Chương 11: Anh ấy mua cà phê liền đi
Công Tử Như Lan
14/09/2020
Edit + Beta: Snail
Lúc này cách giờ tan học còn có chút thời gian, Mạch Đương đầu tiên là sửng sốt một chút, sau khi xác nhận người bên ngoài đúng là Trì Yến ngay tức thì phản ứng kịp Trì Yến về sớm hoặc là trường cho tan học trước giờ.
Nghĩ như vậy cậu lập tức kéo cửa sổ xe ra, hướng về phía Trì Yến hô to một tiếng: “Trì Yến!”
Trì Yến nghe được âm thanh liền dừng bước nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy Mạch Đương nhô nửa cái đầu ra vẫy tay với anh. Ở trên xe thò đầu ra ngoài là động tác vô cùng nguy hiểm, anh nhíu mày, đang muốn nhắc nhở Mạch Đương, lúc này đèn xanh sáng, xe buýt chậm rãi khởi động.
Xe buýt Mạch Đương đang ngồi vừa qua một trạm dừng, cách trạm dừng kế tiếp một quãng đường ngắn, đợi đến trạm dừng phỏng chừng Trì Yến đã sớm không thấy người, lập tức Mạch Đương lại hướng về phía anh hô một câu: “Trì Yến! Đến tiệm cà phê Lâu Gia phía trước chờ tui, tui lập tức đến! Tuyệt đối đừng đi nha! Chờ tui đó!”
“Thằng nhóc đằng sau rụt đầu vô!” Tài xế đang giám sát và điều khiển sau khi nhìn thấy động tác của Mạch Đương liền cầm lấy loa nhỏ nói một câu.
Mạch Đương rụt đầu vô một chút, tiếp tục vẫy tay với Trì Yến.
Trì Yến nhanh chóng nâng tay ra dấu “OK”, lại chỉ chỉ đầu mình nhắc nhở cậu chú ý an toàn.
Mạch Đương nhìn thấy động tác của anh liền vội vàng đáp lại một cái, trở lại chỗ ngồi ngồi xuống, nhưng vẫn nghiêng đầu nhìn Trì Yến bên ngoài, thẳng đến khi xe buýt quẹo đi, ngăn cách tầm mắt hai người.
Nhìn xe buýt chậm rãi rời đi, Trì Yến suy tư một chút, cất bước đi về phía tiệm cà phê Mạch Đương nói.
Tâm tình Mạch Đương trên xe buýt tốt cực kỳ, trước đó cậu còn suy xét sau khi mình đến đại học G là trực tiếp đến phòng học tìm Trì Yến, hay là chờ ở cổng lớn há miệng chờ sung, không ngờ còn chưa đến liền gặp được người, thật sự là vận mệnh an bài!
Thời điểm muốn nói yêu đương rõ là ngăn cũng không ngăn được. Khóe miệng Mạch Đương cong lên, nghĩ đến dáng vẻ ra dấu tay vừa rồi của Trì Yến suýt chút nữa nhịn không được huýt sáo lên.
Sau khi xe buýt đỗ ở trạm dừng kế tiếp, Mạch Đương xuống xe liền trực tiếp bắt xe đến quán cà phê, tài xế vừa nghe cậu nói địa điểm, cho rằng cậu nói nhầm, không khỏi quay đầu nhìn cậu: “Anh bạn nhỏ, cậu xác định? Chỗ cậu nói ở phía trước không xa, cậu đi qua cũng chỉ khoảng mười lăm phút.”
“Đúng, chính là chỗ đó. Đại ca anh không có nghe lầm cũng đừng do dự, giờ khắc này anh lái không phải xe, là dây tơ hồng của Nguyệt lão.” Mạch Đương cười hì hì nói.
Cậu vừa nói như vậy bác tài lập tức phản ứng kịp, hóa ra đây là muốn đi hẹn hò nha, tức thì liền đạp cần ga xông ra ngoài, vừa lái vừa nói: “Chàng trai đi hẹn hò hử? Yên tâm, tuyệt không để bạn gái cậu chờ lâu! Ngồi ổn nhá!”
“Yes Sir.” Mạch Đương cười nói, “Anh cứ việc chạy.”
Chặng đường từ trạm dừng đến tiệm cà phê vốn khá gần, tài xế lại chạy nhanh, lập tức liền đến cửa tiệm cà phê. Mạch Đương trả tiền xuống xe ba bước thành hai bước đẩy cửa đi vào.
Vừa vào liền có nhân viên phục vụ tiến lên đón: “Chào ngài, xin hỏi ngài đi mấy vị, có đặt trước không?”
“Chờ một chút, tui tìm người đã.” Mạch Đương nói với nhân viên phục vụ, cậu đi vào đại sảnh nhìn chung quanh một vòng, không phát hiện bóng dáng Trì Yến, nhân viên phục vụ cùng theo vào lễ phép hỏi: “Xin hỏi ngài cần giúp gì không?”
Mạch Đương lại xác nhận một chút, đúng là không nhìn thấy Trì Yến, cậu không xác định Trì Yến đã đến hay là không đến, liền hỏi: “Vừa rồi chị có thấy một vị nam sinh thân cao ngoài 1m8, mặc T-shirt màu đen, quần kaki, hơn nữa bộ dáng đặc biệt đẹp trai? Hẳn là vừa mới lại đây.”
“Có phải đeo một túi vận động màu xanh nhạt không? Tuổi rất trẻ.” Nhân viên phục vụ hỏi.
Mạch Đương nhớ rõ vừa rồi hình như có nhìn thấy Trì Yến đeo túi, màu gì thì không để ý, có điều cậu vẫn gật đầu: “Đúng, anh ấy đã tới sao?”
“Đã tới.” Nhân viên phục vụ nói, nam sinh vừa rồi rất tuấn tú, ấn tượng của cô vô cùng sâu sắc.
Mạch Đương nghe trong lòng liền vui vẻ, Trì Yến quả nhiên không lừa cậu, vì thế cậu vội hỏi: “Vậy anh ấy đâu? Ở lầu hai sao?”
Nhân viên phục vụ lắc đầu: “Không có, cậu ta đã đi rồi.”
Trong nháy mắt Mạch Đương không phản ứng kịp: “Chị nói anh ấy đi đâu?”
“Đi rồi.” Nhân viên phục vụ nói.
“… Đi rồi?” Mạch Đương trợn mắt nhìn, còn tưởng rằng chính mình nghe lầm.
Nhân viên phục vụ đỏ mặt lên, gật gật đầu, “Đúng vậy, cậu ta mua hai ly cà phê cùng vài hộp bánh quy nhỏ liền đi rồi.”
Cậu ta mua hai ly cà phê cùng vài hộp bánh quy nhỏ liền đi rồi.
Mua hai ly cà phê cùng vài hộp bánh quy nhỏ liền đi rồi.
Mua cà phê liền đi rồi.
Liền đi rồi.
Rồi.
“Có điều cậu ta để lại tờ giấy cho cậu.” Nhân viên phục vụ nói.
“Cho em?” Mắt Mạch Đương sáng lên.
“Đúng.” Nhân viên phục vụ đi đến trước đài cầm tờ giấy đưa Mạch Đương.
[ Có chuyện đi trước. Trì ]
Chữ Trì Yến mạnh mẽ có lực, bút phong trầm ổn, vô cùng dễ nhìn.
Cầm tờ giấy, tâm tình thất vọng của Mạch Đương nhát mắt được tu bổ, cậu đem tờ giấy cẩn thận đặt vào lớp trong thứ hai của ví tiền, hỏi nhân viên phục vụ: “Cảm ơn chị, anh ấy còn nói gì không?”
“Cậu ta chọn cà phê cho ngài, ngài uống tại chỗ hay là mang đi?” Nhân viên phục vụ hỏi.
“Mang đi.” Mạch Đương lộ ra nụ cười tươi rói.
Cầm cà phê đóng gói tốt Mạch Đương ra khỏi tiệm cà phê, nhân viên phục vụ nhìn theo bóng lưng cậu vài lần.
“Oa, cô nàng đỏ mặt gì đó?” Một nhân viên phục vụ khác đi ngang qua đẩy đẩy cô.
“A, không có đỏ mặt, thời tiết nóng quá đi.” Nhân viên phục vụ ho khan một tiếng, như không có chuyện gì rời đi, vừa rồi xuyên qua cửa kính ngắm Mạch Đương bên ngoài, trong lòng lại thầm nghĩ: Ôi chao! Mắt tiểu ca này thật là đẹp nha! Thời điểm nháy mắt quả thực dụ người!
Ý tưởng của nhân viên phục vụ Mạch Đương không biết, cũng không có hứng thú, cậu cầm cà phê ra khỏi tiệm, thuận tay chụp tấm hình post lên weibo, sau đó suy nghĩ buổi trưa nên ăn cái gì thì tốt, đi tới đi tới di động trong túi vang lên, điện tới là Mạch Nha.
“Tan học rồi?” Mạch Đương tiếp điện thoại.
“Tan rồi, anh đang ở đâu đó?” Mạch Nha hỏi.
Mạch Đương nhìn chung quanh, nhìn đến cột mốc đường nói: “Đường Song Hoa, bên cạnh đài truyền hình thành phố, sang đây hử? Hai ngày trước không phải mày nói muốn ăn rau dại sao, bên này có nhà mới mở.”
“Hôm nay phải đi giúp cậu coi tiệm, lần sau chúng ta đi nha ~” Mạch Nha nói.
Cậu Mạch Nha mở một siêu thị nhỏ, thỉnh thoảng bận rộn không đến được hoặc là có chuyện phải làm liền gọi Mạch Nha đến giúp coi tiệm, Mạch Đương nghe liền nói: “Cũng được, vậy cúp trước đây.” Nói xong chuẩn bị cúp điện thoại, Mạch Nha vội gọi cậu lại.
“Chờ đã! Em còn việc gấp cần nói!”
“Cái gì?” Không biết vì sao đột nhiên Mạch Đương có loại dự cảm xấu.
“Lúc anh trốn học lão thái thái đã biết…”
“…” Bước chân Mạch Đương dừng lại: “Điểm danh?”
“Không không không, anh quá coi thường lão thái thái rồi, bà ấy không điểm danh, bà gọi anh trả lời câu hỏi!” Mạch Nha đau lòng nhức óc nói, “Anh, em có lỗi với anh! Em chỉ biết bắt chước giọng anh, không cách nào bắt chước mặt anh, bộ dạng anh ưa nhìn hơn em nhiều!”
“… Những lời này cũng không thể an ủi anh mày chút nào, ông đây lại không dựa vào mặt kiếm cơm.” Mạch Đương thở dài: “Bà nói gì?”
“Sau đó bà để em chuyển lời cho anh, viết năm ngàn chữ kiểm điểm, bốn giờ rưỡi chiều nay, đến văn phòng của bà viết.”
“…” Mạch Đương quả thực muốn chửi mợ nó rồi. Vốn là, đối với tên con trai có mỹ danh máy gõ chữ như cậu mà nói thì năm ngàn chữ là chuyện nhỏ, nhưng trọng điểm là lão thái thái dạy tiếng Anh, mà một trong những môn học cậu kém cỏi nhất chính là tiếng Anh, không chỉ phải viết năm ngàn chữ, còn phải đương trường viết quả thực là đuổi tận giết tuyệt mà.
Sau khi cúp điện thoại, Mạch Đương nhấp một hớp cà phê, nghĩ thầm lần sau nhất định phải làm chút gì mới có thể an ủi trái tym bị thương của mình.
Mà bên kia Trì Yến đã ngồi trong xe đột nhiên hắt xì liên tục ba cái, Trì Hoan ngồi trên ghế lái nhìn anh một cái, hỏi: “Làm sao vậy? Bị cảm?”
“Không có.” Trì Yến lắc đầu, rút miếng khăn giấy.
“À, vậy chính là có người nhớ em?” Trì Hoan trêu chọc cười nói.
Trì Yến nhìn nhìn cà phê trong tay, như vô tình nói: “Đại khái là có người mắng em.”
“Ai?” Trì Hoan bất ngờ nhướn mi, “Lại có người mắng em? Chị nhớ rõ tiểu Ngọc nói em là siêu cấp nam thần trường học mà.”
Trì Yến không đáp lại, đối với danh hiệu như vậy không có cảm giác gì. Hôm nay anh còn có việc, vừa rồi chỉ là không muốn Mạch Đương làm động tác nguy hiểm mới ra dấu tay đến tiệm cà phê gặp mặt, khi Mạch Đương đến không nhìn thấy anh, không biết sẽ phản ứng thế nào. Nghĩ đến đây, khóe miệng Trì Yến gợi lên một nét cười không rõ, lập tức liền biến mất.
“Hôm nay tâm tình em rất tốt nha.” Trì Hoan nói.
Trì Yến tùy ý ừm một tiếng.
“Một hồi đón Trì Bảo muốn đi ăn gì?” Trì Hoan hỏi.
Trì Bảo là em trai bọn họ, năm nay mới sáu tuổi, học lớp 1 tiểu học, lúc này hai người đi đón nhóc tan học.
Trì Yến suy nghĩ một chút, nói: “McDonald đi.”
“Hử? Không phải em nói ăn McDonald nhiều không tốt sao?” Trì Hoan hỏi.
“Thỉnh thoảng ăn chút không sao cả.” Trì Yến nói, anh xoay xoay ly cà phê.
Trì Hoan đối với ăn cái gì không có yêu cầu, thấy anh nói như vậy cũng không nói gì, lái xe chạy đi.
(*) McDonald (麦当劳 = [màidāngláo]) gần giống với Mạch Đương Đương (麦当当 = [màidāngdāng]).
Lúc này cách giờ tan học còn có chút thời gian, Mạch Đương đầu tiên là sửng sốt một chút, sau khi xác nhận người bên ngoài đúng là Trì Yến ngay tức thì phản ứng kịp Trì Yến về sớm hoặc là trường cho tan học trước giờ.
Nghĩ như vậy cậu lập tức kéo cửa sổ xe ra, hướng về phía Trì Yến hô to một tiếng: “Trì Yến!”
Trì Yến nghe được âm thanh liền dừng bước nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy Mạch Đương nhô nửa cái đầu ra vẫy tay với anh. Ở trên xe thò đầu ra ngoài là động tác vô cùng nguy hiểm, anh nhíu mày, đang muốn nhắc nhở Mạch Đương, lúc này đèn xanh sáng, xe buýt chậm rãi khởi động.
Xe buýt Mạch Đương đang ngồi vừa qua một trạm dừng, cách trạm dừng kế tiếp một quãng đường ngắn, đợi đến trạm dừng phỏng chừng Trì Yến đã sớm không thấy người, lập tức Mạch Đương lại hướng về phía anh hô một câu: “Trì Yến! Đến tiệm cà phê Lâu Gia phía trước chờ tui, tui lập tức đến! Tuyệt đối đừng đi nha! Chờ tui đó!”
“Thằng nhóc đằng sau rụt đầu vô!” Tài xế đang giám sát và điều khiển sau khi nhìn thấy động tác của Mạch Đương liền cầm lấy loa nhỏ nói một câu.
Mạch Đương rụt đầu vô một chút, tiếp tục vẫy tay với Trì Yến.
Trì Yến nhanh chóng nâng tay ra dấu “OK”, lại chỉ chỉ đầu mình nhắc nhở cậu chú ý an toàn.
Mạch Đương nhìn thấy động tác của anh liền vội vàng đáp lại một cái, trở lại chỗ ngồi ngồi xuống, nhưng vẫn nghiêng đầu nhìn Trì Yến bên ngoài, thẳng đến khi xe buýt quẹo đi, ngăn cách tầm mắt hai người.
Nhìn xe buýt chậm rãi rời đi, Trì Yến suy tư một chút, cất bước đi về phía tiệm cà phê Mạch Đương nói.
Tâm tình Mạch Đương trên xe buýt tốt cực kỳ, trước đó cậu còn suy xét sau khi mình đến đại học G là trực tiếp đến phòng học tìm Trì Yến, hay là chờ ở cổng lớn há miệng chờ sung, không ngờ còn chưa đến liền gặp được người, thật sự là vận mệnh an bài!
Thời điểm muốn nói yêu đương rõ là ngăn cũng không ngăn được. Khóe miệng Mạch Đương cong lên, nghĩ đến dáng vẻ ra dấu tay vừa rồi của Trì Yến suýt chút nữa nhịn không được huýt sáo lên.
Sau khi xe buýt đỗ ở trạm dừng kế tiếp, Mạch Đương xuống xe liền trực tiếp bắt xe đến quán cà phê, tài xế vừa nghe cậu nói địa điểm, cho rằng cậu nói nhầm, không khỏi quay đầu nhìn cậu: “Anh bạn nhỏ, cậu xác định? Chỗ cậu nói ở phía trước không xa, cậu đi qua cũng chỉ khoảng mười lăm phút.”
“Đúng, chính là chỗ đó. Đại ca anh không có nghe lầm cũng đừng do dự, giờ khắc này anh lái không phải xe, là dây tơ hồng của Nguyệt lão.” Mạch Đương cười hì hì nói.
Cậu vừa nói như vậy bác tài lập tức phản ứng kịp, hóa ra đây là muốn đi hẹn hò nha, tức thì liền đạp cần ga xông ra ngoài, vừa lái vừa nói: “Chàng trai đi hẹn hò hử? Yên tâm, tuyệt không để bạn gái cậu chờ lâu! Ngồi ổn nhá!”
“Yes Sir.” Mạch Đương cười nói, “Anh cứ việc chạy.”
Chặng đường từ trạm dừng đến tiệm cà phê vốn khá gần, tài xế lại chạy nhanh, lập tức liền đến cửa tiệm cà phê. Mạch Đương trả tiền xuống xe ba bước thành hai bước đẩy cửa đi vào.
Vừa vào liền có nhân viên phục vụ tiến lên đón: “Chào ngài, xin hỏi ngài đi mấy vị, có đặt trước không?”
“Chờ một chút, tui tìm người đã.” Mạch Đương nói với nhân viên phục vụ, cậu đi vào đại sảnh nhìn chung quanh một vòng, không phát hiện bóng dáng Trì Yến, nhân viên phục vụ cùng theo vào lễ phép hỏi: “Xin hỏi ngài cần giúp gì không?”
Mạch Đương lại xác nhận một chút, đúng là không nhìn thấy Trì Yến, cậu không xác định Trì Yến đã đến hay là không đến, liền hỏi: “Vừa rồi chị có thấy một vị nam sinh thân cao ngoài 1m8, mặc T-shirt màu đen, quần kaki, hơn nữa bộ dáng đặc biệt đẹp trai? Hẳn là vừa mới lại đây.”
“Có phải đeo một túi vận động màu xanh nhạt không? Tuổi rất trẻ.” Nhân viên phục vụ hỏi.
Mạch Đương nhớ rõ vừa rồi hình như có nhìn thấy Trì Yến đeo túi, màu gì thì không để ý, có điều cậu vẫn gật đầu: “Đúng, anh ấy đã tới sao?”
“Đã tới.” Nhân viên phục vụ nói, nam sinh vừa rồi rất tuấn tú, ấn tượng của cô vô cùng sâu sắc.
Mạch Đương nghe trong lòng liền vui vẻ, Trì Yến quả nhiên không lừa cậu, vì thế cậu vội hỏi: “Vậy anh ấy đâu? Ở lầu hai sao?”
Nhân viên phục vụ lắc đầu: “Không có, cậu ta đã đi rồi.”
Trong nháy mắt Mạch Đương không phản ứng kịp: “Chị nói anh ấy đi đâu?”
“Đi rồi.” Nhân viên phục vụ nói.
“… Đi rồi?” Mạch Đương trợn mắt nhìn, còn tưởng rằng chính mình nghe lầm.
Nhân viên phục vụ đỏ mặt lên, gật gật đầu, “Đúng vậy, cậu ta mua hai ly cà phê cùng vài hộp bánh quy nhỏ liền đi rồi.”
Cậu ta mua hai ly cà phê cùng vài hộp bánh quy nhỏ liền đi rồi.
Mua hai ly cà phê cùng vài hộp bánh quy nhỏ liền đi rồi.
Mua cà phê liền đi rồi.
Liền đi rồi.
Rồi.
“Có điều cậu ta để lại tờ giấy cho cậu.” Nhân viên phục vụ nói.
“Cho em?” Mắt Mạch Đương sáng lên.
“Đúng.” Nhân viên phục vụ đi đến trước đài cầm tờ giấy đưa Mạch Đương.
[ Có chuyện đi trước. Trì ]
Chữ Trì Yến mạnh mẽ có lực, bút phong trầm ổn, vô cùng dễ nhìn.
Cầm tờ giấy, tâm tình thất vọng của Mạch Đương nhát mắt được tu bổ, cậu đem tờ giấy cẩn thận đặt vào lớp trong thứ hai của ví tiền, hỏi nhân viên phục vụ: “Cảm ơn chị, anh ấy còn nói gì không?”
“Cậu ta chọn cà phê cho ngài, ngài uống tại chỗ hay là mang đi?” Nhân viên phục vụ hỏi.
“Mang đi.” Mạch Đương lộ ra nụ cười tươi rói.
Cầm cà phê đóng gói tốt Mạch Đương ra khỏi tiệm cà phê, nhân viên phục vụ nhìn theo bóng lưng cậu vài lần.
“Oa, cô nàng đỏ mặt gì đó?” Một nhân viên phục vụ khác đi ngang qua đẩy đẩy cô.
“A, không có đỏ mặt, thời tiết nóng quá đi.” Nhân viên phục vụ ho khan một tiếng, như không có chuyện gì rời đi, vừa rồi xuyên qua cửa kính ngắm Mạch Đương bên ngoài, trong lòng lại thầm nghĩ: Ôi chao! Mắt tiểu ca này thật là đẹp nha! Thời điểm nháy mắt quả thực dụ người!
Ý tưởng của nhân viên phục vụ Mạch Đương không biết, cũng không có hứng thú, cậu cầm cà phê ra khỏi tiệm, thuận tay chụp tấm hình post lên weibo, sau đó suy nghĩ buổi trưa nên ăn cái gì thì tốt, đi tới đi tới di động trong túi vang lên, điện tới là Mạch Nha.
“Tan học rồi?” Mạch Đương tiếp điện thoại.
“Tan rồi, anh đang ở đâu đó?” Mạch Nha hỏi.
Mạch Đương nhìn chung quanh, nhìn đến cột mốc đường nói: “Đường Song Hoa, bên cạnh đài truyền hình thành phố, sang đây hử? Hai ngày trước không phải mày nói muốn ăn rau dại sao, bên này có nhà mới mở.”
“Hôm nay phải đi giúp cậu coi tiệm, lần sau chúng ta đi nha ~” Mạch Nha nói.
Cậu Mạch Nha mở một siêu thị nhỏ, thỉnh thoảng bận rộn không đến được hoặc là có chuyện phải làm liền gọi Mạch Nha đến giúp coi tiệm, Mạch Đương nghe liền nói: “Cũng được, vậy cúp trước đây.” Nói xong chuẩn bị cúp điện thoại, Mạch Nha vội gọi cậu lại.
“Chờ đã! Em còn việc gấp cần nói!”
“Cái gì?” Không biết vì sao đột nhiên Mạch Đương có loại dự cảm xấu.
“Lúc anh trốn học lão thái thái đã biết…”
“…” Bước chân Mạch Đương dừng lại: “Điểm danh?”
“Không không không, anh quá coi thường lão thái thái rồi, bà ấy không điểm danh, bà gọi anh trả lời câu hỏi!” Mạch Nha đau lòng nhức óc nói, “Anh, em có lỗi với anh! Em chỉ biết bắt chước giọng anh, không cách nào bắt chước mặt anh, bộ dạng anh ưa nhìn hơn em nhiều!”
“… Những lời này cũng không thể an ủi anh mày chút nào, ông đây lại không dựa vào mặt kiếm cơm.” Mạch Đương thở dài: “Bà nói gì?”
“Sau đó bà để em chuyển lời cho anh, viết năm ngàn chữ kiểm điểm, bốn giờ rưỡi chiều nay, đến văn phòng của bà viết.”
“…” Mạch Đương quả thực muốn chửi mợ nó rồi. Vốn là, đối với tên con trai có mỹ danh máy gõ chữ như cậu mà nói thì năm ngàn chữ là chuyện nhỏ, nhưng trọng điểm là lão thái thái dạy tiếng Anh, mà một trong những môn học cậu kém cỏi nhất chính là tiếng Anh, không chỉ phải viết năm ngàn chữ, còn phải đương trường viết quả thực là đuổi tận giết tuyệt mà.
Sau khi cúp điện thoại, Mạch Đương nhấp một hớp cà phê, nghĩ thầm lần sau nhất định phải làm chút gì mới có thể an ủi trái tym bị thương của mình.
Mà bên kia Trì Yến đã ngồi trong xe đột nhiên hắt xì liên tục ba cái, Trì Hoan ngồi trên ghế lái nhìn anh một cái, hỏi: “Làm sao vậy? Bị cảm?”
“Không có.” Trì Yến lắc đầu, rút miếng khăn giấy.
“À, vậy chính là có người nhớ em?” Trì Hoan trêu chọc cười nói.
Trì Yến nhìn nhìn cà phê trong tay, như vô tình nói: “Đại khái là có người mắng em.”
“Ai?” Trì Hoan bất ngờ nhướn mi, “Lại có người mắng em? Chị nhớ rõ tiểu Ngọc nói em là siêu cấp nam thần trường học mà.”
Trì Yến không đáp lại, đối với danh hiệu như vậy không có cảm giác gì. Hôm nay anh còn có việc, vừa rồi chỉ là không muốn Mạch Đương làm động tác nguy hiểm mới ra dấu tay đến tiệm cà phê gặp mặt, khi Mạch Đương đến không nhìn thấy anh, không biết sẽ phản ứng thế nào. Nghĩ đến đây, khóe miệng Trì Yến gợi lên một nét cười không rõ, lập tức liền biến mất.
“Hôm nay tâm tình em rất tốt nha.” Trì Hoan nói.
Trì Yến tùy ý ừm một tiếng.
“Một hồi đón Trì Bảo muốn đi ăn gì?” Trì Hoan hỏi.
Trì Bảo là em trai bọn họ, năm nay mới sáu tuổi, học lớp 1 tiểu học, lúc này hai người đi đón nhóc tan học.
Trì Yến suy nghĩ một chút, nói: “McDonald đi.”
“Hử? Không phải em nói ăn McDonald nhiều không tốt sao?” Trì Hoan hỏi.
“Thỉnh thoảng ăn chút không sao cả.” Trì Yến nói, anh xoay xoay ly cà phê.
Trì Hoan đối với ăn cái gì không có yêu cầu, thấy anh nói như vậy cũng không nói gì, lái xe chạy đi.
(*) McDonald (麦当劳 = [màidāngláo]) gần giống với Mạch Đương Đương (麦当当 = [màidāngdāng]).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.