Chương 408: Em muốn giết ông ta
Mèo Tứ Nhi
05/07/2018
Thực sự đây là lần đầu tiên Cô Tô Na nhìn thấy thái độ của Tô Song Song
đối với cô như vậy. Trong nháy mắt trong lòng cảm giác được không ổn,
nhưng ở trên mặt của cô lại tràn đầy sự tủi thân lẫn khó hiểu.
"Chị dâu, ngài sao vậy? Có phải là em đã không cẩn thận làm chị bị đau hay không ta?" Cô Tô Na nói xong tròng mắt liền đỏ ửng lên, bộ dáng nhìn có vẻ vô cùng uất ức.
Nếu như đặt ở lúc trước kia, Tô Song Song khẳng định cảm thấy đau lòng, thế nhưng, một khắc này, sau khi trải qua cảnh từng bước từng bước bị người thân nhất bên cạnh mình phản bội, Tô Song Song thật sự cảm thấy mình nhìn không thấu lòng người.
Trong mắt Tô Song Song lộ ra sự thất vọng, nhìn Cô Tô Na ở phía đối diện, trực tiếp hỏi thẳng: "Hạt châu kia có phải là đã được đính ở trên váy mà ngày hôm qua em đã mặc hay không?"
"!" Mặc dù trong lòng Cô Tô Na hoảng sợ, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ mờ mịt như cũ, cau mày lại, giọng run run rẩy rẩy hỏi: "Chị dâu, chị nói cái gì đó!"
"Cô Tô Na, đến cùng có phải là em hay không?" Mặc dù mặt ngoài Tô Song Song vẫn giữ bình tĩnh, nhưng mà ở bên trong lòng cô rất khó chịu, người luôn thân thiết ở bên cạnh cô lại từng bước từng bước đều lợi dụng tất cả tín nhiệm của cô, rồi dẫn tới lừa gạt cô.
Tô Song Song có chút tự giễu nghĩ ngợi: Chẳng lẽ ở đời trước cô đã làm chuyện gì đại ác hay sao, cho nên đời này nhất định bị người phản bội, không thể có người thân thiết nào để mình có thể tin tưởng được chăng?
"Chị dâu... Chị dâu... Chuyện này… ở nơi này quá lạnh rồi, nếu không chúng ta đi sang phòng cà phê bên cạnh để nói chuyện đi." Cô Tô Na lui một bước, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Tô Song Song liếc mắt nhìn thấy đã có thân nhân bệnh nhân nhìn lại, cũng cảm thấy nơi này không phải là một chỗ để hai người nói chuyện, liền gật đầu một cái, cùng Cô Tô Na đi đến phòng cà phê phía đối diện.
Vừa tiến vào trong phòng bao, sau khi hai ly cà phê được mang lên, Cô Tô Na liền khóa trái cánh cửa phòng bao lại. Tô Song Song liếc mắt nhìn, trên tay cô có đồng hồ đeo tay định vị, nên cô không sợ Cô Tô Na bắt cóc cô.
Tô Song Song ngồi ở bên trong, nhất thời cảm thấy cả người mệt mỏi, cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn Cô Tô Na, rất không muốn mở miệng, nhưng cô vẫn hỏi một câu như cũ: "Thật sự là em sao?"
Cô Tô Na ngồi ở phía đối diện với Tô Song Song. Nếu như có thể cô sẽ tuyệt đối không thừa nhận! Cô Tô Na trước lấy hạt châu kia ra, thả vào trên bàn.
"Chị dâu, chỉ là một hạt châu, lúc ấy em ở phía sau ông nội, muốn kéo ông lên, có thể là theo bản năng ông đã túm vào em, cho nên mới thành như vậy!"
Cô Tô Na nói có vẻ rất có lý lẽ, hơn nữa vẻ mặt cô đầy sự vô tội, vừa nói trong nháy mắt ánh mắt lại đỏ lên. Tô Song Song vẫn nhìn Cô Tô Na, nghiêm túc quan sát biểu cảm của Cô Tô Na.
Cô rất muốn tin tưởng Cô Tô Na, nhưng sau khi trải qua những chuyện như vậy, Tô Song Song thật không biết ngoại trừ Tần Mặc ra, thì cô còn có thể tin tưởng vào những người khác nữa được không.
"Tiểu Na, tại sao lúc ấy ông nội lại muốn nhảy lầu?" Tô Song Song vẫn nhìn Cô Tô Na, thu hết những biểu cảm trên mặt Cô Tô Na vào mắt mình.
Cô Tô Na biết Tô Song Song nhìn mình chằm chằm, cô cúi mặt thấp xuống, một bộ dạng giống như bị làm khó, rất không muốn nói như vậy để cho Tô Song Song thương tâm, nhưng mà trừ lý do này, tạm thời cô chưa nghĩ ra được cách gì khác.
"Bởi vì..."
"Em nói đi!" Tô Song Song thu lại nụ cười trên mặt, ngược lại biểu lộ một phần uy nghiêm nhiều hơn.
"Ông nội nói, hôm nay hai người làm hôn lễ, ông tức giận… sau đó em cũng không biết làm thế nào… ông đi lên ban công, em liền đi theo ông… nhìn thấy không có người ở đó, ông nội liền... ông nội liền lao ngay xuống dưới! Em vội vàng chạy đến kéo ông lại, nhưng mà không kéo ông lên được…"
Cô Tô Na nói đến đây thì khóc lóc than thở, khóc hết sức thương tâm. Tô Song Song nhìn Cô Tô Na, nhưng cô không an ủi Cô Tô Na giống như trước kia nữa, chẳng qua cô nhìn Cô Tô Na đến nháy mắt một cái cũng không hề nháy mắt.
"Tiểu Na, chị đã coi em trở thành người thân của mình, ông nội cũng đặc biệt thương em như thế! Em có thật sự coi chúng ta là người thân không?" không biết có phải là bởi vì Tô Song Song quá bi thương hay không, cho nên cô trở nên đặc biệt tĩnh táo.
Cô tính toán gạt Cô Tô Na một cái, bởi vì hiện tại, cô thật chưa thấy rõ được chân tướng thế nào.
"Dĩ nhiên! Ông nội và chị đã thương em như vậy, em làm sao có thể chứ? Nhiều năm ở cô nhi viện như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng có người người nào thật lòng rất tốt với em, chỉ có chị... Chị dâu, em thật sự coi chị trở thành người thân của em!"
Cô Tô Na nói đến đây thì lại khóc, nhìn Tô Song Song cực kỳ chân thành, Thật sự Cô Tô Na vô cùng thích Tô Song Song, bởi vì Tô Song Song là người duy nhất đối xử tốt đối với cô mà không hề có mục đích khác.
"Em chỉ coi chị là người thân trong nhà thôi sao?" Tô Song Song nghe Cô Tô Na nói có vẻ không đúng lắm, liền cau mày lại hỏi một câu.
Cô Tô Na lập tức lắc đầu một cái, chậm rãi nói: "Còn có ông nội, anh trai cùng với anh họ nữa, chỉ là, chị dâu chính là người mà em thích nhất!"
"Tiểu Na, chị rất muốn tin tưởng em, nhưng mà chuyện như vậy nhất định phải nói cho A Mặc!" Tô Song Song càng ngày càng cảm thấy Cô Tô Na rất khả nghi, cô vươn tay ra vừa muốn cầm lấy hạt châu trên bàn rời đi, thì Cô Tô Na lại kéo lại cánh tay của cô.
"Chị dâu, cho tới tận bây giờ anh trai cũng không hề ưa thích em, nếu như ngài nói cho anh ấy biết, nhất định anh ấy sẽ không nói lời gì, mà liền coi em trở thành nghi phạm!" Cô Tô Na gắt gao lôi kéo Tô Song Song ở lại, không để cho cô rời đi.
Tô Song Song cúi đầu nhìn lướt qua cánh tay Cô Tô Na đang giữ chặt lấy cánh tay của mình. Cô nói, giọng nói đặc biệt mệt mỏi: "Tiểu Na, có chị ở đây, nếu như em thật sự không làm gì hết, chị sẽ không để cho anh ấy làm thương hại tới em dù chỉ một chút xíu."
"Chị dâu, chị thật sự quyết định như vậy?" Cô Tô Na đột nhiên buông tay ra, nhìn Tô Song Song, tròng mắt hàm chứa nước mắt.
Tô Song Song thấy Cô Tô Na nới lỏng tay, vươn tay vỗ vỗ lên bả vai của Cô Tô Na, gật đầu một cái, cúi đầu xuống. Trong nháy mắt, cô nhìn thấy Cô Tô Na móc từ trong túi áo ra cái gì đó, cô lui về phía sau một chút, còn chưa kịp có phản ứng gì, thì một luồng giống như sương mù liền phun tới cô.
Tô Song Song chỉ cảm thấy choáng váng đầu hoa mắt, thân thể vô lực, Cô Tô Na vội vàng đỡ cô đặt cô ngồi vào trên ghế bên cạnh.
"Chị dâu, cho tới tận bây giờ em vẫn luôn không hề muốn làm thương tổn chị, nhưng mà không có cách nào! Em muốn báo thù! Cho nên nhất định phải làm như vậy!" Cô Tô Na ngồi ở ghế đối diện với Tô Song Song, ánh mắt ngậm vẻ đau lòng nhìn Tô Song Song.
"Tại sao?" Tô Song Song chợt vừa nghe thấy Cô Tô Na nói báo thù, tâm liền hoảng hốt! Cô muốn ngẩng đầu lên nhìn về phía Cô Tô Na, tuy nhiên lại cảm thấy đầu như nặng ngàn cân.
"Trên đời này trừ mẹ và chị ra, ngoài ra không có người nào đối xử thật lòng, rất tốt với em! Chị cho rằng ông nội Tần đối xử rất tốt với em sao? Năm đó mẹ em mang theo em đi tìm ông nội, chính ông đã đuổi hai mẹ con em ra ngoài! Nếu không phải như vậy, mẹ em cũng sẽ không bị xe đụng chết, em cũng sẽ không trở thành mồ côi như thế này!"
Cô Tô Na càng nói càng kích động. Nói xong lời cuối cùng, hai hàm răng cô liền nghiến chặt lại thànhn tiếng “ken két” vang dội. Cô Tô Na mãnh liệt thở dốc mấy cái, ổn định lại tâm tình của mình, tiếp tục nói: "Đoạn thời gian em ở cô nhi viện đó, chị có biết em đã phải chịu bao nhiêu uất ức hay không?!"
"Cái người viện trưởng đó là một người biến thái, em mười sáu tuổi... Mới mười sáu tuổi thì đã không còn trong trắng nữa rồi! Cũng cùng là con gái của nhà họ Tần, tại sao em lại phải trả qua một cuộc sống không bằng chết như vậy! Chị dâu chị nói đi, tại sao mọi chuyện lại không công bình đối với em như vậy!"
Cô Tô Na nói đến đây thì tựa như nhớ lại những hồi ức kinh khủng hồi trước, cô chợt lui về phía sau mấy bước, cho đến khi thân thể đụng vào trên vách tường, cô mới dừng lại.
"Tại sao!" Cô Tô Na gầm nhẹ một tiếng, bắt đầu khóc lên cực kỳ thống khổ! Tô Song Song không nghĩ tới cuộc đời của Cô Tô Na đã phải trải qua những chuyện thống khổ như vậy.
Cô gắng sức ngẩng đầu lên nhìn về phía Cô Tô Na, tròng mắt rưng rưng nói: "Tiểu Na, quá khứ đã qua rồi, hiện tại em đang hạnh phúc, không nên tiếp tục gây tội lỗi nữa."
"Dù thế nào em cũng không thể giết ông nội... Bây giờ chảng phải ông nội thật sự thương yêu em, luôn vì em đó sao!"
"Đã muộn rồi! Hết thảy đều đã muộn rồi! Em không còn sống được bao lâu nữa!" Cô Tô Na nói đến đây thì hoảng sợ nắm lấy tóc của mình, từng nắm, từng nắm một, cứ như thế rơi xuống từng xấp một xấp dầy đặc.
"Tiểu Na, emlàm sao vậy?" Tô Song Song nhìn thấy cái bộ dáng này của Cô Tô Na, không biết là phải giận hay là thương tâm hoặc là lo lắng nữa, chẳng qua trong lòng cô đang rối loạn như ma.
Cô Tô Na cười khan một tràng, dần dần bình tĩnh lại, chậm rãi nói: "Hai năm trước, vì kiếm tiền, viện trưởng đã để cho chúng em đi làm, ta bị nhiễm phóng xạ, em không còn sống được bao lâu nữa."
"Tại sao em không nói ra chuyện này?" Tô Song Song vừa nghe thấy trong lòng liền cả kinh, muốn chống đỡ thân thể đứng dậy, nhưng tứ chi lại vô lực. Ngay cả mí mắt của côcũng tựa như cũng nặng ngàn cân, dần dần muốn khép lại.
"Không người nào có thể cứu em được! Chị đã sai lầm rồi, chị dâu! Ông nội Tần tìm em trở về, chẳng qua là để sau này cho em phụng bồi Tần Mặc, chẳng qua là sau ngần ấy năm dài trong lòng ông nội cảm thấy áy náy, quấy phá, chứ trong mắt của ông nội, cho tới bây giờ đều chỉ có một người cháu trai duy nhất là Tần Mặc mà thôi!"
"Từ xưa đến nay em cũng không bao giờ được làm người nhà họ Tần, em hận bọn họ! Lão già kia chết vừa đúng! Em muốn để cho Tần Mặc, người vẫn luôn xem thường em phải thống khổ! Muốn cho người nhà họ Tần cũng phải sống cuộc sông không tốt đẹp!"
Cô Tô Na nói đến đây thì thấy hai mắt Tô Song Song đã nhắm mắt lại, hô hấp dần dần vững vàng, tròng mắt Cô Tô Na rưng rưng liếc nhìn Tô Song Song, nhẹ nhàng nói: "Em biết chị yêu Tần Mặc, nhưng mà anh ta nhất định phải chết."
"Hiện tại chuyện mà em đã làm cũng không lừa gạt được bao lâu. Song Song, em sẽ đi ngay bây giờ. Em muốn tánh mạng của anh ta, trước mắt em sẽ phải hạn chế anh ta bằng thuốc đã. Hiện tại anh ta chỉ cần đụng phải bình phun sương ở trên tay em, anh ta sẽ chết rất thống khổ!"
"Để cho anh ta ngồi tít trên cao kia, để mà xem anh ta đã coi thường em như thế nào. Song Song, chị đừng trách em! Có trách thì hãy trách tại sao chị lại yêu người nhà họ Tần mà thôi."
"Chị sống cùng anh ta cũng sẽ không hạnh phúc, mặc dù em không biết giữa hai người có một bí mật gì, nhưng mà ông nội biết! So với em, ông nội còn hận Tần Mặc hơn, Tần Mặc mà sống cùng với chị thì ông nội sẽ chỉ chịu khổ. Như thế này cũng coi như là em đã giúp chị một tay!"
Cô Tô Na cởi áo ngoài của mình ra, đắp kín cho Tô Song Song, cầm lấy điện thoại của Tô Song Song tắt nguồn điện của máy, đặt lại ở trên bàn.
Cô Tô Na không nhịn được, lại nhìn Tô Song Song một cái, giọng nói mang theo tiếng nức nở: "Nếu như có thể, em thật sự muốn được sống với chị nhiều hơn một khoảng thời gian nữa! Cho tới bây giờ, em cũng chưa từng được sống trong sự ấm áp, chỉ tiếc, cho tới bây giờ ông Trời vẫn luôn không chịu đối xử tử tế với em!"
Cô Tô Na cũng không đi ra ngoài bằng cửa chính, mà cô khóa trái cửa lại, nhảy ra ngoài từ cửa sổ, sau đó từ con đường nhỏ đi về phía bệnh viện.
Lúc này ở trong bệnh viện, Tần Mặc cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đột nhiên cảm thấy có chút bất an. Anh gọi một cú điện thoại cho Tô Song Song, thế nhưng đối phương lại tắt máy, anh quay đầu nhìn về phía Bạch Tiêu, cảm giác, cảm thấy Bạch Tiêu có chuyện gì đó đang gạt mình.
"Tại sao hôm nay cậu lại không hề phản đối Tô Song Song đi ra ngoài cùng Cô Tô Na? Có phải là cậu đã biết được chuyện gì hay không?" Lúc nói chuyện, Tần Mặc nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Tiêu, nhìn thấy Bạch Tiêu có chút sửng sốt anh lại càng khẳng định suy nghĩ trong lòng thêm.
Tần Mặc lập tức đứng phắt dậy, một phát tóm ngay lấy cổ áo Bạch Tiêu áp sát người anh ở trên tường: "Bạch Tiêu, rốt cuộc cậu đã biết chuyện gì vậy hả?"
Bạch Tiêu cũng không hề kinh hoảng lắm. Anh nhìn Tần Mặc, bình tĩnh nói: "Tần Mặc, cậu không thể buộc cô ấy ở bên người cậu cả đời được! Cậu không có một chút lòng tin nào đối với Nhị Manh Hóa hay sao? Rốt cuộc là cậu đang sợ cái gì chứ? Sợ cô ấy tiếp xúc thế giới lớn, sau đó rời khỏi cậu hay sao?"
"Chuyện của chúng tôi thế nào không cần cậu quan tâm! Nói ngay!" Tần Mặc càng ngày càng cảm thấy bất an, suy nghĩ một chút, anh buông tay ra xoay người định đi ra ngoài tìm Tô Song Song, nhưng Bạch Tiêu lại kéo anh trở lại.
"Cô Tô Na sẽ không hại Nhị Manh Hóa đâu!" Bạch Tiêu vừa mở miệng, Tần Mặc vừa nghe thấy Bạch Tiêu nói vậy, biết là Bạch Tiêu thật sự biết chuyện. Anh tức giận xoay người lại trực tiếp cho Bạch Tiêu một quyền.
"Sẽ không hại? Cậu nói thế nào vê chuyện ngày trước Cô Tô Na đã cho cô ấy uống thuốc gây ảo giác đây?" Tần Mặc cũng đã nổi giận thật sự, liền hét lớn một tiếng. Nghe thấy anh rống lên một tiếng như vậy, Bạch Tiêu cũng có chút luống cuống. Bạch Tiêu chống đỡ thân thể đứng dậy, mới vừa nghĩ muốn đi cùng Tần Mặc ra ngoài, thì điện thoại của Tần Mặc vang lên.
Tần Mặc cúi đầu vừa nhìn thấy cuộc gọi tới hiển thị trên điện thoại, thì dừng bước lại, sau đó tiếp thông điện thoại. Sau khi nghe được nội dung lời nói bên trong điện thoại thì anh hơi sững sờ, một lát sau từ lỗ mũi mới phát ra một tiếng "Ừ."
"Chị dâu, ngài sao vậy? Có phải là em đã không cẩn thận làm chị bị đau hay không ta?" Cô Tô Na nói xong tròng mắt liền đỏ ửng lên, bộ dáng nhìn có vẻ vô cùng uất ức.
Nếu như đặt ở lúc trước kia, Tô Song Song khẳng định cảm thấy đau lòng, thế nhưng, một khắc này, sau khi trải qua cảnh từng bước từng bước bị người thân nhất bên cạnh mình phản bội, Tô Song Song thật sự cảm thấy mình nhìn không thấu lòng người.
Trong mắt Tô Song Song lộ ra sự thất vọng, nhìn Cô Tô Na ở phía đối diện, trực tiếp hỏi thẳng: "Hạt châu kia có phải là đã được đính ở trên váy mà ngày hôm qua em đã mặc hay không?"
"!" Mặc dù trong lòng Cô Tô Na hoảng sợ, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ mờ mịt như cũ, cau mày lại, giọng run run rẩy rẩy hỏi: "Chị dâu, chị nói cái gì đó!"
"Cô Tô Na, đến cùng có phải là em hay không?" Mặc dù mặt ngoài Tô Song Song vẫn giữ bình tĩnh, nhưng mà ở bên trong lòng cô rất khó chịu, người luôn thân thiết ở bên cạnh cô lại từng bước từng bước đều lợi dụng tất cả tín nhiệm của cô, rồi dẫn tới lừa gạt cô.
Tô Song Song có chút tự giễu nghĩ ngợi: Chẳng lẽ ở đời trước cô đã làm chuyện gì đại ác hay sao, cho nên đời này nhất định bị người phản bội, không thể có người thân thiết nào để mình có thể tin tưởng được chăng?
"Chị dâu... Chị dâu... Chuyện này… ở nơi này quá lạnh rồi, nếu không chúng ta đi sang phòng cà phê bên cạnh để nói chuyện đi." Cô Tô Na lui một bước, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Tô Song Song liếc mắt nhìn thấy đã có thân nhân bệnh nhân nhìn lại, cũng cảm thấy nơi này không phải là một chỗ để hai người nói chuyện, liền gật đầu một cái, cùng Cô Tô Na đi đến phòng cà phê phía đối diện.
Vừa tiến vào trong phòng bao, sau khi hai ly cà phê được mang lên, Cô Tô Na liền khóa trái cánh cửa phòng bao lại. Tô Song Song liếc mắt nhìn, trên tay cô có đồng hồ đeo tay định vị, nên cô không sợ Cô Tô Na bắt cóc cô.
Tô Song Song ngồi ở bên trong, nhất thời cảm thấy cả người mệt mỏi, cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn Cô Tô Na, rất không muốn mở miệng, nhưng cô vẫn hỏi một câu như cũ: "Thật sự là em sao?"
Cô Tô Na ngồi ở phía đối diện với Tô Song Song. Nếu như có thể cô sẽ tuyệt đối không thừa nhận! Cô Tô Na trước lấy hạt châu kia ra, thả vào trên bàn.
"Chị dâu, chỉ là một hạt châu, lúc ấy em ở phía sau ông nội, muốn kéo ông lên, có thể là theo bản năng ông đã túm vào em, cho nên mới thành như vậy!"
Cô Tô Na nói có vẻ rất có lý lẽ, hơn nữa vẻ mặt cô đầy sự vô tội, vừa nói trong nháy mắt ánh mắt lại đỏ lên. Tô Song Song vẫn nhìn Cô Tô Na, nghiêm túc quan sát biểu cảm của Cô Tô Na.
Cô rất muốn tin tưởng Cô Tô Na, nhưng sau khi trải qua những chuyện như vậy, Tô Song Song thật không biết ngoại trừ Tần Mặc ra, thì cô còn có thể tin tưởng vào những người khác nữa được không.
"Tiểu Na, tại sao lúc ấy ông nội lại muốn nhảy lầu?" Tô Song Song vẫn nhìn Cô Tô Na, thu hết những biểu cảm trên mặt Cô Tô Na vào mắt mình.
Cô Tô Na biết Tô Song Song nhìn mình chằm chằm, cô cúi mặt thấp xuống, một bộ dạng giống như bị làm khó, rất không muốn nói như vậy để cho Tô Song Song thương tâm, nhưng mà trừ lý do này, tạm thời cô chưa nghĩ ra được cách gì khác.
"Bởi vì..."
"Em nói đi!" Tô Song Song thu lại nụ cười trên mặt, ngược lại biểu lộ một phần uy nghiêm nhiều hơn.
"Ông nội nói, hôm nay hai người làm hôn lễ, ông tức giận… sau đó em cũng không biết làm thế nào… ông đi lên ban công, em liền đi theo ông… nhìn thấy không có người ở đó, ông nội liền... ông nội liền lao ngay xuống dưới! Em vội vàng chạy đến kéo ông lại, nhưng mà không kéo ông lên được…"
Cô Tô Na nói đến đây thì khóc lóc than thở, khóc hết sức thương tâm. Tô Song Song nhìn Cô Tô Na, nhưng cô không an ủi Cô Tô Na giống như trước kia nữa, chẳng qua cô nhìn Cô Tô Na đến nháy mắt một cái cũng không hề nháy mắt.
"Tiểu Na, chị đã coi em trở thành người thân của mình, ông nội cũng đặc biệt thương em như thế! Em có thật sự coi chúng ta là người thân không?" không biết có phải là bởi vì Tô Song Song quá bi thương hay không, cho nên cô trở nên đặc biệt tĩnh táo.
Cô tính toán gạt Cô Tô Na một cái, bởi vì hiện tại, cô thật chưa thấy rõ được chân tướng thế nào.
"Dĩ nhiên! Ông nội và chị đã thương em như vậy, em làm sao có thể chứ? Nhiều năm ở cô nhi viện như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng có người người nào thật lòng rất tốt với em, chỉ có chị... Chị dâu, em thật sự coi chị trở thành người thân của em!"
Cô Tô Na nói đến đây thì lại khóc, nhìn Tô Song Song cực kỳ chân thành, Thật sự Cô Tô Na vô cùng thích Tô Song Song, bởi vì Tô Song Song là người duy nhất đối xử tốt đối với cô mà không hề có mục đích khác.
"Em chỉ coi chị là người thân trong nhà thôi sao?" Tô Song Song nghe Cô Tô Na nói có vẻ không đúng lắm, liền cau mày lại hỏi một câu.
Cô Tô Na lập tức lắc đầu một cái, chậm rãi nói: "Còn có ông nội, anh trai cùng với anh họ nữa, chỉ là, chị dâu chính là người mà em thích nhất!"
"Tiểu Na, chị rất muốn tin tưởng em, nhưng mà chuyện như vậy nhất định phải nói cho A Mặc!" Tô Song Song càng ngày càng cảm thấy Cô Tô Na rất khả nghi, cô vươn tay ra vừa muốn cầm lấy hạt châu trên bàn rời đi, thì Cô Tô Na lại kéo lại cánh tay của cô.
"Chị dâu, cho tới tận bây giờ anh trai cũng không hề ưa thích em, nếu như ngài nói cho anh ấy biết, nhất định anh ấy sẽ không nói lời gì, mà liền coi em trở thành nghi phạm!" Cô Tô Na gắt gao lôi kéo Tô Song Song ở lại, không để cho cô rời đi.
Tô Song Song cúi đầu nhìn lướt qua cánh tay Cô Tô Na đang giữ chặt lấy cánh tay của mình. Cô nói, giọng nói đặc biệt mệt mỏi: "Tiểu Na, có chị ở đây, nếu như em thật sự không làm gì hết, chị sẽ không để cho anh ấy làm thương hại tới em dù chỉ một chút xíu."
"Chị dâu, chị thật sự quyết định như vậy?" Cô Tô Na đột nhiên buông tay ra, nhìn Tô Song Song, tròng mắt hàm chứa nước mắt.
Tô Song Song thấy Cô Tô Na nới lỏng tay, vươn tay vỗ vỗ lên bả vai của Cô Tô Na, gật đầu một cái, cúi đầu xuống. Trong nháy mắt, cô nhìn thấy Cô Tô Na móc từ trong túi áo ra cái gì đó, cô lui về phía sau một chút, còn chưa kịp có phản ứng gì, thì một luồng giống như sương mù liền phun tới cô.
Tô Song Song chỉ cảm thấy choáng váng đầu hoa mắt, thân thể vô lực, Cô Tô Na vội vàng đỡ cô đặt cô ngồi vào trên ghế bên cạnh.
"Chị dâu, cho tới tận bây giờ em vẫn luôn không hề muốn làm thương tổn chị, nhưng mà không có cách nào! Em muốn báo thù! Cho nên nhất định phải làm như vậy!" Cô Tô Na ngồi ở ghế đối diện với Tô Song Song, ánh mắt ngậm vẻ đau lòng nhìn Tô Song Song.
"Tại sao?" Tô Song Song chợt vừa nghe thấy Cô Tô Na nói báo thù, tâm liền hoảng hốt! Cô muốn ngẩng đầu lên nhìn về phía Cô Tô Na, tuy nhiên lại cảm thấy đầu như nặng ngàn cân.
"Trên đời này trừ mẹ và chị ra, ngoài ra không có người nào đối xử thật lòng, rất tốt với em! Chị cho rằng ông nội Tần đối xử rất tốt với em sao? Năm đó mẹ em mang theo em đi tìm ông nội, chính ông đã đuổi hai mẹ con em ra ngoài! Nếu không phải như vậy, mẹ em cũng sẽ không bị xe đụng chết, em cũng sẽ không trở thành mồ côi như thế này!"
Cô Tô Na càng nói càng kích động. Nói xong lời cuối cùng, hai hàm răng cô liền nghiến chặt lại thànhn tiếng “ken két” vang dội. Cô Tô Na mãnh liệt thở dốc mấy cái, ổn định lại tâm tình của mình, tiếp tục nói: "Đoạn thời gian em ở cô nhi viện đó, chị có biết em đã phải chịu bao nhiêu uất ức hay không?!"
"Cái người viện trưởng đó là một người biến thái, em mười sáu tuổi... Mới mười sáu tuổi thì đã không còn trong trắng nữa rồi! Cũng cùng là con gái của nhà họ Tần, tại sao em lại phải trả qua một cuộc sống không bằng chết như vậy! Chị dâu chị nói đi, tại sao mọi chuyện lại không công bình đối với em như vậy!"
Cô Tô Na nói đến đây thì tựa như nhớ lại những hồi ức kinh khủng hồi trước, cô chợt lui về phía sau mấy bước, cho đến khi thân thể đụng vào trên vách tường, cô mới dừng lại.
"Tại sao!" Cô Tô Na gầm nhẹ một tiếng, bắt đầu khóc lên cực kỳ thống khổ! Tô Song Song không nghĩ tới cuộc đời của Cô Tô Na đã phải trải qua những chuyện thống khổ như vậy.
Cô gắng sức ngẩng đầu lên nhìn về phía Cô Tô Na, tròng mắt rưng rưng nói: "Tiểu Na, quá khứ đã qua rồi, hiện tại em đang hạnh phúc, không nên tiếp tục gây tội lỗi nữa."
"Dù thế nào em cũng không thể giết ông nội... Bây giờ chảng phải ông nội thật sự thương yêu em, luôn vì em đó sao!"
"Đã muộn rồi! Hết thảy đều đã muộn rồi! Em không còn sống được bao lâu nữa!" Cô Tô Na nói đến đây thì hoảng sợ nắm lấy tóc của mình, từng nắm, từng nắm một, cứ như thế rơi xuống từng xấp một xấp dầy đặc.
"Tiểu Na, emlàm sao vậy?" Tô Song Song nhìn thấy cái bộ dáng này của Cô Tô Na, không biết là phải giận hay là thương tâm hoặc là lo lắng nữa, chẳng qua trong lòng cô đang rối loạn như ma.
Cô Tô Na cười khan một tràng, dần dần bình tĩnh lại, chậm rãi nói: "Hai năm trước, vì kiếm tiền, viện trưởng đã để cho chúng em đi làm, ta bị nhiễm phóng xạ, em không còn sống được bao lâu nữa."
"Tại sao em không nói ra chuyện này?" Tô Song Song vừa nghe thấy trong lòng liền cả kinh, muốn chống đỡ thân thể đứng dậy, nhưng tứ chi lại vô lực. Ngay cả mí mắt của côcũng tựa như cũng nặng ngàn cân, dần dần muốn khép lại.
"Không người nào có thể cứu em được! Chị đã sai lầm rồi, chị dâu! Ông nội Tần tìm em trở về, chẳng qua là để sau này cho em phụng bồi Tần Mặc, chẳng qua là sau ngần ấy năm dài trong lòng ông nội cảm thấy áy náy, quấy phá, chứ trong mắt của ông nội, cho tới bây giờ đều chỉ có một người cháu trai duy nhất là Tần Mặc mà thôi!"
"Từ xưa đến nay em cũng không bao giờ được làm người nhà họ Tần, em hận bọn họ! Lão già kia chết vừa đúng! Em muốn để cho Tần Mặc, người vẫn luôn xem thường em phải thống khổ! Muốn cho người nhà họ Tần cũng phải sống cuộc sông không tốt đẹp!"
Cô Tô Na nói đến đây thì thấy hai mắt Tô Song Song đã nhắm mắt lại, hô hấp dần dần vững vàng, tròng mắt Cô Tô Na rưng rưng liếc nhìn Tô Song Song, nhẹ nhàng nói: "Em biết chị yêu Tần Mặc, nhưng mà anh ta nhất định phải chết."
"Hiện tại chuyện mà em đã làm cũng không lừa gạt được bao lâu. Song Song, em sẽ đi ngay bây giờ. Em muốn tánh mạng của anh ta, trước mắt em sẽ phải hạn chế anh ta bằng thuốc đã. Hiện tại anh ta chỉ cần đụng phải bình phun sương ở trên tay em, anh ta sẽ chết rất thống khổ!"
"Để cho anh ta ngồi tít trên cao kia, để mà xem anh ta đã coi thường em như thế nào. Song Song, chị đừng trách em! Có trách thì hãy trách tại sao chị lại yêu người nhà họ Tần mà thôi."
"Chị sống cùng anh ta cũng sẽ không hạnh phúc, mặc dù em không biết giữa hai người có một bí mật gì, nhưng mà ông nội biết! So với em, ông nội còn hận Tần Mặc hơn, Tần Mặc mà sống cùng với chị thì ông nội sẽ chỉ chịu khổ. Như thế này cũng coi như là em đã giúp chị một tay!"
Cô Tô Na cởi áo ngoài của mình ra, đắp kín cho Tô Song Song, cầm lấy điện thoại của Tô Song Song tắt nguồn điện của máy, đặt lại ở trên bàn.
Cô Tô Na không nhịn được, lại nhìn Tô Song Song một cái, giọng nói mang theo tiếng nức nở: "Nếu như có thể, em thật sự muốn được sống với chị nhiều hơn một khoảng thời gian nữa! Cho tới bây giờ, em cũng chưa từng được sống trong sự ấm áp, chỉ tiếc, cho tới bây giờ ông Trời vẫn luôn không chịu đối xử tử tế với em!"
Cô Tô Na cũng không đi ra ngoài bằng cửa chính, mà cô khóa trái cửa lại, nhảy ra ngoài từ cửa sổ, sau đó từ con đường nhỏ đi về phía bệnh viện.
Lúc này ở trong bệnh viện, Tần Mặc cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đột nhiên cảm thấy có chút bất an. Anh gọi một cú điện thoại cho Tô Song Song, thế nhưng đối phương lại tắt máy, anh quay đầu nhìn về phía Bạch Tiêu, cảm giác, cảm thấy Bạch Tiêu có chuyện gì đó đang gạt mình.
"Tại sao hôm nay cậu lại không hề phản đối Tô Song Song đi ra ngoài cùng Cô Tô Na? Có phải là cậu đã biết được chuyện gì hay không?" Lúc nói chuyện, Tần Mặc nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Tiêu, nhìn thấy Bạch Tiêu có chút sửng sốt anh lại càng khẳng định suy nghĩ trong lòng thêm.
Tần Mặc lập tức đứng phắt dậy, một phát tóm ngay lấy cổ áo Bạch Tiêu áp sát người anh ở trên tường: "Bạch Tiêu, rốt cuộc cậu đã biết chuyện gì vậy hả?"
Bạch Tiêu cũng không hề kinh hoảng lắm. Anh nhìn Tần Mặc, bình tĩnh nói: "Tần Mặc, cậu không thể buộc cô ấy ở bên người cậu cả đời được! Cậu không có một chút lòng tin nào đối với Nhị Manh Hóa hay sao? Rốt cuộc là cậu đang sợ cái gì chứ? Sợ cô ấy tiếp xúc thế giới lớn, sau đó rời khỏi cậu hay sao?"
"Chuyện của chúng tôi thế nào không cần cậu quan tâm! Nói ngay!" Tần Mặc càng ngày càng cảm thấy bất an, suy nghĩ một chút, anh buông tay ra xoay người định đi ra ngoài tìm Tô Song Song, nhưng Bạch Tiêu lại kéo anh trở lại.
"Cô Tô Na sẽ không hại Nhị Manh Hóa đâu!" Bạch Tiêu vừa mở miệng, Tần Mặc vừa nghe thấy Bạch Tiêu nói vậy, biết là Bạch Tiêu thật sự biết chuyện. Anh tức giận xoay người lại trực tiếp cho Bạch Tiêu một quyền.
"Sẽ không hại? Cậu nói thế nào vê chuyện ngày trước Cô Tô Na đã cho cô ấy uống thuốc gây ảo giác đây?" Tần Mặc cũng đã nổi giận thật sự, liền hét lớn một tiếng. Nghe thấy anh rống lên một tiếng như vậy, Bạch Tiêu cũng có chút luống cuống. Bạch Tiêu chống đỡ thân thể đứng dậy, mới vừa nghĩ muốn đi cùng Tần Mặc ra ngoài, thì điện thoại của Tần Mặc vang lên.
Tần Mặc cúi đầu vừa nhìn thấy cuộc gọi tới hiển thị trên điện thoại, thì dừng bước lại, sau đó tiếp thông điện thoại. Sau khi nghe được nội dung lời nói bên trong điện thoại thì anh hơi sững sờ, một lát sau từ lỗ mũi mới phát ra một tiếng "Ừ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.