Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 19
Thỏ Kỉ Đích Hồ La Bắc
20/04/2019
Cậu út?
Bất ngờ nghe thấy mấy từ này, ba người có mặt tại đây ngoài Diệp Sơ Dương ra đều sững người.
Có điều không đợi họ hồi thần trở lại, một bóng người cao lớn đã bước vào từ sau cánh cửa.
Bách Việt Phong thực sự bối rối.
Anh mới nấp ở bên ngoài cửa nghe lén được vài phút, nào ngờ đã bị phát hiện. Hơn nữa còn bị chính cháu ngoại trai nhà mình phát hiện.
Nghĩ tới đây anh bất giác đưa mắt nhìn thiếu niên vẫn thản nhiên đứng dựa vào tường.
Mặt vẫn là khuôn mặt ấy nhưng có cảm giác tên nhóc này có điểm gì đó khác biệt.
Bách Việt Phong trong lòng nghi hoặc, không kịp hiểu rõ ngọn ngành thì đã bị người khác nói chen vào.
"Anh là cậu út của tên nhóc này?"
Khổng phu nhân nhìn người thanh niên xuất hiện trước mặt, mắt bất giác nheo lại. Bà ta quan sát Bách Việt Phong kỹ lưỡng mấy lượt, cứ có cảm giác anh chàng này nhìn rất quen.
Bách Việt Phong nghe vậy cũng học theo kiểu của Diệp Sơ Dương, khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu, giọng nói chậm rãi hỏi: "Còn bà cô thì là cái thứ gì?"
Nhà họ Bách là gia đình quyền thế danh tiếng lẫy lừng Đế Đô, người nhà đa phần phục vụ trong quân đội và theo nghiệp chính trị, Bách Việt Phong là người thừa kế duy nhất của nhà họ Bách, bình thường ngông cuồng quen rồi, căn bản không hề nể mặt người mình không ưa.
Bà cô trước mắt lại dám ức hiếp tên nhóc nhà anh?
Đây chẳng phải là một điển hình thích bị ăn chửi hay sao?
Nói xong câu này, Bách Việt Phong liền kéo Diệp Sơ Dương lại gần.
Diệp Sơ Dương không kịp phản ứng, cả người bị kéo tới nỗi loạng choạng. Cô vội vàng chống tay vào chiếc bàn bên cạnh để đứng thẳng dậy, không hề do dự giơ tay đập xuống tay của người đàn ông ở bên cạnh: "Bách Việt Phong!"
"Cá mè một lừa, gọi cậu!" Bách Việt Phong cả giận vỗ đầu Diệp Sơ Dương.
Đúng là...
Cũng không hiểu tại sao, cả nhà họ Bách và họ Diệp, người mà tên nhóc này không sợ nhất lại chính là anh.
Lần nào gặp Diệp Tu Bạch, tên nhóc này cũng giống như thỏ gặp phải hổ. Còn khi gặp anh, nó giống như thỏ nhìn thấy cà rốt.
Bách Việt Phong vẫn đang làu bàu trong bụng, nào ngờ đoạn đối thoại của hai người lúc nãy khiến Khổng phu nhân vốn dĩ đang đắc ý ỷ thế ức hiếp người khác bỗng nhiên sắc mặt tái nhợt.
Đợi chút.
Vừa rồi bà nghe thấy ba chữ "Bách Việt Phong".
Hơn nữa tên nhóc đánh con bà họ Diệp.
Nhận thức được hai điểm này, Khổng phu nhân liền nuốt nước miếng, có phần căng thẳng và thận trọng hỏi dò: "Cho hỏi, cậu là Bách Lục gia?"
Bách Việt Phong đứng hàng thứ sáu trong nhà họ Bách, người ngoài gọi một tiếng Lục gia.
Nghe ba chữ này được nói ra từ miệng của người phụ nữ trước mặt, Bách Việt Phong bật cười một tiếng: "Xem ra bà cô đúng là có mắt nhìn người."
Lời nói của anh đồng nghĩa với việc thừa nhận thân phận của mình.
Lúc này, sắc mặt của Khổng phu nhân trắng toát như tuyết.
Nếu như người đàn ông trước mặt này đúng là Bách Lục gia, vậy người có thể gọi anh ta là "cậu", ngoài vị Cửu thiếu của nhà họ Diệp ra thì còn có thể là ai vào đây nữa?
Rõ ràng là không còn.
Khổng phu nhân mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy cổ họng mình giống như bị thứ gì chèn chặt, không thể lên thốt lên lời.
Khổng Kha Hàm đứng bên cạnh nói thế nào đi nữa cũng là con cháu của gia đình quyền thế, hiểu biết rất rõ về thế cục của Đế Đô hiện thời.
Vì thế, khi cậu ta một lần nữa nhìn về phía Diệp Sơ Dương, ánh mắt đã mang theo vẻ phức tạp sâu sắc.
Cậu mấp máy môi, bất ngờ khàn giọng lên tiếng: "Diệp Cửu thiếu?"
Diệp Sơ Dương ngẩng đầu, cất tiếng hỏi lại có chút ẩn ý: "Khổng thiếu có gì chỉ giáo?"
Bất ngờ nghe thấy mấy từ này, ba người có mặt tại đây ngoài Diệp Sơ Dương ra đều sững người.
Có điều không đợi họ hồi thần trở lại, một bóng người cao lớn đã bước vào từ sau cánh cửa.
Bách Việt Phong thực sự bối rối.
Anh mới nấp ở bên ngoài cửa nghe lén được vài phút, nào ngờ đã bị phát hiện. Hơn nữa còn bị chính cháu ngoại trai nhà mình phát hiện.
Nghĩ tới đây anh bất giác đưa mắt nhìn thiếu niên vẫn thản nhiên đứng dựa vào tường.
Mặt vẫn là khuôn mặt ấy nhưng có cảm giác tên nhóc này có điểm gì đó khác biệt.
Bách Việt Phong trong lòng nghi hoặc, không kịp hiểu rõ ngọn ngành thì đã bị người khác nói chen vào.
"Anh là cậu út của tên nhóc này?"
Khổng phu nhân nhìn người thanh niên xuất hiện trước mặt, mắt bất giác nheo lại. Bà ta quan sát Bách Việt Phong kỹ lưỡng mấy lượt, cứ có cảm giác anh chàng này nhìn rất quen.
Bách Việt Phong nghe vậy cũng học theo kiểu của Diệp Sơ Dương, khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu, giọng nói chậm rãi hỏi: "Còn bà cô thì là cái thứ gì?"
Nhà họ Bách là gia đình quyền thế danh tiếng lẫy lừng Đế Đô, người nhà đa phần phục vụ trong quân đội và theo nghiệp chính trị, Bách Việt Phong là người thừa kế duy nhất của nhà họ Bách, bình thường ngông cuồng quen rồi, căn bản không hề nể mặt người mình không ưa.
Bà cô trước mắt lại dám ức hiếp tên nhóc nhà anh?
Đây chẳng phải là một điển hình thích bị ăn chửi hay sao?
Nói xong câu này, Bách Việt Phong liền kéo Diệp Sơ Dương lại gần.
Diệp Sơ Dương không kịp phản ứng, cả người bị kéo tới nỗi loạng choạng. Cô vội vàng chống tay vào chiếc bàn bên cạnh để đứng thẳng dậy, không hề do dự giơ tay đập xuống tay của người đàn ông ở bên cạnh: "Bách Việt Phong!"
"Cá mè một lừa, gọi cậu!" Bách Việt Phong cả giận vỗ đầu Diệp Sơ Dương.
Đúng là...
Cũng không hiểu tại sao, cả nhà họ Bách và họ Diệp, người mà tên nhóc này không sợ nhất lại chính là anh.
Lần nào gặp Diệp Tu Bạch, tên nhóc này cũng giống như thỏ gặp phải hổ. Còn khi gặp anh, nó giống như thỏ nhìn thấy cà rốt.
Bách Việt Phong vẫn đang làu bàu trong bụng, nào ngờ đoạn đối thoại của hai người lúc nãy khiến Khổng phu nhân vốn dĩ đang đắc ý ỷ thế ức hiếp người khác bỗng nhiên sắc mặt tái nhợt.
Đợi chút.
Vừa rồi bà nghe thấy ba chữ "Bách Việt Phong".
Hơn nữa tên nhóc đánh con bà họ Diệp.
Nhận thức được hai điểm này, Khổng phu nhân liền nuốt nước miếng, có phần căng thẳng và thận trọng hỏi dò: "Cho hỏi, cậu là Bách Lục gia?"
Bách Việt Phong đứng hàng thứ sáu trong nhà họ Bách, người ngoài gọi một tiếng Lục gia.
Nghe ba chữ này được nói ra từ miệng của người phụ nữ trước mặt, Bách Việt Phong bật cười một tiếng: "Xem ra bà cô đúng là có mắt nhìn người."
Lời nói của anh đồng nghĩa với việc thừa nhận thân phận của mình.
Lúc này, sắc mặt của Khổng phu nhân trắng toát như tuyết.
Nếu như người đàn ông trước mặt này đúng là Bách Lục gia, vậy người có thể gọi anh ta là "cậu", ngoài vị Cửu thiếu của nhà họ Diệp ra thì còn có thể là ai vào đây nữa?
Rõ ràng là không còn.
Khổng phu nhân mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy cổ họng mình giống như bị thứ gì chèn chặt, không thể lên thốt lên lời.
Khổng Kha Hàm đứng bên cạnh nói thế nào đi nữa cũng là con cháu của gia đình quyền thế, hiểu biết rất rõ về thế cục của Đế Đô hiện thời.
Vì thế, khi cậu ta một lần nữa nhìn về phía Diệp Sơ Dương, ánh mắt đã mang theo vẻ phức tạp sâu sắc.
Cậu mấp máy môi, bất ngờ khàn giọng lên tiếng: "Diệp Cửu thiếu?"
Diệp Sơ Dương ngẩng đầu, cất tiếng hỏi lại có chút ẩn ý: "Khổng thiếu có gì chỉ giáo?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.