Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 253
Thỏ Kỉ Đích Hồ La Bắc
20/04/2019
"Cho nên lần thử nghiệm này được hoàn thành trước thời hạn, cậu có thể yên tâm về nước, hoặc đi tìm thằng nhóc nhà cậu được rồi." Lục Cảnh Hoành cười đểu, quay lưng rời khỏi.
Vừa dứt lời, Diệp Tu Bạch chưa lên tiếng, cũng không động đậy.
Anh cứ giữ vững một tư thế, đôi mắt thâm sâu, vô cùng yên tĩnh.
*
Nước L, Bang Gamay.
Khi Diệp Sơ Dương trở về khách sạn vừa vào lúc trưa, vì thế bước vào trong đã bắt gặp một đoàn thành viên quay phim đang dùng bữa.
Jonathan là người đầu tiên trông thấy Diệp Sơ Dương, anh ta vẫy tay với thiếu niên, khuôn mặt tràn đầy nụ cười.
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương cúi đầu nhìn cậu nhóc nhỏ đang dẫn theo bên mình: "Anh dắt nhóc đi ăn cơm? Buổi trưa mình hãy đi chơi sau?"
Nghe thế, Lục Diệc Nhiên phản xạ sờ bụng của mình, sau đó gật đầu lia lịa.
Bởi vì tâm trạng sáng nay không được tốt, nên Lục Diệc Nhiên chẳng ăn gì nhiều, bây giờ nghĩ lại, bụng đói cồn cào.
"Vậy thì đi thôi." Diệp Sơ Dương cười, dắt theo cậu nhóc tiến về phía bàn ăn của bọn người Jonathan.
Cho đến khi Diệp Sơ Dương đứng trước mắt bọn họ, đám người Jonathan mới phát hiện bên cạnh cô có một cậu nhóc xinh đẹp.
Vị trí đứng ban đầu của Diệp Sơ Dương vốn dĩ che mất tầm nhìn từ eo cô trở xuống, không thấy Lục Diệc Nhiên cũng là điều bình thường.
"Ủa, Diệp, cậu bắt cóc cậu nhóc xinh đẹp này ở đâu vậy?" Martha mở miệng trước.
Martha thân là mẹ của hai đứa con, đương nhiên rất yêu thích trẻ con, đặc biệt những đứa trẻ có ngoại hình xinh đẹp và khí chất như Lục Diệc Nhiên. Đứng ở đâu cũng thể hiện rõ một điều rằng không gia đình phổ thông nào có thể nuôi ra được cậu nhóc như vậy.
Martha vừa nói, vừa tiến đến trước mặt Lục Diệc Nhiên, cười vui vẻ: "Chào tiểu soái ca, dì là dì Martha."
Lục Diệc Nhiên thân là con cháu nhà họ Lục, đương nhiên biết cách nhìn người ra sao.
Dì Martha trước mặt đương nhiên không có ác ý với cậu, trên mặt cậu liền nở ra một nụ cười tươi rói, hở ra tám chiếc răng nhỏ: "Chào chị Martha yêu quý, em là Nhiên Nhiên."
Bốn chữ "chị Martha yêu quý" vừa thốt ra, đột nhiên Martha kinh ngạc thốt ra tiếng, sau đó thuận tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, ôm cậu vào lòng.
"Ôi, thật biết cách lấy lòng người khác! Đến đây nào, muốn ăn gì, chị Martha lấy cho em có được không." Martha đưa mắt liếc ra hiệu với Diệp Sơ Dương, sau đó ẵm Lục Diệc Nhiên về vị trí mình, không biết từ đâu lôi ra một tấm thực đơn, ngồi coi món với Lục Diệc Nhiên.
Diệp Sơ Dương: "..."
Cậu nhóc Lục Diệc Nhiên này thay đổi nhanh thật đó?
Cô phủ trán bất lực, trong lòng bình phẩm về Lục Diệc Nhiên, là phàm những ai thuộc phái nữ đều có sức hút mạnh với cậu nhóc.
Trong lòng cô có chút mắc cười, nhưng chẳng nói gì thêm, lặng lẽ đi đến bên cạnh Jonathan và ngồi xuống.
"Diệp, cậu nhóc này không phải bắt cóc thật chứ?"
Nghe vậy, khóe miệng Diệp Sơ Dương co giật, cô nhướng mày nhìn Jonathan, hỏi: "Tôi trông giống loại người như vậy sao?"
"Cậu trông rất biết cách nói chuyện, bắt cóc trẻ nhỏ chắc không thành vấn đề." Jonathan tỏ vẻ ngây thơ vô tội.
Diệp Sơ Dương: "..."
Nửa câu trước anh nói đúng lắm, nửa câu sau thì thôi biến đi.
Cô không nể mặt trực tiếp trợn ngược mắt, mới giải thích rằng: "Nhiên Nhiên là cháu của bạn chú út nhà tôi, vừa vặn hôm nay gặp mặt nên dắt nó ra chơi."
"Cho nên vẫn là bắt cóc." Jonathan phủi tay.
Diệp Sơ Dương: "..."
Cô là thanh niên nghiêm túc, sao có thể dính líu với cụm từ bắt cóc được chứ!
Vừa dứt lời, Diệp Tu Bạch chưa lên tiếng, cũng không động đậy.
Anh cứ giữ vững một tư thế, đôi mắt thâm sâu, vô cùng yên tĩnh.
*
Nước L, Bang Gamay.
Khi Diệp Sơ Dương trở về khách sạn vừa vào lúc trưa, vì thế bước vào trong đã bắt gặp một đoàn thành viên quay phim đang dùng bữa.
Jonathan là người đầu tiên trông thấy Diệp Sơ Dương, anh ta vẫy tay với thiếu niên, khuôn mặt tràn đầy nụ cười.
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương cúi đầu nhìn cậu nhóc nhỏ đang dẫn theo bên mình: "Anh dắt nhóc đi ăn cơm? Buổi trưa mình hãy đi chơi sau?"
Nghe thế, Lục Diệc Nhiên phản xạ sờ bụng của mình, sau đó gật đầu lia lịa.
Bởi vì tâm trạng sáng nay không được tốt, nên Lục Diệc Nhiên chẳng ăn gì nhiều, bây giờ nghĩ lại, bụng đói cồn cào.
"Vậy thì đi thôi." Diệp Sơ Dương cười, dắt theo cậu nhóc tiến về phía bàn ăn của bọn người Jonathan.
Cho đến khi Diệp Sơ Dương đứng trước mắt bọn họ, đám người Jonathan mới phát hiện bên cạnh cô có một cậu nhóc xinh đẹp.
Vị trí đứng ban đầu của Diệp Sơ Dương vốn dĩ che mất tầm nhìn từ eo cô trở xuống, không thấy Lục Diệc Nhiên cũng là điều bình thường.
"Ủa, Diệp, cậu bắt cóc cậu nhóc xinh đẹp này ở đâu vậy?" Martha mở miệng trước.
Martha thân là mẹ của hai đứa con, đương nhiên rất yêu thích trẻ con, đặc biệt những đứa trẻ có ngoại hình xinh đẹp và khí chất như Lục Diệc Nhiên. Đứng ở đâu cũng thể hiện rõ một điều rằng không gia đình phổ thông nào có thể nuôi ra được cậu nhóc như vậy.
Martha vừa nói, vừa tiến đến trước mặt Lục Diệc Nhiên, cười vui vẻ: "Chào tiểu soái ca, dì là dì Martha."
Lục Diệc Nhiên thân là con cháu nhà họ Lục, đương nhiên biết cách nhìn người ra sao.
Dì Martha trước mặt đương nhiên không có ác ý với cậu, trên mặt cậu liền nở ra một nụ cười tươi rói, hở ra tám chiếc răng nhỏ: "Chào chị Martha yêu quý, em là Nhiên Nhiên."
Bốn chữ "chị Martha yêu quý" vừa thốt ra, đột nhiên Martha kinh ngạc thốt ra tiếng, sau đó thuận tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, ôm cậu vào lòng.
"Ôi, thật biết cách lấy lòng người khác! Đến đây nào, muốn ăn gì, chị Martha lấy cho em có được không." Martha đưa mắt liếc ra hiệu với Diệp Sơ Dương, sau đó ẵm Lục Diệc Nhiên về vị trí mình, không biết từ đâu lôi ra một tấm thực đơn, ngồi coi món với Lục Diệc Nhiên.
Diệp Sơ Dương: "..."
Cậu nhóc Lục Diệc Nhiên này thay đổi nhanh thật đó?
Cô phủ trán bất lực, trong lòng bình phẩm về Lục Diệc Nhiên, là phàm những ai thuộc phái nữ đều có sức hút mạnh với cậu nhóc.
Trong lòng cô có chút mắc cười, nhưng chẳng nói gì thêm, lặng lẽ đi đến bên cạnh Jonathan và ngồi xuống.
"Diệp, cậu nhóc này không phải bắt cóc thật chứ?"
Nghe vậy, khóe miệng Diệp Sơ Dương co giật, cô nhướng mày nhìn Jonathan, hỏi: "Tôi trông giống loại người như vậy sao?"
"Cậu trông rất biết cách nói chuyện, bắt cóc trẻ nhỏ chắc không thành vấn đề." Jonathan tỏ vẻ ngây thơ vô tội.
Diệp Sơ Dương: "..."
Nửa câu trước anh nói đúng lắm, nửa câu sau thì thôi biến đi.
Cô không nể mặt trực tiếp trợn ngược mắt, mới giải thích rằng: "Nhiên Nhiên là cháu của bạn chú út nhà tôi, vừa vặn hôm nay gặp mặt nên dắt nó ra chơi."
"Cho nên vẫn là bắt cóc." Jonathan phủi tay.
Diệp Sơ Dương: "..."
Cô là thanh niên nghiêm túc, sao có thể dính líu với cụm từ bắt cóc được chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.