Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 1192
Thỏ Kỉ Đích Hồ La Bắc
03/02/2020
Đoàn Kiệt: “....” Các người nhìn tôi là ý gì chứ?
Đoàn Kiệt yên lặng đỡ trán, nhìn thẳng mấy cặp mắt đang tràn đầy sự mong đợi, anh trầm mặc một
chút, sau đó hỏi ngược lại “Vì sao các người lại nghĩ là tôi biết?”
Mọi người: “.... Không phải chứ, anh còn không phải là quản lý của Diệp công tử sao?"
Tuy ra đúng là như vậy, nhưng như thế nảo lại cảm thấy thật trát tâm thế này.
Đoàn Kiệt lấy tay che ngực mình, hơi khó chịu, “Tôi là quản lý không có trách nhiệm.”
Sau khi nói xong, Đoàn Kiệt cảm thấy chính mình cũng có điểm kỳ quái.
Vì sao anh lại không hỏi đối tượng của Cửu Thiếu nhà mình là ai chứ?
Đoàn Kiệt: “....” Các người nhìn tôi là ý gì chứ?
Đoàn Kiệt yên lặng đỡ trán, nhìn thẳng mấy cặp mắt đang tràn đầy sự mong đợi, anh trầm mặc một
chút, sau đó hỏi ngược lại “Vì sao các người lại nghĩ là tôi biết?”
Mọi người: “.... Không phải chứ, anh còn không phải là quản lý của Diệp công tử sao?"
Tuy ra đúng là như vậy, nhưng như thế nảo lại cảm thấy thật trát tâm thế này.
Đoàn Kiệt lấy tay che ngực mình, hơi khó chịu, “Tôi là quản lý không có trách nhiệm.”
Sau khi nói xong, Đoàn Kiệt cảm thấy chính mình cũng có điểm kỳ quái.
Vì sao anh lại không hỏi đối tượng của Cửu Thiếu nhà mình là ai chứ?
Đoàn Kiệt yên lặng đỡ trán, nhìn thẳng mấy cặp mắt đang tràn đầy sự mong đợi, anh trầm mặc một
chút, sau đó hỏi ngược lại “Vì sao các người lại nghĩ là tôi biết?”
Mọi người: “.... Không phải chứ, anh còn không phải là quản lý của Diệp công tử sao?"
Tuy ra đúng là như vậy, nhưng như thế nảo lại cảm thấy thật trát tâm thế này.
Đoàn Kiệt lấy tay che ngực mình, hơi khó chịu, “Tôi là quản lý không có trách nhiệm.”
Sau khi nói xong, Đoàn Kiệt cảm thấy chính mình cũng có điểm kỳ quái.
Vì sao anh lại không hỏi đối tượng của Cửu Thiếu nhà mình là ai chứ?
Đoàn Kiệt: “....” Các người nhìn tôi là ý gì chứ?
Đoàn Kiệt yên lặng đỡ trán, nhìn thẳng mấy cặp mắt đang tràn đầy sự mong đợi, anh trầm mặc một
chút, sau đó hỏi ngược lại “Vì sao các người lại nghĩ là tôi biết?”
Mọi người: “.... Không phải chứ, anh còn không phải là quản lý của Diệp công tử sao?"
Tuy ra đúng là như vậy, nhưng như thế nảo lại cảm thấy thật trát tâm thế này.
Đoàn Kiệt lấy tay che ngực mình, hơi khó chịu, “Tôi là quản lý không có trách nhiệm.”
Sau khi nói xong, Đoàn Kiệt cảm thấy chính mình cũng có điểm kỳ quái.
Vì sao anh lại không hỏi đối tượng của Cửu Thiếu nhà mình là ai chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.