Chương 336: Em và con đợi anh về
Thất Thất
16/07/2020
Trường Bình ồ lên: “Ba mới về lại phải đi nữa ạ?”
“Đúng vậy!”
Tống Tịnh Hòa chạy với tốc độ cao đến sân bay, có điều tốc độ xe có hạn, trên xe còn có trẻ nhỏ, mặc dù Trường Bình rất sốt ruột, còn nói nếu cậu bé trưởng thành có thể tự lái xe đi.
40 phút sau, cuối cùng hai mẹ con cũng tới sân bay.
Tống Tịnh Hòa thấy Ngự Văn Đình đã sớm đăng ký xong chuyến bay, cô vội vàng gọi cho trợ lý Tư, thông báo cho người kiểm kê trên máy bay và người phụ trách sân bay dưới mặt đất.
Nữ tiếp viên đi tới khoang hạng nhất, tìm được Ngự Văn Đình: “Anh Ngự, có một cô gái họ Tống muốn tìm anh.”
Anh biết Tống Tịnh Hòa đã tìm tới đây nên xuống máy bay ngay.
Đứng nơi xa xa, anh thấy cô đang đứng trong cơn gió lạnh, áo khoác bị gió thổi bay lên, tay phải cô còn dắt một cậu bé cao cao môi đỏ răng trắng.
Đây không phải con của bạn Dương Yến sao?
Không riêng gì Ngự Văn Đình, Trường Bình thấy anh cũng sửng sốt, ngơ ngác.
“Mẹ ơi, chú, chú ấy…” Trường Bình ngẩng đầu nhìn Tống Tịnh Hòa: “Con đã gặp chú này hai lần rồi.”
Cô vỗ về cậu bé: “Chú gì chứ, đó là ba của con!”
“…”
Ngự Văn Đình sải bước đi tới, Tống Tịnh Hòa mỉm cười, đẩy Trường Bình tới trước mặt anh: “Anh sắp đi rồi, tối nay không thể ăn cùng nhau, em chỉ có thể mang ‘món quà lớn’ này tới cho anh.”
Anh nghe cô nói vậy thì không biết phải nói gì.
Anh cúi đầu nhìn Trường Bình, cậu bé cũng nhìn anh, hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ.
Vẫn là Tống Tịnh Hòa mở miệng nói: “Hai người định nhìn nhau vậy sao?”
“Tống Tịnh Hòa!” Ngự Văn Đình bỗng nghiêm mặt nhìn cô, thoáng nổi giận: “Chuyện lớn thế này sao em luôn giấu anh!”
Cô phản bác lại: “Anh cho rằng em muốn giấu à? Không phải vì mẹ anh quá đáng, em lấy chi phiếu của bà ấy cũng vì muốn nuôi con, ai biết bà ấy lại đổi thư của em.”
“Anh hét với em làm gì, em nuôi con anh tốt như vậy, anh nên cảm ơn em mới đúng. Lần đi RB kia em đã muốn nói cho anh biết rồi, ai bảo anh chọc em tức giận chi…”
Ngự Văn Đình kéo cô vào trong ngực, ôm rất chặt: “Em thật là! Vất vả cho em rồi, vừa đối phó với nhà họ Tống, vừa phải nuôi con.”
Mắt Tống Tịnh Hòa đã cay cay, ôm eo anh: “Không vất vả, anh về là tốt rồi.”
“Anh nên biết sớm hơn.” Ngự Văn Đình tức giận, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ thở dài.
Anh nên sớm biết tại sao đứa nhỏ này lại nhìn quen đến thế, bởi vì cậu bé giống Tống Tịnh Hòa, cũng nên biết Dương Yến che giấu là sợ anh nhận ra cậu bé.
Tống Tịnh Hòa cười nói: “Giờ biết cũng chưa muộn, anh không chào hỏi con trai à? Chúng ta không thể ôm nhau rồi để thằng bé đứng trong gió lạnh được.”
Ngự Văn Đình buông cô ra, nhìn Trường Bình.
Cậu bé giơ tay vẫy chào anh không chút sợ hãi, lộ ra hàm răng trắng: “Chào ba!”
Ngự Văn Đình ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cậu bé, cố ý nghiêm mặt nói: “Có phải con đã sớm nhận ra chúng ta rất giống nhau đúng không? Sao không nói cho ba biết?”
“Mẹ nói ba đang ở trong bộ đội, con nghĩ rằng đến Tết ba mới về.” Trường Bình làm vẻ mặt vô tội: “Lúc đó con cho rằng ba có một người anh em nào đó.”
Ngự Văn Đình bất đắc dĩ: “Ba con là con một.”
Anh sống nhiều năm như vậy, hôm nay phải chịu kinh hãi đến mức ghi nhớ suốt đời.
Trường Bình nở nụ cười: “Không sao cả, quen biết trễ cũng không muộn, ba vẫn là ba của con.”
“Con tới đây.” Ngự Văn Đình dang hai tay ra, giọng điệu hơi run rẩy: “Ba ôm con một lát.”
Cậu bé nhào vào ngực anh.
Anh ôm cơ thể nhỏ bé, cánh tay hơi run rẩy, không dễ gì mới kiềm chế được bản thân: “Xin lỗi, ba đã không ở bên con thời thơ ấu.”
“Ba à, ba đừng yếu đuối như thế.” Trường Bình ghét bỏ nói: “Mẹ nói nam tử hán không được yếu đuối, hơn nữa con mới bốn tuổi, chỉ mới bắt đầu thời thơ ấu thôi.”
Ngự Văn Đình nói: “Mẹ con dạy con rất tốt.”
“Đương nhiên, mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời này!” Trường Bình kiêu ngạo nói: “Do đó ba phải cố gắng quý trọng, nếu không thì con sẽ dẫn mẹ chạy đi mất.”
“Ba biết rồi.” Ngự Văn Đình vuốt đầu cậu bé: “Ba yêu hai người nhất.”
Nữ tiếp viên chạy đến: “Anh Ngự, đến giờ rồi.”
“Tôi không đi nữa.” Ngự Văn Đình bế Trường Bình đứng dậy.
Biết mình có con trai, còn lớn như thế, anh chỉ muốn về nhà chơi cùng thằng bé, không muốn đi nữa.
“Anh đi đi.” Tống Tịnh Hòa nói: “Ba anh bị thương, anh phải qua đó xem thế nào, hai mẹ con em đã chịu đựng mấy năm rồi, chẳng lẽ không thể chờ một hai tháng nữa ư?”
“Bên đó có người chăm sóc ông ấy rồi, anh muốn ở bên hai mẹ con.”
Tống Tịnh Hòa lắc đầu, bật cười nói: “Thật ra là do anh gặp con trai anh nên tâm trí rối loạn. Anh đi đi, mẹ anh vốn đã có thành kiến với em rồi, nếu giờ anh không đi, bà ấy sẽ càng hận em hơn.”
Cô ôm anh: “Em biết sẽ không lâu đâu, em và con đợi anh.”
Nữ tiếp viên lại thúc giục.
Ngự Văn Đình chỉ có thể đặt Trường Bình xuống, tháo khăn quàng cổ xuống vòng qua cổ cậu bé, căn dặn: “Con hãy chăm sóc mẹ thật tốt, ba đi ra ngoài làm chút chuyện.”
“Dạ rõ!” Sống lưng Trường Bình thẳng tắp: “Ba, ba nhất định phải quay về.”
“Chắc chắn rồi.”
Ngự Văn Đình giao ước với cậu bé xong mới lưu luyến theo nữ tiếp viên lên máy bay.
Vì xuống máy bay nên khi bước lên anh lại làm kiểm tra một lượt, lúc anh xoay người thì thấy Tống Tịnh Hòa và Trường Bình.
Cô nở nụ cười nhạt vẫy tay với anh.
Anh nhìn cô thâm tình.
Cũng may vì chuyện Phương Tinh Nghị mà anh từ New York bay về, nếu không thì vì hiểu lầm kia mà không quay về Nam Thành, anh cũng chẳng bao giờ biết mình có một cậu con trai.
Thật sự may mắn.
Cuối cùng cửa khoang cũng đóng lại, Tống Tịnh Hòa dắt Trường Bình rời đi, cảm khái: “Haizz! Sớm biết ba con sớm ra nước ngoài làm việc, mẹ đã cho hai người gặp mặt rồi.”
“Mẹ à, mẹ hối hận cũng vô ích, thời gian sẽ không quay lại.” Trường Bình nói: “Không bằng mẹ suy nghĩ Tết năm nay nên mua quà gì cho con đi, năm nay chúng ta vẫn ở bên nhau.”
Tống Tịnh Hòa không vui nói: “Quà mẹ đã tặng con rồi, con còn muốn nữa ư?”
“Hả?”
“Không phải con đã gặp ba mình rồi à?”
Trường Bình phản ứng lại kháng nghị: “Mẹ thật gian xảo, không phải mẹ dẫn con đi gặp ba là nghĩa vụ sao? Mẹ không muốn mua quà cho con thì cứ nói thẳng.”
Tống Tịnh Hòa gật đầu: “Bị con đoán đúng rồi, mẹ rất nghèo, không có tiền mua quà cho con.”
“Haizz, mẹ đúng là người mẹ keo kiệt.” Trường Bình thở dài, vuốt chiếc khăn quàng cổ: “Vậy con lấy tiền riêng của mình mua quà tặng mẹ.”
“Con trai thật tốt.” Cô nhéo mặt cậu bé, cười híp mắt nói: “Vậy mẹ đợi con đó.”
“…”
Cậu luôn cảm thấy câu nói này của mẹ giống như muốn lừa mình.
*
Dương Yến dẫn Hứa Cung Diễn đi tàu thủy một ngày một đêm, hôm sau đã đến RB.
Trên biển tín hiệu yếu, cô phải kết nối mạng bằng dãy số mới, mới nhận được tin tức của Lâm Thanh Dung.
Phòng thực nghiệm của Yến Cảnh Niên nằm ở khu Gia Bắc nước F.
Lâm Thanh Dung nói sợ Lục Văn Thù nghi ngờ nên không cho địa chỉ cụ thế, có điều cô đã thu hẹp phạm vi tìm kiếm, đã đánh dấu những nơi là phòng thực nghiệm ở khu Gia Bắc, bản đồ cũng được đưa tới rồi.
Nước F hơi xa, Dương Yến muốn ngồi máy bay, giữa đường đổi chuyến khác là được.
Nhưng rõ ràng cơ thể Hứa Cung Diễn đã không trụ nổi.
“Đúng vậy!”
Tống Tịnh Hòa chạy với tốc độ cao đến sân bay, có điều tốc độ xe có hạn, trên xe còn có trẻ nhỏ, mặc dù Trường Bình rất sốt ruột, còn nói nếu cậu bé trưởng thành có thể tự lái xe đi.
40 phút sau, cuối cùng hai mẹ con cũng tới sân bay.
Tống Tịnh Hòa thấy Ngự Văn Đình đã sớm đăng ký xong chuyến bay, cô vội vàng gọi cho trợ lý Tư, thông báo cho người kiểm kê trên máy bay và người phụ trách sân bay dưới mặt đất.
Nữ tiếp viên đi tới khoang hạng nhất, tìm được Ngự Văn Đình: “Anh Ngự, có một cô gái họ Tống muốn tìm anh.”
Anh biết Tống Tịnh Hòa đã tìm tới đây nên xuống máy bay ngay.
Đứng nơi xa xa, anh thấy cô đang đứng trong cơn gió lạnh, áo khoác bị gió thổi bay lên, tay phải cô còn dắt một cậu bé cao cao môi đỏ răng trắng.
Đây không phải con của bạn Dương Yến sao?
Không riêng gì Ngự Văn Đình, Trường Bình thấy anh cũng sửng sốt, ngơ ngác.
“Mẹ ơi, chú, chú ấy…” Trường Bình ngẩng đầu nhìn Tống Tịnh Hòa: “Con đã gặp chú này hai lần rồi.”
Cô vỗ về cậu bé: “Chú gì chứ, đó là ba của con!”
“…”
Ngự Văn Đình sải bước đi tới, Tống Tịnh Hòa mỉm cười, đẩy Trường Bình tới trước mặt anh: “Anh sắp đi rồi, tối nay không thể ăn cùng nhau, em chỉ có thể mang ‘món quà lớn’ này tới cho anh.”
Anh nghe cô nói vậy thì không biết phải nói gì.
Anh cúi đầu nhìn Trường Bình, cậu bé cũng nhìn anh, hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ.
Vẫn là Tống Tịnh Hòa mở miệng nói: “Hai người định nhìn nhau vậy sao?”
“Tống Tịnh Hòa!” Ngự Văn Đình bỗng nghiêm mặt nhìn cô, thoáng nổi giận: “Chuyện lớn thế này sao em luôn giấu anh!”
Cô phản bác lại: “Anh cho rằng em muốn giấu à? Không phải vì mẹ anh quá đáng, em lấy chi phiếu của bà ấy cũng vì muốn nuôi con, ai biết bà ấy lại đổi thư của em.”
“Anh hét với em làm gì, em nuôi con anh tốt như vậy, anh nên cảm ơn em mới đúng. Lần đi RB kia em đã muốn nói cho anh biết rồi, ai bảo anh chọc em tức giận chi…”
Ngự Văn Đình kéo cô vào trong ngực, ôm rất chặt: “Em thật là! Vất vả cho em rồi, vừa đối phó với nhà họ Tống, vừa phải nuôi con.”
Mắt Tống Tịnh Hòa đã cay cay, ôm eo anh: “Không vất vả, anh về là tốt rồi.”
“Anh nên biết sớm hơn.” Ngự Văn Đình tức giận, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ thở dài.
Anh nên sớm biết tại sao đứa nhỏ này lại nhìn quen đến thế, bởi vì cậu bé giống Tống Tịnh Hòa, cũng nên biết Dương Yến che giấu là sợ anh nhận ra cậu bé.
Tống Tịnh Hòa cười nói: “Giờ biết cũng chưa muộn, anh không chào hỏi con trai à? Chúng ta không thể ôm nhau rồi để thằng bé đứng trong gió lạnh được.”
Ngự Văn Đình buông cô ra, nhìn Trường Bình.
Cậu bé giơ tay vẫy chào anh không chút sợ hãi, lộ ra hàm răng trắng: “Chào ba!”
Ngự Văn Đình ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cậu bé, cố ý nghiêm mặt nói: “Có phải con đã sớm nhận ra chúng ta rất giống nhau đúng không? Sao không nói cho ba biết?”
“Mẹ nói ba đang ở trong bộ đội, con nghĩ rằng đến Tết ba mới về.” Trường Bình làm vẻ mặt vô tội: “Lúc đó con cho rằng ba có một người anh em nào đó.”
Ngự Văn Đình bất đắc dĩ: “Ba con là con một.”
Anh sống nhiều năm như vậy, hôm nay phải chịu kinh hãi đến mức ghi nhớ suốt đời.
Trường Bình nở nụ cười: “Không sao cả, quen biết trễ cũng không muộn, ba vẫn là ba của con.”
“Con tới đây.” Ngự Văn Đình dang hai tay ra, giọng điệu hơi run rẩy: “Ba ôm con một lát.”
Cậu bé nhào vào ngực anh.
Anh ôm cơ thể nhỏ bé, cánh tay hơi run rẩy, không dễ gì mới kiềm chế được bản thân: “Xin lỗi, ba đã không ở bên con thời thơ ấu.”
“Ba à, ba đừng yếu đuối như thế.” Trường Bình ghét bỏ nói: “Mẹ nói nam tử hán không được yếu đuối, hơn nữa con mới bốn tuổi, chỉ mới bắt đầu thời thơ ấu thôi.”
Ngự Văn Đình nói: “Mẹ con dạy con rất tốt.”
“Đương nhiên, mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời này!” Trường Bình kiêu ngạo nói: “Do đó ba phải cố gắng quý trọng, nếu không thì con sẽ dẫn mẹ chạy đi mất.”
“Ba biết rồi.” Ngự Văn Đình vuốt đầu cậu bé: “Ba yêu hai người nhất.”
Nữ tiếp viên chạy đến: “Anh Ngự, đến giờ rồi.”
“Tôi không đi nữa.” Ngự Văn Đình bế Trường Bình đứng dậy.
Biết mình có con trai, còn lớn như thế, anh chỉ muốn về nhà chơi cùng thằng bé, không muốn đi nữa.
“Anh đi đi.” Tống Tịnh Hòa nói: “Ba anh bị thương, anh phải qua đó xem thế nào, hai mẹ con em đã chịu đựng mấy năm rồi, chẳng lẽ không thể chờ một hai tháng nữa ư?”
“Bên đó có người chăm sóc ông ấy rồi, anh muốn ở bên hai mẹ con.”
Tống Tịnh Hòa lắc đầu, bật cười nói: “Thật ra là do anh gặp con trai anh nên tâm trí rối loạn. Anh đi đi, mẹ anh vốn đã có thành kiến với em rồi, nếu giờ anh không đi, bà ấy sẽ càng hận em hơn.”
Cô ôm anh: “Em biết sẽ không lâu đâu, em và con đợi anh.”
Nữ tiếp viên lại thúc giục.
Ngự Văn Đình chỉ có thể đặt Trường Bình xuống, tháo khăn quàng cổ xuống vòng qua cổ cậu bé, căn dặn: “Con hãy chăm sóc mẹ thật tốt, ba đi ra ngoài làm chút chuyện.”
“Dạ rõ!” Sống lưng Trường Bình thẳng tắp: “Ba, ba nhất định phải quay về.”
“Chắc chắn rồi.”
Ngự Văn Đình giao ước với cậu bé xong mới lưu luyến theo nữ tiếp viên lên máy bay.
Vì xuống máy bay nên khi bước lên anh lại làm kiểm tra một lượt, lúc anh xoay người thì thấy Tống Tịnh Hòa và Trường Bình.
Cô nở nụ cười nhạt vẫy tay với anh.
Anh nhìn cô thâm tình.
Cũng may vì chuyện Phương Tinh Nghị mà anh từ New York bay về, nếu không thì vì hiểu lầm kia mà không quay về Nam Thành, anh cũng chẳng bao giờ biết mình có một cậu con trai.
Thật sự may mắn.
Cuối cùng cửa khoang cũng đóng lại, Tống Tịnh Hòa dắt Trường Bình rời đi, cảm khái: “Haizz! Sớm biết ba con sớm ra nước ngoài làm việc, mẹ đã cho hai người gặp mặt rồi.”
“Mẹ à, mẹ hối hận cũng vô ích, thời gian sẽ không quay lại.” Trường Bình nói: “Không bằng mẹ suy nghĩ Tết năm nay nên mua quà gì cho con đi, năm nay chúng ta vẫn ở bên nhau.”
Tống Tịnh Hòa không vui nói: “Quà mẹ đã tặng con rồi, con còn muốn nữa ư?”
“Hả?”
“Không phải con đã gặp ba mình rồi à?”
Trường Bình phản ứng lại kháng nghị: “Mẹ thật gian xảo, không phải mẹ dẫn con đi gặp ba là nghĩa vụ sao? Mẹ không muốn mua quà cho con thì cứ nói thẳng.”
Tống Tịnh Hòa gật đầu: “Bị con đoán đúng rồi, mẹ rất nghèo, không có tiền mua quà cho con.”
“Haizz, mẹ đúng là người mẹ keo kiệt.” Trường Bình thở dài, vuốt chiếc khăn quàng cổ: “Vậy con lấy tiền riêng của mình mua quà tặng mẹ.”
“Con trai thật tốt.” Cô nhéo mặt cậu bé, cười híp mắt nói: “Vậy mẹ đợi con đó.”
“…”
Cậu luôn cảm thấy câu nói này của mẹ giống như muốn lừa mình.
*
Dương Yến dẫn Hứa Cung Diễn đi tàu thủy một ngày một đêm, hôm sau đã đến RB.
Trên biển tín hiệu yếu, cô phải kết nối mạng bằng dãy số mới, mới nhận được tin tức của Lâm Thanh Dung.
Phòng thực nghiệm của Yến Cảnh Niên nằm ở khu Gia Bắc nước F.
Lâm Thanh Dung nói sợ Lục Văn Thù nghi ngờ nên không cho địa chỉ cụ thế, có điều cô đã thu hẹp phạm vi tìm kiếm, đã đánh dấu những nơi là phòng thực nghiệm ở khu Gia Bắc, bản đồ cũng được đưa tới rồi.
Nước F hơi xa, Dương Yến muốn ngồi máy bay, giữa đường đổi chuyến khác là được.
Nhưng rõ ràng cơ thể Hứa Cung Diễn đã không trụ nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.