Chương 44
Bách Hộ Thiên Đăng
12/01/2022
Editor: babiQynne
Hỏi ra câu này, Bách Dạ Tức đã tự nhận thức được bản tính khó thay đổi của mình. Thế nhưng sau khi được sống lại một đời, hắn cũng đã học được cách giữ cho bản thân bình tĩnh hơn.
Bách Dạ Tức tại thời khắc này, thậm chí đến cả kết quả đối phương nói "Tôi sẽ làm vậy" cũng đã bình tĩnh cân nhắc qua.
Bỏ đi.
Dù sao thì ngoại trừ Thời Thanh Ninh, tất cả đều giống nhau.
Bách Dạ Tức nhìn vẻ mặt sững sờ khi bị hỏi như vậy của thiếu niên, hắn kiềm chế lại biểu hiện của mình, nhẹ giọng nói.
"Ăn cơm đi, ăn xong uống thuốc."
Bách Dạ Tức đứng dậy, đi đến nhà bếp hâm nóng lại thuốc.
Gian nhà yên tĩnh lại không còn bất cứ tiếng động gì, chỉ có mùi vị hăng hắc nhàn nhạt của thuốc bay ra từ trong bếp.
Thời Thanh Ninh ăn không cảm thấy mùi vị gì, cậu nhìn bóng lưng thon gầy thẳng tắp của Bách Dạ Tức, đột nhiên hoảng hốt phát giác ra một điều.
... Bạc Hà thật sự chỉ đối xử đặc biệt với một mình cậu.
Đêm đó tâm trạng của Thời Thanh Ninh có chút hỗn loạn, mà cũng không biết có phải đã quen với không gian nơi này hay không, buổi tối cậu ngủ cũng coi như an ổn.
Cũng may dạo gần đây Thời Thanh Ninh được nghỉ ngơi khá tốt, dù sao thì kỳ thi kiểm tra đầu vào sắp tới rồi, chương trình học trên lớp cũng trở nên nặng hơn.
Buổi sáng, chỗ ngồi của Trịnh Khôn vẫn trống, số người thân cận được với hắn trong lớp cũng chẳng có mấy người, hơn nữa trước đó Trịnh khôn cũng từng không ít lần xin nghỉ vì người ba nát rượu, vậy nên lần này cũng chẳng có ai để ý đến tung tích của hắn.
Chỉ có vài người biết được lí do thật sự khiến Trịnh Khôn không thể đến lớp.
Cách đây một thời gian, một vụ bao lực học đường xảy ra ở một tỉnh lân cận đã lên hẳn hot search, khi đó người bị bắt nạt không chịu đựng nổi nữa, đẩy kẻ bắt nạt rơi khỏi toà nhà rồi cũng nhảy theo, gây ra một vụ án mạng thiệt hại đến vài mạng người.
Video về vụ việc đó bị lan truyền một cách chóng mặt khiến cho dư luận sôi sục, cuối cùng tất cả các trường tiểu học lẫn trung học cơ sở trên toàn quốc đều phải đưa ra thông cáo sẽ nghiêm khắc điều tra và xử lý những vụ bạo lực học đường.
Lần này đám người của tên tóc húi cua thực sự đã chạm phải họng súng, bị ban giám hiệu trường nghiêm khắc đưa ra lệnh điều tra quét sạch. Những chuyện trước đó bọn họ làm đều bị lật tẩy, một vài cái tên chính hay tham gia đã bị trả lại học tịch, trực tiếp đuổi khỏi trường.
Lên đến cấp ba thì cũng có nghĩa là đã không còn nằm trong phạm vi chín năm giáo dục phổ cập bắt buộc nữa, vậy nên nói khai trừ liền lập tức khai trừ.
Ngoài ra, phàm là những người có liên quan đến vụ việc lần này cũng bị lập hồ sơ ghi lại, trong đó bao gồm cả những người bị bắt nạt thiệt hại về tiền bạc lẫn sức khoẻ, tất cả đều được đưa đến sở cảnh sát thành phố để xử lý.
Chứng cứ mấu chốt cho thấy Trịnh Khôn có liên quan đến vụ này chính là đơn xin gia nhập do chính tay hắn viết, ban đầu kỳ thực Trịnh Khôn cũng chỉ là kẻ bị bắt nạt, sau đó hắn lại chủ động xin gia nhập, tiếp tay cho đám người kia tìm kiếm đối tượng để bắt nạt.
Để thể hiện lòng trung thành của mình, Trịnh Khôn còn cố ý nêu rất cụ thể những việc mình đã làm trong tờ đơn xin gia nhập.
Mặc dù sau đó Trịnh Khôn đã cố gắng phản bác rằng những việc đó chỉ là hắn phóng đại lên, nhưng giấy trắng mực đen rõ rành rành ở đó, ngược lại khiến hắn trở thành bằng chứng xác đáng nhất.
Liên quan đến vấn đề tiền bạc, trường học và cảnh sát đối cũng rất nhanh đưa ra được bằng chứng chứng minh.
Là một người bị hại, Lâm Hiểu cũng không tránh khỏi bị dò hỏi.
Cô bị gọi đến mấy lần, năng lực chuyên môn của tổ điều tra thực sự rất mạnh, cố ý tận lực giảm bớt các tác động cảm xúc của hai bên đương sự.
Thế nhưng càng điều tra sâu thì tình hình của Trịnh Khôn càng không ổn, bởi hắn không chỉ là người trực tiếp tham gia tìm kiếm đối tượng, mà còn vì số tiền trấn lột của vụ này cũng đã đạt đến một con số nhất định.
Trịnh Khôn cũng đã trên mười sáu tuổi, có khả năng sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự.
Vì vậy Trịnh Khôn đã vài lần đưa ra yêu cầu được gặp Lâm Hiểu để giảng hoà, nói mình không hề lừa cô nhiều tiền như vậy, muốn được mặt đối mặt xác nhận trực tiếp.
Cuối cùng nhân viên điều tra cũng đồng ý gọi Lâm Hiểu tới.
Những người liên quan được gọi đến phòng điều tra, Lâm Hiểu cũng không phải đi xa. Khi Lâm Hiểu đến đây thì Tống Khiêm Khiêm cũng đi cùng cô, nhưng đương nhiên Tống Khiêm Khiêm không được phép vào trong, chỉ có thể cẩn thận căn dặn cô.
"Cậu không phải sợ Trịnh Khôn, có cả giáo viên và cảnh sát đều ở đây."
"Cậu chỉ cần nói thật là được, đừng có nghe Trịnh Khôn!"
Khi Tống Khiêm Khiêm vừa nghe được tin Lâm Hiểu suýt chút nữa trở thành nạn nhân của một vụ bạo lực học đường, cậu ta tức đên mực nhảy dựng lên, phải mất một lúc mới có thể lấy lại bình tĩnh, hiện giờ thực sự lo rằng Lâm Hiểu sẽ bị ảnh hưởng bởi Trịnh Khôn.
Lâm Hiểu đáp ứng tất cả những điều cậu nói, thế nhưng đến lúc tiến vào phòng điều tra trông thấy Trịnh Khôn đã mấy ngày không gặp, cơ thể cô vẫn không tự chủ được mà cứng lại một chút.
Nội dung điều tra vẫn là các câu hỏi thông thường, các giáo viên cũng đã sớm có sự chuẩn bị, nhiều lần nhắc nhở Trịnh Khôn không được phép làm người bị hại kinh sợ.
Nhưng thái độ của Trịnh Khôn rất khác thường, hung ác dụi mắt hai lần, viền mắt cũng đỏ bừng.
"Xin cậu đấy, Lâm Hiểu, hãy nói thật với bọn họ đi, ban đầu tôi thật tâm muốn làm bạn với cậu mà!"
Người khác nhìn biểu hiện khoa trương của hắn, thật giống như sắp quỳ xuống tại chỗ luôn vậy.
Mỗi câu mà Trịnh Khôn nói đều chọc trúng điểm yếu của Lâm Hiểu.
"Tôi thấy mọi người xung quanh đều cười cười nói nói nhưng chưa từng có một ai chơi với cậu, vậy nên mới muốn nói với cậu vài câu, tôi không muốn bắt nạt cậu, chẳng phải tôi cũng đã từng hướng dẫn cậu giải đề rất nhiều lần đó sao?"
Lâm Hiểu không nhịn được xiết chặt ngón tay.
Cô vốn là không quen bị chú ý, giờ lại bị nhiều ánh mắt dõi theo nhìn chằm chằm như vậy, khiến cô bối rối đến mức đến ngay cả ánh mắt cũng không biết nên đặt ở đâu.
"Cầu xin cậu, nếu như đến cả cậu cũng không giúp tôi, tôi coi như xong đời thật rồi."
Trịnh Khôn gần như van xin.
"Chẳng phải cậu đã từng nói đó sao, tôi là người bạn đầu tiên và duy nhất của cậu!"
Trong lúc cuộc thẩm vấn đang diễn ra, Tống Khiêm Khiêm ở ngoài vẫn luôn không ngừng đi qua đi lại.
Trời sinh cậu đã nói nhiều, từ tiểu học cho đến bây giờ không cần biết ngồi cùng bàn với ai, chỉ trong một thời gian ngắn Tống Khiêm Khiêm liền có thể hoà nhập với người kia.
Lên cấp ba, tính cách hoạt bát cởi mở của cậu càng khiến cho giáo viên phải phá bỏ quy tắc không cho phép học sinh khác giới ngồi cùng bàn với nhau, xếp cho cậu ngồi cạnh người ít nói nhất chính là Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu là người rất hướng nội, cực kỳ ít nói, cho nên tính ra, cô là bạn cùng bàn lâu nhất của Tống Khiêm Khiêm.
Tống Khiêm Khiêm thật sự lo lắng cho cô, trong lúc đang sốt ruột đứng ngồi không yên, cậu lại gặp được Thời Thanh Ninh cũng đến đây.
"Thế nào rồi?"
Để bảo mật chuyện riêng tư cá nhân, danh tính người bị hại của Lâm Hiểu cũng chưa bị truyền ra, chỉ có vài người biết được chuyện lần này của cô.
Tống Khiêm Khiêm lắc đầu: "Còn chưa thấy ra nữa."
"Tôi không nghe thấy động tĩnh gì lớn cả... Chắc là Trịnh Khôn sẽ không dám đe doạ Lâm Hiểu trước mặt nhiều người như vậy đâu nhỉ?"
Thời Thanh Ninh cũng liếc nhìn cửa phòng điều tra, nói: "Kể cả không phải đe doạ thì chắc cũng là đang ra vẻ thảm hại, làm bộ để được tha thứ."
Tống Khiêm Khiêm không nghĩ tới mặt này, nhất thời ngây người.
Nếu như đổi lại là cậu, chắc chắn cậu sẽ đánh cho Trịnh Khôn một trận tơi bời, khiến cho Trịnh Khôn muốn giả bộ đáng thương cũng không được, nhưng đây lại là Lâm Hiểu...
Lâm Hiểu quá hướng nội, muốn chủ động bắt chuyện với người khác cũng là một chuyện quá khó khăn.
Tống Khiêm Khiêm không khỏi càng thêm lo lắng.
Chờ đến khi Lâm Hiểu cuối cùng cũng đã đi ra, Tống Khiêm Khiêm lập tức xông đến trước mặt cô.
"Cậu vẫn ổn chứ?"
Lời này vừa thốt ra, Tống Khiêm Khiêm lập tức sững sờ.
Bởi cậu trông thấy Lâm Hiểu cúi đầu, vành mắt đỏ ửng, từng giọt nước mắt đang không ngừng rơi xuống.
"Không sao rồi..." Tống Khiêm Khiêm cuống lên, "Thật sự không sao rồi, cậu đừng khóc, đừng sợ..."
Cậu luống cuống an ủi Lâm Hiểu, lại thấy cô đưa tay lên dụi dụi mắt, ngẩng đầu đáp.
"Cám ơn cậu."
Nước mắt của Lâm Hiểu vẫn còn vương trên mặt, thanh âm cũng nhẹ nhàng.
Thêm một tuổi, quả nhiên cô đã nhận được một món quà quý giá nhất khác hoàn toàn so với trước đây.
Cô nói: "Tôi không đổi ý... cũng không đồng ý thông cảm."
Lâm Hiểu nín khóc, nhìn cậu rồi cười rộ lên, khoé mắt cong cong lại: "Cảm ơn."
Tống Khiêm Khiêm há hốc miệng, bất ngờ mất ba giây mới thốt lên.
"Quá mạnh mẽ!!!"
"Lâm tỷ tỷ! Lợi hại!!"
Trong lúcc Tống Khiêm Khiêm còn đang kích động không thôi, Thời Thanh Ninh cũng mỉm cười, nói một tiếng.
"Chúc mừng."
Thứ cậu nhìn thấy được không chỉ là nữ sinh nay đã thoát được khỏi bóng tối của chính mình, mà còn là một nữ sinh cứng cỏi.
Cuộc sống sinh hoạt của Lâm Hiểu lại bình thường trở lại, nhưng Trịnh Khôn vẫn không có trở về.
Sau đó ban giám hiệu đã đưa ra thông báo trước toàn trường, công khai kết quả xử lý vụ việc bạo lực học đường vừa mới xảy ra, trong danh sách bị xử lý cũng có tên của Trịnh Khôn.
Mặc dù ký thi tháng cũng sắp đến, nhưng sự việc lần này vẫn gây ra một trận náo động lớn trong lớp số ba.
Trịnh Khôn đã bị ghi lại một tội lớn lưu lại trong hồ sơ, sau đó cũng chẳng một ai trông thấy hắn trở lại lớp.
Mọi người thật sự không hiểu nổi, rõ ràng Trịnh Khôn cũng là nạn nhân của bạo lực gia đình và bạo lực học đường, vậy tại sao còn muốn bắt nạt người khác?
Mãi đến tận khi kỳ thi tháng bắt đầu, các học sinh khác mới ổn định tinh thần lại, bắt đầu sốt sắng chuẩn bị cho kỳ thi.
Mặc dù không thể hiện rõ ra ngoài, nhưng quả thực Thời Thanh Ninh cũng là một trong số những người lo lắng nhất cho kỳ thi lần này.
Thứ khiến cho cậu căng thẳng không chỉ có kết quả của kỳ thi, mà còn là ký ức của chính cậu
Lần kiểm tra trước sau khi viết tiếng Anh thành tiếng Đức, Thời Thanh Ninh đã có sự lưu ý.
Cậu không lặp lại vấn đề tương tự nữa, nhưng cậu chưa từng tham gia một kỳ thi chính thức nào, không biết lần này kết quả sẽ như thế nào.
Kỳ thi chỉ là phụ, cái chính chính là lời hứa sẽ lọt vào top mười toàn thành phố, nếu Thời Thanh Ninh đã nói sẽ không để Bạc Hà bị cưỡng bách, vậy cậu nhất định có thể làm được.
Nhưng bây giờ cậu lại càng trở nên bối rối hơn trước.
Tất cả là bởi phản ứng của Bách Dạ Tức.
Thời Thanh Ninh rốt cuộc phát hiện, bản thân mình đã phụ sự tín nhiệm của Bách Dạ Tức từ lúc nào mà không hề hay biết.
Bách Dạ Tức tin cậu, cũng chỉ đối đãi đặc biệt với một mình cậu
Thế nhưng đến ngay cả ký ức của bản thân Thời Thanh Ninh cũng bị hỗn loạn.
Kể từ lúc tỉnh lại trong bệnh viện cho đến tận bây giờ, không ai biết được sự khó khăn của Thời Thanh Ninh, cậu phải cẩn thận đến từng bước một, ngay cả ký ức của bản thân cũng phải tự mình tìm tòi.
Vì tâm tính trời sinh, Thời Thanh Ninh chưa từng cảm thấy mệt mỏi hay phản cảm với bất cứ thứ gì. Chỉ có lần này, khi nhận ra được tâm ý muốn đáp lại của Bách Dạ Tức, không hiểu sao cậu lại bị kinh hãi hơn so với lúc trước.
... Giả sử như ký ức của cậu không đúng, hành động sai lầm, gây tổn hại đến Bách Dạ Tức thì phải làm sao bây giờ?
Cái vấn đề này vẫn luôn quấn lấy Thời Thanh Ninh, làm cho sau khi kỳ thi tháng kết thúc cậu cũng không cách nào thả lỏng được.
Su khi thi tháng chính là một ngày nghỉ, cộng thêm sau khi thi xong còn được tan học sớm, bọn họ được nghỉ tổng cộng một ngày rưỡi.
Thời Thanh Ninh được Thời Tiểu Lâm và Khổng Khuyết hẹn ra ngoài, Bách Dạ Tức không đi cùng bọn họ, hắn trở về Thời gia, muốn thu thập một ít đồ đạc mới chuyển đến căn hộ gần trường của hai người họ.
Thời Thanh Ninh ra ngời chơi cũng không quá chú tâm, có chút mất tập trung.
Mãi cho đến khi Thời Tiểu Lâm sôi nổi trò chuyện với Khổng Khuyết một hồi lâu rồi, cậu mới nghe lọt tai được động tĩnh của hai người bọn họ.
Thời Tiểu Lâm đang nói về một trò chơi mới: "Thật đấy, cái trò Thoát Khỏi Mật Thất này rất vui, các bạn em đều nói trò này thú vị lắm."
"Đại khái là nó sẽ không cung cấp bối cảnh câu chuyện hay phân thẻ nhân vật, sẽ không nói cho anh biết anh là ai hay bối cảnh tương lai như thế nào, tất cả mọi người đều sẽ bị xoá sạch trí nhớ, khiến cho tất cả phải cùng đoán."
Dạo gần đây Thời Tiểu Lâm đã sưu tầm khá nhiều loại trò chơi liên quan đến lưu trữ ký ức như này, kể từ sau cái lần Thời Thanh Ninh chỉ ra bug sau khi xuyên không đó, cô bé liền không tiếp tục xem những bộ phim tình cảm xuyên không nữa, thay vào đó là chú ý hơn đến những bộ phim khoa học viễn tưởng.
"Em phát hiện ra bất kể là trò Thoát Khỏi Mật Thất hay trò Kịch Bản Giết Người đều có một điểm thú vị nhất chính là thiết lập phục hồi ký ức, tuy rằng độ khó cao nhưng thật sự rất kích thích luôn!"
Khi trước Thời Tiểu Lâm mới cùng đám bạn vượt qua được một ải trong cốt truyện, giờ chính là lúc nhiệt huyết được dâng cao nhất.
"Giờ các anh có muốn đi thử không? Ở ngay cái trung tâm thương mại bên cạnh thôi."
Khổng Khuyết liếc nhìn đồng hồ, lập tức giội cho cô bé một chậu nước lạnh: "Từ giờ cho tới giờ gác cổng nhà em cũng chỉ còn ba tiếng, thay đồ rồi xếp hàng còn kịp sao?" ( 门禁 - gác cổng, canh gác cổng, theo baidu thì từ này có nghĩa là giờ kiểm soát ra vào, kiểm soát phương tiện qua lại,... Mình thấy khó hiểu quá nên để nguyên nhé)
Vẻ mặt Thời Tiểu Lâm xụ xuống, đúng lúc này lại nghe thấy Thời Thanh Ninh nói: "Đi tìm lại ký ức đã mất...Thật sự rất vui sao?"
"Sao vậy?" Thời Tiểu Lâm chớp chớp mắt nhìn cậu, có chút hiếu kì.
Trạng thái hôm nay của anh họ cô dường như luôn không tập trung cho lắm, không ngờ bây giờ lại lên tiếng.
Thời Thanh Ninh dừng một chút, lại nói: "Nếu như toàn bộ ký ức đều bị mất đi, vậy người đó có còn là chính mình không?"
"Hở?" Thời Tiểu Lâm hơi bất ngờ.
Khổng Khuyết ngồi bên cạnh tiếp lời: "Chính là nói em cảm thấy việc tìm lại ký ức rất đơn giản, nhưng khi con người không còn một chút ký ức nào về bản thân mình, vậy hắn vẫn còn là hắn sao?"
Hắn xem phim khoa học viễn tưởng sớm hơn nhiều so với Thời Tiểu Lâm mới nảy sinh hứng thú dạo gần đây, đề tài về ký ức cũng là một đề tài khá kinh điển.
"Nói cực đoan hơn một chút, nếu như đem một ký ức sao chép thành mười bản phân phát cho mười người, vậy mười người này..."
"Ôi dào nào có phức tạp như vậy!"
Thời Tiểu Lâm gần như không thể hiểu được vấn đề này, vừa nghe được quả thực muốn che đầu.
"Ký ức không quan trọng như vậy! Ví dụ đơn giản nhá, em và anh họ đều cùng mất trí nhớ chẳng còn nhớ gì cả..."
Cô bé chỉ chỉ mình và Thời Thanh Ninh.
"Sau đó đem một cuốn sách vật lý đặt ở trước mặt hai người chúng ta, người sẽ ném cuốn sách vật lý đi chắc chắn sẽ là em chứ không phải anh họ!"
Khổng Khuyết: "..."
Quả thật không có cách nào phản bác.
"Thái độ đối với cuốn sách vật lý là khác nhau, vậy nên phản ứng cũng sẽ khác nhau."
Thời Tiểu Lâm nói.
"Những cái này không giống nhau, chẳng phải sẽ tự tạo thành mỗi cá thể đơn độc sao?"
Khổng Khuyết nghe, tấm tắc lấy làm lạ: "Không ngờ Tiểu Lâm cũng có thể phân tích rõ ràng như vậy nha."
"Xem ra có vẻ như vật lý đã dẫn dắt cho em không ít nhỉ."
Thời Tiểu Lâm mới vừa được khen một câu, cười cũng không nổi, chỉ cảm thấy đau đầu: "... Stop! Ngày nghỉ cấm tiệt không được nhắc đến hai từ vật lý!!"
Hai người lại bắt đầu đùa giỡn, Thời Thanh Ninh ngồi bên cạnh trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: "Tôi có chút chuyện, đi về trước."
Thời Tiểu Lâm và Khổng Khuyết cùng đưa mắt nhìn cậu rời đi, Thời Tiểu Lâm chống cằm nhìn theo bóng lưng Thời Thanh Ninh, tò mò hỏi: "Anh họ gặp phải vấn đề gì hả?"
Khổng Khuyết nhấp một ngụm nước soda: "Là sao?"
"Chính là cái đề tài vừa nói đến đó, đạo lý đơn giản như vậy chắc chắn anh ấy phải biết."
Thời Tiểu Lâm lúc trước còn bị lời của Thời Thanh Ninh doạ cho khóc rồi đó.
"Có lã anh ấy đang lo lắng về một điều gì đó khác, vậy nên mới không muốn làm rõ đi."
Khổng Khuyết suy nghĩ một chút, ngược lại dạo gần đây hắn lại chẳng nghe thấy tin đồn gì cả.
"Vừa thi xong nên quá mệt mỏi chăng?"
Thời Tiểu Lâm nhăn chóp mũi nhìn hắn: "Anh cho rằng anh họ của em giống anh hả, còn sợ kiểm tra."
Cô bé nghiêng đầu nâng cằm, suy tư một phút chốc, bỗng nhiên bật thốt lên một câu: "Đừng nói là anh họ yêu rồi nhá?"
"Phụt ——!!" Khổng Khuyết bị sặc phun ra một ngụm soda.
"Khụ, gì cơ??"
Thời Tiểu Lâm khó hiểu nhìn hắn: "Anh phản ứng dữ dội như vậy làm gì?"
Cô bé hùng hồn nói: "Khi một người vô cùng ưu tú bắt đầu dao động và thiếu tự tin vào bản thân, có thể là do đang thích một người nào đó đó."
"..."
Khổng Khuyết yên lặng lau đi nước soda trước ngực áo mình, xoa xoa trán.
"Thời Tiểu Lâm, nếu em vẫn tiếp tục đọc mấy lời trích dẫn tầm thường trong mấy cuốn ngôn tình như vậy, sớm muộn gì cũng bị cô tẩn cho một trận."
Thời Tiểu Lâm bất mãn: "Sao hả, em nói không đúng à?"
"Em cá với anh luôn đấy, anh họ chắc chắn là đang để ý đến người nào đó."
Khổng Khuyết bật cười, thầm nghĩ một đứa nhóc cấp hai thì hiểu cái gì.
Thân phận kia của Thời tiểu thiếu gia, tuy rằng Thời Thanh Ninh không công khai gia thế trong trường trung học số 29, nhưng trong trường trung hoc số 4 lại có không ít người biết đến cậu.
Nếu như thực sự yêu đương, nào có chuyện không bị truyền ra một ít lời đồn nào?
Hơn nữa, trường của Thời Thanh Ninh đã khai giảng lâu vậy rồi cũng chưa từng nghe cậu nhắc đến bạn học nào được quá vài câu, có ứng cử viên nào có thể yêu đương với cậu sao...
Đang cười cười, Khổng Khuyết đột nhiên khựng lại.
Bởi vì hắn thật sự nghĩ ra được một ứng cử viên.
—— Nam sinh suýt chút nữa được Thời tiểu thiếu gia "bao dưỡng" đó.
...Không thể nào.
Khổng Khuyết ngờ nghệch nhìn Thời Tiểu Lâm đang ngồi nhai kẹo dẻo.
Lẽ nào bọn họ còn không tinh tường bằng một đứa nhỏ sao?
*****
Khi Thời Thanh Ninh trở về, Bách Dạ Tức đã thu thâp đồ đạc xong xuôi, đang ở trong bếp phụ giúp Thời phu nhân một tay.
"Bạc Hà!"
Thời Thanh Ninh gọi một tiếng, kéo Bách Dạ Tức về phòng mình.
"Câu hỏi mà cậu đã hỏi tôi hỏi trước đó... tôi muốn nói rõ với cậu."
Tay của Bách Dạ Tức còn đang ẩm ướt, giữa những ngón tay vẫn còn dính nước, hắn vớ lấy một tờ giấy cẩn thận lau đi.
"Làm sao vậy?"
Thời Thanh Ninh nói: "Cậu đã hỏi tôi rằng liệu tôi sẽ ôm người khác nếu như người đó cũng mắc chứng khao khát da thịt không."
Động tác lau tay của Bách Dạ Tức khựng lại.
Thời Thanh Ninh khẽ hít vào một hơi. . Truyện Teen Hay
Tiểu Lâm nói đúng, cậu đã tự nghĩ phức tạp mọi thứ lên.
Cậu nhìn nam sinh trước mặt, đối phương vẫn đứng im như cũ, nhưng có một sự ủ rũ mệt mỏi không thể che giấu giữa hai hàng lông mày và đôi mắt hắn.
Không biết có phải ảo giác của Thời Thanh Ninh hay không, những ngày gần đây, Bạc Hà càng trở nên trầm tính im ắng hơn trước.
Mặc dù mọi người đều đang bận rộn cho kỳ thi tháng, nhưng thứ khiến cho Bạc Hà lo lắng cũng không phải là thành tích.
Thời Thanh Ninh tự thức tỉnh bản thân mình.
Là vấn đề của cậu.
Hiện giờ ký ức của cậu rất rối bời, sợ sẽ ảnh hưởng đến Bách Dạ Tức.
Vậy việc mà cậu nên làm chính là ổn định trí nhớ của chính mình, chứ không phải là xa lánh Bạc Hà.
"Tôi hi vọng..." Thời Thanh Ninh liếm liếm môi, nói, "Tôi muốn cậu được vui vẻ, vậy nên mới muốn ôm cậu."
"Nếu như là những người khác,có lẽ tôi cũng sẽ không quá để tâm đến việc họ có vui hay không."
Thời Thanh Ninh nhẹ giọng nói.
"Đây là vấn đề của riêng tôi... Vốn là nên đối xử bình đẳng với bệnh nhân mới phải."
Hiện tại cậu thừa nhận, cậu thật sự không làm được.
Sự lựa chọn khác nhau cũng sẽ tạo nên các cá thể khác nhau.
Thiên vị với Bách Dạ Tức, chính là điều đã cấu thành một Thời Thanh Ninh như hiện tại.
"Tôi đã không làm được, " Thời Thanh Ninh thẳng thắn nhận sai, "Tôi chỉ thiên vị với cậu."
Cậu vừa nói xong liền bị một bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm lên.
Bách Dạ Tức đưa tay lên chạm vào cậu, ngón tay chạm vào sau tai, hợp cốc* đặt ở hàm dưới của cậu, đó là động tác dễ dàng nhất để có thể cảm nhận được thân nhiệt của một người, cũng trực tiếp nắm giữ sự ấm áp trong lòng bàn tay.
Động tác của nam sinh rất nhẹ nhàng, âm cuối có chút khàn khàn.
"Tôi rất vinh hạnh, có được sự thiên vị của cậu."
Thời Thanh Ninh chớp chớp hai hàng mi dài, trên má truyền đến nhiệt độ của một người khác.
Kỳ lạ là bọn họ chỉ tiếp xúc với nhau một chút, vẫn giống như khi hai người họ ôm nhau, Thời Thanh Ninh thật sự cảm nhận được sự vui vẻ của Bạc Hà truyền lại.
Vì vậy Thời Thanh Ninh cũng từ từ ổn định lại được tâm trạng rối bời của mình, cậu nghĩ cậu sẽ làm được.
Nhất định cậu sẽ bảo vệ được Bạc Hà.
Thời Thanh Ninh nghiêng đầu, cọ cọ vào lòng bàn tay của nam sinh.
Cậu cảm thấy sự xoắn xuýt của mình hai ngày trước thật ngu ngốc, rõ ràng cách khiến cho ký ức của mình ổn định chính là Bạc Hà.
Còn muốn tiến thêm một bước so với việc ôm ấp...
Thời Thanh Ninh đang mải nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa phát ra một tiếng vang nhỏ.
Cậu ngẩng đầu, lập tức mắt đối mắt với Thời Dịch đang giơ tay lên định gõ cửa tiến vào.
"......."
Qua cánh cửa đang mở hờ không được đóng kỹ, Thời Dịch liếc mắt một cái liền nhìn thấy khoảng cách giữa hai người bọn họ.
Những đường gân bên cổ hắn nổi lên rất rõ ràng, ở khoảng cách không xa, Thời Thanh Ninh dường như cũng nhìn thấy được hàm dưới của anh trai cậu đang nghiến lại.
"Tiểu Ninh, lại đây."
Mặt Thời Dịch không chút cảm xúc, trực tiếp dẫn người đi.
Đã sắp đến giờ ăn tối, trong phòng ăn không ngừng lan toả ra mùi thơm.
"Xuống rồi hả, đói bụng sao?" Thời phu nhân còn đang dở tay, "Chờ chút nữa còn có khách, các con ra xem cậu ấy đến chưa?"
Đúng vào lúc này, chuông cửa vang lên.
Vệ sĩ đi mở cửa, chỉ thấy người tiến vào chính là cái người mà Thời Thanh Ninh đã gặp mấy hôm trước.
Tần Tri Thâm.
Tần Tri Thâm cầm theo chút quà, khuôn mặt cùng kiểu tóc dường như còn được đặc biệt chăm chút qua, thoạt nhìn rất trịnh trọng.
"Thời đại ca, nhị thiếu."
Y khách khí chào hỏi, lúc được nghênh đón tiến vào đúng lúc cũng trông thấy Bách Dạ Tức từ trên cầu thang đi xuống.
Tần Tri Thâm khựng lại một chút, tại sao người này là ở đây?
"Vị này là...?" Tần Tri Thâm ra hiệu muốn hỏi Thời Thanh Ninh, "Là vị nào của Thời gia hay sao?"
Thời Thanh Ninh lắc đầu: "Cậu ấy là bạn tôi."
Tần Tri Thâm có chút ngờ vực.
Không phải người thân thích?
Y liếc nhìn Thời Dịch, lại nhìn Bách Dạ Tức, vẫn có chút không dám tin.
"Thật không phải sao?"
Tại sao lần đầu gặp gỡ Tần Tri Thâm đã nhận nhầm người này chính là Thời tiểu thiếu gia, cũng là bởi khi vừa tới Hải thành y đã được gặp mặt Thời Dịch.
Y thật sự không lý giải nổi.
Hai cái người mặt lạnh này chẳng phải giống nhau như đúc hả?
"Vị này trông rất giống Thời đại ca, tôi còn tưởng là anh em ruột luôn đấy..."
Tần Tri Thâm nói, nhìn thấy bước chân xuống lầu của Bách Dạ Tức dừng lại.
Nhưng phản ứng mãnh liệt hơn vẫn là đến từ người bên cạnh.
Luồng khí lạnh bao phủ toàn thân, Tần Tri Thâm mặt đối mặt với gương mặt còn lạnh hơn ngày thường của Thời Dịch.
Tần Tri Thâm: "..."
Y nói sai cái gì rồi sao?
...Nhưng như này càng giống hơn đó!!
Hỏi ra câu này, Bách Dạ Tức đã tự nhận thức được bản tính khó thay đổi của mình. Thế nhưng sau khi được sống lại một đời, hắn cũng đã học được cách giữ cho bản thân bình tĩnh hơn.
Bách Dạ Tức tại thời khắc này, thậm chí đến cả kết quả đối phương nói "Tôi sẽ làm vậy" cũng đã bình tĩnh cân nhắc qua.
Bỏ đi.
Dù sao thì ngoại trừ Thời Thanh Ninh, tất cả đều giống nhau.
Bách Dạ Tức nhìn vẻ mặt sững sờ khi bị hỏi như vậy của thiếu niên, hắn kiềm chế lại biểu hiện của mình, nhẹ giọng nói.
"Ăn cơm đi, ăn xong uống thuốc."
Bách Dạ Tức đứng dậy, đi đến nhà bếp hâm nóng lại thuốc.
Gian nhà yên tĩnh lại không còn bất cứ tiếng động gì, chỉ có mùi vị hăng hắc nhàn nhạt của thuốc bay ra từ trong bếp.
Thời Thanh Ninh ăn không cảm thấy mùi vị gì, cậu nhìn bóng lưng thon gầy thẳng tắp của Bách Dạ Tức, đột nhiên hoảng hốt phát giác ra một điều.
... Bạc Hà thật sự chỉ đối xử đặc biệt với một mình cậu.
Đêm đó tâm trạng của Thời Thanh Ninh có chút hỗn loạn, mà cũng không biết có phải đã quen với không gian nơi này hay không, buổi tối cậu ngủ cũng coi như an ổn.
Cũng may dạo gần đây Thời Thanh Ninh được nghỉ ngơi khá tốt, dù sao thì kỳ thi kiểm tra đầu vào sắp tới rồi, chương trình học trên lớp cũng trở nên nặng hơn.
Buổi sáng, chỗ ngồi của Trịnh Khôn vẫn trống, số người thân cận được với hắn trong lớp cũng chẳng có mấy người, hơn nữa trước đó Trịnh khôn cũng từng không ít lần xin nghỉ vì người ba nát rượu, vậy nên lần này cũng chẳng có ai để ý đến tung tích của hắn.
Chỉ có vài người biết được lí do thật sự khiến Trịnh Khôn không thể đến lớp.
Cách đây một thời gian, một vụ bao lực học đường xảy ra ở một tỉnh lân cận đã lên hẳn hot search, khi đó người bị bắt nạt không chịu đựng nổi nữa, đẩy kẻ bắt nạt rơi khỏi toà nhà rồi cũng nhảy theo, gây ra một vụ án mạng thiệt hại đến vài mạng người.
Video về vụ việc đó bị lan truyền một cách chóng mặt khiến cho dư luận sôi sục, cuối cùng tất cả các trường tiểu học lẫn trung học cơ sở trên toàn quốc đều phải đưa ra thông cáo sẽ nghiêm khắc điều tra và xử lý những vụ bạo lực học đường.
Lần này đám người của tên tóc húi cua thực sự đã chạm phải họng súng, bị ban giám hiệu trường nghiêm khắc đưa ra lệnh điều tra quét sạch. Những chuyện trước đó bọn họ làm đều bị lật tẩy, một vài cái tên chính hay tham gia đã bị trả lại học tịch, trực tiếp đuổi khỏi trường.
Lên đến cấp ba thì cũng có nghĩa là đã không còn nằm trong phạm vi chín năm giáo dục phổ cập bắt buộc nữa, vậy nên nói khai trừ liền lập tức khai trừ.
Ngoài ra, phàm là những người có liên quan đến vụ việc lần này cũng bị lập hồ sơ ghi lại, trong đó bao gồm cả những người bị bắt nạt thiệt hại về tiền bạc lẫn sức khoẻ, tất cả đều được đưa đến sở cảnh sát thành phố để xử lý.
Chứng cứ mấu chốt cho thấy Trịnh Khôn có liên quan đến vụ này chính là đơn xin gia nhập do chính tay hắn viết, ban đầu kỳ thực Trịnh Khôn cũng chỉ là kẻ bị bắt nạt, sau đó hắn lại chủ động xin gia nhập, tiếp tay cho đám người kia tìm kiếm đối tượng để bắt nạt.
Để thể hiện lòng trung thành của mình, Trịnh Khôn còn cố ý nêu rất cụ thể những việc mình đã làm trong tờ đơn xin gia nhập.
Mặc dù sau đó Trịnh Khôn đã cố gắng phản bác rằng những việc đó chỉ là hắn phóng đại lên, nhưng giấy trắng mực đen rõ rành rành ở đó, ngược lại khiến hắn trở thành bằng chứng xác đáng nhất.
Liên quan đến vấn đề tiền bạc, trường học và cảnh sát đối cũng rất nhanh đưa ra được bằng chứng chứng minh.
Là một người bị hại, Lâm Hiểu cũng không tránh khỏi bị dò hỏi.
Cô bị gọi đến mấy lần, năng lực chuyên môn của tổ điều tra thực sự rất mạnh, cố ý tận lực giảm bớt các tác động cảm xúc của hai bên đương sự.
Thế nhưng càng điều tra sâu thì tình hình của Trịnh Khôn càng không ổn, bởi hắn không chỉ là người trực tiếp tham gia tìm kiếm đối tượng, mà còn vì số tiền trấn lột của vụ này cũng đã đạt đến một con số nhất định.
Trịnh Khôn cũng đã trên mười sáu tuổi, có khả năng sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự.
Vì vậy Trịnh Khôn đã vài lần đưa ra yêu cầu được gặp Lâm Hiểu để giảng hoà, nói mình không hề lừa cô nhiều tiền như vậy, muốn được mặt đối mặt xác nhận trực tiếp.
Cuối cùng nhân viên điều tra cũng đồng ý gọi Lâm Hiểu tới.
Những người liên quan được gọi đến phòng điều tra, Lâm Hiểu cũng không phải đi xa. Khi Lâm Hiểu đến đây thì Tống Khiêm Khiêm cũng đi cùng cô, nhưng đương nhiên Tống Khiêm Khiêm không được phép vào trong, chỉ có thể cẩn thận căn dặn cô.
"Cậu không phải sợ Trịnh Khôn, có cả giáo viên và cảnh sát đều ở đây."
"Cậu chỉ cần nói thật là được, đừng có nghe Trịnh Khôn!"
Khi Tống Khiêm Khiêm vừa nghe được tin Lâm Hiểu suýt chút nữa trở thành nạn nhân của một vụ bạo lực học đường, cậu ta tức đên mực nhảy dựng lên, phải mất một lúc mới có thể lấy lại bình tĩnh, hiện giờ thực sự lo rằng Lâm Hiểu sẽ bị ảnh hưởng bởi Trịnh Khôn.
Lâm Hiểu đáp ứng tất cả những điều cậu nói, thế nhưng đến lúc tiến vào phòng điều tra trông thấy Trịnh Khôn đã mấy ngày không gặp, cơ thể cô vẫn không tự chủ được mà cứng lại một chút.
Nội dung điều tra vẫn là các câu hỏi thông thường, các giáo viên cũng đã sớm có sự chuẩn bị, nhiều lần nhắc nhở Trịnh Khôn không được phép làm người bị hại kinh sợ.
Nhưng thái độ của Trịnh Khôn rất khác thường, hung ác dụi mắt hai lần, viền mắt cũng đỏ bừng.
"Xin cậu đấy, Lâm Hiểu, hãy nói thật với bọn họ đi, ban đầu tôi thật tâm muốn làm bạn với cậu mà!"
Người khác nhìn biểu hiện khoa trương của hắn, thật giống như sắp quỳ xuống tại chỗ luôn vậy.
Mỗi câu mà Trịnh Khôn nói đều chọc trúng điểm yếu của Lâm Hiểu.
"Tôi thấy mọi người xung quanh đều cười cười nói nói nhưng chưa từng có một ai chơi với cậu, vậy nên mới muốn nói với cậu vài câu, tôi không muốn bắt nạt cậu, chẳng phải tôi cũng đã từng hướng dẫn cậu giải đề rất nhiều lần đó sao?"
Lâm Hiểu không nhịn được xiết chặt ngón tay.
Cô vốn là không quen bị chú ý, giờ lại bị nhiều ánh mắt dõi theo nhìn chằm chằm như vậy, khiến cô bối rối đến mức đến ngay cả ánh mắt cũng không biết nên đặt ở đâu.
"Cầu xin cậu, nếu như đến cả cậu cũng không giúp tôi, tôi coi như xong đời thật rồi."
Trịnh Khôn gần như van xin.
"Chẳng phải cậu đã từng nói đó sao, tôi là người bạn đầu tiên và duy nhất của cậu!"
Trong lúc cuộc thẩm vấn đang diễn ra, Tống Khiêm Khiêm ở ngoài vẫn luôn không ngừng đi qua đi lại.
Trời sinh cậu đã nói nhiều, từ tiểu học cho đến bây giờ không cần biết ngồi cùng bàn với ai, chỉ trong một thời gian ngắn Tống Khiêm Khiêm liền có thể hoà nhập với người kia.
Lên cấp ba, tính cách hoạt bát cởi mở của cậu càng khiến cho giáo viên phải phá bỏ quy tắc không cho phép học sinh khác giới ngồi cùng bàn với nhau, xếp cho cậu ngồi cạnh người ít nói nhất chính là Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu là người rất hướng nội, cực kỳ ít nói, cho nên tính ra, cô là bạn cùng bàn lâu nhất của Tống Khiêm Khiêm.
Tống Khiêm Khiêm thật sự lo lắng cho cô, trong lúc đang sốt ruột đứng ngồi không yên, cậu lại gặp được Thời Thanh Ninh cũng đến đây.
"Thế nào rồi?"
Để bảo mật chuyện riêng tư cá nhân, danh tính người bị hại của Lâm Hiểu cũng chưa bị truyền ra, chỉ có vài người biết được chuyện lần này của cô.
Tống Khiêm Khiêm lắc đầu: "Còn chưa thấy ra nữa."
"Tôi không nghe thấy động tĩnh gì lớn cả... Chắc là Trịnh Khôn sẽ không dám đe doạ Lâm Hiểu trước mặt nhiều người như vậy đâu nhỉ?"
Thời Thanh Ninh cũng liếc nhìn cửa phòng điều tra, nói: "Kể cả không phải đe doạ thì chắc cũng là đang ra vẻ thảm hại, làm bộ để được tha thứ."
Tống Khiêm Khiêm không nghĩ tới mặt này, nhất thời ngây người.
Nếu như đổi lại là cậu, chắc chắn cậu sẽ đánh cho Trịnh Khôn một trận tơi bời, khiến cho Trịnh Khôn muốn giả bộ đáng thương cũng không được, nhưng đây lại là Lâm Hiểu...
Lâm Hiểu quá hướng nội, muốn chủ động bắt chuyện với người khác cũng là một chuyện quá khó khăn.
Tống Khiêm Khiêm không khỏi càng thêm lo lắng.
Chờ đến khi Lâm Hiểu cuối cùng cũng đã đi ra, Tống Khiêm Khiêm lập tức xông đến trước mặt cô.
"Cậu vẫn ổn chứ?"
Lời này vừa thốt ra, Tống Khiêm Khiêm lập tức sững sờ.
Bởi cậu trông thấy Lâm Hiểu cúi đầu, vành mắt đỏ ửng, từng giọt nước mắt đang không ngừng rơi xuống.
"Không sao rồi..." Tống Khiêm Khiêm cuống lên, "Thật sự không sao rồi, cậu đừng khóc, đừng sợ..."
Cậu luống cuống an ủi Lâm Hiểu, lại thấy cô đưa tay lên dụi dụi mắt, ngẩng đầu đáp.
"Cám ơn cậu."
Nước mắt của Lâm Hiểu vẫn còn vương trên mặt, thanh âm cũng nhẹ nhàng.
Thêm một tuổi, quả nhiên cô đã nhận được một món quà quý giá nhất khác hoàn toàn so với trước đây.
Cô nói: "Tôi không đổi ý... cũng không đồng ý thông cảm."
Lâm Hiểu nín khóc, nhìn cậu rồi cười rộ lên, khoé mắt cong cong lại: "Cảm ơn."
Tống Khiêm Khiêm há hốc miệng, bất ngờ mất ba giây mới thốt lên.
"Quá mạnh mẽ!!!"
"Lâm tỷ tỷ! Lợi hại!!"
Trong lúcc Tống Khiêm Khiêm còn đang kích động không thôi, Thời Thanh Ninh cũng mỉm cười, nói một tiếng.
"Chúc mừng."
Thứ cậu nhìn thấy được không chỉ là nữ sinh nay đã thoát được khỏi bóng tối của chính mình, mà còn là một nữ sinh cứng cỏi.
Cuộc sống sinh hoạt của Lâm Hiểu lại bình thường trở lại, nhưng Trịnh Khôn vẫn không có trở về.
Sau đó ban giám hiệu đã đưa ra thông báo trước toàn trường, công khai kết quả xử lý vụ việc bạo lực học đường vừa mới xảy ra, trong danh sách bị xử lý cũng có tên của Trịnh Khôn.
Mặc dù ký thi tháng cũng sắp đến, nhưng sự việc lần này vẫn gây ra một trận náo động lớn trong lớp số ba.
Trịnh Khôn đã bị ghi lại một tội lớn lưu lại trong hồ sơ, sau đó cũng chẳng một ai trông thấy hắn trở lại lớp.
Mọi người thật sự không hiểu nổi, rõ ràng Trịnh Khôn cũng là nạn nhân của bạo lực gia đình và bạo lực học đường, vậy tại sao còn muốn bắt nạt người khác?
Mãi đến tận khi kỳ thi tháng bắt đầu, các học sinh khác mới ổn định tinh thần lại, bắt đầu sốt sắng chuẩn bị cho kỳ thi.
Mặc dù không thể hiện rõ ra ngoài, nhưng quả thực Thời Thanh Ninh cũng là một trong số những người lo lắng nhất cho kỳ thi lần này.
Thứ khiến cho cậu căng thẳng không chỉ có kết quả của kỳ thi, mà còn là ký ức của chính cậu
Lần kiểm tra trước sau khi viết tiếng Anh thành tiếng Đức, Thời Thanh Ninh đã có sự lưu ý.
Cậu không lặp lại vấn đề tương tự nữa, nhưng cậu chưa từng tham gia một kỳ thi chính thức nào, không biết lần này kết quả sẽ như thế nào.
Kỳ thi chỉ là phụ, cái chính chính là lời hứa sẽ lọt vào top mười toàn thành phố, nếu Thời Thanh Ninh đã nói sẽ không để Bạc Hà bị cưỡng bách, vậy cậu nhất định có thể làm được.
Nhưng bây giờ cậu lại càng trở nên bối rối hơn trước.
Tất cả là bởi phản ứng của Bách Dạ Tức.
Thời Thanh Ninh rốt cuộc phát hiện, bản thân mình đã phụ sự tín nhiệm của Bách Dạ Tức từ lúc nào mà không hề hay biết.
Bách Dạ Tức tin cậu, cũng chỉ đối đãi đặc biệt với một mình cậu
Thế nhưng đến ngay cả ký ức của bản thân Thời Thanh Ninh cũng bị hỗn loạn.
Kể từ lúc tỉnh lại trong bệnh viện cho đến tận bây giờ, không ai biết được sự khó khăn của Thời Thanh Ninh, cậu phải cẩn thận đến từng bước một, ngay cả ký ức của bản thân cũng phải tự mình tìm tòi.
Vì tâm tính trời sinh, Thời Thanh Ninh chưa từng cảm thấy mệt mỏi hay phản cảm với bất cứ thứ gì. Chỉ có lần này, khi nhận ra được tâm ý muốn đáp lại của Bách Dạ Tức, không hiểu sao cậu lại bị kinh hãi hơn so với lúc trước.
... Giả sử như ký ức của cậu không đúng, hành động sai lầm, gây tổn hại đến Bách Dạ Tức thì phải làm sao bây giờ?
Cái vấn đề này vẫn luôn quấn lấy Thời Thanh Ninh, làm cho sau khi kỳ thi tháng kết thúc cậu cũng không cách nào thả lỏng được.
Su khi thi tháng chính là một ngày nghỉ, cộng thêm sau khi thi xong còn được tan học sớm, bọn họ được nghỉ tổng cộng một ngày rưỡi.
Thời Thanh Ninh được Thời Tiểu Lâm và Khổng Khuyết hẹn ra ngoài, Bách Dạ Tức không đi cùng bọn họ, hắn trở về Thời gia, muốn thu thập một ít đồ đạc mới chuyển đến căn hộ gần trường của hai người họ.
Thời Thanh Ninh ra ngời chơi cũng không quá chú tâm, có chút mất tập trung.
Mãi cho đến khi Thời Tiểu Lâm sôi nổi trò chuyện với Khổng Khuyết một hồi lâu rồi, cậu mới nghe lọt tai được động tĩnh của hai người bọn họ.
Thời Tiểu Lâm đang nói về một trò chơi mới: "Thật đấy, cái trò Thoát Khỏi Mật Thất này rất vui, các bạn em đều nói trò này thú vị lắm."
"Đại khái là nó sẽ không cung cấp bối cảnh câu chuyện hay phân thẻ nhân vật, sẽ không nói cho anh biết anh là ai hay bối cảnh tương lai như thế nào, tất cả mọi người đều sẽ bị xoá sạch trí nhớ, khiến cho tất cả phải cùng đoán."
Dạo gần đây Thời Tiểu Lâm đã sưu tầm khá nhiều loại trò chơi liên quan đến lưu trữ ký ức như này, kể từ sau cái lần Thời Thanh Ninh chỉ ra bug sau khi xuyên không đó, cô bé liền không tiếp tục xem những bộ phim tình cảm xuyên không nữa, thay vào đó là chú ý hơn đến những bộ phim khoa học viễn tưởng.
"Em phát hiện ra bất kể là trò Thoát Khỏi Mật Thất hay trò Kịch Bản Giết Người đều có một điểm thú vị nhất chính là thiết lập phục hồi ký ức, tuy rằng độ khó cao nhưng thật sự rất kích thích luôn!"
Khi trước Thời Tiểu Lâm mới cùng đám bạn vượt qua được một ải trong cốt truyện, giờ chính là lúc nhiệt huyết được dâng cao nhất.
"Giờ các anh có muốn đi thử không? Ở ngay cái trung tâm thương mại bên cạnh thôi."
Khổng Khuyết liếc nhìn đồng hồ, lập tức giội cho cô bé một chậu nước lạnh: "Từ giờ cho tới giờ gác cổng nhà em cũng chỉ còn ba tiếng, thay đồ rồi xếp hàng còn kịp sao?" ( 门禁 - gác cổng, canh gác cổng, theo baidu thì từ này có nghĩa là giờ kiểm soát ra vào, kiểm soát phương tiện qua lại,... Mình thấy khó hiểu quá nên để nguyên nhé)
Vẻ mặt Thời Tiểu Lâm xụ xuống, đúng lúc này lại nghe thấy Thời Thanh Ninh nói: "Đi tìm lại ký ức đã mất...Thật sự rất vui sao?"
"Sao vậy?" Thời Tiểu Lâm chớp chớp mắt nhìn cậu, có chút hiếu kì.
Trạng thái hôm nay của anh họ cô dường như luôn không tập trung cho lắm, không ngờ bây giờ lại lên tiếng.
Thời Thanh Ninh dừng một chút, lại nói: "Nếu như toàn bộ ký ức đều bị mất đi, vậy người đó có còn là chính mình không?"
"Hở?" Thời Tiểu Lâm hơi bất ngờ.
Khổng Khuyết ngồi bên cạnh tiếp lời: "Chính là nói em cảm thấy việc tìm lại ký ức rất đơn giản, nhưng khi con người không còn một chút ký ức nào về bản thân mình, vậy hắn vẫn còn là hắn sao?"
Hắn xem phim khoa học viễn tưởng sớm hơn nhiều so với Thời Tiểu Lâm mới nảy sinh hứng thú dạo gần đây, đề tài về ký ức cũng là một đề tài khá kinh điển.
"Nói cực đoan hơn một chút, nếu như đem một ký ức sao chép thành mười bản phân phát cho mười người, vậy mười người này..."
"Ôi dào nào có phức tạp như vậy!"
Thời Tiểu Lâm gần như không thể hiểu được vấn đề này, vừa nghe được quả thực muốn che đầu.
"Ký ức không quan trọng như vậy! Ví dụ đơn giản nhá, em và anh họ đều cùng mất trí nhớ chẳng còn nhớ gì cả..."
Cô bé chỉ chỉ mình và Thời Thanh Ninh.
"Sau đó đem một cuốn sách vật lý đặt ở trước mặt hai người chúng ta, người sẽ ném cuốn sách vật lý đi chắc chắn sẽ là em chứ không phải anh họ!"
Khổng Khuyết: "..."
Quả thật không có cách nào phản bác.
"Thái độ đối với cuốn sách vật lý là khác nhau, vậy nên phản ứng cũng sẽ khác nhau."
Thời Tiểu Lâm nói.
"Những cái này không giống nhau, chẳng phải sẽ tự tạo thành mỗi cá thể đơn độc sao?"
Khổng Khuyết nghe, tấm tắc lấy làm lạ: "Không ngờ Tiểu Lâm cũng có thể phân tích rõ ràng như vậy nha."
"Xem ra có vẻ như vật lý đã dẫn dắt cho em không ít nhỉ."
Thời Tiểu Lâm mới vừa được khen một câu, cười cũng không nổi, chỉ cảm thấy đau đầu: "... Stop! Ngày nghỉ cấm tiệt không được nhắc đến hai từ vật lý!!"
Hai người lại bắt đầu đùa giỡn, Thời Thanh Ninh ngồi bên cạnh trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: "Tôi có chút chuyện, đi về trước."
Thời Tiểu Lâm và Khổng Khuyết cùng đưa mắt nhìn cậu rời đi, Thời Tiểu Lâm chống cằm nhìn theo bóng lưng Thời Thanh Ninh, tò mò hỏi: "Anh họ gặp phải vấn đề gì hả?"
Khổng Khuyết nhấp một ngụm nước soda: "Là sao?"
"Chính là cái đề tài vừa nói đến đó, đạo lý đơn giản như vậy chắc chắn anh ấy phải biết."
Thời Tiểu Lâm lúc trước còn bị lời của Thời Thanh Ninh doạ cho khóc rồi đó.
"Có lã anh ấy đang lo lắng về một điều gì đó khác, vậy nên mới không muốn làm rõ đi."
Khổng Khuyết suy nghĩ một chút, ngược lại dạo gần đây hắn lại chẳng nghe thấy tin đồn gì cả.
"Vừa thi xong nên quá mệt mỏi chăng?"
Thời Tiểu Lâm nhăn chóp mũi nhìn hắn: "Anh cho rằng anh họ của em giống anh hả, còn sợ kiểm tra."
Cô bé nghiêng đầu nâng cằm, suy tư một phút chốc, bỗng nhiên bật thốt lên một câu: "Đừng nói là anh họ yêu rồi nhá?"
"Phụt ——!!" Khổng Khuyết bị sặc phun ra một ngụm soda.
"Khụ, gì cơ??"
Thời Tiểu Lâm khó hiểu nhìn hắn: "Anh phản ứng dữ dội như vậy làm gì?"
Cô bé hùng hồn nói: "Khi một người vô cùng ưu tú bắt đầu dao động và thiếu tự tin vào bản thân, có thể là do đang thích một người nào đó đó."
"..."
Khổng Khuyết yên lặng lau đi nước soda trước ngực áo mình, xoa xoa trán.
"Thời Tiểu Lâm, nếu em vẫn tiếp tục đọc mấy lời trích dẫn tầm thường trong mấy cuốn ngôn tình như vậy, sớm muộn gì cũng bị cô tẩn cho một trận."
Thời Tiểu Lâm bất mãn: "Sao hả, em nói không đúng à?"
"Em cá với anh luôn đấy, anh họ chắc chắn là đang để ý đến người nào đó."
Khổng Khuyết bật cười, thầm nghĩ một đứa nhóc cấp hai thì hiểu cái gì.
Thân phận kia của Thời tiểu thiếu gia, tuy rằng Thời Thanh Ninh không công khai gia thế trong trường trung học số 29, nhưng trong trường trung hoc số 4 lại có không ít người biết đến cậu.
Nếu như thực sự yêu đương, nào có chuyện không bị truyền ra một ít lời đồn nào?
Hơn nữa, trường của Thời Thanh Ninh đã khai giảng lâu vậy rồi cũng chưa từng nghe cậu nhắc đến bạn học nào được quá vài câu, có ứng cử viên nào có thể yêu đương với cậu sao...
Đang cười cười, Khổng Khuyết đột nhiên khựng lại.
Bởi vì hắn thật sự nghĩ ra được một ứng cử viên.
—— Nam sinh suýt chút nữa được Thời tiểu thiếu gia "bao dưỡng" đó.
...Không thể nào.
Khổng Khuyết ngờ nghệch nhìn Thời Tiểu Lâm đang ngồi nhai kẹo dẻo.
Lẽ nào bọn họ còn không tinh tường bằng một đứa nhỏ sao?
*****
Khi Thời Thanh Ninh trở về, Bách Dạ Tức đã thu thâp đồ đạc xong xuôi, đang ở trong bếp phụ giúp Thời phu nhân một tay.
"Bạc Hà!"
Thời Thanh Ninh gọi một tiếng, kéo Bách Dạ Tức về phòng mình.
"Câu hỏi mà cậu đã hỏi tôi hỏi trước đó... tôi muốn nói rõ với cậu."
Tay của Bách Dạ Tức còn đang ẩm ướt, giữa những ngón tay vẫn còn dính nước, hắn vớ lấy một tờ giấy cẩn thận lau đi.
"Làm sao vậy?"
Thời Thanh Ninh nói: "Cậu đã hỏi tôi rằng liệu tôi sẽ ôm người khác nếu như người đó cũng mắc chứng khao khát da thịt không."
Động tác lau tay của Bách Dạ Tức khựng lại.
Thời Thanh Ninh khẽ hít vào một hơi. . Truyện Teen Hay
Tiểu Lâm nói đúng, cậu đã tự nghĩ phức tạp mọi thứ lên.
Cậu nhìn nam sinh trước mặt, đối phương vẫn đứng im như cũ, nhưng có một sự ủ rũ mệt mỏi không thể che giấu giữa hai hàng lông mày và đôi mắt hắn.
Không biết có phải ảo giác của Thời Thanh Ninh hay không, những ngày gần đây, Bạc Hà càng trở nên trầm tính im ắng hơn trước.
Mặc dù mọi người đều đang bận rộn cho kỳ thi tháng, nhưng thứ khiến cho Bạc Hà lo lắng cũng không phải là thành tích.
Thời Thanh Ninh tự thức tỉnh bản thân mình.
Là vấn đề của cậu.
Hiện giờ ký ức của cậu rất rối bời, sợ sẽ ảnh hưởng đến Bách Dạ Tức.
Vậy việc mà cậu nên làm chính là ổn định trí nhớ của chính mình, chứ không phải là xa lánh Bạc Hà.
"Tôi hi vọng..." Thời Thanh Ninh liếm liếm môi, nói, "Tôi muốn cậu được vui vẻ, vậy nên mới muốn ôm cậu."
"Nếu như là những người khác,có lẽ tôi cũng sẽ không quá để tâm đến việc họ có vui hay không."
Thời Thanh Ninh nhẹ giọng nói.
"Đây là vấn đề của riêng tôi... Vốn là nên đối xử bình đẳng với bệnh nhân mới phải."
Hiện tại cậu thừa nhận, cậu thật sự không làm được.
Sự lựa chọn khác nhau cũng sẽ tạo nên các cá thể khác nhau.
Thiên vị với Bách Dạ Tức, chính là điều đã cấu thành một Thời Thanh Ninh như hiện tại.
"Tôi đã không làm được, " Thời Thanh Ninh thẳng thắn nhận sai, "Tôi chỉ thiên vị với cậu."
Cậu vừa nói xong liền bị một bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm lên.
Bách Dạ Tức đưa tay lên chạm vào cậu, ngón tay chạm vào sau tai, hợp cốc* đặt ở hàm dưới của cậu, đó là động tác dễ dàng nhất để có thể cảm nhận được thân nhiệt của một người, cũng trực tiếp nắm giữ sự ấm áp trong lòng bàn tay.
Động tác của nam sinh rất nhẹ nhàng, âm cuối có chút khàn khàn.
"Tôi rất vinh hạnh, có được sự thiên vị của cậu."
Thời Thanh Ninh chớp chớp hai hàng mi dài, trên má truyền đến nhiệt độ của một người khác.
Kỳ lạ là bọn họ chỉ tiếp xúc với nhau một chút, vẫn giống như khi hai người họ ôm nhau, Thời Thanh Ninh thật sự cảm nhận được sự vui vẻ của Bạc Hà truyền lại.
Vì vậy Thời Thanh Ninh cũng từ từ ổn định lại được tâm trạng rối bời của mình, cậu nghĩ cậu sẽ làm được.
Nhất định cậu sẽ bảo vệ được Bạc Hà.
Thời Thanh Ninh nghiêng đầu, cọ cọ vào lòng bàn tay của nam sinh.
Cậu cảm thấy sự xoắn xuýt của mình hai ngày trước thật ngu ngốc, rõ ràng cách khiến cho ký ức của mình ổn định chính là Bạc Hà.
Còn muốn tiến thêm một bước so với việc ôm ấp...
Thời Thanh Ninh đang mải nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa phát ra một tiếng vang nhỏ.
Cậu ngẩng đầu, lập tức mắt đối mắt với Thời Dịch đang giơ tay lên định gõ cửa tiến vào.
"......."
Qua cánh cửa đang mở hờ không được đóng kỹ, Thời Dịch liếc mắt một cái liền nhìn thấy khoảng cách giữa hai người bọn họ.
Những đường gân bên cổ hắn nổi lên rất rõ ràng, ở khoảng cách không xa, Thời Thanh Ninh dường như cũng nhìn thấy được hàm dưới của anh trai cậu đang nghiến lại.
"Tiểu Ninh, lại đây."
Mặt Thời Dịch không chút cảm xúc, trực tiếp dẫn người đi.
Đã sắp đến giờ ăn tối, trong phòng ăn không ngừng lan toả ra mùi thơm.
"Xuống rồi hả, đói bụng sao?" Thời phu nhân còn đang dở tay, "Chờ chút nữa còn có khách, các con ra xem cậu ấy đến chưa?"
Đúng vào lúc này, chuông cửa vang lên.
Vệ sĩ đi mở cửa, chỉ thấy người tiến vào chính là cái người mà Thời Thanh Ninh đã gặp mấy hôm trước.
Tần Tri Thâm.
Tần Tri Thâm cầm theo chút quà, khuôn mặt cùng kiểu tóc dường như còn được đặc biệt chăm chút qua, thoạt nhìn rất trịnh trọng.
"Thời đại ca, nhị thiếu."
Y khách khí chào hỏi, lúc được nghênh đón tiến vào đúng lúc cũng trông thấy Bách Dạ Tức từ trên cầu thang đi xuống.
Tần Tri Thâm khựng lại một chút, tại sao người này là ở đây?
"Vị này là...?" Tần Tri Thâm ra hiệu muốn hỏi Thời Thanh Ninh, "Là vị nào của Thời gia hay sao?"
Thời Thanh Ninh lắc đầu: "Cậu ấy là bạn tôi."
Tần Tri Thâm có chút ngờ vực.
Không phải người thân thích?
Y liếc nhìn Thời Dịch, lại nhìn Bách Dạ Tức, vẫn có chút không dám tin.
"Thật không phải sao?"
Tại sao lần đầu gặp gỡ Tần Tri Thâm đã nhận nhầm người này chính là Thời tiểu thiếu gia, cũng là bởi khi vừa tới Hải thành y đã được gặp mặt Thời Dịch.
Y thật sự không lý giải nổi.
Hai cái người mặt lạnh này chẳng phải giống nhau như đúc hả?
"Vị này trông rất giống Thời đại ca, tôi còn tưởng là anh em ruột luôn đấy..."
Tần Tri Thâm nói, nhìn thấy bước chân xuống lầu của Bách Dạ Tức dừng lại.
Nhưng phản ứng mãnh liệt hơn vẫn là đến từ người bên cạnh.
Luồng khí lạnh bao phủ toàn thân, Tần Tri Thâm mặt đối mặt với gương mặt còn lạnh hơn ngày thường của Thời Dịch.
Tần Tri Thâm: "..."
Y nói sai cái gì rồi sao?
...Nhưng như này càng giống hơn đó!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.