Nam Thần Nhảy Quảng Trường

Chương 32: Chó cùng mèo độc thân sắp bị chói mù mắt

Công Tử Như Lan

14/09/2020

Edit + Beta: Snail

Lần đầu tiên cùng giường cùng gối với Trì Yến, Mạch Đương cho rằng mình sẽ mất ngủ cả đêm, kỳ thật không có, cậu hôn Trì Yến xong không bao lâu liền ngủ, hơn nữa trong mộng cũng không có hình ảnh không hài hòa gì, cậu bình thản ngủ cả đêm, trong mộng rất an ổn, rất ấm áp. Loại cảm giác này đã thật lâu cậu không cảm nhận được, giống như trở về thời thơ ấu, mẹ vẫn còn bên cạnh.

Dưới loại tình huống này, ngày hôm sau cậu lại ngủ quên, Trì Yến tỉnh lại cậu vẫn còn đang ngủ.

Trì Yến có thói quen chạy bộ buổi sáng, cho dù không cần lên lớp cũng sẽ dậy sớm đến tiểu khu phụ cận chạy bộ hoặc là rèn luyện, hơn nữa lúc này đây anh đang qua đêm ở nơi không quen thuộc.

Lúc tỉnh lại Trì Yến cảm giác đau đớn nơi vết thương sau lưng cùng trên cánh tay tăng lên rõ rệt, có điều cái này thuộc về di chứng thụ thương, anh cũng không để ý nhiều, nhưng cánh tay bị kéo tại gợi ra sự chú ý của anh, quay đầu nhìn lại liền phát hiện đầu Mạch Đương để trên cánh tay mình, một tay còn khoát lên khuỷu tay anh.

Lúc này Mạch Đương cuộn mình lại, có điểm giống tư thế tự bảo vệ mình, một tay cậu áp dưới thân thể, một tay khoát lên cánh tay Trì Yến, bàn tay nắm thành quyền như đang nắm vật gì đó. Trì Yến cúi đầu vừa nhìn, phát hiện thứ cậu nắm chính là T-shirt trên người mình.

Chứng kiến động tác của cậu, Trì Yến bật cười một tiếng, cũng không đẩy cậu ra, chỉ cầm lấy di động bên cạnh nhìn thời gian.

Hiện tại còn sớm, sáng nay anh không có lớp, Mạch Đương có hay không anh không biết, có điều tình huống lúc này anh cũng không có ý định đánh thức Mạch Đương, giờ học đại học thiếu một hai tiết cũng không sao cả. Bình thường nhìn quen Mạch Đương cà lơ phất phơ, không cần mặt mũi, đây vẫn là lần đầu tiên tình thấy dáng vẻ an tĩnh như vậy của cậu, Trì Yến hứng thú nghiêng đầu đánh giá người đang ngủ say.

Khuôn mặt Mạch Đương rất nhỏ, bình thường lúc tỉnh cậu sẽ lộ ra đôi mắt vô cùng lớn, làn da rất trắng, đáy mắt có quầng xanh nhàn nhạt, chứng minh thường xuyên thức đêm, bởi vì ngủ nghiêng, miệng cậu khé nhếch lên, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ vô hại, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng đánh nhau liều mạng tối hôm qua.

Nhìn Mạch Đương như vậy, hình ảnh hai người chung đụng mấy hôm nay hiện lên trước mắt, bắt đầu từ lần đầu tiên Mạch Đương xin số điện thoại mình ở quảng trường, từng chuyện từng chuyện hồi tưởng những việc hai người trải qua, một mạch đến chuyện xảy ra tối hôm qua, ánh mắt anh rơi vào trên người Mạch Đương chậm rãi biến thành đi sâu nghiên cứu.

Càng thâm nhập sống chung anh liền càng nhìn không thấu Mạch Đương, mỗi lần anh cảm giác Mạch Đương hẳn là dáng vẻ này, Mạch Đương lại trước mặt mình bày ra một bộ dáng khác, anh thấy Mạch Đương như một cái hộp phong kín, mỗi lần mở ra, bên trong sẽ xuất hiện một cái hộp khác, mà mỗi lần mở ra đều khiến mình có cảm thụ bất đồng.

Mỗi một lần đều khiến mình hiếu kỳ cùng chờ mong, sau đó khẩn cấp muốn biết càng nhiều.

Cảm giác như vậy làm anh có chút xa lạ, nhưng Trì Yến biết mình không bài xích.

Tối qua ngủ muộn, lúc này Mạch Đương còn đang trong giấc mộng, đối với quan sát của Trì Yến không hề có cảm giác chút nào, cậu buông tay túm áo Trì Yến ra, gãi gãi mặt, sau đó trở mình, tư thế cuộn mình như trước ngủ tiếp,

Trì Yến nhìn bóng lưng cậu một lúc, ngồi dậy, anh dự định rửa mặt rồi xuống dưới mua bữa sáng.

Vừa rửa mặt xong đi ra, Trì Yến liền nghe được có người gõ cửa, anh liếc nhìn Mạch Đương vẫn đang ngủ trong phòng, rồi đi tới mở cửa.

“Anh, chào buổi sáng! Hôm nay anh dậy…” Mạch Nha còn chưa dứt lời liền câm nín, ngẩn ngơ nhìn người đứng bên trong cánh cửa, nếu cậu nhóc không nhìn lầm, mở cửa là Trì… Trì Yến?!

Vì sao Trì Yến lại ở đây? Còn mang bộ dáng vừa rời giường rửa mặt xong, trên người anh ta vì sao lại mặc quần quáo anh trai mình? Vì sao là anh ta đến mở cửa? Lẽ nào lúc mình không có mặt đã phát sinh biến hóa trọng đại gì? Còn có vì sao trên mặt Trì Yến lại bị thương? Chẳng lẽ anh trai mình Bá Vương ngạnh thượng cung không thành nên hai người đánh nhau một trận?!!!

Mạch Nha sợ ngây người, trong lòng cậu nhóc chợt lóe vô số suy đoán, ngơ ngác nhìn Trì Yến.

Trì Yến thấy cậu ta không nói lời nào, một bộ dạng si ngốc, chủ động mở miệng: “Chào cậu.”

Mạch Nha còn đang đi vào cõi thần tiên: “Chào anh…”

“Cậu tìm Mạch Đương sao?” Trì Yến lại hỏi.



Nghe được tên Mạch Đương, Mạch Nha lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu, “Đúng đúng đúng, tôi tìm anh ấy, ảnh…” Hơi chần chờ, nhìn vào trong phòng một chút, không dám đem một câu “Ảnh bị anh làm tới đâu rồi” nói ra.

Trì Yến đoán cậu ta là bạn học Mạch Đương, mở toàn bộ cửa ra, nhích người sang một bên nói: “Tối qua cậu ấy rất mệt, còn chưa rời giường, cậu vào trước đi.”

Lời Trì Yến kỳ thật không có ý gì khác, chỉ muốn nói hôm qua Mạch Đương đánh nhau rất mệt, nhưng nghe vào tai Mạch Nha lại không phải chuyện như vậy, cậu nhóc bị lượng tin tức trong lời này làm cho sợ ngây người, đứng trước cửa nhìn Trì Yến nói không nên lời.

Cậu ấy còn chưa rời giường…

Cậu ấy bị tôi làm đến không thể rời giường…

Cậu ấy tối qua bị tôi làm mệt đến không thể rời giường…

Cậu ấy…

Mạch Đương ca đánh khắp thiên hạ không địch thủ của mình, vậy mà lại bị nam thần làm đến không xuống giường được!! Mạch Nha ngổn ngang trong gió.

Trì Yến đi vào trong mấy bước, quay đầu liền thấy cậu nhóc còn đứng ở cửa, trong ánh mắt nhìn mình mang theo… đại khái là “sùng bái”? Trì Yến vì ý tưởng của mình mà đổ mồ hôi, “Cậu làm sao vậy?”

Mạch Nha lấy lại tinh thần, vội vàng theo vào, thuận tay đóng cửa lại: “Không có không có.”

“Cậu ngồi trước đi.” Trì Yến gật gật đầu, đi đến bên cạnh rót cho cậu ta ly nước, Mạch Manh rời giường đi theo chân anh xoay tới xoay lui.

Mạch Nha đối với chuyện chị dâu tương lai tự mình châm trà cho cậu có chút kinh hãi, đứng lên tiếp lấy ly nước, luôn miệng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cảm ơn cảm ơn.”

“…” Trì Yến có chút kỳ quái với thái độ này của cậu ta, có điều cũng không nói gì, anh liếc nhìn Mạch Manh vẫn dùng đầu cọ chân mình, nói với Mạch Nha, “Cậu chờ tôi một chút, tôi cho mèo ăn đã.”

Mạch Nha cũng nhìn thấy Mạch Manh, lần đầu nhìn cậu nhóc không nhận ra được, nhìn kỹ liền nhớ đến chuyện Mạch Đương nuôi mèo, có điều không phải nói mèo bỏ nhà đi rồi sao? Trong lòng Mạch Nha có chút nghi vấn, nhưng chưa quen thuộc với Trì Yến nên cũng không tiện hỏi, chỉ đứng xem Trì Yến đi đến ngăn tủ tìm thức ăn cho mèo rồi ngồi xổm trên mặt đất cho nó ăn.

Nhìn gương mặt Trì Yến nhu hòa ngồi xổm trên đất đút mèo ăn, trước mắt Mạch Nha hiện lên năm chữ to in hoa gạch dưới “ĐÀN ÔNG TỐT TRONG NHÀ”.

Chuẩn bị xong bữa sáng cho Mạch Manh, Trì Yến ngẩng đầu liền thấy Mạch Nha vẫn đang ngơ ngác nhìn mình, từ đầu đến giờ dường như cậu ta đều luôn ở trạng thái như vậy, đại khái là đầu óc không quá thông minh đi… Trì Yến nghĩ, có điều nếu là bạn của Mạch Đương, vậy mình hẳn là nên biểu hiện hữu hảo một chút. Vì thế anh đứng lên nói với Mạch Nha: “Chào cậu, tôi là Trì Yến, bạn Mạch Đương.”

“Chào anh, tôi là Mạch…”

“Mạch Đâu!!!”

Mạch Nha còn chưa dứt lời liền bị đánh gãy, hai người nhìn về phía phát ra âm thanh, liền thấy một đầu tóc rối bời như tổ quạ của Mạch Đương.

Mạch Nha: “…” Ai là Mạch Đâu chứ.

Mạch Đương bước lại, vượt qua Trì Yến, đi tới trước mặt Mạch Nha một phen ôm chặt cậu nhóc, “Thằng nhóc mày sao lại đến đây? Ăn sáng chưa?” Nói xong lại bên tai Mạch Nha nhỏ giọng nói: “Đừng lộ tẩy đó Mạch Đâu!”



Mạch Nha: “…”

Mạch Đương buông cậu nhóc ra, vỗ vỗ vai cậu, quay đầu nói với Trì Yến: “Đây là em trai tôi, Mạch Đâu.”

Trì Yến: “…” Chị gái tên Madonna, em gái tên Mạch Nha, em trai tên Mạch Đâu, người một nhà các cậu thật biết đùa.

“Chào cậu, tôi là Trì Yến.” Trì Yến gật gật đầu với Mạch Nha.

“Chào anh, tôi là Mạch… Đâu.” Lúc Mạch Nha nói đến hai chữ sau giọng có chút run rẩy, xem ý lão đại thì có vẻ còn chưa thành công, lại nhìn nhìn Trì Yến, cậu nhóc đã có thể tưởng tượng về sau khi bị vạch trần, đồng lõa là mình sẽ có kết cục thảm thiết thế nào.

Vì chính mình đau lòng. Trong lòng Mạch Nha tự thắp cho mình một loạt nến.

“Sao sớm vậy đã qua đây? Anh nhớ hôm nay hình như không có lớp.” Mạch Đương hỏi Mạch Nha.

“Không có lớp, em muốn tới chỗ chú em coi tiệm, vừa vặn đi ngang liền lên nhìn một cái.” Mạch Nha giải thích, trước mặt Trì Yến cậu nhóc không dám hỏi Mạch Đương tối qua có phải hai người phát sinh sự tình không hài hòa gì hay không, nhưng khi cậu nhìn thấy trên mặt Mạch Đương cũng có chút trầy da, liền hỏi, “Anh, mặt anh làm sao vậy?”

Mạch Đương sờ soạng má trái bị quẹt lên một vết thương nhỏ, không để ý nói: “Hôm qua xáy ra chút chuyện, bây giờ không sao rồi, chừng nào mày đi? Ăn sáng chưa?”

“Còn chưa ăn, lát nữa đi, đúng rồi, anh ba của em trở về hồi nào vậy? Không phải nói bỏ nhà ra đi sao?” Mạch Nha phát hiện Mạch Manh ăn xong lại đi tới, đang lởn vởn bên Trì Yến.

“Anh ba?” Mạch Đương liếc nhìn Mạch Manh đang lay chân Trì Yến, lắc đầu nói, “Đây không phải anh mày, là chú của mày.”

Mạch Nha: “…” Cho nên địa vị của em lại thấp xuống QAQ.

Trì Yến nghe vậy cười một tiếng, khom lưng ôm Mạch Manh vẫn dùng chân mềm cào mình lên, sau đó nói với Mạch Đương: “Rửa mặt trước đi, chút nữa ra ngoài ăn sáng rồi mang Mạch Manh đi xem chân.”

Mạch Đương cũng nhớ đến vết thương trên chân Mạch Manh, đưa tay lật chân nó một chút, thấy nó không chống cự quá lớn, liền xác định bị thương không tính là nghiêm trọng, cũng yên lòng, có điều Mạch Manh kề cận Trì Yến như vậy, cậu liền cảm thấy kỳ quái, rõ ràng vẫn là mình đút nó ăn, chẳng lẽ mèo cũng mê zai đẹp? Nghĩ đến đây cậu ngẩng đầu liếc nhìn Trì Yến, sau khi nhìn đến gương mặt xuất chúng kia, cậu gật gật đầu, cảm thấy nhan khống cũng là chuyện bình thường.

Trì Yến nhìn biểu tình này của cậu, không cần nghĩ cũng biết cậu lại suy nghĩ chuyện vớ vẩn tầm phào nào rồi, lúc này liền giục câu: “Nhanh đi rửa mặt.”

“Anh ghét bỏ tui à?” Mạch Đương nói đùa.

“Có ghèn mắt.” Trì Yến nhìn cậu một cái.

“…” Câu nói này khiến Mạch Đương nhớ tới chuyện lúc trước Trì Yến bảo cậu về rửa mặt, khi đó hai người còn chưa dám nói là quen biết, cho nên cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng hiện tại đã quen thuộc như vậy, tối hôm qua quan hệ còn tiến triển đến tình trạng chung giường chung gối, lần này bị ghét bỏ như vậy Mạch Đương không chỉ không có cảm giác ngượng ngùng, ngược lại đưa tay đụng đụng Trì Yến, nói: “Có thì có thôi, đều đã ngủ chung, còn để ý này làm gì?”

Trì Yến: “…”

Mạch Nha: “…” Má ơi, chói sắp mù mắt tui rồi.

Tuy rằng da mặt lại dày một tầng, nhưng khó khăn lắm quan hệ cùng nam thần mới có bay vọt về chất, Mạch Đương vẫn hiểu được thấy tốt liền thu, cậu không nói đùa nữa, mà ra ban công thu quần áo tối qua giặt sạch lại, Trì Yến thấy thế buông Mạch Manh xuống đi qua hỗ trợ, hai người một người rút quần áo xuống, một người ở bên cạnh tiếp lấy, bóng lưng cao không chênh lệch bao nhiêu thoạt nhìn tương đối hài hòa.

Mạch Nha ở phía sau nhìn bọn họ một bộ dáng vẻ vợ chồng son vừa trải qua tân hôn, đột nhiên rất muốn ôm Mạch Manh bên cạnh lăn xa chừng nào tốt chứng nấy, chó + mèo độc thân tự động tránh đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Thần Nhảy Quảng Trường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook