Nam Thần Nhà Tôi

Chương 250: Đây có phải là nhẫn của cô không?

Thất Thất

16/07/2020

Dương Yến đã sống lại sau hai ngày nghỉ ngơi, nhưng Phương Tinh Nghị bảo cô còn bị sưng mắt cá chân chưa khỏi, nên cho cô thêm ba ngày nữa.

Vào thứ hai, cô đến đồn cảnh sát học.

Vị cảnh sát trước kia đã đưa vé phạt cho Dương Yến bây giờ thấy cô thì run rẩy, hai người cúi đầu chào nhau, sau đó Dương Yến cùng bảy hoặc tám người vượt đèn đỏ được giáo dục về ý thức trong lớp học cho đến trưa.

Trên đường về, Phương Tinh Nghị gọi điện thoại trêu chọc cô: “Kết thúc lớp học giáo dục tư tưởng rồi à?”

“Xong rồi.” Dương Yến hít một hơi thật sâu, cô không thể tức giận với người đàn ông này, cô còn phải đến Phương thị: “Em đến bệnh viện gặp mẹ rồi đến Phương thị.”

“Đến lúc đó mang cho anh một bữa cơm trưa nhé.”

“Bảo thư ký đi chứ!” Dương Yến không vui nói: “Em chẳng phải người giao đồ ăn, chẳng lẽ lúc hai giờ em đến thì anh sẽ ăn lúc hai giờ à?”

“Vậy thì hai giờ.”

Trước khi Dương Yến kịp trả lời thì điện thoại đã ngắt kết nối, cô bất lực.

Dương Yến mang súp gà đến gặp mẹ Dương, mẹ Dương nằm viện đã vài ngày, khuôn mặt cũng trở nên hồng hào hơn, sau khi có thể cử động tay bà không tài nào ngồi yên được, toàn đan áo len.

Mẹ Dương lặng lẽ nói: “Bác sĩ đến kiểm tra mẹ mỗi ngày là người tốt đấy, người ta cao một mét tám, mới 28 tuổi thôi, cậu ấy trông đẹp trai lắm, mẫu người con thích đấy.”

Dương Yến tròn mắt: “Con có nói con thích trai đẹp sao?”

“Phải không?” Mẹ Dương tò mò: “Phương tổng đẹp trai, than ôi, nhưng thật đáng tiếc…”

“Mẹ ăn đi.” Dương Yến trộn bát súp: “Nếu mẹ nhàn rỗi như vậy, mẹ thúc giục Nhược Lăng và Thường Phước đi kìa, đừng cứ mãi coi chừng con.”

Mẹ Dương tập trung nói: “Con là chị gái, phải là hình mẫu tốt chứ.”

“...”

Lúc này, cánh cửa phòng bệnh có người gõ, Dương Yến nhìn ra, thấy một người phụ nữ đứng trước cửa, mặc váy tím, trông thanh lịch và dịu dàng, đôi mắt nhẹ nhàng mà mềm mại.

Vị phu nhân đáp: “Có phải cô Dương Yến không?”

“Vâng là tôi.” Dương Yến hỏi bà: “Bà có gì không?”

Vị phu nhân mỉm cười: “Tôi muốn mượn cô Dương năm phút xuống dưới tầng nói chuyện, có thể không?”

Dương Yến gật đầu.



Chừng một phút sau, hai người đến hàng đồ uống bên ngoài bệnh viện.

Sau khi người phục vụ mang đến đồ uống rồi đi, Dương Yến nói với vị phu nhân: “Bà cần nói gì thì cứ nói đi.”

“Họ tôi là Đào Tỉnh, tên tôi là Diệc, chồng tôi đang điều hành một tập đoàn RB, thu nhập cũng không tệ.” Vị phu nhân lấy ra một tấm danh thiếp màu đồng từ túi, đẩy đến chỗ Dương Yến: “Đào Tỉnh Bình Ngân là cháu trai tôi.”

Dương Yến liếc nhìn tấm danh thiếp, cười: “Ồ, hóa ra là người thân của Đào Tỉnh Bình Ngân, tại sao bà lại tìm tôi? Bảo tôi hiến tủy xương cho cậu ấy à?”

“Không phải, chúng tôi đã tìm thấy tủy xương hợp phù với Bình Ngân rồi.” Đào Tỉnh Diệc nói, khuôn mặt lộ vẻ khó xử: “Tôi muốn yêu cầu cô rút lại đơn kiện với Quách Lệ Lãng.”

“Tôi biết cô là con gái của Lệ Lãng, trước kia có thể ông ấy đã có lỗi với cô và mẹ cô, vì chuyện của Bình Ngân cũng đã làm tổn thương cô rất nhiều, nhưng xin hãy tha thứ cho ông ấy một lần.”

“Ông ấy người của RB, nếu để hồ sơ có dính vết nhơ, thì khi quay lại tiếp quản tập đoàn sẽ rất rắc rối. Tôi sẽ đền bù cho cô vì chuyện đó, ông ấy cũng vì nhất thời hồ đồ nên mới làm chuyện xấu.”

“Tôi sẽ không thu hồi.” Dương Yến nói một cách thờ ơ, người phụ nữ này rất chân thành, nhưng cô không chấp nhận: “Ông ấy đã làm chuyện đó thì phải chịu hậu quả!”

Đào Tỉnh Diệc đứng dậy khỏi ghế, cúi đầu với cô: “Cô Dương, xin hãy tha thứ cho ông ấy, cô muốn khoản bồi thường như thế nào cũng được.”

“Có khả năng này thì bà vẫn nên chăm sóc cháu trai của mình cho tốt thì hơn.” Thấy giờ đã muộn, Dương Yến còn phải mua bữa trưa đến Phương thị, cũng đứng dậy: “Tôi mời bà cốc này.”

Cô mở túi, lấy ví ra khỏi, vô tình móc phải dây túi vào góc bàn, một vài thứ rơi ra trên mặt đất, một vật nhỏ lăn đến chân Đào Tỉnh Diệc.

Đào Tỉnh Diệc nhặt chiếc nhẫn lên.

Chiếc nhẫn được chế tác rất tinh xảo, với một sapphire gần như hoàn hảo được đính trên đó.

“Chiếc nhẫn này, chiếc nhẫn này…” Đào Tỉnh Diệc không thở được, bà nắm lấy Dương Yến, lo lắng hỏi cô: “Chiếc nhẫn này là của cô sao? Là của cô sao?”

Dương Yến bị bà giữ như vậy có chút đau: “Bà buông tay.”

“Có phải của cô không?” Đào Tỉnh Diệc lo lắng hỏi, rồi cau mày, vẻ mặt rất đau đớn, dường như bà muốn lấy món gì đó từ túi mình.

Bà còn chưa mở túi, thì đã đau đầu ngã xuống đất.

“Này, bà ổn chứ?” Thấy vị phu nhân bất tỉnh trên đất, Dương Yến vội vã chạy ra ngoài gọi bác sĩ ngay lập tức, họ mang bà lên xe đưa bà tới bệnh viện.

Bác sĩ nói bà quá kích động nên mới thế, sẽ tỉnh dậy sớm thôi.

“Vậy thì tốt.” Dương Yến thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa là cô đã mang tội giết người rồi: “Vậy tôi gửi bà ấy cho ông, tôi sẽ trả chi phí cho bà ấy.”



Bác sĩ đang xem phim, thấy Dương Yến nói vậy, đôi mắt anh lóe lên tia kỳ lạ: “Bà ấy không phải mẹ của cô à?”

“Không, mẹ tôi bị gãy xương đang nằm ở phòng khác!” Dương Yến hơi lúng túng, những điều này không dễ để giải thích với bác sĩ, cô tìm cơ hội chuồn đi.

Sau khi Dương Yến rời đi, bác sĩ vừa xem phim vừa lẩm bẩm: “Tôi dự định nói là mẹ cô đang có cục máu đông trong đầu, cô có muốn loại bỏ nó hay không, nào ngờ lại không phải mẹ con...”

Thôi luôn, cũng không thể để người ngoài chịu chi phí phẫu thuật được.

Trên đường đến Phương thị sau khi mua bữa trưa, Dương Yến lấy chiếc nhẫn trong túi, nhìn chằm chằm vào nó, nghĩ đến vẻ hào hứng của Đào Tỉnh Diệc.

Một điều gì đó đột nhiên thoáng qua trong tim cô.

“Những đôi bông tay đó có giá bao nhiêu tiền nhỉ?” Dương Yến lẩm bẩm, muốn hỏi Quách Thường Phước qua Messenger.

Cô nghĩ là do Đào Tỉnh Diệc thấy chiếc nhẫn này đáng để sưu tập, nên mới phấn khích đến nỗi ngất đi như vậy, dù sao phụ nữ yêu thích đồ trang sức thì kiểu gì cũng sẽ phóng đại khi nhìn thấy đồ trang sức đẹp.

Sau khi đến Phương thị, Dương Yến thấy một số phóng viên đang đứng rải rác ở cửa, tò mò hỏi, mới biết Phương Tinh Nghị đang có một cuộc họp báo ở tầng trên, Tống Tịnh Hòa cũng đến.

Ngoài ra, buổi họp báo được phát trực tiếp trên màn hình lớn ngoài Phương thị, bao gồm cả màn hình ở sảnh.

Tống Tịnh Hòa mỉm cười trước ống kính: “Thưa quý vị, tôi và Phương tổng chỉ là hai người bạn tốt mà thôi, là bởi vì sức khỏe của ông Phương ngày càng kém đi, nên vì làm cho ông Phương vui vẻ, chúng tôi mới cưới nhau.”

Họ đang làm rõ một điều rằng cuộc hôn nhân giữa Phương Tô hoàn toàn không tồn tại.

Các phóng viên hoàn toàn không bị thuyết phục, dù sao thì cuộc hôn nhân giữa Phương Tô một tháng trước rất rầm rộ, cả nước đều biết.

Tuy nhiên, sau khi Phương Tinh Nghị cũng lên tiếng làm rõ, các phóng viên không muốn tin cũng phải tin, một người làm rõ thì còn chút khó tin, nhưng khi cả hai cùng làm rõ trước toàn thể nhân viên công ty, thì đó là sự thật.

Một phóng viên đặt câu hỏi gay gắt với Tống Tịnh Hòa: “cô Tống, tôi nghe nói một người đàn ông khác cưới cô thay cho Phương tổng, chẳng lẽ là do cô đã yêu người đàn ông đó, nên mới khiến Phương tổng thẹn quá hóa giận và bí mật ly hôn?”

“Tôi và Phương tổng chỉ là bạn bè, không có kết hôn.” Tống Tịnh Hòa giữ nụ cười lịch sự: “Nếu cô không tin, cô có thể đến Bộ Nội vụ để tìm hiểu.”

“Vậy chuyện cô và người đàn ông đó kết hôn là sao? Tôi nghe nói anh ta là anh trai của Phương tổng.”

Phương Tinh Nghị đứng dậy khỏi ghế, đôi mắt anh lạnh lùng, trông rất ngột ngạt: “Tôi và cô Tống kết hôn giả, bây giờ làm rõ rồi, cô có hiểu chưa?”

Sóng lưng của các phóng viên bắt đầu ớn lạnh, từng người một gật đầu.

“Hiểu rồi.”

Thấy Phương tổng thế này, nếu còn không hiểu, thì không thể nào giữ nổi chén cơm của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Thần Nhà Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook