Chương 161: Nếu anh dám tới tìm cô ấy, tôi sẽ giết anh
Thất Thất
16/07/2020
Lần này Tưởng Song Kỳ hôn đúng lên môi cậu, động tác hơi vụng về nhưng rất mãnh liệt, giống như cô vô cùng thích anh vậy.
Bàn tay Quách Thường Phúc cứng ngắt đặt trên eo cô, cách nhau một lớp vải mỏng, cậu có thể cảm nhận được cảm xúc khi sờ vào chiếc eo mềm mại đó thật sự rất đã, cậu hít một hơi thật sâu rồi siết chặt cô vào ngực mình..
Cô ấy đúng là biết gây nghiện cho người khác mà.
Hai người hôn nhau rất lâu trong bếp, Tưởng Song Kỳ đưa tay cởi áo của người đàn ông trước mặt mình ra rồi giáng nụ hôn của mình xuống cổ, xuống xương quai xanh của cậu.
Đúng lúc, phòng khách đột nhiên vang lên một tiếng chuông điện thoại.
Quách Thường Phúc đột nhiên hồi phục lí trí, nhìn thấy áo của mình đã bị Tưởng Song Kỳ cởi ra, sắc mặt cậu ta đen sầm lại, cậu đưa tay cài cúc áo lại rồi đặt Tưởng Song Kỳ xuống: “ Tôi đi nghe điện thoại.”
“ Cuộc gọi rác đó, đừng có nghe!” Tưởng Song Kỳ không muốn ra khỏi người cậu chút nào, cô ta vươn tay sờ mó vào trong áo sơ mi: “ Cậu cho tôi sờ cơ bụng chút đi, đừng có hất tay tôi ra mà, chỉ một chút thôi.”
“...”
Quách Thường Phúc phải mất rất nhiều công sức mới kéo được cô gái này ra khỏi người mình, sau đó cậu sải bước tới phòng khách nghe điện thoại.
Tưởng Song Kỳ vô cùng bất mãn.
Hừ, cô chưa được sờ vào cơ bụng săn chắc kia nữa thì cậu ta đã che lại rồi.
Thật đáng ghét!
Ngay khi Tưởng Song Kỳ vừa ra khỏi bếp, thì không biết Quách Thường Phúc đang nghe điện thoại nói cái gì mà ánh mắt cậu ta vô cùng tối tăm, cả cơ thể dường như đang bị một tầng khí u ám vây quanh, vô cùng đáng sợ.
Giọng điệu lạnh lùng, sát khí dày đặc của Quách Thường Phúc vang lên: “Nếu anh dám tìm tới cô ấy, tôi sẽ giết anh!”
Tưởng Song Kỳ sợ hãi, ngây ngốc đứng tại chỗ.
Quách Thường Phúc cúp điện thoại xong thì nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Tưởng Song Kỳ, sự u ám trên người anh không còn nữa nhưng đáy mắt vẫn lạnh băng như cũ: “ Cô Tưởng dọn dẹp một chút đi, tôi đưa cô đến chỗ đoàn làm phim.”
“ Ò.” Tưởng Song Kỳ gật đầu nhưng cô cũng không thể không hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“ Không liên quan gì tới cô.”
Tưởng Song Kỳ sững người, sau đó lại tức giận, cô cầm một bình hoa lên rồi ném về phía Quách Thường Phúc, giận dữ lên tiếng mắng: “ Tôi không biết là tên khốn nào vừa mới hôn tôi đó, còn hôn tới hai lần.”
Quách Thường Phúc nói: “ Lần sau là cô hôn tôi.”
“Không quay phim nữa, tôi giận rồi, đền tiền thì đền tiền!” Tưởng Song Kỳ tức giận chạy về phòng đóng sầm cửa lại.
Quách Thường Phúc nhíu mày.
Quả nhiên, tâm trạng của phụ nữ giống y như là lật sách, nói đổi liền đổi.
…….
Dương Yến đã nghỉ ngơi rất lâu rồi, tinh thần cũng đã hồi phục rất tốt. Cô lo lắng về chuyện ở Phương Thị nên nhờ bộ phận thư ký liên lạc với thư ký Cao, rồi tiếp tục xử lý chuyện công ty.
Khi cô sử dụng máy tính, cô nhận ra cô không mở email lên được, hình như một cái plugin nào đó bị hỏng rồi.
Sau khi hỏi Phương Tinh Nghị, cô tới sử dụng máy tính ở phòng sách.
Việc Phương Thị cho đóng cửa nhiều nhà máy hay giá cổ phiếu của công ty luôn là tin tức nóng hổi mà mọi người chú ý đến. Sau khi giải quyết công chuyện xong, Dương Yến liền lên mạng xem tin tức.
Cô cũng xem một tin tức khác.
Phương Tinh Nghị và Tống Tĩnh Hòa đã tuyên bố đính hôn từ trước nhưng sự cố của Phương Thị cũng không có ảnh hưởng gì tới Tống Thị cả, hơn nữa hôm nay Tống Thị cũng đã ra thông báo rằng 20% vốn của Tống Thị sẽ được trao cho Tống Tĩnh Hòa.
Dương Yến đã xem qua tư liệu mà Tưởng Song Kỳ đưa cho cô. Tống Tĩnh Hòa vốn không được nhà họ Tống yêu thương gì hết, cô ta luôn được gán mác là con riêng của ông chủ, ở công ty cũng không được trọng dụng.
Bây giờ nhà họ Tống lại cho cô cổ phần, xem như đã thừa nhận cô ta là một thành viên trong gia đình rổi.
Dương Yến lướt xuống bản tin khác.
Cô thầm nghĩ, Tống Tĩnh Hòa này đúng là một nhân vật lợi hại mà, không nói không rằng mà nhận được tới 20% cổ phần của công ty luôn, không biết cổ phần của mấy đứa con gái khác ở nhà họ Tống có được nhiều như vậy không ta?
Dựa theo lời của Lục Văn Thù nói lần trước, cô chắc chắn Trường Bình chính là con của Ngự Văn Đình.
Vậy Trường Bình có quan hệ gì với Tống Tĩnh Hòa không?
Cô thực sự muốn tìm hiểu rõ. Nếu Trường Bình thực sự là con của Ngự Văn Đình và Tống Tĩnh Hòa vậy thì Tống Tĩnh Hòa không nên gả cho Phương Tinh Nghị nữa, nếu không mối quan hệ sẽ trở nên hỗn loạn mất.
“Huh?” Dương Yến không chú ý, cô không biết đã vô ý nhấp con chuột vào đâu nữa, mà màn hình đã hiện lên rất nhiều video.
Hình như là camera giám sát.
Chỉ có Phương Tinh Nghị ở một mình trong căn biệt thự rộng lớn này thôi, Dương Yến nghĩ anh ta gắn camera giám sát cũng là chuyện bình thường mà, sau đó cô thuận tay mở ra xem thử.
Đó là đoạn video giám sát hôm Cao Mỹ Hy đưa các giám đốc điều hành đến biệt thự để họp, cả đám người đi lên lầu rồi không thấy đi xuống nữa, sau đó Phương Tinh Nghị cũng dùng thiết bị nâng hỗ trợ để đi lên.
Dương Yến xem thấy rất chán nên liền tua nhanh. Cho đến tối, cô nhìn thấy mình bị ngã nằm trong bếp, sau đó Phương Tinh Nghị đẩy chiếc xe lăn đến vỗ vỗ vào mặt cô, rồi lấy điện thoại ra gọi ai đó.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, Phương Tinh Nghị đã chuẩn bị thuốc lỏng để đút cho cô, nhưng dường như cô không chịu nuốt xuống, Phương Tinh Nghị lúc đó đã uống thuốc cô vào miệng rồi cúi xuông hôn vào miệng cô.
Dương Yến nhìn vào video mà ửng đỏ cả mặt.
Ôi chúa ơi, thật là xấu hổ mà, sao cô lại có thể nhục nhã như vậy chứ, chú nhỏ Phương…xấu hổ quá a!
“Cô Dương.”
Có tiếng gõ cửa bên ngoài, sau đó giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “ Cô xong việc chưa?”
“ Xong, xong rồi!” Dương Yến giật nảy, cô sợ Phương Tinh Nghị sẽ bước vào nên liền vội vàng tắt máy tính rồi chạy ra mở cửa phòng sách: “ Có chuyện gì vậy?”
Phương Tinh Nghị nhìn cô một cái: “ Cô mới vào phòng tắm hơi à, sao mặt lại đỏ như vậy?”
Dương Yến đưa tay tự chạm vào mặt mình, nó đúng là nóng thật.
Cứ nhớ tới đoạn video giám sát lúc nãy là cô không thể nhìn thẳng vào mắt của Phương Tinh Nghị luôn, cô nghiêng mặt qua chỗ khác rồi nói: “ Phòng sách có hơi ngột ngạt, tại tôi quên mở máy điều hòa nên mới thành ra như vậy đó.”
“Cô Dương, tôi có thể trả nổi tiền điện mà.” Phương Tinh Nghị đặt tay lên tay vịn xe lăn rồi nở một nụ cười như không: “ Nhưng mà nếu như mà có người chết trong phòng sách, thì e là căn biệt thự này không bán được nữa mất.”
Sự xấu hổ của Dương Yến lập tức biến mất sạch sành sanh, cô đưa mắt trừng Phương Tinh Nghị rồi nghiến răng nói: “ Cảm ơn,Tổng giám đốc Phương!”
“Không cần cảm ơn. Đi làm bữa trưa đi.”
Dương Yến thật sự rất muốn gióng mồm lên mắng “ Cơm trưa cái gì? Ăn không khí đi!”. Nhưng mà, cô cũng có hơi sợ nên đành im lặng nuốt câu mắng xuống rồi giậm mạnh chân đi xuống lầu.
Phương Tinh Nghị cũng theo cô xuống lầu, anh nhìn thấy một lọ thủy tinh mà Dương Yến quăng ở góc tường trong phòng khách, lúc tiến sát lại thì có thể ngửi thấy một mùi trái cây rất thơm nên liền hỏi cô.
“ Đây là rượu nho sao?”
Dương Yến duỗi người, liếc mắt nhìn ra phía phòng khách, rồi tiếp tục rửa rau: Đúng vậy, mẹ tôi tự ủ đó.”
Phương Tinh Nghị chợt nhớ tới món cháo ngân nhĩ lần trước, hình như cũng là do mẹ cô ấy làm thì phải, hương vị rất ngon, nên anh nghĩ thứ rượu nho này chắc chắn cũng không tệ, sau đó liền đưa tay mở nắp.
Dương Yến đang nấu ăn trong bếp nên không hề hay biết gì cả.
Nhưng mà nếu cô có thấy Phương Tinh Nghị uống thì cũng sẽ không cản đâu. Rượu tự làm chắc chắn sẽ không bằng rượu trên thị trường rồi, nồng độ cồn chắc cũng không cao.
Dương Yến bận rộn tới ướt đẫm mồ hôi, làm xong được bốn món rau và một món canh xong cô liền bưng ra ngoài, sau đó cô chợt nhìn thấy hủ rượu nho của cô đã cạn hết một nửa rồi, còn Phương Tinh Nghị vẫn còn đang nhâm nhi.
Dương Yến sững sờ: “Tổng giám đốc Phương, đây là rượu chứ không phải nước, anh không ngán à?”
“Ngon quá.” Phương Tinh Nghị ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt tràn đầy ý cười, vô cùng dịu dàng mà cũng ngoan ngoãn: “ Tay nghề của mẹ thật là giỏi a”
Hả?
Dương Yến khựng người, chằm chằm nhìn anh.
Phương Tinh Nghị sờ sờ vào mặt cô rồi khó hiểu hỏi: “ Vợ à, sao em lại nhìn anh như vậy?”
Đầu óc Dương Yến lập tức đóng băng trong hai giây, sau đó cô vội vã chạy đi tìm điện thoại di động rồi nhanh chóng gọi cho mẹ Dương.
Sau khi đầu dây bên kia nhấc máy, cô liền hỏi: Mẹ à, thứ mẹ ủ có thật là rượu nho không vậy, có phải trong lúc ủ mẹ đã cho thêm gì không hả?”
“Không có a.”
“Mẹ, mẹ nghĩ kỹ lại xem!”
“ Con đợi chút.”
Phía bên kia không biết mẹ cô đang mày mò cái gì mà sau một lúc, bà ấy mở miệng qua loa nói: “ Mẹ hồ đồ, mẹ đem lộn chai rượu mà mẹ tính bán cho các con rồi. Sao vậy, không ngon sao?”
Dương Yến liếc nhìn Phương Tinh Nghị một cái rồi nói: “ Ngon lắm, có người uống tới say rồi!”
Ý của cô, chính là nồng độ cồn trong rượu quá cao rồi đó!
........
Bàn tay Quách Thường Phúc cứng ngắt đặt trên eo cô, cách nhau một lớp vải mỏng, cậu có thể cảm nhận được cảm xúc khi sờ vào chiếc eo mềm mại đó thật sự rất đã, cậu hít một hơi thật sâu rồi siết chặt cô vào ngực mình..
Cô ấy đúng là biết gây nghiện cho người khác mà.
Hai người hôn nhau rất lâu trong bếp, Tưởng Song Kỳ đưa tay cởi áo của người đàn ông trước mặt mình ra rồi giáng nụ hôn của mình xuống cổ, xuống xương quai xanh của cậu.
Đúng lúc, phòng khách đột nhiên vang lên một tiếng chuông điện thoại.
Quách Thường Phúc đột nhiên hồi phục lí trí, nhìn thấy áo của mình đã bị Tưởng Song Kỳ cởi ra, sắc mặt cậu ta đen sầm lại, cậu đưa tay cài cúc áo lại rồi đặt Tưởng Song Kỳ xuống: “ Tôi đi nghe điện thoại.”
“ Cuộc gọi rác đó, đừng có nghe!” Tưởng Song Kỳ không muốn ra khỏi người cậu chút nào, cô ta vươn tay sờ mó vào trong áo sơ mi: “ Cậu cho tôi sờ cơ bụng chút đi, đừng có hất tay tôi ra mà, chỉ một chút thôi.”
“...”
Quách Thường Phúc phải mất rất nhiều công sức mới kéo được cô gái này ra khỏi người mình, sau đó cậu sải bước tới phòng khách nghe điện thoại.
Tưởng Song Kỳ vô cùng bất mãn.
Hừ, cô chưa được sờ vào cơ bụng săn chắc kia nữa thì cậu ta đã che lại rồi.
Thật đáng ghét!
Ngay khi Tưởng Song Kỳ vừa ra khỏi bếp, thì không biết Quách Thường Phúc đang nghe điện thoại nói cái gì mà ánh mắt cậu ta vô cùng tối tăm, cả cơ thể dường như đang bị một tầng khí u ám vây quanh, vô cùng đáng sợ.
Giọng điệu lạnh lùng, sát khí dày đặc của Quách Thường Phúc vang lên: “Nếu anh dám tìm tới cô ấy, tôi sẽ giết anh!”
Tưởng Song Kỳ sợ hãi, ngây ngốc đứng tại chỗ.
Quách Thường Phúc cúp điện thoại xong thì nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Tưởng Song Kỳ, sự u ám trên người anh không còn nữa nhưng đáy mắt vẫn lạnh băng như cũ: “ Cô Tưởng dọn dẹp một chút đi, tôi đưa cô đến chỗ đoàn làm phim.”
“ Ò.” Tưởng Song Kỳ gật đầu nhưng cô cũng không thể không hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“ Không liên quan gì tới cô.”
Tưởng Song Kỳ sững người, sau đó lại tức giận, cô cầm một bình hoa lên rồi ném về phía Quách Thường Phúc, giận dữ lên tiếng mắng: “ Tôi không biết là tên khốn nào vừa mới hôn tôi đó, còn hôn tới hai lần.”
Quách Thường Phúc nói: “ Lần sau là cô hôn tôi.”
“Không quay phim nữa, tôi giận rồi, đền tiền thì đền tiền!” Tưởng Song Kỳ tức giận chạy về phòng đóng sầm cửa lại.
Quách Thường Phúc nhíu mày.
Quả nhiên, tâm trạng của phụ nữ giống y như là lật sách, nói đổi liền đổi.
…….
Dương Yến đã nghỉ ngơi rất lâu rồi, tinh thần cũng đã hồi phục rất tốt. Cô lo lắng về chuyện ở Phương Thị nên nhờ bộ phận thư ký liên lạc với thư ký Cao, rồi tiếp tục xử lý chuyện công ty.
Khi cô sử dụng máy tính, cô nhận ra cô không mở email lên được, hình như một cái plugin nào đó bị hỏng rồi.
Sau khi hỏi Phương Tinh Nghị, cô tới sử dụng máy tính ở phòng sách.
Việc Phương Thị cho đóng cửa nhiều nhà máy hay giá cổ phiếu của công ty luôn là tin tức nóng hổi mà mọi người chú ý đến. Sau khi giải quyết công chuyện xong, Dương Yến liền lên mạng xem tin tức.
Cô cũng xem một tin tức khác.
Phương Tinh Nghị và Tống Tĩnh Hòa đã tuyên bố đính hôn từ trước nhưng sự cố của Phương Thị cũng không có ảnh hưởng gì tới Tống Thị cả, hơn nữa hôm nay Tống Thị cũng đã ra thông báo rằng 20% vốn của Tống Thị sẽ được trao cho Tống Tĩnh Hòa.
Dương Yến đã xem qua tư liệu mà Tưởng Song Kỳ đưa cho cô. Tống Tĩnh Hòa vốn không được nhà họ Tống yêu thương gì hết, cô ta luôn được gán mác là con riêng của ông chủ, ở công ty cũng không được trọng dụng.
Bây giờ nhà họ Tống lại cho cô cổ phần, xem như đã thừa nhận cô ta là một thành viên trong gia đình rổi.
Dương Yến lướt xuống bản tin khác.
Cô thầm nghĩ, Tống Tĩnh Hòa này đúng là một nhân vật lợi hại mà, không nói không rằng mà nhận được tới 20% cổ phần của công ty luôn, không biết cổ phần của mấy đứa con gái khác ở nhà họ Tống có được nhiều như vậy không ta?
Dựa theo lời của Lục Văn Thù nói lần trước, cô chắc chắn Trường Bình chính là con của Ngự Văn Đình.
Vậy Trường Bình có quan hệ gì với Tống Tĩnh Hòa không?
Cô thực sự muốn tìm hiểu rõ. Nếu Trường Bình thực sự là con của Ngự Văn Đình và Tống Tĩnh Hòa vậy thì Tống Tĩnh Hòa không nên gả cho Phương Tinh Nghị nữa, nếu không mối quan hệ sẽ trở nên hỗn loạn mất.
“Huh?” Dương Yến không chú ý, cô không biết đã vô ý nhấp con chuột vào đâu nữa, mà màn hình đã hiện lên rất nhiều video.
Hình như là camera giám sát.
Chỉ có Phương Tinh Nghị ở một mình trong căn biệt thự rộng lớn này thôi, Dương Yến nghĩ anh ta gắn camera giám sát cũng là chuyện bình thường mà, sau đó cô thuận tay mở ra xem thử.
Đó là đoạn video giám sát hôm Cao Mỹ Hy đưa các giám đốc điều hành đến biệt thự để họp, cả đám người đi lên lầu rồi không thấy đi xuống nữa, sau đó Phương Tinh Nghị cũng dùng thiết bị nâng hỗ trợ để đi lên.
Dương Yến xem thấy rất chán nên liền tua nhanh. Cho đến tối, cô nhìn thấy mình bị ngã nằm trong bếp, sau đó Phương Tinh Nghị đẩy chiếc xe lăn đến vỗ vỗ vào mặt cô, rồi lấy điện thoại ra gọi ai đó.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, Phương Tinh Nghị đã chuẩn bị thuốc lỏng để đút cho cô, nhưng dường như cô không chịu nuốt xuống, Phương Tinh Nghị lúc đó đã uống thuốc cô vào miệng rồi cúi xuông hôn vào miệng cô.
Dương Yến nhìn vào video mà ửng đỏ cả mặt.
Ôi chúa ơi, thật là xấu hổ mà, sao cô lại có thể nhục nhã như vậy chứ, chú nhỏ Phương…xấu hổ quá a!
“Cô Dương.”
Có tiếng gõ cửa bên ngoài, sau đó giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “ Cô xong việc chưa?”
“ Xong, xong rồi!” Dương Yến giật nảy, cô sợ Phương Tinh Nghị sẽ bước vào nên liền vội vàng tắt máy tính rồi chạy ra mở cửa phòng sách: “ Có chuyện gì vậy?”
Phương Tinh Nghị nhìn cô một cái: “ Cô mới vào phòng tắm hơi à, sao mặt lại đỏ như vậy?”
Dương Yến đưa tay tự chạm vào mặt mình, nó đúng là nóng thật.
Cứ nhớ tới đoạn video giám sát lúc nãy là cô không thể nhìn thẳng vào mắt của Phương Tinh Nghị luôn, cô nghiêng mặt qua chỗ khác rồi nói: “ Phòng sách có hơi ngột ngạt, tại tôi quên mở máy điều hòa nên mới thành ra như vậy đó.”
“Cô Dương, tôi có thể trả nổi tiền điện mà.” Phương Tinh Nghị đặt tay lên tay vịn xe lăn rồi nở một nụ cười như không: “ Nhưng mà nếu như mà có người chết trong phòng sách, thì e là căn biệt thự này không bán được nữa mất.”
Sự xấu hổ của Dương Yến lập tức biến mất sạch sành sanh, cô đưa mắt trừng Phương Tinh Nghị rồi nghiến răng nói: “ Cảm ơn,Tổng giám đốc Phương!”
“Không cần cảm ơn. Đi làm bữa trưa đi.”
Dương Yến thật sự rất muốn gióng mồm lên mắng “ Cơm trưa cái gì? Ăn không khí đi!”. Nhưng mà, cô cũng có hơi sợ nên đành im lặng nuốt câu mắng xuống rồi giậm mạnh chân đi xuống lầu.
Phương Tinh Nghị cũng theo cô xuống lầu, anh nhìn thấy một lọ thủy tinh mà Dương Yến quăng ở góc tường trong phòng khách, lúc tiến sát lại thì có thể ngửi thấy một mùi trái cây rất thơm nên liền hỏi cô.
“ Đây là rượu nho sao?”
Dương Yến duỗi người, liếc mắt nhìn ra phía phòng khách, rồi tiếp tục rửa rau: Đúng vậy, mẹ tôi tự ủ đó.”
Phương Tinh Nghị chợt nhớ tới món cháo ngân nhĩ lần trước, hình như cũng là do mẹ cô ấy làm thì phải, hương vị rất ngon, nên anh nghĩ thứ rượu nho này chắc chắn cũng không tệ, sau đó liền đưa tay mở nắp.
Dương Yến đang nấu ăn trong bếp nên không hề hay biết gì cả.
Nhưng mà nếu cô có thấy Phương Tinh Nghị uống thì cũng sẽ không cản đâu. Rượu tự làm chắc chắn sẽ không bằng rượu trên thị trường rồi, nồng độ cồn chắc cũng không cao.
Dương Yến bận rộn tới ướt đẫm mồ hôi, làm xong được bốn món rau và một món canh xong cô liền bưng ra ngoài, sau đó cô chợt nhìn thấy hủ rượu nho của cô đã cạn hết một nửa rồi, còn Phương Tinh Nghị vẫn còn đang nhâm nhi.
Dương Yến sững sờ: “Tổng giám đốc Phương, đây là rượu chứ không phải nước, anh không ngán à?”
“Ngon quá.” Phương Tinh Nghị ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt tràn đầy ý cười, vô cùng dịu dàng mà cũng ngoan ngoãn: “ Tay nghề của mẹ thật là giỏi a”
Hả?
Dương Yến khựng người, chằm chằm nhìn anh.
Phương Tinh Nghị sờ sờ vào mặt cô rồi khó hiểu hỏi: “ Vợ à, sao em lại nhìn anh như vậy?”
Đầu óc Dương Yến lập tức đóng băng trong hai giây, sau đó cô vội vã chạy đi tìm điện thoại di động rồi nhanh chóng gọi cho mẹ Dương.
Sau khi đầu dây bên kia nhấc máy, cô liền hỏi: Mẹ à, thứ mẹ ủ có thật là rượu nho không vậy, có phải trong lúc ủ mẹ đã cho thêm gì không hả?”
“Không có a.”
“Mẹ, mẹ nghĩ kỹ lại xem!”
“ Con đợi chút.”
Phía bên kia không biết mẹ cô đang mày mò cái gì mà sau một lúc, bà ấy mở miệng qua loa nói: “ Mẹ hồ đồ, mẹ đem lộn chai rượu mà mẹ tính bán cho các con rồi. Sao vậy, không ngon sao?”
Dương Yến liếc nhìn Phương Tinh Nghị một cái rồi nói: “ Ngon lắm, có người uống tới say rồi!”
Ý của cô, chính là nồng độ cồn trong rượu quá cao rồi đó!
........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.