Chương 338: Đừng nói đùa nữa
Thất Thất
16/07/2020
Cuối cùng Miya Diệc cũng không kiềm nén được, vùi đầu vào bả vai ông cụ khóc lớn, quản gia cũng xúc động theo.
Ông cụ Phương đau lòng, vỗ lưng cô an ủi.
Đợi Miya Diệc khóc xong, ông cụ đã kéo cô vào phòng, đau lòng hỏi: “Con dâu, hơn 20 năm qua con đã đi đâu vậy? Tại sao lại thành thế này?”
Miya Diệc lau nước mắt, thấp giọng nói: “Lần đó con cùng Tư Nam đi tham gia một buổi tiệc, thuyết phục người tổ chức đầu tư một hạng mục mới, trong bữa tiệc, con đã gặp Boraine-Kexil…”
Ông cụ Phương khẽ nhướng mày: “Là gia tộc Kexil của nước Y sao?”
Miya Diệc gật đầu.
Bà nói rõ chuyện năm đó cho ông cụ Phương nghe, bao gồm mục đích bà đến Nam Thành, cục máu tụ trong não đã được lấy ra, ký ức khôi phục, âm thầm đi gặp Phương Tinh Nghị mấy lần.
Ông cụ Phương đập mạnh ly nước lên bàn trà, tức giận run người: “Đúng là khinh người quá đáng! Nếu năm đó ba tiếp tục điều tra, biết nhà Kexil giở trò quỷ, ba chắc chắn sẽ liều mạng với bọn họ.”
Bàn trà bị đập vỡ vụn, mảnh vỡ rơi xuống sàn.
Miya Diệc sợ ông tuổi cao nếu quá kích động sẽ tổn thương đến cơ thể, vội vàng an ủi ông: “Ba, không sao rồi, mọi chuyện đã qua rồi, ba nên chú ý đến cơ thể.”
Ông cụ Phương nhìn ông, nước mắt rưng rưng: “Con dâu à, ba có lỗi với con, nếu lúc đó ba… ba chỉ lo dẫn Tư Ngôn về, chỉ lo bận rộn cho Phương thị…”
Miya Diệc lắc đầu: “Ba, ba đừng nói thế, con biết ba là bất đắc dĩ, nếu ba điều tra được con cũng chết rồi, họ sẽ không để ba tìm thấy con.”
Ông cụ Phương nắm tay bà thở dài.
Miya Diệc cũng không muốn ông lo lắng cho mình, chuyển sang vấn đề khác: “Ba, Tư Nam đâu?”
“Tư Nam nó…” Ông cụ Phương nhìn bà không đành lòng.
Tim Miya Diệc thắt lại, truy hỏi: “Bonaire đã xuống tay với anh ấy sao?”
Ông cụ Phương đau khổ nói: “Nó gọi cho ba, bảo ba qua đó tìm nó, nhưng khi ba qua đó thì phát hiện nó… đã bắn súng tự sát, còn làm trước mặt Tư Ngôn.”
Mắt Miya Diệc mở to, nghĩ rằng ông đang nói đùa.
“Có thể nó biết chuyện con bị Bonaire mang đi, nhưng không thể cứu được con, cho nên trong lòng tuyệt vọng.” Ông cụ Phương nói đến đây thì cảm thấy đau đớn.
“Không đâu, không đâu…” Miya Diệc lẩm bẩm, không dám tin chuyện này: “Bonaire đã đồng ý với con sẽ không động vào anh ấy, sao anh ấy có thể chết được? Anh ấy không thể chết được…”
Ông cụ không muốn thấy bà như vậy nhưng không thể không nói: “Con dâu, là thật, ba không lừa con đâu. Tư Ngôn thấy ba mình tự sát thì kinh hãi, gần như phát ngốc, ba sợ thằng bé xảy ra chuyện nên cho người thôi miên nó. Cũng may thằng bé không sao, lớn lên rất xuất sắc, giống như ba nó vậy.”
Miya Diệc ôm mặt gào khóc, nước mắt chảy qua các kẽ ngón tay, cực kỳ đau khổ.
Ba cho rằng mình chịu đựng nhiều khổ sở như thế, chồng và con trai mình sẽ sống tốt, nhưng khi bà hồi phục trí nhớ thì biết được chân tướng còn tàn khốc hơn.
“Sao anh ấy có thể bỏ con mà đi…” Miya Diệc khóc lóc, gần như tuyệt vọng: “Con nhẫn nhịn lâu như thế để làm gì chứ? Không bằng để con chết cho rồi!”
“Con đừng nói những lời ngu ngốc đó.” Ông cụ Phương an ủi bà: “Lúc đầu ba nghĩ rằng hai con đều chết hết, tóc gần như bạc trắng, giờ thấy con vẫn còn sống, tốt quá rồi, ba rất vui, Tư Ngôn cũng sẽ vui vẻ.”
“Ba à, không cần đâu!” Miya Diệc nắm chặt tay ông, cầu xin: “Ba cứ xem như con chết rồi đi, đừng nói cho thằng bé biết, nó đã đủ đau khổ rồi.”
“Con là mẹ nó…”
Miya Diệc lắc đầu, rơi nước mắt nói: “Nhìn thằng bé lớn lên sống tốt như thế, con đã hạnh phúc rồi, con không muốn thằng bé biết những chuyện này, cầu xin ba, đừng nói cho thằng bé biết.”
Ông cụ Phương đau lòng cho bà: “Thằng bé sẽ hiểu cho con, con cam tâm đứng nhìn thằng bé từ xa sao?”
Miya Diệc chỉ không ngừng lắc đầu.
Ông cụ không muốn can thiệp vào quyết định của bà, định nói gì đó thì cửa mở ra, Phương Tinh Nghị đi vào, thấy trong phòng khách có người.
Miya Diệc thấy anh thì hốt hoảng, nhưng không biết trốn đi đâu.
Ánh mắt Phương Tinh Nghị trầm xuống, cởi áo khoác đưa cho người giúp việc, đổi giày xong mới bước vào phòng khách, ánh mắt sắc bén khóa chặt Miya Diệc.
“Tư Ngôn, sao con lại về đây?” Ông cụ Phương hỏi thăm anh, muốn dẫn anh đi: “Nhất định là đói rồi đúng không, ba cũng đói rồi, chúng ta đi ăn thôi.”
“Lát nữa chúng ta sẽ ăn.” Dáng người cao lớn của anh đứng đó nhìn Miya Diệc, lạnh lùng mở miệng: “Bà ấy là khách ba mời tới sao?”
Ông cụ gật đầu: “Đúng đúng, là khách của ba, chúng ta nói chuyện xong rồi, bà ấy đang định rời đi.”
Phương Tinh Nghị khẽ nhướng mày: “Vậy sao bà ấy lại khóc?”
“À, là, là…” Ông cụ ngập ngừng một lát rồi nói: “Thật ra bà ấy ở bên tiêu thụ trong công ty, đưa ra nhiều yêu cầu quá đáng nên bị ba mắng khóc thôi.”
Miya Diệc lau nước mắt, đứng dậy nói: “Ông Phương, đã làm phiền ông rồi…”
Ba đang vội vàng rời đi thì bị Phương Tinh Nghị giữ tay lại.
“Tôi nhận ra giọng của bà rồi.” Phương Tinh Nghị nhìn bà thâm trầm: “Trước đây bà đã gọi cho Dương Yến, tên là Miya Diệc. Bà là mẹ của Hứa Cung Diễn.”
“Cậu nghe lầm rồi, tôi không phải mẹ của cậu ta.” Miya Diệc cười miễn cưỡng, cố ý đè thấp giọng xuống.
Phương Tinh Nghị cười nhạo, mang theo chút ý lạnh: “Khả năng nghe của tôi rất tốt! Tại sao bà lại đến nhà họ Phương, Hứa Cung Diễn bảo bà tới đây ư?”
Miya Diệc không dám nói gì, muốn thoát khỏi anh để rời đi, nhưng cánh tay lại bị anh nắm chặt.
“Được rồi, Tư Ngôn con buông tay ra đi.” Ông cụ Phương lên tiếng, ông giống như không nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của Miya Diệc, thở dài nói: “Bà ấy là mẹ con.”
Phương Tinh Nghị ngạc nhiên.
Anh nhìn Miya Diệc, không dám tin hỏi ông cụ: “Ba muốn kết hôn với bà ấy?”
Ông cụ Phương trừng mắt nhìn anh, tức giận nói: “Ăn nói lung tung, bà ấy là mẹ ruột cháu! Hơn nữa, ông là ông nội cháu, cháu nên đổi cách xưng hô đi.”
“…”
Phương Tinh Nghị buông Miya Diệc ra, nhéo mi tâm: “Ba à, ba đừng nói đùa nữa.”
Vợ chưa cưới của anh chạy theo người khác, lúc này tâm trạng anh đang rất kém.
“Ông không nói đùa với cháu.” Vẻ mặt ông cụ Phương nghiêm trọng, ông không quan tâm đến sự ngăn cản của Miya Diệc, kể rõ ràng mọi chuyện cho anh nghe.
Miya Diệc che miệng, lặng lẽ khóc.
Phương Tinh Nghị đứng đó lắng nghe, dần dần sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng, hoàn toàn bị màn sương bao phủ, một sự lạnh lẽo vô hình tràn ra khắp phòng khách.
Ông cụ Phương kể xong thì khuôn mặt tràn đầy hổ thẹn, thở dài nói: “Ông có lỗi với ba cháu, nếu lúc đó ông dẫn hai đứa về thì không xảy ra những chuyện này rồi.”
Phương Tinh Nghị rất bình tĩnh nói: “Cháu đã xem bản đối chiếu DNA rồi, cháu và ông không có quan hệ ruột thịt.”
“Ông biết cậu tư bên cháu điều tra chuyện này nên cho người chỉnh sửa bản DNA đó.” Ông cụ nói: “Ông sợ nếu cháu thấy bản DNA đó, ông không biết mình nên nói gì với cháu.”
Bàn tay đút trong túi quần của Phương Tinh Nghị bỗng siết chặt.
Anh nhìn Miya Diệc đang khóc lóc: “Chuyện này là sự thật hay là chiêu trò của bà và Hứa Cung Diễn.”
Miya Diệc không biết nói gì, nửa ngày mới ngập ngừng nói ba chữ.
“Thật xin lỗi.”
Ông cụ không đành lòng nói: “Việc này không phải lỗi của mẹ cháu, cháu đừng trách bà ấy, Tư Ngôn…”
Phương Tinh Nghị không tức giận, cũng không biểu hiện gì, vẻ mặt chỉ u ám, không nghe ông cụ nói hết đã đi gọi điện, bảo Yến Cảnh Niên đến đây một chuyến.
Ông cụ Phương đau lòng, vỗ lưng cô an ủi.
Đợi Miya Diệc khóc xong, ông cụ đã kéo cô vào phòng, đau lòng hỏi: “Con dâu, hơn 20 năm qua con đã đi đâu vậy? Tại sao lại thành thế này?”
Miya Diệc lau nước mắt, thấp giọng nói: “Lần đó con cùng Tư Nam đi tham gia một buổi tiệc, thuyết phục người tổ chức đầu tư một hạng mục mới, trong bữa tiệc, con đã gặp Boraine-Kexil…”
Ông cụ Phương khẽ nhướng mày: “Là gia tộc Kexil của nước Y sao?”
Miya Diệc gật đầu.
Bà nói rõ chuyện năm đó cho ông cụ Phương nghe, bao gồm mục đích bà đến Nam Thành, cục máu tụ trong não đã được lấy ra, ký ức khôi phục, âm thầm đi gặp Phương Tinh Nghị mấy lần.
Ông cụ Phương đập mạnh ly nước lên bàn trà, tức giận run người: “Đúng là khinh người quá đáng! Nếu năm đó ba tiếp tục điều tra, biết nhà Kexil giở trò quỷ, ba chắc chắn sẽ liều mạng với bọn họ.”
Bàn trà bị đập vỡ vụn, mảnh vỡ rơi xuống sàn.
Miya Diệc sợ ông tuổi cao nếu quá kích động sẽ tổn thương đến cơ thể, vội vàng an ủi ông: “Ba, không sao rồi, mọi chuyện đã qua rồi, ba nên chú ý đến cơ thể.”
Ông cụ Phương nhìn ông, nước mắt rưng rưng: “Con dâu à, ba có lỗi với con, nếu lúc đó ba… ba chỉ lo dẫn Tư Ngôn về, chỉ lo bận rộn cho Phương thị…”
Miya Diệc lắc đầu: “Ba, ba đừng nói thế, con biết ba là bất đắc dĩ, nếu ba điều tra được con cũng chết rồi, họ sẽ không để ba tìm thấy con.”
Ông cụ Phương nắm tay bà thở dài.
Miya Diệc cũng không muốn ông lo lắng cho mình, chuyển sang vấn đề khác: “Ba, Tư Nam đâu?”
“Tư Nam nó…” Ông cụ Phương nhìn bà không đành lòng.
Tim Miya Diệc thắt lại, truy hỏi: “Bonaire đã xuống tay với anh ấy sao?”
Ông cụ Phương đau khổ nói: “Nó gọi cho ba, bảo ba qua đó tìm nó, nhưng khi ba qua đó thì phát hiện nó… đã bắn súng tự sát, còn làm trước mặt Tư Ngôn.”
Mắt Miya Diệc mở to, nghĩ rằng ông đang nói đùa.
“Có thể nó biết chuyện con bị Bonaire mang đi, nhưng không thể cứu được con, cho nên trong lòng tuyệt vọng.” Ông cụ Phương nói đến đây thì cảm thấy đau đớn.
“Không đâu, không đâu…” Miya Diệc lẩm bẩm, không dám tin chuyện này: “Bonaire đã đồng ý với con sẽ không động vào anh ấy, sao anh ấy có thể chết được? Anh ấy không thể chết được…”
Ông cụ không muốn thấy bà như vậy nhưng không thể không nói: “Con dâu, là thật, ba không lừa con đâu. Tư Ngôn thấy ba mình tự sát thì kinh hãi, gần như phát ngốc, ba sợ thằng bé xảy ra chuyện nên cho người thôi miên nó. Cũng may thằng bé không sao, lớn lên rất xuất sắc, giống như ba nó vậy.”
Miya Diệc ôm mặt gào khóc, nước mắt chảy qua các kẽ ngón tay, cực kỳ đau khổ.
Ba cho rằng mình chịu đựng nhiều khổ sở như thế, chồng và con trai mình sẽ sống tốt, nhưng khi bà hồi phục trí nhớ thì biết được chân tướng còn tàn khốc hơn.
“Sao anh ấy có thể bỏ con mà đi…” Miya Diệc khóc lóc, gần như tuyệt vọng: “Con nhẫn nhịn lâu như thế để làm gì chứ? Không bằng để con chết cho rồi!”
“Con đừng nói những lời ngu ngốc đó.” Ông cụ Phương an ủi bà: “Lúc đầu ba nghĩ rằng hai con đều chết hết, tóc gần như bạc trắng, giờ thấy con vẫn còn sống, tốt quá rồi, ba rất vui, Tư Ngôn cũng sẽ vui vẻ.”
“Ba à, không cần đâu!” Miya Diệc nắm chặt tay ông, cầu xin: “Ba cứ xem như con chết rồi đi, đừng nói cho thằng bé biết, nó đã đủ đau khổ rồi.”
“Con là mẹ nó…”
Miya Diệc lắc đầu, rơi nước mắt nói: “Nhìn thằng bé lớn lên sống tốt như thế, con đã hạnh phúc rồi, con không muốn thằng bé biết những chuyện này, cầu xin ba, đừng nói cho thằng bé biết.”
Ông cụ Phương đau lòng cho bà: “Thằng bé sẽ hiểu cho con, con cam tâm đứng nhìn thằng bé từ xa sao?”
Miya Diệc chỉ không ngừng lắc đầu.
Ông cụ không muốn can thiệp vào quyết định của bà, định nói gì đó thì cửa mở ra, Phương Tinh Nghị đi vào, thấy trong phòng khách có người.
Miya Diệc thấy anh thì hốt hoảng, nhưng không biết trốn đi đâu.
Ánh mắt Phương Tinh Nghị trầm xuống, cởi áo khoác đưa cho người giúp việc, đổi giày xong mới bước vào phòng khách, ánh mắt sắc bén khóa chặt Miya Diệc.
“Tư Ngôn, sao con lại về đây?” Ông cụ Phương hỏi thăm anh, muốn dẫn anh đi: “Nhất định là đói rồi đúng không, ba cũng đói rồi, chúng ta đi ăn thôi.”
“Lát nữa chúng ta sẽ ăn.” Dáng người cao lớn của anh đứng đó nhìn Miya Diệc, lạnh lùng mở miệng: “Bà ấy là khách ba mời tới sao?”
Ông cụ gật đầu: “Đúng đúng, là khách của ba, chúng ta nói chuyện xong rồi, bà ấy đang định rời đi.”
Phương Tinh Nghị khẽ nhướng mày: “Vậy sao bà ấy lại khóc?”
“À, là, là…” Ông cụ ngập ngừng một lát rồi nói: “Thật ra bà ấy ở bên tiêu thụ trong công ty, đưa ra nhiều yêu cầu quá đáng nên bị ba mắng khóc thôi.”
Miya Diệc lau nước mắt, đứng dậy nói: “Ông Phương, đã làm phiền ông rồi…”
Ba đang vội vàng rời đi thì bị Phương Tinh Nghị giữ tay lại.
“Tôi nhận ra giọng của bà rồi.” Phương Tinh Nghị nhìn bà thâm trầm: “Trước đây bà đã gọi cho Dương Yến, tên là Miya Diệc. Bà là mẹ của Hứa Cung Diễn.”
“Cậu nghe lầm rồi, tôi không phải mẹ của cậu ta.” Miya Diệc cười miễn cưỡng, cố ý đè thấp giọng xuống.
Phương Tinh Nghị cười nhạo, mang theo chút ý lạnh: “Khả năng nghe của tôi rất tốt! Tại sao bà lại đến nhà họ Phương, Hứa Cung Diễn bảo bà tới đây ư?”
Miya Diệc không dám nói gì, muốn thoát khỏi anh để rời đi, nhưng cánh tay lại bị anh nắm chặt.
“Được rồi, Tư Ngôn con buông tay ra đi.” Ông cụ Phương lên tiếng, ông giống như không nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của Miya Diệc, thở dài nói: “Bà ấy là mẹ con.”
Phương Tinh Nghị ngạc nhiên.
Anh nhìn Miya Diệc, không dám tin hỏi ông cụ: “Ba muốn kết hôn với bà ấy?”
Ông cụ Phương trừng mắt nhìn anh, tức giận nói: “Ăn nói lung tung, bà ấy là mẹ ruột cháu! Hơn nữa, ông là ông nội cháu, cháu nên đổi cách xưng hô đi.”
“…”
Phương Tinh Nghị buông Miya Diệc ra, nhéo mi tâm: “Ba à, ba đừng nói đùa nữa.”
Vợ chưa cưới của anh chạy theo người khác, lúc này tâm trạng anh đang rất kém.
“Ông không nói đùa với cháu.” Vẻ mặt ông cụ Phương nghiêm trọng, ông không quan tâm đến sự ngăn cản của Miya Diệc, kể rõ ràng mọi chuyện cho anh nghe.
Miya Diệc che miệng, lặng lẽ khóc.
Phương Tinh Nghị đứng đó lắng nghe, dần dần sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng, hoàn toàn bị màn sương bao phủ, một sự lạnh lẽo vô hình tràn ra khắp phòng khách.
Ông cụ Phương kể xong thì khuôn mặt tràn đầy hổ thẹn, thở dài nói: “Ông có lỗi với ba cháu, nếu lúc đó ông dẫn hai đứa về thì không xảy ra những chuyện này rồi.”
Phương Tinh Nghị rất bình tĩnh nói: “Cháu đã xem bản đối chiếu DNA rồi, cháu và ông không có quan hệ ruột thịt.”
“Ông biết cậu tư bên cháu điều tra chuyện này nên cho người chỉnh sửa bản DNA đó.” Ông cụ nói: “Ông sợ nếu cháu thấy bản DNA đó, ông không biết mình nên nói gì với cháu.”
Bàn tay đút trong túi quần của Phương Tinh Nghị bỗng siết chặt.
Anh nhìn Miya Diệc đang khóc lóc: “Chuyện này là sự thật hay là chiêu trò của bà và Hứa Cung Diễn.”
Miya Diệc không biết nói gì, nửa ngày mới ngập ngừng nói ba chữ.
“Thật xin lỗi.”
Ông cụ không đành lòng nói: “Việc này không phải lỗi của mẹ cháu, cháu đừng trách bà ấy, Tư Ngôn…”
Phương Tinh Nghị không tức giận, cũng không biểu hiện gì, vẻ mặt chỉ u ám, không nghe ông cụ nói hết đã đi gọi điện, bảo Yến Cảnh Niên đến đây một chuyến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.