Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 128
Thỏ Kỉ Đích Hồ La Bắc
20/04/2019
Lướt dạo weibo một vòng, Diệp Sơ Dương liền lên giường đi ngủ.
Ngày hôm sau, hiếm khi cô dậy sớm, thay bộ đồ thể thao màu đen xuống lầu, chạy bộ ở công viên của căn hộ.
Chạy bộ buổi sáng sớm là thói quen trước kia của cô, nhưng sau khi trùng sinh trên cơ thể của Diệp Sơ Dương, cô lười biếng hẳn. Bây giờ có thời gian rảnh, thì chạy một vòng thôi.
Căn hộ rất rộng lớn, Diệp Sơ Dương chỉ chạy khoảng hai vòng, sau đó chậm chạp bò về, vừa ngẩng đầu, bèn chú ý đến người đàn ông đang đứng bên cửa sổ.
Cô và Diệp Tu Bạch đều sống ở tầng cao, đứng dưới nhìn lên không rõ ràng cho lắm, nhưng không hề cản trở tầm nhìn của Diệp Sơ Dương nhận ra kẻ đứng ngay cửa sổ chính là Diệp Tu Bạch.
Không ngờ vị tổng giám đốc này cũng thức dậy sớm đó chứ.
Cô nhếch môi cười, thong thả vẫy tay với anh, sau đó quay lưng chạy ra khỏi căn biệt thự số 9 Cảnh Uyển.
Sau khi rời khỏi, Diệp Sơ Dương đi vòng vài con ngõ nhỏ đến trước một sạp hàng nhỏ.
Căn biệt thự số 9 Cảnh Uyển là biệt thự có tiếng ở Đế Đô, xung quanh toàn nhà hàng ăn ngon, vốn dĩ không thể nào có sạp hàng nhỏ bán sữa đậu nành cháo quẩy như vậy. Hiện giờ Diệp Sơ Dương đang có mặt trước sạp hàng này do trước kia cô vô tình bắt gặp.
Tìm một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống, Diệp Sơ Dương cong mày, "Ông ơi, cho cháu một phần cháo quẩy và sữa đậu nành."
"Vâng, có ngay."
Chủ gian hàng là một ông lão tầm sáu mươi tuổi trở lên, ông lão có chút giống với Diệp lão, tính tình rất ôn hòa.
Trong khi Diệp Sơ Dương chờ đợi cháo quẩy và sữa đậu nành, bèn tám chuyện với ông lão.
Đợi giải quyết bữa ăn sáng xong xuôi, Diệp Sơ Dương mỉm cười chào tạm biệt ông lão, khi định bước chân rời khỏi, đột nhiên cô nhớ ra chuyện gì đó, bèn quay người, nói tiếp: "Ông lão, ông cho cháu thêm một phần cháo quẩy và sữa đậu nành nhé."
"Mang về cho người nhà sao?" Ông lão cười hỏi.
Nghe thế, Diệp Sơ Dương nhướng mày, trong lòng nghĩ chú út nhà cô cũng được xem là người trong nhà chăng? Vì thế cô gật đầu, sau đó thêm một câu, "Vâng, nhưng rất khó hầu hạ, không biết người ta có thích hay không."
"Bạn gái, thì đều như vậy cả. Chàng trai có ngoại hình ưa nhìn như vậy, chắc bạn gái cũng xinh lắm? Chàng trai trẻ nhớ phải nhường nhịn con gái nhà người ta đấy nhé." Ông lão vừa đặt sữa và cháo quẩy đã sắp gọn vào tay thiếu niên, vừa nghiêm túc khuyên nhủ theo kiểu "tôi là người từng trải".
Diệp Sơ Dương nghe câu nói này xong liền ngây người bần thần.
Nếu Diệp Tu Bạch nghe được những lời này, không biết sẽ bị tức điên đến cỡ nào.
Chậc chậc chậc.
Trong lòng Diệp Sơ Dương cảm thấy mắc cười, nhưng không phản bác ông lão, cười vui vẻ nói tiếp: "Cháu biết chứ, sẽ chăm sóc cho người ấy thật tốt."
Sau khi chào tạm biệt ông lão, tâm trạng của Diệp Sơ Dương khá vui vẻ. Cô nghĩ, chắc là do vô tình lợi dụng được Diệp Tu Bạch.
Trở về căn hộ, cô không lập tức về phòng, mà ấn chuông ở phía đối diện.
Chẳng bao lâu, có người ra mở cửa.
Diệp Tu Bạch mặc bộ đồ ở nhà tựa bên cánh cửa, mái tóc ngắn hơi rối, anh lạnh lùng nhìn thiếu niên trước mắt, hỏi: "Có chuyện gì?"
"Mang đồ ăn sáng cho chú." Cô chớp chớp mắt, đặt đồ ăn trong tay xuống, "Tuy đơn giản, nhưng mùi vị không tệ đâu, chú có muốn thử không?"
Nghe vậy, ánh mắt của người đàn ông bỗng đặt lên tay của thiếu niên.
Anh phát hiện, so với bữa ăn sáng thường ngày, đôi tay của người trước mặt thu hút sự chú ý của anh hơn.
Ánh mắt của Diệp Tu Bạch lấp lánh, lạnh giọng nói: "Vào đi."
Ngày hôm sau, hiếm khi cô dậy sớm, thay bộ đồ thể thao màu đen xuống lầu, chạy bộ ở công viên của căn hộ.
Chạy bộ buổi sáng sớm là thói quen trước kia của cô, nhưng sau khi trùng sinh trên cơ thể của Diệp Sơ Dương, cô lười biếng hẳn. Bây giờ có thời gian rảnh, thì chạy một vòng thôi.
Căn hộ rất rộng lớn, Diệp Sơ Dương chỉ chạy khoảng hai vòng, sau đó chậm chạp bò về, vừa ngẩng đầu, bèn chú ý đến người đàn ông đang đứng bên cửa sổ.
Cô và Diệp Tu Bạch đều sống ở tầng cao, đứng dưới nhìn lên không rõ ràng cho lắm, nhưng không hề cản trở tầm nhìn của Diệp Sơ Dương nhận ra kẻ đứng ngay cửa sổ chính là Diệp Tu Bạch.
Không ngờ vị tổng giám đốc này cũng thức dậy sớm đó chứ.
Cô nhếch môi cười, thong thả vẫy tay với anh, sau đó quay lưng chạy ra khỏi căn biệt thự số 9 Cảnh Uyển.
Sau khi rời khỏi, Diệp Sơ Dương đi vòng vài con ngõ nhỏ đến trước một sạp hàng nhỏ.
Căn biệt thự số 9 Cảnh Uyển là biệt thự có tiếng ở Đế Đô, xung quanh toàn nhà hàng ăn ngon, vốn dĩ không thể nào có sạp hàng nhỏ bán sữa đậu nành cháo quẩy như vậy. Hiện giờ Diệp Sơ Dương đang có mặt trước sạp hàng này do trước kia cô vô tình bắt gặp.
Tìm một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống, Diệp Sơ Dương cong mày, "Ông ơi, cho cháu một phần cháo quẩy và sữa đậu nành."
"Vâng, có ngay."
Chủ gian hàng là một ông lão tầm sáu mươi tuổi trở lên, ông lão có chút giống với Diệp lão, tính tình rất ôn hòa.
Trong khi Diệp Sơ Dương chờ đợi cháo quẩy và sữa đậu nành, bèn tám chuyện với ông lão.
Đợi giải quyết bữa ăn sáng xong xuôi, Diệp Sơ Dương mỉm cười chào tạm biệt ông lão, khi định bước chân rời khỏi, đột nhiên cô nhớ ra chuyện gì đó, bèn quay người, nói tiếp: "Ông lão, ông cho cháu thêm một phần cháo quẩy và sữa đậu nành nhé."
"Mang về cho người nhà sao?" Ông lão cười hỏi.
Nghe thế, Diệp Sơ Dương nhướng mày, trong lòng nghĩ chú út nhà cô cũng được xem là người trong nhà chăng? Vì thế cô gật đầu, sau đó thêm một câu, "Vâng, nhưng rất khó hầu hạ, không biết người ta có thích hay không."
"Bạn gái, thì đều như vậy cả. Chàng trai có ngoại hình ưa nhìn như vậy, chắc bạn gái cũng xinh lắm? Chàng trai trẻ nhớ phải nhường nhịn con gái nhà người ta đấy nhé." Ông lão vừa đặt sữa và cháo quẩy đã sắp gọn vào tay thiếu niên, vừa nghiêm túc khuyên nhủ theo kiểu "tôi là người từng trải".
Diệp Sơ Dương nghe câu nói này xong liền ngây người bần thần.
Nếu Diệp Tu Bạch nghe được những lời này, không biết sẽ bị tức điên đến cỡ nào.
Chậc chậc chậc.
Trong lòng Diệp Sơ Dương cảm thấy mắc cười, nhưng không phản bác ông lão, cười vui vẻ nói tiếp: "Cháu biết chứ, sẽ chăm sóc cho người ấy thật tốt."
Sau khi chào tạm biệt ông lão, tâm trạng của Diệp Sơ Dương khá vui vẻ. Cô nghĩ, chắc là do vô tình lợi dụng được Diệp Tu Bạch.
Trở về căn hộ, cô không lập tức về phòng, mà ấn chuông ở phía đối diện.
Chẳng bao lâu, có người ra mở cửa.
Diệp Tu Bạch mặc bộ đồ ở nhà tựa bên cánh cửa, mái tóc ngắn hơi rối, anh lạnh lùng nhìn thiếu niên trước mắt, hỏi: "Có chuyện gì?"
"Mang đồ ăn sáng cho chú." Cô chớp chớp mắt, đặt đồ ăn trong tay xuống, "Tuy đơn giản, nhưng mùi vị không tệ đâu, chú có muốn thử không?"
Nghe vậy, ánh mắt của người đàn ông bỗng đặt lên tay của thiếu niên.
Anh phát hiện, so với bữa ăn sáng thường ngày, đôi tay của người trước mặt thu hút sự chú ý của anh hơn.
Ánh mắt của Diệp Tu Bạch lấp lánh, lạnh giọng nói: "Vào đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.