Chương 183: 105: Lại còn nói dối
Mèo Tứ Nhi
12/06/2016
Tần Mặc ở bên này, xe của Thẩm Ôn Uyển không xa, Tần Mặc sẽ bảo cô ngừng ở ven đường.
Hai người trong xe, Thẩm Ôn Uyển bởi vì quá mức kích động, tim đập thật mạnh, trên mặt một mực mang theo vui vẻ, rốt cuộc cô cũng có cơ hội cùng Tần Mặc ở một chỗ rồi, vẫn là Tần Mặc đề nghị.
Thẩm Ôn Uyển không nhịn được suy nghĩ, chẳng lẽ đột nhiên Tần Mặc phát hiện cô thật tốt, nên muốn ở cùng cô? Càng nghĩ Thẩm Ôn Uyển càng hưng phấn, nhưng cô vẫn tận lực duy trì bề ngoài thật tự nhiên.
Cô đưa tay vén lọn tóc dài lượn sóng sang một bên, để lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết, không có tóc che đi, bộ ngực đầy đặn cũng lộ ra ngoài, vừa vặn đối diện với Tần Mặc, không tiếng động quyến rũ anh.
"Tần tổng, bây giờ anh..." Thẩm Ôn Uyển vứt đi mặt mũi, lộ ra vẻ mập mờ nhìn về phía Tần Mặc, nhưng vừa thấy Tần Mặc lạnh như băng quay đi, lời nói mờ ám cyar cô đành phải nuốt vào.
Tần Mặc quay đầu, ánh mắt lạnh lùng liếc cô, Thẩm Ôn Uyển nhất thời ngay cả cười cũng không cười được, nhưng cô không cam lòng, cơ thể hơi hướng về phía Tần Mặc.
Tần Mặc không nhúc nhích, chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta, cuối cùng, Thẩm Ôn Uyển bị loại uy hiếp vô hình này của Tần Mặc khiến trán cô xuất hiện một tầng mồ hô mỏng.
Bởi vì giờ khắc này Tần Mặc khiến cho cô có cảm giác, nói dễ nghe một chút là ánh mắt của anh giống như nhìn một người chết, căn bản Tần Mặc không xem cô làm người.
Cô nhỏm dậy, trong mắt mặc dù không cam lòng, nhưng Tần Mặc có một loại khí tức vương giả, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, khiến Thẩm Ôn Uyển lập tức muốn khuất phục.
Nhưng Thẩm Ôn Uyển cũng cảm thấy uất ức, mặc dù cô đối với Tần Mặc có xen lẫn lợi ích cá nhân, nhưng cô thật lòng thích ngượ đàn ông đẹp trai trước mặt này.
"Tại sao em không được chứ?" Giọng nói của Thẩm Ôn Uyển mang theo tiếng khóc nức nở, hỏi Tần Mặc, cô khóc nước mắt như mưa, quyến rũ động lòng người, hết sức đáng thương.
"Thực sự tôi phá sản rồi." Tần Mặc không lo lắng gì nói một câu như vậy, quay đầu nhìn Thẩm Ôn Uyển .
Gương mặt Thẩm Ôn Uyển thoáng chốc ngăn lại, nhưng một giây sau, cô lại làm bộ đáng thương, trơ mắt nhìn Tần Mặc, cười nói: "Làm sao có thể..."
Tần Mặc không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn Thẩm Ôn Uyển , qua một giây, ánh mắt Thẩm Ôn Uyển nhi bắt đầu lóe lên, cô nhéo chiếc váy, làn váy đã bắt đầu có nếp nhăn.
"Làm sao có thể..." Lần này Thẩm Ôn Uyển mở miệng lần nữa, trong giọng nói tràn đầy sự không tin tượng, lúc ở nhà cô nghe được tin tức này, căn bản cũng không tin, cho là lời đồn đãi.
Cho nên khi Thẩm gia phái cô tới hỏi dò tin tức, trong lòng Thẩm Ôn Uyển trong lòng còn ôm chút hy vọng, rốt cuộc có thể có cơ hội thấy Tần Mặc rồi.
Nhưng giờ khắc này, Thẩm Ôn Uyển đột nhiên có chút không tự tin, cô khẽ mở đôi môi đỏ đầy đặn, ánh mắt ngơ ngác nhìn Tần Mặc, đầu nhanh chóng chuyển động.
Nếu như Tần Mặc thật sự phá sản, vậy anh ấy trừ việc toàn thân không có gì, càng có khả năng là có rất nhiều kẻ thù, Thẩm Ôn Uyển nhìn Tần Mặc, giãy giụa không thôi.
Vẻ ngoài của Tần Mặc thật sự quá tuấn tú rồi, cô một mực mơ ước, nhưng nếu như Tần Mặc cái gì cũng không có, cô ở với anh, thì sẽ không có địa vị ở Thẩm gia, thậm chí có khả năng bị Thẩm gia đuổi ra.
Thẩm Ôn Uyển chỉ do dự một khắc, liền rút lui, theo bản năng đưa tay ra chạm vào dây chuyền kim cương trên cổ mình, cô không thể nghèo khổ được.
Tần Mặc thấy Thẩm Ôn Uyển đã không dây dưa nữa, trực tiếp mở cửa xuống xe, sợ cô ta chưa từ bỏ ý định, để lại một câu nói: "Bây giờ tôi dựa vào Tô Song Song."
Thẩm Ôn Uyển nghe xong, mở to mắt, đưa tay che miệng, ngay sau đó không tưởng tượng nổi, chờ đến khi Tần Mặc vừa xuống xe, dường như cô không chịu nổi loại kích thích này, nhanh chóng lái xe rời đi.
Xe đi được một đoạn xa, Thẩm Ôn Uyển chợt dừng xe, hai tay nắm chặt tay lái, trong mắt mang theo không cam lòng thật sâu, vốn cho là có thể cùng Tần Mặc – người đàn ông vàng - ở cùng nhau, nhưng quay đầu lại thì Tần Mặc lại phá sản!
Thẩm Ôn Uyển dùng sức gõ tay lái, quay đầu nhìn một cái, cuối cùng vẫn là nhẫn tâm lái xe rời đi.
Sau khi Tần Mặc xuống xe, trong lòng lo lắng Tô Song Song suy nghĩ nhiều, trực tiếp đón xe trở về, lúc anh mở cửa, đã nhìn thấy Tô Song Song ôm chân trái của chính mình nằm ở trên giường, đau đớn.
Tần Mặc bước nhanh về phía trước, ôm Tô Song Song vào trong ngực, để cho cô dựa lưng vào trước ngực của mình, sau đó bàn tay nắm chân nhỏ, nhìn một chút cổ chân của cô.
Vốn là cổ chân bị thương đã sưng đỏ, Tần Mặc cau mày, nắm tay Tô Song Song, không để cho cô làm loạn, Tô Song Song đau đến nỗi trên trán mồ hôi lạnh liên tục chảy ra.
Tần Mặc thấy sắc mặt Tô Song Song trắng bệch, trực tiếp ôm lấy cô muốn đến bệnh viện, mới vừa ôm lấy Tô Song Song, cô lại gắt gao kéo ống tay áo Tần Mặc, lắc đầu một cái.
"Không có chuyện gì, chẳng qua là đụng phải một chút, không cần phải đi bệnh viện." Răng Tô Song Song đánh vào nhau, nói xong chợt trợn mắt há mồm, thật muốn khóc rồi.
Tô Song Song không nhịn được suy nghĩ, mình rốt cuộc có thật nhiều đen đủi, thật vất vả mới có kiêu ngạo một chút, đã khiến cổ chân bị thương rồi.
Tần Mặc nghe sơ qua cũng biết Tô Song Song đang tiếc tiền, chân mày nhíu chặt hơn, không chần chừ gì nữa, ôm Tô Song Song đi ra ngoài.
Thấy Tô Song Song nhẹ đưa tay lên, sợ cô lo lắng, nói một câu: "Yên tâm, có tiền, Bạch Tiêu mới lén đưa cho tôi để lo liệu."
Tô Song Song nghe vậy, ánh mắt lại ảm đạm đi vài phần, rõ ràng Tần Mặc đang lừa dối cô, không nói đến việc Tần Mặc vừa mới ở cùng một chỗ với Thẩm Ôn Uyển, nhưng thật ra bọn họ không ở cùng nhau, quan hệ giữa Bạch gia cùng Tần Mặc như vậy, tại sao lại giới thiệu việc cho anh chứ?
Tô Song Song bĩu môi một cái, càng khó chịu, Tần Mặc lại còn xem cô là người ngu ngốc hay sao! Lời nói dối vụng về như vậy, sao cô không biết chứ?
Chẳng qua là Tô Song Song không nghĩ sẽ vạch trần lời nói dối của Tần Mặc, trong lòng cô một lần rồi một lần tự nói với mình, anh chỉ là một người bạn của mình, cuộc sống riêng của anh cô không thể hỏi nhiều, lừa gạt thì cứ lừa gạt đi!
Nhưng đối với sự lừa dối của Tần Mặc, trong lòng Tô Song Song rất không thoải mái, cô cau mày, vùi trong ngực Tần Mặc không nói tiếng nào.
Tần Mặc cúi đầu nhìn Tô Song Song, cho rằng cô tiếc tiền nên cáu kỉnh, cũng không để ý, căn bản cũng không nghĩ đến chuyện Tô Song Song nhìn thấy anh và Thẩm Ôn Uyển ở cùng nhau.
Tần Mặc ôm Tô Song Song bước nhanh ra ngoài, đến bên ngoài căn nhà, trực tiếp gọi một chiếc taxi, vừa lên xe, Tần Mặc đã vội vàng nói: "Đi đến bệnh viện gần nhất."
Người tài xế kia quay đầu nhìn Tần Mặc một cái, như muốn hỏi: Anh nghiêm túc à? Còn tự nhận là đẹp trai hơi nhíu mày lại.
Tô Song Song đã sớm đau đến đầu quay cuồng, cũng không nghĩ nhiều, nhưng luôn cảm giác dường như mình đã quên việc quan trọng nào đó.
Tô Song Song quả thực rất đau, hơn nữa trong lòng lại uất ức, cô tựa vào trong ngực Tần Mặc, không nhịn được nói nhỏ, muốn dựa vào đó để giảm bớt sự đau đớn.
Tần Mặc vừa thấy Tô Song Song đau đến mức rên rỉ, trực tiếp căm tức nhìn tài xế còn đang kéo dài thời gian, gật đầu một cái, ngoại trừ với Tô Song Song anh chưa bao giờ lặp lại câu nói hai lần với người khác.
Người tài xế này nhún vai, một cước đạp chân ga chạy ra ngoài, nửa phút sau, gã một cước đạp phanh, sau đó đưa ra ngón tay mập mạp chỉ ra bên ngoài, quay đầu liếc mắt nhìn Tần Mặc.
Tần Mặc quay đầu nhìn lại, tại sao anh không chú ý tới nơi này có một bệnh viện chứ?
Nhưng mà anh cũng không có thời gian nghĩ nhiều, trực tiếp rút một trăm nghìn từ túi áo của Tô Song Song, ném về phía trước, mở cửa xe ôm Tô Song Song chạy thẳng tới bệnh viện.
Người tài xế kia nhìn tờ tiền bay đến bên cạnh ghế phụ, lập tức sửng sốt, sau đó gã cầm tiền lên, không nhịn được vui vẻ lầm bầm một câu: "Thật là ngày ngày đều có chuyện lạ, hôm nay thật đặc biệt đó!"
Người tài xế mập quay cửa xe xuống, lộ ra một chút trêu chọc, rống lên một tiếng: "Soái ca, hẹn gặp lại! Lần sau cho bớt cho anh hai mươi phần trăm!"
Tần Mặc sợ người đàn ông này kêu loạn, sẽ khiến cho Tô Song Song biết anh xài tiền bậy bạ, trực tiếp quay đầu nhìn gã một cái, vốn người tài xế mập mạp còn cười hì hì, lập tức cảm thấy một cảm giác lạnh như băng bắn tới.
Nét mặt của gã lập tức đông lại, một giây kế tiếp gã giống như chạy thoát thân, một cước đạp chân ga, khi chạy xa rồi, tài xế mập mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ tới sát khí trong ánh mắt Tần Mặt, cả người gã liền run lên, tuyệt đối không phải đùa, mà là chân chân chính chính sát khí!
Đến bệnh viện, quay phim kiểm tra, cổ chân của Tô Song Song không không bị nặng, chẳng qua là va vào cửa, sưng lên, trở về xoa thuốc là được.
Tần Mặc thở phào nhẹ nhõm, vốn là muốn muốn trách cứ Tô Song Song một chút, nhưng nhìn thấy cô đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch, anh không nỡ lại tổn hại cô.
Chờ đến kiểm tra xong, sau khi Tần Mặc nhận thuốc, Tô Song Song cố ý nhờ Tần Mặc mua cho cô chai nước, rồi len lén nhìn một đơn thuốc, xem con số phía trên, hơn một ngàn!
Tô Song Song lập tức run rẩy, một là, thật là giết người nha! Chẳng qua là sưng chân thôi, lại muốn hơn một ngàn, hai là bởi vì tại sao Tần Mặc đột nhiên có nhiều tiền như vậy! Cô không khỏi hoài nghi, rốt cuộc Tần Mặc cùng Thẩm Ôn Uyển đã xảy ra chuyện gì.
Não Tô Song Song lập tức hoạt động, hơn nữa còn theo chiều hướng không tốt, cô không nhịn được suy nghĩ, chẳng lẽ Tần Mặc bởi vì tiền mà đã khuất phục tiện nhân Thẩm Ôn Uyển sao?
Tô Song Song càng nghĩ càng kinh hãi, chờ đến Tần Mặc tiến vào, cô nhìn ánh mắt của anh cũng lộ ra một chút đồng tình cùng đau lòng.
Tần Mặc nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Tô Song Song, tự nhiên phát hiện ánh mắt của cô có điểm không đúng, anh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, đột nhiên cả người cảm thấy sợ hãi.
Ánh mắt này của Tô Song Song, Tần Mặc hết sức quen thuộc, mỗi lần cô động não, xảy ra chuyện không tốt, đều dùng ánh mắt này.
Tần Mặc tự động quên đi ánh mắt kì lạ này của Tô Song Song, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp ôm cô trở về.
Bệnh viện cách nhà trọ cũng không xa lắm, đi bộ chỉ mười phút, Tần Mặc yên lặng như vậy ôm Tô Song Song trở về.
Tô Song Song đau nên một chút sức lực cũng không có, thật ra thì cô cũng không hiểu là mình đau chân hay đau lòng, dù sao thì cũng là đau, cô dứt khoát buông thả bản thân, tự do phóng khoáng một chút, vùi ở trong ngực Tần Mặc, như một chú rùa nhỏ rúc đầu.
Đi được một lúc, Tần Mặc cúi xuống trước mặt Tô Song Song, tỉ mỉ bôi thuốc lên chân cô, Tô Song Song không muốn nói chuyện với anh, ngửa về sau một cái, nằm ở trên giường, tiếp tục làm con rùa đen.
Tô Song Song nằm một chút, không biết là có phải do mình quá mệt mỏi, chỉ chốc lát sau lại ngủ thiếp đi, chẳng qua sau khi ngủ lại nằm mơ thấy Tần Mặc cùng Thẩm Ôn Uyển anh anh em em, cô tức giận đạp loạn một trận.
Tần Mặc đang cẩn thận xoa thuốc cho Tô Song Song, hơn nữa dùng khối băng băng đắp lên, nào biết Tô Song Song đột nhiên động, một chân liền đạp lên mặt anh.
Hai người trong xe, Thẩm Ôn Uyển bởi vì quá mức kích động, tim đập thật mạnh, trên mặt một mực mang theo vui vẻ, rốt cuộc cô cũng có cơ hội cùng Tần Mặc ở một chỗ rồi, vẫn là Tần Mặc đề nghị.
Thẩm Ôn Uyển không nhịn được suy nghĩ, chẳng lẽ đột nhiên Tần Mặc phát hiện cô thật tốt, nên muốn ở cùng cô? Càng nghĩ Thẩm Ôn Uyển càng hưng phấn, nhưng cô vẫn tận lực duy trì bề ngoài thật tự nhiên.
Cô đưa tay vén lọn tóc dài lượn sóng sang một bên, để lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết, không có tóc che đi, bộ ngực đầy đặn cũng lộ ra ngoài, vừa vặn đối diện với Tần Mặc, không tiếng động quyến rũ anh.
"Tần tổng, bây giờ anh..." Thẩm Ôn Uyển vứt đi mặt mũi, lộ ra vẻ mập mờ nhìn về phía Tần Mặc, nhưng vừa thấy Tần Mặc lạnh như băng quay đi, lời nói mờ ám cyar cô đành phải nuốt vào.
Tần Mặc quay đầu, ánh mắt lạnh lùng liếc cô, Thẩm Ôn Uyển nhất thời ngay cả cười cũng không cười được, nhưng cô không cam lòng, cơ thể hơi hướng về phía Tần Mặc.
Tần Mặc không nhúc nhích, chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta, cuối cùng, Thẩm Ôn Uyển bị loại uy hiếp vô hình này của Tần Mặc khiến trán cô xuất hiện một tầng mồ hô mỏng.
Bởi vì giờ khắc này Tần Mặc khiến cho cô có cảm giác, nói dễ nghe một chút là ánh mắt của anh giống như nhìn một người chết, căn bản Tần Mặc không xem cô làm người.
Cô nhỏm dậy, trong mắt mặc dù không cam lòng, nhưng Tần Mặc có một loại khí tức vương giả, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, khiến Thẩm Ôn Uyển lập tức muốn khuất phục.
Nhưng Thẩm Ôn Uyển cũng cảm thấy uất ức, mặc dù cô đối với Tần Mặc có xen lẫn lợi ích cá nhân, nhưng cô thật lòng thích ngượ đàn ông đẹp trai trước mặt này.
"Tại sao em không được chứ?" Giọng nói của Thẩm Ôn Uyển mang theo tiếng khóc nức nở, hỏi Tần Mặc, cô khóc nước mắt như mưa, quyến rũ động lòng người, hết sức đáng thương.
"Thực sự tôi phá sản rồi." Tần Mặc không lo lắng gì nói một câu như vậy, quay đầu nhìn Thẩm Ôn Uyển .
Gương mặt Thẩm Ôn Uyển thoáng chốc ngăn lại, nhưng một giây sau, cô lại làm bộ đáng thương, trơ mắt nhìn Tần Mặc, cười nói: "Làm sao có thể..."
Tần Mặc không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn Thẩm Ôn Uyển , qua một giây, ánh mắt Thẩm Ôn Uyển nhi bắt đầu lóe lên, cô nhéo chiếc váy, làn váy đã bắt đầu có nếp nhăn.
"Làm sao có thể..." Lần này Thẩm Ôn Uyển mở miệng lần nữa, trong giọng nói tràn đầy sự không tin tượng, lúc ở nhà cô nghe được tin tức này, căn bản cũng không tin, cho là lời đồn đãi.
Cho nên khi Thẩm gia phái cô tới hỏi dò tin tức, trong lòng Thẩm Ôn Uyển trong lòng còn ôm chút hy vọng, rốt cuộc có thể có cơ hội thấy Tần Mặc rồi.
Nhưng giờ khắc này, Thẩm Ôn Uyển đột nhiên có chút không tự tin, cô khẽ mở đôi môi đỏ đầy đặn, ánh mắt ngơ ngác nhìn Tần Mặc, đầu nhanh chóng chuyển động.
Nếu như Tần Mặc thật sự phá sản, vậy anh ấy trừ việc toàn thân không có gì, càng có khả năng là có rất nhiều kẻ thù, Thẩm Ôn Uyển nhìn Tần Mặc, giãy giụa không thôi.
Vẻ ngoài của Tần Mặc thật sự quá tuấn tú rồi, cô một mực mơ ước, nhưng nếu như Tần Mặc cái gì cũng không có, cô ở với anh, thì sẽ không có địa vị ở Thẩm gia, thậm chí có khả năng bị Thẩm gia đuổi ra.
Thẩm Ôn Uyển chỉ do dự một khắc, liền rút lui, theo bản năng đưa tay ra chạm vào dây chuyền kim cương trên cổ mình, cô không thể nghèo khổ được.
Tần Mặc thấy Thẩm Ôn Uyển đã không dây dưa nữa, trực tiếp mở cửa xuống xe, sợ cô ta chưa từ bỏ ý định, để lại một câu nói: "Bây giờ tôi dựa vào Tô Song Song."
Thẩm Ôn Uyển nghe xong, mở to mắt, đưa tay che miệng, ngay sau đó không tưởng tượng nổi, chờ đến khi Tần Mặc vừa xuống xe, dường như cô không chịu nổi loại kích thích này, nhanh chóng lái xe rời đi.
Xe đi được một đoạn xa, Thẩm Ôn Uyển chợt dừng xe, hai tay nắm chặt tay lái, trong mắt mang theo không cam lòng thật sâu, vốn cho là có thể cùng Tần Mặc – người đàn ông vàng - ở cùng nhau, nhưng quay đầu lại thì Tần Mặc lại phá sản!
Thẩm Ôn Uyển dùng sức gõ tay lái, quay đầu nhìn một cái, cuối cùng vẫn là nhẫn tâm lái xe rời đi.
Sau khi Tần Mặc xuống xe, trong lòng lo lắng Tô Song Song suy nghĩ nhiều, trực tiếp đón xe trở về, lúc anh mở cửa, đã nhìn thấy Tô Song Song ôm chân trái của chính mình nằm ở trên giường, đau đớn.
Tần Mặc bước nhanh về phía trước, ôm Tô Song Song vào trong ngực, để cho cô dựa lưng vào trước ngực của mình, sau đó bàn tay nắm chân nhỏ, nhìn một chút cổ chân của cô.
Vốn là cổ chân bị thương đã sưng đỏ, Tần Mặc cau mày, nắm tay Tô Song Song, không để cho cô làm loạn, Tô Song Song đau đến nỗi trên trán mồ hôi lạnh liên tục chảy ra.
Tần Mặc thấy sắc mặt Tô Song Song trắng bệch, trực tiếp ôm lấy cô muốn đến bệnh viện, mới vừa ôm lấy Tô Song Song, cô lại gắt gao kéo ống tay áo Tần Mặc, lắc đầu một cái.
"Không có chuyện gì, chẳng qua là đụng phải một chút, không cần phải đi bệnh viện." Răng Tô Song Song đánh vào nhau, nói xong chợt trợn mắt há mồm, thật muốn khóc rồi.
Tô Song Song không nhịn được suy nghĩ, mình rốt cuộc có thật nhiều đen đủi, thật vất vả mới có kiêu ngạo một chút, đã khiến cổ chân bị thương rồi.
Tần Mặc nghe sơ qua cũng biết Tô Song Song đang tiếc tiền, chân mày nhíu chặt hơn, không chần chừ gì nữa, ôm Tô Song Song đi ra ngoài.
Thấy Tô Song Song nhẹ đưa tay lên, sợ cô lo lắng, nói một câu: "Yên tâm, có tiền, Bạch Tiêu mới lén đưa cho tôi để lo liệu."
Tô Song Song nghe vậy, ánh mắt lại ảm đạm đi vài phần, rõ ràng Tần Mặc đang lừa dối cô, không nói đến việc Tần Mặc vừa mới ở cùng một chỗ với Thẩm Ôn Uyển, nhưng thật ra bọn họ không ở cùng nhau, quan hệ giữa Bạch gia cùng Tần Mặc như vậy, tại sao lại giới thiệu việc cho anh chứ?
Tô Song Song bĩu môi một cái, càng khó chịu, Tần Mặc lại còn xem cô là người ngu ngốc hay sao! Lời nói dối vụng về như vậy, sao cô không biết chứ?
Chẳng qua là Tô Song Song không nghĩ sẽ vạch trần lời nói dối của Tần Mặc, trong lòng cô một lần rồi một lần tự nói với mình, anh chỉ là một người bạn của mình, cuộc sống riêng của anh cô không thể hỏi nhiều, lừa gạt thì cứ lừa gạt đi!
Nhưng đối với sự lừa dối của Tần Mặc, trong lòng Tô Song Song rất không thoải mái, cô cau mày, vùi trong ngực Tần Mặc không nói tiếng nào.
Tần Mặc cúi đầu nhìn Tô Song Song, cho rằng cô tiếc tiền nên cáu kỉnh, cũng không để ý, căn bản cũng không nghĩ đến chuyện Tô Song Song nhìn thấy anh và Thẩm Ôn Uyển ở cùng nhau.
Tần Mặc ôm Tô Song Song bước nhanh ra ngoài, đến bên ngoài căn nhà, trực tiếp gọi một chiếc taxi, vừa lên xe, Tần Mặc đã vội vàng nói: "Đi đến bệnh viện gần nhất."
Người tài xế kia quay đầu nhìn Tần Mặc một cái, như muốn hỏi: Anh nghiêm túc à? Còn tự nhận là đẹp trai hơi nhíu mày lại.
Tô Song Song đã sớm đau đến đầu quay cuồng, cũng không nghĩ nhiều, nhưng luôn cảm giác dường như mình đã quên việc quan trọng nào đó.
Tô Song Song quả thực rất đau, hơn nữa trong lòng lại uất ức, cô tựa vào trong ngực Tần Mặc, không nhịn được nói nhỏ, muốn dựa vào đó để giảm bớt sự đau đớn.
Tần Mặc vừa thấy Tô Song Song đau đến mức rên rỉ, trực tiếp căm tức nhìn tài xế còn đang kéo dài thời gian, gật đầu một cái, ngoại trừ với Tô Song Song anh chưa bao giờ lặp lại câu nói hai lần với người khác.
Người tài xế này nhún vai, một cước đạp chân ga chạy ra ngoài, nửa phút sau, gã một cước đạp phanh, sau đó đưa ra ngón tay mập mạp chỉ ra bên ngoài, quay đầu liếc mắt nhìn Tần Mặc.
Tần Mặc quay đầu nhìn lại, tại sao anh không chú ý tới nơi này có một bệnh viện chứ?
Nhưng mà anh cũng không có thời gian nghĩ nhiều, trực tiếp rút một trăm nghìn từ túi áo của Tô Song Song, ném về phía trước, mở cửa xe ôm Tô Song Song chạy thẳng tới bệnh viện.
Người tài xế kia nhìn tờ tiền bay đến bên cạnh ghế phụ, lập tức sửng sốt, sau đó gã cầm tiền lên, không nhịn được vui vẻ lầm bầm một câu: "Thật là ngày ngày đều có chuyện lạ, hôm nay thật đặc biệt đó!"
Người tài xế mập quay cửa xe xuống, lộ ra một chút trêu chọc, rống lên một tiếng: "Soái ca, hẹn gặp lại! Lần sau cho bớt cho anh hai mươi phần trăm!"
Tần Mặc sợ người đàn ông này kêu loạn, sẽ khiến cho Tô Song Song biết anh xài tiền bậy bạ, trực tiếp quay đầu nhìn gã một cái, vốn người tài xế mập mạp còn cười hì hì, lập tức cảm thấy một cảm giác lạnh như băng bắn tới.
Nét mặt của gã lập tức đông lại, một giây kế tiếp gã giống như chạy thoát thân, một cước đạp chân ga, khi chạy xa rồi, tài xế mập mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ tới sát khí trong ánh mắt Tần Mặt, cả người gã liền run lên, tuyệt đối không phải đùa, mà là chân chân chính chính sát khí!
Đến bệnh viện, quay phim kiểm tra, cổ chân của Tô Song Song không không bị nặng, chẳng qua là va vào cửa, sưng lên, trở về xoa thuốc là được.
Tần Mặc thở phào nhẹ nhõm, vốn là muốn muốn trách cứ Tô Song Song một chút, nhưng nhìn thấy cô đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch, anh không nỡ lại tổn hại cô.
Chờ đến kiểm tra xong, sau khi Tần Mặc nhận thuốc, Tô Song Song cố ý nhờ Tần Mặc mua cho cô chai nước, rồi len lén nhìn một đơn thuốc, xem con số phía trên, hơn một ngàn!
Tô Song Song lập tức run rẩy, một là, thật là giết người nha! Chẳng qua là sưng chân thôi, lại muốn hơn một ngàn, hai là bởi vì tại sao Tần Mặc đột nhiên có nhiều tiền như vậy! Cô không khỏi hoài nghi, rốt cuộc Tần Mặc cùng Thẩm Ôn Uyển đã xảy ra chuyện gì.
Não Tô Song Song lập tức hoạt động, hơn nữa còn theo chiều hướng không tốt, cô không nhịn được suy nghĩ, chẳng lẽ Tần Mặc bởi vì tiền mà đã khuất phục tiện nhân Thẩm Ôn Uyển sao?
Tô Song Song càng nghĩ càng kinh hãi, chờ đến Tần Mặc tiến vào, cô nhìn ánh mắt của anh cũng lộ ra một chút đồng tình cùng đau lòng.
Tần Mặc nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Tô Song Song, tự nhiên phát hiện ánh mắt của cô có điểm không đúng, anh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, đột nhiên cả người cảm thấy sợ hãi.
Ánh mắt này của Tô Song Song, Tần Mặc hết sức quen thuộc, mỗi lần cô động não, xảy ra chuyện không tốt, đều dùng ánh mắt này.
Tần Mặc tự động quên đi ánh mắt kì lạ này của Tô Song Song, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp ôm cô trở về.
Bệnh viện cách nhà trọ cũng không xa lắm, đi bộ chỉ mười phút, Tần Mặc yên lặng như vậy ôm Tô Song Song trở về.
Tô Song Song đau nên một chút sức lực cũng không có, thật ra thì cô cũng không hiểu là mình đau chân hay đau lòng, dù sao thì cũng là đau, cô dứt khoát buông thả bản thân, tự do phóng khoáng một chút, vùi ở trong ngực Tần Mặc, như một chú rùa nhỏ rúc đầu.
Đi được một lúc, Tần Mặc cúi xuống trước mặt Tô Song Song, tỉ mỉ bôi thuốc lên chân cô, Tô Song Song không muốn nói chuyện với anh, ngửa về sau một cái, nằm ở trên giường, tiếp tục làm con rùa đen.
Tô Song Song nằm một chút, không biết là có phải do mình quá mệt mỏi, chỉ chốc lát sau lại ngủ thiếp đi, chẳng qua sau khi ngủ lại nằm mơ thấy Tần Mặc cùng Thẩm Ôn Uyển anh anh em em, cô tức giận đạp loạn một trận.
Tần Mặc đang cẩn thận xoa thuốc cho Tô Song Song, hơn nữa dùng khối băng băng đắp lên, nào biết Tô Song Song đột nhiên động, một chân liền đạp lên mặt anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.