Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 1197
Thỏ Kỉ Đích Hồ La Bắc
03/02/2020
Kha Thanh nhận được điện thoại của Diệp Sơ Dương đầu tiên là hơi sứng sốt một chút.
Ông hoàn tban không thế tướng tượng được Diệp Sơ Dương lại gọi điện cho ông vào buổi tối, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ lại đến Cục Cánh Sát uống trả rồi ư? Hơn nữa lúc này, chẳng lẽ lại không có người bảo lãnh cậu ta sao, nên mới gọi điện cho ông nhờ hỗ trợ?
Não Kha Thanh bố ra một đống lớn những tỉnh huống.
Sau khi Diệp Sơ Dương liền nói hết sự việc xảy ra một cách nhanh chóng, sắc mặt Kha Thanh liền thay đối lập tức, không kịp nói gì với Diệp Sơ Dương đã cúp điện thoại.
Diệp Sơ Dương cúp điện thoại, quay đầu nhìn về phía Diệp Tu Bạch, chớp chớp mắt nói, “Chắc sẽ chạy tới đây nhanh thôi.”
Sau khi nói xong, Diệp Sơ Dương cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, lại sâu kín nói, “Cháu cảm thấy chúng ta đã gặp một chuyện lớn rồi, không biết tối nay có thể ngủ nổi không nữa?”
“Ngủ ư, chắc chắn là không thể rồi.” Diệp Tu Bạch cười cười nhếch môi, sau đó nhướng mày hỏi, “Ngủ nguyên cả buổi chiều rồi, còn muốn ngủ nữa?”
“Không có. Chỉ là cảm thấy chuyện tối hôm nay thật sự là khó lòng có thể giải thích được.” Diệp Sơ Dương nói, xua xua tay.
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch gật gật đầu. Anh như cũ vẫn đem người ôm trong lòng ngực, hai người ngồi lên trên ghế dài, Diệp Sơ Dương nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là không nhịn được kéo kéo quần anh, có chút tò mò hỏi, “Chú có phải đã nhìn ra cái gì rồi hay không?”
Là một nhân viên chuyên nghiệp, Diệp Sơ Dương khi nhìn thấy hình ảnh của người kia, liền đã đoán ra được cái gì.
Nhưng, nhìn bộ dạng bình tĩnh của Diệp Tu Bạch, trong lòng Diệp Sơ Dương liền nghĩ ngay ra một loại ý nghĩ.
Nên lúc này đây, cô nhịn xuống không được, cuối cùng cũng hỏi ra thành lời.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối với vấn đề của thiếu niên nào đó, Diệp Tu Bạch lên tiếng, “Không phải người.”
*
Diệp Sơ Dương thật không ngờ, Diệp Tu Bạch đúng là cái gì cũng đều biết.
Nhìn thấy bộ dạng nghi hoặc của Diệp Sơ Dương, Diệp Tu Bạch trầm tư một cút, cuối cùng vẫn là không nhịn được, hỏi lại một câu, “Chắc là người đột biến?”
Diệp Sơ Dương: “... Tuy là chú nói cũng rất có lý. Nhưng nghe chú nói như thế giống như là đang diss cháu vậy.”
Thiếu niên mặt không cảm xúc, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, sâu kín nói.
Đối với những lời này của Diệp Sơ Dương, Diệp Tu Bạch cuối cùng lại chọn im lặng.
Cũng đúng ngay lúc này, mấy chiếc xe đừng ở chỗ bên cạnh gần đó. Lóa mắt dưới ánh đèn xe, có vài người đang nghênh diện đi đến.
Kha Thanh có vẻ rất hấp tấp.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Sơ Dương rõ ràng nhìn thấy chiếc áo sơ mi trên người ông hình như bị cài sai nút.
Hơn nữa Kha Thanh dường như không hề nhận ra điều đó.
Nghĩ nghĩ, Diệp Sơ Dương vuốt cằm, nhìn chằm chằm Kha Thanh một lúc lâu sau, suy nghĩ xem mình có nên đi nhắc đối phương một chút hay không. Nghĩ như vậy, sau đó Diệp Sơ Dương liền cảm giác được mặt mình đang bị một bàn tay to giữ lấy, liền bẻ quay qua đây.
Vì động tác này của anh, Diệp Sơ Dương bị bắt phải ngẩng mặt lên, miệng mơ hồ hỏi một câu “Chú làm gì vậy?”
Chú làm gì vậy?
Còn hỏi anh muốn làm gì ư?
Diệp Tu Bạch nhếch lông mày, anh nỏi “Cậu nhìn chằm chằm người đàn ông khác làm gì?”
À, thì ra là ghen tị.
Diệp Sơ Dương cạn lời, nhếch môi cười cười, sau đó đem đôi tay đang giữ mặt mình xuống, cô hướng về anh nở nụ cười nịnh nọt tươi rói, sau đó nhìn chung quanh tứ phía, chú ý tới ánh mắt của những người đàn ông khác đều không đặt lên người bọn họ, Diệp Sơ Dương lập tức nhanh chóng hôn chụt một cái vào môi anh.
“Ăn quá nhiều giấm thì không tốt cho thể chất lẫn tinh thần đấy.”
Ông hoàn tban không thế tướng tượng được Diệp Sơ Dương lại gọi điện cho ông vào buổi tối, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ lại đến Cục Cánh Sát uống trả rồi ư? Hơn nữa lúc này, chẳng lẽ lại không có người bảo lãnh cậu ta sao, nên mới gọi điện cho ông nhờ hỗ trợ?
Não Kha Thanh bố ra một đống lớn những tỉnh huống.
Sau khi Diệp Sơ Dương liền nói hết sự việc xảy ra một cách nhanh chóng, sắc mặt Kha Thanh liền thay đối lập tức, không kịp nói gì với Diệp Sơ Dương đã cúp điện thoại.
Diệp Sơ Dương cúp điện thoại, quay đầu nhìn về phía Diệp Tu Bạch, chớp chớp mắt nói, “Chắc sẽ chạy tới đây nhanh thôi.”
Sau khi nói xong, Diệp Sơ Dương cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, lại sâu kín nói, “Cháu cảm thấy chúng ta đã gặp một chuyện lớn rồi, không biết tối nay có thể ngủ nổi không nữa?”
“Ngủ ư, chắc chắn là không thể rồi.” Diệp Tu Bạch cười cười nhếch môi, sau đó nhướng mày hỏi, “Ngủ nguyên cả buổi chiều rồi, còn muốn ngủ nữa?”
“Không có. Chỉ là cảm thấy chuyện tối hôm nay thật sự là khó lòng có thể giải thích được.” Diệp Sơ Dương nói, xua xua tay.
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch gật gật đầu. Anh như cũ vẫn đem người ôm trong lòng ngực, hai người ngồi lên trên ghế dài, Diệp Sơ Dương nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là không nhịn được kéo kéo quần anh, có chút tò mò hỏi, “Chú có phải đã nhìn ra cái gì rồi hay không?”
Là một nhân viên chuyên nghiệp, Diệp Sơ Dương khi nhìn thấy hình ảnh của người kia, liền đã đoán ra được cái gì.
Nhưng, nhìn bộ dạng bình tĩnh của Diệp Tu Bạch, trong lòng Diệp Sơ Dương liền nghĩ ngay ra một loại ý nghĩ.
Nên lúc này đây, cô nhịn xuống không được, cuối cùng cũng hỏi ra thành lời.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối với vấn đề của thiếu niên nào đó, Diệp Tu Bạch lên tiếng, “Không phải người.”
*
Diệp Sơ Dương thật không ngờ, Diệp Tu Bạch đúng là cái gì cũng đều biết.
Nhìn thấy bộ dạng nghi hoặc của Diệp Sơ Dương, Diệp Tu Bạch trầm tư một cút, cuối cùng vẫn là không nhịn được, hỏi lại một câu, “Chắc là người đột biến?”
Diệp Sơ Dương: “... Tuy là chú nói cũng rất có lý. Nhưng nghe chú nói như thế giống như là đang diss cháu vậy.”
Thiếu niên mặt không cảm xúc, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, sâu kín nói.
Đối với những lời này của Diệp Sơ Dương, Diệp Tu Bạch cuối cùng lại chọn im lặng.
Cũng đúng ngay lúc này, mấy chiếc xe đừng ở chỗ bên cạnh gần đó. Lóa mắt dưới ánh đèn xe, có vài người đang nghênh diện đi đến.
Kha Thanh có vẻ rất hấp tấp.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Sơ Dương rõ ràng nhìn thấy chiếc áo sơ mi trên người ông hình như bị cài sai nút.
Hơn nữa Kha Thanh dường như không hề nhận ra điều đó.
Nghĩ nghĩ, Diệp Sơ Dương vuốt cằm, nhìn chằm chằm Kha Thanh một lúc lâu sau, suy nghĩ xem mình có nên đi nhắc đối phương một chút hay không. Nghĩ như vậy, sau đó Diệp Sơ Dương liền cảm giác được mặt mình đang bị một bàn tay to giữ lấy, liền bẻ quay qua đây.
Vì động tác này của anh, Diệp Sơ Dương bị bắt phải ngẩng mặt lên, miệng mơ hồ hỏi một câu “Chú làm gì vậy?”
Chú làm gì vậy?
Còn hỏi anh muốn làm gì ư?
Diệp Tu Bạch nhếch lông mày, anh nỏi “Cậu nhìn chằm chằm người đàn ông khác làm gì?”
À, thì ra là ghen tị.
Diệp Sơ Dương cạn lời, nhếch môi cười cười, sau đó đem đôi tay đang giữ mặt mình xuống, cô hướng về anh nở nụ cười nịnh nọt tươi rói, sau đó nhìn chung quanh tứ phía, chú ý tới ánh mắt của những người đàn ông khác đều không đặt lên người bọn họ, Diệp Sơ Dương lập tức nhanh chóng hôn chụt một cái vào môi anh.
“Ăn quá nhiều giấm thì không tốt cho thể chất lẫn tinh thần đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.