Chương 387: Bản thảo bị xé nát
Mèo Tứ Nhi
14/04/2018
Editor: Puck
“Cái này… Em…” Tô Song Song không muốn lừa dối Tần Mặc, nhưng vừa nghĩ tới nếu như mình nói thật, đoán chừng Tần Mặc sẽ xù lông, liền do dự.
Tần Mặc ở đầu điện thoại bên kia vừa thấy thái độ này của Tô Song Song, cũng biết cô nhất định có chuyện gì gạt mình, đầu tiên liền nghĩ tới Tần Dật Hiên, mở miệng hỏi: “Tần Dật Hiên cũng ở đó?”
“Ôi! Tần Mặc anh có thiên lý nhãn * thật dài!” Tô Song Song đang suy nghĩ làm sao có thể không nói dối mà lừa chuyện này trôi qua, mới nghe Tần Mặc nói như vậy, bị sợ đến thét lên một tiếng, lại cảm thấy quá lớn, vội vàng che miệng mình, im lặng không lên tiếng.
(*) thiên lý nhãn: ống nhòm, còn chỉ mắt nhìn xa ngàn dặm
“Cậu ta tới làm gì?” Tần Mặc tin tưởng Tô Song song, nhưng một chút cũng không tin nổi Tần Dật Hiên, anh cảm giác lần này công ty xảy ra chuyện, sau lưng ít nhiều cũng có sự tham gia của Tần Dật Hiên.
“Cái này… Cố Trọng không phải là bạn của anh ấy sao! Tay anh Trọng bị thương, anh ấy đương nhiên phải tới xem một chút, a Mặc, hôm nay em liền làm xong, sáng mai chúng ta gặp nhau?”
Tô Song Song vội vàng nói chuyện tốt, Tần Mặc vừa nghe Cố Trọng cũng ở đây, xác định Tần Dật Hiên cũng không dám làm ra trò bịp bợm gì trước mặt Tô Song Song, Tần Mặc không hài lòng lắm đáp một tiếng: “Em về nhà sớm một chút, có chuyện gì không tìm được anh thì gọi điện thoại cho thư ký của anh, anh bất cứ lúc nào cũng ở đây.”
“Dạ!” Tô Song Song thấy Tần Mặc cho đi, vội vàng lên tiếng, sợ anh hối hận.
Điện thoại cúp, Tô Song Song nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu xem bản thảo mình mới hoàn thành được một nửa đưa cho Cố Trọng nhìn một chút, kết quả còn mấy chỗ phải sửa đổi. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Vừa ép buộc một trận xuống, đợi đến buổi tối Tô Song Song còn chưa chỉnh sửa xong, Tô Song Song nhìn coi Cố Trọng còn chịu đựng tay đau ngồi bên cạnh, tỏ vẻ đáng thương dùng đuôi mắt liếc nhìn Tần Dật Hiên, cũng hơi không đành lòng.
Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã sắp mười hai giờ, ngẫm nghĩ, đẩy đẩy Tần Dật Hiên đang cúi đầu đọc manga ở bên cạnh cô.
“Anh, em còn có một chút nữa sẽ làm xong, anh đưa anh Trọng đi đổi thuốc trước đi! Sau đó tới đón em?”
Tô Song Song thấy Cố Trọng vẫn dùng ánh mắt đáng thương nhìn chằm chằm Tần Dật Hiên, thật sự không đành lòng, liền muốn tạo điều kiện cho bọn họ ở chung một chỗ, cũng coi như khiến cho Cố Trọng trước khi hết hy vọng có thể có chút phúc lợi.
Tần Dật Hiên vừa nghe, không có biểu cảm gì, vẫn cúi đầu xem manga trong tay mình, rõ ràng giả bộ như không nghe thấy.
Tô Song Song lại đẩy anh một cái, lúc này Tần Dật Hiên mới quay đầu lại nhìn phía cô, trong mắt mang theo ý hỏi dò, Tô Song Song biết Tần Dật Hiên đang giả bộ ngu dại, định lừa dối cho qua, sao Tô Song Song lại để cho mưu kế của anh được như ý.
Cô khẽ hít mũi, tội nghiệp nhìn chằm chằm Tần Dật Hiên, dáng vẻ anh mà không đồng ý em sẽ khóc cho anh xem.
Chân mày Tần Dật Hiên vốn giãn ra trong nháy mắt nhíu lại, mặc dù không hiểu rõ vì sao Tô Song Song lại muốn làm như vậy, thấy cô muốn khóc, vẫn thỏa hiệp.
Cố Trọng một mực ở sau lưng bọn họ khẩn trương nhìn chằm chằm Tần Dật Hiên, thấy Tần Dật Hiên gật đầu, Cố Trọng rõ ràng không kiềm chế được hoan hỉ trong lòng, lộ ra ý cười.
Tô Song Song liếc nhìn khuôn mặt tươi cười của Cố Trọng, trong lòng thở dài một tiếng, đây cũng chỉ là uống rượu độc giải khát thôi, chỉ có điều có chút ít còn hơn không, hy vọng Cố Trọng có thể sớm một chút giải thoát ra.
“Song Song em đừng chạy loạn, anh đưa anh ta đi bệnh viện, rồi tới đây đón em, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh!” Tần Dật Hiên không yên lòng vuốt vuốt đầu Tô Song Song.
Tô Song Song bị choáng váng đến đầu váng mắt hoa, vội vàng gật đầu đồng ý, “Dạ dạ! Em khóa trái cửa lại, nhưng anh còn chưa đi được sao!”
Lúc này Tần Dật Hiên mới yên tâm, đi tới cửa còn phiền phức xác nhận cửa được khóa trái, mới cùng Cố Trọng rời đi.
Trước khi lên xe, Cố Trọng nhìn cửa phòng đóng chặt, cười khan tìm đề tài hỏi một câu: “Dật Hiên anh đối xử với Song Song thật tốt, còn tốt hơn quan hệ anh em bình thường nhiều!”
Tần Dật Hiên vừa nghe Cố Trọng nói tới Tô Song Song, hơi có hứng thú, gật đầu cười nói: “Song Song rất hiểu chuyện, cho nên tôi rất thích cô ấy, đương nhiên phải thương yêu cô ấy nhiều hơn!”
Cố Trọng nghe thấy hai từ thích và yêu này thì vẻ mặt rõ ràng dần dần cứng ngắc trong một giây, nhưng mà anh nhanh chóng khôi phục lại tự nhiên, cười hơi lúng túng.
“Quả thật, Song Song là một cô gái rất đáng yêu, tôi cũng rất thích cô ấy!”
“!” Tần Dật Hiên nghe được câu này, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Cố Trọng, trong mắt lộ vẻ chất vấn, giọng nói lập tức thấp xuống một phần: “Song Song kết hôn rồi.”
“Hả? A! Dật Hiên anh hiểu lầm, yêu thích kia của tôi với Song Song là của anh trai với em gái, sao tôi có thể có suy nghĩ khác!” Cố Trọng cười giải thích, chỉ có điều nụ cười kia che giấu như thế nào đều có vẻ khổ sở.
Lúc này tối tăm trên mặt Tần Dật Hiên mới tháo xuống, anh gật đầu một cái, sắc mặt thay đổi trở nên hết sức nhanh, trên mặt lại còn mang theo nụ cười ôn hòa, chỉ có điều đều khiến người ta có cảm giác sợ hãi.
Dọc theo đường đi hai người vẫn không nói bất kỳ lời nào nữa, trước khi đến bệnh viện, Cố Trọng rốt cuộc không nhịn được, mở miệng hỏi một câu: “Dật Hiên, anh coi tôi là bạn sao?”
“Bạn?” Tần Dật Hiên rất xa lạ với từ này, vừa đúng lúc này đến cửa bệnh viện, Tần Dật Hiên dừng xe, quay đầu nhìn Cố Trọng, trong mắt cười như không cười.
“Nếu tôi hai bàn tay trắng, anh cũng sẽ coi tôi là bạn?” Lúc Tần Dật Hiên nói lời này, khóe miệng nhếch lên cười, rõ ràng rất hữu nghị, lại khiến cho người ta cảm thấy cột sống phát rét.
“Làm sao có thể, khi tôi mới quen anh, cũng không biết anh là công tử của tập đoàn Tần thị, Dật Hiên tôi thật sự coi anh trở thành tốt nhất…” Cố Trọng chỉ sợ Tần Dật Hiên hiểu lầm, vẻ mặt gấp gáp.Vẻ mặt này xuất hiện trên gương mặt điên cuồng không chịu gò bó hơi có vẻ tùy ý, đặc biệt đột ngột, lại lộ ra một chút cảm giác khiến cho lòng người ta thấy chua xót.
“Cố Trọng, anh đã quên lần này tôi để cho Tô Song Song tiến vào phòng làm việc của anh, cho anh chỗ tốt gì? Anh từ chối sao?” Tần Dật Hiên luôn có thể cực kỳ nhanh chóng đâm chọc vào nhược điểm của người ta.
Cố Trọng vừa nghe, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, anh đón nhận chỗ tốt của Tần Dật Hiên, cũng sợ mình chỗ tốt gì cũng không thu, chọc cho Tần Dật Hiên hoài nghi, sẽ đi tìm người khác.
“Vậy hiện giờ cũng có thể không cần những thứ này, tôi chỉ muốn làm bạn của anh!” Cố Trọng hơi nóng lòng, đưa tay trái còn tốt đẹp ra túm lấy cánh tay Tần Dật Hiên.
Tần Dật Hiên cúi đầu nhìn Cố Trọng túm được tay của mình, thân thể gầy yếu lại phát ra cảm giác áp bức mãnh liệt.
Trong nháy mắt Cố Trọng biết mình hơi quá, anh vội vàng buông tay mình ra, hơi câu nệ nhìn Tần Dật Hiên, Tần Dật Hiên giật giật ống tay áo bị Cố Trọng túm làm nhăn.
Trên mặt anh vẫn mang nét cười, chỉ có điều ý cười không chút để ý: “Cố Trọng, anh làm tốt những gì anh nên làm là được, để cho em gái tôi vui vẻ vẽ tranh, tôi liền cám ơn anh.”
Tần Dật Hiên nói xong, làm một dấu tay mời, Cố Trọng tự nhiên biết đây là Tần Dật Hiên đuổi người, anh gật đầu một cái, xuống xe, còn chưa đi, đầu anh hơi lộn xộn bị gió lạnh thổi càng thêm loạn, cả người cũng có vẻ cô đơn.
Tần Dật Hiên vội vàng chạy về, vừa đúng Song Song làm xong một phần cuối cùng, chỉ chờ sáng mai tới đây để Cố Trọng xem một chút, có chi tiết nào không vừa lòng sửa đổi một chút là được rồi.
Tiếng gõ cửa vang lên, Tô Song Song vừa định hùng hổ ra mở cửa, đột nhiên nghĩ đến dặn dò của Tần Dật Hiên, giọng thô ráp hỏi: “Ai vậy!”
Tần Dật Hiên hiếm có thời gian ở chung một chỗ với Tô Song Song, cực kỳ vui vẻ, dựa vào bên cạnh cửa, mỉm cười nói: “Bà ngoại sói!”
“Vậy em không mở cửa rồi!” Tô Song Song vuốt vuốt bụng kêu ùng ục, tay lại đặt trên khóa cửa.
Lỗ tai Tần Dật Hiên dính lên cửa, cẩn thận nghe, nụ cười nơi khóe miệng càng lớn, thở dài nói, “Vậy coi như xong, vốn còn định dẫn con thỏ nhỏ trong phòng đi ăn vặt, không ra được coi như…”
Tần Dật Hiên còn chưa nói hết, Tô Song Song vội vàng mở cửa ra, xoay qua xoay lại đầu mới tìm được Tần Dật Hiên đang dựa vào bên cạnhcửa, gương mặt đang cười đến tinh quái, đầy cõi lòng mong đợi hỏi: “Thật sự mang em đi?”
“Đi, chỉ có điều không thể ăn quá nhiều!” Tần Dật Hiên chống người lên, chìa tay về phía Tô Song Song, “Đi thôi, con thỏ nhỏ của anh!”
Lúc trước Tô Song Song không có dư tiền đi phàm ăn tục uống, bây giờ tiền dư dả hơn, lại không có thời gian, cho dù có thời gian, Tần Mặc cũng không để cho cô đi ăn những thứ rác rưởi kia.
Vào lúc này Tô Song Song giống như con cá nhỏ được thả lại trong nước, bắt đầu tỏ vẻ vui mừng, chỉ sợ Tần Dật Hiên đổi ý, kéo tay anh, trở tay khóa cửa rồi chạy về phía xe ở bên kia.
Người ở phố quà vặt đặc biệt nhiều, Tần Dật Hiên vừa đúng có thể trắng trợn nắm tay Tô Song Song, đã rất lâu Tô Song Song không nhìn thấy nhiều người như vậy, đồ ăn vặt hàng bày la liệt càng khiến chiếu mắt Tô Song Song sáng lấp lánh!
“Anh, em muốn cái này! Cái này! Cái này!” Tô Song Song nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn, Tần Dật Hiên trở thành công nhân khuân vác đồ ăn vặt cho Tô Song Song.
Chờ trong chốc lát, tay Tân Dật Hiên thật sự không ôm được nữa rồi, anh kéo Tô Song Song còn định đi về phía trước, đến gần cô nhỏ giọng nói: “Anh chỉ cầm năm mươi đồng ra ngoài.”
“!” Tô Song Song vừa nghe, thiếu chút nữa bị thịt viên làm cho nghẹn, quay đầu nhìn Tần Dật Hiên, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tần Dật Hiên đang áo mũ chỉnh tề làm cho người ta chú ý, hai ba lần nuốt thịt viên xuống, ngây ngô mà hỏi: “Thật hả!”
“Trên người anh có thẻ, nhưng đi lâu như vậy cũng không nhìn thấy máy rút tiền…” Tần Dật Hiên nói xong móc hai tờ tiền lẻ còn sót lại trên người ra.
Tô Song Song vừa thấy, ngậm thịt viên trong tay, vội vàng đưa tay sờ túi áo của mình, trong nháy mắt trợn tròn, lúc cô đi ra, cũng không mang tiền.
Tần Dật Hiên đưa tay lấy xiên thịt viên ngậm trong miệng Tô Song Song xuống, dùng mu bàn tay lau mặt mèo mướp của cô, thở dài nói: “Em ăn những thứ này trước đi, nếu còn không no, anh lại nghĩ cách cho em!”
Tô Song Song liếc nhìn túi lớn túi nhỏ trên tay Tần Dật Hiên, vội vàng lắc đầu một cái: “Đủ rồi đủ rồi!” Nói xong lại ngượng ngùng cười cười, “Em đã lâu không nhìn thấy những thứ đồ ăn vặt này rồi, haizzz, không ngờ lập tức cầm nhiều như vậy.”
“Em vẫn tham ăn giống như khi còn bé vậy!” Tần Dật Hiên cưng chiều cười cười, dùng cằm chỉ chỗ còn trống bên cạnh, hai người ngồi xuống, vừa nói vừa cười, cho đến gần mười giờ, phố quà vặt đều sắp đóng cửa, Tần Dật Hiên không nỡ đưa Tô Song Song về.
Tô Song Song vừa về tới trong phòng, không nhìn thấy Tần Mặc, trong nháy mắt mất đi tinh thần, nhìn mèo chó đều không để ý tới mình, càng thêm nhớ nhung Tần Mặc.
Cô ôm gối ôm co rúc trên ghế sa lon, lấy điện thoại di động ra, do dự một lát, gọi một cú điện thoại cho Tần Mặc, chỉ có điều bên kia vẫn như cũ không có tín hiệu.
Tô Song Song định cứ ôm gối ôm ngồi xem ti vi như vậy, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, sáng sớm hôm sau, cô bị tràng tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức.
Trong nháy mắt Tô Song Song tỉnh lại, không kiềm chế nổi nụ cười trên mặt cầm lấy điện thoại, vừa thấy là số của Cố Trọng, lại thất vọng như cũ bao nhiêu.
“Song Song, tất cả bản thảo đều bị xé rách!” Điện thoại vừa thông, Cố Trọng đã vội vã mở miệng, âm thanh khẽ run.
Tô Song Song vừa nghe, cả người kinh hãi, trong nháy mắt đứng lên từ trên ghế sa lon, trì hoãn trong chốc lát mới run rẩy mở miệng: “Không… Không thể nào! Sao lại như thế! Em lại không lưu bản dự phòng trên máy tính!”
Cố Trọng vừa nghe, càng lộ thêm vẻ sốt ruột, “Cái gì! Không scan vào trong máy vi tính!”
“Cái này… Em…” Tô Song Song không muốn lừa dối Tần Mặc, nhưng vừa nghĩ tới nếu như mình nói thật, đoán chừng Tần Mặc sẽ xù lông, liền do dự.
Tần Mặc ở đầu điện thoại bên kia vừa thấy thái độ này của Tô Song Song, cũng biết cô nhất định có chuyện gì gạt mình, đầu tiên liền nghĩ tới Tần Dật Hiên, mở miệng hỏi: “Tần Dật Hiên cũng ở đó?”
“Ôi! Tần Mặc anh có thiên lý nhãn * thật dài!” Tô Song Song đang suy nghĩ làm sao có thể không nói dối mà lừa chuyện này trôi qua, mới nghe Tần Mặc nói như vậy, bị sợ đến thét lên một tiếng, lại cảm thấy quá lớn, vội vàng che miệng mình, im lặng không lên tiếng.
(*) thiên lý nhãn: ống nhòm, còn chỉ mắt nhìn xa ngàn dặm
“Cậu ta tới làm gì?” Tần Mặc tin tưởng Tô Song song, nhưng một chút cũng không tin nổi Tần Dật Hiên, anh cảm giác lần này công ty xảy ra chuyện, sau lưng ít nhiều cũng có sự tham gia của Tần Dật Hiên.
“Cái này… Cố Trọng không phải là bạn của anh ấy sao! Tay anh Trọng bị thương, anh ấy đương nhiên phải tới xem một chút, a Mặc, hôm nay em liền làm xong, sáng mai chúng ta gặp nhau?”
Tô Song Song vội vàng nói chuyện tốt, Tần Mặc vừa nghe Cố Trọng cũng ở đây, xác định Tần Dật Hiên cũng không dám làm ra trò bịp bợm gì trước mặt Tô Song Song, Tần Mặc không hài lòng lắm đáp một tiếng: “Em về nhà sớm một chút, có chuyện gì không tìm được anh thì gọi điện thoại cho thư ký của anh, anh bất cứ lúc nào cũng ở đây.”
“Dạ!” Tô Song Song thấy Tần Mặc cho đi, vội vàng lên tiếng, sợ anh hối hận.
Điện thoại cúp, Tô Song Song nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu xem bản thảo mình mới hoàn thành được một nửa đưa cho Cố Trọng nhìn một chút, kết quả còn mấy chỗ phải sửa đổi. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Vừa ép buộc một trận xuống, đợi đến buổi tối Tô Song Song còn chưa chỉnh sửa xong, Tô Song Song nhìn coi Cố Trọng còn chịu đựng tay đau ngồi bên cạnh, tỏ vẻ đáng thương dùng đuôi mắt liếc nhìn Tần Dật Hiên, cũng hơi không đành lòng.
Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã sắp mười hai giờ, ngẫm nghĩ, đẩy đẩy Tần Dật Hiên đang cúi đầu đọc manga ở bên cạnh cô.
“Anh, em còn có một chút nữa sẽ làm xong, anh đưa anh Trọng đi đổi thuốc trước đi! Sau đó tới đón em?”
Tô Song Song thấy Cố Trọng vẫn dùng ánh mắt đáng thương nhìn chằm chằm Tần Dật Hiên, thật sự không đành lòng, liền muốn tạo điều kiện cho bọn họ ở chung một chỗ, cũng coi như khiến cho Cố Trọng trước khi hết hy vọng có thể có chút phúc lợi.
Tần Dật Hiên vừa nghe, không có biểu cảm gì, vẫn cúi đầu xem manga trong tay mình, rõ ràng giả bộ như không nghe thấy.
Tô Song Song lại đẩy anh một cái, lúc này Tần Dật Hiên mới quay đầu lại nhìn phía cô, trong mắt mang theo ý hỏi dò, Tô Song Song biết Tần Dật Hiên đang giả bộ ngu dại, định lừa dối cho qua, sao Tô Song Song lại để cho mưu kế của anh được như ý.
Cô khẽ hít mũi, tội nghiệp nhìn chằm chằm Tần Dật Hiên, dáng vẻ anh mà không đồng ý em sẽ khóc cho anh xem.
Chân mày Tần Dật Hiên vốn giãn ra trong nháy mắt nhíu lại, mặc dù không hiểu rõ vì sao Tô Song Song lại muốn làm như vậy, thấy cô muốn khóc, vẫn thỏa hiệp.
Cố Trọng một mực ở sau lưng bọn họ khẩn trương nhìn chằm chằm Tần Dật Hiên, thấy Tần Dật Hiên gật đầu, Cố Trọng rõ ràng không kiềm chế được hoan hỉ trong lòng, lộ ra ý cười.
Tô Song Song liếc nhìn khuôn mặt tươi cười của Cố Trọng, trong lòng thở dài một tiếng, đây cũng chỉ là uống rượu độc giải khát thôi, chỉ có điều có chút ít còn hơn không, hy vọng Cố Trọng có thể sớm một chút giải thoát ra.
“Song Song em đừng chạy loạn, anh đưa anh ta đi bệnh viện, rồi tới đây đón em, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh!” Tần Dật Hiên không yên lòng vuốt vuốt đầu Tô Song Song.
Tô Song Song bị choáng váng đến đầu váng mắt hoa, vội vàng gật đầu đồng ý, “Dạ dạ! Em khóa trái cửa lại, nhưng anh còn chưa đi được sao!”
Lúc này Tần Dật Hiên mới yên tâm, đi tới cửa còn phiền phức xác nhận cửa được khóa trái, mới cùng Cố Trọng rời đi.
Trước khi lên xe, Cố Trọng nhìn cửa phòng đóng chặt, cười khan tìm đề tài hỏi một câu: “Dật Hiên anh đối xử với Song Song thật tốt, còn tốt hơn quan hệ anh em bình thường nhiều!”
Tần Dật Hiên vừa nghe Cố Trọng nói tới Tô Song Song, hơi có hứng thú, gật đầu cười nói: “Song Song rất hiểu chuyện, cho nên tôi rất thích cô ấy, đương nhiên phải thương yêu cô ấy nhiều hơn!”
Cố Trọng nghe thấy hai từ thích và yêu này thì vẻ mặt rõ ràng dần dần cứng ngắc trong một giây, nhưng mà anh nhanh chóng khôi phục lại tự nhiên, cười hơi lúng túng.
“Quả thật, Song Song là một cô gái rất đáng yêu, tôi cũng rất thích cô ấy!”
“!” Tần Dật Hiên nghe được câu này, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Cố Trọng, trong mắt lộ vẻ chất vấn, giọng nói lập tức thấp xuống một phần: “Song Song kết hôn rồi.”
“Hả? A! Dật Hiên anh hiểu lầm, yêu thích kia của tôi với Song Song là của anh trai với em gái, sao tôi có thể có suy nghĩ khác!” Cố Trọng cười giải thích, chỉ có điều nụ cười kia che giấu như thế nào đều có vẻ khổ sở.
Lúc này tối tăm trên mặt Tần Dật Hiên mới tháo xuống, anh gật đầu một cái, sắc mặt thay đổi trở nên hết sức nhanh, trên mặt lại còn mang theo nụ cười ôn hòa, chỉ có điều đều khiến người ta có cảm giác sợ hãi.
Dọc theo đường đi hai người vẫn không nói bất kỳ lời nào nữa, trước khi đến bệnh viện, Cố Trọng rốt cuộc không nhịn được, mở miệng hỏi một câu: “Dật Hiên, anh coi tôi là bạn sao?”
“Bạn?” Tần Dật Hiên rất xa lạ với từ này, vừa đúng lúc này đến cửa bệnh viện, Tần Dật Hiên dừng xe, quay đầu nhìn Cố Trọng, trong mắt cười như không cười.
“Nếu tôi hai bàn tay trắng, anh cũng sẽ coi tôi là bạn?” Lúc Tần Dật Hiên nói lời này, khóe miệng nhếch lên cười, rõ ràng rất hữu nghị, lại khiến cho người ta cảm thấy cột sống phát rét.
“Làm sao có thể, khi tôi mới quen anh, cũng không biết anh là công tử của tập đoàn Tần thị, Dật Hiên tôi thật sự coi anh trở thành tốt nhất…” Cố Trọng chỉ sợ Tần Dật Hiên hiểu lầm, vẻ mặt gấp gáp.Vẻ mặt này xuất hiện trên gương mặt điên cuồng không chịu gò bó hơi có vẻ tùy ý, đặc biệt đột ngột, lại lộ ra một chút cảm giác khiến cho lòng người ta thấy chua xót.
“Cố Trọng, anh đã quên lần này tôi để cho Tô Song Song tiến vào phòng làm việc của anh, cho anh chỗ tốt gì? Anh từ chối sao?” Tần Dật Hiên luôn có thể cực kỳ nhanh chóng đâm chọc vào nhược điểm của người ta.
Cố Trọng vừa nghe, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, anh đón nhận chỗ tốt của Tần Dật Hiên, cũng sợ mình chỗ tốt gì cũng không thu, chọc cho Tần Dật Hiên hoài nghi, sẽ đi tìm người khác.
“Vậy hiện giờ cũng có thể không cần những thứ này, tôi chỉ muốn làm bạn của anh!” Cố Trọng hơi nóng lòng, đưa tay trái còn tốt đẹp ra túm lấy cánh tay Tần Dật Hiên.
Tần Dật Hiên cúi đầu nhìn Cố Trọng túm được tay của mình, thân thể gầy yếu lại phát ra cảm giác áp bức mãnh liệt.
Trong nháy mắt Cố Trọng biết mình hơi quá, anh vội vàng buông tay mình ra, hơi câu nệ nhìn Tần Dật Hiên, Tần Dật Hiên giật giật ống tay áo bị Cố Trọng túm làm nhăn.
Trên mặt anh vẫn mang nét cười, chỉ có điều ý cười không chút để ý: “Cố Trọng, anh làm tốt những gì anh nên làm là được, để cho em gái tôi vui vẻ vẽ tranh, tôi liền cám ơn anh.”
Tần Dật Hiên nói xong, làm một dấu tay mời, Cố Trọng tự nhiên biết đây là Tần Dật Hiên đuổi người, anh gật đầu một cái, xuống xe, còn chưa đi, đầu anh hơi lộn xộn bị gió lạnh thổi càng thêm loạn, cả người cũng có vẻ cô đơn.
Tần Dật Hiên vội vàng chạy về, vừa đúng Song Song làm xong một phần cuối cùng, chỉ chờ sáng mai tới đây để Cố Trọng xem một chút, có chi tiết nào không vừa lòng sửa đổi một chút là được rồi.
Tiếng gõ cửa vang lên, Tô Song Song vừa định hùng hổ ra mở cửa, đột nhiên nghĩ đến dặn dò của Tần Dật Hiên, giọng thô ráp hỏi: “Ai vậy!”
Tần Dật Hiên hiếm có thời gian ở chung một chỗ với Tô Song Song, cực kỳ vui vẻ, dựa vào bên cạnh cửa, mỉm cười nói: “Bà ngoại sói!”
“Vậy em không mở cửa rồi!” Tô Song Song vuốt vuốt bụng kêu ùng ục, tay lại đặt trên khóa cửa.
Lỗ tai Tần Dật Hiên dính lên cửa, cẩn thận nghe, nụ cười nơi khóe miệng càng lớn, thở dài nói, “Vậy coi như xong, vốn còn định dẫn con thỏ nhỏ trong phòng đi ăn vặt, không ra được coi như…”
Tần Dật Hiên còn chưa nói hết, Tô Song Song vội vàng mở cửa ra, xoay qua xoay lại đầu mới tìm được Tần Dật Hiên đang dựa vào bên cạnhcửa, gương mặt đang cười đến tinh quái, đầy cõi lòng mong đợi hỏi: “Thật sự mang em đi?”
“Đi, chỉ có điều không thể ăn quá nhiều!” Tần Dật Hiên chống người lên, chìa tay về phía Tô Song Song, “Đi thôi, con thỏ nhỏ của anh!”
Lúc trước Tô Song Song không có dư tiền đi phàm ăn tục uống, bây giờ tiền dư dả hơn, lại không có thời gian, cho dù có thời gian, Tần Mặc cũng không để cho cô đi ăn những thứ rác rưởi kia.
Vào lúc này Tô Song Song giống như con cá nhỏ được thả lại trong nước, bắt đầu tỏ vẻ vui mừng, chỉ sợ Tần Dật Hiên đổi ý, kéo tay anh, trở tay khóa cửa rồi chạy về phía xe ở bên kia.
Người ở phố quà vặt đặc biệt nhiều, Tần Dật Hiên vừa đúng có thể trắng trợn nắm tay Tô Song Song, đã rất lâu Tô Song Song không nhìn thấy nhiều người như vậy, đồ ăn vặt hàng bày la liệt càng khiến chiếu mắt Tô Song Song sáng lấp lánh!
“Anh, em muốn cái này! Cái này! Cái này!” Tô Song Song nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn, Tần Dật Hiên trở thành công nhân khuân vác đồ ăn vặt cho Tô Song Song.
Chờ trong chốc lát, tay Tân Dật Hiên thật sự không ôm được nữa rồi, anh kéo Tô Song Song còn định đi về phía trước, đến gần cô nhỏ giọng nói: “Anh chỉ cầm năm mươi đồng ra ngoài.”
“!” Tô Song Song vừa nghe, thiếu chút nữa bị thịt viên làm cho nghẹn, quay đầu nhìn Tần Dật Hiên, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tần Dật Hiên đang áo mũ chỉnh tề làm cho người ta chú ý, hai ba lần nuốt thịt viên xuống, ngây ngô mà hỏi: “Thật hả!”
“Trên người anh có thẻ, nhưng đi lâu như vậy cũng không nhìn thấy máy rút tiền…” Tần Dật Hiên nói xong móc hai tờ tiền lẻ còn sót lại trên người ra.
Tô Song Song vừa thấy, ngậm thịt viên trong tay, vội vàng đưa tay sờ túi áo của mình, trong nháy mắt trợn tròn, lúc cô đi ra, cũng không mang tiền.
Tần Dật Hiên đưa tay lấy xiên thịt viên ngậm trong miệng Tô Song Song xuống, dùng mu bàn tay lau mặt mèo mướp của cô, thở dài nói: “Em ăn những thứ này trước đi, nếu còn không no, anh lại nghĩ cách cho em!”
Tô Song Song liếc nhìn túi lớn túi nhỏ trên tay Tần Dật Hiên, vội vàng lắc đầu một cái: “Đủ rồi đủ rồi!” Nói xong lại ngượng ngùng cười cười, “Em đã lâu không nhìn thấy những thứ đồ ăn vặt này rồi, haizzz, không ngờ lập tức cầm nhiều như vậy.”
“Em vẫn tham ăn giống như khi còn bé vậy!” Tần Dật Hiên cưng chiều cười cười, dùng cằm chỉ chỗ còn trống bên cạnh, hai người ngồi xuống, vừa nói vừa cười, cho đến gần mười giờ, phố quà vặt đều sắp đóng cửa, Tần Dật Hiên không nỡ đưa Tô Song Song về.
Tô Song Song vừa về tới trong phòng, không nhìn thấy Tần Mặc, trong nháy mắt mất đi tinh thần, nhìn mèo chó đều không để ý tới mình, càng thêm nhớ nhung Tần Mặc.
Cô ôm gối ôm co rúc trên ghế sa lon, lấy điện thoại di động ra, do dự một lát, gọi một cú điện thoại cho Tần Mặc, chỉ có điều bên kia vẫn như cũ không có tín hiệu.
Tô Song Song định cứ ôm gối ôm ngồi xem ti vi như vậy, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, sáng sớm hôm sau, cô bị tràng tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức.
Trong nháy mắt Tô Song Song tỉnh lại, không kiềm chế nổi nụ cười trên mặt cầm lấy điện thoại, vừa thấy là số của Cố Trọng, lại thất vọng như cũ bao nhiêu.
“Song Song, tất cả bản thảo đều bị xé rách!” Điện thoại vừa thông, Cố Trọng đã vội vã mở miệng, âm thanh khẽ run.
Tô Song Song vừa nghe, cả người kinh hãi, trong nháy mắt đứng lên từ trên ghế sa lon, trì hoãn trong chốc lát mới run rẩy mở miệng: “Không… Không thể nào! Sao lại như thế! Em lại không lưu bản dự phòng trên máy tính!”
Cố Trọng vừa nghe, càng lộ thêm vẻ sốt ruột, “Cái gì! Không scan vào trong máy vi tính!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.