Chương 303: Hung hăng càn quấy
Thất Thất
16/07/2020
Phương Tinh Nghị cười lãnh đạm: “Lại không phải kế hoạch bí ẩn gì, người biết rất nhiều. Cái này chúng ta chờ chút rồi bàn, tôi đến, là muốn hỏi anh một chuyện khác.”
Trợ lý Tư đưa cho anh một tập văn kiện.
Phương Tinh Nghị chuyển văn kiện cho Yamazaki, ánh mắt lạnh đi mấy độ: “Anh biết thuộc hạ của anh, tự ý lấy tiền đi giết người không?”
“Không thể!” Yamazaki lập tức phủ nhận: “Thủ hạ của tôi ai ai cũng rất nghe lời, sẽ không phá hỏng quy tắc. Ngược lại một vãn bối như cậu, tìm đến nơi này, đối với tôi ngược lại không khách khí.”
“Anh Yamazaki, tôi đối với anh đã đủ khách khí rồi.” Đổi là người khác, Phương Tinh Nghị không dễ để sắc mặt mặt hòa nhã này đâu, còn phải đợi bên ngoài rất lâu: “Anh xem văn kiện xong rồi nói.”
Thái độ cứng rắn của Phương Tinh Nghị khiến Yamazaki rất không vui, nhận lấy phần văn kiện, lập xem. Vài giây sau, sắc mặt liền trầm hẳn lại, cả người cực kỳ tức giận.
Phương Tinh Nghị nhìn anh ta, lạnh giọng nói: “Anh Yamazaki thủ hạ của anh, vạch ra kế hoạch này, thu được 2300 tỷ, còn mượn cơ hội giết bà xã của tôi.”
“Nghe nói anh Yamazaki đã rửa tay gác kiếm, bây giờ kiếm sống dựa vào kinh doanh câu lạc bộ cùng sân đùa, vậy thủ hạ của anh làm vậy là có ý gì? Tôi cần một lời giải thích.”
Người bên cạnh Yamazaki tức giận nói: “Đi điều tra mau!”
“Không cần phiền đến anh Yamazaki, chúng tôi đều đã điều tra rõ rồi.” Trợ lý Tư bước lên, đưa cho Yamazaki một phần văn kiện khác, nói lưu loát bằng tiếng Nhật: “Đây là danh sách những người tham gia vào vụ cướp lần này, tổng cộng có 8 người, 7 người đã chết, còn một người ôm túi trang sức chạy mất, tôi đã điều tra, anh ta một giờ sáng đã trở lại câu lạc bộ MOMO.”
Yamazaki không ngờ tốc độ của đối phương lại nhanh như vậy, mọi chuyện đã điều tra xong cả rồi.
Đến chỗ anh ta lần này, chính là muốn bắt người.
Yamazaki nhìn danh sách tên, sắc mặt lại càng khó coi, gọi một tên vệ sĩ đến gọi nhỏ vài câu.
Sau đó tên vệ sĩ vội vàng đi ra ngoài.
Hai vệ sĩ khác mời khách trong khu tiếp khách đi chỗ khác, Yamazaki liền dẫn Phương Tinh Nghị qua đó ngồi, vệ sĩ đưa cho Phương Tinh Nghị và trợ lý Tư ly rượu.
Yamazaki một tay vắt lên ghế sô pha: “Cậu yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ cho cậu một đáp án vừa lòng.”
Trong ngữ khí có chút ngạo mạn.
Phương Tinh Nghị không hề để tâm, cũng không có đụng vào ly rượu trên bàn.
Anh đích thân đến đây, đã rất khách khí với họ rồi, Yamazaki nếu như cho mặt mũi mà không cần, vậy thì không cần cho nữa.
Anh vốn cũng không phải người có tính khí tốt.
Khoảng 10 phút sau, vệ sĩ của Yamazaki lôi một tên mặc sơ mi hoa, tay xăm hình, mặt mày có sưng húp nhưng người còn rất trẻ.
Vệ sĩ vứt người đó xuống trước mặt Yamazaki.
Người đàn ông có đôi mắt âm trầm nham hiểm nhìn Yamazaki, có chút sợ hãi nói: “Anh, anh...”
“Gọi anh làm cái gì. Tao không có đứa em như mày.” Yamazaki mắng, giơ chân đá hắn ta: “Vậy mà dám lấy tiền giết người?”
Hai người nói tiếng Nhật, trợ lý Tư nhanh chóng dịch lại cho Phương Tinh Nghị.
Người đàn ông bò từ trên sàn dậy, tự tát mình trước mặt Yamazaki: “Anh, anh biết em nợ mấy trăm tỷ tiền cá độ mà, em, em cũng không còn cách nào...”
2300 tỷ, cám dỗ quá lớn.
Lúc này, anh ta mới nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, dáng vẻ cao quý lạnh lùng, một người khác đeo kính, người đó giống như trợ lý nói cái gì đó bên tai anh.
Người đàn ông có chút hiếu kỳ, hỏi Yamazaki: “Anh, anh ta là?”
“Bọn họ đến đây hỏi tội!” Yamazaki lành lạnh nói: “Người cậu muốn giết, là bà xã của cậu ta!”
Người đàn ông run bần bật, nhớ nơi này là Nhật Bản, bản thân còn có Yamazaki đỡ lưng, liền nói: “Vậy em xin lỗi anh ta được không? Em thừa nhận lúc đó em tham lam rồi.”
“Hơn nữa, vợ của anh ta không phải không có bị gì mà, ngược lại 7 anh em của em đều chết rồi, số tiền đó em đã đưa họ một nửa... Em thật sự xui xẻo mà!”
Người đàn ông bất mãn lẩm bẩm.
Yamazaki nghe xong mặt cũng biến sắc, thầm mắng đồ ngu, chưa kịp mở miệng, trợ lý Tư đã đem những lời này dịch cho Phương Tinh Nghị. Thần sắc của Phương Tinh Nghị càng tối lại, anh đứng lên đi lại chỗ hắn, khuỵu xuống trước mặt người đó, cả người tản ra khí tức âm trầm khiến người đàn ông kia trong lòng sợ hãi không thôi, không dám nuốt nước bọt.
Phương Tinh Nghị nhìn hai tay của hắn, ngữ khí điềm nhiên: “Tư Trình, hỏi.”
“Dạ được tổng giám đốc Phương.” Chỉ đơn giản mấy từ, trợ lý Tư đã nhận lệnh, đưa chỗ người đàn ông đó hỏi: “tổng giám đốc Phương nhà tôi muốn biết, mày nổ sủng dùng tay nào.”
“Tôi, tôi không có nổ súng.” Người đàn ông bị dọa sợ, nói chuyện lắp bắp: “Là anh em của tôi nổ súng, tôi khi đó lấy kim cương...”
Giọng của trợ lý Tư càng lúc càng ôn hòa: “Mày nếu như ngoan ngoãn phối hợp, thì có thể ít ăn khổ sở, mày cứ nghĩ cho cẩn thận, tay nào cầm súng?”
Người đàn ông đó trước áp lực từ Phương Tinh Nghị thì chứ run bần bật, hắn muốn tìm Yamazaki giúp đỡ, một giây sau bị Phương Tinh Nghị túm tóc của hắn, ép nhìn thẳng vào anh.
Ánh mắt âm trầm tựa như Tu La đoạt mệnh, khiến người đàn ông đó run với nói lắp càng lợi hại.
“Tay, tay trái...”
“Ồ, hóa ra là người thuận tay trái.” Trợ lý Tư gật gật đầu hiểu ra, cúi người nói bên tai Phương Tinh Nghị.
Phương Tinh Nghị khóe miệng hơi nhếch lên, rút lấy dao hoa quả để trên bàn trà, đâm mạnh vào mu bàn tay người đàn ông.
Tiếng kêu thảm thiết của người đó vang lên, mu bàn tay chảy rất nhiều máu.
Yamazaki không ngờ có người dám động thủ ở địa bàn của mình, động vào còn là người của bản thân, hơi ngẩn ra một chút, rồi bất thình lình đứng dậy, tức giận nói.
“tổng giám đốc Phương cậu là có ý gì!” Yamazaki sắc mặt tái mét: “Người của tôi làm sai, tôi sẽ xử lý, cho một lời hợp lý, không cần cậu động thủ.”
Một ánh mắt, bảy tám vệ sĩ ở quanh đó lại gần, vây quanh hai người ở giữa.
“tổng giám đốc Phương đừng lo cho tôi, tôi không sao!” Trợ lý Tư bày ra một tư thế phòng thủ: “Tôi từng học hai năm quyền đạo, đánh hai người chắc vẫn có thể.”
Phương Tinh Nghị đen mặt: “Ai để cậu đánh người chứ?”
“Không đánh sao?” Trợ lý Tư gãi gãi đầu, ngơ ngơ nói: “Nhưng bọn họ đều hận cả ra mặt kìa.”
Phương Tinh Nghị kéo trợ lý Tư đang ồn ào đến trước mặt của Yamazaki, ánh mặt lạnh lùng: “Anh Yamazaki người của anh không có lịch sự, tôi đang dạy hắn mà thôi.”
Yamazaki tức giận nói: “Vãn bối như cậu cũng quá hung hăng càn quấy rồi, như thế là không để tôi vào mắt!”
“Vậy muốn phân ra tình cảnh gì sao.” Phương Tinh Nghị lãnh đạm mở miệng: “Nếu như anh nói đạo lý, tôi sẽ tôn trọng anh, anh nếu như bênh vực người của anh, tôi cũng không cần đối với anh vui vẻ hòa nhã.”
“Cậu----”
Phương Tinh Nghị đưa một phần văn kiện cho Yamazaki, giọng âm trầm nói: “Tôi muốn hai tay của hắn, do người của anh đích thân đưa vào tù, ở đó vô kỳ hạn, không được thả ra. Anh nếu như không rảnh, người của tôi có thể giúp.”
Da mặt của Yamazaki giật giật, biểu tình thiếu chút nữa không kiểm soát được.
Hắn xông pha hai đạo hắc bạch mười mấy năm, sau khi rửa tay gác kiếm, vẫn như cũ được mọi người tôn trọng, không dám đắc tội, hôm nay một vãn bối đột nhiên tìm đến cửa, lại dám không tôn trọng anh ta, còn đụng vào người của anh ta nữa!
Trợ lý Tư đưa cho anh một tập văn kiện.
Phương Tinh Nghị chuyển văn kiện cho Yamazaki, ánh mắt lạnh đi mấy độ: “Anh biết thuộc hạ của anh, tự ý lấy tiền đi giết người không?”
“Không thể!” Yamazaki lập tức phủ nhận: “Thủ hạ của tôi ai ai cũng rất nghe lời, sẽ không phá hỏng quy tắc. Ngược lại một vãn bối như cậu, tìm đến nơi này, đối với tôi ngược lại không khách khí.”
“Anh Yamazaki, tôi đối với anh đã đủ khách khí rồi.” Đổi là người khác, Phương Tinh Nghị không dễ để sắc mặt mặt hòa nhã này đâu, còn phải đợi bên ngoài rất lâu: “Anh xem văn kiện xong rồi nói.”
Thái độ cứng rắn của Phương Tinh Nghị khiến Yamazaki rất không vui, nhận lấy phần văn kiện, lập xem. Vài giây sau, sắc mặt liền trầm hẳn lại, cả người cực kỳ tức giận.
Phương Tinh Nghị nhìn anh ta, lạnh giọng nói: “Anh Yamazaki thủ hạ của anh, vạch ra kế hoạch này, thu được 2300 tỷ, còn mượn cơ hội giết bà xã của tôi.”
“Nghe nói anh Yamazaki đã rửa tay gác kiếm, bây giờ kiếm sống dựa vào kinh doanh câu lạc bộ cùng sân đùa, vậy thủ hạ của anh làm vậy là có ý gì? Tôi cần một lời giải thích.”
Người bên cạnh Yamazaki tức giận nói: “Đi điều tra mau!”
“Không cần phiền đến anh Yamazaki, chúng tôi đều đã điều tra rõ rồi.” Trợ lý Tư bước lên, đưa cho Yamazaki một phần văn kiện khác, nói lưu loát bằng tiếng Nhật: “Đây là danh sách những người tham gia vào vụ cướp lần này, tổng cộng có 8 người, 7 người đã chết, còn một người ôm túi trang sức chạy mất, tôi đã điều tra, anh ta một giờ sáng đã trở lại câu lạc bộ MOMO.”
Yamazaki không ngờ tốc độ của đối phương lại nhanh như vậy, mọi chuyện đã điều tra xong cả rồi.
Đến chỗ anh ta lần này, chính là muốn bắt người.
Yamazaki nhìn danh sách tên, sắc mặt lại càng khó coi, gọi một tên vệ sĩ đến gọi nhỏ vài câu.
Sau đó tên vệ sĩ vội vàng đi ra ngoài.
Hai vệ sĩ khác mời khách trong khu tiếp khách đi chỗ khác, Yamazaki liền dẫn Phương Tinh Nghị qua đó ngồi, vệ sĩ đưa cho Phương Tinh Nghị và trợ lý Tư ly rượu.
Yamazaki một tay vắt lên ghế sô pha: “Cậu yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ cho cậu một đáp án vừa lòng.”
Trong ngữ khí có chút ngạo mạn.
Phương Tinh Nghị không hề để tâm, cũng không có đụng vào ly rượu trên bàn.
Anh đích thân đến đây, đã rất khách khí với họ rồi, Yamazaki nếu như cho mặt mũi mà không cần, vậy thì không cần cho nữa.
Anh vốn cũng không phải người có tính khí tốt.
Khoảng 10 phút sau, vệ sĩ của Yamazaki lôi một tên mặc sơ mi hoa, tay xăm hình, mặt mày có sưng húp nhưng người còn rất trẻ.
Vệ sĩ vứt người đó xuống trước mặt Yamazaki.
Người đàn ông có đôi mắt âm trầm nham hiểm nhìn Yamazaki, có chút sợ hãi nói: “Anh, anh...”
“Gọi anh làm cái gì. Tao không có đứa em như mày.” Yamazaki mắng, giơ chân đá hắn ta: “Vậy mà dám lấy tiền giết người?”
Hai người nói tiếng Nhật, trợ lý Tư nhanh chóng dịch lại cho Phương Tinh Nghị.
Người đàn ông bò từ trên sàn dậy, tự tát mình trước mặt Yamazaki: “Anh, anh biết em nợ mấy trăm tỷ tiền cá độ mà, em, em cũng không còn cách nào...”
2300 tỷ, cám dỗ quá lớn.
Lúc này, anh ta mới nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, dáng vẻ cao quý lạnh lùng, một người khác đeo kính, người đó giống như trợ lý nói cái gì đó bên tai anh.
Người đàn ông có chút hiếu kỳ, hỏi Yamazaki: “Anh, anh ta là?”
“Bọn họ đến đây hỏi tội!” Yamazaki lành lạnh nói: “Người cậu muốn giết, là bà xã của cậu ta!”
Người đàn ông run bần bật, nhớ nơi này là Nhật Bản, bản thân còn có Yamazaki đỡ lưng, liền nói: “Vậy em xin lỗi anh ta được không? Em thừa nhận lúc đó em tham lam rồi.”
“Hơn nữa, vợ của anh ta không phải không có bị gì mà, ngược lại 7 anh em của em đều chết rồi, số tiền đó em đã đưa họ một nửa... Em thật sự xui xẻo mà!”
Người đàn ông bất mãn lẩm bẩm.
Yamazaki nghe xong mặt cũng biến sắc, thầm mắng đồ ngu, chưa kịp mở miệng, trợ lý Tư đã đem những lời này dịch cho Phương Tinh Nghị. Thần sắc của Phương Tinh Nghị càng tối lại, anh đứng lên đi lại chỗ hắn, khuỵu xuống trước mặt người đó, cả người tản ra khí tức âm trầm khiến người đàn ông kia trong lòng sợ hãi không thôi, không dám nuốt nước bọt.
Phương Tinh Nghị nhìn hai tay của hắn, ngữ khí điềm nhiên: “Tư Trình, hỏi.”
“Dạ được tổng giám đốc Phương.” Chỉ đơn giản mấy từ, trợ lý Tư đã nhận lệnh, đưa chỗ người đàn ông đó hỏi: “tổng giám đốc Phương nhà tôi muốn biết, mày nổ sủng dùng tay nào.”
“Tôi, tôi không có nổ súng.” Người đàn ông bị dọa sợ, nói chuyện lắp bắp: “Là anh em của tôi nổ súng, tôi khi đó lấy kim cương...”
Giọng của trợ lý Tư càng lúc càng ôn hòa: “Mày nếu như ngoan ngoãn phối hợp, thì có thể ít ăn khổ sở, mày cứ nghĩ cho cẩn thận, tay nào cầm súng?”
Người đàn ông đó trước áp lực từ Phương Tinh Nghị thì chứ run bần bật, hắn muốn tìm Yamazaki giúp đỡ, một giây sau bị Phương Tinh Nghị túm tóc của hắn, ép nhìn thẳng vào anh.
Ánh mắt âm trầm tựa như Tu La đoạt mệnh, khiến người đàn ông đó run với nói lắp càng lợi hại.
“Tay, tay trái...”
“Ồ, hóa ra là người thuận tay trái.” Trợ lý Tư gật gật đầu hiểu ra, cúi người nói bên tai Phương Tinh Nghị.
Phương Tinh Nghị khóe miệng hơi nhếch lên, rút lấy dao hoa quả để trên bàn trà, đâm mạnh vào mu bàn tay người đàn ông.
Tiếng kêu thảm thiết của người đó vang lên, mu bàn tay chảy rất nhiều máu.
Yamazaki không ngờ có người dám động thủ ở địa bàn của mình, động vào còn là người của bản thân, hơi ngẩn ra một chút, rồi bất thình lình đứng dậy, tức giận nói.
“tổng giám đốc Phương cậu là có ý gì!” Yamazaki sắc mặt tái mét: “Người của tôi làm sai, tôi sẽ xử lý, cho một lời hợp lý, không cần cậu động thủ.”
Một ánh mắt, bảy tám vệ sĩ ở quanh đó lại gần, vây quanh hai người ở giữa.
“tổng giám đốc Phương đừng lo cho tôi, tôi không sao!” Trợ lý Tư bày ra một tư thế phòng thủ: “Tôi từng học hai năm quyền đạo, đánh hai người chắc vẫn có thể.”
Phương Tinh Nghị đen mặt: “Ai để cậu đánh người chứ?”
“Không đánh sao?” Trợ lý Tư gãi gãi đầu, ngơ ngơ nói: “Nhưng bọn họ đều hận cả ra mặt kìa.”
Phương Tinh Nghị kéo trợ lý Tư đang ồn ào đến trước mặt của Yamazaki, ánh mặt lạnh lùng: “Anh Yamazaki người của anh không có lịch sự, tôi đang dạy hắn mà thôi.”
Yamazaki tức giận nói: “Vãn bối như cậu cũng quá hung hăng càn quấy rồi, như thế là không để tôi vào mắt!”
“Vậy muốn phân ra tình cảnh gì sao.” Phương Tinh Nghị lãnh đạm mở miệng: “Nếu như anh nói đạo lý, tôi sẽ tôn trọng anh, anh nếu như bênh vực người của anh, tôi cũng không cần đối với anh vui vẻ hòa nhã.”
“Cậu----”
Phương Tinh Nghị đưa một phần văn kiện cho Yamazaki, giọng âm trầm nói: “Tôi muốn hai tay của hắn, do người của anh đích thân đưa vào tù, ở đó vô kỳ hạn, không được thả ra. Anh nếu như không rảnh, người của tôi có thể giúp.”
Da mặt của Yamazaki giật giật, biểu tình thiếu chút nữa không kiểm soát được.
Hắn xông pha hai đạo hắc bạch mười mấy năm, sau khi rửa tay gác kiếm, vẫn như cũ được mọi người tôn trọng, không dám đắc tội, hôm nay một vãn bối đột nhiên tìm đến cửa, lại dám không tôn trọng anh ta, còn đụng vào người của anh ta nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.