Chương 149: Tại sao lại đến đây (tt)
Mèo Tứ Nhi
11/04/2016
"Được rồi, Song Song
à!" Tô Mộ cố ý kéo dài âm tiết, khóe miệng kéo ra nụ cười không có chút ý tốt nào, thấy được Tô Song Song vốn đang không tập trung, trong thoáng
chốc toàn thân nổi đầy da gà.
"Sao. . . Làm sao. . . Sao. . . Rồi hả?" Tô Song Song lắp ba lắp bắp hỏi, cảm giác không tốt trong đầu càng ngày càng lớn, luôn cảm thấy lời nói kế tiếp của Tô Mộ nhất định không phải là chuyện tốt gì.
"Tôi cũng quên, ngày mai là thứ hai, không phải là cô nên giao bản thảo rồi sao?"Tô Mộ nói xong cho Tô Song Song một nụ cười vô hại vô cùng vui sướng.
Tô Song Song nghe được, lập tức nhớ tới cái gì, hai mắt trừng thật to, ngay sau đó kêu rên một tiếng: "Tô Tô à! Xem xét đến tôi lên cơn sốt, thứ ba giao đi!"
Tô Mộ nhướng mày, ý cười nơi khóe miệng lại càng ngọt hơn, thế nhưng trong cặp mắt của cô nháy mắt lại lộ ra nồng đậm uy hiếp.
Tô Song Song càng thêm chột dạ, cô ha hả cười khan một tiếng, vẫn còn định nói gì đó để đòi hỏi một chút, Tô Mộ lại lên tiếng.
"Bị sốt sẽ không phải nộp bản thảo nữa hả? Nói cho cô biết, cô có phát đực đi nữa cũng không có! Ngày mai ngoan ngoãn nộp bản thảo cho tôi, bằng không tôi sẽ cho cô biết vì sao hoa lại có màu hồng như vậy!"
"Chu Bái Bì*!" Tô Song Song đối với cơm áo cha mẹ của mình không dám vi phạm, nhỏ giọng lầm bầm một câu, trong lòng suy nghĩ xem ra chỉ có thể nhịn đau nhức lấy bản thảo lưu trữ của cô ra rồi.
*Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động. “bái bì” ở đây còn có nghĩa là lột da.
Hai người cười cười nói nói, cuối cùng quyết định trước tiên nên lên nhà Tô Song Song làm cơm ăn một bữa, dù sao sắp tới cuối tháng, hai tháng sống rực rỡ thật sự là không có dư thừa tiền bạc để đi ăn quán.(ý là hai tháng rồi tss phải tiêu nhiều tiền)
Khi Tô Mộ dừng xe ở dưới lầu nhà trọ, Tô Song Song xuống xe thấy rõ người đối diện thì, Tô Song Song thật hận mình không thể trực tiếp nhảy vào trong xe, bảo Tô Mộ nhanh chóng lái xe trốn khỏi.
Âu Dương Minh ở đối diện đang dựa vào trạm xe vừa thấy được Tô Song Song, nở nụ cười, chỉ là nụ cười này của anh nhìn thế nào cũng thấy có chút gượng ép.
Tô Song Song nhìn đối phương đã chào hỏi với mình, mặc kệ hắn là Âu Dương Minh hay là Âu Dương Cẩm, cô vẫn phải theo phép lịch sự vẫy vẫy tay.
Mà Tô Mộ đang ngồi ở trong xe nhìn thấy đối phương, lại nhìn dáng vẻ Tô Song Song một chút, nghi ngờ nhíu mày, chung quy vẫn cảm thấy giữa hai người kia giữa có gì đó là lạ.
Hôm nay Âu Dương Minh mặc bộ veston màu trắng, cả người vẫn ôn tồn lễ độ như trước, chẳng qua là giữa đôi lông mày lộ ra một chút tiều tụy, mái tóc xõa trên trán anh theo gió lay động, có chỗ tóc hơi dài che đi lông mày của anh.
Tô Song Song cẩn thận nhìn Âu Dương Minh thật kỹ, thấy anh không có đeo mắt kiếng, lại to gan nhìn thẳng vào mắt anh, thấy rõ nét dịu dàng trong đôi mắt không giống như giả bộ, hơi thở phào một chút.
Xem ra người đến hôm nay chắc là chính chủ Âu Dương Minh rồi, chẳng qua trải qua chuyện lần trước, trong lòng Tô Song Song vẫn có chút phòng bị.
Lúc này Tô Mộ cũng từ trên xe bước xuống, Âu Dương Minh chính là người lãnh đạo trực tiếp củaTô Mộ, cô chủ động chào anh.
Tuy rằng lúc này tâm trạng Âu Dương Minh loạn như ma, thế nhưng bản thân chịu sự giáo dục tốt đẹp lại làm cho anh phải nhịn xuống nóng nảy trong lòng, nhìn Tô Mộ đáp lễ lại đúng mức, anh dịu dàng lễ độ đề nghị: "Cô Tô, có thể để tôi nói chuyện riêng với Song Song một chút không?"
Tô Mộ không yên lòng nhìn thoáng qua Tô Song Song, Tô Song Song suy nghĩ một chút, nên tới có tránh cũng không tránh được, vừa lúc cô cũng có chút suy nghĩ muốn nói với Âu Dương Minh, liền nhìn Tô Mộ gật đầu.
Trên mặt cô bày ra vẻ xin lỗi: "Tô Tô, hôm khác tôi sẽ mời cô ăn cơm, nếu không cô hãy đi về trước đi!"
Thật ra thì Tô Mộ cũng có chút mệt, cô gật đầu, còn không quá yên tâm mà dặn dò một câu: "Song Song chân cô vẫn còn bị thương, đi đường nên cẩn thận một chút, còn có trở về đừng quên uống thuốc!"
Tô Song Song đối với việc Tô Mộ tri kỷ như vậy, trong lòng ấm áp, quay đầu lại nhìn cô lộ ra nụ cười cảm ơn, thế nhưng khi cô nhìn thấy Tô Mộ để lại lời nhắn gì với cô, phần cảm động đó trong nháy mắt sụp đổ.
Tô Mộ nhướng mày, nhìn cô làm một hành động: Đừng quên đưa tiền thuốc cho tôi!
Tô Song Song ói một trận trong lòng: Cái đồ tham tiền, cô còn chưa kịp đáp lại bằng ánh mắt kiên quyết không trả của mình, Tô Mộ đã lái xe đi, chỉ để lại một làn khói, khiến Tô Song Song nhăn mặt.
"Chúng ta tìm một chỗ an tĩnh nói chuyện, thế nào?" Âu Dương Minh tiến lên một bước nói, trên gương mặt vẫn luôn hòa nhã khó có được toát lên vẻ lo lắng.
Tô Song Song suy nghĩ một chút, đi vào nhà cô quả thực không ổn, liền gật đầu, nhưng Tô Song Song lại từ chối lên xe Âu Dương Minh.
"Cái kia, chúng ta đi đến quán cà phê ở ngay phía ngoài khu nhà đi, cũng không xa lắm." Thật ra, Tô Song Song vẫn có chút sợ Âu Dương Minh sẽ bất thình lình biến thành kẻ xấu xa Âu Dương Cẩm, vì vậy tới chỗ mình quen thuộc, cũng sẽ an tâm hơn một chút.
Âu Dương Minh hơi hơi sửng sốt, tâm tư anh tinh tế tỉ mỉ tự nhiên cũng phát hiện thái độ phòng bị của Tô Song Song, chỉ là anh vẫn là hòa nhã cố nặn ra vẻ tươi cười, giảm bớt lúng túng cho Tô Song Song.
"Tốt, vậy mời em dẫn đường đi." Âu Dương Minh nói xong, đi theo sau Tô Song Song nửa bước, có hơi duy trì khoảng cách, để cho cô không cảm thấy quá đường đột khó chịu.
Tô Song Song cân nhắc trong đầu một chút, nghĩ người hôm nay hẳn không phải là Âu Dương Cẩm giả trang rồi, bởi vì sau đó cô thoáng nghĩ lại, hình như mỗi lần Âu Dương Cẩm đóng giả Âu Dương Minh đều sẽ đeo mắt kiếng.
Dù sao sự dịu dàng từ trong xương của Âu Dương Minh là phát ra từ đôi mắt, cái người kia tính tình ác liệt có giả bộ cũng không ra được.
"Sao. . . Làm sao. . . Sao. . . Rồi hả?" Tô Song Song lắp ba lắp bắp hỏi, cảm giác không tốt trong đầu càng ngày càng lớn, luôn cảm thấy lời nói kế tiếp của Tô Mộ nhất định không phải là chuyện tốt gì.
"Tôi cũng quên, ngày mai là thứ hai, không phải là cô nên giao bản thảo rồi sao?"Tô Mộ nói xong cho Tô Song Song một nụ cười vô hại vô cùng vui sướng.
Tô Song Song nghe được, lập tức nhớ tới cái gì, hai mắt trừng thật to, ngay sau đó kêu rên một tiếng: "Tô Tô à! Xem xét đến tôi lên cơn sốt, thứ ba giao đi!"
Tô Mộ nhướng mày, ý cười nơi khóe miệng lại càng ngọt hơn, thế nhưng trong cặp mắt của cô nháy mắt lại lộ ra nồng đậm uy hiếp.
Tô Song Song càng thêm chột dạ, cô ha hả cười khan một tiếng, vẫn còn định nói gì đó để đòi hỏi một chút, Tô Mộ lại lên tiếng.
"Bị sốt sẽ không phải nộp bản thảo nữa hả? Nói cho cô biết, cô có phát đực đi nữa cũng không có! Ngày mai ngoan ngoãn nộp bản thảo cho tôi, bằng không tôi sẽ cho cô biết vì sao hoa lại có màu hồng như vậy!"
"Chu Bái Bì*!" Tô Song Song đối với cơm áo cha mẹ của mình không dám vi phạm, nhỏ giọng lầm bầm một câu, trong lòng suy nghĩ xem ra chỉ có thể nhịn đau nhức lấy bản thảo lưu trữ của cô ra rồi.
*Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động. “bái bì” ở đây còn có nghĩa là lột da.
Hai người cười cười nói nói, cuối cùng quyết định trước tiên nên lên nhà Tô Song Song làm cơm ăn một bữa, dù sao sắp tới cuối tháng, hai tháng sống rực rỡ thật sự là không có dư thừa tiền bạc để đi ăn quán.(ý là hai tháng rồi tss phải tiêu nhiều tiền)
Khi Tô Mộ dừng xe ở dưới lầu nhà trọ, Tô Song Song xuống xe thấy rõ người đối diện thì, Tô Song Song thật hận mình không thể trực tiếp nhảy vào trong xe, bảo Tô Mộ nhanh chóng lái xe trốn khỏi.
Âu Dương Minh ở đối diện đang dựa vào trạm xe vừa thấy được Tô Song Song, nở nụ cười, chỉ là nụ cười này của anh nhìn thế nào cũng thấy có chút gượng ép.
Tô Song Song nhìn đối phương đã chào hỏi với mình, mặc kệ hắn là Âu Dương Minh hay là Âu Dương Cẩm, cô vẫn phải theo phép lịch sự vẫy vẫy tay.
Mà Tô Mộ đang ngồi ở trong xe nhìn thấy đối phương, lại nhìn dáng vẻ Tô Song Song một chút, nghi ngờ nhíu mày, chung quy vẫn cảm thấy giữa hai người kia giữa có gì đó là lạ.
Hôm nay Âu Dương Minh mặc bộ veston màu trắng, cả người vẫn ôn tồn lễ độ như trước, chẳng qua là giữa đôi lông mày lộ ra một chút tiều tụy, mái tóc xõa trên trán anh theo gió lay động, có chỗ tóc hơi dài che đi lông mày của anh.
Tô Song Song cẩn thận nhìn Âu Dương Minh thật kỹ, thấy anh không có đeo mắt kiếng, lại to gan nhìn thẳng vào mắt anh, thấy rõ nét dịu dàng trong đôi mắt không giống như giả bộ, hơi thở phào một chút.
Xem ra người đến hôm nay chắc là chính chủ Âu Dương Minh rồi, chẳng qua trải qua chuyện lần trước, trong lòng Tô Song Song vẫn có chút phòng bị.
Lúc này Tô Mộ cũng từ trên xe bước xuống, Âu Dương Minh chính là người lãnh đạo trực tiếp củaTô Mộ, cô chủ động chào anh.
Tuy rằng lúc này tâm trạng Âu Dương Minh loạn như ma, thế nhưng bản thân chịu sự giáo dục tốt đẹp lại làm cho anh phải nhịn xuống nóng nảy trong lòng, nhìn Tô Mộ đáp lễ lại đúng mức, anh dịu dàng lễ độ đề nghị: "Cô Tô, có thể để tôi nói chuyện riêng với Song Song một chút không?"
Tô Mộ không yên lòng nhìn thoáng qua Tô Song Song, Tô Song Song suy nghĩ một chút, nên tới có tránh cũng không tránh được, vừa lúc cô cũng có chút suy nghĩ muốn nói với Âu Dương Minh, liền nhìn Tô Mộ gật đầu.
Trên mặt cô bày ra vẻ xin lỗi: "Tô Tô, hôm khác tôi sẽ mời cô ăn cơm, nếu không cô hãy đi về trước đi!"
Thật ra thì Tô Mộ cũng có chút mệt, cô gật đầu, còn không quá yên tâm mà dặn dò một câu: "Song Song chân cô vẫn còn bị thương, đi đường nên cẩn thận một chút, còn có trở về đừng quên uống thuốc!"
Tô Song Song đối với việc Tô Mộ tri kỷ như vậy, trong lòng ấm áp, quay đầu lại nhìn cô lộ ra nụ cười cảm ơn, thế nhưng khi cô nhìn thấy Tô Mộ để lại lời nhắn gì với cô, phần cảm động đó trong nháy mắt sụp đổ.
Tô Mộ nhướng mày, nhìn cô làm một hành động: Đừng quên đưa tiền thuốc cho tôi!
Tô Song Song ói một trận trong lòng: Cái đồ tham tiền, cô còn chưa kịp đáp lại bằng ánh mắt kiên quyết không trả của mình, Tô Mộ đã lái xe đi, chỉ để lại một làn khói, khiến Tô Song Song nhăn mặt.
"Chúng ta tìm một chỗ an tĩnh nói chuyện, thế nào?" Âu Dương Minh tiến lên một bước nói, trên gương mặt vẫn luôn hòa nhã khó có được toát lên vẻ lo lắng.
Tô Song Song suy nghĩ một chút, đi vào nhà cô quả thực không ổn, liền gật đầu, nhưng Tô Song Song lại từ chối lên xe Âu Dương Minh.
"Cái kia, chúng ta đi đến quán cà phê ở ngay phía ngoài khu nhà đi, cũng không xa lắm." Thật ra, Tô Song Song vẫn có chút sợ Âu Dương Minh sẽ bất thình lình biến thành kẻ xấu xa Âu Dương Cẩm, vì vậy tới chỗ mình quen thuộc, cũng sẽ an tâm hơn một chút.
Âu Dương Minh hơi hơi sửng sốt, tâm tư anh tinh tế tỉ mỉ tự nhiên cũng phát hiện thái độ phòng bị của Tô Song Song, chỉ là anh vẫn là hòa nhã cố nặn ra vẻ tươi cười, giảm bớt lúng túng cho Tô Song Song.
"Tốt, vậy mời em dẫn đường đi." Âu Dương Minh nói xong, đi theo sau Tô Song Song nửa bước, có hơi duy trì khoảng cách, để cho cô không cảm thấy quá đường đột khó chịu.
Tô Song Song cân nhắc trong đầu một chút, nghĩ người hôm nay hẳn không phải là Âu Dương Cẩm giả trang rồi, bởi vì sau đó cô thoáng nghĩ lại, hình như mỗi lần Âu Dương Cẩm đóng giả Âu Dương Minh đều sẽ đeo mắt kiếng.
Dù sao sự dịu dàng từ trong xương của Âu Dương Minh là phát ra từ đôi mắt, cái người kia tính tình ác liệt có giả bộ cũng không ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.