Chương 389: Nghi ngờ Tô Song Song
Mèo Tứ Nhi
14/04/2018
Tô Song Song cảm giác, cảm thấy ở đó có cái gì không đúng, nhưng cô chưa thể biết được nó không đúng ở chỗ nào. Cô cau mày vừa liếc nhìn băng
video đã bị tạm ngừng. Tần Dật Hiên đang định đi, phát hiện Tô Song Song còn đang ngẩn người, nhỏ giọng hỏi một câu: "Sao vậy?"
Tô Song Song giật mình một, sau khi hồi thần lại liền lắc đầu. Cô ngẩng đầu lên nhìn Tần Dật Hiên cười cười, ý bảo anh không cần lo lắng.
Đợi đến lúc mọi người trở lại phòng làm việc thì đã gần trưa rồi. Cố Trọng vừa mới đi vào, , điện thoại liền vang lên, vừa nhìn đã thấy là cuộc gọi của chủ quản công ty Đằng Đằng, vẻ mặt của anh lộ rõ sự khổ sở.
Tô Song Song cũng khẩn trương theo. Tần Dật Hiên thấy thân thể Tô Song Song căng thẳng như vậy, liền vươn tay ra nắm lấy bả vai của Tô Song Song, nhẹ nhàng vỗ vỗ, ý bảo cô không cần khẩn trương.
"Cố Trọng, để tôi nói giúp anh một chút được không?" Tần Dật Hiên nói xong, Tô Song Song ngẩng đầu lên trơ mắt nhìn Tần Dật Hiên. Mặc dù cô muốn mở miệng cầu xin anh, nhưng lại nghĩ tới những lời nói châm chọc của mình đối với Ôn Tiểu Khê lúc trước, lời nói vừa đến khóe miệng cô lại không nói ra nữa.
Nhưng Cố Trọng chỉ lắc đầu một, tự mình nhận điện thoại: "Thật xin lỗi, lần này bản thảo xảy ra chút nhi vấn đề, không biết có thể kéo dài trễ thêm một ngày nữa được không?"
Cố Trọng vừa dứt lời, đối phương liền rống lên, giọng nói cực kỳ lớn, mặc dù đại khái không nghe được rõ nội dung, nhưng mà cũng có thể đoán được là đang mắng Cố Trọng.
Trong lòng Tô Song Song áy náy, khó chịu, nắm chặt lấy ống tay áo của Tần Dật Hiên, vẫn mím môi lại. Đợi đến lúc điện thoại cúp rồi, cô cũng không biết mình nên nói điều gì cho phải.
"Anh Cố Trọng, thật xin lỗi..." Tô Song Song nói xong, buồn bực đi tới trước bàn làm việc, cầm lên giấy bút, dựa vào trí nhớ trong đầu bắt đầu vẽ lại bản thảo lúc trước.
Cố Trọng đi tới, theo bản năng anh dùng tay phải đặt lên trên tay Tô Song Song. Khi đụng phải tay của Tô Song Song thì đột nhiên nghĩ đến tay của mình đang bị thương, liền khẽ nhíu mày một.
"Song Song không cần đâu, đối phương đã hủy bỏ sự hợp tác với chúng ta rồi." Cố Trọng nói xong thu tay lại. Tô Song Song lại liếc mắt nhìn tay của Cố Trọng, cô cảm giác, cảm thấy nơi đó rất kỳ quái.
"Vậy phải làm sao bây giờ..." Tô Song Song lấy lại tinh thần, vừa phản ứng kịp lời nói kia của Cố Trọng, cả người cô đã không xong rồi, vừa mở miệng, trong giọng nói lập tức mang theo tiếng nức nở.
"Tô Song Song, cô chính là đồ sao chổi!" Ôn Tiểu Khê là người kiên cường như thế tròng mắt đã đỏ lên, giống như muốn phát tiết ra vậy, hướng về Tô Song Song rống lên giống như người mắc chứng cuồng loạn.
Tô Song Song biết hiện tại tất cả mọi người trong phòng làm việc đều đang rất khó chịu, mặc dù bọn bất mãn thái độ của cô, nhưng trong thời gian mấu chốt thế này lại không dám gây gổ với cô.
Nhưng Tần Dật Hiên lại không thể dễ dàng tha thứ cho Ôn Tiểu Khê cứ lặp đi lặp lại, nhiều lần lăng nhục Tô Song Song như vậy. Anh liếc tròng mắt tràn đầy sát khí nói: "Cô đó, bây giờ nhìn lại mới thấy, chính cô mới là người phá hủy bản thảo muốn hãm hại Tô Song Song. Chuyện một người phụ nữ vì yêu mà để mất đi lý trí thực sự chỗ nào cũng có!"
Những lời này làm cho Ôn Tiểu Khê nhớ tới lựa chọn của Cố Trọng ở đồn cảnh sát, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch. Đôi môi của cô run rẩy nhìn về phía Cố Trọng, nhưng mà Cố Trọng cúi đầu, căn bản cũng không nhìn cô, bộ dáng kia rõ ràng cho thấy, anh cũng cảm thấy Tần Dật Hiên nói rất đúng.
"Không phải là tôi! Tô Song Song, có phải là cô đã hãm hại tôi hay không?" Ôn Tiểu Khê rống lên một câu như mắc chứng cuồng loạn, rống xong rồi, không thể kiềm chế nổi nữa, nước mắt cứ thế chảy đi xuống.
"Thật sự không phải là tôi, lúc ấy tôi muốn đi vào lấy bản thảo, nhưng vì tôi không có chìa khóa, cho nên thuận tiện gọi một cú điện thoại. Tôi đi giày cao gót, đi bộ không thuận tiện cho gọi điện thoại, cho nên mới đứng đó không đi!"
Ôn Tiểu Khê nhìn Cố Trọng, giải thích từng chữ từng câu, nhưng mà từ đầu tới đuôi Cố Trọng cũng không hề ngẩng đầu lên liếc nhìn cô một. Giọng nói của Ôn Tiểu Khê càng ngày càng nghẹn ngào.
"Tôi tin tưởng cô!" Đồng Nhược vẫn trầm mặc, đột nhiên đứng ra nói. Anh đứng ở bên cạnh Ôn Tiểu Khê, gương mặt nghiêm túc, nghiêm mặt nói.
"Anh Cố Trọng, bình thường tính khí của Tiểu Khê cũng không phải là tốt lắm, nhưng mà cho tới bây giờ Tiểu Khê cũng chưa từng nói láo, cũng không bịa chuyện nhỏ nhen. Tôi tin tưởng nếu như chuyện này do chính Tiểu Khê làm, thì cô sẽ thản nhiên thừa nhận!"
Ôn Tiểu Khê không nghĩ tới Đồng Nhược, người mình vẫn luôn chê cười kia, lại sẽ ủng hộ mình như thế. Cô cảm kích nhìn anh một, Đồng Nhược lặng lẽ hít một hơi, một phát bắt được tay của Ôn Tiểu Khê nắm chặt, cho cô sức mạnh.
Ôn Tiểu Khê khẽ giãy giụa một, chẳng qua là tay Đồng Nhược thật ấm áp, mà hiện tại cô lại đang cần sức mạnh, nên cuối cùng Ôn Tiểu Khê cũng không rút tay ra khỏi tay của Đồng Nhược nữa.
Đồng Nhược cùng Ôn Tiểu Khê, toàn bộ đều chờ đợi câu trả lời của Cố Trọng. Trong nháy mắt, cả phòng làm việc lại an tĩnh, một lần nữa không khí trong phòng căng thẳng đến mức, có thể nghe thấy ngay cả tiếng cây kim rơi xuống mặt đất.
Một lát sau, Cố Trọng vẫn không hề có phản ứng gì. Ôn Tiểu Khê cắn môi, gắng sức kiềm chế lại nước mắt của mình, hỏi một câu: "Anh Cố Trọng, anh không tin em sao?"
Cố Trọng rốt cục ngẩng đầu lên nhìn về phía Ôn Tiểu Khê, chẳng qua trong cặp mắt kia chỉ thấy tràn đầy cô đơn. Anh gắng sức làm ra vẻ tươi cười: "Chuyện đã như vậy, truy cứu ai đúng ai sai còn có ý nghĩa gì đâu? Mọi người cũng nên đi về nghỉ ngơi đi!"
Một câu nói, mặc dù không nói cụ thể, nhưng mà đã xác định người đáng nghi ngờ chính là Ôn Tiểu Khê. Ôn Tiểu Khê nhắm mắt lại, lui về phía sau một bước, sau đó mở mắt ra, nhìn Tô Song Song chằm chằm đầy vẻ hung ác.
Cô duỗi ra ngón tay, hung tợn chỉ về phía Tô Song Song, lại bắt đầu rống lên: "Tô Song Song nhất định là cô! Nhất định là cô đã làm! Cô vẫn luôn bất mãn tôi đã luôn chê cười cô, cho nên cô mới làm ra chuyện thế này, chính là muốn hãm hại tôi! Bản thảo kia trước đã bị cô xé đến nát vụn ra, có phải hay không?"
"..." Tô Song Song nhìn Ôn Tiểu Khê, người phụ nữ đầu óc đã bị tình yêu làm cho bị mê muội, thật sự là không biết nên nói cái gì cho tốt. Cô trầm mặc không nói, thì ngược lại, càng cổ vũ cho sự cao ngạo của Ôn Tiểu Khê hơn.
Ôn Tiểu Khê thấy Tô Song Song không nói lời nào, lại cắn răng nói tiếp: "Có phải là cô đã thừa nhận rồi phải không?" Nói xong Ôn Tiểu Khê liền vọt về phía Tô Song Song.
Ôn Tiểu Khê xông tới quá mạnh, Tần Dật Hiên cũng không kịp kéo Tô Song Song tránh ra nữa, chỉ có thể đứng ngăn ở trước người Tô Song Song. Mấy ngón tay có móng thật dài của Ôn Tiểu Khê trong nháy mắt đâm hướng Tần Dật Hiên mặt.
"Dật Hiên!" Cố Trọng gầm nhẹ một tiếng, một phát bắt được cánh tay của Ôn Tiểu Khê, ngăn cản tay của cô.
Ôn Tiểu Khê sửng sốt một chút, cúi đầu vừa thấy Cố Trọng dùng tay phải kéo mình, bị dọa cho sợ đến kêu lên một tiếng: "Anh Cố Trọng, tay của anh! Tay của anh!"
Cố Trọng tựa như mới phản ứng được vậy, anh chợt thu tay lại, sắc mặt trắng bệch, rên lên một tiếng. Chẳng qua là Ôn Tiểu Khê muốn xem tay của Cố Trọng, thế nhưng anh lại bỏ rơi tay của Ôn Tiểu Khê.
Một người tính khí luôn luôn thoải mái và tốt như Cố Trọng, lại đột nhiên nổi giận: "Ôn Tiểu Khê, em đủ rồi đấy! Đồng Nhược hãy đưa cô ấy rời đi, tạm thời đừng để cô ấy trở về đây nữa! Để cho cô ấy tỉnh táo lại một chút!"
"Anh Cố Trọng?" Ôn Tiểu Khê đã ở bên cạnh Cố Trọng lâu như vậy, đừng nói đến chuyện đuổi cô đi, chính là ngay cả việc anh lớn tiếng rống như vậy cũng chưa từng bao giờ xảy ra. Ôn Tiểu Khê nhìn Cố Trọng như vậy, cảm thấy cực kỳ xa lạ, đau lòng giống như bị nghiền nát như vậy.
"Anh Cố Trọng..." Đồng Nhược cũng lần đầu tiên nhìn thấy Cố Trọng bộc phát ra sự tức giận lớn như vậy, cũng kinh ngạc thở nhẹ một tiếng. Nhưng mà Cố Trọng cũng không buồn để ý đến bất cứ người nào, lại ngồi trở lại trên ghế, cúi đầu không nói.
Cố Trọng vô lực phất phất tay, Ôn Tiểu Khê liếc mắt nhìn Cố Trọng, vừa nghiêng đầu chạy đi ra ngoài. Đồng Nhược cũng liếc mắt nhìn Cố Trọng, cũng hấp tấp vội vàng theo Ôn Tiểu Khê chạy đi ra ngoài.
Trong phòng làm việc chỉ còn sót Cố Trọng, Tô Song Song và Tần Dật Hiên. Tô Song Song nhìn ba người bọn anh cãi vả, trong lòng vô cùng lo lắng.
Nhưng mà vốn dĩ cô cũng không giỏi về biểu đạt, hiện tại đừng nói đến chuyện khuyên nhủ người, chỉ có thể cứng rắn an ủi: "Anh Cố Trọng, nếu không để em đi tìm chủ quản Công ty Đằng Đằng nói một chút? Cũng là do lỗi của em, không có liên quan gì đến anh."
"Thôi quên đi, bỏ lỡ lần này, còn có cơ hội lần sau nữa, không cần vì chuyện này mà phải ăn nói khép nép đi đến cầu xin người ta." Cố Trọng nói một câu đầy sự mệt mỏi, nói xong, lại cúi đầu xuống.
"Nhưng mà..." Tô Song Song còn định nói tiếp cái gì, Tần Dật Hiên lại giữ cô lại, lắc đầu một, hạ thấp giọng nói: "Để cho cậu ấy yên lặng một mình đi, chúng ta đi trước thôi."
Tô Song Song không yên lòng để Cố Trọng ở lại chỗ này một mình. Cô muốn khuyên nhủ anh một chút, nhưng mà cô biết, kỹ năng khuyên nhủ người khác của mình căn bản chỉ là số lẻ. Cô sợ mình càng nói càng ra, thì chỉ nói được một đống vụn vặt, nên đành chỉ có thể buồn buồn theo Tần Dật Hiên đi ra bên ngoài.
Mới đi được hai bước, Tô Song Song cảm giác, cảm thấy ở nơi đó có cái gì không đúng. Cô quay đầu lại liếc mắt nhìn tay của Cố Trọng, sau đó quay đầu lại bộ dạng có vẻ như có điều gì suy nghĩ.
"Sao thế?" Tần Dật Hiên nhận thấy được Tô Song Song có cái gì đó không đúng, liền hỏi một câu. Tô Song Song lắc đầu một, mặc dù cô cảm giác được sự kỳ quái, nhưng lại không nắm bắt được suy nghĩ.
Đúng lúc Tô Song Song đi tới cửa thì điện thoại đột nhiên vang lên. Tô Song Song vừa nhìn thấy là số của Đồng Nhược, vội vàng nhận cuộc gọi. Điện thoại vừa được tiếp thông, đã thấy đối phương hốt hoảng hét lên: "Song Song! Mau lên, Song Song, mau gọi anh Cố Trọng! Tiểu Khê..."
"Tiểu Khê làm sao?" Đồng Nhược run lên một hồi lâu mà cũng không nói ra được một chữ. Tô Song Song cũng gấp gáp, chợt rống lên một câu.
Đồng Nhược bị rống liền lấy lại tinh thần, trong tiếng nói còn mang theo tiếng nức nở: "Ôn Tiểu Khê nhảy sông tự vẫn rồi! Hiện tại đã được bị vớt lên, còn đang cấp cứu!"
"Cái gì! Chúng tôi sẽ đi ngay, ở bệnh viện nào?" Tô Song Song tận lực để trấn định giữ vững tinh thần cho mình, nhưng mà cô vừa mở miệng thì giọng nói cũng đã bắt đầu run run rẩy rẩy.
Điện thoại vừa cúp, Tô Song Song quay đầu lại thấy Cố Trọng vẫn còn cúi đầu ở đó, không biết anh đang suy nghĩ gì, trong nháy mắt liền nóng nảy, hốt hoảng quát ên: "Anh Cố Trọng, đi mau, Tiểu Khê đang bị cấp cứu!"
"!" Cố Trọng vừa nghe thấy mãnh liệt ngẩng đầu lên, hai tay đang rủ xuống hai bên người chợt cuộn lại thành quả đấm, không nói hai lời, đi về phía Tô Song Song.
Khi ba người bọn họ chạy tới bệnh viện, thì Ôn Tiểu Khê vẫn còn đang cấp cứu chưa ra. Đồng Nhược ngồi ở bên ngoài cửa phòng cấp cứu, cả người thất hồn lạc phách, nước từ trên người vẫn còn đang nhỏ xuống đất tí tách.
Tô Song Song mím môi vừa định cởi áo khoác ra để phủ lên trên người Đồng Nhược. Nhưng Tần Dật Hiên cũng đã nhanh một bước, anh cởi áo khoác ra, ném lên trên người Đồng Nhược.
Đồng Nhược cảm giác thấy có ngoại lực đánh lên trên người mình, mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn Tần Dật Hiên, lại quay đầu nhìn về phía Tô Song Song, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên người Cố Trọng.
Một giây kế tiếp Đồng Nhược chợt đứng lên, hất chiếc áo của Tần Dật Hiên rơi xuống trên mặt đất, không nói hai lời, trực tiếp xông về phía Cố Trọng, nện cho anh một quyền.
Cho tới nay ở trong mắt Tô Song Song, Đồng Nhược luôn là một người hết sức ôn hòa, sự tức giận ở anh rất thấp. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Đồng Nhược phát hỏa lớn như vậy, sửng sốt một chút, mới phản ứng được chạy đến để can ngăn.
Tần Dật Hiên sớm hơn cô một bước. Anh đến nơi, không cần hao phí sức lực gì nhiều, lập tức đã sớm dùng lực ngăn cản Đồng Nhược, một phát đẩy anh ngồi vào trên ghế ở bên cạnh.
Đồng Nhược ngồi xuống ghế, cả người cũng như đã trút được cơn giận dữ, tay bụm mặt, khóc. Vừa khóc anh vừa lầm bầm: "Cố Trọng, chẳng lẽ anh không nhìn ra Tiểu Khê vẫn luôn yêu thích anh hay sao? Tại sao anh lại có thể không tin tưởng cô ấy như vậy chứ?"
"Cô ấy cũng như chính anh, đã luôn hi vọng anh sẽ thành công, sẽ nhận được danh hiệu người đứng đầu trong việc vẽ tranh manga, làm sao cô ấy lại có thể sẽ làm ra những chuyện như vậy được!"
Đồng Nhược nói đến đây đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Song Song, trong tròng mắt hồng hồng, tràn đầy hận ý: "Chính là cô! Từ sau khi cô tới phòng làm việc của chúng tôi, ngay lập tức trong phòng làm việc đã không còn được sống an bình nữa. Nhất định là cô, Tô Song Song, nếu như Tiểu Khê bị xảy ra chuyện không may, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô!"
"!" Tô Song Song không nghĩ tới Đồng Nhược sẽ hận mình như vậy, hốt hoảng luống cuống nhìn Cố Trọng một chút. Cố Trọng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở miệng.
"Là lỗi của tôi! Dĩ nhiên tôi biết Tiểu Khê sẽ không làm chuyện như vậy. Nhưng mà tôi không muốn nghi ngờ Song Song. Dù sao cô ấy cũng là em gái của Dật Hiên. Nhưng mà hôm nay, chính là lỗi của tôi, nhưng lại để cho Tiểu Khê phải chịu uất ức!"
"!" Lúc này Tô Song Song lại càng bối rối hơn! Thì ra là từ đầu tới cuối, bọn họ vẫn cho là chuyện này là do cô làm!
Tô Song Song giật mình một, sau khi hồi thần lại liền lắc đầu. Cô ngẩng đầu lên nhìn Tần Dật Hiên cười cười, ý bảo anh không cần lo lắng.
Đợi đến lúc mọi người trở lại phòng làm việc thì đã gần trưa rồi. Cố Trọng vừa mới đi vào, , điện thoại liền vang lên, vừa nhìn đã thấy là cuộc gọi của chủ quản công ty Đằng Đằng, vẻ mặt của anh lộ rõ sự khổ sở.
Tô Song Song cũng khẩn trương theo. Tần Dật Hiên thấy thân thể Tô Song Song căng thẳng như vậy, liền vươn tay ra nắm lấy bả vai của Tô Song Song, nhẹ nhàng vỗ vỗ, ý bảo cô không cần khẩn trương.
"Cố Trọng, để tôi nói giúp anh một chút được không?" Tần Dật Hiên nói xong, Tô Song Song ngẩng đầu lên trơ mắt nhìn Tần Dật Hiên. Mặc dù cô muốn mở miệng cầu xin anh, nhưng lại nghĩ tới những lời nói châm chọc của mình đối với Ôn Tiểu Khê lúc trước, lời nói vừa đến khóe miệng cô lại không nói ra nữa.
Nhưng Cố Trọng chỉ lắc đầu một, tự mình nhận điện thoại: "Thật xin lỗi, lần này bản thảo xảy ra chút nhi vấn đề, không biết có thể kéo dài trễ thêm một ngày nữa được không?"
Cố Trọng vừa dứt lời, đối phương liền rống lên, giọng nói cực kỳ lớn, mặc dù đại khái không nghe được rõ nội dung, nhưng mà cũng có thể đoán được là đang mắng Cố Trọng.
Trong lòng Tô Song Song áy náy, khó chịu, nắm chặt lấy ống tay áo của Tần Dật Hiên, vẫn mím môi lại. Đợi đến lúc điện thoại cúp rồi, cô cũng không biết mình nên nói điều gì cho phải.
"Anh Cố Trọng, thật xin lỗi..." Tô Song Song nói xong, buồn bực đi tới trước bàn làm việc, cầm lên giấy bút, dựa vào trí nhớ trong đầu bắt đầu vẽ lại bản thảo lúc trước.
Cố Trọng đi tới, theo bản năng anh dùng tay phải đặt lên trên tay Tô Song Song. Khi đụng phải tay của Tô Song Song thì đột nhiên nghĩ đến tay của mình đang bị thương, liền khẽ nhíu mày một.
"Song Song không cần đâu, đối phương đã hủy bỏ sự hợp tác với chúng ta rồi." Cố Trọng nói xong thu tay lại. Tô Song Song lại liếc mắt nhìn tay của Cố Trọng, cô cảm giác, cảm thấy nơi đó rất kỳ quái.
"Vậy phải làm sao bây giờ..." Tô Song Song lấy lại tinh thần, vừa phản ứng kịp lời nói kia của Cố Trọng, cả người cô đã không xong rồi, vừa mở miệng, trong giọng nói lập tức mang theo tiếng nức nở.
"Tô Song Song, cô chính là đồ sao chổi!" Ôn Tiểu Khê là người kiên cường như thế tròng mắt đã đỏ lên, giống như muốn phát tiết ra vậy, hướng về Tô Song Song rống lên giống như người mắc chứng cuồng loạn.
Tô Song Song biết hiện tại tất cả mọi người trong phòng làm việc đều đang rất khó chịu, mặc dù bọn bất mãn thái độ của cô, nhưng trong thời gian mấu chốt thế này lại không dám gây gổ với cô.
Nhưng Tần Dật Hiên lại không thể dễ dàng tha thứ cho Ôn Tiểu Khê cứ lặp đi lặp lại, nhiều lần lăng nhục Tô Song Song như vậy. Anh liếc tròng mắt tràn đầy sát khí nói: "Cô đó, bây giờ nhìn lại mới thấy, chính cô mới là người phá hủy bản thảo muốn hãm hại Tô Song Song. Chuyện một người phụ nữ vì yêu mà để mất đi lý trí thực sự chỗ nào cũng có!"
Những lời này làm cho Ôn Tiểu Khê nhớ tới lựa chọn của Cố Trọng ở đồn cảnh sát, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch. Đôi môi của cô run rẩy nhìn về phía Cố Trọng, nhưng mà Cố Trọng cúi đầu, căn bản cũng không nhìn cô, bộ dáng kia rõ ràng cho thấy, anh cũng cảm thấy Tần Dật Hiên nói rất đúng.
"Không phải là tôi! Tô Song Song, có phải là cô đã hãm hại tôi hay không?" Ôn Tiểu Khê rống lên một câu như mắc chứng cuồng loạn, rống xong rồi, không thể kiềm chế nổi nữa, nước mắt cứ thế chảy đi xuống.
"Thật sự không phải là tôi, lúc ấy tôi muốn đi vào lấy bản thảo, nhưng vì tôi không có chìa khóa, cho nên thuận tiện gọi một cú điện thoại. Tôi đi giày cao gót, đi bộ không thuận tiện cho gọi điện thoại, cho nên mới đứng đó không đi!"
Ôn Tiểu Khê nhìn Cố Trọng, giải thích từng chữ từng câu, nhưng mà từ đầu tới đuôi Cố Trọng cũng không hề ngẩng đầu lên liếc nhìn cô một. Giọng nói của Ôn Tiểu Khê càng ngày càng nghẹn ngào.
"Tôi tin tưởng cô!" Đồng Nhược vẫn trầm mặc, đột nhiên đứng ra nói. Anh đứng ở bên cạnh Ôn Tiểu Khê, gương mặt nghiêm túc, nghiêm mặt nói.
"Anh Cố Trọng, bình thường tính khí của Tiểu Khê cũng không phải là tốt lắm, nhưng mà cho tới bây giờ Tiểu Khê cũng chưa từng nói láo, cũng không bịa chuyện nhỏ nhen. Tôi tin tưởng nếu như chuyện này do chính Tiểu Khê làm, thì cô sẽ thản nhiên thừa nhận!"
Ôn Tiểu Khê không nghĩ tới Đồng Nhược, người mình vẫn luôn chê cười kia, lại sẽ ủng hộ mình như thế. Cô cảm kích nhìn anh một, Đồng Nhược lặng lẽ hít một hơi, một phát bắt được tay của Ôn Tiểu Khê nắm chặt, cho cô sức mạnh.
Ôn Tiểu Khê khẽ giãy giụa một, chẳng qua là tay Đồng Nhược thật ấm áp, mà hiện tại cô lại đang cần sức mạnh, nên cuối cùng Ôn Tiểu Khê cũng không rút tay ra khỏi tay của Đồng Nhược nữa.
Đồng Nhược cùng Ôn Tiểu Khê, toàn bộ đều chờ đợi câu trả lời của Cố Trọng. Trong nháy mắt, cả phòng làm việc lại an tĩnh, một lần nữa không khí trong phòng căng thẳng đến mức, có thể nghe thấy ngay cả tiếng cây kim rơi xuống mặt đất.
Một lát sau, Cố Trọng vẫn không hề có phản ứng gì. Ôn Tiểu Khê cắn môi, gắng sức kiềm chế lại nước mắt của mình, hỏi một câu: "Anh Cố Trọng, anh không tin em sao?"
Cố Trọng rốt cục ngẩng đầu lên nhìn về phía Ôn Tiểu Khê, chẳng qua trong cặp mắt kia chỉ thấy tràn đầy cô đơn. Anh gắng sức làm ra vẻ tươi cười: "Chuyện đã như vậy, truy cứu ai đúng ai sai còn có ý nghĩa gì đâu? Mọi người cũng nên đi về nghỉ ngơi đi!"
Một câu nói, mặc dù không nói cụ thể, nhưng mà đã xác định người đáng nghi ngờ chính là Ôn Tiểu Khê. Ôn Tiểu Khê nhắm mắt lại, lui về phía sau một bước, sau đó mở mắt ra, nhìn Tô Song Song chằm chằm đầy vẻ hung ác.
Cô duỗi ra ngón tay, hung tợn chỉ về phía Tô Song Song, lại bắt đầu rống lên: "Tô Song Song nhất định là cô! Nhất định là cô đã làm! Cô vẫn luôn bất mãn tôi đã luôn chê cười cô, cho nên cô mới làm ra chuyện thế này, chính là muốn hãm hại tôi! Bản thảo kia trước đã bị cô xé đến nát vụn ra, có phải hay không?"
"..." Tô Song Song nhìn Ôn Tiểu Khê, người phụ nữ đầu óc đã bị tình yêu làm cho bị mê muội, thật sự là không biết nên nói cái gì cho tốt. Cô trầm mặc không nói, thì ngược lại, càng cổ vũ cho sự cao ngạo của Ôn Tiểu Khê hơn.
Ôn Tiểu Khê thấy Tô Song Song không nói lời nào, lại cắn răng nói tiếp: "Có phải là cô đã thừa nhận rồi phải không?" Nói xong Ôn Tiểu Khê liền vọt về phía Tô Song Song.
Ôn Tiểu Khê xông tới quá mạnh, Tần Dật Hiên cũng không kịp kéo Tô Song Song tránh ra nữa, chỉ có thể đứng ngăn ở trước người Tô Song Song. Mấy ngón tay có móng thật dài của Ôn Tiểu Khê trong nháy mắt đâm hướng Tần Dật Hiên mặt.
"Dật Hiên!" Cố Trọng gầm nhẹ một tiếng, một phát bắt được cánh tay của Ôn Tiểu Khê, ngăn cản tay của cô.
Ôn Tiểu Khê sửng sốt một chút, cúi đầu vừa thấy Cố Trọng dùng tay phải kéo mình, bị dọa cho sợ đến kêu lên một tiếng: "Anh Cố Trọng, tay của anh! Tay của anh!"
Cố Trọng tựa như mới phản ứng được vậy, anh chợt thu tay lại, sắc mặt trắng bệch, rên lên một tiếng. Chẳng qua là Ôn Tiểu Khê muốn xem tay của Cố Trọng, thế nhưng anh lại bỏ rơi tay của Ôn Tiểu Khê.
Một người tính khí luôn luôn thoải mái và tốt như Cố Trọng, lại đột nhiên nổi giận: "Ôn Tiểu Khê, em đủ rồi đấy! Đồng Nhược hãy đưa cô ấy rời đi, tạm thời đừng để cô ấy trở về đây nữa! Để cho cô ấy tỉnh táo lại một chút!"
"Anh Cố Trọng?" Ôn Tiểu Khê đã ở bên cạnh Cố Trọng lâu như vậy, đừng nói đến chuyện đuổi cô đi, chính là ngay cả việc anh lớn tiếng rống như vậy cũng chưa từng bao giờ xảy ra. Ôn Tiểu Khê nhìn Cố Trọng như vậy, cảm thấy cực kỳ xa lạ, đau lòng giống như bị nghiền nát như vậy.
"Anh Cố Trọng..." Đồng Nhược cũng lần đầu tiên nhìn thấy Cố Trọng bộc phát ra sự tức giận lớn như vậy, cũng kinh ngạc thở nhẹ một tiếng. Nhưng mà Cố Trọng cũng không buồn để ý đến bất cứ người nào, lại ngồi trở lại trên ghế, cúi đầu không nói.
Cố Trọng vô lực phất phất tay, Ôn Tiểu Khê liếc mắt nhìn Cố Trọng, vừa nghiêng đầu chạy đi ra ngoài. Đồng Nhược cũng liếc mắt nhìn Cố Trọng, cũng hấp tấp vội vàng theo Ôn Tiểu Khê chạy đi ra ngoài.
Trong phòng làm việc chỉ còn sót Cố Trọng, Tô Song Song và Tần Dật Hiên. Tô Song Song nhìn ba người bọn anh cãi vả, trong lòng vô cùng lo lắng.
Nhưng mà vốn dĩ cô cũng không giỏi về biểu đạt, hiện tại đừng nói đến chuyện khuyên nhủ người, chỉ có thể cứng rắn an ủi: "Anh Cố Trọng, nếu không để em đi tìm chủ quản Công ty Đằng Đằng nói một chút? Cũng là do lỗi của em, không có liên quan gì đến anh."
"Thôi quên đi, bỏ lỡ lần này, còn có cơ hội lần sau nữa, không cần vì chuyện này mà phải ăn nói khép nép đi đến cầu xin người ta." Cố Trọng nói một câu đầy sự mệt mỏi, nói xong, lại cúi đầu xuống.
"Nhưng mà..." Tô Song Song còn định nói tiếp cái gì, Tần Dật Hiên lại giữ cô lại, lắc đầu một, hạ thấp giọng nói: "Để cho cậu ấy yên lặng một mình đi, chúng ta đi trước thôi."
Tô Song Song không yên lòng để Cố Trọng ở lại chỗ này một mình. Cô muốn khuyên nhủ anh một chút, nhưng mà cô biết, kỹ năng khuyên nhủ người khác của mình căn bản chỉ là số lẻ. Cô sợ mình càng nói càng ra, thì chỉ nói được một đống vụn vặt, nên đành chỉ có thể buồn buồn theo Tần Dật Hiên đi ra bên ngoài.
Mới đi được hai bước, Tô Song Song cảm giác, cảm thấy ở nơi đó có cái gì không đúng. Cô quay đầu lại liếc mắt nhìn tay của Cố Trọng, sau đó quay đầu lại bộ dạng có vẻ như có điều gì suy nghĩ.
"Sao thế?" Tần Dật Hiên nhận thấy được Tô Song Song có cái gì đó không đúng, liền hỏi một câu. Tô Song Song lắc đầu một, mặc dù cô cảm giác được sự kỳ quái, nhưng lại không nắm bắt được suy nghĩ.
Đúng lúc Tô Song Song đi tới cửa thì điện thoại đột nhiên vang lên. Tô Song Song vừa nhìn thấy là số của Đồng Nhược, vội vàng nhận cuộc gọi. Điện thoại vừa được tiếp thông, đã thấy đối phương hốt hoảng hét lên: "Song Song! Mau lên, Song Song, mau gọi anh Cố Trọng! Tiểu Khê..."
"Tiểu Khê làm sao?" Đồng Nhược run lên một hồi lâu mà cũng không nói ra được một chữ. Tô Song Song cũng gấp gáp, chợt rống lên một câu.
Đồng Nhược bị rống liền lấy lại tinh thần, trong tiếng nói còn mang theo tiếng nức nở: "Ôn Tiểu Khê nhảy sông tự vẫn rồi! Hiện tại đã được bị vớt lên, còn đang cấp cứu!"
"Cái gì! Chúng tôi sẽ đi ngay, ở bệnh viện nào?" Tô Song Song tận lực để trấn định giữ vững tinh thần cho mình, nhưng mà cô vừa mở miệng thì giọng nói cũng đã bắt đầu run run rẩy rẩy.
Điện thoại vừa cúp, Tô Song Song quay đầu lại thấy Cố Trọng vẫn còn cúi đầu ở đó, không biết anh đang suy nghĩ gì, trong nháy mắt liền nóng nảy, hốt hoảng quát ên: "Anh Cố Trọng, đi mau, Tiểu Khê đang bị cấp cứu!"
"!" Cố Trọng vừa nghe thấy mãnh liệt ngẩng đầu lên, hai tay đang rủ xuống hai bên người chợt cuộn lại thành quả đấm, không nói hai lời, đi về phía Tô Song Song.
Khi ba người bọn họ chạy tới bệnh viện, thì Ôn Tiểu Khê vẫn còn đang cấp cứu chưa ra. Đồng Nhược ngồi ở bên ngoài cửa phòng cấp cứu, cả người thất hồn lạc phách, nước từ trên người vẫn còn đang nhỏ xuống đất tí tách.
Tô Song Song mím môi vừa định cởi áo khoác ra để phủ lên trên người Đồng Nhược. Nhưng Tần Dật Hiên cũng đã nhanh một bước, anh cởi áo khoác ra, ném lên trên người Đồng Nhược.
Đồng Nhược cảm giác thấy có ngoại lực đánh lên trên người mình, mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn Tần Dật Hiên, lại quay đầu nhìn về phía Tô Song Song, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên người Cố Trọng.
Một giây kế tiếp Đồng Nhược chợt đứng lên, hất chiếc áo của Tần Dật Hiên rơi xuống trên mặt đất, không nói hai lời, trực tiếp xông về phía Cố Trọng, nện cho anh một quyền.
Cho tới nay ở trong mắt Tô Song Song, Đồng Nhược luôn là một người hết sức ôn hòa, sự tức giận ở anh rất thấp. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Đồng Nhược phát hỏa lớn như vậy, sửng sốt một chút, mới phản ứng được chạy đến để can ngăn.
Tần Dật Hiên sớm hơn cô một bước. Anh đến nơi, không cần hao phí sức lực gì nhiều, lập tức đã sớm dùng lực ngăn cản Đồng Nhược, một phát đẩy anh ngồi vào trên ghế ở bên cạnh.
Đồng Nhược ngồi xuống ghế, cả người cũng như đã trút được cơn giận dữ, tay bụm mặt, khóc. Vừa khóc anh vừa lầm bầm: "Cố Trọng, chẳng lẽ anh không nhìn ra Tiểu Khê vẫn luôn yêu thích anh hay sao? Tại sao anh lại có thể không tin tưởng cô ấy như vậy chứ?"
"Cô ấy cũng như chính anh, đã luôn hi vọng anh sẽ thành công, sẽ nhận được danh hiệu người đứng đầu trong việc vẽ tranh manga, làm sao cô ấy lại có thể sẽ làm ra những chuyện như vậy được!"
Đồng Nhược nói đến đây đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Song Song, trong tròng mắt hồng hồng, tràn đầy hận ý: "Chính là cô! Từ sau khi cô tới phòng làm việc của chúng tôi, ngay lập tức trong phòng làm việc đã không còn được sống an bình nữa. Nhất định là cô, Tô Song Song, nếu như Tiểu Khê bị xảy ra chuyện không may, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô!"
"!" Tô Song Song không nghĩ tới Đồng Nhược sẽ hận mình như vậy, hốt hoảng luống cuống nhìn Cố Trọng một chút. Cố Trọng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở miệng.
"Là lỗi của tôi! Dĩ nhiên tôi biết Tiểu Khê sẽ không làm chuyện như vậy. Nhưng mà tôi không muốn nghi ngờ Song Song. Dù sao cô ấy cũng là em gái của Dật Hiên. Nhưng mà hôm nay, chính là lỗi của tôi, nhưng lại để cho Tiểu Khê phải chịu uất ức!"
"!" Lúc này Tô Song Song lại càng bối rối hơn! Thì ra là từ đầu tới cuối, bọn họ vẫn cho là chuyện này là do cô làm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.