kia mà trái tim điên cuồng đập loạn vài nhịp, cô liều mạng để cho mình tỉnh táo lại, vừa phân tích mới phát hiện mình bị Phương Tinh Nghị lôi kéo.

Trước tiên nói là làm bạn gái, sau đó thừa dịp cô bị phân tâm, lại đổi giọng để cô trở thành bà Phương.

Người ta được cầu hôn, nhẫn kim cương sáng chói, còn có hoa hồng, còn nhà cô cứ như vậy thôi sao?

Cầu hôn suông như vậy?

Không đúng!

Dương Yến hung hăng tát mình một cái, mắng: "Bây giờ không phải lúc quan tâm đến chuyện cầu hôn. Làm bạn gái không hợp có thể chia tay, trở thành vị hôn thê, chia tay sẽ rất phiền phức.”

Sau khi tỉnh táo hoàn toàn, trong lòng cô liền nói một câu: “Xin hãy trân trọng cuộc sống, tránh xa chú Mộ.”

- -

Dương Yến sau khi bị người đàn ông lôi kéo, tâm trạng cực kỳ sầu muộn.

Vừa mới đến công ty, từ phía sau nhào tới một người, suýt chút nữa đẩy cô ngã sấp xuống: "Yến, hôm nay đến thật sớm, có phải lại chạy tới chỗ Phương Tổng chuẩn bị bữa sáng tình yêu hay không?”

"Tớ đang phiền chết đây.” Dương Yến không muốn trả lời cô.

Lâm Thanh Dung trượt khỏi người Dương Yến, cầm tay cô, thấy sắc mặt u ám như dưa chua của cô, lập tức vui vẻ: “Yến, sắc mặt cậu như là một oán phụ nha….”

Sau khi bị ánh mắt tử vong của Dương Yến bắn trúng, cô sửa lại: “Sắc mặt cậu không được tốt, là Phương Tổng bắt nạt cậu sao?”

Dương Yến nghiến răng nghiến lợi: "Còn hơn cả bị bắt nạt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Thần Nhà Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook