Chương 156: Chính là thử anh
Mèo Tứ Nhi
18/04/2016
Một giây
sau, Dương Hinh tự biết bản thân hơi luống cuống quá mức, cô vội vàng
ngồi thật ngay ngắn, chỉ là bởi vì trong lòng vô cùng kinh ngạc và lo
lắng, chân mày hơi chau lại một chỗ, vẻ mặt có vẻ rất hồi hộp.
Trên mặt Dương Hinh lo âu, trong lòng lại càng hỗn loạn hơn, sao đột nhiên cô lại trở nên đần như vậy, theo thân phận địa vị của Tần Mặc ngày hôm nay, nếu không phải là gia đình Âu Dương kia, sao anh còn phải đau khổ mà đi đường vòng, đã sớm giết anh ta trong nháy mắt rồi.
Đối với sự ngạc nhiên của Dương Hinh Tần Mặc trái lại không có phản ứng gì đặc biệt, vẫn như trước cúi đầu nhìn tài liệu trong tay của mình, nhẹ giọng "Ừm!" một tiếng, xem như là trả lời cho nghi vấn của Dương Hinh.
Khi Dương Hinh nhận được câu trả lời chắc chắn, trái tim cô cũng bắt đầu nhảy lên điên cuồng, cô xoay chuyển đôi con ngươi, sau đó trong mắt toát ra đầy vẻ chán ghét.
Cô mềm giọng nói: "Gia đình Âu Dương rõ là bám dai như đỉa, nhưng mà nghe nói thế hệ này chỉ có duy nhất một người chân bị tàn tật, từ lúc nào lại có thêm một Âu Dương. . . Minh!"
Hôm nay tâm tình Tần Mặc dường như rất nhàn hạ, đối với Dương Hinh, người từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh anh, rất biết chừng mực này, anh vẫn tương đối có nhiều kiên nhẫn hơn một chút.
"Có lẽ cái bọn họ chờ chính là giờ phút này, chỉ có điều. . ." Tần Mặc buông tập tài liệu trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn vườn hoa ngoài cửa sổ, cũng không nói hết nửa câu còn lại, chỉ là trong đôi mắt đào hoa trong trẻo lạnh lùng lại loé lên một tia sát khí.
Dám có ý đồ nhúng chàm người của anh, gia đình Âu Dương quả thực là muốn chết!
" Cậu chủ, có bưu phẩm lạ!" Quản gia trẻ tuổi từ trên lầu vội vã đi xuống, trên gương mặt luôn luôn nghiêm cẩn lúc này lại mang theo chút ít hốt hoảng.
Tần Mặc nhìn về phía anh, tuy rằng trên mặt không có vẻ gì đặc biệt, bộ dạng vẫn cứ như trước dẫu Thái sơn có sụp thì mặt cũng không đổi sắc, thế nhưng không biết vì sao mà trong lòng anh hơi run rẩy một chút, lập tức cảm thấy không được tốt.
Quả thực ngay giây phút anh nhìn thấy nội dung trong chiếc ipad trên bưu kiện kia, con ngươi của anh mạnh mẽ co rụt, bàn tay đang cầm ipad lập tức siết chặt lại.
Bởi vì dùng sức quá mức, ipad sinh ra tiếng kêu ken két, giống như sau một vài phút nữa sẽ không thể chịu đựng nổi sự tàn bạo của Tần Mặc, mà vỡ tan tành.
Dương Hinh ngồi đối diện Tần Mặc cũng nghe thấy tiếng động phát ra từ trong chiếc ipad kia, khuôn mặt nhỏ nhắn mà sớm đã bị dọa sợ đến trắng bệch, cô muốn nói một câu khuyên giải an ủi Tần Mặc, thế nhưng lại bị cái loại tức giận đè nén tản mát ra áp suất thấp này của anh dọa cho phải im lặng.
Qua mấy giây, Tần Mặc cầm ipad trong tay đập lên trên bàn trà trước mặt, anh bỗng nhiên đứng dậy, vì tốc độ quá nhanh, mang theo một trận tiếng gió.
"Ra lệnh cấp AAA! Lập tức tìm ra cô ấy!" Giọng nói của Tần Mặc không có chút giận dữ nào, lại trầm thấp đến đòi mạng.
Cái loại điên cuồng phẫn nộ như mưa gió nổi lên này làm quản gia đứng ở một bên liên tục lau mồ hôi cả kinh hít vào một hơi thật mạnh, phản ứng kịp là mệnh lệnh có cấp bậc cao nhất, dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng chạy ra phía ngoài, thông báo chỉ thị.
Tần Mặc cũng không có ý nghĩ muốn dừng lại, tuy rằng anh đang cố hết sức để kiềm chế chính mình phải tỉnh táo, thế nhưng hai tay buông xuống bên người lại gắt gao nắm chặt, móng tay được cắt ngắn vuông vức trơn nhẵn hung hăng đâm vào trong da thịt, đau nhói từng trận.
"Anh Mặc, làm sao lại thế. . ." Lúc đầu Dương Hinh cũng muốn hỏi tại sao lại có thể như vậy, rõ ràng cô tới là để thu hút bên kia cắn câu, thế nhưng sao đối phương lại nhìn ra mưu kế của bọn họ, trực tiếp tìm tới Tô Song Song rồi chứ.
Thế nhưng một giây kế tiếp cô liền phản ứng kịp, giờ không phải là lúc suy xét vấn đề này, việc chính yếu nhất của bọn họ lúc này là phải nhanh nhanh một chút tìm được Tô Song Song.
Từ nhỏ đến lớn Dương Hinh vẫn chưa từng thấy bộ dạng đáng sợ như thế này của Tần Mặc, loại tức giận này giống như muốn hủy diệt đất trời vậy, làm cho cô kinh hãi.
Nguyên bản cô cho rằng Tần Mặc chỉ vui đùa với Tô Song Song một chút, thật giống như người vẫn thường xuyên ăn của ngon vật lạ sẽ cảm thấy hứng thú với cháo trắng dưa cải.
Thế nhưng giờ phút này, Dương Hinh chợt rõ ràng, không phải Tần Mặc đùa giỡn, lập tức cô cảm giác được ý nghĩ của mình bao lâu nay quá mức buồn cười.
Con người như Tần Mặc xưa nay sẽ không nói đùa, một khi nhận định điều gì, tám con ngựa cũng không kéo trở lại được, từ lúc vừa mới bắt đầu sao cô lại không thấy rõ chứ.
Dương Hinh cũng không nói chuyện, im lặng đi theo sau lưng Tần Mặc, bàn tay của cô không hề ngừng lại, lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho tất cả những người bên cạnh có thể giúp mình một tay.
Tần Mặc cố gắng hết sức giữ cho mình thật tỉnh táo, mới vừa đi ra ngoài, anh lại dừng bước, anh tự nói với chính mình ở trong lòng hiện tại anh không thể tìm người giống con ruồi không đầu như vậy, anh nhất định phải tỉnh táo lại.
Tập hợp tất cả nhân viên kỹ thuật trong Tần trạch, cho bọn họ một lần lại một lần nhìn kỹ video mà Âu Dương Cẩm gửi tới, phân tích tỉ mỉ, đột nhiên con ngươi anh co rụt lại, chợt hô một tiếng: "Dừng lại!"
Ngay sau đó anh nhanh chóng nói: "Có tiếng của sóng biển! Tìm!"
Tất cả nhân viên kỹ thuật vừa nghe, thần kinh lập tức căng thẳng, chậm rãi chiếu lại một lần, quả thực nghe được tiếng sóng biển rất nhỏ, ngay sau đó mọi người đồng thời thở phào nhẹ nhõm trong nháy mắt.
Có thể ở trong phòng mà nghe được tiếng của sóng biển, liền nói rõ căn phòng này cách bờ biển rất gần, phạm vi lập tức thu hẹp lại không ít.
Tần Mặc thấy bọn họ xác định phạm vi đại khái, trực tiếp đứng dậy, bởi vì quá gấp gáp, đẩy ngã cái ghế đằng sau lưng, phát ra một tiếng "ầm".
Anh vội vàng đi ra ngoài, vừa nghĩ tới Tô Song Song có thể bị. . . Bị bắt nạt, lòng của Tần Mặc liền thắt chặt, con ngươi híp lại hẹp dài tưởng chừng sắp thành loài mèo rồi. (Lin: xin lỗi, chứ mà em ns anh nghe, // của anh … Người ta ngủ luôn rồi anh à, ngủ ngon nữa là đằng khác cơ.)
Trên mặt Dương Hinh lo âu, trong lòng lại càng hỗn loạn hơn, sao đột nhiên cô lại trở nên đần như vậy, theo thân phận địa vị của Tần Mặc ngày hôm nay, nếu không phải là gia đình Âu Dương kia, sao anh còn phải đau khổ mà đi đường vòng, đã sớm giết anh ta trong nháy mắt rồi.
Đối với sự ngạc nhiên của Dương Hinh Tần Mặc trái lại không có phản ứng gì đặc biệt, vẫn như trước cúi đầu nhìn tài liệu trong tay của mình, nhẹ giọng "Ừm!" một tiếng, xem như là trả lời cho nghi vấn của Dương Hinh.
Khi Dương Hinh nhận được câu trả lời chắc chắn, trái tim cô cũng bắt đầu nhảy lên điên cuồng, cô xoay chuyển đôi con ngươi, sau đó trong mắt toát ra đầy vẻ chán ghét.
Cô mềm giọng nói: "Gia đình Âu Dương rõ là bám dai như đỉa, nhưng mà nghe nói thế hệ này chỉ có duy nhất một người chân bị tàn tật, từ lúc nào lại có thêm một Âu Dương. . . Minh!"
Hôm nay tâm tình Tần Mặc dường như rất nhàn hạ, đối với Dương Hinh, người từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh anh, rất biết chừng mực này, anh vẫn tương đối có nhiều kiên nhẫn hơn một chút.
"Có lẽ cái bọn họ chờ chính là giờ phút này, chỉ có điều. . ." Tần Mặc buông tập tài liệu trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn vườn hoa ngoài cửa sổ, cũng không nói hết nửa câu còn lại, chỉ là trong đôi mắt đào hoa trong trẻo lạnh lùng lại loé lên một tia sát khí.
Dám có ý đồ nhúng chàm người của anh, gia đình Âu Dương quả thực là muốn chết!
" Cậu chủ, có bưu phẩm lạ!" Quản gia trẻ tuổi từ trên lầu vội vã đi xuống, trên gương mặt luôn luôn nghiêm cẩn lúc này lại mang theo chút ít hốt hoảng.
Tần Mặc nhìn về phía anh, tuy rằng trên mặt không có vẻ gì đặc biệt, bộ dạng vẫn cứ như trước dẫu Thái sơn có sụp thì mặt cũng không đổi sắc, thế nhưng không biết vì sao mà trong lòng anh hơi run rẩy một chút, lập tức cảm thấy không được tốt.
Quả thực ngay giây phút anh nhìn thấy nội dung trong chiếc ipad trên bưu kiện kia, con ngươi của anh mạnh mẽ co rụt, bàn tay đang cầm ipad lập tức siết chặt lại.
Bởi vì dùng sức quá mức, ipad sinh ra tiếng kêu ken két, giống như sau một vài phút nữa sẽ không thể chịu đựng nổi sự tàn bạo của Tần Mặc, mà vỡ tan tành.
Dương Hinh ngồi đối diện Tần Mặc cũng nghe thấy tiếng động phát ra từ trong chiếc ipad kia, khuôn mặt nhỏ nhắn mà sớm đã bị dọa sợ đến trắng bệch, cô muốn nói một câu khuyên giải an ủi Tần Mặc, thế nhưng lại bị cái loại tức giận đè nén tản mát ra áp suất thấp này của anh dọa cho phải im lặng.
Qua mấy giây, Tần Mặc cầm ipad trong tay đập lên trên bàn trà trước mặt, anh bỗng nhiên đứng dậy, vì tốc độ quá nhanh, mang theo một trận tiếng gió.
"Ra lệnh cấp AAA! Lập tức tìm ra cô ấy!" Giọng nói của Tần Mặc không có chút giận dữ nào, lại trầm thấp đến đòi mạng.
Cái loại điên cuồng phẫn nộ như mưa gió nổi lên này làm quản gia đứng ở một bên liên tục lau mồ hôi cả kinh hít vào một hơi thật mạnh, phản ứng kịp là mệnh lệnh có cấp bậc cao nhất, dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng chạy ra phía ngoài, thông báo chỉ thị.
Tần Mặc cũng không có ý nghĩ muốn dừng lại, tuy rằng anh đang cố hết sức để kiềm chế chính mình phải tỉnh táo, thế nhưng hai tay buông xuống bên người lại gắt gao nắm chặt, móng tay được cắt ngắn vuông vức trơn nhẵn hung hăng đâm vào trong da thịt, đau nhói từng trận.
"Anh Mặc, làm sao lại thế. . ." Lúc đầu Dương Hinh cũng muốn hỏi tại sao lại có thể như vậy, rõ ràng cô tới là để thu hút bên kia cắn câu, thế nhưng sao đối phương lại nhìn ra mưu kế của bọn họ, trực tiếp tìm tới Tô Song Song rồi chứ.
Thế nhưng một giây kế tiếp cô liền phản ứng kịp, giờ không phải là lúc suy xét vấn đề này, việc chính yếu nhất của bọn họ lúc này là phải nhanh nhanh một chút tìm được Tô Song Song.
Từ nhỏ đến lớn Dương Hinh vẫn chưa từng thấy bộ dạng đáng sợ như thế này của Tần Mặc, loại tức giận này giống như muốn hủy diệt đất trời vậy, làm cho cô kinh hãi.
Nguyên bản cô cho rằng Tần Mặc chỉ vui đùa với Tô Song Song một chút, thật giống như người vẫn thường xuyên ăn của ngon vật lạ sẽ cảm thấy hứng thú với cháo trắng dưa cải.
Thế nhưng giờ phút này, Dương Hinh chợt rõ ràng, không phải Tần Mặc đùa giỡn, lập tức cô cảm giác được ý nghĩ của mình bao lâu nay quá mức buồn cười.
Con người như Tần Mặc xưa nay sẽ không nói đùa, một khi nhận định điều gì, tám con ngựa cũng không kéo trở lại được, từ lúc vừa mới bắt đầu sao cô lại không thấy rõ chứ.
Dương Hinh cũng không nói chuyện, im lặng đi theo sau lưng Tần Mặc, bàn tay của cô không hề ngừng lại, lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho tất cả những người bên cạnh có thể giúp mình một tay.
Tần Mặc cố gắng hết sức giữ cho mình thật tỉnh táo, mới vừa đi ra ngoài, anh lại dừng bước, anh tự nói với chính mình ở trong lòng hiện tại anh không thể tìm người giống con ruồi không đầu như vậy, anh nhất định phải tỉnh táo lại.
Tập hợp tất cả nhân viên kỹ thuật trong Tần trạch, cho bọn họ một lần lại một lần nhìn kỹ video mà Âu Dương Cẩm gửi tới, phân tích tỉ mỉ, đột nhiên con ngươi anh co rụt lại, chợt hô một tiếng: "Dừng lại!"
Ngay sau đó anh nhanh chóng nói: "Có tiếng của sóng biển! Tìm!"
Tất cả nhân viên kỹ thuật vừa nghe, thần kinh lập tức căng thẳng, chậm rãi chiếu lại một lần, quả thực nghe được tiếng sóng biển rất nhỏ, ngay sau đó mọi người đồng thời thở phào nhẹ nhõm trong nháy mắt.
Có thể ở trong phòng mà nghe được tiếng của sóng biển, liền nói rõ căn phòng này cách bờ biển rất gần, phạm vi lập tức thu hẹp lại không ít.
Tần Mặc thấy bọn họ xác định phạm vi đại khái, trực tiếp đứng dậy, bởi vì quá gấp gáp, đẩy ngã cái ghế đằng sau lưng, phát ra một tiếng "ầm".
Anh vội vàng đi ra ngoài, vừa nghĩ tới Tô Song Song có thể bị. . . Bị bắt nạt, lòng của Tần Mặc liền thắt chặt, con ngươi híp lại hẹp dài tưởng chừng sắp thành loài mèo rồi. (Lin: xin lỗi, chứ mà em ns anh nghe, // của anh … Người ta ngủ luôn rồi anh à, ngủ ngon nữa là đằng khác cơ.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.