Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 193: Chương 113 (tt)

Mèo Tứ Nhi

11/08/2016

"Không phải anh. . . không phải là cướp đấy chứ!" Tô Song Song bị ý nghĩ này của mình làm cho hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh hoàng và lo lắng.

Tuy rằng chuyện này cực kỳ hiếm có chẳng qua cô nhìn tiểu cầm thú từ trên xuống dưới bất cứ lúc nào cũng có thể nổi nóng, Tô Song Song thật sự cho rằng tên tuyệt bích như anh sẽ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này.

Vốn dĩ Tần Mặc không muốn trả lời lại Tô Song Song, thế nhưng lại sợ cô suy nghĩ nhiều, hoặc sẽ sinh nghi việc anh bị phá sản, đè nén cơn giận nặn ra một câu: "Của người quen."

"Hả?" Tô Song Song lập tức cảm thấy không thích hợp, cô nghiêng đầu nhìn Tần Mặc: "Anh vẫn còn bạn có tiền như vậy?"

Ý tứ trong lời này cực kỳ rõ ràng, bạn của anh có thể cho anh mượn chiếc xe hào nhoáng này, sao anh còn chen chúc ở trong phòng trọ nhỏ bé của tôi?

Tần Mặc không nghĩ tới Tô Song Song vẫn luôn ngu ngốc nay đột nhiên thông minh hẳn ra, ban nãy anh vừa buồn bực mất tập trung, nên không nghĩ nhiều, liền nói thẳng nói thật.

Lúc anh biết được không nhìn thấy Tô Song Song, điều đầu tiên là nhanh chóng bay đi tìm cô, đón xe sẽ tốn nhiều thời gian, bèn nói Bạch Tiêu điều một chiếc xe gần đây đến, anh xuống lầu, xe đua cũng đến dưới đó.

"Cũng coi như là cướp được." Tần Mặc vô vị giải thích một câu, không biết vì sao, nhưng Tô Song Song chen vào như vậy, cơn giận do Tần Dật Hiên khơi lên hình như cũng tan đi không ít.

"Cái gì?" Tô Song Song vừa nghe là cướp, sợ đến bật người rụt vai, vừa vội vã cuống cuồng nhìn đằng sau một chút, rất sợ có xe cảnh sát đuổi theo bọn họ, cô không muốn vào cục cảnh sát ngồi lần nữa đâu!

Tô Song Song ngoảnh đầu lại thấy Tần Mặc thờ ơ, vẻ mặt không chút lo lắng, vội vàng mở miệng nói: "Vậy mau mau trả xe lại đi!"

Đối với việc Tô Song Song đào bới tận gốc rễ vấn đề, Tần Mặc chỉ cảm thấy đau đầu, anh im lặng thở dài: "Trước khi cướp xe đã nói với người quen, cậu ta sẽ không báo cảnh sát."

Quả tim Tô Song Song như ngồi trên núi lửa, tuy Tần Mặc đã nói như vậy, thế nhưng Tô Song Song vẫn không quá yên tâm.

Mãi đến khi Tần Mặc dừng xe dưới khu nhà trọ, ôm cô lên lầu, cô ngồi ở trên giường, đợi một hồi, cũng không có cảnh sát tới cửa, mới lấy lại tinh thần từ trạng thái hết sức lo sợ.

Tô Song Song xoay xoay tròng mắt, thấy bộ dạng tức sùi bọt mép của tiểu cầm thú, có phần chột dạ.

Cô ha ha cười khan một tiếng, Tần Mặc không trả lời lại Tô Song Song, xoay người cầm lấy hộp y tế trên bàn, đặt bên cạnh chân cô.

Tô Song Song bị lăn qua lăn lại như vậy, mặc dù cổ chân hơi đau, nhưng không đến mức khó khăn như thế, chỉ có cảm giác sưng phồng ê ẩm khó chịu.

Tô Song Song vừa muốn cúi người xuống mở hộp thuốc ra, Tần Mặc đã nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô, cởi giày cô ra, nghiên cứu đôi vớ trên chân cô, nhíu lông mày.



Lập tức Tô Song Song cảm thấy sắp có chuyện gì đó không tốt phát sinh, theo bản năng cô muốn rút chân về.

Nào biết Tần Mặc căn bản không cho Tô Song Song cơ hội giãy dụa, cầm lấy vớ chân, trực tiếp kéo ra.

"Xoẹt" một tiếng, đôi vớ giá rẻ của Tô Song Song liền trực tiếp hy sinh.

. . .

Tô Song Song nhìn Tần Mặc thô bạo kéo đôi vớ của cô đi, sau đó bôi thuốc cho mình, rất không biết nói gì! Vô cùng không có lời gì để nói.

Tô Song Song biết rõ Tần Mặc đang ở sát mép cơn giận, dù cô thật có chút giận cũng không dám nói gì, hơn nữa vì vài cái vớ ba khối mà chọc giận tiểu cầm thú, hình như không có lợi.

Chờ đến bôi tốt thuốc lên cổ chân, cảm giác chua xót cũng chuyển thành mát lạnh, Tần Mặc đứng dậy, đi vào toilet rửa tay, lúc trở lại, anh ngồi trên ghế, nhìn cô.

Tuy rằng Tần Mặc không nói gì, thế nhưng vẻ mặt kia rất rõ ràng tỏ ý: Không phải em nên nói có chuyện gì xảy ra rồi sao?

Tô Song Song nhìn thoáng qua cổ chân được bôi thuốc tốt, tiện thể đọc phúng điếu cho cái tất chân mười đồng tiền đã hy sinh lừng lẫy của mình một chút.

Vừa nghĩ tới biểu ngữ treo lên chỗ mua tất chân: "Tay kéo vớ chân, bảo đảm làm cho người đàn ông của bạn đã ghiền!" Lập tức nổi da gà toàn thân.

Không nghĩ tới thật sự có thể diễn ra một màn tay kéo tất chân này, thật sự quá đáng sợ rồi!

"Việc ấy. . . Tôi bị người ta va vào, không cẩn thận bị trặc chân, cũng bất thình lình đụng phải anh trai tôi!"

Vừa nhắc tới Tần Dật Hiên, cả hai mắt Tô Song Song đều sáng lên, dù sao cũng là người thân thất lạc năm năm, hơn nữa còn là thân nhân duy nhất của Tô Song Song bây giờ, cô đương nhiên phấn khởi.

Nếu không phải lo lắng Tần Mặc nổi bão, chắc chắn Tô Song Song sẽ bật đèn nói chuyện với Tần Dật Hiên cả đêm.

"Anh ta là anh trai của em?" Tần Mặc thản nhiên hỏi một câu, tuy rằng giọng điệu này cực kỳ bình thản, bên trong cặp mắt đào hoa lại hoàn toàn không tin tưởng.

"Khi tôi năm tuổi ba mẹ tôi nhận nuôi một đứa bé là anh ấy, nói là con trai của bạn."

Vừa nhắc tới chuyện đã qua, bộ dạng Tô Song Song liền ỉu xìu, tuy rằng cô tỏ ra mình đã thoát khỏi bóng tối khi ba mẹ qua đời.



Thế nhưng chỉ có chính cô mới rõ, chỉ cần nhắc tới, trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu như cũ, dù trên mặt đang cười, lại vẫn không khống chế được mà đau lòng.

Tần Mặc vừa nhìn thấy dáng vẻ của Tô Song Song, cũng biết cô lại chìm vào trong cảm giác khó chịu khi mất đi cha mẹ, quá khứ anh không có cách nào thay đổi, thế nhưng anh muốn hiện tại và tương lai của Tô Song Song sẽ không có đau lòng cùng buồn bã.

Tần Mặc gật đầu, không nói đến Tần Dật Hiên nữa, thứ nhất là không muốn để Tô Song Song nghĩ tới, thứ hai là anh cũng không muốn nghe Tô Song Song nói bất kỳ chuyện gì có liên quan tới thằng nhãi sói con kia!

"Di động của em bị sao vậy?" Tần Mặc không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc tới, Tô Song Song cầm điện thoại của mình lên, trái tim đều đang chảy máu ah!

Vẻ mặt cô đau lòng nhìn điện thoại di động của mình, quả thật là. Muốn. Khóc không ra nước mắt, chiếc đi động này cô mới dùng có vài ngày thôi mà! Lại bị phá hư, đây còn không phải muốn cô đau lòng mà chết hay sao?

"Tần Mặc, anh có thẻ bảo hành gì gì đó hay không, hẳn là chưa quá thời gian bảo hành, tôi đau lòng chết mất!"

Tần Mặc thấy đã thành công dời đi lực chú ý của Tô Song Song, vươn tay nhận lấy quá điện thoại di động, nhìn một chút, màn hình không bị vỡ, chẳng qua không có cách nào mở máy, xem ra bên trong có linh kiện nào bị hỏng rồi.

"Em ở nhà, anh mang đi sửa." Tần Mặc không muốn nghe thấy bất kỳ chuyện gì có liên quan đến Tần Dật Hiên từ trong miệng Tô Song Song, chí ít hôm nay không muốn tiếp tục nghe nữa.

Nhưng mà những việc này cứ như tảng đá lớn treo lơ lửng trên đầu anh, anh cần biết tất cả mọi chuyện dù lớn hay nhỏ.

Tần Mặc cầm di động của Tô Song Song đi ra ngoài, trước khi đi, quay đầu lại nhìn Tô Song Song: "Ngốc ở trong nhà."

Bốn chữ này, Tần Mặc nói vô cùng nghiêm túc, lộ ra khí tức lạnh như băng, Tô Song Song lập tức run lên, nuốt nước miếng một cái.

Không biết vì sao, cô có ảo giác, nếu như lát nữa cô dám ra ngoài chạy loạn, Tần Mặc nhất định sẽ tiêu diệt cô, sẽ giống như chiếc vớ trên đùi cô vậy, trực tiếp xé cô ra.

Tô Song Song thấy Tần Mặc còn chưa đi, vẫn đang nhìn mình, vội vàng dùng sức gật đầu một cái, lúc này Tần Mặc mới xoay người rời khỏi, còn cố ý khóa cửa lại.

Tô Song Song nhìn cánh cửa bị đóng chặt lại mà buồn rầu, chớp chớp con mắt, tại sao cô lại có ấn tượng không đúng, dường như khi nhắc tới Tần Dật Hiên, thái độ của Tần Mặc sẽ không vui chứ?

Hai người bọn họ không phải là anh em họ sao? Lập tức đầu của Tô Song Song lóe lên ánh sáng thần kỳ, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Bây giờ Tần Mặc nghèo túng sa sút, thế nhưng Tần Dật Hiên vẫn vẻ vang xinh đẹp như cũ, có thể thấy được quan hệ của Tần Mặc và Tần Dật Hiên hình như không được tốt!

Nghĩ đến đây, trái tim Tô Song Song lập tức trầm xuống đáy cốc, nếu như quan hệ của Tần Mặc và Tần Dật Hiên thật sự không được tốt, vậy cô phải làm sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook