Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 138
Thỏ Kỉ Đích Hồ La Bắc
20/04/2019
"Vậy mà bây giờ chú mới đưa cháu xem?" Diệp Sơ Dương dùng vẻ mặt vô cùng thần kỳ lạ và quái dị nhìn anh.
Hơn một tháng trước đã lấy được hồ sơ, vậy mà bây giờ mới đưa cho cô xem, như vậy là có ý gì?
Diệp Sơ Dương đang ngẫm nghĩ xem là ý gì thì người đàn ông bên cạnh đã giải thích cho cô.
"Chỉ là hôm nay cậu cũng ở trên xe, nhớ ra nên nhân tiện đưa cậu xem luôn."
Diệp Sơ Dương: "..."
Sau một hồi trầm ngâm, cuối cùng cô cũng không trả lời, chỉ trợn ngược lòng trắng mắt, sau đó lại nhìn xuống xấp tài liệu trên tay.
Hai năm trước, chính phủ cần xây dựng một con đập lớn ở thành phố W gần Đế Đô, mời Ngô Ngọc Thành khi đó còn làm việc cho chính phủ tới xem phong thủy.
Khi đó ngoài Ngô Ngọc Thành ra còn có mấy kiến trúc sư nữa.
Sau khi mấy người tới thành phố W khảo sát, cuối cùng cũng chọn được một địa điểm.
Ngô Ngọc Thành là người có tiếng nói trong tổ chức phong thủy của chính phủ, cũng là nhân vật lợi hại nhất nhì, vì thế khi đó một kiến trúc sư có ý kiến trái ngược với ông ta, Ngô Ngọc Thành liền bảo đảm suy nghĩ của mình là chính xác.
Thế là chính phủ đã chọn khu vực đó để xây đập.
Kết quả, đập còn chưa xây xong đã xảy ra sạt lở đất đá.
Trận sạt lở không biết do thiên tai hay nhân họa đó không chỉ khiến con đập chưa hoàn hành bị phá hủy hoàn toàn, thậm chí còn phá hủy cả một ngôi làng ở gần đó. Người dân chết và bị thương vô số.
Chính phủ cho rằng đó là lỗi của Ngô Ngọc Thành, vì vậy đã đuổi ông ta ra khỏi tổ chức.
Sau khi rời khỏi tổ chức chính phủ, Ngô Ngọc Thành phiêu dạt khắp nơi.
Sau đó Diệp lão vì muốn di dời mộ phần của nhà họ Diệp nên đã tìm tới ông ta.
Đây chính là những hồ sơ của Ngô Ngọc Thành mấy năm gần đây.
Trong hồ sơ có nói rõ nguyên nhân Ngô Ngọc Thành rời khỏi chính phủ, và những nhân vật mà ông ta tiếp xúc những năm qua.
Vừa nhìn qua, Diệp Sơ Dương căn bản không nhìn ra điều gì.
Cô nhét hồ sơ về lại tay anh, bực bội hỏi: "Vì thế ngoài những hồ sơ này ra, còn có điều tra ra Ngô Ngọc Thành là cố ý hay vô ý không?"
Diệp Sơ Dương trong lòng đã hiểu...
Ngô Ngọc Thành khi xưa xem phong thủy cho con đập chắc chắn không nhìn ra điểm đặc biệt của nơi đó, vì thế mới cứ kiên quyết lựa chọn khu vực đó để xây đập. Điều này cũng nói lên một vấn đề.
Hoặc là kiến thức nông cạn, hoặc là cố tình.
Diệp Sơ Dương tạm thời tin theo giả thuyết đầu tiên.
Vậy vấn đề tới rồi.
Đường Trường Long là do Ngô Ngọc Thành thiếu hiểu biết hay do cố ý?
Thiếu niên nhìn về phía người đàn ông.
Diệp Tu Bạch dường như đã đoán được vấn đề đối phương định hỏi, thần sắc lạnh nhạt: "Là cố ý!"
"Vậy nguyên nhân là gì?"
"Cậu cho rằng tôi sẽ nói cho cậu biết?"
"..."
Thiếu niên nghe thấy câu nói muốn ăn đòn đó liền bật cười "ha ha", "chú nghĩ tối nay cháu sẽ nấu cơm cho chú không?"
"Tôi có thể nói việc cậu không muốn vào công ty cho ông cậu biết." Diệp Tu Bạch đối mặt với lời uy hiếp của Diệp Sơ Dương không hề tỏ ra nao núng, sau đó liền dùng một câu nói để uy hiếp ngược lại.
Vấn đề là Diệp Sơ Dương thực sự không tìm được lời gì để phản bác!
Ý thức được điểm này, Diệp Sơ Dương tức tới mức chỉ muốn đạp cho anh ta một cái, đạp chết luôn càng tốt.
Cô hít một hơi thật sâu, trên gương mặt trắng ngần tinh tế nở một nụ cười lễ độ: "Nếu chú út không muốn cho cháu biết, vậy cháu sẽ không hỏi nữa. Chú út vui là được."
"Ừ." Anh trả lời.
Diệp Sơ Dương: "..."
Ừ? Lại còn ừ?
Khóe miệng thiếu niên co giật hai cái, cố gắng kìm ném nắm đấm chuẩn bị đấm đi.
Hơn một tháng trước đã lấy được hồ sơ, vậy mà bây giờ mới đưa cho cô xem, như vậy là có ý gì?
Diệp Sơ Dương đang ngẫm nghĩ xem là ý gì thì người đàn ông bên cạnh đã giải thích cho cô.
"Chỉ là hôm nay cậu cũng ở trên xe, nhớ ra nên nhân tiện đưa cậu xem luôn."
Diệp Sơ Dương: "..."
Sau một hồi trầm ngâm, cuối cùng cô cũng không trả lời, chỉ trợn ngược lòng trắng mắt, sau đó lại nhìn xuống xấp tài liệu trên tay.
Hai năm trước, chính phủ cần xây dựng một con đập lớn ở thành phố W gần Đế Đô, mời Ngô Ngọc Thành khi đó còn làm việc cho chính phủ tới xem phong thủy.
Khi đó ngoài Ngô Ngọc Thành ra còn có mấy kiến trúc sư nữa.
Sau khi mấy người tới thành phố W khảo sát, cuối cùng cũng chọn được một địa điểm.
Ngô Ngọc Thành là người có tiếng nói trong tổ chức phong thủy của chính phủ, cũng là nhân vật lợi hại nhất nhì, vì thế khi đó một kiến trúc sư có ý kiến trái ngược với ông ta, Ngô Ngọc Thành liền bảo đảm suy nghĩ của mình là chính xác.
Thế là chính phủ đã chọn khu vực đó để xây đập.
Kết quả, đập còn chưa xây xong đã xảy ra sạt lở đất đá.
Trận sạt lở không biết do thiên tai hay nhân họa đó không chỉ khiến con đập chưa hoàn hành bị phá hủy hoàn toàn, thậm chí còn phá hủy cả một ngôi làng ở gần đó. Người dân chết và bị thương vô số.
Chính phủ cho rằng đó là lỗi của Ngô Ngọc Thành, vì vậy đã đuổi ông ta ra khỏi tổ chức.
Sau khi rời khỏi tổ chức chính phủ, Ngô Ngọc Thành phiêu dạt khắp nơi.
Sau đó Diệp lão vì muốn di dời mộ phần của nhà họ Diệp nên đã tìm tới ông ta.
Đây chính là những hồ sơ của Ngô Ngọc Thành mấy năm gần đây.
Trong hồ sơ có nói rõ nguyên nhân Ngô Ngọc Thành rời khỏi chính phủ, và những nhân vật mà ông ta tiếp xúc những năm qua.
Vừa nhìn qua, Diệp Sơ Dương căn bản không nhìn ra điều gì.
Cô nhét hồ sơ về lại tay anh, bực bội hỏi: "Vì thế ngoài những hồ sơ này ra, còn có điều tra ra Ngô Ngọc Thành là cố ý hay vô ý không?"
Diệp Sơ Dương trong lòng đã hiểu...
Ngô Ngọc Thành khi xưa xem phong thủy cho con đập chắc chắn không nhìn ra điểm đặc biệt của nơi đó, vì thế mới cứ kiên quyết lựa chọn khu vực đó để xây đập. Điều này cũng nói lên một vấn đề.
Hoặc là kiến thức nông cạn, hoặc là cố tình.
Diệp Sơ Dương tạm thời tin theo giả thuyết đầu tiên.
Vậy vấn đề tới rồi.
Đường Trường Long là do Ngô Ngọc Thành thiếu hiểu biết hay do cố ý?
Thiếu niên nhìn về phía người đàn ông.
Diệp Tu Bạch dường như đã đoán được vấn đề đối phương định hỏi, thần sắc lạnh nhạt: "Là cố ý!"
"Vậy nguyên nhân là gì?"
"Cậu cho rằng tôi sẽ nói cho cậu biết?"
"..."
Thiếu niên nghe thấy câu nói muốn ăn đòn đó liền bật cười "ha ha", "chú nghĩ tối nay cháu sẽ nấu cơm cho chú không?"
"Tôi có thể nói việc cậu không muốn vào công ty cho ông cậu biết." Diệp Tu Bạch đối mặt với lời uy hiếp của Diệp Sơ Dương không hề tỏ ra nao núng, sau đó liền dùng một câu nói để uy hiếp ngược lại.
Vấn đề là Diệp Sơ Dương thực sự không tìm được lời gì để phản bác!
Ý thức được điểm này, Diệp Sơ Dương tức tới mức chỉ muốn đạp cho anh ta một cái, đạp chết luôn càng tốt.
Cô hít một hơi thật sâu, trên gương mặt trắng ngần tinh tế nở một nụ cười lễ độ: "Nếu chú út không muốn cho cháu biết, vậy cháu sẽ không hỏi nữa. Chú út vui là được."
"Ừ." Anh trả lời.
Diệp Sơ Dương: "..."
Ừ? Lại còn ừ?
Khóe miệng thiếu niên co giật hai cái, cố gắng kìm ném nắm đấm chuẩn bị đấm đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.