Chương 135: Lão tam, sao anh dữ quá vậy
Thất Thất
16/07/2020
Vết thương trên mặt vẫn còn hơi đau, lại không mấy buồn ngủ nên Dương Yến đã tới xe và lấy một cuốn sổ tay ra rồi tiếp tục xử lý đống công việc còn dang dở.
Nếu cô không làm Tổng giám đốc thay thế, thì cô cũng sẽ không biết Tổng giám đốc phải bận rộn như vậy đâu.
Vô số bản báo cáo dữ liệu, các hội nghị khác nhau, tiệc rượu của các công ty khác nhau, rồi lại lời mời đến các bữa tiệc từ thiện... Mỗi ngày đều không có đủ thời gian, lịch trình của cô có khi còn đủ để sắp xếp tới năm sau nữa.
Bây giờ thì cô đã hiểu sự cực nhọc của Phương Tinh Nghị rồi.
Sau khi giải quyết mấy cái email xong, Dương Yến thở sâu một cái rồi vươn tay xoa bóp cổ của mình.
Cô vô tình liếc mắt sang giường bệnh, thì nhìn thấy người đàn ông nằm bất động trên đó, lồng ngực cô chợt cảm thấy khó chịu, còn đầu mũi thì cay cay.
Từ vụ tai nạn xe hơi đó đến nay đã nửa tháng rồi, việc của Tập đoàn Phương Thị cô cũng đã giải quyết xong, nhưng tại sao chú nhỏ Phương vẫn chưa tỉnh lại chứ?
Vết thương nghiêm trọng như vậy sao?
Dương Yến vươn tay ra, như thể cô muốn chạm vào bờ má của người đàn ông, khi đầu ngón tay mới vừa chạm nhẹ vào làn da ấm áp đó thì tiếng mở cửa nhè nhẹ từ phía bên kia đột nhiên vang lên, cô lập tức rút tay lại.
“Cô Dương, cô chưa ngủ à?” Yên Cảnh Niên đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy một quyển sổ vẫn còn đặt trên đùi của Dương Yến: “ Cô Dương bận rộn ở Tập đoàn Phương Thị cả ngày rồi, buổi tối thì nên nghỉ ngơi đi.”
Dương Yến mỉm cười: “ Không buồn ngủ lắm nên làm một chút việc thôi.”
Yên Cảnh Niên rót một cốc nước ấm rồi bước tới chỗ cô: “Đi ngủ sớm đi, anh hai của tôi cũng không muốn thấy cô cực khổ như vậy đâu.”
“Cảm ơn.”
Dương Yến quả thực cũng cảm thấy có hơi khát nên cô uống cạn cả ly mà không chú ý đến thần sắc của Yên Cảnh Niên.
Có lẽ đã bận rộn cả ngày, cho nên mới vừa nói với Yên Cảnh Niên được vài câu thì cơn buồn ngủ ập đến khiến cô ngáp nhiều lần..
Yên Cảnh Niên bảo cô nghỉ ngơi sớm rồi rời đi.
Phòng cao cấp có đầy đủ mọi thứ,tương tự như phòng ngủ ở nhà, bên cạnh giường bệnh chính còn có một chiếc giường phụ nhỏ. Dương Yến đưa mắt nhìn người đàn ông trên giường bệnh một cái, rồi tựa đầu nằm xuống giường chính.
Cô ngã thân trên xuống để lộ một bên mặt bị thương, rồi dần thiếp đi vào giấc ngủ.
Cô vẫn canh chừng ở đây.
Mười phút sau khi Dương Yến ngủ thiếp đi, cánh cửa phòng bệnh lại được mở ra, Yên Cảnh Niên và Lục Văn Thù bước vào.
“ Cô ấy bị thương trên mặt, uống thuốc ngủ sẽ không có tác dụng phụ gì chứ?” Lục Văn Thù hỏi.
“Thuốc ngủ được bào chế đặc biệt, không sao đâu.”
Lục Văn Thù ầm ĩ, vừa bước vào thì thấy Dương Yến đang nằm sấp bên cạnh giường ngủ, anh không nhịn được mà cười lên: “Hắc, người phụ nữ này buồn cười thật nhỉ, sao không ngủ ở giường phụ chứ, lo cho anh hai như vậy sao?”
“Cậu im đi.” Yên Cảnh Niên bực bội nói: “ Nhiều chuyện nữa thì cút ra ngoài đi.”
Lục Văn Thù tỏ vẻ đau khổ và oan khuất: “ Lão tam, sao anh lại dữ như vậy chứ, chắc chắn là anh hổng yêu em rồi.”
Yên Cảnh Niên cười khẩy: “ Nếu tôi mà yêu cậu thì mẹ nó tôi mới là người không được bình thường đó! Mau đi điều chế thuốc đi!”
Sau khi bị Yên Cảnh Niên đá một cái, Lục Văn Thù cũng không làm ồn nữa, anh nghiêm túc mở chiếc hộp trên tay ra rồi điều chế thuốc cho Yên Cảnh Niên, chỉ một lúc sau, Lục Văn Thù đưa một bình thuốc tới cho Yên Cảnh Niên.
Yên Cảnh Niên hút chất lỏng ra bằng ống tiêm.
“ Cậu bế cô Dương……” Yên Cảnh Niên thấy Dương Yến nằm bên giường cản trở anh nên định kêu Lục Văn Thù bế cô qua giường phụ nằm, vừa nói được vài chữ thì không nói nữa: “ Bỏ đi.”
Cứ để anh hai tự mình nhìn thấy đi, đã từng có một người phụ nữ bảo vệ anh như thế này.
Chẳng mấy chốc, số thuốc trong ống tiêm đã được đâm vào cánh tay của Phương Tinh Nghị.
Lục Văn Thù xử lý ống tiêm và các chai thuốc đã được sử dụng, trong khi Yên Cảnh Niên tháo găng tay ra và bình tĩnh chờ đợi.
Đã mười phút trôi qua, nhưng người đàn ông trên giường vẫn chưa tỉnh lại.
Lục Văn Thù sờ sờ cằm tỏ vẻ suy tư rồi hỏi Yên Cảnh Niên: “ Sao lâu quá vậy, thuốc hết hạn rồi sao?”
Yên Cảnh Niên lạnh lùng đáp nói: “ Cậu có thể thử nửa tháng một lần.”
Lục Văn Thù lập tức im bặt.
Năm phút sau, các ngón tay của Phương Tinh Nghị đã có động tĩnh, cuối cùng anh cũng mở mắt ra, đồng tử anh dần dần tập trung lại rồi nhìn thấy Yên Cảnh Niên và Lục Văn Thù đang ở bên cạnh giường.
Lục Văn Thù vẫy tay cười với anh, lộ ra hàm răng trắng đẹp: “ Anh hai, chào mừng trở lại.”
Nhìn thấy cả hai người họ ở đây, Phương Tinh Nghị cũng đã hiểu rồi.
“ Không phải chưa đến lúc à?” Anh đã ngủ mê gần cả nửa tháng rồi, giọng anh thoát ra nghe rất khàn nhưng vẫn trầm ổn: “ Sao lại cho tôi thuốc giải rồi.”
“ Xin lỗi anh hai, có một vấn đề khẩn cấp, nên em không thể không làm.” Yên Cảnh Niên nói.
Chân của Phương Tinh Nghị được điều trị bằng thuốc, trước mắt thì các dây thần kinh ở chân của anh đã gần như bị hoại tử rồi nên anh không thể di chuyển nữa.Yên Cảnh Niên dựng giường lên rồi đặt một chiếc gối ra sau lưng cho Phương Tinh Nghị.
Khi Phương Tinh Nghị giơ tay lên thì những ngón tay anh vô ý chạm vào một mái tóc mềm mại, nó khiến ngón tay anh ngưa ngứa.
Phương Tinh Nghị cúi đầu rũ mắt nhìn xuống thì thấy một người nằm bên mép giường. Bên nửa khuôn mặt lộ ra một vết thương, da thịt đều bị rách trông thật khủng khiếp.
“ Là cô Dương. Cô ấy không yên tâm anh hai nên đã ở lại bệnh viện.”
Thấy Phương Tinh Nghị nhìn chằm chằm vào Dương Yến nên Yên Cảnh Niên mở miệng giải thích.
Anh kể lại mọi chuyện cho Phương Tinh Nghị nghe, từ chuyện sau vụ tai nạn, cho tới việc ở Tập đoàn Phương Thị hay vụ hành thích tối nay, tất cả đều được tường thuật lại tỉ mỉ cho anh.
Phương Tinh Nghị càng nghe, sắc mặt anh càng trở nên âm trầm.
Từ lúc xảy ra tai nạn xe hơi, anh đã định liệu được mọi thứ, nhưng vẫn không ngờ còn có người dám tới bệnh viện động thủ với anh.
Sau khi nói xong, Yên Cảnh Niên lại tiếp lời: “ Anh hai, em biết anh rất tín nhiệm Dương Yến, nhưng năng lực của cô ấy có hạn, gánh nặng của Tập đoàn Phương Thị thì quá lớn, anh không nên đùn đẩy mọi thứ cho cô ấy như vậy.”
“ Em cũng đồng ý.” Lục Văn Thù liếc nhìn Dương Yến một cái, sau đó sụt sịt nói: “ Dương Yến đã chặn vết đâm cho anh, mặt cô ấy bị rạch một đường lớn như vậy, anh hai anh xem đi, có đau lòng không chứ?”
Phương Tinh Nghị lại nhìn xuống Dương Yến.
Khuôn mặt của người phụ nữ trắng nõn mịn màng,vết thương bong tróc kia thì chạy dọc xuống mặt như một con rết. Nhìn vào nó, trong lòng anh vừa dấy lên một cảm xúc chưa từng xuất hiện trước đây, vừa có chút đau lòng.
Phương Tinh Nghị trượt ngón tay mình qua mép vết thương của cô nhưng vẫn không ngẩng đầu lên, thanh âm anh mang theo chút lạnh lẽo: “ Cô của tôi đã cẩn thận tính toán mưu kế cho vụ tai nạn lần đó, nên sẽ không phái người tới bệnh viện nữa đâu, đã điều tra chưa?”
Lục Văn Thù lập tức trả lời: “ Tra rồi, Phó Chính Á gần đây đều ở trong nhà như là để tránh sự nghi ngờ, còn Phó Chính Thành thì thỉnh thoảng có đi gặp Phó Tổng giám đốc Triệu của Tập đoàn Phương Thị, có thể là do ông ta tự tìm tới hắn.”
Nghe xong, khóe môi Phương Tinh Nghị cong lên một nụ cười khẩy: “ Dường như chú ba của tôi không thể chờ đợi để nuốt trọn Tập đoàn Phương Thị nữa rồi, vậy mà lại đi hợp tác với phó Tổng giám đốc Triệu.”
“ Em đoán đa phần là do quyết định của ông Phương.” Yên Cảnh Niên nói: “ Lúc anh vẫn còn hôn mê, Phó Chính Thành và Phó Chính Á đều có đến Tập đoàn Phương Thị muốn đảm đương chức Tổng giám đốc tạm thời và nhân cớ đó để lấy số cổ phần của công ty. Sau đó ông Phương đến rồi trực tiếp giao chức Tổng giám đốc đó cho Dương Yến mà không nể nang tình nghĩa gì với bọn họ cả.”
“Anh hai, hãy để em giúp đỡ đi. Kể từ khi về nước em không có gì làm hết, sắp chán chết rồi đây.” Lục Văn Thù nài nỉ, anh ta mà không động đậy là sẽ rất khó chịu: “ Để Dương Yến ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi.”
“ Không cần tới cậu.”
“ Hả?” Lục Văn Thù đóng băng, sắc mặt lộ vẻ oan uổng đau lòng: “ Anh hai, em không đáng được anh tin tưởng sao?”
Phương Tinh Nghị chỉ nói: “ Mấy việc này để cô ấy xử lý là được rồi.”
“ Anh hai, anh không thể ích kỉ như vậy được.” Yên Cảnh Niên cau mày, rõ ràng là anh không hài lòng với câu trả lời của Phương Tinh Nghị.
“ Dương Yến chỉ là một nhân viên của Tập đoàn Phương Thị.Là một người sống sờ sờ đó. Anh không nên kéo cô ấy vào trận nội chiến của nhà họ Phương chứ, nếu có việc gì thì mấy anh em tụi em sẽ xử lý nó dùm anh.”
“ Mấy cậu không hiểu người phụ nữ này đâu.” Phương Tinh Nghị đưa mắt liếc Dương Yến một cái, người phụ nữ này thông minh đến mức nào, anh đều biết: “ Cô ấy thông minh hơn những gì các cậu nghĩ đó, chỉ là cần phải có người làm chất xúc tác cho cô ấy thôi.”
Nếu cô không làm Tổng giám đốc thay thế, thì cô cũng sẽ không biết Tổng giám đốc phải bận rộn như vậy đâu.
Vô số bản báo cáo dữ liệu, các hội nghị khác nhau, tiệc rượu của các công ty khác nhau, rồi lại lời mời đến các bữa tiệc từ thiện... Mỗi ngày đều không có đủ thời gian, lịch trình của cô có khi còn đủ để sắp xếp tới năm sau nữa.
Bây giờ thì cô đã hiểu sự cực nhọc của Phương Tinh Nghị rồi.
Sau khi giải quyết mấy cái email xong, Dương Yến thở sâu một cái rồi vươn tay xoa bóp cổ của mình.
Cô vô tình liếc mắt sang giường bệnh, thì nhìn thấy người đàn ông nằm bất động trên đó, lồng ngực cô chợt cảm thấy khó chịu, còn đầu mũi thì cay cay.
Từ vụ tai nạn xe hơi đó đến nay đã nửa tháng rồi, việc của Tập đoàn Phương Thị cô cũng đã giải quyết xong, nhưng tại sao chú nhỏ Phương vẫn chưa tỉnh lại chứ?
Vết thương nghiêm trọng như vậy sao?
Dương Yến vươn tay ra, như thể cô muốn chạm vào bờ má của người đàn ông, khi đầu ngón tay mới vừa chạm nhẹ vào làn da ấm áp đó thì tiếng mở cửa nhè nhẹ từ phía bên kia đột nhiên vang lên, cô lập tức rút tay lại.
“Cô Dương, cô chưa ngủ à?” Yên Cảnh Niên đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy một quyển sổ vẫn còn đặt trên đùi của Dương Yến: “ Cô Dương bận rộn ở Tập đoàn Phương Thị cả ngày rồi, buổi tối thì nên nghỉ ngơi đi.”
Dương Yến mỉm cười: “ Không buồn ngủ lắm nên làm một chút việc thôi.”
Yên Cảnh Niên rót một cốc nước ấm rồi bước tới chỗ cô: “Đi ngủ sớm đi, anh hai của tôi cũng không muốn thấy cô cực khổ như vậy đâu.”
“Cảm ơn.”
Dương Yến quả thực cũng cảm thấy có hơi khát nên cô uống cạn cả ly mà không chú ý đến thần sắc của Yên Cảnh Niên.
Có lẽ đã bận rộn cả ngày, cho nên mới vừa nói với Yên Cảnh Niên được vài câu thì cơn buồn ngủ ập đến khiến cô ngáp nhiều lần..
Yên Cảnh Niên bảo cô nghỉ ngơi sớm rồi rời đi.
Phòng cao cấp có đầy đủ mọi thứ,tương tự như phòng ngủ ở nhà, bên cạnh giường bệnh chính còn có một chiếc giường phụ nhỏ. Dương Yến đưa mắt nhìn người đàn ông trên giường bệnh một cái, rồi tựa đầu nằm xuống giường chính.
Cô ngã thân trên xuống để lộ một bên mặt bị thương, rồi dần thiếp đi vào giấc ngủ.
Cô vẫn canh chừng ở đây.
Mười phút sau khi Dương Yến ngủ thiếp đi, cánh cửa phòng bệnh lại được mở ra, Yên Cảnh Niên và Lục Văn Thù bước vào.
“ Cô ấy bị thương trên mặt, uống thuốc ngủ sẽ không có tác dụng phụ gì chứ?” Lục Văn Thù hỏi.
“Thuốc ngủ được bào chế đặc biệt, không sao đâu.”
Lục Văn Thù ầm ĩ, vừa bước vào thì thấy Dương Yến đang nằm sấp bên cạnh giường ngủ, anh không nhịn được mà cười lên: “Hắc, người phụ nữ này buồn cười thật nhỉ, sao không ngủ ở giường phụ chứ, lo cho anh hai như vậy sao?”
“Cậu im đi.” Yên Cảnh Niên bực bội nói: “ Nhiều chuyện nữa thì cút ra ngoài đi.”
Lục Văn Thù tỏ vẻ đau khổ và oan khuất: “ Lão tam, sao anh lại dữ như vậy chứ, chắc chắn là anh hổng yêu em rồi.”
Yên Cảnh Niên cười khẩy: “ Nếu tôi mà yêu cậu thì mẹ nó tôi mới là người không được bình thường đó! Mau đi điều chế thuốc đi!”
Sau khi bị Yên Cảnh Niên đá một cái, Lục Văn Thù cũng không làm ồn nữa, anh nghiêm túc mở chiếc hộp trên tay ra rồi điều chế thuốc cho Yên Cảnh Niên, chỉ một lúc sau, Lục Văn Thù đưa một bình thuốc tới cho Yên Cảnh Niên.
Yên Cảnh Niên hút chất lỏng ra bằng ống tiêm.
“ Cậu bế cô Dương……” Yên Cảnh Niên thấy Dương Yến nằm bên giường cản trở anh nên định kêu Lục Văn Thù bế cô qua giường phụ nằm, vừa nói được vài chữ thì không nói nữa: “ Bỏ đi.”
Cứ để anh hai tự mình nhìn thấy đi, đã từng có một người phụ nữ bảo vệ anh như thế này.
Chẳng mấy chốc, số thuốc trong ống tiêm đã được đâm vào cánh tay của Phương Tinh Nghị.
Lục Văn Thù xử lý ống tiêm và các chai thuốc đã được sử dụng, trong khi Yên Cảnh Niên tháo găng tay ra và bình tĩnh chờ đợi.
Đã mười phút trôi qua, nhưng người đàn ông trên giường vẫn chưa tỉnh lại.
Lục Văn Thù sờ sờ cằm tỏ vẻ suy tư rồi hỏi Yên Cảnh Niên: “ Sao lâu quá vậy, thuốc hết hạn rồi sao?”
Yên Cảnh Niên lạnh lùng đáp nói: “ Cậu có thể thử nửa tháng một lần.”
Lục Văn Thù lập tức im bặt.
Năm phút sau, các ngón tay của Phương Tinh Nghị đã có động tĩnh, cuối cùng anh cũng mở mắt ra, đồng tử anh dần dần tập trung lại rồi nhìn thấy Yên Cảnh Niên và Lục Văn Thù đang ở bên cạnh giường.
Lục Văn Thù vẫy tay cười với anh, lộ ra hàm răng trắng đẹp: “ Anh hai, chào mừng trở lại.”
Nhìn thấy cả hai người họ ở đây, Phương Tinh Nghị cũng đã hiểu rồi.
“ Không phải chưa đến lúc à?” Anh đã ngủ mê gần cả nửa tháng rồi, giọng anh thoát ra nghe rất khàn nhưng vẫn trầm ổn: “ Sao lại cho tôi thuốc giải rồi.”
“ Xin lỗi anh hai, có một vấn đề khẩn cấp, nên em không thể không làm.” Yên Cảnh Niên nói.
Chân của Phương Tinh Nghị được điều trị bằng thuốc, trước mắt thì các dây thần kinh ở chân của anh đã gần như bị hoại tử rồi nên anh không thể di chuyển nữa.Yên Cảnh Niên dựng giường lên rồi đặt một chiếc gối ra sau lưng cho Phương Tinh Nghị.
Khi Phương Tinh Nghị giơ tay lên thì những ngón tay anh vô ý chạm vào một mái tóc mềm mại, nó khiến ngón tay anh ngưa ngứa.
Phương Tinh Nghị cúi đầu rũ mắt nhìn xuống thì thấy một người nằm bên mép giường. Bên nửa khuôn mặt lộ ra một vết thương, da thịt đều bị rách trông thật khủng khiếp.
“ Là cô Dương. Cô ấy không yên tâm anh hai nên đã ở lại bệnh viện.”
Thấy Phương Tinh Nghị nhìn chằm chằm vào Dương Yến nên Yên Cảnh Niên mở miệng giải thích.
Anh kể lại mọi chuyện cho Phương Tinh Nghị nghe, từ chuyện sau vụ tai nạn, cho tới việc ở Tập đoàn Phương Thị hay vụ hành thích tối nay, tất cả đều được tường thuật lại tỉ mỉ cho anh.
Phương Tinh Nghị càng nghe, sắc mặt anh càng trở nên âm trầm.
Từ lúc xảy ra tai nạn xe hơi, anh đã định liệu được mọi thứ, nhưng vẫn không ngờ còn có người dám tới bệnh viện động thủ với anh.
Sau khi nói xong, Yên Cảnh Niên lại tiếp lời: “ Anh hai, em biết anh rất tín nhiệm Dương Yến, nhưng năng lực của cô ấy có hạn, gánh nặng của Tập đoàn Phương Thị thì quá lớn, anh không nên đùn đẩy mọi thứ cho cô ấy như vậy.”
“ Em cũng đồng ý.” Lục Văn Thù liếc nhìn Dương Yến một cái, sau đó sụt sịt nói: “ Dương Yến đã chặn vết đâm cho anh, mặt cô ấy bị rạch một đường lớn như vậy, anh hai anh xem đi, có đau lòng không chứ?”
Phương Tinh Nghị lại nhìn xuống Dương Yến.
Khuôn mặt của người phụ nữ trắng nõn mịn màng,vết thương bong tróc kia thì chạy dọc xuống mặt như một con rết. Nhìn vào nó, trong lòng anh vừa dấy lên một cảm xúc chưa từng xuất hiện trước đây, vừa có chút đau lòng.
Phương Tinh Nghị trượt ngón tay mình qua mép vết thương của cô nhưng vẫn không ngẩng đầu lên, thanh âm anh mang theo chút lạnh lẽo: “ Cô của tôi đã cẩn thận tính toán mưu kế cho vụ tai nạn lần đó, nên sẽ không phái người tới bệnh viện nữa đâu, đã điều tra chưa?”
Lục Văn Thù lập tức trả lời: “ Tra rồi, Phó Chính Á gần đây đều ở trong nhà như là để tránh sự nghi ngờ, còn Phó Chính Thành thì thỉnh thoảng có đi gặp Phó Tổng giám đốc Triệu của Tập đoàn Phương Thị, có thể là do ông ta tự tìm tới hắn.”
Nghe xong, khóe môi Phương Tinh Nghị cong lên một nụ cười khẩy: “ Dường như chú ba của tôi không thể chờ đợi để nuốt trọn Tập đoàn Phương Thị nữa rồi, vậy mà lại đi hợp tác với phó Tổng giám đốc Triệu.”
“ Em đoán đa phần là do quyết định của ông Phương.” Yên Cảnh Niên nói: “ Lúc anh vẫn còn hôn mê, Phó Chính Thành và Phó Chính Á đều có đến Tập đoàn Phương Thị muốn đảm đương chức Tổng giám đốc tạm thời và nhân cớ đó để lấy số cổ phần của công ty. Sau đó ông Phương đến rồi trực tiếp giao chức Tổng giám đốc đó cho Dương Yến mà không nể nang tình nghĩa gì với bọn họ cả.”
“Anh hai, hãy để em giúp đỡ đi. Kể từ khi về nước em không có gì làm hết, sắp chán chết rồi đây.” Lục Văn Thù nài nỉ, anh ta mà không động đậy là sẽ rất khó chịu: “ Để Dương Yến ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi.”
“ Không cần tới cậu.”
“ Hả?” Lục Văn Thù đóng băng, sắc mặt lộ vẻ oan uổng đau lòng: “ Anh hai, em không đáng được anh tin tưởng sao?”
Phương Tinh Nghị chỉ nói: “ Mấy việc này để cô ấy xử lý là được rồi.”
“ Anh hai, anh không thể ích kỉ như vậy được.” Yên Cảnh Niên cau mày, rõ ràng là anh không hài lòng với câu trả lời của Phương Tinh Nghị.
“ Dương Yến chỉ là một nhân viên của Tập đoàn Phương Thị.Là một người sống sờ sờ đó. Anh không nên kéo cô ấy vào trận nội chiến của nhà họ Phương chứ, nếu có việc gì thì mấy anh em tụi em sẽ xử lý nó dùm anh.”
“ Mấy cậu không hiểu người phụ nữ này đâu.” Phương Tinh Nghị đưa mắt liếc Dương Yến một cái, người phụ nữ này thông minh đến mức nào, anh đều biết: “ Cô ấy thông minh hơn những gì các cậu nghĩ đó, chỉ là cần phải có người làm chất xúc tác cho cô ấy thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.