Chương 334: Chỉ cần em yêu tôi, tôi có thể làm như không biết gì
Thất Thất
16/07/2020
Lục Văn Thù rút khăn giấy ra lau máu trên tay, coi như xả giận xong rồi ngồi phịch xuống ghế sofa.
Trợ lý Tư nhặt gói thuốc và cái bật lửa đưa sang.
Lục Văn Thù rút một điếu đưa lên miệng, trợ lý Tư châm thuốc cho anh ta nhưng vẫn không đoán được suy nghĩ lúc này của anh ta: “Nếu anh cảm thấy không tiện thì tôi sẽ đi sắp xếp cho cô Lâm."
"Cô ấy rất giống chị mình sao?"
"Tôi từng xem qua ảnh chụp của chị cô ấy, rất giống." Trợ lý Tư nói xong len lén nhìn anh ta: “Có điều cô Lâm từng chỉnh sửa một chút, không những thế còn đi tập tành cho vóc dáng đẹp nữa."
Lục Văn Thù phả ra một vòng khói trắng, làn khói che mờ gương mặt của anh ta: “Cầm macbook đến đây."
Trợ lý Tư vội vã đi lấy.
Chỉ phút chốc đã cầm macbook quay lại, còn chu đáo cầm theo một cái ghế, đồng thời đẩy macbook đến trước mặt Lục Văn Thù.
Lục Văn Thù rít một hơi thuốc lá rồi đưa điếu thuốc cho trợ lý Tư sau đó năm ngón tay lướt nhanh trên bàn phím máy tính.
Trợ lý Tư chỉ thấy tay của anh ta lướt nhanh như chớp, trên màn hình máy tính liền xuất hiện vô số chương trình, Lục Văn Thù lại kết nối video, bảo đối phương lập tức xử lý những công việc mà anh ta đã giao phó.
Chờ Lục Văn Thù ngưng gõ bàn phím, trợ lý Tư liền nhìn thử, vừa ngó sang anh ta liền giật mình: “WTF! Thì ra Lâm Vân Duệ đã từng làm việc trong showbiz cùng Hạ Tử Du..."
Chẳng mấy chốc anh đã nhận ra: “Lâm Vân Duệ từng bị sảy thai, nếu lúc còn sống cô ấy chỉ chung đụng với một mình Hạ Tử Du thì trăm phần trăm đứa bé đó là con của Hạ Tử Du."
Nói xong, anh liền ôm lấy lồng ngực đang đập thình thịch, trong lòng không ngừng tự cảnh cáo: Chọc ai cũng được chứ đừng chọc vào cậu Lục!
"Sáng sớm nay Hạ Tử Du đã đến tìm tôi đưa cho tôi một đoạn video." Lục Văn Thù nhìn chằm chằm vào chiếc macbook: “Tôi đã lấy làm lạ không hiểu tại sao hai người họ không quen biết nhau mà thằng đó lại quay được đoạn video này."
Sợ là Lâm Thanh Dung đã sớm biết chuyện nên hôm đó sau khi cãi nhau với anh trên du thuyền mới nói mình thích Hạ Tử Du, cốt là để anh nổi cơn ghen, đi xử lý Hạ Tử Du.
Thảo nào lúc rời đi, Hạ Tử Du còn nói Lâm Thanh Dung đang lợi dụng anh.
Trợ lý Tư hoảng hốt: “Tên Hạ Tử Du cũng lớn mật thật, ngay cả anh mà thằng đó cũng dám giỡn mặt, vậy cậu Lục..."
"Ra ngoài!" Lục Văn Thù ra lệnh, hai tay đỡ trán, giọng điệu gằn xuống như thể đang kềm nén thứ gì đó.
Trợ lý Tư cũng không dám ở lại nên vội vã đi ra.
Vừa ra khỏi cửa liền chạm mặt một cô gái đeo khẩu trang, đối phương lên tiếng trước: “Trợ lý Tư sao lại ở đây?"
Tiện thể kéo khẩu trang xuống.
"Cô Lâm." Thì ra là Lâm Thanh Dung, trong tay còn xách theo một cái lồng giữ nhiệt, trợ lý Tư liền lựa lời rồi nói: "Vì chuyện làm ăn nên tâm trạng của cậu Lục không tốt cho lắm, bên trong có lẽ đang..."
Lâm Thanh Dung cũng hơi lo lắng: “Anh ấy không việc gì chứ?"
"Người thì vẫn ổn chỉ có đồ đạc trong phòng làm việc của tổng giám đốc là chịu khổ mà thôi." Trợ lý Tư nói: “Tôi có việc đi trước, cô Lâm, từ trước đến nay cực khổ cho cô rồi."
"Ha ha, chào anh."
Lâm Thanh Dung nhìn theo bóng lưng xa dần của anh ta, buồn bực lẩm bẩm: “Tại sao lại nói mình cực khổ nhỉ?"
Lâm Thanh Dung đẩy cửa ra đi vào phòng tổng giám đốc liền bị đống lộn xộn bên trong dọa sợ, còn Lục Văn Thù đang ngồi trên ghế sofa thì hình hình không có việc gì, cô an tâm, cầm lồng giữ nhiệt đi vào.
"Công việc không suôn sẻ thì cũng không cần phải đập bể đồ đạc như vậy, đều là tiền của mình, mua lại không đau lòng sao?" Lâm Thanh Dung càu nhàu, lật bàn trà lên rồi cầm gà mên giữ nhiệt đi tới.
Lục Văn Thù vẫn còn chống tay đỡ trán, không động đậy.
Lâm Thanh Dung nhận ra sự khác lạ ở anh liền ngồi xuống thỏ thẻ hỏi han: "Anh sao vậy?"
Rốt cuộc Lục Văn Thù cũng có chút phản ứng, ngẩng đầu nhìn cô, trong khoảnh khắc sự dữ dội trong ánh mắt lắng xuống thay vào đó là sự bối rối khó diễn tả bằng lời, rồi anh ôm cô vào lòng.
Cánh tay từ từ siết chặt.
Anh rất muốn bóp chết người phụ nữ này, bởi vì cô đã tính kế lừa anh, cứ cho là cô muốn báo thù nhưng tại sao lại không kêu người khác làm, hơn nữa anh cũng không muốn, dù gì đó cũng la cha ruột của anh.
Nhưng anh lại không xuống tay được, anh thương xót cô ta.
Nếu không có “chuyện tốt” mà cha anh cùng những kẻ đó làm ra thì cô cũng không phải chịu cảnh mất nhà, mất người thân.
"Lục Văn Thù, anh làm em đau." Lâm Thanh Dung bị cánh tay của anh siết chặt nên thốt lên đau đớn: “Anh, rốt cuộc, anh làm sao vậy?"
Lục Văn Thù gục đầu vào hõm cổ của cô, giọng nói như đang kềm nén: “Tiểu tiên nữ, em có yêu anh không?"
Lâm Thanh Dung không chần chờ: “Yêu nhiều lắm."
"Nhiều bao nhiêu?"
"Còn phải dựa vào biểu hiện của anh nữa." Lâm Thanh Dung suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh tốt với em thì em sẽ yêu anh nhiều hơn một chút, nếu anh không tốt thì em sẽ không yêu anh nữa mà đi tìm người đàn ông khác!”
Lâm Thanh Dung cảm giác cánh tay lại đau nên vội vàng nói: “Được rồi, được rồi, yêu anh, yêu anh được chưa, em sẽ không tìm người đàn ông khác nữa. Anh đừng giống trẻ con vậy nữa em đau lắm đấy."
"Thật không?" Lục Văn Thù nâng gương mặt của cô lên, trong ánh mắt anh lúc này như đang kềm nén điều gì đó: “Không gạt anh chứ?"
"Thật mà, em rất yêu anh." Anh che giấu tâm trạng rất giỏi nên Lâm Thanh Dung không nhận ra, cô hôn anh một cái: “Nếu không tại sao em lại chăm sóc mẹ của anh, em đâu có ở không đâu."
Không phải là vì em hổ thẹn sao?
Nhưng rõ ràng là cô đã có thể khiến cho cả nhà bọn họ gặp tai nạn xe hơi, tuy nhiên cô đã không làm như vậy.
Nhìn vào đôi mắt trong veo, nghiêm túc của cô, Lục Văn Thù nhớ lại việc cô chăm sóc mẹ Lục, lửa giận trong lòng cũng tắt hơn phân nửa, anh hôn đáp lại: “Anh cũng yêu em."
Chỉ cần em yêu anh thì anh sẽ coi như không biết chuyện gì.
"Được rồi, hôn xong thì buông em ra." Lâm Thanh Dung thẳng tay đẩy anh ra rồi mở lồng giữ nhiệt: “Ăn sáng xong rồi làm việc chăm chỉ nhé, công chuyện của công ty vẫn cần anh xử lý đấy."
Lục Văn Thù đã hưng phấn trở lại: “Em mang đồ ăn sáng gì đến vậy?"
"Cháo bào ngư."
"Ăn ba ngày liên tục rồi còn ăn nữa sao?" Lục Văn Thù lại ủ rũ: “Không thể đổi món khác sao?"
"Anh ở công ty cả ngày trời, buổi sáng ăn cháo bào ngư sẽ tốt hơn." Lâm Thanh Dung nhìn bộ dạng của anh liền trừng mắt: “Được rồi, ngày mai sẽ đổi, ngoan, nhanh ăn đi nào."
Trong lúc anh đang ăn sáng, Lâm Thanh Dung giúp anh dọn dẹp phòng làm việc một chút, đúng là hết chịu nổi mà: “Anh có tức giận thì đến phòng xả stress để đập phá một chút cũng được, việc gì phải đập phá phòng làm việc của mình chứ? Cái máy tính hơn ba chục triệu còn cả tủ trang trí bằng gỗ hoa lê này nữa, Lục Văn Thù anh nên bị phá sản để trải nghiệm cuộc sống!”
Đáy mắt của Lục Văn Thù mơ màng, anh nhún vai: “Đang giận bừng bừng biết làm sao được."
"..."
Lâm Thanh Dung rót cho anh ly nước rồi do dự nói: "Báo cáo lúc trước của em đã được trường thông qua nên em muốn đi tu nghiệp, có thể phải ra nước ngoài một thời gian..."
"Không được!" Lục Văn Thù ngắt lời cô, trông anh có vẻ luống cuống: “Cục cưng, em đã giỏi lắm rồi, anh muốn em ở lại bên cạnh anh, chăm sóc anh."
"Sẽ không lâu đâu, mỗi tháng em lại về một lần." Lâm Thanh Dung nói dối.
Cô thừa biết một khi ra nước ngoài sẽ không thể quay về được nữa.
Dù cho Phương Tinh Nghị và Ngự Văn Đình không ép thì cô cũng sẽ đi, cô tiếp cận Lục Văn Thù vì muốn báo thù, cô đã từng nhẹ dạ một lần rồi không thể để mình lặp lại sai lầm trong quá khứ nữa.
Lục Văn Thù hiểu ẩn ý của cô nên đương nhiên là không đồng ý: “Không được, không được, mỗi ngày anh đều muốn gặp em, em đi rồi chẳng phải sẽ để lại trong tim anh một khoảng trống sao?”
Lâm Thanh Dung lảng tránh ánh mắt, hạ quyết tâm: "Đó là ngôi trường mà em ra sức thi vào đã lâu, em rất muốn đi, nếu anh còn muốn em chọn giữa anh và việc ra nước ngoài thì chúng ta chia ta đi."
"Đợi thêm chút nữa được không?" Lục Văn Thù nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình: “Đợi anh xử lý ổn thỏa mọi chuyện ở công ty rồi sẽ đi với em."
"Lục Văn Thù..."
"Chẳng phải em đã nói yêu anh sao? Lẽ nào em gạt anh?" Lục Văn Thù hôn cô: “Anh muốn cùng em đi đến bất cứ đâu, chẳng phải anh đã nói rồi sao, anh muốn ở bên em mãi mãi.”
Nợ cũng đã trả xong, anh cảm thấy cô đau khổ như vậy, mệt mỏi như vậy đủ rồi.
Anh chấp nhận bại dưới tay cô.
Trợ lý Tư nhặt gói thuốc và cái bật lửa đưa sang.
Lục Văn Thù rút một điếu đưa lên miệng, trợ lý Tư châm thuốc cho anh ta nhưng vẫn không đoán được suy nghĩ lúc này của anh ta: “Nếu anh cảm thấy không tiện thì tôi sẽ đi sắp xếp cho cô Lâm."
"Cô ấy rất giống chị mình sao?"
"Tôi từng xem qua ảnh chụp của chị cô ấy, rất giống." Trợ lý Tư nói xong len lén nhìn anh ta: “Có điều cô Lâm từng chỉnh sửa một chút, không những thế còn đi tập tành cho vóc dáng đẹp nữa."
Lục Văn Thù phả ra một vòng khói trắng, làn khói che mờ gương mặt của anh ta: “Cầm macbook đến đây."
Trợ lý Tư vội vã đi lấy.
Chỉ phút chốc đã cầm macbook quay lại, còn chu đáo cầm theo một cái ghế, đồng thời đẩy macbook đến trước mặt Lục Văn Thù.
Lục Văn Thù rít một hơi thuốc lá rồi đưa điếu thuốc cho trợ lý Tư sau đó năm ngón tay lướt nhanh trên bàn phím máy tính.
Trợ lý Tư chỉ thấy tay của anh ta lướt nhanh như chớp, trên màn hình máy tính liền xuất hiện vô số chương trình, Lục Văn Thù lại kết nối video, bảo đối phương lập tức xử lý những công việc mà anh ta đã giao phó.
Chờ Lục Văn Thù ngưng gõ bàn phím, trợ lý Tư liền nhìn thử, vừa ngó sang anh ta liền giật mình: “WTF! Thì ra Lâm Vân Duệ đã từng làm việc trong showbiz cùng Hạ Tử Du..."
Chẳng mấy chốc anh đã nhận ra: “Lâm Vân Duệ từng bị sảy thai, nếu lúc còn sống cô ấy chỉ chung đụng với một mình Hạ Tử Du thì trăm phần trăm đứa bé đó là con của Hạ Tử Du."
Nói xong, anh liền ôm lấy lồng ngực đang đập thình thịch, trong lòng không ngừng tự cảnh cáo: Chọc ai cũng được chứ đừng chọc vào cậu Lục!
"Sáng sớm nay Hạ Tử Du đã đến tìm tôi đưa cho tôi một đoạn video." Lục Văn Thù nhìn chằm chằm vào chiếc macbook: “Tôi đã lấy làm lạ không hiểu tại sao hai người họ không quen biết nhau mà thằng đó lại quay được đoạn video này."
Sợ là Lâm Thanh Dung đã sớm biết chuyện nên hôm đó sau khi cãi nhau với anh trên du thuyền mới nói mình thích Hạ Tử Du, cốt là để anh nổi cơn ghen, đi xử lý Hạ Tử Du.
Thảo nào lúc rời đi, Hạ Tử Du còn nói Lâm Thanh Dung đang lợi dụng anh.
Trợ lý Tư hoảng hốt: “Tên Hạ Tử Du cũng lớn mật thật, ngay cả anh mà thằng đó cũng dám giỡn mặt, vậy cậu Lục..."
"Ra ngoài!" Lục Văn Thù ra lệnh, hai tay đỡ trán, giọng điệu gằn xuống như thể đang kềm nén thứ gì đó.
Trợ lý Tư cũng không dám ở lại nên vội vã đi ra.
Vừa ra khỏi cửa liền chạm mặt một cô gái đeo khẩu trang, đối phương lên tiếng trước: “Trợ lý Tư sao lại ở đây?"
Tiện thể kéo khẩu trang xuống.
"Cô Lâm." Thì ra là Lâm Thanh Dung, trong tay còn xách theo một cái lồng giữ nhiệt, trợ lý Tư liền lựa lời rồi nói: "Vì chuyện làm ăn nên tâm trạng của cậu Lục không tốt cho lắm, bên trong có lẽ đang..."
Lâm Thanh Dung cũng hơi lo lắng: “Anh ấy không việc gì chứ?"
"Người thì vẫn ổn chỉ có đồ đạc trong phòng làm việc của tổng giám đốc là chịu khổ mà thôi." Trợ lý Tư nói: “Tôi có việc đi trước, cô Lâm, từ trước đến nay cực khổ cho cô rồi."
"Ha ha, chào anh."
Lâm Thanh Dung nhìn theo bóng lưng xa dần của anh ta, buồn bực lẩm bẩm: “Tại sao lại nói mình cực khổ nhỉ?"
Lâm Thanh Dung đẩy cửa ra đi vào phòng tổng giám đốc liền bị đống lộn xộn bên trong dọa sợ, còn Lục Văn Thù đang ngồi trên ghế sofa thì hình hình không có việc gì, cô an tâm, cầm lồng giữ nhiệt đi vào.
"Công việc không suôn sẻ thì cũng không cần phải đập bể đồ đạc như vậy, đều là tiền của mình, mua lại không đau lòng sao?" Lâm Thanh Dung càu nhàu, lật bàn trà lên rồi cầm gà mên giữ nhiệt đi tới.
Lục Văn Thù vẫn còn chống tay đỡ trán, không động đậy.
Lâm Thanh Dung nhận ra sự khác lạ ở anh liền ngồi xuống thỏ thẻ hỏi han: "Anh sao vậy?"
Rốt cuộc Lục Văn Thù cũng có chút phản ứng, ngẩng đầu nhìn cô, trong khoảnh khắc sự dữ dội trong ánh mắt lắng xuống thay vào đó là sự bối rối khó diễn tả bằng lời, rồi anh ôm cô vào lòng.
Cánh tay từ từ siết chặt.
Anh rất muốn bóp chết người phụ nữ này, bởi vì cô đã tính kế lừa anh, cứ cho là cô muốn báo thù nhưng tại sao lại không kêu người khác làm, hơn nữa anh cũng không muốn, dù gì đó cũng la cha ruột của anh.
Nhưng anh lại không xuống tay được, anh thương xót cô ta.
Nếu không có “chuyện tốt” mà cha anh cùng những kẻ đó làm ra thì cô cũng không phải chịu cảnh mất nhà, mất người thân.
"Lục Văn Thù, anh làm em đau." Lâm Thanh Dung bị cánh tay của anh siết chặt nên thốt lên đau đớn: “Anh, rốt cuộc, anh làm sao vậy?"
Lục Văn Thù gục đầu vào hõm cổ của cô, giọng nói như đang kềm nén: “Tiểu tiên nữ, em có yêu anh không?"
Lâm Thanh Dung không chần chờ: “Yêu nhiều lắm."
"Nhiều bao nhiêu?"
"Còn phải dựa vào biểu hiện của anh nữa." Lâm Thanh Dung suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh tốt với em thì em sẽ yêu anh nhiều hơn một chút, nếu anh không tốt thì em sẽ không yêu anh nữa mà đi tìm người đàn ông khác!”
Lâm Thanh Dung cảm giác cánh tay lại đau nên vội vàng nói: “Được rồi, được rồi, yêu anh, yêu anh được chưa, em sẽ không tìm người đàn ông khác nữa. Anh đừng giống trẻ con vậy nữa em đau lắm đấy."
"Thật không?" Lục Văn Thù nâng gương mặt của cô lên, trong ánh mắt anh lúc này như đang kềm nén điều gì đó: “Không gạt anh chứ?"
"Thật mà, em rất yêu anh." Anh che giấu tâm trạng rất giỏi nên Lâm Thanh Dung không nhận ra, cô hôn anh một cái: “Nếu không tại sao em lại chăm sóc mẹ của anh, em đâu có ở không đâu."
Không phải là vì em hổ thẹn sao?
Nhưng rõ ràng là cô đã có thể khiến cho cả nhà bọn họ gặp tai nạn xe hơi, tuy nhiên cô đã không làm như vậy.
Nhìn vào đôi mắt trong veo, nghiêm túc của cô, Lục Văn Thù nhớ lại việc cô chăm sóc mẹ Lục, lửa giận trong lòng cũng tắt hơn phân nửa, anh hôn đáp lại: “Anh cũng yêu em."
Chỉ cần em yêu anh thì anh sẽ coi như không biết chuyện gì.
"Được rồi, hôn xong thì buông em ra." Lâm Thanh Dung thẳng tay đẩy anh ra rồi mở lồng giữ nhiệt: “Ăn sáng xong rồi làm việc chăm chỉ nhé, công chuyện của công ty vẫn cần anh xử lý đấy."
Lục Văn Thù đã hưng phấn trở lại: “Em mang đồ ăn sáng gì đến vậy?"
"Cháo bào ngư."
"Ăn ba ngày liên tục rồi còn ăn nữa sao?" Lục Văn Thù lại ủ rũ: “Không thể đổi món khác sao?"
"Anh ở công ty cả ngày trời, buổi sáng ăn cháo bào ngư sẽ tốt hơn." Lâm Thanh Dung nhìn bộ dạng của anh liền trừng mắt: “Được rồi, ngày mai sẽ đổi, ngoan, nhanh ăn đi nào."
Trong lúc anh đang ăn sáng, Lâm Thanh Dung giúp anh dọn dẹp phòng làm việc một chút, đúng là hết chịu nổi mà: “Anh có tức giận thì đến phòng xả stress để đập phá một chút cũng được, việc gì phải đập phá phòng làm việc của mình chứ? Cái máy tính hơn ba chục triệu còn cả tủ trang trí bằng gỗ hoa lê này nữa, Lục Văn Thù anh nên bị phá sản để trải nghiệm cuộc sống!”
Đáy mắt của Lục Văn Thù mơ màng, anh nhún vai: “Đang giận bừng bừng biết làm sao được."
"..."
Lâm Thanh Dung rót cho anh ly nước rồi do dự nói: "Báo cáo lúc trước của em đã được trường thông qua nên em muốn đi tu nghiệp, có thể phải ra nước ngoài một thời gian..."
"Không được!" Lục Văn Thù ngắt lời cô, trông anh có vẻ luống cuống: “Cục cưng, em đã giỏi lắm rồi, anh muốn em ở lại bên cạnh anh, chăm sóc anh."
"Sẽ không lâu đâu, mỗi tháng em lại về một lần." Lâm Thanh Dung nói dối.
Cô thừa biết một khi ra nước ngoài sẽ không thể quay về được nữa.
Dù cho Phương Tinh Nghị và Ngự Văn Đình không ép thì cô cũng sẽ đi, cô tiếp cận Lục Văn Thù vì muốn báo thù, cô đã từng nhẹ dạ một lần rồi không thể để mình lặp lại sai lầm trong quá khứ nữa.
Lục Văn Thù hiểu ẩn ý của cô nên đương nhiên là không đồng ý: “Không được, không được, mỗi ngày anh đều muốn gặp em, em đi rồi chẳng phải sẽ để lại trong tim anh một khoảng trống sao?”
Lâm Thanh Dung lảng tránh ánh mắt, hạ quyết tâm: "Đó là ngôi trường mà em ra sức thi vào đã lâu, em rất muốn đi, nếu anh còn muốn em chọn giữa anh và việc ra nước ngoài thì chúng ta chia ta đi."
"Đợi thêm chút nữa được không?" Lục Văn Thù nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình: “Đợi anh xử lý ổn thỏa mọi chuyện ở công ty rồi sẽ đi với em."
"Lục Văn Thù..."
"Chẳng phải em đã nói yêu anh sao? Lẽ nào em gạt anh?" Lục Văn Thù hôn cô: “Anh muốn cùng em đi đến bất cứ đâu, chẳng phải anh đã nói rồi sao, anh muốn ở bên em mãi mãi.”
Nợ cũng đã trả xong, anh cảm thấy cô đau khổ như vậy, mệt mỏi như vậy đủ rồi.
Anh chấp nhận bại dưới tay cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.