Chương 206: Người quan trọng nhất
Mèo Tứ Nhi
07/11/2016
Editor: Tiêu Vũ Chi
Tô Song Song sửng sốt, ngơ ngác mặc cho Tần Mặc ôm về phía trước, chờ đến khi cô lấy lại tinh thần, Tần Mặc ôm cũng đã ôm, cô không ngăn cản, lúc này mà mở miệng nữa, không có chuyện gì cũng thành ra có chuyện gì rồi.
Tô Song Song nhắm mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn như bánh bao nhúng nước, cuối cùng cô cắn răng một cái, không lên tiếng, chỉ có thể cắm đầu giả chết.
Tần Mặc ôm Tô Song Song đi qua người Tần Dật Hiên, đương nhiên Tần Dật Hiên sẽ không trơ mắt nhìn Tần Mặc lớn lối như thế ở trước mặt gã giống như tuyên bố chủ quyền trên người Tô Song Song.
Tần Dật Hiên nhanh chóng đưa tay ra kéo cánh tay Tần Mặc, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Song Song hơi phiếm hồng lộ ra vẻ thẹn thùng, gã không tự chủ được kéo cánh tay Tần Mặc thật mạnh.
Tần Mặc lạnh lùng quét mắt nhìn gã, trực tiếp bước lên trước, hất một phát, liền tránh thoát khỏi bàn tay Tần Dật Hiên, anh tỏ vẻ chán ghét nhìn cánh tay mình vừa bị Tần Dật Hiên kéo, sự chê bai này là xuất phát từ nội tâm, không hề diễn trò.
Tô Song Song đã bị Tần Mặc ôm thành thói quen, ban đầu không cảm thấy có chuyện gì, nhưng đột nhiên cô nghĩ đến, đây không phải là ở nhà trọ nhỏ của mình, đây chính là nhà của anh trai cô!
Có thể anh cô sẽ để ý tư thế này, không cẩn thận lại hiểu lầm cô và Tần Mặc có một chân, nghĩ như vậy, thân thể Tô Song Song run lên, vội vàng vịn cánh tay Tần Mặc, giùng giằng nhìn về phía sau, muốn giải thích một câu.
Một tay Tần Mặc nâng Tô Song Song, một tay khác nhấn bả vai của cô, giam cô vào trong lòng ngực của mình lần nữa: "Lộn xộn nữa, ôm em đi bệnh viện."
"..." Tô Song Song cảm thấy rất bất đắc dĩ với Tần Mặc, cô quay đầu nhìn Tần Dật Hiên một cái, thấy anh cười với mình, tựa như không hề hiểu lầm gì cả, nhất thời Tô Song Song thở phào nhẹ nhõm, cũng cố nặn ra vẻ tươi cười.
Tối hôm nay vốn Tô Song Song muốn trò chuyện cùng Tần Dật Hiên một chút, lại bị Tần Mặc quấy nhiễu như vậy, nhất thời cô cảm thấy đầu có chút nhức, kỹ năng Ninja rùa lại bị kích thích.
Cô tựa vào lồng ngực Tần Mặc, cũng không muốn nói thêm gì nữa, bây giờ cô chỉ muốn lẳng lặng. Tần Mặc thả Tô Song Song lên giường, liền đi ra đóng cửa lại, một phút cửa đóng, anh trực tiếp đi về phía Tần Dật Hiên.
Tần Dật Hiên nhìn lướt qua cửa phòng đóng chặt, vẻ mặt tao nhã lịch sự mặt trong nháy mắt chuyển thành khinh thường cùng chán ghét, gã lười biếng tựa vào cạnh ghế sa lon, nhướng mày nhìn Tần Mặc, một bộ dạng khiêu khích.
Tần Mặc lạnh lùng quét mắt nhìn gã, im lặng không lên tiếng, trực tiếp ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, cũng không định trở về phòng mình.
Một đêm hôm nay, Tần Mặc cũng không dự định rời đi, anh muốn ở đây nhìn chằm chằm cửa phòng Tô Song Song, phòng ngừa nửa đêm có thằng nhóc hồ ly chạy vào.
Tần Dật Hiên tự nhiên biết ý Tần Mặc là gì, căn bản gã không dự định chiếm tiện nghi của Tô Song Song, mặc dù toàn bộ tế bào của gã cũng đang kêu gào muốn làm cho Tô Song Song trở thành người phụ nữ của mình.
Nhưng lý trí của gã còn vẫn còn tồn tại, gã hiểu được biện pháp này chẳng qua là nhất thời sung sướng, sau đó chỉ sợ Tô Song Song sẽ hận chết gã.
Thế nhưng trước mặt Tần Mặc, Tần Dật Hiên không cần phải che giấu ý đồ của mình đối với Tô Song Song, gã muốn chọc giận Tần Mặc.
"Anh họ ở chỗ này là sợ nửa đêm em..." Tần Dật Hiên cũng chưa nói hết, chẳng qua là khều nhẹ một cái, nhìn lướt qua cửa phòng đang đóng chặt của Tô Song Song.
Lời này mặc dù chỉ nói đến một nửa, nhưng trong lòng hai người đều biết rõ, hơn nữa kiểu nói nửa vời này càng thêm bực người.
Nhưng đúng theo dự đoán của Tần Dật Hiên, Tần Mặc không hề lên tiếng, thậm chí cũng chẳng dự định để ý đến gã.
Gã trực tiếp duỗi chân dài một cái, dựng lên bàn trà đối diện, điều chỉnh tư thế thoải mái, cả người trên dưới tựa như cũng cũng lộ ra một vẻ khinh thường tới sự ngạo mạn của anh.
Tần Dật Hiên cắn răng, gã hận nhất chính là dáng vẻ không thèm để ai vào mắt của Tần Mặc, chẳng qua Tần Mặc chỉ ngồi ở đằng kia, khí thế vương giả có sẵn trong người, đây là khí chất gã luôn muốn, lại mong mà không được.
Cho nên Tần Dật Hiên vẫn ghen tỵ với Tần Mặc, hơn nữa Tần Mặc cũng là người cõi đời này gã ghét nhất.
"Thế nhưng cho dù em tiến vào, ôm cô ấy ngủ chung, chỉ cần nhẹ giọng nói một câu, cô ấy cũng sẽ không từ chối..."
Hiệu quả cách âm trong nhà Tần Dật Hiên hết sức được, cho nên gã không có gì cố kỵ, chuyện gì có thể chọc giận Tần Mặc, gã liền nói.
Đột nhiên Tần Mặc quay đầu nhìn gã, một đôi mắt đào hoa không có cảm xúc gì đặc biệt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Dật Hiên làm gã rất không thoải mái, giống như bản thân mình trong mắt anh chính là một người hề, rốt cuộc Tần Dật Hiên cũng không cười được.
Tần Dật Hiên mắt đối mắt cùng Tần Mặc trong chốc lát, Tần Dật Hiên phiền não đi về phòng mình, gã lại bắt đầu ho khan.
Lần này, coi như gã và Tần Mặc chính thức tuyên chiến, vốn gã cho là đối phó với người không có tâm kế gì như Tần Mặc sẽ rất dễ dàng, lại không nghĩ rằng mình đánh giá thấp Tần Mặc.
Lúc này nghĩ đến, Tần Dật Hiên cũng cảm thấy mình quá ngây thơ rồi, Tần Mặc có thể trở thành đầu rồng của Tần gia, như thế nào lại là không có đầu óc, tùy tiện mấy câu là sẽ bị người khác chọc giận.
Tay trái Tần Dật Hiên nắm thành quả đấm để trước miệng mình, đè nén tiếng ho khan không ngừng trào ra, hiện tại gã nên lẳng lặng, nếu không một bước loạn những bước sau cũng loạn.
Tần Mặc thấy Tần Dật Hiên đã vào phòng, anh quay đầu nhìn về phía cửa phòng đóng chặt của Tô Song Song, chân mày nhíu lại.
Tô Song Song nằm ở trên giường, vốn là rất mệt, nhưng lăn đi lăn lại, không biết có phải vì cổ chân trái bỗng nhiên đau, làm thế nào cô cũng không ngủ được.
Một lát sau, Tô Song Song ngồi bật dậy, cô quay đầu nhìn liếc qua chiếc tủ cạnh giường, khuôn mặt nhỏ nhắn sụp đổ trong nháy mắt, tủ trên đầu giường lại không có nước.
Tô Song Song thấy sắc trời tối, đã trễ, cô suy nghĩ một chút, đã đến lúc phải ăn cơm tối, cô cũng không thể một mực trốn trong phòng không chịu đi ra.
Nghĩ thông suốt, Tô Song Song khập khễnh đi ra ngoài, mở cửa một cái, phòng khách đen kịt một màu, Tô Song Song hơi hí mắt, nhờ đèn trong phòng nhìn xung quanh.
Đột nhiên nhìn thấy một bóng đen đang co ro trên ghế sa lon, cô bị dọa sợ đến mức che miệng hét toáng lên, đèn trên tường phòng khách điều khiển bằng âm thanh, lúc đó, cả phòng nhất thời sáng lên.
Tô Song Song lui về sau một bước theo bản năng, mặc dù ánh sáng đèn tỏa ra nhu hòa, nhưng đột nhiên ánh sáng chiếu vào mắt làm Tô Song Song cảm thấy đau.
Cô không khỏi đưa tay xoa xoa, lại nhìn một cái, khi thấy rõ người trên ghế sa lon là Tần Mặc, Tô Song Song thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng một giây kế tiếp, cô lại tức giận, Tần Mặc ở phòng khách không bật đèn là để làm gì vậy?
"Tần Mặc, anh làm gì..." Tô Song Song oán giận, lại cảm thấy bộ dạng Tần Mặc không đúng lắm, cô dừng một chút, vội vàng ba chân bốn cẳng đi thật nhanh, đến gần nhìn một cái, quả thật không đúng!
Tần Mặc cau mày, bàn tay to ôm chặt bụng, cả người ngồi trên ghế sa lon, hơi cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, trên mặt là dáng vẻ thống khổ mà từ lâu Tô Song Song không gặp.
"Tần Mặc... Anh làm sao vậy?" Nhất thời Tô Song Song luống cuống, cô nhìn Tần Mặc từ trên xuống dưới, cuối cùng tầm mắt ngừng ở bàn tay Tần Mặc đang che dạ dày.
"Không phải là anh đau dạ dày đấy chứ?" Tô Song Song chợt nhớ tới cái gì kêu lên một tiếng: “Sẽ không phải là bệnh dạ dày tái phát?"
Tần Mặc có tiền sử bệnh dạ dày, chuyện này Tô Song Song biết, bởi vì lần trước cả ngày anh không ăn nhiều cơm, lúc tối liền đau bụng.
Khi đó dáng vẻ Tần Mặc ẩn nhẫn đau đớn, đến bây giờ Tô Song Song còn nhớ rõ, mỗi lần nghĩ tới, cô đã cảm thấy trong lòng khó chịu, cho nên từ đó về sau, vô luận cô bận rộn bao nhiêu, trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn, cô cũng sẽ không để Tần Mặc đói bụng.
Lần này bệnh dạ dày tái phát mãnh liệt, Tần Mặc cắn chặt răng răng mới gắng gượng nuốt tiếng rên rỉ vào, bởi vì đau đớn, trên trán đã nổi một tầng mồ hôi mỏng.
Tô Song Song chuyển động ánh mắt, ổn định tâm trạng, quay đầu hét lớn một tiếng: "Anh trai! Anh trai! Xảy ra chuyện!"
Nhưng lúc này Tần Dật Hiên đang ở trong phòng tắm gội, hơn nữa hiệu quả cách âm tốt vô cùng, Tần Dật Hiên căn bản không hề nghe Tô Song Song kêu cứu.
Tô Song Song không biết Tần Dật Hiên ở lầu một hay lầu hai, cũng không biết gã ở phòng nào, chỉ có thể hầm hừ như vậy, nhưng cuồng loạn rống lên hai tiếng, giọng cũng khàn rồi, vẫn không có động tĩnh của Tần Dật Hiên.
Tô Song Song lại luống cuống, quay đầu nhìn Tần Mặc, thấy ánh mắt anh đã có chút tan rã, cũng không quản được nhiều như vậy, cô nhanh chóng lấy điện thoại trong túi quần Tần Mặc, run rẩy gọi cấp cứu.
Gọi xong, Tô Song Song nhìn cửa phòng lầu một, cô xoay người muốn đi gõ cửa, Tần Mặc lại đột nhiên nghiêng về phía trước, kéo cánh tay Tô Song Song.
Anh kìm nén đau đớn, kéo Tô Song Song vào trong ngực, phần lớn thân thể tựa vào người Tô Song Song, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy vòng eo thon của cô, cằm để trên cổ Tô Song Song, giam cô thật chặt trong ngực của mình.
Động một cái, dạ dày đau nhức lên, Tần Mặc tốn sức thở dốc hai hơi mới nhịn được sự đau nhức, anh khàn giọng cố hết sức nói: "Đừng đi, ở lại với anh một chút."
Bây giờ Tô Song Song nghĩ, Tần Mặc chính là đại gia, anh nói cái gì thì chính là cái đó, Tô Song Song vội vàng gật mạnh đầu một cái, cô ngồi nghiêm túc, động một cái cũng không dám động.
"Em không đi đâu cả, em sẽ chăm sóc anh..." Tô Song Song vừa mở miệng, giọng nói khẽ run.
Tần Mặc cứ như vậy dựa vào Tô Song Song, anh kịch liệt thở dốc, hơi thở ấm áp phả vào cổ Tô Song Song, Tô Song Song vẫn luôn sợ ngứa lần đầu tiên không có cảm giác ngứa, trái lại cô thấy cực kỳ lo lắng.
Bởi vì lần trước Tần Mặc lên cơn sốt, cũng không có thở dốc kịch liệt như vậy, Tô Song Song bắt đầu sợ, cô nắm chặt cánh tay của Tần Mặc.
Giọng nói cô càng thêm run rẩy, bởi vì quá hồi hộp nên bắt đầu cà lăm: "A... A Mặc... Em đi tìm anh trai, để anh ấy lái xe đưa anh đi bệnh viện, em không chờ nổi xe cứu thương nữa!"
Tần Mặc không nói gì, chẳng qua là cánh tay ôm thắt lưng cô càng xiết chặt, không tiếng động tuyên bố quyết định của mình, anh tham luyến giờ phút ấm áp này, tham luyến mùi vị của Tô Song Song, tham luyến tất cả những gì thuộc về Tô Song Song, cho nên có chết anh cũng sẽ không buông tay.
Lúc này Tần Dật Hiên đang tắm đột nhiên cảm thấy bất an, gã vội vã mặc áo choàng tắm vào, rồi mở cửa đi ra, đứng ở cửa thấy tình cảnh trong phòng khách, gã nhẹ buông tay, khăn lông trực tiếp rơi trên mặt đất.
Không nghĩ tới Tần Mặc lại thừa dịp lúc gã tắm gội, chiếm tiện nghi của Tô Song Song! Cặp mắt Tần Dật Hiên hơi nheo lại, toát ra sát ý nồng đậm, quả thật gã quá khinh thường Tần Mặc, gã hèn hạ so với anh đúng là hăng quá hóa dở!
Tần Dật Hiên trực tiếp sãi bước đi qua, kéo cánh tay Tô Song Song, muốn kéo cô khỏi lồng ngực Tần Mặc, mặc dù bây giờ Tần Dật Hiên lên cơn giận dữ, nhưng lý trí vẫn còn ở đó.
Gã vừa kéo, vừa rống lên với Tần Mặc: "Tần Mặc, Song Song là người quan trọng nhất, tôi không cho phép anh đùa bỡn cô ấy! Anh muốn tìm phụ nữ đối phó lão gia tử ở nhà thì tìm người khác đi!"
Chẳng qua chấp niệm của Tần Mặc quá lớn, ôm Tô Song Song không hề buông tay, anh đau đến mức thần trí có chút tan rã, thế nhưng khi cảm nhận được có người nào muốn cướp Tô Song Song khỏi tay mình, bỗng nhiên anh ngẩng đầu nhìn về phía Tần Dật Hiên.
Ánh mắt kia nhi tựa như cự long canh giữ bảo vật mang một màu đỏ tươi, khát máu đáng sợ, Tần Dật Hiên bị Tần Mặc nhìn như vậy, theo bản năng buông lỏng tay, lui về phía sau một bước.
Tô Song Song sửng sốt, ngơ ngác mặc cho Tần Mặc ôm về phía trước, chờ đến khi cô lấy lại tinh thần, Tần Mặc ôm cũng đã ôm, cô không ngăn cản, lúc này mà mở miệng nữa, không có chuyện gì cũng thành ra có chuyện gì rồi.
Tô Song Song nhắm mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn như bánh bao nhúng nước, cuối cùng cô cắn răng một cái, không lên tiếng, chỉ có thể cắm đầu giả chết.
Tần Mặc ôm Tô Song Song đi qua người Tần Dật Hiên, đương nhiên Tần Dật Hiên sẽ không trơ mắt nhìn Tần Mặc lớn lối như thế ở trước mặt gã giống như tuyên bố chủ quyền trên người Tô Song Song.
Tần Dật Hiên nhanh chóng đưa tay ra kéo cánh tay Tần Mặc, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Song Song hơi phiếm hồng lộ ra vẻ thẹn thùng, gã không tự chủ được kéo cánh tay Tần Mặc thật mạnh.
Tần Mặc lạnh lùng quét mắt nhìn gã, trực tiếp bước lên trước, hất một phát, liền tránh thoát khỏi bàn tay Tần Dật Hiên, anh tỏ vẻ chán ghét nhìn cánh tay mình vừa bị Tần Dật Hiên kéo, sự chê bai này là xuất phát từ nội tâm, không hề diễn trò.
Tô Song Song đã bị Tần Mặc ôm thành thói quen, ban đầu không cảm thấy có chuyện gì, nhưng đột nhiên cô nghĩ đến, đây không phải là ở nhà trọ nhỏ của mình, đây chính là nhà của anh trai cô!
Có thể anh cô sẽ để ý tư thế này, không cẩn thận lại hiểu lầm cô và Tần Mặc có một chân, nghĩ như vậy, thân thể Tô Song Song run lên, vội vàng vịn cánh tay Tần Mặc, giùng giằng nhìn về phía sau, muốn giải thích một câu.
Một tay Tần Mặc nâng Tô Song Song, một tay khác nhấn bả vai của cô, giam cô vào trong lòng ngực của mình lần nữa: "Lộn xộn nữa, ôm em đi bệnh viện."
"..." Tô Song Song cảm thấy rất bất đắc dĩ với Tần Mặc, cô quay đầu nhìn Tần Dật Hiên một cái, thấy anh cười với mình, tựa như không hề hiểu lầm gì cả, nhất thời Tô Song Song thở phào nhẹ nhõm, cũng cố nặn ra vẻ tươi cười.
Tối hôm nay vốn Tô Song Song muốn trò chuyện cùng Tần Dật Hiên một chút, lại bị Tần Mặc quấy nhiễu như vậy, nhất thời cô cảm thấy đầu có chút nhức, kỹ năng Ninja rùa lại bị kích thích.
Cô tựa vào lồng ngực Tần Mặc, cũng không muốn nói thêm gì nữa, bây giờ cô chỉ muốn lẳng lặng. Tần Mặc thả Tô Song Song lên giường, liền đi ra đóng cửa lại, một phút cửa đóng, anh trực tiếp đi về phía Tần Dật Hiên.
Tần Dật Hiên nhìn lướt qua cửa phòng đóng chặt, vẻ mặt tao nhã lịch sự mặt trong nháy mắt chuyển thành khinh thường cùng chán ghét, gã lười biếng tựa vào cạnh ghế sa lon, nhướng mày nhìn Tần Mặc, một bộ dạng khiêu khích.
Tần Mặc lạnh lùng quét mắt nhìn gã, im lặng không lên tiếng, trực tiếp ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, cũng không định trở về phòng mình.
Một đêm hôm nay, Tần Mặc cũng không dự định rời đi, anh muốn ở đây nhìn chằm chằm cửa phòng Tô Song Song, phòng ngừa nửa đêm có thằng nhóc hồ ly chạy vào.
Tần Dật Hiên tự nhiên biết ý Tần Mặc là gì, căn bản gã không dự định chiếm tiện nghi của Tô Song Song, mặc dù toàn bộ tế bào của gã cũng đang kêu gào muốn làm cho Tô Song Song trở thành người phụ nữ của mình.
Nhưng lý trí của gã còn vẫn còn tồn tại, gã hiểu được biện pháp này chẳng qua là nhất thời sung sướng, sau đó chỉ sợ Tô Song Song sẽ hận chết gã.
Thế nhưng trước mặt Tần Mặc, Tần Dật Hiên không cần phải che giấu ý đồ của mình đối với Tô Song Song, gã muốn chọc giận Tần Mặc.
"Anh họ ở chỗ này là sợ nửa đêm em..." Tần Dật Hiên cũng chưa nói hết, chẳng qua là khều nhẹ một cái, nhìn lướt qua cửa phòng đang đóng chặt của Tô Song Song.
Lời này mặc dù chỉ nói đến một nửa, nhưng trong lòng hai người đều biết rõ, hơn nữa kiểu nói nửa vời này càng thêm bực người.
Nhưng đúng theo dự đoán của Tần Dật Hiên, Tần Mặc không hề lên tiếng, thậm chí cũng chẳng dự định để ý đến gã.
Gã trực tiếp duỗi chân dài một cái, dựng lên bàn trà đối diện, điều chỉnh tư thế thoải mái, cả người trên dưới tựa như cũng cũng lộ ra một vẻ khinh thường tới sự ngạo mạn của anh.
Tần Dật Hiên cắn răng, gã hận nhất chính là dáng vẻ không thèm để ai vào mắt của Tần Mặc, chẳng qua Tần Mặc chỉ ngồi ở đằng kia, khí thế vương giả có sẵn trong người, đây là khí chất gã luôn muốn, lại mong mà không được.
Cho nên Tần Dật Hiên vẫn ghen tỵ với Tần Mặc, hơn nữa Tần Mặc cũng là người cõi đời này gã ghét nhất.
"Thế nhưng cho dù em tiến vào, ôm cô ấy ngủ chung, chỉ cần nhẹ giọng nói một câu, cô ấy cũng sẽ không từ chối..."
Hiệu quả cách âm trong nhà Tần Dật Hiên hết sức được, cho nên gã không có gì cố kỵ, chuyện gì có thể chọc giận Tần Mặc, gã liền nói.
Đột nhiên Tần Mặc quay đầu nhìn gã, một đôi mắt đào hoa không có cảm xúc gì đặc biệt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Dật Hiên làm gã rất không thoải mái, giống như bản thân mình trong mắt anh chính là một người hề, rốt cuộc Tần Dật Hiên cũng không cười được.
Tần Dật Hiên mắt đối mắt cùng Tần Mặc trong chốc lát, Tần Dật Hiên phiền não đi về phòng mình, gã lại bắt đầu ho khan.
Lần này, coi như gã và Tần Mặc chính thức tuyên chiến, vốn gã cho là đối phó với người không có tâm kế gì như Tần Mặc sẽ rất dễ dàng, lại không nghĩ rằng mình đánh giá thấp Tần Mặc.
Lúc này nghĩ đến, Tần Dật Hiên cũng cảm thấy mình quá ngây thơ rồi, Tần Mặc có thể trở thành đầu rồng của Tần gia, như thế nào lại là không có đầu óc, tùy tiện mấy câu là sẽ bị người khác chọc giận.
Tay trái Tần Dật Hiên nắm thành quả đấm để trước miệng mình, đè nén tiếng ho khan không ngừng trào ra, hiện tại gã nên lẳng lặng, nếu không một bước loạn những bước sau cũng loạn.
Tần Mặc thấy Tần Dật Hiên đã vào phòng, anh quay đầu nhìn về phía cửa phòng đóng chặt của Tô Song Song, chân mày nhíu lại.
Tô Song Song nằm ở trên giường, vốn là rất mệt, nhưng lăn đi lăn lại, không biết có phải vì cổ chân trái bỗng nhiên đau, làm thế nào cô cũng không ngủ được.
Một lát sau, Tô Song Song ngồi bật dậy, cô quay đầu nhìn liếc qua chiếc tủ cạnh giường, khuôn mặt nhỏ nhắn sụp đổ trong nháy mắt, tủ trên đầu giường lại không có nước.
Tô Song Song thấy sắc trời tối, đã trễ, cô suy nghĩ một chút, đã đến lúc phải ăn cơm tối, cô cũng không thể một mực trốn trong phòng không chịu đi ra.
Nghĩ thông suốt, Tô Song Song khập khễnh đi ra ngoài, mở cửa một cái, phòng khách đen kịt một màu, Tô Song Song hơi hí mắt, nhờ đèn trong phòng nhìn xung quanh.
Đột nhiên nhìn thấy một bóng đen đang co ro trên ghế sa lon, cô bị dọa sợ đến mức che miệng hét toáng lên, đèn trên tường phòng khách điều khiển bằng âm thanh, lúc đó, cả phòng nhất thời sáng lên.
Tô Song Song lui về sau một bước theo bản năng, mặc dù ánh sáng đèn tỏa ra nhu hòa, nhưng đột nhiên ánh sáng chiếu vào mắt làm Tô Song Song cảm thấy đau.
Cô không khỏi đưa tay xoa xoa, lại nhìn một cái, khi thấy rõ người trên ghế sa lon là Tần Mặc, Tô Song Song thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng một giây kế tiếp, cô lại tức giận, Tần Mặc ở phòng khách không bật đèn là để làm gì vậy?
"Tần Mặc, anh làm gì..." Tô Song Song oán giận, lại cảm thấy bộ dạng Tần Mặc không đúng lắm, cô dừng một chút, vội vàng ba chân bốn cẳng đi thật nhanh, đến gần nhìn một cái, quả thật không đúng!
Tần Mặc cau mày, bàn tay to ôm chặt bụng, cả người ngồi trên ghế sa lon, hơi cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, trên mặt là dáng vẻ thống khổ mà từ lâu Tô Song Song không gặp.
"Tần Mặc... Anh làm sao vậy?" Nhất thời Tô Song Song luống cuống, cô nhìn Tần Mặc từ trên xuống dưới, cuối cùng tầm mắt ngừng ở bàn tay Tần Mặc đang che dạ dày.
"Không phải là anh đau dạ dày đấy chứ?" Tô Song Song chợt nhớ tới cái gì kêu lên một tiếng: “Sẽ không phải là bệnh dạ dày tái phát?"
Tần Mặc có tiền sử bệnh dạ dày, chuyện này Tô Song Song biết, bởi vì lần trước cả ngày anh không ăn nhiều cơm, lúc tối liền đau bụng.
Khi đó dáng vẻ Tần Mặc ẩn nhẫn đau đớn, đến bây giờ Tô Song Song còn nhớ rõ, mỗi lần nghĩ tới, cô đã cảm thấy trong lòng khó chịu, cho nên từ đó về sau, vô luận cô bận rộn bao nhiêu, trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn, cô cũng sẽ không để Tần Mặc đói bụng.
Lần này bệnh dạ dày tái phát mãnh liệt, Tần Mặc cắn chặt răng răng mới gắng gượng nuốt tiếng rên rỉ vào, bởi vì đau đớn, trên trán đã nổi một tầng mồ hôi mỏng.
Tô Song Song chuyển động ánh mắt, ổn định tâm trạng, quay đầu hét lớn một tiếng: "Anh trai! Anh trai! Xảy ra chuyện!"
Nhưng lúc này Tần Dật Hiên đang ở trong phòng tắm gội, hơn nữa hiệu quả cách âm tốt vô cùng, Tần Dật Hiên căn bản không hề nghe Tô Song Song kêu cứu.
Tô Song Song không biết Tần Dật Hiên ở lầu một hay lầu hai, cũng không biết gã ở phòng nào, chỉ có thể hầm hừ như vậy, nhưng cuồng loạn rống lên hai tiếng, giọng cũng khàn rồi, vẫn không có động tĩnh của Tần Dật Hiên.
Tô Song Song lại luống cuống, quay đầu nhìn Tần Mặc, thấy ánh mắt anh đã có chút tan rã, cũng không quản được nhiều như vậy, cô nhanh chóng lấy điện thoại trong túi quần Tần Mặc, run rẩy gọi cấp cứu.
Gọi xong, Tô Song Song nhìn cửa phòng lầu một, cô xoay người muốn đi gõ cửa, Tần Mặc lại đột nhiên nghiêng về phía trước, kéo cánh tay Tô Song Song.
Anh kìm nén đau đớn, kéo Tô Song Song vào trong ngực, phần lớn thân thể tựa vào người Tô Song Song, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy vòng eo thon của cô, cằm để trên cổ Tô Song Song, giam cô thật chặt trong ngực của mình.
Động một cái, dạ dày đau nhức lên, Tần Mặc tốn sức thở dốc hai hơi mới nhịn được sự đau nhức, anh khàn giọng cố hết sức nói: "Đừng đi, ở lại với anh một chút."
Bây giờ Tô Song Song nghĩ, Tần Mặc chính là đại gia, anh nói cái gì thì chính là cái đó, Tô Song Song vội vàng gật mạnh đầu một cái, cô ngồi nghiêm túc, động một cái cũng không dám động.
"Em không đi đâu cả, em sẽ chăm sóc anh..." Tô Song Song vừa mở miệng, giọng nói khẽ run.
Tần Mặc cứ như vậy dựa vào Tô Song Song, anh kịch liệt thở dốc, hơi thở ấm áp phả vào cổ Tô Song Song, Tô Song Song vẫn luôn sợ ngứa lần đầu tiên không có cảm giác ngứa, trái lại cô thấy cực kỳ lo lắng.
Bởi vì lần trước Tần Mặc lên cơn sốt, cũng không có thở dốc kịch liệt như vậy, Tô Song Song bắt đầu sợ, cô nắm chặt cánh tay của Tần Mặc.
Giọng nói cô càng thêm run rẩy, bởi vì quá hồi hộp nên bắt đầu cà lăm: "A... A Mặc... Em đi tìm anh trai, để anh ấy lái xe đưa anh đi bệnh viện, em không chờ nổi xe cứu thương nữa!"
Tần Mặc không nói gì, chẳng qua là cánh tay ôm thắt lưng cô càng xiết chặt, không tiếng động tuyên bố quyết định của mình, anh tham luyến giờ phút ấm áp này, tham luyến mùi vị của Tô Song Song, tham luyến tất cả những gì thuộc về Tô Song Song, cho nên có chết anh cũng sẽ không buông tay.
Lúc này Tần Dật Hiên đang tắm đột nhiên cảm thấy bất an, gã vội vã mặc áo choàng tắm vào, rồi mở cửa đi ra, đứng ở cửa thấy tình cảnh trong phòng khách, gã nhẹ buông tay, khăn lông trực tiếp rơi trên mặt đất.
Không nghĩ tới Tần Mặc lại thừa dịp lúc gã tắm gội, chiếm tiện nghi của Tô Song Song! Cặp mắt Tần Dật Hiên hơi nheo lại, toát ra sát ý nồng đậm, quả thật gã quá khinh thường Tần Mặc, gã hèn hạ so với anh đúng là hăng quá hóa dở!
Tần Dật Hiên trực tiếp sãi bước đi qua, kéo cánh tay Tô Song Song, muốn kéo cô khỏi lồng ngực Tần Mặc, mặc dù bây giờ Tần Dật Hiên lên cơn giận dữ, nhưng lý trí vẫn còn ở đó.
Gã vừa kéo, vừa rống lên với Tần Mặc: "Tần Mặc, Song Song là người quan trọng nhất, tôi không cho phép anh đùa bỡn cô ấy! Anh muốn tìm phụ nữ đối phó lão gia tử ở nhà thì tìm người khác đi!"
Chẳng qua chấp niệm của Tần Mặc quá lớn, ôm Tô Song Song không hề buông tay, anh đau đến mức thần trí có chút tan rã, thế nhưng khi cảm nhận được có người nào muốn cướp Tô Song Song khỏi tay mình, bỗng nhiên anh ngẩng đầu nhìn về phía Tần Dật Hiên.
Ánh mắt kia nhi tựa như cự long canh giữ bảo vật mang một màu đỏ tươi, khát máu đáng sợ, Tần Dật Hiên bị Tần Mặc nhìn như vậy, theo bản năng buông lỏng tay, lui về phía sau một bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.