Chương 169: Cũng không thể nói cần cô hay sao?
Thất Thất
16/07/2020
Dương Yến kinh ngạc, suýt nữa đánh rơi điện thoại xuống đất.
Làm sao bây giờ?
Dương Yến điện thoại đang kêu, mấy giây sau khẽ cắn môi, vẫn là nghe, giọng nói bình tĩnh: “Phương tổng.”
"Văn Thù nói mấy ngày hôm nay cô bận rất nhiều việc, bảo tôi không nên quấy rầy cô.” Từ đầu dây bên kia, giọng nói đầy từ tính giống như trêu chọc người.
Đây coi như là giải thích sao?
Dương Yến không hiểu sao có chút khẩn trương, nói lắp nói: "Ừm, đúng vậy, quả thật có chút bận.”
"Hôm nay là tết Trung thu."
Dương Yến vô ý thức nói: "Trung thu vui vẻ!"
Đầu dây bên kia dừng một chút, dường như có tiếng cười nhẹ, Dương Yến hận không thể tự tát mình một cái.
Dương Yến, đầu óc ngươi bị gỉ rồi sao?
Phương Tinh Nghị chậm rãi nói: "Vừa rồi cha tôi gọi điện tới, nhắc tôi buổi tối nhớ về nhà dự trung thu, còn có...nhớ phải đưa “người phụ nữ có thai” cùng đi.”
"Phương tổng, thật sự không có thai." Dương Yến rất khó chịu, đều do cô, không giấu thùng rượu: "Mẹ tôi cũng vừa gọi điện thoại tới, có thể tôi cũng phải về.”
"Tôi hiểu, Trung thu mọi người trong gia đình phải ở cùng nhau mới vui vẻ.” Phương Tinh Nghị nói: "Vậy tự tôi trở về.”
"Phương tổng..."
Những lời này của anh làm cho Dương Yến cảm thấy như mình đã làm chuyện gì sai trái, cô không đủ tự tin, vừa muốn nói gì đó nhưng Phương Tinh Nghị lại cho là cô đang bận làm việc, liền cúp điện thoại.
Liền cúp điện thoại?
Dương Yến nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, không dám tin.
Chú Phương lạnh lùng như vậy? Cũng không thể cầu xin cô một chút, nói cần cô hay sao?
Sau đó mẹ Dương thật sự gọi điện thoại tới, nói hôm nay là trung thu, hỏi cô có rảnh rỗi không trở về nhà, Dương Yến đồng ý, sau đó gọi điện cho Quách Thường Phúc.
Lúc này Quách Thường Phúc đang cùng Tưởng Song Kỳ tham gia một buổi lễ tại Paris nên không về được, Quách Nhược Linh thì đang ở Boston quay phim.
Dương Yến thở dài.
Quách Nhược Linh không biết từ đâu tìm được một người đạo diễn nước ngoài, diễn từng bộ từng bộ, các loại quảng cáo hầu như lúc nào cũng ở nước ngoài, chưa từng quay về.
Haizz, tối nay cô đành phải về nhà một mình.
Sau khi làm xong công việc của mình, Dương Yến mang theo laptop tan làm, cô muốn làm nốt phần việc còn lại, lúc xuống lầu, gặp Lục Văn Thù cùng Lâm Thanh Dung vừa rời đi.
Dương Yến nhìn bọn họ một chút, hỏi: "Hai người định tết trung thu ở cùng nhau?”
"Đúng vậy, Lục Văn Thù nói cha mẹ anh ta đều ở nước ngoài, trong nhà không ai." Lâm Thanh Dung trả lời: "Nhà tớ cũng không phải ở đây, Ni Ni cậu muốn về nhà à? Nếu không hãy quay lại...”
"Cô ấy không quay về đâu, còn phải đi gặp nhị ca tôi.” Lục Văn Thù ngắt lời Lâm Thanh Dung: "Tôi nghĩ chúng ta vẫn là không nên quấy rầy bọn họ, chúng ta tự đi mua bánh trung thu là được rồi.”
"Tại sao tôi lại phải đến gặp Phương tổng?” Dương Yến nghĩ đến vừa rồi bị ngắt điện thoại trước, liền tức giận, cười lạnh: "Anh ta về nhà họ Phương, tôi trở về nhà đón trung thu cùng mẹ.”
"Cô để anh ta một mình trở về?”
"Anh ta cũng không phải trẻ con, có thể lạc đường sao?”
Lục Văn Thù sờ cằm, miệng chậc chậc: "Những ngày lễ như thế này cơ bản tất cả mọi người trong nhà họ Phương đều sẽ trở về, nhị ca như vậy, cô không lo lắng anh ấy sẽ bị khi dễ hay sao?”
"Tôi là cái gì của anh ta, dựa vào cái gì mà tôi phải lo lắng?" Dương Yến phản bác, cười lành lạnh: "Hơn nữa, anh cùng Phương tổng thân như anh em, muốn đi cũng phải là anh đi.”
Lục Văn Thù lập tức nói: "Vậy cũng không được, tôi phải ở cạnh tiểu tiên nữ!"
"Cũng không cần như vậy.”Lâm Thanh Dung nói: "Tôi ở nhà nằm xem phim cũng được.”
"Hôm nay Trung thu, nằm xem phim thật lãng phí!" Lục Văn Thù vui cười: "Chúng ta cùng tới đài ngắm trăng!"
Dương Yến mặt không thay đổi rời đi.
Hôm nay Trung thu, trên đường đều rất náo nhiệt, Dương Yến chen vào siêu thị mua một hộp bánh Trung thu, lúc lái xe trở về trên đường bị chặn chật như nêm cối.
Cô im lặng chờ đợi.
Liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mọi người đang đi trên đường, một người phụ nữ đẩy xe lăn, ngồi trên đó là một người đàn ông vẫn còn đang truyền nước, nhìn rất đau lòng nhưng trên mặt hai người đều là nụ cười hạnh phúc.
Ngay lúc đó cô chợt nghĩ đến Phương Tinh Nghị cùng cuộc điện thoại kia. Phương Tinh Nghị vì thân phận của mình vốn là không được người nhà họ Phương chào đón, nhà họ Phương nội chiến liên tục, nhưng nếu Phương Tinh Nghị ngồi xe lăn trở về, những người đó sẽ không ngừng chế giễu anh.
"Tít tít!"
Tiếng còi phát ra từ phía sau xe làm Dương Yến bừng tỉnh.
Thấy đèn báo hiểu chuyển xanh cô lập tức khởi động xe, sau khi ổn định cô cầm điện thoại lên gọi mẹ Dương: “Mẹ ơi, đừng đợi con ăn tối, con có thể phải trở về.”
"cạnh con rể sao?"
Dương Yến bị sặc, mất tự nhiên nói: "Không phải, con muốn giúp anh ấy xử lý một chút việc, làm xong con sẽ quay lại.”
"Vậy con nhớ kỹ đến lúc đó dẫn nó cùng trở về."
"..."
Lái xe gần hai mươi phút đến nhà họ Phương, đứng trước cửa sắt. Cô muốn xuống xe để người ta mở cửa nhưng lúc đó cửa sắt tự động mở ra.
Xe của cô đều được người nhà họ Phương biết?
Sau khi vào, Dương Yến đỗ xe ở bãi đỗ ngoài trời, xuống xe có người giúp việc tới, chào hỏi một tiếng: “Chào Dương tiểu thư”, sau đó nhận bánh trung thu, đưa cô lên một chiếc xe ngắm cảnh.
Dương Yến không biết nhà ở của nhà họ Phương chiếm diện tích bao nhiêu dù sao trong mắt cô vẫn rất ‘lớn’, cảm giác giống như khi cô mới vào học viện Newcastle, cảm giác rất sốc.
Sau khoảng vài phút ngắm cảnh đã đến trước nhà chính.
Dương Yến đi theo người giúp việc vào nhà, đập vào mắt chính là phòng khách tráng lệ, lớn như một sân khấu khiêu vũ, thấp thoáng nghe được tiếng cười, dường như có rấy nhiều người.
"Lão gia, Dương tiểu thư tới."
Nghe được tiếng người giúp việc thông báo, Dương Yến cảm giác như tiếng cười ít đi, cô từ từ bước vào phòng khách, nhìn thấy ghế sô pha bên kia đã ngồi đầy người.
Đàn ông ai cũng mặc âu phục phẳng phiu, phụ nữ trang phục lộng lẫy, đều khí chất phi phàm, giống như xã hội thượng lưu.
Dương Yến chỉ nhìn lướt qua, trên mặt không có gì dao động.
Trức kia lúc cô cùng Hứa Cung Diễn quen nhau, cô đã từng thấy các thành viên của hoàng thất quốc gia Y, cũng đã ăn tối ở đó, những người ở nhà họ Phương này cũng không tạo được áp lực gì cho cô.
Dương Yến đi qua, lễ phép chào hỏi ông Phương: “Ông Phương, thật có lỗi, lúc đầu cháu định đi cùng Phương tổng nhưng công ty có nhiều việc nên đến muộn ạ.”
"Đều là người một nhà, khách khí cái gì!" ông Phương ban đầu có chút không vui, nhưng thấy Dương Yến tới thì mặt mày hớn hở, vẫy tay để cô tới đây ngồi bên cạnh Phương Tinh Nghị.
Sau khi cô ngồi xuống, Phương Tinh Nghị thấp giọng hỏi: "Không phải trở về nhà qua tết Trung thu sao?"
"Đồng ý với ông Phương là sẽ tới, không giữ lời không được.” Dương Yến cũng nhỏ giọng trả lời, ngồi thẳng tắp quay đầu trở về trả lời ông Phương.
Phương Tinh Nghị nhìn cô, trong mắt đều là dịu dàng.
Hôm nay gia đình nhà họ Phương tụ tập rất đông người, đều là tới tham dự tết trung thu, nghĩ muốn thể hiện một chút trước mặt ông Phương, ngay cả mẹ Phương Dịch Chung cũng tới, nhưng khi Dương Yến xuất hiện, ông Phương liền chỉ nói chuyện với cô.
Làm cho rất nhiều người bất mãn.
"Nhắc tới mới nhớ, Dương Yến cùng nhà họ Phương chúng ta có không ít quan hệ thân thiết.” Trưởng bối không thể nói, là Phương Cẩn Linh mở miệng: “Trước đó cùng Dịch Chung kết hôn, còn bây giờ là Tổng giám đốc đại diện của Phương thị.”
Biểu cảm của mọi người trở nên vi diệu, ánh mắt Phương Cẩn Linh liếc nhìn Lục Liên, cười như không cười nói: “Ngài cùng Dương Yến là mẹ chồng nàng dâu sống chung hơn một năm, ngài nên sớm nói cho chúng tôi biết cô ấy lợi hại như vậy, nếu thế Dịch Chung cũng sẽ không ly hôn.”
Chủ đề bị đẩy lên người mình, Lục Liên chỉ cười ngượng ngùng.
So sánh với gia đình nhà họ Phương, Lục Liên chỉ là người ngoài, thật không dễ dàng để tới đây cùng dự tết trung thu, căn bản không có quyền nói chuyện.
Làm sao bây giờ?
Dương Yến điện thoại đang kêu, mấy giây sau khẽ cắn môi, vẫn là nghe, giọng nói bình tĩnh: “Phương tổng.”
"Văn Thù nói mấy ngày hôm nay cô bận rất nhiều việc, bảo tôi không nên quấy rầy cô.” Từ đầu dây bên kia, giọng nói đầy từ tính giống như trêu chọc người.
Đây coi như là giải thích sao?
Dương Yến không hiểu sao có chút khẩn trương, nói lắp nói: "Ừm, đúng vậy, quả thật có chút bận.”
"Hôm nay là tết Trung thu."
Dương Yến vô ý thức nói: "Trung thu vui vẻ!"
Đầu dây bên kia dừng một chút, dường như có tiếng cười nhẹ, Dương Yến hận không thể tự tát mình một cái.
Dương Yến, đầu óc ngươi bị gỉ rồi sao?
Phương Tinh Nghị chậm rãi nói: "Vừa rồi cha tôi gọi điện tới, nhắc tôi buổi tối nhớ về nhà dự trung thu, còn có...nhớ phải đưa “người phụ nữ có thai” cùng đi.”
"Phương tổng, thật sự không có thai." Dương Yến rất khó chịu, đều do cô, không giấu thùng rượu: "Mẹ tôi cũng vừa gọi điện thoại tới, có thể tôi cũng phải về.”
"Tôi hiểu, Trung thu mọi người trong gia đình phải ở cùng nhau mới vui vẻ.” Phương Tinh Nghị nói: "Vậy tự tôi trở về.”
"Phương tổng..."
Những lời này của anh làm cho Dương Yến cảm thấy như mình đã làm chuyện gì sai trái, cô không đủ tự tin, vừa muốn nói gì đó nhưng Phương Tinh Nghị lại cho là cô đang bận làm việc, liền cúp điện thoại.
Liền cúp điện thoại?
Dương Yến nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, không dám tin.
Chú Phương lạnh lùng như vậy? Cũng không thể cầu xin cô một chút, nói cần cô hay sao?
Sau đó mẹ Dương thật sự gọi điện thoại tới, nói hôm nay là trung thu, hỏi cô có rảnh rỗi không trở về nhà, Dương Yến đồng ý, sau đó gọi điện cho Quách Thường Phúc.
Lúc này Quách Thường Phúc đang cùng Tưởng Song Kỳ tham gia một buổi lễ tại Paris nên không về được, Quách Nhược Linh thì đang ở Boston quay phim.
Dương Yến thở dài.
Quách Nhược Linh không biết từ đâu tìm được một người đạo diễn nước ngoài, diễn từng bộ từng bộ, các loại quảng cáo hầu như lúc nào cũng ở nước ngoài, chưa từng quay về.
Haizz, tối nay cô đành phải về nhà một mình.
Sau khi làm xong công việc của mình, Dương Yến mang theo laptop tan làm, cô muốn làm nốt phần việc còn lại, lúc xuống lầu, gặp Lục Văn Thù cùng Lâm Thanh Dung vừa rời đi.
Dương Yến nhìn bọn họ một chút, hỏi: "Hai người định tết trung thu ở cùng nhau?”
"Đúng vậy, Lục Văn Thù nói cha mẹ anh ta đều ở nước ngoài, trong nhà không ai." Lâm Thanh Dung trả lời: "Nhà tớ cũng không phải ở đây, Ni Ni cậu muốn về nhà à? Nếu không hãy quay lại...”
"Cô ấy không quay về đâu, còn phải đi gặp nhị ca tôi.” Lục Văn Thù ngắt lời Lâm Thanh Dung: "Tôi nghĩ chúng ta vẫn là không nên quấy rầy bọn họ, chúng ta tự đi mua bánh trung thu là được rồi.”
"Tại sao tôi lại phải đến gặp Phương tổng?” Dương Yến nghĩ đến vừa rồi bị ngắt điện thoại trước, liền tức giận, cười lạnh: "Anh ta về nhà họ Phương, tôi trở về nhà đón trung thu cùng mẹ.”
"Cô để anh ta một mình trở về?”
"Anh ta cũng không phải trẻ con, có thể lạc đường sao?”
Lục Văn Thù sờ cằm, miệng chậc chậc: "Những ngày lễ như thế này cơ bản tất cả mọi người trong nhà họ Phương đều sẽ trở về, nhị ca như vậy, cô không lo lắng anh ấy sẽ bị khi dễ hay sao?”
"Tôi là cái gì của anh ta, dựa vào cái gì mà tôi phải lo lắng?" Dương Yến phản bác, cười lành lạnh: "Hơn nữa, anh cùng Phương tổng thân như anh em, muốn đi cũng phải là anh đi.”
Lục Văn Thù lập tức nói: "Vậy cũng không được, tôi phải ở cạnh tiểu tiên nữ!"
"Cũng không cần như vậy.”Lâm Thanh Dung nói: "Tôi ở nhà nằm xem phim cũng được.”
"Hôm nay Trung thu, nằm xem phim thật lãng phí!" Lục Văn Thù vui cười: "Chúng ta cùng tới đài ngắm trăng!"
Dương Yến mặt không thay đổi rời đi.
Hôm nay Trung thu, trên đường đều rất náo nhiệt, Dương Yến chen vào siêu thị mua một hộp bánh Trung thu, lúc lái xe trở về trên đường bị chặn chật như nêm cối.
Cô im lặng chờ đợi.
Liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mọi người đang đi trên đường, một người phụ nữ đẩy xe lăn, ngồi trên đó là một người đàn ông vẫn còn đang truyền nước, nhìn rất đau lòng nhưng trên mặt hai người đều là nụ cười hạnh phúc.
Ngay lúc đó cô chợt nghĩ đến Phương Tinh Nghị cùng cuộc điện thoại kia. Phương Tinh Nghị vì thân phận của mình vốn là không được người nhà họ Phương chào đón, nhà họ Phương nội chiến liên tục, nhưng nếu Phương Tinh Nghị ngồi xe lăn trở về, những người đó sẽ không ngừng chế giễu anh.
"Tít tít!"
Tiếng còi phát ra từ phía sau xe làm Dương Yến bừng tỉnh.
Thấy đèn báo hiểu chuyển xanh cô lập tức khởi động xe, sau khi ổn định cô cầm điện thoại lên gọi mẹ Dương: “Mẹ ơi, đừng đợi con ăn tối, con có thể phải trở về.”
"cạnh con rể sao?"
Dương Yến bị sặc, mất tự nhiên nói: "Không phải, con muốn giúp anh ấy xử lý một chút việc, làm xong con sẽ quay lại.”
"Vậy con nhớ kỹ đến lúc đó dẫn nó cùng trở về."
"..."
Lái xe gần hai mươi phút đến nhà họ Phương, đứng trước cửa sắt. Cô muốn xuống xe để người ta mở cửa nhưng lúc đó cửa sắt tự động mở ra.
Xe của cô đều được người nhà họ Phương biết?
Sau khi vào, Dương Yến đỗ xe ở bãi đỗ ngoài trời, xuống xe có người giúp việc tới, chào hỏi một tiếng: “Chào Dương tiểu thư”, sau đó nhận bánh trung thu, đưa cô lên một chiếc xe ngắm cảnh.
Dương Yến không biết nhà ở của nhà họ Phương chiếm diện tích bao nhiêu dù sao trong mắt cô vẫn rất ‘lớn’, cảm giác giống như khi cô mới vào học viện Newcastle, cảm giác rất sốc.
Sau khoảng vài phút ngắm cảnh đã đến trước nhà chính.
Dương Yến đi theo người giúp việc vào nhà, đập vào mắt chính là phòng khách tráng lệ, lớn như một sân khấu khiêu vũ, thấp thoáng nghe được tiếng cười, dường như có rấy nhiều người.
"Lão gia, Dương tiểu thư tới."
Nghe được tiếng người giúp việc thông báo, Dương Yến cảm giác như tiếng cười ít đi, cô từ từ bước vào phòng khách, nhìn thấy ghế sô pha bên kia đã ngồi đầy người.
Đàn ông ai cũng mặc âu phục phẳng phiu, phụ nữ trang phục lộng lẫy, đều khí chất phi phàm, giống như xã hội thượng lưu.
Dương Yến chỉ nhìn lướt qua, trên mặt không có gì dao động.
Trức kia lúc cô cùng Hứa Cung Diễn quen nhau, cô đã từng thấy các thành viên của hoàng thất quốc gia Y, cũng đã ăn tối ở đó, những người ở nhà họ Phương này cũng không tạo được áp lực gì cho cô.
Dương Yến đi qua, lễ phép chào hỏi ông Phương: “Ông Phương, thật có lỗi, lúc đầu cháu định đi cùng Phương tổng nhưng công ty có nhiều việc nên đến muộn ạ.”
"Đều là người một nhà, khách khí cái gì!" ông Phương ban đầu có chút không vui, nhưng thấy Dương Yến tới thì mặt mày hớn hở, vẫy tay để cô tới đây ngồi bên cạnh Phương Tinh Nghị.
Sau khi cô ngồi xuống, Phương Tinh Nghị thấp giọng hỏi: "Không phải trở về nhà qua tết Trung thu sao?"
"Đồng ý với ông Phương là sẽ tới, không giữ lời không được.” Dương Yến cũng nhỏ giọng trả lời, ngồi thẳng tắp quay đầu trở về trả lời ông Phương.
Phương Tinh Nghị nhìn cô, trong mắt đều là dịu dàng.
Hôm nay gia đình nhà họ Phương tụ tập rất đông người, đều là tới tham dự tết trung thu, nghĩ muốn thể hiện một chút trước mặt ông Phương, ngay cả mẹ Phương Dịch Chung cũng tới, nhưng khi Dương Yến xuất hiện, ông Phương liền chỉ nói chuyện với cô.
Làm cho rất nhiều người bất mãn.
"Nhắc tới mới nhớ, Dương Yến cùng nhà họ Phương chúng ta có không ít quan hệ thân thiết.” Trưởng bối không thể nói, là Phương Cẩn Linh mở miệng: “Trước đó cùng Dịch Chung kết hôn, còn bây giờ là Tổng giám đốc đại diện của Phương thị.”
Biểu cảm của mọi người trở nên vi diệu, ánh mắt Phương Cẩn Linh liếc nhìn Lục Liên, cười như không cười nói: “Ngài cùng Dương Yến là mẹ chồng nàng dâu sống chung hơn một năm, ngài nên sớm nói cho chúng tôi biết cô ấy lợi hại như vậy, nếu thế Dịch Chung cũng sẽ không ly hôn.”
Chủ đề bị đẩy lên người mình, Lục Liên chỉ cười ngượng ngùng.
So sánh với gia đình nhà họ Phương, Lục Liên chỉ là người ngoài, thật không dễ dàng để tới đây cùng dự tết trung thu, căn bản không có quyền nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.