Nam Thần Nhà Tôi

Chương 426: Vậy tôi đi, cô dương làm sao về?

Thất Thất

16/07/2020

Phương Tinh Nghị nhìn người phụ nữ trước mặt, khóc đến đỏ cả mắt, cực kỳ tủi thân, giống như ai bắt nạt cô.

Hai người đứng trước cửa giằng co mười mấy giây.

Cuối cùng Phương Tinh Nghị che dù đi xuống lầu, lấy ra xấp tiền đưa cho trợ lý Tư, bất đắc dĩ nói: "Lái xe ra ngoài xem một chút, ở đâu có bán bánh bao đậu hủ, mua một xửng về."

"A?" Trợ lý Tư đứng đơ ở đó, kinh ngạc nhìn ông chủ nhà mình: "Mua, mua bánh bao?"

Người đàn ông xụ mặt: "Lời tôi nói khó nghe vậy sao?"

Trợ lý Tư liếc một cái Dương Yến đang đứng ở cửa, thấy cô rụt rụt vai, ngay lập tức đoán được cái gì: "Giám đốc Phương, anh mở cửa đưa mèo cho cô Dương, trên đường tôi đưa cô Dương về, nhìn thấy chỗ nào có bán bánh bao thì ghé vào, như vậy sẽ tiện hơn. Ngày mưa thế này, lại trễ rồi, tôi thật sự không biết chỗ nào có bán bánh bao đậu hủ."

"Cậu không biết đi tìm?"

"Như vậy rất phiền phức, đợi tôi mua về, bánh bao có lẽ cũng nguội rồi."

"..."

"Giám đốc Phương, anh mau đi mở cửa, tôi ở đây đợi."

Phương Tinh Nghị âm trầm nhìn trợ lý Tư một cái, nhét xấp tiền vào tay anh ta: "Đi mua bánh bao đậu hủ, không mua được thì cậu chuẩn bị thu dọn hành lý đi New York một năm."

Khí thế, rất dọa người.

"Tôi đi đây!" Da đầu trợ lý Tư tê rần, cầm tiền thoăn thoắt lái xe đi mua bánh bao.

Ai, chức trợ lý này thật không dễ làm!

Sau khi thấy trợ lý Tư lái xe rời đi, Phương Tinh Nghị mới quay lại.

Thấy người phụ nữ còn đang thút tha thút thít, giống mình mình bắt nạt cô rất hung dữ thì bất giác đau đầu.

Anh bất đắc dĩ nói: "Đã kêu trợ lý Tư lái xe đi mua rồi, đừng khóc nữa, chỉ một xửng bánh báo đậu hủ thôi mà."

Quen biết người phụ nữa này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh thấy cô tủi thân như vậy, khóc dữ như vậy.

Khóc ăn được quýt khóc, không ăn được bánh bao đậu hủ cũng khóc, nước mắt không tốn tiền sao?

Nghe nói, Dương Yến mở đôi mắt đỏ hồng nhìn anh, trong lòng càng tủi thân hơn: "Anh có ý gì, anh nói em lý sự cùn? Không phải em muốn mình kén ăn như vậy, anh dựa vào cái gì nói em như vậy!"

"Anh không nói vậy."



"Anh chính là muốn nói vậy! Biểu cảm này của anh với lời nói đó, chính là đang nói em lý sự cùn." Dương Yến khóc càng dữ dội: "Mấy trái quýt mà thôi, sao anh không mua cho em?"

"Anh không biết em cho người gọi điện đến vườn trái cây." Phương Tinh Nghị ôn hòa giải thích cho cô, tiện tay lấy thẻ ra vào quẹt lên cửa: "Vào trước đã, bên ngoài lạnh."

Dương Yến chất vấn: "Vậy sao anh lại cho trợ lý của em vào blacklist?"

"..."

Phương Tinh Nghị sống đến già như vậy, mỗi lần khốn đốn nhất, đều là do người phụ nữ này ép, đơn giản không có cách nào với cô.

Anh đẩy cửa, ánh mắt yếu ớt vẫn nhìn trên người Dương Yến: "Nếu em còn không vào, anh sẽ mặc kệ em, anh còn phải gọi điện kêu người ta không cần mang quýt tới, kêu trợ lý Tư không cần mua bánh bao đậu hủ, trực tiếp quay về."

Dương Yến thành công bị lời của anh dọa sợ, buồn bực không nói xoay người vào nhà.

Trong mắt Phương Tinh Nghị lóe lên ý cười bất đắc dĩ, trong lòng nói nếu biết có hiệu quả, thì anh đã sớm dùng chiêu này.

Lúc đổi giày ở tiền sảnh, ánh mắt Dương Yến như rada nhìn khắp nơi, trong đầu đã hiện lên giày cao gót, dép lê của phụ nữ, vân vân, trong lòng cực kỳ căng thẳng.

Anh có từng dẫn người phụ nữ khác đến không?

Tuy nhiên nhìn một vòng, Dương Yến thậm chí kéo tủ giày ra xem, cũng không nhìn thấy giày của phụ nữ, chỉ có một đôi dép cho khách, dép nữ màu xanh nhạt số 37.

Thấy đôi dép lê này là đôi trước đây mình mang, trong lòng Dương Yến nhẹ nhõm.

Cô thay đôi dép đó, vừa đến phòng khách, đã nhìn thấy một cục trăng trắng chạy về phía mình, sau đó giống như đụng trúng cô, ngã lên dép cô.

Dương Yến định thần, cúi đầu nhìn, mới phát hiện là một con mèo Ragdoll lông mềm mại, lúc cọ vào dép thì quay người dùng đôi mắt màu lam nhìn cô, thục nữ kêu meo một tiếng.

"Trời à, mới mấy tháng, cưng lớn nhanh quá rồi đi?" Dương Yến quỳ xuống sờ Ragdoll, nhớ tới lúc mình đi nó vẫn còn nho nhỏ, chỉ thoáng chốc đã lớn không ngờ.

Nhìn thấy mẻo Ragdoll đáng yêu mềm mại như vậy, Dương Yến không nhìn được ôm vào lòng vuốt ve, nựng nịu.

Còn chưa nựng được vài cái, một con chó chăn cừu Đức cao lớn uy thế đã xông tới trước mặt Dương Yến, không sủa, chỉ nhìn cô hưng phẫn vẫy đuôi, còn dùng đầu cọ cọ chân cô.

"Hi, lâu rồi không gặp." Dương Yến cũng sờ sờ đầu chó chăn cừu, trêu ghẹo: "Mấy tháng thôi, thân hình hung mãnh của cưng cũng sắp đuổi kịp chó cha rồi."

Đúng lúc thấy Phương Tinh Nghị đi tới, nghe thấy Dương Yến nói vậy, anh cong môi: "Hai tuần có thể ăn hết một túi 2kg thức ăn cho chó, còn có các loại đồ hộp dinh dưỡng, con người ăn mấy thứ đó cũng lớn nhanh."

Sau khi chó chăn cừu nhìn thấy Phương Tinh Nghị, hưng phấn sủa gâu gâu, vừa chạy vừa nhảy quanh anh.

Sắc mặt Phương Tinh Nghị khẽ thay đổi.

Dù ở cùng mấy tháng, nuôi lớn chó chăn cừu, nhưng anh vẫn không thích ứng loại vật nuôi này đến quá gần mình.



Anh phất phất tay, ánh mắt nghiêm túc nhìn chó chăn cừu một cái.

Dương Yến nhìn thấy chó chăn cừu tiu nghỉu cụp đuôi xuống, lùi về sau mấy bước, thì cạn lời: "Dù gì cũng là chó anh nuôi, anh đừng làm bộ dạng như đối với nhân viên công ty để đối với nó có được không? Anh xem nó sợ anh rồi."

Cô ôm mèo Ragdoll ngồi xuống sofa, nói với chó chăn cừu: "Chiêu Tài tới đây, chị thương em!"

Chó chăn cừu giống như nghe hiểu lời cô nói, lắc đuôi chạy về phía Dương Yến.

Dương Yến nhặt một quả bóng trên thảm, dùng sức ném về phía hồ bơi ngoài trời, chó chăn cừu lập tức đuổi theo, gặm được quả cầu thì chạy về đưa cho Dương Yến, Dương Yến lại ném đi.

Phương Tinh Nghị đến tủ lạnh lấy soda, quay lại thì thấy Dương Yến và chó chăn cừu chơi tới đến là vui vẻ, mà mèo Ragdoll trắng lại nhu thuận nằm trên chân cô, tất cả có vẻ tốt đẹp như vậy.

Anh đứng đó không đi về phía trước, uống một ngụm soda, ánh mắt nhìn về phía Dương Yến.

Nhìn động tác biên độ lớn của người phụ nữ, tóc sau tai rũ xuống, dán lên gò má hồng của cô, nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của cô, nghe tiếng cười nhàn nhạt của cô, hình bóng cô trong lòng anh lại càng rõ ràng.

Anh thậm chí đang nghĩ, nếu có con, cô cũng sẽ ôn nhu như vậy chơi cùng chúng.

Lúc những đứa bé tranh cãi vì giành đồ chơi, cô sẽ tới trừng anh, kêu anh đừng đứng đó nhìn, nhanh chóng tới giúp đỡ.

Nghĩ tới những chuyện xa xôi đó, lồng ngực người đàn ông lại nóng lên.

Anh đột nhiên hiểu ra, ban đầu kiên trì như vậy muốn tìm được thân thế của mình là vì anh thiếu tình yêu thương.

Mà phần tình yêu này, bây giờ cũng có thể dùng để yêu thương người khác, dùng đứa nhỏ đến đến bù đáp.

Phương Tinh Nghị chìm trong suy nghĩ, mơ hồ nghe thấy Dương Yến kêu một tiếng, thấy cô sờ mèo Ragdoll trên chân, tức giận nói: "Đứa nhỏ xấu xa này đừng đá, nếu không sẽ bị giận đó!"

Con mèo Ragdoll này không phải rất ngoan sao? Sống cùng anh lâu như vậy cũng chưa từng đá anh.

Sợ mèo Ragdoll cào trúng Dương Yến, Phương Tinh Nghị buông ly nước xuống, đi nhanh tới, ôm mèo Ragdoll khỏi chân cô: "Em rời đi quá lâu, có lẽ nó sợ lạ, bị em ôm có chút căng thẳng nên mới đá em."

Dương Yến sững sờ một chút, sau đó gò má đỏ lên.

Mèo Ragdoll ở trên chân cô động cũng không động, là tụi bảo bảo đá cô, không biết có phải đói đến mức làm loạn không, không nghĩ tới anh hiểu lầm cho rằng mèo Ragdoll bắt nạt cô.

"Em đói rồi, có đồ ăn vặt không?" Ngữ khí Dương Yến tự nhiên chuyển dời đề tài.

"Anh đi tìm xem."

Phương Tinh Nghị rất ít khi ăn ở nhà, định kỳ sẽ có người làm đến nhà dọn dẹp, chó mèo, còn có đồ dùng sinh hoạt đều là trợ lý Tư giúp anh xử lý, thật sự không biết có đồ ăn vặt không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Thần Nhà Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook