Chương 243: Không phải là nên mời tôi ăn cơm sao?
Thất Thất
16/07/2020
“Vậy cho tôi xin nhận lời chúc của ngài Kỷ nhé.” Dương Yến điều chỉnh lại tâm trạng, tự tin mỉm cười: “ Công ty chúng tôi vì cuộc đấu thầu ngày hôm nay, đã cố gắng từ rất lâu, nếu như trúng thầu rồi, cũng là sự khẳng định đối với công ty chúng tôi.”
“Cô Dương thật là vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, rất dễ làm người khác động lòng.”
“Ngài quá khen rồi.”
Lẽ ra Dương Yến cũng chẳng muốn nói chuyện với người này, thấy thời gian gọi thầu đã đến, liền khéo léo cáo từ, không ngờ rằng Kỷ Gia Trí lại bước lên trước chắn mặt cô.
Anh ta nhè nhẹ cúi người, trên mặt mang một nụ cười hoàn mỹ, giọng nói nhẹ và rất trầm: “Cô Dương, vài hôm nữa tôi sẽ tặng cô một món quà, mong rằng cô sẽ thích.”
Tim Dương Yến run lên một cái, đến khi hoàn hồn, đã không còn bóng dáng người đàn ông trước mắt.
Cô nhíu chặt lông mày.
Người đàn ông này đột nhiên xuất hiện bắt chuyện với cô, khiến cho tâm trạng cô chẳng thoải mái tẹo nào.
Đúng 10h, cuộc gọi thầu chính thức bắt đầu.
Các công ty lớn đều muốn nhận thầu đường cao tốc này, hiện trường cạnh tranh khá kịch liệt, không chỉ riêng Dương Yến, công ty khác cũng có người phái nữ giới đến, người người khí thế xuất chúng, đều là những người phụ nữ bản lĩnh.
Trước đây Dương Yến chẳng có chút hơi sức, có điều từ khi đội ngũ có thêm người từ Phương Thị gọi đến, cùng với những tài liệu đấu thầu tinh vi, khiến cô hoàn toàn tự tin, căn bản không phải lo về việc không trúng thầu.
Sau hai tiếng các công ty kịch liệt tranh chấp, cuộc nhận thầu đường cao tốc này, cuối cùng rơi vào Hợp Xuyên, các công ty chưa trúng thầu dồn dập đến chúc mừng, đưa cho Dương Yến danh thiếp của mình.
Dương Yến từ đầu đến cuối trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, cho đến khi hội trường giải tán, cô mới lộ ra một dáng vẻ sức cùng lực kiệt của mình, rồi đưa chìa khóa xe cho một đồng nghiệp lái.
Dương Yến lấy điện thoại ra, gấp gáp báo tin cho Phương Tinh Nghị
Dương Yến: 【 Cảm ơn Phương tổng đã nhờ người đến, cuộc gọi thầu kết thúc tốt đẹp, Hợp Xuyên đã trúng thầu rồi! 】
Phương tổng: 【Cái công ty tồi của cô, chậc! 】
Dương Yến: 【Phương tổng, kể cả là anh có nhờ người đến cho tôi, cũng nên nói năng khách khí chút, công ty chúng tôi cũng là nghiệp vụ hạng nhất hạng nhì đấy nhé! Gía trị trên thị trường không hề thấp! 】
Phương tổng: 【 Được rồi, chúc mừng cô Dương, công sức bỏ ra đã có thành quả. 】
Dương Yến: 【Anh có thể cho trợ lý Tư nghỉ nửa ngày không? Tôi muốn mời anh ấy ăn cơm, cảm ơn anh ấy đã giúp đỡ 】
Phương tổng: 【Không phải là nên mời tôi ăn cơm sao? 】
Dương Yến: 【Tuần trước không phải tôi đã nấu cơm cho anh ăn rồi sao? Anh con người này sống thật không biết thỏa mãn! Nếu như không phải trợ lý Tư đưa cho tôi những tài liệu kia, không ngại phiền mà giúp đỡ, tôi cũng không thể tiến bộ nhanh như vậy được, mời cơm người ta là điều nên làm. 】
Phương Tinh Nghị nhìn thấy tin nhắn không được vui.
Trợ lý Tư làm gì tốt đến thế, trước giờ toàn là anh bổ sung kiến thức cho cô từ xa chứ!
“Phương tổng.”
Thật trùng hợp, trợ lý Tư đẩy cửa bước vào, anh có vẻ không hề chú ý đến sắc mặt của Phương Tinh Nghị, mà để các tập tài liệu lên bàn, vui mừng nói: “Phương tổng, chiều nay tôi muốn đưa Elizabeth tham gia một tiệc trà mèo, chiều nay 2h tôi rời khỏi công ty được không?”
“E rằng không được.” Phương Tinh Nghị từ chối ngay tại trận.
Trợ lý Tư lộ ra vẻ mặt khó tin: “Tại, tại sao, có chuyện gì ư?”
“Một công xưởng thực phẩm ở Hàng Khê có vấn đề, anh thay tôi qua đó xem xét tình hình.” Phương Tinh Nghị lạnh lùng nói: “Nhân tiện lấy giấy báo cáo tài chính kỳ trước của bọn họ mang về cho tôi.”
“Phương tổng, tôi là trợ lý, không phải người ở phòng tài vụ __”
“Tôi biết, cũng không phải là để anh tự mình động tay đến.” Phương Tinh Nghị ngắt lời, ngữ khí dứt khoát, “Tôi gọi bộ phận thư ký đặt vé cho anh, đợi lát nữa rồi đi.”
Trợ lý Tư khóc không ra nước mắt, không hiểu sao mình chẳng mắc tội gì mà bị ông sếp báo thù như vậy, mặt anh ỉu xìu như bánh đa nhúng nước, đồng ý một câu rồi định rời đi.
Phương Tinh Nghị gọi anh ta lại, lấy bút viết lên giấy vài dòng, sau đó xé ra đưa cho anh ta.
“Trương Tổng tổ chức mấy tiệc rượu để thay con gái xem mắt, anh đi thử xem, ngần ấy tuổi rồi, đừng có suốt ngày chỉ quấn quýt chơi cùng mèo, bị người khác biết có khi còn tưởng anh với mèo cưới nhau đấy.
Trợ lý Tư yếu ớt chống đối: “Phương tổng, tôi còn nhỏ hơn anh một tuổi.”
“Anh trông nhiều tuổi hơn tôi.”
Trợ lý Tư: “……”
Đúng là gặp xui xẻo!
“Lão nhị!” Văn phòng tổng tài một lần nữa bị mở ra, Lục Văn Thù toe toét bước vào: “Ai, Trợ lý Tư anh bị ốm à, trông mặt anh trắng bệch, như là bôi một lớp bột lên ý.”
Trợ lý Tư gặng cười: “Có một chút, giám đốc Lục, tôi phải đi trước đây,”
“Lão nhị, cậu không phải lại bắt nạt người ta đấy chứ?” Lục Văn Thù kéo ghế ra ngồi xuống, “Anh ta như sắp khóc đến nơi rồi.”
“Tôi là kiểu sếp đó à?”
Lục Văn Thù muốn gật đầu, nhưng nghĩ đến số mệnh bé nhỏ của mình, biết điều không nói gì mà cầm một tấm ảnh đưa cho Phương Tinh Nghị, “Lão nhị, cậu nhìn thấy chiếc nhẫn này bao giờ chưa?”
Trong ảnh là một chiếc nhẫn cẩm thạch, chế tác tinh xảo.
Phương Tinh Nghị vừa nhìn thấy chiếc nhẫn, lông mày liền có chút nhức nhói, có chút quen thuộc, có điều cảm giác ấy nhanh chóng tan biến, “Nhìn hộp nhẫn, có vẻ từ thời đại xa xôi rồi.”
“Hình như là trang sức được làm từ hơn 20 năm về trước.” Lục Văn Thù nói: “ Tôi ban đầu định mua cho tiểu tiên nữ một bộ trang sức, vô ý nhìn thấy cái nhẫn này.”
Phương Tinh Nghị không hề thấy vui: “Cậu muốn mua thì mua, cần phải khoe khoang với tôi không?”
“Tôi không phải nói cái đó.” Lục Văn Thù ánh mắt phức tạp nhìn anh một cái, “Lão nhị cậu biết không, chiếc nhẫn này đã có chủ nhân, hơn nữa người đó đang điều tra chủ nhân gốc của nó.”
Thấy anh ta nói như vậy, Phương Tinh Nghị cũng nhận thức ra là có chuyện, nét mặt từ từ trầm lại.
“Tiếp tục nói.”
Lục Văn Thù liền nói tiếp: “Sau đó tôi lần theo vết tích của người đó đi điều tra, phát hiện ra cái nhẫn này là một bộ ba trang sức, đến từ 25 năm trước của một tiệm trang sức nước Ý. Tôi cho người sang Ý, tìm đến tiệm trang sức đó, từ miệng người thiết kế biết được một vài việc.”
“Nhà thiết kế nói lúc đó tìm đến ông ta làm đồ trang sức là một thanh niên trẻ tuổi, sắp chuẩn bị kết hôn rồi, muốn dùng đá quý lấy được từ màn đấu giá để làm cho vợ một bộ trang sức,”
Lục Văn Thù lại đẩy thêm một tấm ảnh đến trước mặt Phương Tinh Nghị.
Tấm ảnh bạc màu, người bên trên có chút mơ hồ, lờ mờ có thể phân biệt được là một đôi nam nữ, Phương Tinh Nghị nhìn vào khuôn mặt người đàn ông, đồng tử bỗng chốc thu nhỏ lại.
“Người đàn ông lúc dẫn vợ đến thử trang sức, người thiết kế chụp một bức ảnh, muốn rửa ra đưa cho họ, còn hẹn rõ thời gian, nhưng người đàn ông không bao giờ quay lại nữa.”
Nhìn Phương Tinh Nghị vẻ mặt càng bình tĩnh, Lục Văn Thù càng cảm thấy áp lực, không biết phải nói thế nào nữa.
Phương Tinh Nghị hỏi: “Bọn họ đâu rồi?”
“Chết rồi.” Lục Văn Thù nói: “Bọn họ là đồng nghiệp cùng viện nghiên cứu, cụ thể làm gì không rõ, tìm không ra những tài liệu đó nữa, nhưng mà biết được tên của họ.”
“Tên là gì?”
Lục Văn Thù nhìn anh một cái, “Phương Tư Nam, vợ anh ta là Thu Hiểu Diệc.”
Phương Tinh Nghị nhìn chằm chằm vào ảnh, không hỏi thêm nữa.
“Lão nhị, biết đâu chỉ là cùng họ mà thôi.” Lục Văn Thù biết anh đang nghĩ gì, “Hơn nữa, tôi ở đây cũng chưa tìm ra Phương Tư Nam cùng nhà họ Phương, ông Phương có mối quan hệ gì.”
“Chuyện này còn người nào khác biết không?”
Lục Văn Thù lắc lắc đầu, “Không, tôi lấy được ảnh liền đến đây, đến đại ca cũng vẫn chưa nói.”
“Không cần phải nói nữa.” Phương Tinh Nghị lấy một quyển sách, kẹp hai tấm ảnh vào trong, sau đó đặt quyển sách vào trong ngăn kéo, “Chuyện đấy sau này không phải điều tra nữa.”
“Có cần tôi tìm chiếc nhẫn đó về không?”
“Cô Dương thật là vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, rất dễ làm người khác động lòng.”
“Ngài quá khen rồi.”
Lẽ ra Dương Yến cũng chẳng muốn nói chuyện với người này, thấy thời gian gọi thầu đã đến, liền khéo léo cáo từ, không ngờ rằng Kỷ Gia Trí lại bước lên trước chắn mặt cô.
Anh ta nhè nhẹ cúi người, trên mặt mang một nụ cười hoàn mỹ, giọng nói nhẹ và rất trầm: “Cô Dương, vài hôm nữa tôi sẽ tặng cô một món quà, mong rằng cô sẽ thích.”
Tim Dương Yến run lên một cái, đến khi hoàn hồn, đã không còn bóng dáng người đàn ông trước mắt.
Cô nhíu chặt lông mày.
Người đàn ông này đột nhiên xuất hiện bắt chuyện với cô, khiến cho tâm trạng cô chẳng thoải mái tẹo nào.
Đúng 10h, cuộc gọi thầu chính thức bắt đầu.
Các công ty lớn đều muốn nhận thầu đường cao tốc này, hiện trường cạnh tranh khá kịch liệt, không chỉ riêng Dương Yến, công ty khác cũng có người phái nữ giới đến, người người khí thế xuất chúng, đều là những người phụ nữ bản lĩnh.
Trước đây Dương Yến chẳng có chút hơi sức, có điều từ khi đội ngũ có thêm người từ Phương Thị gọi đến, cùng với những tài liệu đấu thầu tinh vi, khiến cô hoàn toàn tự tin, căn bản không phải lo về việc không trúng thầu.
Sau hai tiếng các công ty kịch liệt tranh chấp, cuộc nhận thầu đường cao tốc này, cuối cùng rơi vào Hợp Xuyên, các công ty chưa trúng thầu dồn dập đến chúc mừng, đưa cho Dương Yến danh thiếp của mình.
Dương Yến từ đầu đến cuối trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, cho đến khi hội trường giải tán, cô mới lộ ra một dáng vẻ sức cùng lực kiệt của mình, rồi đưa chìa khóa xe cho một đồng nghiệp lái.
Dương Yến lấy điện thoại ra, gấp gáp báo tin cho Phương Tinh Nghị
Dương Yến: 【 Cảm ơn Phương tổng đã nhờ người đến, cuộc gọi thầu kết thúc tốt đẹp, Hợp Xuyên đã trúng thầu rồi! 】
Phương tổng: 【Cái công ty tồi của cô, chậc! 】
Dương Yến: 【Phương tổng, kể cả là anh có nhờ người đến cho tôi, cũng nên nói năng khách khí chút, công ty chúng tôi cũng là nghiệp vụ hạng nhất hạng nhì đấy nhé! Gía trị trên thị trường không hề thấp! 】
Phương tổng: 【 Được rồi, chúc mừng cô Dương, công sức bỏ ra đã có thành quả. 】
Dương Yến: 【Anh có thể cho trợ lý Tư nghỉ nửa ngày không? Tôi muốn mời anh ấy ăn cơm, cảm ơn anh ấy đã giúp đỡ 】
Phương tổng: 【Không phải là nên mời tôi ăn cơm sao? 】
Dương Yến: 【Tuần trước không phải tôi đã nấu cơm cho anh ăn rồi sao? Anh con người này sống thật không biết thỏa mãn! Nếu như không phải trợ lý Tư đưa cho tôi những tài liệu kia, không ngại phiền mà giúp đỡ, tôi cũng không thể tiến bộ nhanh như vậy được, mời cơm người ta là điều nên làm. 】
Phương Tinh Nghị nhìn thấy tin nhắn không được vui.
Trợ lý Tư làm gì tốt đến thế, trước giờ toàn là anh bổ sung kiến thức cho cô từ xa chứ!
“Phương tổng.”
Thật trùng hợp, trợ lý Tư đẩy cửa bước vào, anh có vẻ không hề chú ý đến sắc mặt của Phương Tinh Nghị, mà để các tập tài liệu lên bàn, vui mừng nói: “Phương tổng, chiều nay tôi muốn đưa Elizabeth tham gia một tiệc trà mèo, chiều nay 2h tôi rời khỏi công ty được không?”
“E rằng không được.” Phương Tinh Nghị từ chối ngay tại trận.
Trợ lý Tư lộ ra vẻ mặt khó tin: “Tại, tại sao, có chuyện gì ư?”
“Một công xưởng thực phẩm ở Hàng Khê có vấn đề, anh thay tôi qua đó xem xét tình hình.” Phương Tinh Nghị lạnh lùng nói: “Nhân tiện lấy giấy báo cáo tài chính kỳ trước của bọn họ mang về cho tôi.”
“Phương tổng, tôi là trợ lý, không phải người ở phòng tài vụ __”
“Tôi biết, cũng không phải là để anh tự mình động tay đến.” Phương Tinh Nghị ngắt lời, ngữ khí dứt khoát, “Tôi gọi bộ phận thư ký đặt vé cho anh, đợi lát nữa rồi đi.”
Trợ lý Tư khóc không ra nước mắt, không hiểu sao mình chẳng mắc tội gì mà bị ông sếp báo thù như vậy, mặt anh ỉu xìu như bánh đa nhúng nước, đồng ý một câu rồi định rời đi.
Phương Tinh Nghị gọi anh ta lại, lấy bút viết lên giấy vài dòng, sau đó xé ra đưa cho anh ta.
“Trương Tổng tổ chức mấy tiệc rượu để thay con gái xem mắt, anh đi thử xem, ngần ấy tuổi rồi, đừng có suốt ngày chỉ quấn quýt chơi cùng mèo, bị người khác biết có khi còn tưởng anh với mèo cưới nhau đấy.
Trợ lý Tư yếu ớt chống đối: “Phương tổng, tôi còn nhỏ hơn anh một tuổi.”
“Anh trông nhiều tuổi hơn tôi.”
Trợ lý Tư: “……”
Đúng là gặp xui xẻo!
“Lão nhị!” Văn phòng tổng tài một lần nữa bị mở ra, Lục Văn Thù toe toét bước vào: “Ai, Trợ lý Tư anh bị ốm à, trông mặt anh trắng bệch, như là bôi một lớp bột lên ý.”
Trợ lý Tư gặng cười: “Có một chút, giám đốc Lục, tôi phải đi trước đây,”
“Lão nhị, cậu không phải lại bắt nạt người ta đấy chứ?” Lục Văn Thù kéo ghế ra ngồi xuống, “Anh ta như sắp khóc đến nơi rồi.”
“Tôi là kiểu sếp đó à?”
Lục Văn Thù muốn gật đầu, nhưng nghĩ đến số mệnh bé nhỏ của mình, biết điều không nói gì mà cầm một tấm ảnh đưa cho Phương Tinh Nghị, “Lão nhị, cậu nhìn thấy chiếc nhẫn này bao giờ chưa?”
Trong ảnh là một chiếc nhẫn cẩm thạch, chế tác tinh xảo.
Phương Tinh Nghị vừa nhìn thấy chiếc nhẫn, lông mày liền có chút nhức nhói, có chút quen thuộc, có điều cảm giác ấy nhanh chóng tan biến, “Nhìn hộp nhẫn, có vẻ từ thời đại xa xôi rồi.”
“Hình như là trang sức được làm từ hơn 20 năm về trước.” Lục Văn Thù nói: “ Tôi ban đầu định mua cho tiểu tiên nữ một bộ trang sức, vô ý nhìn thấy cái nhẫn này.”
Phương Tinh Nghị không hề thấy vui: “Cậu muốn mua thì mua, cần phải khoe khoang với tôi không?”
“Tôi không phải nói cái đó.” Lục Văn Thù ánh mắt phức tạp nhìn anh một cái, “Lão nhị cậu biết không, chiếc nhẫn này đã có chủ nhân, hơn nữa người đó đang điều tra chủ nhân gốc của nó.”
Thấy anh ta nói như vậy, Phương Tinh Nghị cũng nhận thức ra là có chuyện, nét mặt từ từ trầm lại.
“Tiếp tục nói.”
Lục Văn Thù liền nói tiếp: “Sau đó tôi lần theo vết tích của người đó đi điều tra, phát hiện ra cái nhẫn này là một bộ ba trang sức, đến từ 25 năm trước của một tiệm trang sức nước Ý. Tôi cho người sang Ý, tìm đến tiệm trang sức đó, từ miệng người thiết kế biết được một vài việc.”
“Nhà thiết kế nói lúc đó tìm đến ông ta làm đồ trang sức là một thanh niên trẻ tuổi, sắp chuẩn bị kết hôn rồi, muốn dùng đá quý lấy được từ màn đấu giá để làm cho vợ một bộ trang sức,”
Lục Văn Thù lại đẩy thêm một tấm ảnh đến trước mặt Phương Tinh Nghị.
Tấm ảnh bạc màu, người bên trên có chút mơ hồ, lờ mờ có thể phân biệt được là một đôi nam nữ, Phương Tinh Nghị nhìn vào khuôn mặt người đàn ông, đồng tử bỗng chốc thu nhỏ lại.
“Người đàn ông lúc dẫn vợ đến thử trang sức, người thiết kế chụp một bức ảnh, muốn rửa ra đưa cho họ, còn hẹn rõ thời gian, nhưng người đàn ông không bao giờ quay lại nữa.”
Nhìn Phương Tinh Nghị vẻ mặt càng bình tĩnh, Lục Văn Thù càng cảm thấy áp lực, không biết phải nói thế nào nữa.
Phương Tinh Nghị hỏi: “Bọn họ đâu rồi?”
“Chết rồi.” Lục Văn Thù nói: “Bọn họ là đồng nghiệp cùng viện nghiên cứu, cụ thể làm gì không rõ, tìm không ra những tài liệu đó nữa, nhưng mà biết được tên của họ.”
“Tên là gì?”
Lục Văn Thù nhìn anh một cái, “Phương Tư Nam, vợ anh ta là Thu Hiểu Diệc.”
Phương Tinh Nghị nhìn chằm chằm vào ảnh, không hỏi thêm nữa.
“Lão nhị, biết đâu chỉ là cùng họ mà thôi.” Lục Văn Thù biết anh đang nghĩ gì, “Hơn nữa, tôi ở đây cũng chưa tìm ra Phương Tư Nam cùng nhà họ Phương, ông Phương có mối quan hệ gì.”
“Chuyện này còn người nào khác biết không?”
Lục Văn Thù lắc lắc đầu, “Không, tôi lấy được ảnh liền đến đây, đến đại ca cũng vẫn chưa nói.”
“Không cần phải nói nữa.” Phương Tinh Nghị lấy một quyển sách, kẹp hai tấm ảnh vào trong, sau đó đặt quyển sách vào trong ngăn kéo, “Chuyện đấy sau này không phải điều tra nữa.”
“Có cần tôi tìm chiếc nhẫn đó về không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.