Chương 352: Hận nhất là bị lừa gạt (tiếp theo)
Mèo Tứ Nhi
03/01/2018
Tô Song Song thì lại là thói quen, khi Tần Dật Hiên hỏi Tần Mặc những
lời này, thật ra thì cô đã đoán được nhất định Tần Mặc sẽ nói mặc kệ.
Tần Mặc không đưa Cô Tô Na đến Thái Bình Dương để mắt không thấy, tâm không phiền đã là tốt lắm rồi! Nếu như anh lại còn có thể quan tâm đến những chuyện nào khác, của cô em gái kia nữa, vậy thì quả thật là mặt trời đã mọc từ hướng tây mất rồi.
Bị hai người kia vây quanh mình như vậy, giờ phút này không hiểu sao, Tô Song Song đột ngột cảm thấy mình giống như đang bị trêu chọc vậy... Muốn tức giận một chút cũng không thể được, chỉ có điều cô cũng không quên là, lúc nãy mình cũng đang tức giận anh rồi, nên cô vẫn không để ý đến Tần Mặc như cũ!
"Nếu như cô ấy không phải là Tô Song Song, anh có còn quan tâm nữa hay không?"Tần Mặc hiếm khi chủ động nói chuyện với Tần Dật Hiên. Tần Dật Hiên vừa nghe thấy vậy, cúi đầu liếc mắt nhìn Tô Song Song. Quả thật có thể nói, nếu như người em gái kia không phải là Tô Song Song, đoán chừng Tần Dật Hiên anh cũng sẽ không chút quan tâm gì, đến chuyện sống chết của em gái.
"Cho nên mới nói, anh có tư cách gì mà quan tâm đến chuyện của hai vợ chồng chúng tôi?" Tần Mặc tiếp tục mở miệng, trực tiếp chiếu tướng Tần Dật Hiên. Trong nháy mắt, sắc mặt của Tần Dật Hiên trở nên rất khó coi, chỉ sợ Tô Song Song hiểu lầm mục đích anh tiếp cận với cô, muốn giải thích một câu, nhưng lại cũng không biết phải giải thích thế nào.
Tô Song Song giống như bị rơi vào trong sương mù rồi. Cô nhìn Tần Dật Hiên một chút rồi lại nhìn sang Tần Mặc một chút, đầu óc cô cũng như muốn phình to ra,. hiện tại cô chỉ muốn được yên tĩnh.
"Đủ rồi đấy! Để em đi đến chỗ Tô Tô, cả hai người, không cần người nào phải để ý đến em đâu! Hai người muốn làm cái gì thì làm cái ấy đi!" Tô Song Song nói đến đây, tựa như đã cực kỳ quá giận dữ, cô đưa đầu ngón tay lên chỉ vào Tần Mặc, hét lên rõ ràng là đang ghen: "Anh hãy đi mà chơi đùa với bông hoa dại kia của anh đi!"
Nói xong, Tô Song Song đẩy Tần Dật Hiên một cái, nghiêng đầu muốn đi. Nhưng mới bước ra nửa bước, chân còn chưa kịp đặt xuống đất thì đã lại bị Tần Mặc kéo vào trong ngực anh.
Tô Song Song cực kỳ buồn bã, liếc mắt nhìn bàn chân của mình còn chưa kịp đặt xuống đất, trong lòng thầm nghĩ, liệu có phải là cô đã bị trúng phù chú của ma quỷ rồi hay không, không hiểu sao, hôm nay cô lại không thể đi ra ngoài được như vậy!
Tần Mặc lại ghé sát vào lỗ tai của Tô Song Song, nói rất chân thành:, "Anh chỉ chơi đùa cùng với em thôi!"
"..." Tô Song Song rất muốn nói ra một câu thô tục, để diễn tả tâm tình của mình trong giờ phút này đã rời rã ra sao. Cô quay đầu nhìn gương mặt nhìn nghiêng của Tần Mặc. Vẫn là cái vẻ mặt góc cạnh lãnh khốc ngang ngạnh điên cuồng của hàng ngày như cũ…
Tô Song Song thật sự rất muốn hỏi một câu: Ông anh, duyên cớ nào mà ngài cứ bày ra cái gương mặt nghiêm trang mà nói ra những lời nghiêm chỉnh mà không biết xấu hổ như thế…, Có phải là ngài không được khỏe hay không?
Tần Dật Hiên nghe thấy vậy, trong nháy mắt liền nhíu mày, nhìn Tần Mặc với ánh mắt hết sức xa lạ. Anh vừa định nói gì đó, Tần Mặc đột nhiên mở miệng cắt ngang lời nói của anh; "Người phụ nữ kia là bác sĩ riêng của Cô Tô Na, đột nhiên ăn mặc thành kiểu như vậy tới gõ cửa, anh bị dọa sợ."
Rốt cuộc Tần Mặc cũng đã nghĩ ra một lời giải thích hợp lý rồi. Anh muốn giả bộ như vậy đáng thương giống như trước, nhưng mà bốn chữ cuối cùng “anh bị dọa sợ"kia lại đã dọa sợ Tô Song Song.
Cô thật sự không thể nào tưởng tượng ra nổi, chỉ là một bông hoa dại, bên trong chỉ mặc có một bộ nội y như vậy lại có thể làm cho Tần boss kia bị hù dọa được. Cô làm sao lại có thể tin được chứ!
Nếu quả thật như vậy, nếu một người như Tần Mặc mà có lá gan nhỏ như lời của anh đã nói kia, thì thời gian trước, thời điểm hai người bọn họ ở cùng một chỗ, vậy chẳng phải là ngày ngày anh cũng đã bị hù dọa chết hay sao!
"Tần Mặc, anh có có thể nói chắc là mình nói thật mà không hề nói dối hay không?" Tô Song Song nhướng cặp lông mày lên. Thật ra thì trong lòng cô đã không còn tức giận như trước nữa rồi.
Theo như tính tình của Tần Mặc mà nói, anh có thể hao phí tâm trí suy nghĩ để tìm lý do giải thích, cũng đã chứng minh rằng anh rất quan tâm đến cô. Nếu không Tần Mặc đến ngay cả lời nói cũng không thèm để ý đến rằng mình lại nói ra những lời làm nũng sứt sẹo kia như thế nào!
"Được rồi, có chút hù dọa đến anh, dù sao anh cũng chỉ mới nhìn thấy em mặc thành như vậy." Tần Mặc rõ ràng vẫn giữ gương mặt tê liệt như cũ, nhưng là ở trong mắt nhìn và cảm giác của Tô Song Song, Tần Mặc lại đang bày ra một gương mặt đẹp trai làm cho con người và thánh thần đều phải căm phẫn kia, lại đang gắng sức làm nũng giống như một đứa trẻ con vậy!
Tô Song Song vội vàng ngửa đầu lên, chỉ sợ máu mũi lại trào ra ngoài. Cô hừ hừ, nhớ tới Tần Dật Hiên vẫn còn đang đứng bên cạnh, nếu như ở chỗ này mà nói những chuyện làm tổn hại đến thuần phong mỹ tục kia với Tần Mặc thì không tốt lắm, vội vàng nghiêm mặt lại.
"Này... Vậy thì trở về nhà rồi hãy nói đi." Những lời nói này chính là những lời biến tướng đồng ý cùng Tần Mặc đi về nhà. Tần Mặc trực tiếp cởi bỏ chiếc áo khoác xuống, khoác lên người cho Tô Song Song, quét mắt, liếc nhìn Tần Dật Hiên một cái, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Tần Dật Hiên đứng trong gió rét. Bởi vì gấp gáp nên ngay cả áo khoác anh cũng chưa kịp mặc, chiếc áo bằng vải bông mỏng manh kia đã sớm đã bị cơn gió lạnh kia xuyên thấu. Giờ khắc này, anh chống lại ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường của Tần Mặc, cảm thấy càng thêm rét lạnh.
Tô Song Song lại không cùng Tần Mặc đi trở về ngay, mà lại cởi chiếc áo khoác của Tần Mặc ra, đưa cho Tần Dật Hiên: "Anh trai, anh hãy mặc chiếc áo này rồi trở về đi thôi! Em và Tần Mặc hai người sẽ không bị lạnh đâu!"
Tần Dật Hiên nhìn chiếc áo khoác của Tần Mặc, rất muốn từ chối, nhưng là đây là do Tô Song Song đưa cho cô. Mà anh, cho tới bây giờ cũng chưa từng nói ra một lời cự tuyệt đối với Tô Song Song.
Bóng lưng của anh càng thêm cô đơn, bàn tay thon dài trắng bạch đưa ra có chút trong suốt. Anh vừa định nhận lấy chiếc áo khoác trên tay Tô Song Song, đột nhiên chau mày lại. Vốn dĩ anh muốn cầm lấy chiếc áo trên tay của cô, nhưng tay lại nắm được phía ngoài cổ tay của Tô Song Song.
"Đây chẳng phải là đồng hồ đeo tay có thiết bị định vị sa?" Tần Dật Hiên nhìn kỹ một chút, kêu lên một tiếng. Chợt anh ngẩng đầu lên, căm tức nhìn Tần Mặc, giống như bừng tỉnh, hiểu ra, nói: "Không trách được bất cứ một lần nào anh cũng có thể tìm tới được vị trí của Song Song. Như vậy, tất cả những chuyện trước kia chẳng phải là đều do anh đã thiết kế để hãm hại tôi sao!"
"Cái... Cái gì?" Tô Song Song mặc dù không hiểu biết rõ, nhưng cảm thấy Tần Mặc đã làm những chuyện gì đó thật sự không tốt. Ánh mắt của cô dừng tại ở trên cái đồng hồ đeo tay đã bị hỏng đang đeo ở trên cổ tay của chính mình, hỏi một câu: "Anh à, anh nói đây là cái gì?"
Tần Dật Hiên vừa nghe thấy Tô Song Song không biết, trong lòng lại càng tức, cắn răng giải thích: "Bên trong đó có thiết bị định vị. Em ở chỗ nào thì anh ta cũng có thể biết được, hơn nữa nhìn cái kết cấu của nó, nếu như không có mật mã và đường vân tay của anh ta thì sẽ không bắt được!"
"!" Tô Song Song thu tay lại, chiếc áo khoác trên tay cô rơi xuống trên mặt đất. Cô cũng không có chút phản ứng, chỉ vẫn chuyên chú nhìn vào chiếc đồng hồ đang đeo trên cổ tay của mình.
Nhưng mà cô vẫn nhớ rõ Tần Mặc đã nói, chiếc đồng hồ này đã bị hỏng, không tháo ra được, muốn lấy ra nhất định sẽ phải chờ người thiết kế ra nó, hiện nay đã ra khỏi nước, trở lại mới được. Cô đã tin tưởng anh như vậy, nhưng mà tại sao anh lại có thể lợi dụng điểm này để lừa gạt cô!
Cô hận nhất có người lừa gạt cô! Nhất là người mà trên mặt cô, trong lòng cô trong mắt cô luôn tràn đầy sự tin tưởng kia!
Tần Mặc không đưa Cô Tô Na đến Thái Bình Dương để mắt không thấy, tâm không phiền đã là tốt lắm rồi! Nếu như anh lại còn có thể quan tâm đến những chuyện nào khác, của cô em gái kia nữa, vậy thì quả thật là mặt trời đã mọc từ hướng tây mất rồi.
Bị hai người kia vây quanh mình như vậy, giờ phút này không hiểu sao, Tô Song Song đột ngột cảm thấy mình giống như đang bị trêu chọc vậy... Muốn tức giận một chút cũng không thể được, chỉ có điều cô cũng không quên là, lúc nãy mình cũng đang tức giận anh rồi, nên cô vẫn không để ý đến Tần Mặc như cũ!
"Nếu như cô ấy không phải là Tô Song Song, anh có còn quan tâm nữa hay không?"Tần Mặc hiếm khi chủ động nói chuyện với Tần Dật Hiên. Tần Dật Hiên vừa nghe thấy vậy, cúi đầu liếc mắt nhìn Tô Song Song. Quả thật có thể nói, nếu như người em gái kia không phải là Tô Song Song, đoán chừng Tần Dật Hiên anh cũng sẽ không chút quan tâm gì, đến chuyện sống chết của em gái.
"Cho nên mới nói, anh có tư cách gì mà quan tâm đến chuyện của hai vợ chồng chúng tôi?" Tần Mặc tiếp tục mở miệng, trực tiếp chiếu tướng Tần Dật Hiên. Trong nháy mắt, sắc mặt của Tần Dật Hiên trở nên rất khó coi, chỉ sợ Tô Song Song hiểu lầm mục đích anh tiếp cận với cô, muốn giải thích một câu, nhưng lại cũng không biết phải giải thích thế nào.
Tô Song Song giống như bị rơi vào trong sương mù rồi. Cô nhìn Tần Dật Hiên một chút rồi lại nhìn sang Tần Mặc một chút, đầu óc cô cũng như muốn phình to ra,. hiện tại cô chỉ muốn được yên tĩnh.
"Đủ rồi đấy! Để em đi đến chỗ Tô Tô, cả hai người, không cần người nào phải để ý đến em đâu! Hai người muốn làm cái gì thì làm cái ấy đi!" Tô Song Song nói đến đây, tựa như đã cực kỳ quá giận dữ, cô đưa đầu ngón tay lên chỉ vào Tần Mặc, hét lên rõ ràng là đang ghen: "Anh hãy đi mà chơi đùa với bông hoa dại kia của anh đi!"
Nói xong, Tô Song Song đẩy Tần Dật Hiên một cái, nghiêng đầu muốn đi. Nhưng mới bước ra nửa bước, chân còn chưa kịp đặt xuống đất thì đã lại bị Tần Mặc kéo vào trong ngực anh.
Tô Song Song cực kỳ buồn bã, liếc mắt nhìn bàn chân của mình còn chưa kịp đặt xuống đất, trong lòng thầm nghĩ, liệu có phải là cô đã bị trúng phù chú của ma quỷ rồi hay không, không hiểu sao, hôm nay cô lại không thể đi ra ngoài được như vậy!
Tần Mặc lại ghé sát vào lỗ tai của Tô Song Song, nói rất chân thành:, "Anh chỉ chơi đùa cùng với em thôi!"
"..." Tô Song Song rất muốn nói ra một câu thô tục, để diễn tả tâm tình của mình trong giờ phút này đã rời rã ra sao. Cô quay đầu nhìn gương mặt nhìn nghiêng của Tần Mặc. Vẫn là cái vẻ mặt góc cạnh lãnh khốc ngang ngạnh điên cuồng của hàng ngày như cũ…
Tô Song Song thật sự rất muốn hỏi một câu: Ông anh, duyên cớ nào mà ngài cứ bày ra cái gương mặt nghiêm trang mà nói ra những lời nghiêm chỉnh mà không biết xấu hổ như thế…, Có phải là ngài không được khỏe hay không?
Tần Dật Hiên nghe thấy vậy, trong nháy mắt liền nhíu mày, nhìn Tần Mặc với ánh mắt hết sức xa lạ. Anh vừa định nói gì đó, Tần Mặc đột nhiên mở miệng cắt ngang lời nói của anh; "Người phụ nữ kia là bác sĩ riêng của Cô Tô Na, đột nhiên ăn mặc thành kiểu như vậy tới gõ cửa, anh bị dọa sợ."
Rốt cuộc Tần Mặc cũng đã nghĩ ra một lời giải thích hợp lý rồi. Anh muốn giả bộ như vậy đáng thương giống như trước, nhưng mà bốn chữ cuối cùng “anh bị dọa sợ"kia lại đã dọa sợ Tô Song Song.
Cô thật sự không thể nào tưởng tượng ra nổi, chỉ là một bông hoa dại, bên trong chỉ mặc có một bộ nội y như vậy lại có thể làm cho Tần boss kia bị hù dọa được. Cô làm sao lại có thể tin được chứ!
Nếu quả thật như vậy, nếu một người như Tần Mặc mà có lá gan nhỏ như lời của anh đã nói kia, thì thời gian trước, thời điểm hai người bọn họ ở cùng một chỗ, vậy chẳng phải là ngày ngày anh cũng đã bị hù dọa chết hay sao!
"Tần Mặc, anh có có thể nói chắc là mình nói thật mà không hề nói dối hay không?" Tô Song Song nhướng cặp lông mày lên. Thật ra thì trong lòng cô đã không còn tức giận như trước nữa rồi.
Theo như tính tình của Tần Mặc mà nói, anh có thể hao phí tâm trí suy nghĩ để tìm lý do giải thích, cũng đã chứng minh rằng anh rất quan tâm đến cô. Nếu không Tần Mặc đến ngay cả lời nói cũng không thèm để ý đến rằng mình lại nói ra những lời làm nũng sứt sẹo kia như thế nào!
"Được rồi, có chút hù dọa đến anh, dù sao anh cũng chỉ mới nhìn thấy em mặc thành như vậy." Tần Mặc rõ ràng vẫn giữ gương mặt tê liệt như cũ, nhưng là ở trong mắt nhìn và cảm giác của Tô Song Song, Tần Mặc lại đang bày ra một gương mặt đẹp trai làm cho con người và thánh thần đều phải căm phẫn kia, lại đang gắng sức làm nũng giống như một đứa trẻ con vậy!
Tô Song Song vội vàng ngửa đầu lên, chỉ sợ máu mũi lại trào ra ngoài. Cô hừ hừ, nhớ tới Tần Dật Hiên vẫn còn đang đứng bên cạnh, nếu như ở chỗ này mà nói những chuyện làm tổn hại đến thuần phong mỹ tục kia với Tần Mặc thì không tốt lắm, vội vàng nghiêm mặt lại.
"Này... Vậy thì trở về nhà rồi hãy nói đi." Những lời nói này chính là những lời biến tướng đồng ý cùng Tần Mặc đi về nhà. Tần Mặc trực tiếp cởi bỏ chiếc áo khoác xuống, khoác lên người cho Tô Song Song, quét mắt, liếc nhìn Tần Dật Hiên một cái, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Tần Dật Hiên đứng trong gió rét. Bởi vì gấp gáp nên ngay cả áo khoác anh cũng chưa kịp mặc, chiếc áo bằng vải bông mỏng manh kia đã sớm đã bị cơn gió lạnh kia xuyên thấu. Giờ khắc này, anh chống lại ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường của Tần Mặc, cảm thấy càng thêm rét lạnh.
Tô Song Song lại không cùng Tần Mặc đi trở về ngay, mà lại cởi chiếc áo khoác của Tần Mặc ra, đưa cho Tần Dật Hiên: "Anh trai, anh hãy mặc chiếc áo này rồi trở về đi thôi! Em và Tần Mặc hai người sẽ không bị lạnh đâu!"
Tần Dật Hiên nhìn chiếc áo khoác của Tần Mặc, rất muốn từ chối, nhưng là đây là do Tô Song Song đưa cho cô. Mà anh, cho tới bây giờ cũng chưa từng nói ra một lời cự tuyệt đối với Tô Song Song.
Bóng lưng của anh càng thêm cô đơn, bàn tay thon dài trắng bạch đưa ra có chút trong suốt. Anh vừa định nhận lấy chiếc áo khoác trên tay Tô Song Song, đột nhiên chau mày lại. Vốn dĩ anh muốn cầm lấy chiếc áo trên tay của cô, nhưng tay lại nắm được phía ngoài cổ tay của Tô Song Song.
"Đây chẳng phải là đồng hồ đeo tay có thiết bị định vị sa?" Tần Dật Hiên nhìn kỹ một chút, kêu lên một tiếng. Chợt anh ngẩng đầu lên, căm tức nhìn Tần Mặc, giống như bừng tỉnh, hiểu ra, nói: "Không trách được bất cứ một lần nào anh cũng có thể tìm tới được vị trí của Song Song. Như vậy, tất cả những chuyện trước kia chẳng phải là đều do anh đã thiết kế để hãm hại tôi sao!"
"Cái... Cái gì?" Tô Song Song mặc dù không hiểu biết rõ, nhưng cảm thấy Tần Mặc đã làm những chuyện gì đó thật sự không tốt. Ánh mắt của cô dừng tại ở trên cái đồng hồ đeo tay đã bị hỏng đang đeo ở trên cổ tay của chính mình, hỏi một câu: "Anh à, anh nói đây là cái gì?"
Tần Dật Hiên vừa nghe thấy Tô Song Song không biết, trong lòng lại càng tức, cắn răng giải thích: "Bên trong đó có thiết bị định vị. Em ở chỗ nào thì anh ta cũng có thể biết được, hơn nữa nhìn cái kết cấu của nó, nếu như không có mật mã và đường vân tay của anh ta thì sẽ không bắt được!"
"!" Tô Song Song thu tay lại, chiếc áo khoác trên tay cô rơi xuống trên mặt đất. Cô cũng không có chút phản ứng, chỉ vẫn chuyên chú nhìn vào chiếc đồng hồ đang đeo trên cổ tay của mình.
Nhưng mà cô vẫn nhớ rõ Tần Mặc đã nói, chiếc đồng hồ này đã bị hỏng, không tháo ra được, muốn lấy ra nhất định sẽ phải chờ người thiết kế ra nó, hiện nay đã ra khỏi nước, trở lại mới được. Cô đã tin tưởng anh như vậy, nhưng mà tại sao anh lại có thể lợi dụng điểm này để lừa gạt cô!
Cô hận nhất có người lừa gạt cô! Nhất là người mà trên mặt cô, trong lòng cô trong mắt cô luôn tràn đầy sự tin tưởng kia!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.