Chương 398: Đừng cắn nữa? xước da rồi!
Thất Thất
16/07/2020
Dương Yến quay đầu liếc nhìn ông ta, khuôn mặt trắng trẻo thêm vẻ điềm tĩnh: “Anh ấy tuy không lấy được vị trí người thừa kế nhưng vẫn là cậu ba nhà Kexil, tôi có thể thuyết phục được nhiều người ủng hộ anh ấy như vậy cũng đã chứng minh được thực lực của tôi. Chỉ cần tôi ở bên cạnh, anh ấy chiếm được Kexil chỉ còn là vấn đề thời gian.”
Lúc này của cô làm Macit ngẩn người.
Ông ta nghe nói người phụ nữ này trước đây chỉ là phiên dịch viên, phiên dịch và lĩnh vực kinh tế tài chính khác xa nhau một trời một vực, cho dù đổi nghề thì cũng không phải chỉ nói suông là được, cần phải có kinh nghiệm tích lũy theo thời gian dài.
Nhưng ông lại không nhìn ra vẻ sợ sệt hay hồi hộp nào ở cô gái trước mặt, mà ngược lại ở cô lại toát lên vẻ tự tin và thu hút.
Là do cô tự học hay có vị giáo sư nào chỉ dạy?
Việc đàm phán thất bại với Macit không khiến cho Dương Yến cảm thấy bực mình, lúc vào phòng gặp Macit, thái độ, giọng điệu của đối phương cũng giúp cô lường trước được kết quả cuộc đàm phán này.
Nhưng mà lời vừa nãy của lão ta làm cô thấy ghê tởm.
Dương Yến bước vào phòng tiệc, rất nhanh cô đã tìm thấy Hứa Cung Diễn. Lúc cô định qua đó thương lượng với anh thì phát hiện Kỷ Gia Trí cũng có mặt nên cô vội vàng quay người rời đi.
Nếu cô đến gặp Hứa Cung Diễn thì kiểu gì cũng sẽ bị Kỷ Gia Trí để ý và sẽ càng khó thoát thân hơn.
Dương Yến vào thang máy nhấn nút xuống lầu, đồng thời gọi điện thoại cho Chiến Thương.
Khi đầu dây bên kia có người bắt máy, cô nhỏ giọng nói: “Cuộc đàm phán với Macit thất bại rồi, anh đưa cô ta qua đây ngay lập tức, nghĩ cách đuổi vợ của Macit đi, bây giờ tôi xuống chỗ lễ tân lấy thẻ phòng.”
Chiến Thương đầu dây bên kia trả lời: “Đợi tôi vào được hệ thống của khách sạn rồi nói với cô sau.”
“Được.”
Dương Yến cũng lo cuộc đàm phán của đêm nay sẽ thất bại, nên cô đã dặn Chiến Thương điều tra Macit trước. Nhờ đó, cô biết được một vài việc của ông ta, bao gồm cả thỏa thuận giữa ông ta và vợ.
Đàm phán thất bại thì Chiến Thương sẽ đưa người tình của Macit đến, rồi tìm cách đưa vợ ông ta đi. Macit chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội để hẹn hò với người tình của mình.
Dương Yến cố tình nán lại ở cửa thang máy trong lúc chờ đợi.
Đến khi nhận được tin nhắn của Chiến Thương, cô lập tức bước đến quầy lễ tân nói với cô nhân viên tóc vàng: “Đầu tôi hơi váng vất, phiền cô cho tôi đăng ký một phòng.”
Cô vừa nói vừa đưa tay day day huyệt thái dương, như thể đầu đau như búa bổ.
“Dạ, xin cô đợi chút.” Cô nhân viên đến trước máy vi tính thao tác: “Đêm nay khách đặt phòng hơi nhiều, không còn nhiều phòng tiện nghi. Tôi đăng ký cho cô phòng ở tầng 66, cô thấy được không?”
“Được.”
Cô nhân viên lấy thẻ căn cước của Dương Yến kiểm tra và đăng ký, vừa lúc xác nhận đặt phòng thì màn hình vi tính đột nhiên tối đen.
Cô nhân viên gõ gõ máy tính nhưng vẫn không thấy sáng, lấy bộ đàm định gọi nhân viên kỹ thuật đến hỗ trợ thì đột nhiên màn hình máy tính lại bình thường.
Cô kiểm tra lại và xác nhận đăng ký phòng đã hoàn tất, sau đó trả thẻ căn cước cho Dương Yến: “Xin lỗi cô, vừa nãy màn hình vi tính bị lỗi.”
Dương Yến lịch sự mỉm cười trả lời: “Không sao.”
Sau khi Chiến Thương hack vào hệ thống của khách sạn, phòng Dương Yến đăng ký sẽ không được cập nhật vào hệ thống, khi Macit muốn đăng ký phòng thì tự động hệ thống sẽ lấy phòng của Dương Yến vừa đăng ký cho ông ta.
Dương Yến quay ngược lên lầu, đồng thời nhìn xuống đồng hồ trên điện thoại.
Buổi party chắc sẽ kết thúc lúc 11 giờ hơn, bây giờ vẫn còn đủ thời gian cho cô chuẩn bị.
Bây giờ cô chỉ cần lên phòng và lắp camera giấu kín, quay lại cảnh mây mưa của Macit và người tình của ông ta, sau đó sẽ đưa cho ông ta coi đoạn clip trước khi buổi party kết thúc, lúc đó thì chắc chắn ông ta phải ký tên vào văn kiện.
Dương Yến tự cảm thán: “Thật không ngờ cũng có ngày mình trở nên gian xảo như vậy.”
Trước đây khi còn là nhân viên phiên dịch, cô hồn nhiên vô tư đâu như bây giờ, lúc đó cô chỉ biết ngồi và dịch như cái máy chứ không hề biết được những âm mưu kế sách đằng sau những bản hợp đồng hay văn kiện đó.
Đột nhiên đứa bé trong bụng đạp mạnh, làm cô nhăn mặt: “Nè, các con đừng ỷ khỏe mạnh mà đạp mẹ, ba của các con cũng không phải là người hiền lành gì đâu.”
Nhìn xem cô đã bị anh lây nhiễm đến mức độ nào rồi này!
Đúng lúc này, Chiến Thương gửi tin nhắn báo vợ của Macit đã rời khỏi khách sạn, và người tình của ông ta cũng đã đến, còn Macit đã cho người cầm căn cước của ông ta đến chỗ lễ tân đăng ký phòng rồi.
Nhanh vậy sao?
Dương Yến giật mình, ngay khi thang máy vừa dừng ở tầng 66, cô lao ran gay, tìm đúng số phòng trên thẻ, sau đó nhanh chóng quẹt thẻ mở cửa vào.
Cô vội đến nỗi không phát hiện ra chưa khóa cửa, cô vừa vào phòng đã chạy ngay đến phòng ngủ, sau khi bật đèn lên, cô lấy camera nhỏ bằng đầu ngón tay trong túi ra, vội vàng tìm vị trí thích hợp để gắn.
Gắn ở bình hoa thì hoa trong bình ít quá, sẽ dễ rớt xuống, gắn ở ti vi cũng không được, dễ bị phát hiện.
Trong lúc tìm kiếm, Dương Yến ngẩng đầu lên phát hiện đèn treo trên trần, cô liền kéo ghế đến và cẩn thận leo lên, tay vừa đủ tầm với.
Cô cẩn thận giấu camera vào vòng rìa của đèn treo.
Sau đó cô cẩn thận kiểm tra lại góc độ, từ góc độ này có thể quan sát toàn bộ phòng ngủ. Vị trí camera được cô giấu khá kỹ, trừ khi cố tình lật ra xem, còn không thì sẽ khó mà phát hiện được.
Cô vừa bước xuống, đẩy ghế vào vị trí ban đầu thì bất ngờ phòng ngủ tối sầm lại khiến cô giật mình.
Dương Yến còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bất ngờ cổ tay bị ai đó nắm mạnh, kéo cô vào lồng ngực rắn chắc khiến cô giật mình toàn thân sởn gai ốc, thiếu điều hét lên.
Trong bóng tối, bàn tay ai đó vòng qua người giữ lấy gáy cô, bờ môi lạnh lẽo thô bạo hôn lên môi cô.
Người đó ôm cô rất chặt làm cô gần như không thở được, trong lúc giãy dụa, cô ngửi thấy hơi thở mãnh liệt của người đàn ông, nhưng cũng rất quen thuộc.
Là… là anh sao?
Lúc này trong đầu Dương Yến hơi rối, cô không dám tin là anh sẽ vượt ngàn dặm để có mặt ở đây vào lúc này. Nhưng khi tập trung ngửi lại lần nữa để xác định thì đây đúng là mùi đặc trưng của riêng anh không lẫn được.
Vậy là vừa nãy ở phòng tiệc cô không hoa mắt nhìn nhầm, đúng là anh đã đến đây!
Bao nhiêu nhớ nhung dồn nén bấy lâu bất chợt ào về khiến cho khóe mắt cô có chút cay, tim cô đập mạnh, cô ôm chặt lại anh, đáp lại nụ hôn của anh, muốn cho anh biết là cô nhớ anh đến chừng nào.
Nụ hôn của người đàn ông hơi thô bạo, mang theo chút oán hận.
Trong lúc bất cẩn, bờ môi mỏng của cô bị anh cắn rách chảy máu, mùi máu tươi cũng bắt đầu lan ra.
Đừng cắn nữa? Xước da rồi!
Cô mắng thầm trong lòng, đột ngột cô nghe thấy có tiếng động từ bên ngoài, hình như có ai đó mở cửa phòng, và còn mơ hồ nghe được tiếng người đang nói chuyện.
“Ủa, sao lại có có thẻ cắm sẵn ở đây?”
“Chắc là nhân viên dọn phòng dọn dẹp xong quên rút ra, kệ đi, baby đến đây cho anh ôm cái nào.”
Nghe được tiếng của Macit, Dương Yến mới giật mình nhớ ra mục đích của cô đến đây, cô căng thẳng lo lắng, không ngờ bọn họ lại nhanh như vậy.
Nếu bị phát hiện thì mọi nỗ lực coi như công cốc!
Dương Yến đẩy người mạnh người đàn ông trước mặt ra nhưng có vẻ anh chẳng xi nhê gì. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cô liền cắn mạnh làm anh phải buông môi cô ra.
Nhờ ánh sáng từ dưới khe cửa ngoài phòng khách chiếu vào, Dương Yến nhìn thấy có tủ quần áo bên cạnh, tủ đủ lớn để chứa cả cô và Phương Tinh Nghị, cô liền kéo đẩy anh vào trong tủ áo.
Ngay lúc cô vừa mở cửa tủ và đẩy anh vào trong thì cũng vừa lúc cửa phòng ngủ được mở ra, người bên ngoài bước vào.
“Tách” tiếng bật công tắc đèn vang lên.
Dương Yến liền tức tốc lao vào trong tủ và đóng lại ngay trước khi đèn phòng kịp sáng lên.
Người đàn ông bất ngờ bị cô bổ nhào vào chưa kịp chuẩn bị nên bị đẩy ngã nhào ra phía sau. Dương Yến ngã vào lòng anh và theo quán tính trượt xuống ngồi lên đùi anh.
Ở bên ngoài hai người kia đã bước vào phòng ngủ, không chần chừ mà ôm nhau lăn lên giường.
Tiếng cười nói của phụ nữ vang lên: “Em nghe nói tối nay vợ anh cũng đến đây, lấy phòng ở đây không sợ vợ anh phát hiện sao?”
“Em đẹp như vậy, sao anh có thể đợi được.” Miệng nói, nhưng tay Macit đã bắt đầu sờ soạng trên người cô ta: “Mới mấy tuần không gặp mà lại to hơn rồi, em đi độn thêm sao?”
Lúc này của cô làm Macit ngẩn người.
Ông ta nghe nói người phụ nữ này trước đây chỉ là phiên dịch viên, phiên dịch và lĩnh vực kinh tế tài chính khác xa nhau một trời một vực, cho dù đổi nghề thì cũng không phải chỉ nói suông là được, cần phải có kinh nghiệm tích lũy theo thời gian dài.
Nhưng ông lại không nhìn ra vẻ sợ sệt hay hồi hộp nào ở cô gái trước mặt, mà ngược lại ở cô lại toát lên vẻ tự tin và thu hút.
Là do cô tự học hay có vị giáo sư nào chỉ dạy?
Việc đàm phán thất bại với Macit không khiến cho Dương Yến cảm thấy bực mình, lúc vào phòng gặp Macit, thái độ, giọng điệu của đối phương cũng giúp cô lường trước được kết quả cuộc đàm phán này.
Nhưng mà lời vừa nãy của lão ta làm cô thấy ghê tởm.
Dương Yến bước vào phòng tiệc, rất nhanh cô đã tìm thấy Hứa Cung Diễn. Lúc cô định qua đó thương lượng với anh thì phát hiện Kỷ Gia Trí cũng có mặt nên cô vội vàng quay người rời đi.
Nếu cô đến gặp Hứa Cung Diễn thì kiểu gì cũng sẽ bị Kỷ Gia Trí để ý và sẽ càng khó thoát thân hơn.
Dương Yến vào thang máy nhấn nút xuống lầu, đồng thời gọi điện thoại cho Chiến Thương.
Khi đầu dây bên kia có người bắt máy, cô nhỏ giọng nói: “Cuộc đàm phán với Macit thất bại rồi, anh đưa cô ta qua đây ngay lập tức, nghĩ cách đuổi vợ của Macit đi, bây giờ tôi xuống chỗ lễ tân lấy thẻ phòng.”
Chiến Thương đầu dây bên kia trả lời: “Đợi tôi vào được hệ thống của khách sạn rồi nói với cô sau.”
“Được.”
Dương Yến cũng lo cuộc đàm phán của đêm nay sẽ thất bại, nên cô đã dặn Chiến Thương điều tra Macit trước. Nhờ đó, cô biết được một vài việc của ông ta, bao gồm cả thỏa thuận giữa ông ta và vợ.
Đàm phán thất bại thì Chiến Thương sẽ đưa người tình của Macit đến, rồi tìm cách đưa vợ ông ta đi. Macit chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội để hẹn hò với người tình của mình.
Dương Yến cố tình nán lại ở cửa thang máy trong lúc chờ đợi.
Đến khi nhận được tin nhắn của Chiến Thương, cô lập tức bước đến quầy lễ tân nói với cô nhân viên tóc vàng: “Đầu tôi hơi váng vất, phiền cô cho tôi đăng ký một phòng.”
Cô vừa nói vừa đưa tay day day huyệt thái dương, như thể đầu đau như búa bổ.
“Dạ, xin cô đợi chút.” Cô nhân viên đến trước máy vi tính thao tác: “Đêm nay khách đặt phòng hơi nhiều, không còn nhiều phòng tiện nghi. Tôi đăng ký cho cô phòng ở tầng 66, cô thấy được không?”
“Được.”
Cô nhân viên lấy thẻ căn cước của Dương Yến kiểm tra và đăng ký, vừa lúc xác nhận đặt phòng thì màn hình vi tính đột nhiên tối đen.
Cô nhân viên gõ gõ máy tính nhưng vẫn không thấy sáng, lấy bộ đàm định gọi nhân viên kỹ thuật đến hỗ trợ thì đột nhiên màn hình máy tính lại bình thường.
Cô kiểm tra lại và xác nhận đăng ký phòng đã hoàn tất, sau đó trả thẻ căn cước cho Dương Yến: “Xin lỗi cô, vừa nãy màn hình vi tính bị lỗi.”
Dương Yến lịch sự mỉm cười trả lời: “Không sao.”
Sau khi Chiến Thương hack vào hệ thống của khách sạn, phòng Dương Yến đăng ký sẽ không được cập nhật vào hệ thống, khi Macit muốn đăng ký phòng thì tự động hệ thống sẽ lấy phòng của Dương Yến vừa đăng ký cho ông ta.
Dương Yến quay ngược lên lầu, đồng thời nhìn xuống đồng hồ trên điện thoại.
Buổi party chắc sẽ kết thúc lúc 11 giờ hơn, bây giờ vẫn còn đủ thời gian cho cô chuẩn bị.
Bây giờ cô chỉ cần lên phòng và lắp camera giấu kín, quay lại cảnh mây mưa của Macit và người tình của ông ta, sau đó sẽ đưa cho ông ta coi đoạn clip trước khi buổi party kết thúc, lúc đó thì chắc chắn ông ta phải ký tên vào văn kiện.
Dương Yến tự cảm thán: “Thật không ngờ cũng có ngày mình trở nên gian xảo như vậy.”
Trước đây khi còn là nhân viên phiên dịch, cô hồn nhiên vô tư đâu như bây giờ, lúc đó cô chỉ biết ngồi và dịch như cái máy chứ không hề biết được những âm mưu kế sách đằng sau những bản hợp đồng hay văn kiện đó.
Đột nhiên đứa bé trong bụng đạp mạnh, làm cô nhăn mặt: “Nè, các con đừng ỷ khỏe mạnh mà đạp mẹ, ba của các con cũng không phải là người hiền lành gì đâu.”
Nhìn xem cô đã bị anh lây nhiễm đến mức độ nào rồi này!
Đúng lúc này, Chiến Thương gửi tin nhắn báo vợ của Macit đã rời khỏi khách sạn, và người tình của ông ta cũng đã đến, còn Macit đã cho người cầm căn cước của ông ta đến chỗ lễ tân đăng ký phòng rồi.
Nhanh vậy sao?
Dương Yến giật mình, ngay khi thang máy vừa dừng ở tầng 66, cô lao ran gay, tìm đúng số phòng trên thẻ, sau đó nhanh chóng quẹt thẻ mở cửa vào.
Cô vội đến nỗi không phát hiện ra chưa khóa cửa, cô vừa vào phòng đã chạy ngay đến phòng ngủ, sau khi bật đèn lên, cô lấy camera nhỏ bằng đầu ngón tay trong túi ra, vội vàng tìm vị trí thích hợp để gắn.
Gắn ở bình hoa thì hoa trong bình ít quá, sẽ dễ rớt xuống, gắn ở ti vi cũng không được, dễ bị phát hiện.
Trong lúc tìm kiếm, Dương Yến ngẩng đầu lên phát hiện đèn treo trên trần, cô liền kéo ghế đến và cẩn thận leo lên, tay vừa đủ tầm với.
Cô cẩn thận giấu camera vào vòng rìa của đèn treo.
Sau đó cô cẩn thận kiểm tra lại góc độ, từ góc độ này có thể quan sát toàn bộ phòng ngủ. Vị trí camera được cô giấu khá kỹ, trừ khi cố tình lật ra xem, còn không thì sẽ khó mà phát hiện được.
Cô vừa bước xuống, đẩy ghế vào vị trí ban đầu thì bất ngờ phòng ngủ tối sầm lại khiến cô giật mình.
Dương Yến còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bất ngờ cổ tay bị ai đó nắm mạnh, kéo cô vào lồng ngực rắn chắc khiến cô giật mình toàn thân sởn gai ốc, thiếu điều hét lên.
Trong bóng tối, bàn tay ai đó vòng qua người giữ lấy gáy cô, bờ môi lạnh lẽo thô bạo hôn lên môi cô.
Người đó ôm cô rất chặt làm cô gần như không thở được, trong lúc giãy dụa, cô ngửi thấy hơi thở mãnh liệt của người đàn ông, nhưng cũng rất quen thuộc.
Là… là anh sao?
Lúc này trong đầu Dương Yến hơi rối, cô không dám tin là anh sẽ vượt ngàn dặm để có mặt ở đây vào lúc này. Nhưng khi tập trung ngửi lại lần nữa để xác định thì đây đúng là mùi đặc trưng của riêng anh không lẫn được.
Vậy là vừa nãy ở phòng tiệc cô không hoa mắt nhìn nhầm, đúng là anh đã đến đây!
Bao nhiêu nhớ nhung dồn nén bấy lâu bất chợt ào về khiến cho khóe mắt cô có chút cay, tim cô đập mạnh, cô ôm chặt lại anh, đáp lại nụ hôn của anh, muốn cho anh biết là cô nhớ anh đến chừng nào.
Nụ hôn của người đàn ông hơi thô bạo, mang theo chút oán hận.
Trong lúc bất cẩn, bờ môi mỏng của cô bị anh cắn rách chảy máu, mùi máu tươi cũng bắt đầu lan ra.
Đừng cắn nữa? Xước da rồi!
Cô mắng thầm trong lòng, đột ngột cô nghe thấy có tiếng động từ bên ngoài, hình như có ai đó mở cửa phòng, và còn mơ hồ nghe được tiếng người đang nói chuyện.
“Ủa, sao lại có có thẻ cắm sẵn ở đây?”
“Chắc là nhân viên dọn phòng dọn dẹp xong quên rút ra, kệ đi, baby đến đây cho anh ôm cái nào.”
Nghe được tiếng của Macit, Dương Yến mới giật mình nhớ ra mục đích của cô đến đây, cô căng thẳng lo lắng, không ngờ bọn họ lại nhanh như vậy.
Nếu bị phát hiện thì mọi nỗ lực coi như công cốc!
Dương Yến đẩy người mạnh người đàn ông trước mặt ra nhưng có vẻ anh chẳng xi nhê gì. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cô liền cắn mạnh làm anh phải buông môi cô ra.
Nhờ ánh sáng từ dưới khe cửa ngoài phòng khách chiếu vào, Dương Yến nhìn thấy có tủ quần áo bên cạnh, tủ đủ lớn để chứa cả cô và Phương Tinh Nghị, cô liền kéo đẩy anh vào trong tủ áo.
Ngay lúc cô vừa mở cửa tủ và đẩy anh vào trong thì cũng vừa lúc cửa phòng ngủ được mở ra, người bên ngoài bước vào.
“Tách” tiếng bật công tắc đèn vang lên.
Dương Yến liền tức tốc lao vào trong tủ và đóng lại ngay trước khi đèn phòng kịp sáng lên.
Người đàn ông bất ngờ bị cô bổ nhào vào chưa kịp chuẩn bị nên bị đẩy ngã nhào ra phía sau. Dương Yến ngã vào lòng anh và theo quán tính trượt xuống ngồi lên đùi anh.
Ở bên ngoài hai người kia đã bước vào phòng ngủ, không chần chừ mà ôm nhau lăn lên giường.
Tiếng cười nói của phụ nữ vang lên: “Em nghe nói tối nay vợ anh cũng đến đây, lấy phòng ở đây không sợ vợ anh phát hiện sao?”
“Em đẹp như vậy, sao anh có thể đợi được.” Miệng nói, nhưng tay Macit đã bắt đầu sờ soạng trên người cô ta: “Mới mấy tuần không gặp mà lại to hơn rồi, em đi độn thêm sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.