Nam Thần Nhà Tôi

Chương 404: Không phải em đói mà là mấy đứa nhỏ

Thất Thất

16/07/2020

Hứa Cung Diễn đưa tay lên vuốt ve má cô, dịu dàng nói: “Bất luận em làm gì anh cũng đều tôn trọng quyết định của em. Với lại trên danh nghĩa, em là phu nhân cậu ba của nhà họ Kexil, cần anh phải phát lương sao?”

Dương Yến nghĩ cũng thấy đúng: “Dù sao em cũng làm việc cho anh, coi như không phải là vô ích! Sau này, nếu ba anh có cho em trang sức quý báu em sẽ không trả lại nữa mà sẽ nhận lấy.”

Hứa Cung Diễn cười đáp: “Được.”

Sau khi ăn cơm xong, Dương Yến cùng với Hứa Cung Diễn tản bộ trong khuôn viên bệnh viện. Sau đó lại đi mua sắm, Dương Yến thay một bộ đồ thoải mái khác. Khi hai người quay trở lại biệt thự thì đã là hơn năm giờ chiều.

Hứa Cung Diễn không nhìn thấy giày mà Bác Nội Nhĩ hay mang liền hỏi người giúp việc trong nhà: “Ông chủ ở trong phòng sách à?”

“Ông chủ buổi chiều có gọi điện thông báo hôm nay không về ạ.” Người giúp việc cúi đầu đáp: “Ông chủ nói mấy ngày nay sẽ ở trong bệnh viên chăm sóc cậu hai, dặn cậu ba và mợ trông coi biệt thự.”

Hứa Cung Diễn gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”

“Cậu và mợ có cần dùng bữa không? Tối nay nhà bếp có làm một số món ăn Trung Hoa.”

Dương Yến trước khi về đã ăn no, nhưng khi nghe người giúp việc nói vậy lại cảm thấy đói: “Chúng tôi có dùng, kêu nhà bếp chuẩn bị them vài món ăn ông chủ và cậu hai thích rồi mang vào bệnh viện.”

“Vâng.”

Đợi người giúp việc đi khỏi, Hứa Cung Diễn liếc nhìn bụng của Dương Yến: “Hai tiếng trước em vừa mới ăn hai chiếc hamburger, bốn cái đùi gà, một bát canh nấm mà giờ lại đói rồi sao?”

“Không phải em đói, là mấy đứa nhỏ đói.” Dương Yến cười ngượng ngùng: “Có đến tận ba miệng ăn!”

Hứa Cung Diễn: “…”

Trong khi chờ bữa tối được dọn lên, Dương Yến và Hứa Cung Diễn ngồi nghỉ ở phòng khách.

Dương Yến ngồi bóc từng trái nho ăn, cô quay sang nói nhỏ với Hứa Cung Diễn: “Kỷ Gia Trí tuy mất đi một cánh tay phải nhưng lại có được một món hời lớn.”

“Anh nhìn xem, ba của anh đang cảm thấy rất lo lắng, đến mức tối cũng ở trong bệnh viện chứ không về nhà. Kỷ Gia Trí sau khi tỉnh dậy nhìn thấy ông thể nào cũng tỏ ra đáng thương.”

Hứa Cung Diễn cười đáp: “Không sao, em cũng đã nói rằng ba anh thương anh nhất. Thứ Kỷ Gia Trí có được thì cho dù anh không có thì sau này ông ấy cũng sẽ âm thầm bù cho anh. Giả đáng thương thì ai cũng biết.”

Dương Yến thở dài: “Bây giờ người em lo lắng nhất là Thường Phúc.”

Chưa nói đến đám người của Kỷ Gia Trí, Bác Nội Nhĩ nhìn thấy con trai bị thương như vậy nhất định sẽ truy cùng giết tận.

“Em trai của em rất lợi hại, em không biết sao?” Hứa Cung Diễn an ủi cô: “Anh cũng sẽ bảo Chiến Thương tiếp tục đi tìm cậu ấy.”



“Đúng vậy.” Dương Yến gật đầu, giống như cô đang tự an ủi bản thân: “Nhất định là cậu ấy đã thu xếp ổn thỏa mọi thứ, nói không chừng cách vài ngày nữa là có thể thuận lợi lên máy bay về nước rồi.”

Dương Yến lấy một quả quýt từ khay trái cây đưa cho Hứa Cung Diễn: “Móng tay của em ngắn, anh giúp em bóc với.”

“…Em đã ăn một đĩa nho rồi...” Hứa Cung Diễn nhắc nhở Dương Yến: “Vẫn còn muốn ăn quýt sao? Vậy lúc nữa em còn ăn được cơm tối không?”

“Đương nhiên là ăn được, bụng của em vẫn còn chỗ.”

“…”

Sau khi biết bản thân mang thai ba, Dương Yến càng lúc càng cẩn thận hơn, một mặt cũng để đề phòng người giúp việc trong nhà, cô sợ bọn họ sẽ phát hiện.

Mấy ngày này Bác Nội Nhĩ đều ở trong viện chăm sóc Kỷ Gia Trí nên nhiều người giúp việc trong biệt thự được nghỉ phép, cô nhân cơ hội này cùng với Hứa Cung Diễn đi dạo trong khuôn viên để phơi nắng và hoạt động.

Mỗi lần đi dạo trong vườn hoa, Dương Yến để ý rằng ở trong vườn có rất nhiều cây cối mọc xanh tốt, thế nhưng chúng lại không hề ra hoa. Cô tò mò hỏi Hứa Cung Diễn: “Cây này là cây gì, sao chúng lại không ra hoa?”

Hứa Cung Diễn liếc nhìn Dương Yến hỏi: “Là em trồng mà, không nhận ra sao?”

“Từ sau khi đến đây, em chưa từng trồng cây nào cả …” Dương Yến đang nói bỗng ngừng lại, như nhớ ra điều gì đó, cô trợn tròn mắt quay sang nhìn Hứa Cung Diễn, anh lẳng lặng gật đầu.

“Đưa những bông hồng xanh từ nước F đến đây thì mệt lắm.”

Dương Yến dở khóc dở cười: “Nếu như anh thích, thì trồng lại ở đây là được mà.”

Hứa Cung Diễn lắc đầu, dáng vẻ nghiêm túc nói: “Không giống nhau. Cây đó là do chính tay hai chúng ta cùng nhau trồng. Mỗi lần nhìn nó ra cành, ra lá là một lần nhớ lại kỷ niệm. Trồng lại bên này thì kỷ niệm cũng sẽ không giống nữa.”

Dương Yến nhất thời không có gì để phản bác: “Được, dù sao thì anh cũng đã chuyển hết đến đây rồi.”

“Em có thích hoa sao baby không?” Hứa Cung Diễn hỏi, chỉ tay ra đằng xa: “Ở đằng kia đất đã được làm hết rồi, chỉ cần gieo hạt giống trồng là được. Đợi thời tiết ấm lên, cây sẽ mọc rất nhanh.”

“Đừng trồng hoa hết, mà trồng thêm cây quýt đi!” Dương Yến phấn khởi nói: “Vừa có thể đuổi muỗi, mà còn có quả để ăn, thích quá đi.”

“Được.” Hứa Cung Diễn nhìn biểu cảm của Dương Yến bật cười: “Ngày mai anh sẽ cho người đi mua hạt giống.”

Chỉ cần em thích thì anh sẽ làm mọi thứ cho em.

Hai người cứ như vậy cùng nhau tắm nắng và uống trà chiều trong vườn hoa.

Dương Yến rất thích quýt, cô ăn rất nhiều. Hứa Cung Diễn sợ cô ăn nhiều quá nên dặn người làm giấu số quýt còn lại đi rồi nói với cô là đã hết rồi.



Khi ngồi xe tham quan để quay về nhà chính, thì gặp một chiếc xe đi lướt qua, vào khu đỗ xe lộ thiên bên kia.

Dương Yến nheo mắt nhìn biển xe rồi quay ra hỏi Hứa Cung Diễn: “Kia chẳng phải là chiếc xe mà ba anh đi hay sao?”

Hứa Cung Diễn gật đầu, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh: “Chắc là ông ấy đã đón Kỷ Gia Trí về nhà rồi.”

“Nếu như đã nhìn thấy rồi vậy thì chúng ta cũng nên qua đó chào hỏi.” Dương Yến bảo Hứa Cung Diễn tạt xe vào bãi đậu xe.

Khi hai người đi đến, đúng lúc họ nhìn thấy Bác Nội Nhĩ và Kỷ Gia Trí từ trên xe xuống.

“Các con sao lại đến đây?” Bác Nội Nhĩ nhìn thấy Hứa Cung Diễn và Dương Yến thì cảm thấy kỳ lạ.

“Cháu và Hứa Cung Diễn vừa cùng nhau đi dạo vườn hoa.” Dương Yến mỉm cười: “Lúc quay về thì anh ấy nhìn thấy xe của ngài nên cố ý đến chào đón.”

Dương Yến nhìn về phía sau thì thấy Kỷ Gia Trí đang mặc sơ mi trắng và quần dài đứng ở phía sau. Tay áo bên phải của anh ta trống không nhưng miệng vẫn mỉm cười.

Dương Yến thầm nghĩ, quả đúng là như vậy, khoảng thời gian này Bác Nội Nhĩ không chỉ ở trong viện chăm sóc anh ta mà còn lén cho anh ta rất nhiều thứ.

Hứa Cung Diễn bước lên phía trước chào hỏi: “Chào ba, anh hai.”

Bác Nội Nhĩ gật đầu: “Chúng ta cùng nhau về.”

Bốn người cùng lên chiếc xe tham quan, Hứa Cung Diễn lái xe, Dương Yến và mấy người còn lại ngồi ở phía sau.

Cô một mình ngồi một bên, bên đối diện là Kỷ Gia Trí.

Kỷ Gia Trí ngồi tựa lưng vào ghế, anh ta liếc nhìn Dương Yến với vẻ mặt không mấy vui vẻ.

“Chào anh hai.” Dương Yến thản nhiên nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Chuyện ở bữa tiệc Cung Diễn đã nói với em hết rồi. Khoảng thời gian này em muốn đến thăm anh, nhưng lo sẽ làm phiền anh nên em và Cung Diễn không đi. Anh vẫn khỏe chứ?”

“Tôi vẫn rất tốt.” Kỷ Gia Trí nhìn cô cười: “Chỉ là mất đi một cánh tay thôi, đối với tôi không có ảnh hưởng gì. Dù sao thì biệt thự cũng nhiều giúp việc, không có chuyện gì cần tôi phải lo lắng.”

“Nói như vậy nhưng mà cậu hai cũng có công ty của riêng mình, dù sao cũng phải tới đó.” Dừng lại một lát, Dương Yến tiếp tục nói: “Em có quen một người bạn chuyên bán cánh tay giả, nghe nói là học được kỹ thuật tuyệt mật ở nước D, anh ta làm tay giả trông giống hệt như tay thật vậy. Nếu như anh hai cần thì em có thể giúp anh gọi điện cho bạn ấy.”

Kỷ Gia Trí sắc mặt rất khó coi.

Người phụ nữ này quả là to gan, dám châm biếm anh ta trước mặt bao nhiêu người!

“Cảm ơn cô Dương, tôi cầu còn không được.” Kỷ Gia Trí nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt dọa người: “Sau này tôi nhất định sẽ đền đáp cô.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Thần Nhà Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook