Chương 576: Về sau còn nói lời này nữa không?
Thất Thất
15/08/2020
Dương Yến không hề nghĩ ngợi trả lời ngay: “Thì thôi miên cho em đó, nếu em quên anh rồi thì sẽ không phiền lòng nữa.”
Không khí lập tức đông cứng lại.
Sau khi Dương Yến phát hiện mình nói gì, hối hận không thôi, vừa định che giấu, lòng bàn tay khô ráo giữ lấy ót cô, bờ môi mát lạnh của người đàn ông dán lên môi cô.
Cạy mở môi của cô ra, hôn sâu xuống, hùng hùng hổ hổ.
Dương Yến bị hôn như vậy, cơ thể không nhịn được co về phía sau, lại vẫn cứ bị cánh tay của anh giam cầm.
Lòng bàn tay chạm vào lồng ngực người đàn ông, dường như bị thiếu dưỡng khí.
Sau khi dạy bảo người phụ nữ này xong, Phương Tinh Nghị mới buông đôi môi ra, đôi mắt âm trầm đáng sợ, những lời mắng chửi mà Dương Yến đã chuẩn bị xong không thể thốt ra, cắn môi có chút sợ hãi.
Phương Tinh Nghị hỏi: “Sau này còn nói lời này nữa không? Hả?”
Dương Yến trừng anh, lại sợ hãi vội lắc đầu, giọng điệu nhỏ nhẹ: “Không, không nói.”
Mấy giây sau vẫn bị người đàn ông ôm, Dương Yến tức không nhịn nổi, ỷ vào mình đang mang thai, ngang bướng: “Anh tránh ra, đè vào bụng rồi, em khó chịu!”
Phương Tinh Nghị lập tức buông tay, nhìn xuống bụng cô: “Còn khó chịu không?”
“Vẫn khó chịu!” Thấy chiêu này có hiệu quả, Dương Yến to gan hơn, lấy tay chọc anh: “Em cũng chỉ nói mấy câu mà thôi, anh tức cái gì chứ? Bắt nạt một người phụ nữ có thai có cảm giác thành công lắm à?”
Cô xoa eo, nằm trên ghế sofa giả bộ kêu, dường như khó chịu lắm, khiến cho Phương Tinh Nghị không dám cáu, còn phải dịu dàng dỗ dành cô.
Sau khi gọt xong một quả táo đặt lên đĩa hoa quả, Phương Tinh Nghị rút giấy ra lau: “Buổi trưa muốn ăn gì?”
“Kem!”
Phương Tinh Nghị ngẩng đầu nhìn cô, giả vờ như nghe không hiểu: “Thịt bò hầm?”
“Em nói là kem!” Dương Yến lặp lại một lần nữa.
Từ sau khi mang thai, cô rất ít ăn đồ ăn lạnh, loại như kem này thì lại càng ít.
Nhưng cô cảm thấy cả người nóng rực, muốn ăn kem cho đỡ thèm.
Dương Yến càng nghĩ càng thèm, đứng dậy khỏi ghế sofa: “Em nhớ lần trước Trường Bình mua không ít, vẫn còn nhỉ?”
Cô mở ngăn đông lạnh ra, nhìn thấy bên trong còn mấy cây kem, hai mắt sáng lên.
Dương Yến giơ tay ra muốn cầm lấy thì một bóng người đến ngăn cản, không chút khách khí đóng tủ lạnh lại.
Thân thể cao lớn che khuất toàn bộ tủ lạnh.
“Anh điên à!” Dương Yến trợn mắt nhìn người đàn ông, đẩy anh: “Em không ăn cơm trưa, ăn kem là được rồi.”
Mặc kệ cô đẩy thế nào, cơ thể Phương Tinh Nghị vẫn đứng bất động.
“Đừng nói đến kem, salad cũng không được ăn.” Phương Tinh Nghị dỗ dành cô: “Ngoan, ăn nhiều táo nhiều nho một chút, giữa trưa anh làm thịt bò hầm, chắc chắn em thích ăn.”
Dương Yến hơi nóng nảy, đi đi lại lại, muốn tìm cơ hội mở cửa tủ lạnh nhưng đều vô ích.
“Kỹ năng nấu nướng của anh không tốt, chắc chắn không ăn nổi.” Dương Yến muốn đả kích người đàn ông.
Phương Tinh Nghị lại không bị ảnh hưởng: “Cũng không phải lần đầu anh xuống bếp bị em ghét bỏ, nếu em không muốn ăn đồ anh làm, vậy anh đặt cơm trưa của Cẩm Thời Ký, hoặc là gọi dì Lâm đến làm.
Dương Yến nhìn anh, mong chờ duỗi một đầu ngón tay ra: “Chỉ ăn một cái, được không?”
“Không được.” Tại vấn đề này, Phương Tinh Nghị không mềm lòng: “Có ăn thịt bò hầm không?”
“...”
“Không nói anh coi như em đồng ý.” Phương Tinh Nghị tự quyết định.
Gọi điện thoại cho người ta mang nguyên liệu nấu ăn đến, nhân tiện gọi điện thoại cho Cẩm Thời Ký, mua củ sen xương sườn.
Giằng co mười phút, thấy người đàn ông không chịu nhường mình, Dương Yến lườm anh, trở về phòng khách vừa buồn bực ăn hoa quả vừa nhìn tài liệu công ty.
Sau khi Phương Tinh Nghị gọi điện thoại cho công nhân vệ sinh, bảo người ta hai tiếng nữa đến dọn dẹp.
Sau khi Dương Yến nghe thấy lập tức đứng bật dậy khỏi ghế sofa, cố ý đối đầu với người đàn ông: “Đợi lát nữa em buồn ngủ, công nhân vệ sinh đến, làm ầm em không ngủ được thì sao? Nếu như anh cảm thấy bẩn, tự em đi dọn.”
Nói xong lập tức vén ống tay áo màu trắng lên, muốn dọn dẹp nhà.
“Được rồi, không mời.” Phương Tinh Nghị ngăn cô lại, nhìn ban công dính đầy tro bụi, bất đắc dĩ nói: “Dù sao đồ ăn cũng chưa được đưa đến, để anh đi dọn dẹp vậy.”
Dương Yến lắc đầu: “Không được, sao có thể để anh làm, vẫn là mời người đến làm thôi.”
“Anh làm là được rồi, miễn cho người ta đến muộn, làm hỏng giấc ngủ của em.”
“Được thôi.” Dương Yến chậm rì đồng ý, ánh mắt gian xảo: “Vậy nhờ tổng giám đốc Phương giúp một tay.”
Đương nhiên Phương Tinh Nghị biết vì cô không được ăn kem nên đặc biệt trả thù mình, mỉm cười bất đắc dĩ.
Dương Yến thoải mái nằm trong ghế sofa, thỉnh thoảng ra bên ngoài nhìn, thấy người đàn ông mặc quần áo lao động đang dọn dẹp ban công, cầm ống nước phun xuống đất, chó chăn cừu Đức đang nhảy nhót vui mừng cạnh anh.
Cô cười trộm hai tiếng, cuối cùng trong lòng cũng thoải mái rồi.
Lại đợi thêm vài phút, thấy thời gian cũng được rồi, Dương Yến đứng dậy từ trong ghế sofa, đi về phía trước: “Quần áo em mua đưa đến rồi, em xuống dưới lấy.”
Phương Tinh Nghị lập tức quay đầu nhìn cô, muốn cởi găng tay ra: “Để anh đi.”
“Không cần, em đi là được rồi.” Dương Yến đã thay giày xong, mở cửa: “Mấy bộ quần áo mà thôi.”
Ra cửa, cô cố ra vẻ bình tĩnh bước đi.
Chờ sau khi tiến vào thang máy, ấn tầng dưới rồi nhìn chằm chằm vào số trên thang máy, hận không thể cho nó xuống dưới nhanh một chút, trong lòng tính toán cửa hàng cách đây không xa, mua kem xong vừa đi vừa ăn, khi về đến nơi là ăn xong rồi.
Lát nữa cô âm thầm vào nhà, Phương Tinh Nghị đang bận rộn quét dọn, chắc chắn sẽ không chú ý là cô không cầm đồ chuyển phát nhanh.
Kế hoạch quá chu toàn, hoàn mỹ khiến Dương Yến không nhịn được bật cười, nhỏ giọng tự khen: “Dương Yến mi đúng là thông minh quá!”
Sau khi rời khỏi căn hộ, đi theo đường nhỏ, ba phút sau Dương Yến đến một cửa hàng.
Trong tủ lạnh chứa đầy kem, đủ mọi loại vị, khiến Dương Yến nhìn thấy mà thèm.
Cô chọn một cây kem có nhân, vừa trả tiền xong đã vội vã bóc ra, cắn một miếng.
Cảm giác vừa lạnh vừa ngọt khiến toàn thân Dương Yến thoải mái, sung sướng hừ hừ.
Vừa quay người lại phát hiện người đàn ông vốn đang dọn dẹp nhà đứng tại nơi cách cô một trăm mét, sắc mặt nghiêm nghị.
Dương Yến bị dọa cho luống cuống, vội giấu kem ra sau lưng, cười ngây ngô với anh: “Việc kia, em đi lấy chuyển phát nhanh đi qua chỗ này, là kem tự chạy vào trong tay em.”
Phương Tinh Nghị đi đến, đứng trước mặt cô, vươn tay ra: “Đưa cho anh.”
“Không muốn...” Dương Yến chống cự, lùi lại phía sau, thương lượng với anh: “Anh xem bên ngoài nóng như vậy, kém tan nhanh lắm, em ăn cũng không lạnh lắm...”
“Bà Phương.” Sắc mặt người đàn ông ngày càng nghiêm túc, có dấu hiệu sắp tức giận: “Đưa kem cho anh.”
“...”
Thấy cô vẫn chậm chạp không đưa kem ra, Phương Tinh Nghị đưa tay muốn cướp.
Dương Yến vội vàng xoay người, há miệng cắn một phát hết quá nửa cây kem, còn lại đưa cho anh.
Trong miệng đầy kem lạnh buốt khiến Dương Yến run rẩy, nhưng vẫn nhất định muốn ăn.
Dương Yến khôn vặt chưa được hai giây đã bị người đàn ông hôn, đầu lưỡi quét qua khoang miệng cô, lấy mất miếng kem kia.
Cô choáng váng, chẹp chẹp bờ môi lành lạnh, trong miệng không còn cảm giác ngọt ngào, trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ.
Phương Tinh Nghị ăn kem, còn nhíu mày đánh giá: “Quá lạnh, lại ngọt, có gì ngon.”
“Phương Tinh Nghị...” Dương Yến tức giận mà bờ môi run run, thèm thuồng nhìn kem còn thừa trong tay anh: “Anh cho em, em ăn một miếng thôi được không?”
“Không được, em xem vừa rồi em cắn miếng kia to thế nào.” Phương Tinh Nghị nâng cao tay, không cho cô cầm: “Nếu anh không ăn giúp em, buổi chiều em sẽ bị tiêu chảy.”
Không khí lập tức đông cứng lại.
Sau khi Dương Yến phát hiện mình nói gì, hối hận không thôi, vừa định che giấu, lòng bàn tay khô ráo giữ lấy ót cô, bờ môi mát lạnh của người đàn ông dán lên môi cô.
Cạy mở môi của cô ra, hôn sâu xuống, hùng hùng hổ hổ.
Dương Yến bị hôn như vậy, cơ thể không nhịn được co về phía sau, lại vẫn cứ bị cánh tay của anh giam cầm.
Lòng bàn tay chạm vào lồng ngực người đàn ông, dường như bị thiếu dưỡng khí.
Sau khi dạy bảo người phụ nữ này xong, Phương Tinh Nghị mới buông đôi môi ra, đôi mắt âm trầm đáng sợ, những lời mắng chửi mà Dương Yến đã chuẩn bị xong không thể thốt ra, cắn môi có chút sợ hãi.
Phương Tinh Nghị hỏi: “Sau này còn nói lời này nữa không? Hả?”
Dương Yến trừng anh, lại sợ hãi vội lắc đầu, giọng điệu nhỏ nhẹ: “Không, không nói.”
Mấy giây sau vẫn bị người đàn ông ôm, Dương Yến tức không nhịn nổi, ỷ vào mình đang mang thai, ngang bướng: “Anh tránh ra, đè vào bụng rồi, em khó chịu!”
Phương Tinh Nghị lập tức buông tay, nhìn xuống bụng cô: “Còn khó chịu không?”
“Vẫn khó chịu!” Thấy chiêu này có hiệu quả, Dương Yến to gan hơn, lấy tay chọc anh: “Em cũng chỉ nói mấy câu mà thôi, anh tức cái gì chứ? Bắt nạt một người phụ nữ có thai có cảm giác thành công lắm à?”
Cô xoa eo, nằm trên ghế sofa giả bộ kêu, dường như khó chịu lắm, khiến cho Phương Tinh Nghị không dám cáu, còn phải dịu dàng dỗ dành cô.
Sau khi gọt xong một quả táo đặt lên đĩa hoa quả, Phương Tinh Nghị rút giấy ra lau: “Buổi trưa muốn ăn gì?”
“Kem!”
Phương Tinh Nghị ngẩng đầu nhìn cô, giả vờ như nghe không hiểu: “Thịt bò hầm?”
“Em nói là kem!” Dương Yến lặp lại một lần nữa.
Từ sau khi mang thai, cô rất ít ăn đồ ăn lạnh, loại như kem này thì lại càng ít.
Nhưng cô cảm thấy cả người nóng rực, muốn ăn kem cho đỡ thèm.
Dương Yến càng nghĩ càng thèm, đứng dậy khỏi ghế sofa: “Em nhớ lần trước Trường Bình mua không ít, vẫn còn nhỉ?”
Cô mở ngăn đông lạnh ra, nhìn thấy bên trong còn mấy cây kem, hai mắt sáng lên.
Dương Yến giơ tay ra muốn cầm lấy thì một bóng người đến ngăn cản, không chút khách khí đóng tủ lạnh lại.
Thân thể cao lớn che khuất toàn bộ tủ lạnh.
“Anh điên à!” Dương Yến trợn mắt nhìn người đàn ông, đẩy anh: “Em không ăn cơm trưa, ăn kem là được rồi.”
Mặc kệ cô đẩy thế nào, cơ thể Phương Tinh Nghị vẫn đứng bất động.
“Đừng nói đến kem, salad cũng không được ăn.” Phương Tinh Nghị dỗ dành cô: “Ngoan, ăn nhiều táo nhiều nho một chút, giữa trưa anh làm thịt bò hầm, chắc chắn em thích ăn.”
Dương Yến hơi nóng nảy, đi đi lại lại, muốn tìm cơ hội mở cửa tủ lạnh nhưng đều vô ích.
“Kỹ năng nấu nướng của anh không tốt, chắc chắn không ăn nổi.” Dương Yến muốn đả kích người đàn ông.
Phương Tinh Nghị lại không bị ảnh hưởng: “Cũng không phải lần đầu anh xuống bếp bị em ghét bỏ, nếu em không muốn ăn đồ anh làm, vậy anh đặt cơm trưa của Cẩm Thời Ký, hoặc là gọi dì Lâm đến làm.
Dương Yến nhìn anh, mong chờ duỗi một đầu ngón tay ra: “Chỉ ăn một cái, được không?”
“Không được.” Tại vấn đề này, Phương Tinh Nghị không mềm lòng: “Có ăn thịt bò hầm không?”
“...”
“Không nói anh coi như em đồng ý.” Phương Tinh Nghị tự quyết định.
Gọi điện thoại cho người ta mang nguyên liệu nấu ăn đến, nhân tiện gọi điện thoại cho Cẩm Thời Ký, mua củ sen xương sườn.
Giằng co mười phút, thấy người đàn ông không chịu nhường mình, Dương Yến lườm anh, trở về phòng khách vừa buồn bực ăn hoa quả vừa nhìn tài liệu công ty.
Sau khi Phương Tinh Nghị gọi điện thoại cho công nhân vệ sinh, bảo người ta hai tiếng nữa đến dọn dẹp.
Sau khi Dương Yến nghe thấy lập tức đứng bật dậy khỏi ghế sofa, cố ý đối đầu với người đàn ông: “Đợi lát nữa em buồn ngủ, công nhân vệ sinh đến, làm ầm em không ngủ được thì sao? Nếu như anh cảm thấy bẩn, tự em đi dọn.”
Nói xong lập tức vén ống tay áo màu trắng lên, muốn dọn dẹp nhà.
“Được rồi, không mời.” Phương Tinh Nghị ngăn cô lại, nhìn ban công dính đầy tro bụi, bất đắc dĩ nói: “Dù sao đồ ăn cũng chưa được đưa đến, để anh đi dọn dẹp vậy.”
Dương Yến lắc đầu: “Không được, sao có thể để anh làm, vẫn là mời người đến làm thôi.”
“Anh làm là được rồi, miễn cho người ta đến muộn, làm hỏng giấc ngủ của em.”
“Được thôi.” Dương Yến chậm rì đồng ý, ánh mắt gian xảo: “Vậy nhờ tổng giám đốc Phương giúp một tay.”
Đương nhiên Phương Tinh Nghị biết vì cô không được ăn kem nên đặc biệt trả thù mình, mỉm cười bất đắc dĩ.
Dương Yến thoải mái nằm trong ghế sofa, thỉnh thoảng ra bên ngoài nhìn, thấy người đàn ông mặc quần áo lao động đang dọn dẹp ban công, cầm ống nước phun xuống đất, chó chăn cừu Đức đang nhảy nhót vui mừng cạnh anh.
Cô cười trộm hai tiếng, cuối cùng trong lòng cũng thoải mái rồi.
Lại đợi thêm vài phút, thấy thời gian cũng được rồi, Dương Yến đứng dậy từ trong ghế sofa, đi về phía trước: “Quần áo em mua đưa đến rồi, em xuống dưới lấy.”
Phương Tinh Nghị lập tức quay đầu nhìn cô, muốn cởi găng tay ra: “Để anh đi.”
“Không cần, em đi là được rồi.” Dương Yến đã thay giày xong, mở cửa: “Mấy bộ quần áo mà thôi.”
Ra cửa, cô cố ra vẻ bình tĩnh bước đi.
Chờ sau khi tiến vào thang máy, ấn tầng dưới rồi nhìn chằm chằm vào số trên thang máy, hận không thể cho nó xuống dưới nhanh một chút, trong lòng tính toán cửa hàng cách đây không xa, mua kem xong vừa đi vừa ăn, khi về đến nơi là ăn xong rồi.
Lát nữa cô âm thầm vào nhà, Phương Tinh Nghị đang bận rộn quét dọn, chắc chắn sẽ không chú ý là cô không cầm đồ chuyển phát nhanh.
Kế hoạch quá chu toàn, hoàn mỹ khiến Dương Yến không nhịn được bật cười, nhỏ giọng tự khen: “Dương Yến mi đúng là thông minh quá!”
Sau khi rời khỏi căn hộ, đi theo đường nhỏ, ba phút sau Dương Yến đến một cửa hàng.
Trong tủ lạnh chứa đầy kem, đủ mọi loại vị, khiến Dương Yến nhìn thấy mà thèm.
Cô chọn một cây kem có nhân, vừa trả tiền xong đã vội vã bóc ra, cắn một miếng.
Cảm giác vừa lạnh vừa ngọt khiến toàn thân Dương Yến thoải mái, sung sướng hừ hừ.
Vừa quay người lại phát hiện người đàn ông vốn đang dọn dẹp nhà đứng tại nơi cách cô một trăm mét, sắc mặt nghiêm nghị.
Dương Yến bị dọa cho luống cuống, vội giấu kem ra sau lưng, cười ngây ngô với anh: “Việc kia, em đi lấy chuyển phát nhanh đi qua chỗ này, là kem tự chạy vào trong tay em.”
Phương Tinh Nghị đi đến, đứng trước mặt cô, vươn tay ra: “Đưa cho anh.”
“Không muốn...” Dương Yến chống cự, lùi lại phía sau, thương lượng với anh: “Anh xem bên ngoài nóng như vậy, kém tan nhanh lắm, em ăn cũng không lạnh lắm...”
“Bà Phương.” Sắc mặt người đàn ông ngày càng nghiêm túc, có dấu hiệu sắp tức giận: “Đưa kem cho anh.”
“...”
Thấy cô vẫn chậm chạp không đưa kem ra, Phương Tinh Nghị đưa tay muốn cướp.
Dương Yến vội vàng xoay người, há miệng cắn một phát hết quá nửa cây kem, còn lại đưa cho anh.
Trong miệng đầy kem lạnh buốt khiến Dương Yến run rẩy, nhưng vẫn nhất định muốn ăn.
Dương Yến khôn vặt chưa được hai giây đã bị người đàn ông hôn, đầu lưỡi quét qua khoang miệng cô, lấy mất miếng kem kia.
Cô choáng váng, chẹp chẹp bờ môi lành lạnh, trong miệng không còn cảm giác ngọt ngào, trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ.
Phương Tinh Nghị ăn kem, còn nhíu mày đánh giá: “Quá lạnh, lại ngọt, có gì ngon.”
“Phương Tinh Nghị...” Dương Yến tức giận mà bờ môi run run, thèm thuồng nhìn kem còn thừa trong tay anh: “Anh cho em, em ăn một miếng thôi được không?”
“Không được, em xem vừa rồi em cắn miếng kia to thế nào.” Phương Tinh Nghị nâng cao tay, không cho cô cầm: “Nếu anh không ăn giúp em, buổi chiều em sẽ bị tiêu chảy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.