Chương 176: Bảo bối em phải ngoan
Mèo Tứ Nhi
06/05/2016
Ngày thứ hai, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trên người Tô Song Song, cô theo thói quan đưa tay về phía bên trái lộn xộn một chút, bộp một tiếng, tay đặt lên giường.
Tô Song Song giật giật tay của mình, sờ một cái, lại giật giật chân của mình, hình như đụng phải cái gì, cô mơ màng suy nghĩ một chút, sau đó lại bĩu môi một cái, tại sao lại có cảm giác là lạ.
Nhưng là Tô Song Song quá buồn ngủ, không hề muốn mở mắt ra, liền dùng chân đá, theo lý thuyết mỗi ngày cô đưa chân đá qua, nên lơ lửng giữa tầng không, nhưng là tại sao lại có xúc cảm này nhỉ?
Đột nhiên cô ý thức được điều gì, chợt mở hai mắt ra, đã nhìn thấy Tần Mặc cau có nhìn cô, dường như chưa tỉnh ngủ, cặp mắt đào hoa hơi híp lại, trong mắt lộ ra chút phiền não.
Tô Song Song ngây ngẩn, cô đưa tay ra xoa xoa mắt của mình, cảm giác nhất định là mình còn chưa tỉnh ngủ. Dùng quá sức, khẽ động đến vết thương ở cố tay, đau đớn khiến cô rên lên một tiếng, trong chớp nhoáng này, cô cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cô ngồi dậy, giống như giật mình nhảy bắn lên một cái đưa ngón tay chỉ vào Tần Mặc, hoảng sợ nói: “Anh... Anh sao lại ở đây?”
Chân mày của Tần Mặc lại càng nhíu sâu hơn, anh hơi tức giận, quay đầu chống đỡ thân thể ngồi dậy, chăn tuột xuống, lộ ra cả người trần truồng của anh, bắp thịt cường tráng hết sức đẹp mắt.
“Anh! Anh sao lại không mặc quần áo đi ngủ?” Tô Song Song nhìn lướt qua, ngay sau đó lại gào thét bi thương một tiếng, bọc chăn lui lại về phía sau, rất sợ Tần Mặc đột ngột đứng lên, để lộ ra tiểu đệ đệ của anh.
Tần Mặc đưa tay về phía sau vuốt lại tóc của mình một chút, sau đó vén chăn lên, Tô Song Song bị dọa sợ đến mức nhắm mắt lại hét rầm lên.
“Đừng đùa bỡn nữa! Anh muốn làm gì?” Tô Song Song dùng chăn che đầu của mình, sáng sớm đã như thế này đúng là quá kinh hãi rồi.
Tô Song Song ở trong chăn, hơi thả lỏng một chút, nhưng đột nhiên lại cảm giác mũi mình nóng lên, trong lòng cô gào thét một trận bi thương, nắm chặt tay lại, ướt nhẹp mồ hôi, dường như cô đã muốn khóc.
Tần Mặc xuống giường, đi tới bên cạnh Tô Song Song, bắt lấy chăn của cô muốn vén lên, Tô Song Song lại gắt gao nắm chặt chăn mền của mình, thề chết cũng không buông tay.
Tần Mặc bị đánh thức đã không thấy vui vẻ, Tô Song Song còn chống lại anh, trên tay liền dùng một chút lực, nói một câu: “Tôi mặc quần rồi.”
Tô Song Song lấy một tay che cái mũi của mình, nơi đó còn có tinh thần dư thừa nghe Tần Mặc nói, trước mắt cô tất cả đều là hình ảnh Tần Mặc trần truồng cả người, cô quơ quơ đầu, một tay khác lại gắt gao kéo chăn, dự định phản kháng, nhất định không buông tay ra.
Nhưng Tô Song Song thế lực yếu kém, Tần Mặc lại dùng thêm sức, chăn liền bị kéo ra, Tô Song Song vừa thấy có ánh sáng, vội vàng vùi đầu mình vào giữa hai chân, giả bộ con rùa rút đầu thụt cổ.
Tần Mặc đứng ở mép giường, nhìn Tô Song Song co lại, anh lại càng không biết nên nói gì để hóa giải khoảng khắc lúng túng này.
Tô Song Song mặc váy ngủ, phía trước gấp người lại, váy liền bị kéo lên đến qua bắp đùi, quần nhỏ cũng đã bị lộ ra.
Tần Mặc nhìn lướt qua, lúng túng quay đầu, anh ho nhẹ một tiếng: “Lộ ra... màu hồng rồi.”
Màu hồng? Tô Song Song bực bội nhìn xuống dưới, lại lướt qua váy ngủ màu trắng sữa của mình, ở đâu ra mà có màu hồng, một giây kế tiếp cô liền hét lên một tiếng, vội vàng thẳng người dậy, đưa tay kéo váy xuống.
Mặt của Tô Song Song trong nháy mắt như bùng cháy, tay cô vừa rời đi khỏi cái mũi của mình, máu tươi chầm chậm chảy ra, dáng vẻ hết sức chật vật.
Tần Mặc nghiêng đầu, tầm mắt chẳng qua là cảm giác được cô ngồi dậy, cũng không thấy cô chảy máu mũi, anh suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ đến kế trong kế trong quyển sách kia.
Anh cảm thấy hiệu quả của ngày hôm qua không tệ, dự định lại thử một lần, có chút không quen mở miệng, âm thanh trầm thấp hơi khàn khàn vì chưa tỉnh ngủ, vừa nói vừa quay đầu nhìn Tô Song Song: “Cô...Ngoan...”
Chữ ngoan mới vừa cho ra ngoài, Tần Mặc đã thấy máu mũi của Tô Song Song không ngừng chảy, liền ngây ngẩn, há miệng cũng quên không khép lại.
“Sao cô lại chảy máu mũi rồi?” Tần Mặc vừa nói vừa với tay lấy khăn giấy trên tủ đầu giường, kéo xuống một đoạn, một tay nắm lấy cằm của Tô Song Song, để cô ngẩng đầu cao lên, sau đó một tay khác cầm giấy nhét vào trong lỗ mũi của cô.
Tô Song Song ngơ ngác nhìn Tần Mặc đang ở gần mình trong gang tấc, ngay cả kinh ngạc cũng chưa kịp biểu hiện ra, trong nháy mắt, dường như cả thế giới của cô đều bị Tần Mặc chiếm lấy.
Tần Mặc lấy giấy lau những vết máu bên ngoài còn rớt lại của Tô Song Song, làm xong hết mọi thứ, mới phát hiện tư thế hiện giờ giữa hai người thật sự quá mập mờ.
Anh khẽ híp mắt lại, đôi mắt đào hoa phản chiếu hình ảnh Tô Song Song đang há mồm trợn mắt nhìn anh, anh theo bản năng từ từ đưa người đến gần, muốn nếm thử đôi môi mềm mại kia.
“Hắt xì!” Ngay tại lúc môi của anh chạm phải môi của cô, Tô Song Song lại như thế, khiến Tần Mặc trực tiếp lùi lại.
Hai mắt cô ngấn lệ mông lung đưa tay ra xoa xoa cái mũi của mình, đột nhiên phát hiện ra không còn thấy khăn giấy trên mũi của mình, liền vội vàng ngẩng đầu lên nhìn thấy Tần Mặc ngồi cách đó không xa, một ít máu hồng hồng còn đang nằm trên tóc, trên mặt của anh.
Tô Song Song không nhịn được, che miệng bắt đầu nở mụ cười, cuối cùng cả người cũng cười đến mức run rẩy.
Chân mày của Tần Mặc lại càng nhíu vào sâu hơn, anh đưa tay ra bắt lấy cuộn giấy, sau đó hung hăng ném xuống đất, nhìn Tô Song Song.
Tô Song Song bị Tần Mặc nhìn như vậy, cả người liền run lên, lập tức thu lại nụ cười, nhưng thân thể thì vẫn như cũ không khống chế được run rẩy.
“Cái đó... Tần Mặc, thật xin lỗi, tôi vừa mới tỉnh nên hơi mơ màng.” Tô Song Song vội vàng cúi đầu nói, nhưng khi cúi đầu xuống, lại không nhịn được mà cười rộ lên.
Tần Mặc trực tiếp đứng dậy, lấy áo ngủ mặc vào, anh nhìn lướt qua chiếc rèm đã sớm bị tử trận, chân mày nhíu lại đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Anh thường không mặc gì khi đi ngủ, vốn nghĩ rằng đã có rèm ngăn cách, ai biết được nó lại không bền chắc, một ngày vừa trôi qua đã rơi xuống.
Tô Song Song đưa tay vỗ mạnh vào mặt mình, để nụ cười nghẹn trở về, cô ngẩng đầu nhìn sắc mặt không tốt chút nào của Tần Mặc, biết rất rõ ràng rằng lúc nãy mình cười như vậy thật có chút quá đáng.
Cô vội vàng kéo ra vẻ tươi cười, hơi nịnh nọt chỉ chỉ vào phòng tắm: “Ngài đi vào phòng tắm trước đi? Để tôi làm cơm?”
Tần Mặc cũng không thèm chú ý đến Tô Song Song, cúi đầu nhìn cô, Tô Song Song lại cúi đầu nhìn theo, thật sự khiến cô phát điên mà.
Máu mũi của cô chảy ra trên chăn, một mảnh lớn bị nhuộm đỏ.
Cuối cùng cô bất lực thở dài, nhéo cái chăn một phát, nói: “Anh đi vào phòng tắm trước đi, để tôi thu...”
Câu này của Tô Song Song còn chưa nói hết, cửa phòng cô đã bị đẩy ra, người chưa thấy nhưng đã nghe thấy tiếng: “Song Song, sao điện thoại di động của cô lại tắt máy, tôi còn tưởng cô... A! Các người! A! Các người làm gì thế! A!A!”
Tô Mộ vừa lắc chìa khóa nhà Tô Song Song, tay còn lại lại đưa ra giữa không trung chỉ tới chỉ lui, trong miệng vừa thét lên chói tai, cấp độ càng ngày càng to hơn.
Tô Song Song hoàn toàn ngây người, cô thế mà lại quên mất Tô Mộ có chìa khóa phòng cô, điểm chết người nhất chính là, cô ấy tới nhà cô, từ trước đến giờ chưa bao giờ gõ cửa!
“Im miệng!” Tần Mặc bị la hét đến nhức đầu, khẽ quát một tiếng, tiếng thét chói tai của cô liền dừng lại, nhưng bầu không khí trong phòng lúc này lại vô cùng lúng túng.
Tô Mộ tỉnh táo nhìn lại, thấy trong phòng có hai chiếc giường, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi tầm mắt quét qua chiếc chăn nhuốm máu trên người Tô Song Song, cô lấy tay che miệng mình lại, lại bắt đầu hét to lên.
Ngoại trừ Tô Song Song ra, Tần Mặc và còn chưa bao giờ lặp lại một câu nói với người nào khác đến hai lần, cho nên anh cũng không mở miệng, chỉ quay đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Mộ.
Trong một chốc lát, Tô Mộ thoáng thấy cả người mình như rơi vào một hố băng, không nhịn được run rẩy một cái, vừa muốn thốt ra tiếng rít gào kia, trong nháy mắt đã bị cô kiềm nén trở về, kiềm nén quá nhanh chóng, không nhịn được mà nấc lên một tiếng.
Rốt cuộc Tô Song Song cũng lấy lại tinh thần, cô nhìn theo tầm mắt của Tô Mộ đang đặt trên chiếc chăn bị nhuốm máu của mình, lập tức liền nghĩ ra là Tô Mộ đã hiểu lầm rồi.
Cô vội vàng dùng lực lắc đầu, chỉ chỉ vào cuộn giấy dính máu trên mặt đất, hốt hoảng giải thích: “Tôi bị chảy máu mũi, cô đừng suy nghĩ nhiều.”
Tô Mộ nhìn cuộn giấy thấm đấy máu, dáng vẻ như vừa bừng tỉnh, vừa định nói gì đó, nhưng bị Tần Mặc nhìn như vậy, cô lại cảm thấy cả người đều không thoải mái.
Tô Mộ nuốt nước miếng một cái, cảm thấy vẫn nên là cách xa địa bàn của con cự long này ra thì tốt hơn, nếu không có khi sẽ lập tức bị anh ta nổi giận lền mà thét ra lửa, nướng chín cô.
“Song Song, tôi chỉ tới thăm cô một chút xem thế nào, cô không có chuyện gì thì tôi liền đi vậy, còn phải đi làm nữa, haha! Ha ha!”
Tôi cười khan hai tiếng, vội vàng lui ra ngoài, mới vừa định đóng cửa, Tần Mặc lại bắt lấy cửa, đưa tay ra, tầm mắt lạnh như băng quét qua chìa khóa trong tay Tô Mộ.
Tô Mộc tức thời biết điều đưa chìa khóa vào trong tay Tần Mặc, sau đó hướng về phía anh cố gắng nặn ra một nụ cười, sau đó xoay người chạy đi.
Tần Mặc đứng ở cửa, Tô Song Song chỉ có thể nhìn thấy sau lưng của Tần Mặc, cho nên vốn không hề biết anh ép Tô Mộ đưa chìa khóa cho anh, còn tưởng rằng anh đang thấy hối hận, muốn tiễn Tô Mộ về.
Tần Mặc trực tiếp đặt chìa khóa trên tủ giày, đóng kín cửa, xoay người đi vào nhà vệ sinh, không chỉ trên tóc anh có dính màu, mà trên mặt anh còn có chút nước mũi bị dính máu của Tô Song Song.
Coi như anh không ngại Tô Song Song, nhưng từ bé anh đã đặc biệt thích sạch sẽ, như thế này chính là điểm khó chịu trí mạng của anh.
Trong phòng chỉ có tiếng nước chảy ào ào, cả người Tô Song Song ngồi bệt xuống giường, đưa tay ra xoa xoa tóc của mình, cảm giác phiền toái đến muốn chết.
Cô cúi đầu nhìn ga trải giường và chăn đang bị dính máu, nghĩ tới ánh mắt kinh hoàng của Tô Mộ lúc vừa nãy, thật hận không thể đập đầu vào chăn mà tự tử.
Bị Tô Mộ nhìn thấy cô xui xẻo như vậy, mặc dù Tô Mộ vì ngại Tần Mặc lạm dụng quyền uy mà trốn đi, nhưng lúc cô lạc đàn mà gặp phải cô ấy, Tô Mộ sẽ chế nhạo cô như thế nào đây.
Tô Song Song càng nghĩ càng phiền, ở trên giường lăn lộn một chút, đưa tay ra chọc chọc cái mũi của mình, nói lầm bầm: “Sao mình vẫn không có chí tiến thủ như vậy, nhìn thấy một chút thân thể của mỹ nam đã chảy máu mũi, nếu như nhìn thấy toàn bộ, chắc trong người sẽ chảy ra máu hết mất! A! Thật là phiền chết được!”
Lúc này Tần Mặc đi từ phòng tắm ra, nhìn lướt qua Tô Song Song, rồi nhanh chóng đi về phía này.
Tô Song Song giật giật tay của mình, sờ một cái, lại giật giật chân của mình, hình như đụng phải cái gì, cô mơ màng suy nghĩ một chút, sau đó lại bĩu môi một cái, tại sao lại có cảm giác là lạ.
Nhưng là Tô Song Song quá buồn ngủ, không hề muốn mở mắt ra, liền dùng chân đá, theo lý thuyết mỗi ngày cô đưa chân đá qua, nên lơ lửng giữa tầng không, nhưng là tại sao lại có xúc cảm này nhỉ?
Đột nhiên cô ý thức được điều gì, chợt mở hai mắt ra, đã nhìn thấy Tần Mặc cau có nhìn cô, dường như chưa tỉnh ngủ, cặp mắt đào hoa hơi híp lại, trong mắt lộ ra chút phiền não.
Tô Song Song ngây ngẩn, cô đưa tay ra xoa xoa mắt của mình, cảm giác nhất định là mình còn chưa tỉnh ngủ. Dùng quá sức, khẽ động đến vết thương ở cố tay, đau đớn khiến cô rên lên một tiếng, trong chớp nhoáng này, cô cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cô ngồi dậy, giống như giật mình nhảy bắn lên một cái đưa ngón tay chỉ vào Tần Mặc, hoảng sợ nói: “Anh... Anh sao lại ở đây?”
Chân mày của Tần Mặc lại càng nhíu sâu hơn, anh hơi tức giận, quay đầu chống đỡ thân thể ngồi dậy, chăn tuột xuống, lộ ra cả người trần truồng của anh, bắp thịt cường tráng hết sức đẹp mắt.
“Anh! Anh sao lại không mặc quần áo đi ngủ?” Tô Song Song nhìn lướt qua, ngay sau đó lại gào thét bi thương một tiếng, bọc chăn lui lại về phía sau, rất sợ Tần Mặc đột ngột đứng lên, để lộ ra tiểu đệ đệ của anh.
Tần Mặc đưa tay về phía sau vuốt lại tóc của mình một chút, sau đó vén chăn lên, Tô Song Song bị dọa sợ đến mức nhắm mắt lại hét rầm lên.
“Đừng đùa bỡn nữa! Anh muốn làm gì?” Tô Song Song dùng chăn che đầu của mình, sáng sớm đã như thế này đúng là quá kinh hãi rồi.
Tô Song Song ở trong chăn, hơi thả lỏng một chút, nhưng đột nhiên lại cảm giác mũi mình nóng lên, trong lòng cô gào thét một trận bi thương, nắm chặt tay lại, ướt nhẹp mồ hôi, dường như cô đã muốn khóc.
Tần Mặc xuống giường, đi tới bên cạnh Tô Song Song, bắt lấy chăn của cô muốn vén lên, Tô Song Song lại gắt gao nắm chặt chăn mền của mình, thề chết cũng không buông tay.
Tần Mặc bị đánh thức đã không thấy vui vẻ, Tô Song Song còn chống lại anh, trên tay liền dùng một chút lực, nói một câu: “Tôi mặc quần rồi.”
Tô Song Song lấy một tay che cái mũi của mình, nơi đó còn có tinh thần dư thừa nghe Tần Mặc nói, trước mắt cô tất cả đều là hình ảnh Tần Mặc trần truồng cả người, cô quơ quơ đầu, một tay khác lại gắt gao kéo chăn, dự định phản kháng, nhất định không buông tay ra.
Nhưng Tô Song Song thế lực yếu kém, Tần Mặc lại dùng thêm sức, chăn liền bị kéo ra, Tô Song Song vừa thấy có ánh sáng, vội vàng vùi đầu mình vào giữa hai chân, giả bộ con rùa rút đầu thụt cổ.
Tần Mặc đứng ở mép giường, nhìn Tô Song Song co lại, anh lại càng không biết nên nói gì để hóa giải khoảng khắc lúng túng này.
Tô Song Song mặc váy ngủ, phía trước gấp người lại, váy liền bị kéo lên đến qua bắp đùi, quần nhỏ cũng đã bị lộ ra.
Tần Mặc nhìn lướt qua, lúng túng quay đầu, anh ho nhẹ một tiếng: “Lộ ra... màu hồng rồi.”
Màu hồng? Tô Song Song bực bội nhìn xuống dưới, lại lướt qua váy ngủ màu trắng sữa của mình, ở đâu ra mà có màu hồng, một giây kế tiếp cô liền hét lên một tiếng, vội vàng thẳng người dậy, đưa tay kéo váy xuống.
Mặt của Tô Song Song trong nháy mắt như bùng cháy, tay cô vừa rời đi khỏi cái mũi của mình, máu tươi chầm chậm chảy ra, dáng vẻ hết sức chật vật.
Tần Mặc nghiêng đầu, tầm mắt chẳng qua là cảm giác được cô ngồi dậy, cũng không thấy cô chảy máu mũi, anh suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ đến kế trong kế trong quyển sách kia.
Anh cảm thấy hiệu quả của ngày hôm qua không tệ, dự định lại thử một lần, có chút không quen mở miệng, âm thanh trầm thấp hơi khàn khàn vì chưa tỉnh ngủ, vừa nói vừa quay đầu nhìn Tô Song Song: “Cô...Ngoan...”
Chữ ngoan mới vừa cho ra ngoài, Tần Mặc đã thấy máu mũi của Tô Song Song không ngừng chảy, liền ngây ngẩn, há miệng cũng quên không khép lại.
“Sao cô lại chảy máu mũi rồi?” Tần Mặc vừa nói vừa với tay lấy khăn giấy trên tủ đầu giường, kéo xuống một đoạn, một tay nắm lấy cằm của Tô Song Song, để cô ngẩng đầu cao lên, sau đó một tay khác cầm giấy nhét vào trong lỗ mũi của cô.
Tô Song Song ngơ ngác nhìn Tần Mặc đang ở gần mình trong gang tấc, ngay cả kinh ngạc cũng chưa kịp biểu hiện ra, trong nháy mắt, dường như cả thế giới của cô đều bị Tần Mặc chiếm lấy.
Tần Mặc lấy giấy lau những vết máu bên ngoài còn rớt lại của Tô Song Song, làm xong hết mọi thứ, mới phát hiện tư thế hiện giờ giữa hai người thật sự quá mập mờ.
Anh khẽ híp mắt lại, đôi mắt đào hoa phản chiếu hình ảnh Tô Song Song đang há mồm trợn mắt nhìn anh, anh theo bản năng từ từ đưa người đến gần, muốn nếm thử đôi môi mềm mại kia.
“Hắt xì!” Ngay tại lúc môi của anh chạm phải môi của cô, Tô Song Song lại như thế, khiến Tần Mặc trực tiếp lùi lại.
Hai mắt cô ngấn lệ mông lung đưa tay ra xoa xoa cái mũi của mình, đột nhiên phát hiện ra không còn thấy khăn giấy trên mũi của mình, liền vội vàng ngẩng đầu lên nhìn thấy Tần Mặc ngồi cách đó không xa, một ít máu hồng hồng còn đang nằm trên tóc, trên mặt của anh.
Tô Song Song không nhịn được, che miệng bắt đầu nở mụ cười, cuối cùng cả người cũng cười đến mức run rẩy.
Chân mày của Tần Mặc lại càng nhíu vào sâu hơn, anh đưa tay ra bắt lấy cuộn giấy, sau đó hung hăng ném xuống đất, nhìn Tô Song Song.
Tô Song Song bị Tần Mặc nhìn như vậy, cả người liền run lên, lập tức thu lại nụ cười, nhưng thân thể thì vẫn như cũ không khống chế được run rẩy.
“Cái đó... Tần Mặc, thật xin lỗi, tôi vừa mới tỉnh nên hơi mơ màng.” Tô Song Song vội vàng cúi đầu nói, nhưng khi cúi đầu xuống, lại không nhịn được mà cười rộ lên.
Tần Mặc trực tiếp đứng dậy, lấy áo ngủ mặc vào, anh nhìn lướt qua chiếc rèm đã sớm bị tử trận, chân mày nhíu lại đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Anh thường không mặc gì khi đi ngủ, vốn nghĩ rằng đã có rèm ngăn cách, ai biết được nó lại không bền chắc, một ngày vừa trôi qua đã rơi xuống.
Tô Song Song đưa tay vỗ mạnh vào mặt mình, để nụ cười nghẹn trở về, cô ngẩng đầu nhìn sắc mặt không tốt chút nào của Tần Mặc, biết rất rõ ràng rằng lúc nãy mình cười như vậy thật có chút quá đáng.
Cô vội vàng kéo ra vẻ tươi cười, hơi nịnh nọt chỉ chỉ vào phòng tắm: “Ngài đi vào phòng tắm trước đi? Để tôi làm cơm?”
Tần Mặc cũng không thèm chú ý đến Tô Song Song, cúi đầu nhìn cô, Tô Song Song lại cúi đầu nhìn theo, thật sự khiến cô phát điên mà.
Máu mũi của cô chảy ra trên chăn, một mảnh lớn bị nhuộm đỏ.
Cuối cùng cô bất lực thở dài, nhéo cái chăn một phát, nói: “Anh đi vào phòng tắm trước đi, để tôi thu...”
Câu này của Tô Song Song còn chưa nói hết, cửa phòng cô đã bị đẩy ra, người chưa thấy nhưng đã nghe thấy tiếng: “Song Song, sao điện thoại di động của cô lại tắt máy, tôi còn tưởng cô... A! Các người! A! Các người làm gì thế! A!A!”
Tô Mộ vừa lắc chìa khóa nhà Tô Song Song, tay còn lại lại đưa ra giữa không trung chỉ tới chỉ lui, trong miệng vừa thét lên chói tai, cấp độ càng ngày càng to hơn.
Tô Song Song hoàn toàn ngây người, cô thế mà lại quên mất Tô Mộ có chìa khóa phòng cô, điểm chết người nhất chính là, cô ấy tới nhà cô, từ trước đến giờ chưa bao giờ gõ cửa!
“Im miệng!” Tần Mặc bị la hét đến nhức đầu, khẽ quát một tiếng, tiếng thét chói tai của cô liền dừng lại, nhưng bầu không khí trong phòng lúc này lại vô cùng lúng túng.
Tô Mộ tỉnh táo nhìn lại, thấy trong phòng có hai chiếc giường, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi tầm mắt quét qua chiếc chăn nhuốm máu trên người Tô Song Song, cô lấy tay che miệng mình lại, lại bắt đầu hét to lên.
Ngoại trừ Tô Song Song ra, Tần Mặc và còn chưa bao giờ lặp lại một câu nói với người nào khác đến hai lần, cho nên anh cũng không mở miệng, chỉ quay đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Mộ.
Trong một chốc lát, Tô Mộ thoáng thấy cả người mình như rơi vào một hố băng, không nhịn được run rẩy một cái, vừa muốn thốt ra tiếng rít gào kia, trong nháy mắt đã bị cô kiềm nén trở về, kiềm nén quá nhanh chóng, không nhịn được mà nấc lên một tiếng.
Rốt cuộc Tô Song Song cũng lấy lại tinh thần, cô nhìn theo tầm mắt của Tô Mộ đang đặt trên chiếc chăn bị nhuốm máu của mình, lập tức liền nghĩ ra là Tô Mộ đã hiểu lầm rồi.
Cô vội vàng dùng lực lắc đầu, chỉ chỉ vào cuộn giấy dính máu trên mặt đất, hốt hoảng giải thích: “Tôi bị chảy máu mũi, cô đừng suy nghĩ nhiều.”
Tô Mộ nhìn cuộn giấy thấm đấy máu, dáng vẻ như vừa bừng tỉnh, vừa định nói gì đó, nhưng bị Tần Mặc nhìn như vậy, cô lại cảm thấy cả người đều không thoải mái.
Tô Mộ nuốt nước miếng một cái, cảm thấy vẫn nên là cách xa địa bàn của con cự long này ra thì tốt hơn, nếu không có khi sẽ lập tức bị anh ta nổi giận lền mà thét ra lửa, nướng chín cô.
“Song Song, tôi chỉ tới thăm cô một chút xem thế nào, cô không có chuyện gì thì tôi liền đi vậy, còn phải đi làm nữa, haha! Ha ha!”
Tôi cười khan hai tiếng, vội vàng lui ra ngoài, mới vừa định đóng cửa, Tần Mặc lại bắt lấy cửa, đưa tay ra, tầm mắt lạnh như băng quét qua chìa khóa trong tay Tô Mộ.
Tô Mộc tức thời biết điều đưa chìa khóa vào trong tay Tần Mặc, sau đó hướng về phía anh cố gắng nặn ra một nụ cười, sau đó xoay người chạy đi.
Tần Mặc đứng ở cửa, Tô Song Song chỉ có thể nhìn thấy sau lưng của Tần Mặc, cho nên vốn không hề biết anh ép Tô Mộ đưa chìa khóa cho anh, còn tưởng rằng anh đang thấy hối hận, muốn tiễn Tô Mộ về.
Tần Mặc trực tiếp đặt chìa khóa trên tủ giày, đóng kín cửa, xoay người đi vào nhà vệ sinh, không chỉ trên tóc anh có dính màu, mà trên mặt anh còn có chút nước mũi bị dính máu của Tô Song Song.
Coi như anh không ngại Tô Song Song, nhưng từ bé anh đã đặc biệt thích sạch sẽ, như thế này chính là điểm khó chịu trí mạng của anh.
Trong phòng chỉ có tiếng nước chảy ào ào, cả người Tô Song Song ngồi bệt xuống giường, đưa tay ra xoa xoa tóc của mình, cảm giác phiền toái đến muốn chết.
Cô cúi đầu nhìn ga trải giường và chăn đang bị dính máu, nghĩ tới ánh mắt kinh hoàng của Tô Mộ lúc vừa nãy, thật hận không thể đập đầu vào chăn mà tự tử.
Bị Tô Mộ nhìn thấy cô xui xẻo như vậy, mặc dù Tô Mộ vì ngại Tần Mặc lạm dụng quyền uy mà trốn đi, nhưng lúc cô lạc đàn mà gặp phải cô ấy, Tô Mộ sẽ chế nhạo cô như thế nào đây.
Tô Song Song càng nghĩ càng phiền, ở trên giường lăn lộn một chút, đưa tay ra chọc chọc cái mũi của mình, nói lầm bầm: “Sao mình vẫn không có chí tiến thủ như vậy, nhìn thấy một chút thân thể của mỹ nam đã chảy máu mũi, nếu như nhìn thấy toàn bộ, chắc trong người sẽ chảy ra máu hết mất! A! Thật là phiền chết được!”
Lúc này Tần Mặc đi từ phòng tắm ra, nhìn lướt qua Tô Song Song, rồi nhanh chóng đi về phía này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.