Chương 434: Mẹ vợ tương lai!
Thất Thất
16/07/2020
"Vậy hai người có còn quay lại không?”
"Có lẽ là không.” Trong lòng Dương Yến chua xót, hốc mắt cũng nóng lên: “Bởi vì chú Hai của con đã có người làm cho chú ấy yêu hơn.”
Trường Bình a một tiếng, nói: "Nhưng con cảm thấy dì và chú Hai là phù hợp nhất.”
"Được rồi, dì không ở cùng chú Hai của con cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta.” Dương Yến nhéo mũi của bé, giả vờ tức giận nói: "Chẳng lẽ dì không kết hôn cùng chú Hai của con, con cũng không cần công chúa nhỏ của dì nữa sao?”
Trường Bình vội vàng lắc đầu, vô cùng kiên định nói với Dương Yến: "Nguyên tắc của con sẽ không thay đổi, mặc kệ sau này dì có gả cho ai, con đều làm con rể tương lai của dì.”
Dương Yến thỏa mãn gật đầu: "Như vậy còn tạm được."
Cô đưa Trường Bình vào phòng làm việc của mình, lấy ra mấy hộp đồ ăn vặt trước đó đã đặt mua trên mạng cho bé.
"Oa, nhiều đồ ăn vặt như vậy sao?" Trường Bình vừa ăn đồ ăn vặt vừa sợ hãi than thở nói: "Con còn tưởng rằng dì với mẹ của con ăn cái gì cũng phải nhìn lượng calo vì sợ béo. Không ngờ dì lại tham ăn như vậy, đồ ăn vặt nửa năm của con cũng chưa chắc nhiều như vậy.”
"Bởi vì dì không sợ béo cho nên muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.” Dương Yến nói, cũng cảm thấy hơi đói bụng, cô lấy một miếng socola từ trong hộp ra, bóc ăn.
Không biết có phải đồ ăn trong nước hợp với khẩu vị của các cục cưng hay không, mỗi bữa cô đều ăn rất ngon, trở về mới được mấy ngày bụng cũng đã từ từ phình lên, khiến cô yên tâm không ít.
Chờ sau khi công ty bớt bận rộn, cô phải tìm thời gian bí mật đi kiểm tra một chút.
Dương Yến còn có chút công việc cần phải xử lý, liền lấy máy tỉnh bảng đưa cho Trường Bình, để bé chơi trước, đợi lát nữa cùng đi.
Trường Bình ngoan ngoãn đến ngồi trên ghế sô pha làm tổ.
Vừa ăn các loại đồ ăn vặt, vừa xem một bộ phim tiếng Anh thuần túy, thật là vui thích.
Một lát sau, điện thoại trong túi Trường Bình rung lên hai lần.
Bé lấy ra, thấy chú Hai gửi tin nhắn đến hộp tin nhắn của mình:【Mẹ con sáng nay đã đi ra nước ngoài, có muốn đến chỗ của chú ở không hay là ở trong nhà? Nếu ở nhà chú để người giúp việc đến chăm sóc con.】
Trường Bình trả lời: 【Chú Hai, chú còn biết quan tâm đến con sao?】
Phương Tinh Nghị: 【Chú là chú Hai của con, sao lại không quan tâm con? Còn có người nào quan tâm con sao? 】
Trường Bình: 【 Có nha, có mẹ vợ tương lai của con. 】
Phương Tinh Nghị: 【Đầu quỷ nhỏ, con có biết mẹ vợ tương lai là cái gì không? 】
Trường Bình xem thường anh: 【 Chú hai, con nhỏ tuổi nhưng trí thông minh thì giống mẹ của con, con biết rất nhiều chuyện. 】
Bé tiện tay chụp vài tấm ảnh Dương Yến đang làm việc, gửi cho Phương Tinh Nghị: 【Đây là mẹ vợ tương lai của con. 】
Phương Tinh Nghị gửi một loạt dấu chấm.
Sau mười mấy giây, anh lại gửi tin nhắn hộp tin nhắn khác:【Ừ, nếu như cháu ở với cô ấy, chú cũng yên tâm.】
Trường Bình hỏi anh: 【 Chú Hai, chú và dì cãi nhau sao?】
Kết quả là Phương Tinh Nghị không gửi tin nhắn trả lời, giống như không thấy tin nhắn này của bé gửi đến vậy.
Trường Bình nhìn nơi làm việc của Dương Yến, lại nhìn giao diện đối thoại vừa rồi với Phương Tinh Nghị, đoán chừng hai người bọn họ thật sự đã chia tay.
Thế nhưng vì sao lại chia tay?
Vừa rồi trong thang máy, bé nhớ rõ ràng lúc hỏi dì "Vậy hai người còn quay lại không?’, phát hiện ánh mắt ảm đạm của dì, giống như rất thương tâm, thật sự muốn chia tay chú Hai.
Bộ dạng khi đó của dì cùng với tâm trạng mẹ của bé lúc không tốt rất giống nhau.
Mỗi lần tâm trạng của mẹ không tốt, nói chán ghét ba, muốn tìm cho bé một người cha dượng giàu có, mặc dù trong miệng thì mắng nhưng trong ánh mắt toát ra tất cả đều là tình yêu dành cho ba.
Trường Bình thầm suy nghĩ: Chẳng lẽ chú Hai thật sự yêu những người phụ nữ khác nên mới chia tay với dì?
Nhưng bé cảm thấy chỉ có dì mới xứng đôi với chú Hai nhất.
Trường Bình nhìn máy tính bảng, ôm mặt buồn rầu suy nghĩ, sau dó rốt cuộc nghĩ đến một biện pháp hay.
Chờ sau khi Dương Yến xử lý xong công việc, đã đến giờ tan tầm.
"Dì dẫn con đi ăn cơm trước, sau khi ăn cơm xong sẽ đến nhà con tu dọn quần áo của con một chút.” Dương Yến mặc áo khoác vào, cúi đầu thấy khuôn mặt tiểu gia hỏa cười rạng rỡ, trái tim nhảy lộp bộp một cái: "Con đang có ý định quỷ quái gì đúng không?”
"Không có nha." Trường Bình nhún nhún vai: "Vừa rồi con xem chương trình vụ nổ lớn của cuộc sống, xem hài kịch nên tâm trạng rất tốt.”
"..."
Nhưng Dương Yến luôn cảm thấy bé cười vui vẻ như vậy, là đang muốn làm chuyện gì đó xấu xa.
Tiểu gia hỏa nói muốn ăn Hamburger, Dương Yến liền dẫn bé đi ăn Hamburger Vương Mãi, cô mua hơi nhiều, còn lo là sẽ ăn không hết.
Không ngờ khẩu vị của cô còn tốt hơn so với Trường Bình, cô đã giải quyết được một nửa số bánh.
Trường Bình cũng hoảng sợ, hướng Dương Yến giơ ngón tay cái lên: "Dì thật lợi hại, một mình ăn ba cái Hamburger!"
Dương Yến đỏ mặt, ho khan một cái nói: "Hôm nay không ăn cơm nên dì đói quá thôi.”
Sau khi ăn xong, cô đưa Trường Bình trở về lấy quần áo.
Sau khi Tống Tĩnh Hòa ra nước ngoài, người giúp việc trong nhà cũng không rời đi, mắt thấy Dương Yến đưa Trường Bình trở về, liền coi cô như quản lý, hỏi cô sắp xếp mọi người thế nào.
Dương Yến nghĩ Tống Tĩnh Hòa cũng sẽ không ra nước ngoài quá lâu, dù sao vẫn còn có Tống thị cần cô ấy quản lý, vì vậy Dương Yến để người giúp việc nghỉ, cách hai tuần thì sẽ có hai người đến dọn dẹp sạch sẽ các phòng, chờ đến khi Tống Tĩnh Hòa trở về.
Sau khi Trường Bình thu dọn xong quần áo từ trên lầu đi xuống, Dương Yến liền đưa bé rời đi.
Trên đường trở về căn hộ, Dương Yến hỏi Trường Bình: "Trong nhà không có đồ ăn vặt, con muốn ăn gì không, một chút nữa dì dẫn con đi siêu thị mua, nhân tiện mua đồ dùng cá nhân cho con.”
Trường Bình nhìn cô một cái, ấp a ấp úng nói: "Dì, con có thể đến nhà chú Hai không?”
"Cái gì?"
"Con đã suy nghĩ một lúc, cảm thấy dì bận rộn công việc rất nhiều, không muốn làm phiền đến dì.” Trường Bình nói: "Hơn nữa con là bé trai, ngủ cùng chú Hai sẽ tiện hơn.”
Dương Yến buồn cười nói: "Con ghét bỏ dì là phụ nữ, ngủ một chỗ với dì không tốt?”
Trường Bình gật gật đầu: "Có một chút. Lý do chính là con muốn dì có một không gian thoải mái, cũng không phải tranh cãi với con, con ở với chú Hai, buổi sáng con còn có thể ra ngoài chạy bộ cùng chú.”
"..."
Đây không phải tại quan tâm đến cô mà là trần trụi ghét bỏ cô sao?
Một lúc lâu sau, Dương Yến bất đắc dĩ nói: "Được thôi, nếu con muốn ở cùng chú Hai, dì cũng không tiện ngăn cản. Nhưng dì không biết chú Hai của con đang ở đâu, để dì gọi điện thoại hỏi một chút.”
Cô móc điện thoại ra, tiện tay muốn gọi cho Phương Tinh Nghị, nhưng lại cảm thấy mình nói muốn kéo dài mối quan hệ với anh, nhưng vì chuyện của Trường Bình mà gọi điện thoại cho anh có phải không tốt hay không?
Hơn nữa nếu như gọi điện thoại tới người nghe máy không phải là anh mà là Triệu Dịch Hân thì nên làm gì tiếp theo?
Nội tâm Dương Yến rất mẫn cảm, suy nghĩ lung tung được một đống giả thiết.
Cuối cùng cô cũng không gọi điện thoại cho Phương Tinh Nghị, chỉ gửi tin nhắn hộp tin nhắn hỏi xem anh ở đâu.
Đợi ba bốn phút, không thấy Phương Tinh Nghị trả lời, Dương Yến có chút bực bội gửi tin nhắn cho trợ lý Tư.
Lúc này, trợ lý Tư còn đang ở phòng tài liệu của Phương thị, giúp Triệu Dịch hân tìm phần tài liệu cần dùng kia.
Thấy Dương Yến gửi tin nhắn hộp tin nhắn, anh liền để Triệu Dịch Hân tìm, nói: "Chắc là ở ô thứ hai, cô tìm xem, tôi phải trả lời hộp tin nhắn.”
Nói xong anh liền trốn vào một xó.
Ấn mở hộp tin nhắn, lúc thấy Dương Yến hỏi mình Phương tổng đang ở đâu, trợ lý Tư thật sự muốn gầm thét lên, nghĩ hai người chia tay không đến mức biến thành kẻ thù chứ, cô có việc gì thì trực tiếp gọi điện thoại cho Phương tổng không được sao?
Sau khi chửi bậy xong, anh vẫn hỏi thư ký Đàm, xác định tối nay Phương Tinh Nghị không có việc gì qan trọng, liền trả lời Dương Yến có khả năng Phương Tinh Nghị đến nhà họ Phương hoặc đã về chỗ ở.
Trợ lý Tư vội vàng trả lời tin nhắn của Dương Yến, mà Triệu Dịch Hân vẫn đang tìm kiếm tài liệu.
Ngón tay Triệu Dịch Hân chỉ vào qua tập tài liệu phía trên một chút, nhìn thấy bên ngoài một tập tài liệu ghi chữ ‘R’, ánh mắt liếc nhìn về trợ lý Tư đang ở phía bên kia, đem tập tài liệu ra.
"Có lẽ là không.” Trong lòng Dương Yến chua xót, hốc mắt cũng nóng lên: “Bởi vì chú Hai của con đã có người làm cho chú ấy yêu hơn.”
Trường Bình a một tiếng, nói: "Nhưng con cảm thấy dì và chú Hai là phù hợp nhất.”
"Được rồi, dì không ở cùng chú Hai của con cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta.” Dương Yến nhéo mũi của bé, giả vờ tức giận nói: "Chẳng lẽ dì không kết hôn cùng chú Hai của con, con cũng không cần công chúa nhỏ của dì nữa sao?”
Trường Bình vội vàng lắc đầu, vô cùng kiên định nói với Dương Yến: "Nguyên tắc của con sẽ không thay đổi, mặc kệ sau này dì có gả cho ai, con đều làm con rể tương lai của dì.”
Dương Yến thỏa mãn gật đầu: "Như vậy còn tạm được."
Cô đưa Trường Bình vào phòng làm việc của mình, lấy ra mấy hộp đồ ăn vặt trước đó đã đặt mua trên mạng cho bé.
"Oa, nhiều đồ ăn vặt như vậy sao?" Trường Bình vừa ăn đồ ăn vặt vừa sợ hãi than thở nói: "Con còn tưởng rằng dì với mẹ của con ăn cái gì cũng phải nhìn lượng calo vì sợ béo. Không ngờ dì lại tham ăn như vậy, đồ ăn vặt nửa năm của con cũng chưa chắc nhiều như vậy.”
"Bởi vì dì không sợ béo cho nên muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.” Dương Yến nói, cũng cảm thấy hơi đói bụng, cô lấy một miếng socola từ trong hộp ra, bóc ăn.
Không biết có phải đồ ăn trong nước hợp với khẩu vị của các cục cưng hay không, mỗi bữa cô đều ăn rất ngon, trở về mới được mấy ngày bụng cũng đã từ từ phình lên, khiến cô yên tâm không ít.
Chờ sau khi công ty bớt bận rộn, cô phải tìm thời gian bí mật đi kiểm tra một chút.
Dương Yến còn có chút công việc cần phải xử lý, liền lấy máy tỉnh bảng đưa cho Trường Bình, để bé chơi trước, đợi lát nữa cùng đi.
Trường Bình ngoan ngoãn đến ngồi trên ghế sô pha làm tổ.
Vừa ăn các loại đồ ăn vặt, vừa xem một bộ phim tiếng Anh thuần túy, thật là vui thích.
Một lát sau, điện thoại trong túi Trường Bình rung lên hai lần.
Bé lấy ra, thấy chú Hai gửi tin nhắn đến hộp tin nhắn của mình:【Mẹ con sáng nay đã đi ra nước ngoài, có muốn đến chỗ của chú ở không hay là ở trong nhà? Nếu ở nhà chú để người giúp việc đến chăm sóc con.】
Trường Bình trả lời: 【Chú Hai, chú còn biết quan tâm đến con sao?】
Phương Tinh Nghị: 【Chú là chú Hai của con, sao lại không quan tâm con? Còn có người nào quan tâm con sao? 】
Trường Bình: 【 Có nha, có mẹ vợ tương lai của con. 】
Phương Tinh Nghị: 【Đầu quỷ nhỏ, con có biết mẹ vợ tương lai là cái gì không? 】
Trường Bình xem thường anh: 【 Chú hai, con nhỏ tuổi nhưng trí thông minh thì giống mẹ của con, con biết rất nhiều chuyện. 】
Bé tiện tay chụp vài tấm ảnh Dương Yến đang làm việc, gửi cho Phương Tinh Nghị: 【Đây là mẹ vợ tương lai của con. 】
Phương Tinh Nghị gửi một loạt dấu chấm.
Sau mười mấy giây, anh lại gửi tin nhắn hộp tin nhắn khác:【Ừ, nếu như cháu ở với cô ấy, chú cũng yên tâm.】
Trường Bình hỏi anh: 【 Chú Hai, chú và dì cãi nhau sao?】
Kết quả là Phương Tinh Nghị không gửi tin nhắn trả lời, giống như không thấy tin nhắn này của bé gửi đến vậy.
Trường Bình nhìn nơi làm việc của Dương Yến, lại nhìn giao diện đối thoại vừa rồi với Phương Tinh Nghị, đoán chừng hai người bọn họ thật sự đã chia tay.
Thế nhưng vì sao lại chia tay?
Vừa rồi trong thang máy, bé nhớ rõ ràng lúc hỏi dì "Vậy hai người còn quay lại không?’, phát hiện ánh mắt ảm đạm của dì, giống như rất thương tâm, thật sự muốn chia tay chú Hai.
Bộ dạng khi đó của dì cùng với tâm trạng mẹ của bé lúc không tốt rất giống nhau.
Mỗi lần tâm trạng của mẹ không tốt, nói chán ghét ba, muốn tìm cho bé một người cha dượng giàu có, mặc dù trong miệng thì mắng nhưng trong ánh mắt toát ra tất cả đều là tình yêu dành cho ba.
Trường Bình thầm suy nghĩ: Chẳng lẽ chú Hai thật sự yêu những người phụ nữ khác nên mới chia tay với dì?
Nhưng bé cảm thấy chỉ có dì mới xứng đôi với chú Hai nhất.
Trường Bình nhìn máy tính bảng, ôm mặt buồn rầu suy nghĩ, sau dó rốt cuộc nghĩ đến một biện pháp hay.
Chờ sau khi Dương Yến xử lý xong công việc, đã đến giờ tan tầm.
"Dì dẫn con đi ăn cơm trước, sau khi ăn cơm xong sẽ đến nhà con tu dọn quần áo của con một chút.” Dương Yến mặc áo khoác vào, cúi đầu thấy khuôn mặt tiểu gia hỏa cười rạng rỡ, trái tim nhảy lộp bộp một cái: "Con đang có ý định quỷ quái gì đúng không?”
"Không có nha." Trường Bình nhún nhún vai: "Vừa rồi con xem chương trình vụ nổ lớn của cuộc sống, xem hài kịch nên tâm trạng rất tốt.”
"..."
Nhưng Dương Yến luôn cảm thấy bé cười vui vẻ như vậy, là đang muốn làm chuyện gì đó xấu xa.
Tiểu gia hỏa nói muốn ăn Hamburger, Dương Yến liền dẫn bé đi ăn Hamburger Vương Mãi, cô mua hơi nhiều, còn lo là sẽ ăn không hết.
Không ngờ khẩu vị của cô còn tốt hơn so với Trường Bình, cô đã giải quyết được một nửa số bánh.
Trường Bình cũng hoảng sợ, hướng Dương Yến giơ ngón tay cái lên: "Dì thật lợi hại, một mình ăn ba cái Hamburger!"
Dương Yến đỏ mặt, ho khan một cái nói: "Hôm nay không ăn cơm nên dì đói quá thôi.”
Sau khi ăn xong, cô đưa Trường Bình trở về lấy quần áo.
Sau khi Tống Tĩnh Hòa ra nước ngoài, người giúp việc trong nhà cũng không rời đi, mắt thấy Dương Yến đưa Trường Bình trở về, liền coi cô như quản lý, hỏi cô sắp xếp mọi người thế nào.
Dương Yến nghĩ Tống Tĩnh Hòa cũng sẽ không ra nước ngoài quá lâu, dù sao vẫn còn có Tống thị cần cô ấy quản lý, vì vậy Dương Yến để người giúp việc nghỉ, cách hai tuần thì sẽ có hai người đến dọn dẹp sạch sẽ các phòng, chờ đến khi Tống Tĩnh Hòa trở về.
Sau khi Trường Bình thu dọn xong quần áo từ trên lầu đi xuống, Dương Yến liền đưa bé rời đi.
Trên đường trở về căn hộ, Dương Yến hỏi Trường Bình: "Trong nhà không có đồ ăn vặt, con muốn ăn gì không, một chút nữa dì dẫn con đi siêu thị mua, nhân tiện mua đồ dùng cá nhân cho con.”
Trường Bình nhìn cô một cái, ấp a ấp úng nói: "Dì, con có thể đến nhà chú Hai không?”
"Cái gì?"
"Con đã suy nghĩ một lúc, cảm thấy dì bận rộn công việc rất nhiều, không muốn làm phiền đến dì.” Trường Bình nói: "Hơn nữa con là bé trai, ngủ cùng chú Hai sẽ tiện hơn.”
Dương Yến buồn cười nói: "Con ghét bỏ dì là phụ nữ, ngủ một chỗ với dì không tốt?”
Trường Bình gật gật đầu: "Có một chút. Lý do chính là con muốn dì có một không gian thoải mái, cũng không phải tranh cãi với con, con ở với chú Hai, buổi sáng con còn có thể ra ngoài chạy bộ cùng chú.”
"..."
Đây không phải tại quan tâm đến cô mà là trần trụi ghét bỏ cô sao?
Một lúc lâu sau, Dương Yến bất đắc dĩ nói: "Được thôi, nếu con muốn ở cùng chú Hai, dì cũng không tiện ngăn cản. Nhưng dì không biết chú Hai của con đang ở đâu, để dì gọi điện thoại hỏi một chút.”
Cô móc điện thoại ra, tiện tay muốn gọi cho Phương Tinh Nghị, nhưng lại cảm thấy mình nói muốn kéo dài mối quan hệ với anh, nhưng vì chuyện của Trường Bình mà gọi điện thoại cho anh có phải không tốt hay không?
Hơn nữa nếu như gọi điện thoại tới người nghe máy không phải là anh mà là Triệu Dịch Hân thì nên làm gì tiếp theo?
Nội tâm Dương Yến rất mẫn cảm, suy nghĩ lung tung được một đống giả thiết.
Cuối cùng cô cũng không gọi điện thoại cho Phương Tinh Nghị, chỉ gửi tin nhắn hộp tin nhắn hỏi xem anh ở đâu.
Đợi ba bốn phút, không thấy Phương Tinh Nghị trả lời, Dương Yến có chút bực bội gửi tin nhắn cho trợ lý Tư.
Lúc này, trợ lý Tư còn đang ở phòng tài liệu của Phương thị, giúp Triệu Dịch hân tìm phần tài liệu cần dùng kia.
Thấy Dương Yến gửi tin nhắn hộp tin nhắn, anh liền để Triệu Dịch Hân tìm, nói: "Chắc là ở ô thứ hai, cô tìm xem, tôi phải trả lời hộp tin nhắn.”
Nói xong anh liền trốn vào một xó.
Ấn mở hộp tin nhắn, lúc thấy Dương Yến hỏi mình Phương tổng đang ở đâu, trợ lý Tư thật sự muốn gầm thét lên, nghĩ hai người chia tay không đến mức biến thành kẻ thù chứ, cô có việc gì thì trực tiếp gọi điện thoại cho Phương tổng không được sao?
Sau khi chửi bậy xong, anh vẫn hỏi thư ký Đàm, xác định tối nay Phương Tinh Nghị không có việc gì qan trọng, liền trả lời Dương Yến có khả năng Phương Tinh Nghị đến nhà họ Phương hoặc đã về chỗ ở.
Trợ lý Tư vội vàng trả lời tin nhắn của Dương Yến, mà Triệu Dịch Hân vẫn đang tìm kiếm tài liệu.
Ngón tay Triệu Dịch Hân chỉ vào qua tập tài liệu phía trên một chút, nhìn thấy bên ngoài một tập tài liệu ghi chữ ‘R’, ánh mắt liếc nhìn về trợ lý Tư đang ở phía bên kia, đem tập tài liệu ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.