Chương 273: Ngự văn đình, em rất nhớ anh
Thất Thất
16/07/2020
Của quý yếu ớt bị đạp hai lần, Tuân tổng trợn trắng mắt, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Tống Tịnh Hòa càng ghét bỏ.
Tuân tổng này cũng quá rác rưởi đi, cô còn chưa có bắt đầu thì đã hôn mê bất tỉnh, như vật mà muốn ngủ với cô?
"Tống Tịnh Hòa!"
Cửa phòng bị ai đó hung hăng đập mấy lần, kèm theo giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông.
Nghe được giọng nói của anh, trong lòng Tống Tịnh Hòa mừng thầm, sửa sang váy muốn đi ra ngoài mở cửa, sau đó lại nghĩ như vậy không được, hai người chắc chắn nói chuyện được hai câu thì sẽ cãi nhau rồi cụt hứng bỏ về.
Cô liếc mắt nhìn ly rượu vang bị bỏ thuốc kia.
Mấy giây sau, Tống Tịnh Hòa cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau đó dùng sức kéo Tuân tổng đang bị ngất lên giường.
Động tĩnh ngoài cửa càng lúc càng lớn, dường như người đàn ông đang đạp cửa.
Tống Tịnh Hòa vô cùng ghét bỏ tháo dây lưng của Tuân tổng, tụt quần hắn xuống, sau đó xé nát váy của cô, lại vò rối tóc, dạo ra dáng vẻ bị bắt nạt.
Cửa bị đạp ra.
Cô chuẩn bị nằm xuống, lại nhìn chiếc váy trước ngực, lấy tay kéo xuống lộ ra một mảng da thịt, nhịn thở ghét bỏ chui vào trong ngực Tuân tổng, đặt một tay trên ngực hắn, nhắm mắt lại.
Chờ đến khi Ngự Văn Đình tiến vào phòng ngủ, liếc mắt nhìn thấy hai người đang ôm nhau thân mật trên giường, người phụ nữ quần áo lộn xộn, hai chân thon dài lộ ra ngoài trên đó còn có những vết đỏ giống như bị làm nhục.
Trong nháy mắt, máu nóng trong người người đàn ông như tuôn ra, đỏ ngầu cả hai mặt, nhanh chân đi qua, canh tay như sắt thép mắt lấy tóc Tuân tổng, ném người từ trên giường xuống.
"Ngao!" Da đầu bị kéo đau đớn làm cho Tuân tổng đang hôn mê tỉnh lại.
Hắn chớp mắt mấy cái, phát hiện đứng trước mặt là một người đàn ông sắt mặt u ấm, vừa há mồm định nói gì thì một quyền đánh tới mặt, hắn đau đớn sau đó hoàn toàn hôn mê.
Ngự Văn Đình ném Tuân tổng xuống đất điên cuồng đánh một trận, đánh cho mặt mũi hắn bầm dập, trên mặt máu me đầm đìa, Tống Tịnh Hòa vẫn đang nhìn lén, thấy thế giả vờ tỉnh.
Cô tranh thủ thời gian xuống giường ôm cánh tay Ngự Văn Đình: "Đủ rồi, anh để cho người ta một chút hơi thở.”
Ngự Văn Đình liếc qua, thấy bộ lễ phục của cô bị xé lộ ra bên ngoài một mảng da thịt, rất thê thảm, trong lòng lại bùng lên một ngọt lửa không tên.
Anh bóp cằm Tống Tịnh Hòa, ném cô lên giường, thân thể đề lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tống Tịnh Hòa, con mẹ nó chứ đến cùng tôi thiếu nợ cô cái gì? Hả?”
"Cô muốn làm gì? Muốn chơi đùa cùng người đàn ông khác? Có thể lăn xa một chút hay không?” Khuôn mặt anh tiến gần trước mặt cô, ngữ khí lạnh thấu xương: "Tại sao cứ lắc lư trước mặt tôi?”
Tống Tịnh Hòa trông yếu đuối và bất lực nói: “Là, là hắn muốn…”
"Không phải con mẹ nó cô cùng hắn lên trên lầu sao!" Ngự Văn Đình mắng, nhìn bộ dạng cô như vậy liền bực bội: "Đầu óc cô như vậy có thể nắm được Tống thị sao? Đám người kia thật sự là mù mắt?”
Anh cũng là bị mù mắt!
"Anh đừng mắng em, em… em thật sự đang rất khó chịu.” Tống Tịnh Hòa giãy dụa dưới người anh, giống như rắn nước, giọng nói kiều mị, mềm nhũn: “Văn Đình, em nóng quá…”
Cô bắt đầu lẩm bẩm, bàn tay không an phận sờ lên áo sơ mi của Ngự Văn Đình, lại dán vào thân thể anh mang theo hơi thở thổi vào mặt.
Thân thể mềm mại khiến cho bụng dưới Ngự Văn Đình căng thẳng.
Nhưng chỉ một lát, anh lại ném Tống Tịnh Hòa lên trên giường, nhìn bộ dạng cô như vậy, gương mặt gấp gáp căng thẳng: “Ngay cả rượu của người ta cũng uống, Tống Tịnh Hòa, cố có phải không có đầu óc hay không?”
"Em sai rồi nha, anh đừng mắng nữa.” Toàn thân Tống Tịnh Hòa khô nóng, rất khó chịu, thầm nghĩ nếu biết thuốc kia tác dụng ghê gớm như vậy cô chỉ uống nửa ly.
Cô kéo tay Ngự Văn Đình, thừa dịp lúc anh không chú ý, dùng sức mạnh toàn thân kéo Ngự Văn Đình xuống giường.
Sau đó, dạng chân ở trên người anh.
Ngự Văn Đình ánh mắt u ám, vừa muốn động thủ, Tống Tịnh Hòa không biết lấy đâu ra sức lực, ấn cánh tay của ánh xuống, nhìn anh cười ngây ngô, lẩm bẩm nói: "Vẫn không nghe lời như vậy, nên đánh!"
"Tống Tịnh Hòa, buông tay."
"Không..." Tống Tịnh Hòa lắc đầu, say khướt nói: "Anh không thể đi, phải giả tỏa cho em."
Mặt Ngự Văn Đình đen lại.
Người phụ nữ cúi đầu, sợ tóc đen rơi trên mặt anh, làm gương mặt có chút ngứa, anh còn có thể ngửi thấy mùi quýt thơm nhàn nhạt trên tóc cô.
"Ngự Văn Đình, đã gần bốn năm rồi." Tống Tịnh Hòa xích lại gần, cọ xát vào gương mặt anh, hỏi: "Vì sao mỗi lần em muốn nói chuyện với anh, anh cũng đều không để ý đến em?”
Ngự Văn Đình nghiêng đầu đi, lạnh lùng nói: "Không có gì để nói."
Tống Tịnh Hòa hung hăng cắn vào môi anh, nhìn lông mày anh, nhẹ cười một tiếng: “Thật sao? Vì sao lúc đó em cùng Phương Tổng kết hôn, anh lại muốn chạy lên, là muốn giúp em đeo nhẫn sao?”
"Tôi không muốn nhà họ Phương bị trở thành trò cười."
"Là không muốn nhà họ Phương bị trở thành trò cười, hay là vì nhìn thấy em cùng người đàn ông khác kết hôn, trong lòng anh khó chịu?”
Sắc mặt Ngự Văn Đình u ám, đẩy cô ra.
Người mới vừa dậy, Tống Tịnh Hòa lại bổ nhào lên người anh, dùng sức mạnh đè xuống, mười phần mạnh mẽ, dữ dội như hổ khiến Ngự Văn Đình nghi ngờ cô có phải thật sự bị trúng thuốc hay không.
"Ngự Văn Đình, anh là tên khốn kiếp!" Tống Tịnh Hòa mắng anh, lại cúi đầu hôn anh: "Bốn năm, anh có biết em thật sự rất nhớ anh hay không….khốn kiếp!”
"Ba" một tiếng, người phụ nữ cho anh một cái tát, lại dùng cánh tay chạm vào má anh, giọng nói nghẹn ngào: “Anh thật sự là một tên khốn kiếp, anh có biết mấy năm nay em mệt mỏi đến mức nào không?”
Cô đã chịu rất nhiều áp lực, vừa phải đối phó với Tống Thị, vừa phải nuôi dưỡng Trường Bình.
Anh lại ung dung tự tại ở nước ngoài bốn năm.
Ngự Văn Đình không hiểu bị tát một cái, rất bực bội, xoay người ép cô xuống dưới thân: “Tống Tịnh Hòa, đánh tôi rất thoải mái đúng không? Có muốn đánh nốt bên má trái nữa hay không?”
Tống Tịnh Hòa lắc đầu: "Không đánh, em rất đau lòng."
"..."
Cô ôm cổ người đàn ông, hôn lên đôi môi anh, giống như một cô vợ nhỏ nũng nịu: “Ngự Văn Đình, em nhớ anh!”
Bốn năm qua, cả ngày lẫn đêm đều rất nhớ.
Cái chạm nhẹ giống như mở ra mảnh đất đã phủ bụi nơi trái tim Ngự Văn Đình, anh có thể đẩy cô ra, nhưng trái tim không hạ xuống được, chỉ có thể vừa mắng bản thân, vừa ôm cô vào trong ngực.
Anh đúng là điên rồi, sau khi bị đùa giỡn như vậy đến bây giờ vẫn không thể nào quên được cô.
Một đêm ấm áp!
Tống Tịnh Hòa ngày thường quen dậy sớm, hôm qua bị giày vò lợi hại như vậy, đồng hồ sinh học vẫn báo thức lúc bảy giờ.
Bên cạnh không còn là ổ chăn lạnh lẽo.
Cô được người đàn ông ôm vào trong lồng ngực ấm áp, hơi thở của anh giống như bốn năm về trước, khiến cô nhớ nhưng, nhịn không được chui vào trong ngực anh, hôn lên cơ bụng anh.
Thức dậy có anh thật tốt biết bao.
Điện thoại di động bênh giường đổ chuông hai lần, Tống Tịnh Hòa cầm đến, là trợ lý gọi tới.
"Tống tổng, bà Ngự đã tới.” Điện thoại được nối máy, trợ lý bình tĩnh báo cáo: "Tôi tới đưa quần áo cho cô, ở trước cửa khách sạn gặp được bà Ngự, bà ấy đã hỏi lễ tân được số phòng, đang trong thang máy đi lên.”
Tống Tịnh Hòa cười khẽ: "Bà ấy có thể ép lễ tân cho số phòng, cũng là rất lợi hại, được ròi, tôi đã biết.”
Nói chuyện xong cúp điện thoại.
Cô không nhịn được lại hôn lên môi người đàn ông còn chưa tỉnh ngủ kia, lúc xuống giường chân còn có chút mỏi nhừ, nhưng vẫn có thể đi được, cô mặc quần áo ngủ ra ngoài lại phát hiện có điều gì đó không đúng.
A, Tuân tổng kia không có trong phòng ngủ, đi đâu rồi?
Tống Tịnh Hòa âm thầm suy nghĩ, là tối qua Ngự Văn Đình ném người đi sao? Một bên từ trong túi lấy ra một tờ chi phiếu, vừa ghi con số lên, cánh cửa bị đập vang động trời.
Tống Tịnh Hòa càng ghét bỏ.
Tuân tổng này cũng quá rác rưởi đi, cô còn chưa có bắt đầu thì đã hôn mê bất tỉnh, như vật mà muốn ngủ với cô?
"Tống Tịnh Hòa!"
Cửa phòng bị ai đó hung hăng đập mấy lần, kèm theo giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông.
Nghe được giọng nói của anh, trong lòng Tống Tịnh Hòa mừng thầm, sửa sang váy muốn đi ra ngoài mở cửa, sau đó lại nghĩ như vậy không được, hai người chắc chắn nói chuyện được hai câu thì sẽ cãi nhau rồi cụt hứng bỏ về.
Cô liếc mắt nhìn ly rượu vang bị bỏ thuốc kia.
Mấy giây sau, Tống Tịnh Hòa cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau đó dùng sức kéo Tuân tổng đang bị ngất lên giường.
Động tĩnh ngoài cửa càng lúc càng lớn, dường như người đàn ông đang đạp cửa.
Tống Tịnh Hòa vô cùng ghét bỏ tháo dây lưng của Tuân tổng, tụt quần hắn xuống, sau đó xé nát váy của cô, lại vò rối tóc, dạo ra dáng vẻ bị bắt nạt.
Cửa bị đạp ra.
Cô chuẩn bị nằm xuống, lại nhìn chiếc váy trước ngực, lấy tay kéo xuống lộ ra một mảng da thịt, nhịn thở ghét bỏ chui vào trong ngực Tuân tổng, đặt một tay trên ngực hắn, nhắm mắt lại.
Chờ đến khi Ngự Văn Đình tiến vào phòng ngủ, liếc mắt nhìn thấy hai người đang ôm nhau thân mật trên giường, người phụ nữ quần áo lộn xộn, hai chân thon dài lộ ra ngoài trên đó còn có những vết đỏ giống như bị làm nhục.
Trong nháy mắt, máu nóng trong người người đàn ông như tuôn ra, đỏ ngầu cả hai mặt, nhanh chân đi qua, canh tay như sắt thép mắt lấy tóc Tuân tổng, ném người từ trên giường xuống.
"Ngao!" Da đầu bị kéo đau đớn làm cho Tuân tổng đang hôn mê tỉnh lại.
Hắn chớp mắt mấy cái, phát hiện đứng trước mặt là một người đàn ông sắt mặt u ấm, vừa há mồm định nói gì thì một quyền đánh tới mặt, hắn đau đớn sau đó hoàn toàn hôn mê.
Ngự Văn Đình ném Tuân tổng xuống đất điên cuồng đánh một trận, đánh cho mặt mũi hắn bầm dập, trên mặt máu me đầm đìa, Tống Tịnh Hòa vẫn đang nhìn lén, thấy thế giả vờ tỉnh.
Cô tranh thủ thời gian xuống giường ôm cánh tay Ngự Văn Đình: "Đủ rồi, anh để cho người ta một chút hơi thở.”
Ngự Văn Đình liếc qua, thấy bộ lễ phục của cô bị xé lộ ra bên ngoài một mảng da thịt, rất thê thảm, trong lòng lại bùng lên một ngọt lửa không tên.
Anh bóp cằm Tống Tịnh Hòa, ném cô lên giường, thân thể đề lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tống Tịnh Hòa, con mẹ nó chứ đến cùng tôi thiếu nợ cô cái gì? Hả?”
"Cô muốn làm gì? Muốn chơi đùa cùng người đàn ông khác? Có thể lăn xa một chút hay không?” Khuôn mặt anh tiến gần trước mặt cô, ngữ khí lạnh thấu xương: "Tại sao cứ lắc lư trước mặt tôi?”
Tống Tịnh Hòa trông yếu đuối và bất lực nói: “Là, là hắn muốn…”
"Không phải con mẹ nó cô cùng hắn lên trên lầu sao!" Ngự Văn Đình mắng, nhìn bộ dạng cô như vậy liền bực bội: "Đầu óc cô như vậy có thể nắm được Tống thị sao? Đám người kia thật sự là mù mắt?”
Anh cũng là bị mù mắt!
"Anh đừng mắng em, em… em thật sự đang rất khó chịu.” Tống Tịnh Hòa giãy dụa dưới người anh, giống như rắn nước, giọng nói kiều mị, mềm nhũn: “Văn Đình, em nóng quá…”
Cô bắt đầu lẩm bẩm, bàn tay không an phận sờ lên áo sơ mi của Ngự Văn Đình, lại dán vào thân thể anh mang theo hơi thở thổi vào mặt.
Thân thể mềm mại khiến cho bụng dưới Ngự Văn Đình căng thẳng.
Nhưng chỉ một lát, anh lại ném Tống Tịnh Hòa lên trên giường, nhìn bộ dạng cô như vậy, gương mặt gấp gáp căng thẳng: “Ngay cả rượu của người ta cũng uống, Tống Tịnh Hòa, cố có phải không có đầu óc hay không?”
"Em sai rồi nha, anh đừng mắng nữa.” Toàn thân Tống Tịnh Hòa khô nóng, rất khó chịu, thầm nghĩ nếu biết thuốc kia tác dụng ghê gớm như vậy cô chỉ uống nửa ly.
Cô kéo tay Ngự Văn Đình, thừa dịp lúc anh không chú ý, dùng sức mạnh toàn thân kéo Ngự Văn Đình xuống giường.
Sau đó, dạng chân ở trên người anh.
Ngự Văn Đình ánh mắt u ám, vừa muốn động thủ, Tống Tịnh Hòa không biết lấy đâu ra sức lực, ấn cánh tay của ánh xuống, nhìn anh cười ngây ngô, lẩm bẩm nói: "Vẫn không nghe lời như vậy, nên đánh!"
"Tống Tịnh Hòa, buông tay."
"Không..." Tống Tịnh Hòa lắc đầu, say khướt nói: "Anh không thể đi, phải giả tỏa cho em."
Mặt Ngự Văn Đình đen lại.
Người phụ nữ cúi đầu, sợ tóc đen rơi trên mặt anh, làm gương mặt có chút ngứa, anh còn có thể ngửi thấy mùi quýt thơm nhàn nhạt trên tóc cô.
"Ngự Văn Đình, đã gần bốn năm rồi." Tống Tịnh Hòa xích lại gần, cọ xát vào gương mặt anh, hỏi: "Vì sao mỗi lần em muốn nói chuyện với anh, anh cũng đều không để ý đến em?”
Ngự Văn Đình nghiêng đầu đi, lạnh lùng nói: "Không có gì để nói."
Tống Tịnh Hòa hung hăng cắn vào môi anh, nhìn lông mày anh, nhẹ cười một tiếng: “Thật sao? Vì sao lúc đó em cùng Phương Tổng kết hôn, anh lại muốn chạy lên, là muốn giúp em đeo nhẫn sao?”
"Tôi không muốn nhà họ Phương bị trở thành trò cười."
"Là không muốn nhà họ Phương bị trở thành trò cười, hay là vì nhìn thấy em cùng người đàn ông khác kết hôn, trong lòng anh khó chịu?”
Sắc mặt Ngự Văn Đình u ám, đẩy cô ra.
Người mới vừa dậy, Tống Tịnh Hòa lại bổ nhào lên người anh, dùng sức mạnh đè xuống, mười phần mạnh mẽ, dữ dội như hổ khiến Ngự Văn Đình nghi ngờ cô có phải thật sự bị trúng thuốc hay không.
"Ngự Văn Đình, anh là tên khốn kiếp!" Tống Tịnh Hòa mắng anh, lại cúi đầu hôn anh: "Bốn năm, anh có biết em thật sự rất nhớ anh hay không….khốn kiếp!”
"Ba" một tiếng, người phụ nữ cho anh một cái tát, lại dùng cánh tay chạm vào má anh, giọng nói nghẹn ngào: “Anh thật sự là một tên khốn kiếp, anh có biết mấy năm nay em mệt mỏi đến mức nào không?”
Cô đã chịu rất nhiều áp lực, vừa phải đối phó với Tống Thị, vừa phải nuôi dưỡng Trường Bình.
Anh lại ung dung tự tại ở nước ngoài bốn năm.
Ngự Văn Đình không hiểu bị tát một cái, rất bực bội, xoay người ép cô xuống dưới thân: “Tống Tịnh Hòa, đánh tôi rất thoải mái đúng không? Có muốn đánh nốt bên má trái nữa hay không?”
Tống Tịnh Hòa lắc đầu: "Không đánh, em rất đau lòng."
"..."
Cô ôm cổ người đàn ông, hôn lên đôi môi anh, giống như một cô vợ nhỏ nũng nịu: “Ngự Văn Đình, em nhớ anh!”
Bốn năm qua, cả ngày lẫn đêm đều rất nhớ.
Cái chạm nhẹ giống như mở ra mảnh đất đã phủ bụi nơi trái tim Ngự Văn Đình, anh có thể đẩy cô ra, nhưng trái tim không hạ xuống được, chỉ có thể vừa mắng bản thân, vừa ôm cô vào trong ngực.
Anh đúng là điên rồi, sau khi bị đùa giỡn như vậy đến bây giờ vẫn không thể nào quên được cô.
Một đêm ấm áp!
Tống Tịnh Hòa ngày thường quen dậy sớm, hôm qua bị giày vò lợi hại như vậy, đồng hồ sinh học vẫn báo thức lúc bảy giờ.
Bên cạnh không còn là ổ chăn lạnh lẽo.
Cô được người đàn ông ôm vào trong lồng ngực ấm áp, hơi thở của anh giống như bốn năm về trước, khiến cô nhớ nhưng, nhịn không được chui vào trong ngực anh, hôn lên cơ bụng anh.
Thức dậy có anh thật tốt biết bao.
Điện thoại di động bênh giường đổ chuông hai lần, Tống Tịnh Hòa cầm đến, là trợ lý gọi tới.
"Tống tổng, bà Ngự đã tới.” Điện thoại được nối máy, trợ lý bình tĩnh báo cáo: "Tôi tới đưa quần áo cho cô, ở trước cửa khách sạn gặp được bà Ngự, bà ấy đã hỏi lễ tân được số phòng, đang trong thang máy đi lên.”
Tống Tịnh Hòa cười khẽ: "Bà ấy có thể ép lễ tân cho số phòng, cũng là rất lợi hại, được ròi, tôi đã biết.”
Nói chuyện xong cúp điện thoại.
Cô không nhịn được lại hôn lên môi người đàn ông còn chưa tỉnh ngủ kia, lúc xuống giường chân còn có chút mỏi nhừ, nhưng vẫn có thể đi được, cô mặc quần áo ngủ ra ngoài lại phát hiện có điều gì đó không đúng.
A, Tuân tổng kia không có trong phòng ngủ, đi đâu rồi?
Tống Tịnh Hòa âm thầm suy nghĩ, là tối qua Ngự Văn Đình ném người đi sao? Một bên từ trong túi lấy ra một tờ chi phiếu, vừa ghi con số lên, cánh cửa bị đập vang động trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.