Chương 466: Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất
Thất Thất
16/07/2020
Người giúp việc nhìn số điện thoại di động một chút, đúng là của Lục Văn Thù chỉ là gọi không được mà thôi.
Người giúp việc nghĩ Lục Văn Thù đang đi công tác đoán chừng là thật sự đang bận, với lại cô ta cũng đã được Dương Yến cho xem qua ảnh chụp chung, chần chờ một lát liền trả điện thoại di động lại cho Dương Yến: "Lát nữa mọi người có về ăn cơm chiều không?"
"Ừm, chuẩn bị đi!"
Dương Yến liền lôi kéo Lâm Thanh Dung rời khỏi biệt thự.
Chờ xe đi rồi, Lâm Thanh Dung nhìn biệt thự dần dần khuất xa, trong lòng tuôn ra một loại cảm giác khó chịu không cách nào hình dung được.
Cô ấy cho là mình sẽ ở đây mãi mãi, mỗi ngày thảnh thơi đọc sách, thấp thỏm lo lắng chờ ngày bảo bảo từ trong bụng ra, chưa từng nghĩ tới muốn rời khỏi nơi này.
Hôm nay, cô ấy đã ra khỏi đó.
"Đừng nghĩ tới mấy chuyện không tốt kia nữa." Dương Yến lấy một chai nước ném cho cô ấy: "Uống chút nước đi, miệng cậu khô nứt ra rồi kìa. Tớ nhất định sẽ lo cho cậu và bảo bảo thật tốt."
Lâm Thanh Dung vội vàng đón lấy chai nước, nhìn Dương Yến, trong lòng hơi ấm áp: "Ni Ni, cám ơn cậu."
"Là tớ nên cám ơn cậu mới đúng." Giọng Dương Yến hơi nghẹn ngào, cố nén: "Lần trước sau khi tớ ra nước ngoài cậu vẫn luôn giúp đỡ tớ, nếu không có cậu tớ cũng sẽ không..."
"Được rồi, đừng nói nữa." Sợ Dương Yến nói tiếp cũng sẽ đem mình khóc mất, Lâm Thanh Dung ngăn lại: "Nam Thành nhỏ như vậy, phải tới chỗ nào thì anh ta mới không tìm được tớ đây?"
"Yên tâm, chỗ này anh ta tuyệt đối không tìm ra được." Khóe miệng Dương Yến lộ ra một nụ cười lạnh.
Hai mươi mấy phút sau, xe đến Hành Thủy.
"Chỗ mà cậu nói là rất tốt là chỗ này sao?" Lâm Thanh Dung thấy Dương Yến dẫn cô ấy trở về nhà trọ này thì sợ ngây người: "Nếu anh ta phát hiện ra tớ biến mất chắc chắn sẽ tới chỗ này tìm tớ trước tiên. "
Dương Yến dẫn cô ấy đi về hướng nhà trọ, vừa đi vừa nói: "Tớ cũng không nói là chúng ta ở nhà trọ."
"..."
Chờ thang máy dừng lại ở một tầng lầu, đi đến trước cửa nhà trọ của Tưởng Song Kỳ, Dương Yến mới nhấn chuông cửa.
Rất nhanh cửa liền mở ra.
"Cô Dương?" Dì Lâm ra mở cửa nhìn thấy Dương Yến tới vào lúc này nên ít nhiều có chút kinh ngạc: "Hôm nay cô không đi làm à? Ôi, vị này là..."
Dương Yến cười nói: "Đây là bạn của tôi, Kỳ Kỳ đâu?"
"Cô Kỳ Kỳ đang ở phòng bếp!" Dì Lâm mời hai người vào nhà, vừa đi vừa bất đắc dĩ nói: "Cô ấy rất thích bánh bích quy lần trước cô làm, chê tôi làm ăn không ngon nên tự mình đi làm rồi."
Lâm Thanh Dung đi theo Dương Yến vào nhà, một hồi lâu mới hoàn hồn, cô ấy tới gần thấp giọng nói: "Cậu để cho tớ ở chỗ của Kỳ Kỳ à? Cậu cũng không phải không biết Lục Văn Thù là anh tư của cô ấy."
Dương Yến vỗ vỗ vai của cô ấy: "Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, tin tớ đi."
Thấy cô có lòng tin như vậy, Lâm Thanh Dung gật đầu nghe theo Dương Yến.
Tưởng Song Kỳ nghe thấy Dương Yến tới đây nên dừng tay lại, hào hứng từ phòng bếp chạy ra: "Chị Dương Yến, chị mau xuống làm bánh bích quy cho em ăn đi, em rất thích ăn bánh bích quy lần trước chị làm, dì Lâm làm cũng không ngon."
"Được, lát nữa chị làm cho em." Dương Yến nói xong liền đem tạp dề trên người cô ta lấy xuống: "Em muốn ăn gì thì cứ nói với chị, đừng tự mình làm, dễ bị thương."
Tưởng Song Kỳ cười hì hì nói: "Không phải sợ chị bận bịu công việc sao, nên em cũng không dám làm phiền chị."
Ánh mắt cô ta thoáng nhìn qua, nhìn thấy Lâm Thanh Dung đứng ở sau lưng Dương Yến, đôi mắt liền trừng lớn: "Chị dâu tư, sao chị cũng tới đây? Chị, sao chị lại gầy như vậy..."
Lâm Thanh Dung nhìn cô ta miễn cưỡng cười cười.
"Cô ấy và anh tư của em đã chia tay từ lâu rồi." Dương Yến đem Tưởng Song Kỳ kéo qua, thấp giọng nói với cô ta: "Thân thể chị Thanh Dung của em không tốt, cho nên chị muốn để cô ấy ở chỗ em một thời gian ngắn được không."
Tưởng Song Kỳ gật đầu, dứt khoát đồng ý: "Được chứ, dù sao em ở nhà một mình cũng rất chán, em muốn đi quay phim nhưng anh Nghị bảo em ở nhà nghỉ ngơi thêm môt thời gian nữa, không cho em đi."
Trong lời nói mang theo nồng đậm ấm ức.
Cô ta ở nhà ngây ngốc cũng đã mấy tháng, mặc dù muốn cái gì có cái đó nhưng lại cảm thấy rất nhàm chán, cảm giác giống như đang ngồi trong nhà tù vậy.
Trong lòng Dương Yến đau xót vuốt ve mái tóc mềm mại của cô ta, miễn cưỡng cười: "Anh ấy cũng chỉ lo lắng cho em mà thôi, em chịu khó chờ thêm một thời gian nữa, sau này chị sẽ dẫn em ra nước ngoài chơi có được không?"
Tưởng Song Kỳ ừ một tiếng một tiếng lại lặng lẽ hỏi: "Chị Dương Yến, chị và anh Nghị lúc nào mới làm lành với nhau vậy?"
"Chị đi làm bánh bích quy cho em." Dương Yến lảng sang chuyện khác: "ĂnTuyết Mị Nương không?"
"Ăn ăn ăn!" Tưởng Song Kỳ thành công bị Dương Yến kéo sang chuyện khác.
Đợi sau khi cô ta hoàn hồn lại, Dương Yến đã gọi dì Lâm đi phòng bếp rồi.
Tưởng Song Kỳ muốn đi qua hỏi cho rõ ràng, Lâm Thanh Dung lại vừa hay tới ngăn lại: "Phòng bếp nhiều khói, chúng ta xem tivi đi."
"..."
Bận rộn trong phòng bếp, Dương Yến tranh thủ đem chuyện Lâm Thanh Dung muốn ở tạm chỗ này nói cho dì Lâm biết.
Đem Lục Văn Thù miêu tả thành một tên đàn ông cặn bã tội ác tày trời để lôi kéo sự đồng tình của dì Lâm, để dì Lâm đừng đem chuyện Lâm Thanh Dung ở đây nói cho bất kỳ người nào, Phương Tinh Nghị cũng không được.
"Cô ấy đang mang thai mà lại bị dày vò tới mức gầy như vậy, thật sự là quá chà đạp người ta mà!" Dì Lâm vừa mới gặp Lâm Thanh Dung, thấy cô ấy gầy gò nhỏ bé khiến cho người khác phải đau lòng.
Lời nói của Dương Yến cũng có mấy phần khoa trương nhưng dì Lâm lại tin hoàn toàn.
Dì Lâm nói dì ấy cũng có con dâu nên biết phụ nữ mang thai phải chịu nhiều vất vả, dì ấy sẽ chăm sóc Lâm Thanh Dung thật tốt, việc này sẽ không nói cho bất kỳ người nào, đề phòng Lục Văn Thù sẽ đến đây.
Thấy dì Lâm nói như vậy, Dương Yến cũng an tâm.
Dương Yến làm rất nhiều bánh bích quy và Tuyết Mị Nương, còn chuẩn bị một bữa tối vô cùng phong phú.
Lúc ăn cơm, Lâm Thanh Dung lặng lẽ hỏi Dương Yến: "Kỳ Kỳ và Thường Phúc thế nào? Tớ hỏi chuyện của cô ta và Thường Phúc, vậy mà cô ta lại hỏi tớ Thường Phúc là ai."
"Lần trước cô ta quay phim bị ngã đập đầu xuống đất." Dương Yến thấp giọng nói: "Cho nên..."
Tiểu tiên nữ đang mang thai đứa nhỏ đã khổ như vậy, Dương Yến sợ nói ra cô ấy sẽ tự trách nên vẫn quyết định không nói cho cô ấy biết.
Lâm Thanh Dung ngơ ngẩn: "Mất, mất trí nhớ?"
"Ừm, vừa đúng mất đi đoạn ký ức giữa cô ta và Thường Phúc lúc yêu nhau kia."
"Không trách được Tổng giám đốc Phương lại không cho cô ta đi quay phim." Lâm Thanh Dung không biết đây là Dương Yến nói dối, lại hỏi: "Không phải anh Yến rất giỏi à? Anh ta không có cách nào sao?"
Dương Yến bất đắc dĩ nói: "Yến Cảnh Niên người ta là nhà nghiên cứu khoa học chứ không phải bác sĩ, hai cái này khác nhau rất lớn."
"Lúc trước anh ta đã khám cho tớ, còn kê đơn thuốc cho tớ nữa nên tớ vẫn cho anh ta là bác sĩ."
"... Anh ta đã khám cho cậu?"
Lâm Thanh Dung ừ một tiếng: "Trước đó thân thể không tốt anh ta có đến khám cho tớ, sau khi tớ mang thai anh Yến lại gọi một bác sĩ khác đến điều trị cho tớ."
Sắc mặt Dương Yến dần dần âm trầm xuống, cắn răng mắng: "Mẹ nhà nó, anh ta và Lục Văn Thù quả thật là anh em tốt, vậy mà không đem tình hình của cậu nói cho tớ, cũng không giúp cậu!"
"Tính khí của Lục Văn Thù lúc không chắc đoán chừng anh ta cũng không biết nên làm thế nào, cũng sợ liên lụy tới cậu." Lâm Thanh Dung phân tích nói: "Đừng nghĩ những chuyện này nữa, ăn cơm ăn cơm..."
Lâm Thanh Dung mới ăn vài miếng liền cảm thấy buồn nôn, vội vàng chạy tới toilet.
Tưởng Song Kỳ quan sát bên đó, hỏi Dương Yến: "Chị Dương Yến, chị Thanh Dung làm sao vậy, không khỏe sao?"
"Ừm, cô ấy hơi không thoải mái."
Dương Yến nghĩ đến thân hình gầy gò kia của Lâm Thanh Dung, đau lòng nhưng không giúp gì được, chỉ biết thở dài ở trong lòng.
Lúc cô mới mang thai nôn nghén cũng rất nghiêm trọng, nhưng cũng không giống Lâm Thanh Dung như thế này, gầy đến mức như vậy, ăn một chút cũng không được.
Không biết đứa nhỏ có thể giữ được hay không nữa.
Sau khi cơm nước xong xuôi và sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, hơn tám giờ, Dương Yến liền rời đi.
Cô lái xe tới ATM của chung cư gần đó rút một ít tiền, sau khi trở lại nhà mình liền tới ban quản lý khu nhà nói mình bị trộm mất một chiếc nhẫn kim cương Van Cleef & Arpels.
Ban quản lý khu nhà thấy chuyện lớn như vậy liền gọi điện thoại báo quản lý tới xử lý cho Dương Yến.
Người giúp việc nghĩ Lục Văn Thù đang đi công tác đoán chừng là thật sự đang bận, với lại cô ta cũng đã được Dương Yến cho xem qua ảnh chụp chung, chần chờ một lát liền trả điện thoại di động lại cho Dương Yến: "Lát nữa mọi người có về ăn cơm chiều không?"
"Ừm, chuẩn bị đi!"
Dương Yến liền lôi kéo Lâm Thanh Dung rời khỏi biệt thự.
Chờ xe đi rồi, Lâm Thanh Dung nhìn biệt thự dần dần khuất xa, trong lòng tuôn ra một loại cảm giác khó chịu không cách nào hình dung được.
Cô ấy cho là mình sẽ ở đây mãi mãi, mỗi ngày thảnh thơi đọc sách, thấp thỏm lo lắng chờ ngày bảo bảo từ trong bụng ra, chưa từng nghĩ tới muốn rời khỏi nơi này.
Hôm nay, cô ấy đã ra khỏi đó.
"Đừng nghĩ tới mấy chuyện không tốt kia nữa." Dương Yến lấy một chai nước ném cho cô ấy: "Uống chút nước đi, miệng cậu khô nứt ra rồi kìa. Tớ nhất định sẽ lo cho cậu và bảo bảo thật tốt."
Lâm Thanh Dung vội vàng đón lấy chai nước, nhìn Dương Yến, trong lòng hơi ấm áp: "Ni Ni, cám ơn cậu."
"Là tớ nên cám ơn cậu mới đúng." Giọng Dương Yến hơi nghẹn ngào, cố nén: "Lần trước sau khi tớ ra nước ngoài cậu vẫn luôn giúp đỡ tớ, nếu không có cậu tớ cũng sẽ không..."
"Được rồi, đừng nói nữa." Sợ Dương Yến nói tiếp cũng sẽ đem mình khóc mất, Lâm Thanh Dung ngăn lại: "Nam Thành nhỏ như vậy, phải tới chỗ nào thì anh ta mới không tìm được tớ đây?"
"Yên tâm, chỗ này anh ta tuyệt đối không tìm ra được." Khóe miệng Dương Yến lộ ra một nụ cười lạnh.
Hai mươi mấy phút sau, xe đến Hành Thủy.
"Chỗ mà cậu nói là rất tốt là chỗ này sao?" Lâm Thanh Dung thấy Dương Yến dẫn cô ấy trở về nhà trọ này thì sợ ngây người: "Nếu anh ta phát hiện ra tớ biến mất chắc chắn sẽ tới chỗ này tìm tớ trước tiên. "
Dương Yến dẫn cô ấy đi về hướng nhà trọ, vừa đi vừa nói: "Tớ cũng không nói là chúng ta ở nhà trọ."
"..."
Chờ thang máy dừng lại ở một tầng lầu, đi đến trước cửa nhà trọ của Tưởng Song Kỳ, Dương Yến mới nhấn chuông cửa.
Rất nhanh cửa liền mở ra.
"Cô Dương?" Dì Lâm ra mở cửa nhìn thấy Dương Yến tới vào lúc này nên ít nhiều có chút kinh ngạc: "Hôm nay cô không đi làm à? Ôi, vị này là..."
Dương Yến cười nói: "Đây là bạn của tôi, Kỳ Kỳ đâu?"
"Cô Kỳ Kỳ đang ở phòng bếp!" Dì Lâm mời hai người vào nhà, vừa đi vừa bất đắc dĩ nói: "Cô ấy rất thích bánh bích quy lần trước cô làm, chê tôi làm ăn không ngon nên tự mình đi làm rồi."
Lâm Thanh Dung đi theo Dương Yến vào nhà, một hồi lâu mới hoàn hồn, cô ấy tới gần thấp giọng nói: "Cậu để cho tớ ở chỗ của Kỳ Kỳ à? Cậu cũng không phải không biết Lục Văn Thù là anh tư của cô ấy."
Dương Yến vỗ vỗ vai của cô ấy: "Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, tin tớ đi."
Thấy cô có lòng tin như vậy, Lâm Thanh Dung gật đầu nghe theo Dương Yến.
Tưởng Song Kỳ nghe thấy Dương Yến tới đây nên dừng tay lại, hào hứng từ phòng bếp chạy ra: "Chị Dương Yến, chị mau xuống làm bánh bích quy cho em ăn đi, em rất thích ăn bánh bích quy lần trước chị làm, dì Lâm làm cũng không ngon."
"Được, lát nữa chị làm cho em." Dương Yến nói xong liền đem tạp dề trên người cô ta lấy xuống: "Em muốn ăn gì thì cứ nói với chị, đừng tự mình làm, dễ bị thương."
Tưởng Song Kỳ cười hì hì nói: "Không phải sợ chị bận bịu công việc sao, nên em cũng không dám làm phiền chị."
Ánh mắt cô ta thoáng nhìn qua, nhìn thấy Lâm Thanh Dung đứng ở sau lưng Dương Yến, đôi mắt liền trừng lớn: "Chị dâu tư, sao chị cũng tới đây? Chị, sao chị lại gầy như vậy..."
Lâm Thanh Dung nhìn cô ta miễn cưỡng cười cười.
"Cô ấy và anh tư của em đã chia tay từ lâu rồi." Dương Yến đem Tưởng Song Kỳ kéo qua, thấp giọng nói với cô ta: "Thân thể chị Thanh Dung của em không tốt, cho nên chị muốn để cô ấy ở chỗ em một thời gian ngắn được không."
Tưởng Song Kỳ gật đầu, dứt khoát đồng ý: "Được chứ, dù sao em ở nhà một mình cũng rất chán, em muốn đi quay phim nhưng anh Nghị bảo em ở nhà nghỉ ngơi thêm môt thời gian nữa, không cho em đi."
Trong lời nói mang theo nồng đậm ấm ức.
Cô ta ở nhà ngây ngốc cũng đã mấy tháng, mặc dù muốn cái gì có cái đó nhưng lại cảm thấy rất nhàm chán, cảm giác giống như đang ngồi trong nhà tù vậy.
Trong lòng Dương Yến đau xót vuốt ve mái tóc mềm mại của cô ta, miễn cưỡng cười: "Anh ấy cũng chỉ lo lắng cho em mà thôi, em chịu khó chờ thêm một thời gian nữa, sau này chị sẽ dẫn em ra nước ngoài chơi có được không?"
Tưởng Song Kỳ ừ một tiếng một tiếng lại lặng lẽ hỏi: "Chị Dương Yến, chị và anh Nghị lúc nào mới làm lành với nhau vậy?"
"Chị đi làm bánh bích quy cho em." Dương Yến lảng sang chuyện khác: "ĂnTuyết Mị Nương không?"
"Ăn ăn ăn!" Tưởng Song Kỳ thành công bị Dương Yến kéo sang chuyện khác.
Đợi sau khi cô ta hoàn hồn lại, Dương Yến đã gọi dì Lâm đi phòng bếp rồi.
Tưởng Song Kỳ muốn đi qua hỏi cho rõ ràng, Lâm Thanh Dung lại vừa hay tới ngăn lại: "Phòng bếp nhiều khói, chúng ta xem tivi đi."
"..."
Bận rộn trong phòng bếp, Dương Yến tranh thủ đem chuyện Lâm Thanh Dung muốn ở tạm chỗ này nói cho dì Lâm biết.
Đem Lục Văn Thù miêu tả thành một tên đàn ông cặn bã tội ác tày trời để lôi kéo sự đồng tình của dì Lâm, để dì Lâm đừng đem chuyện Lâm Thanh Dung ở đây nói cho bất kỳ người nào, Phương Tinh Nghị cũng không được.
"Cô ấy đang mang thai mà lại bị dày vò tới mức gầy như vậy, thật sự là quá chà đạp người ta mà!" Dì Lâm vừa mới gặp Lâm Thanh Dung, thấy cô ấy gầy gò nhỏ bé khiến cho người khác phải đau lòng.
Lời nói của Dương Yến cũng có mấy phần khoa trương nhưng dì Lâm lại tin hoàn toàn.
Dì Lâm nói dì ấy cũng có con dâu nên biết phụ nữ mang thai phải chịu nhiều vất vả, dì ấy sẽ chăm sóc Lâm Thanh Dung thật tốt, việc này sẽ không nói cho bất kỳ người nào, đề phòng Lục Văn Thù sẽ đến đây.
Thấy dì Lâm nói như vậy, Dương Yến cũng an tâm.
Dương Yến làm rất nhiều bánh bích quy và Tuyết Mị Nương, còn chuẩn bị một bữa tối vô cùng phong phú.
Lúc ăn cơm, Lâm Thanh Dung lặng lẽ hỏi Dương Yến: "Kỳ Kỳ và Thường Phúc thế nào? Tớ hỏi chuyện của cô ta và Thường Phúc, vậy mà cô ta lại hỏi tớ Thường Phúc là ai."
"Lần trước cô ta quay phim bị ngã đập đầu xuống đất." Dương Yến thấp giọng nói: "Cho nên..."
Tiểu tiên nữ đang mang thai đứa nhỏ đã khổ như vậy, Dương Yến sợ nói ra cô ấy sẽ tự trách nên vẫn quyết định không nói cho cô ấy biết.
Lâm Thanh Dung ngơ ngẩn: "Mất, mất trí nhớ?"
"Ừm, vừa đúng mất đi đoạn ký ức giữa cô ta và Thường Phúc lúc yêu nhau kia."
"Không trách được Tổng giám đốc Phương lại không cho cô ta đi quay phim." Lâm Thanh Dung không biết đây là Dương Yến nói dối, lại hỏi: "Không phải anh Yến rất giỏi à? Anh ta không có cách nào sao?"
Dương Yến bất đắc dĩ nói: "Yến Cảnh Niên người ta là nhà nghiên cứu khoa học chứ không phải bác sĩ, hai cái này khác nhau rất lớn."
"Lúc trước anh ta đã khám cho tớ, còn kê đơn thuốc cho tớ nữa nên tớ vẫn cho anh ta là bác sĩ."
"... Anh ta đã khám cho cậu?"
Lâm Thanh Dung ừ một tiếng: "Trước đó thân thể không tốt anh ta có đến khám cho tớ, sau khi tớ mang thai anh Yến lại gọi một bác sĩ khác đến điều trị cho tớ."
Sắc mặt Dương Yến dần dần âm trầm xuống, cắn răng mắng: "Mẹ nhà nó, anh ta và Lục Văn Thù quả thật là anh em tốt, vậy mà không đem tình hình của cậu nói cho tớ, cũng không giúp cậu!"
"Tính khí của Lục Văn Thù lúc không chắc đoán chừng anh ta cũng không biết nên làm thế nào, cũng sợ liên lụy tới cậu." Lâm Thanh Dung phân tích nói: "Đừng nghĩ những chuyện này nữa, ăn cơm ăn cơm..."
Lâm Thanh Dung mới ăn vài miếng liền cảm thấy buồn nôn, vội vàng chạy tới toilet.
Tưởng Song Kỳ quan sát bên đó, hỏi Dương Yến: "Chị Dương Yến, chị Thanh Dung làm sao vậy, không khỏe sao?"
"Ừm, cô ấy hơi không thoải mái."
Dương Yến nghĩ đến thân hình gầy gò kia của Lâm Thanh Dung, đau lòng nhưng không giúp gì được, chỉ biết thở dài ở trong lòng.
Lúc cô mới mang thai nôn nghén cũng rất nghiêm trọng, nhưng cũng không giống Lâm Thanh Dung như thế này, gầy đến mức như vậy, ăn một chút cũng không được.
Không biết đứa nhỏ có thể giữ được hay không nữa.
Sau khi cơm nước xong xuôi và sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, hơn tám giờ, Dương Yến liền rời đi.
Cô lái xe tới ATM của chung cư gần đó rút một ít tiền, sau khi trở lại nhà mình liền tới ban quản lý khu nhà nói mình bị trộm mất một chiếc nhẫn kim cương Van Cleef & Arpels.
Ban quản lý khu nhà thấy chuyện lớn như vậy liền gọi điện thoại báo quản lý tới xử lý cho Dương Yến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.