Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 267
Thỏ Kỉ Đích Hồ La Bắc
20/04/2019
Giọng nói của Martha tuy không lớn nhưng cũng đủ để những người xung quanh nghe thấy.
Jonathan ngay lập tức ngoảnh đầu về sau.
Vốn dĩ Jonathan còn muốn làm mai cho Diệp Sơ Dương với em gái nhà anh ta nhưng đã bị Diệp Sơ Dương cự tuyệt. Khi đó lý do của Diệp Sơ Dương chính là đã có người mình thích.
Bây giờ đột nhiên Martha buông ra câu này, dĩ nhiên là Jonathan sẽ không bỏ qua cơ hội này rồi.
Kết quả là anh ta vừa nhìn liền thấy ngay người đàn ông đứng cách đó không xa.
Người đàn ông đó mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản đơn và quần âu màu đen, chỉ đứng ở đây thôi nhưng cũng có thể cảm nhận được khí thế thoắt ẩn thoắt hiện mà anh ta toả ra.
Lạnh lùng, lớn mạnh.
Dĩ nhiên những cái này không phải mấu chốt, quan trọng là người mà Diệp Sơ Dương thích lại là đàn ông sao?
Ngay lúc đó còn có cả Hi Cẩm Thần cũng ngoái lại nhìn bởi câu nói của Martha.
Hi Cẩm Thần quan sát người đàn ông quen thuộc cách đó không xa, rồi anh ngẫm lại câu nói của Martha, lập tức cảm thấy mông lung: “Người cậu thích? Đó chẳng phải là chú út của cậu sao?”
Diệp Sơ Dương: “……”
“Đúng vậy, là chú út của tôi.” Cậu thiếu niên không chút biểu cảm trả lời, liền sau đó khoé mắt liền bất giác giật liên hồi, cô lên tiếng hỏi: “Bao giờ chúng ta quay?”
“Quay bây giờ đây, đợi nhân viên công tác chỉnh lý lại một chút là được.” Hi Cẩm Thần dù gì cũng là đạo diễn, hơn nữa anh ta cũng không có hứng với mấy chuyện bên lề như này, vì vậy mà ngay lập tức đã bị Diệp Sơ Dương đánh lạc hướng sự chú ý.
Khi chờ tới lượt quay, Martha ngồi cạnh Diệp Sơ Dương, cô ta nhìn vào cô nhướn nhướn mày, ánh mắt thể hiện sự trêu ghẹo: “Chắc là tôi nói không sai phải không. Ánh mắt mà người đàn ông đó nhìn cậu chính là ánh mắt mà chồng tôi nhìn tôi đấy.”
Dù gì thì Martha cũng là người từng trải, dĩ nhiên ánh mắt đắm đuối mà Diệp Tu Bạch nhìn Diệp Sơ Dương từ xa cô không thể nào không nhìn ra.
Diệp Sơ Dương nghe Martha nói vậy, cô nghiêng nghiêng đầu, khẽ hỏi: “Rõ ràng như vậy sao?”
Martha nghe cô nói vậy liền biết ngay suy đoán của mình là vô cùng chính xác.
Cô nhìn Diệp Sơ Dương cười thiện ý: “Không rõ ràng, nhưng tôi có thể nhìn ra là ánh mắt anh ta nhìn cậu dường như phát ra ánh sáng vậy.”
“Chúng tôi mới yêu nhau được có một ngày.”
“Nhưng hai người bọn cậu có ý với nhau chắc chắn không chỉ một ngày.” Martha nhìn cậu thiếu niên chớp chớp mắt, cô đưa tay lên khoác vai cậu thiếu niên rồi cười nói: “Tôi thấy người đàn ông đó không tồi đâu, cậu phải nắm chắc đấy nhé.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền gật gật đầu, cô quay đầu lại nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa, ánh mắt của anh dường như vẫn lạnh lùng như vậy, chỉ là khi thấy ánh nhìn của cô hướng về phía anh thì mới dịu dàng lại một chút.
Cậu thiếu niên nheo mắt lại, con mắt đào hoa dài hẹp dường như đang cười: “Chắc chắn rồi.”
Kể cả Diệp Sơ Dương từ trước đến nay chưa từng yêu đương nhưng cô cũng biết là tình yêu nên như thế nào.
Đại khái là khi anh nhìn tôi thì tôi cũng đúng lúc đang ngoái đầu lại nhìn anh.
Diệp Sơ Dương quay đầu lại một lần nữa rồi khẽ đưa tay ra làm động tác bắn tim về hướng người đàn ông đó đang đứng.
Diệp Tu Bạch đứng đối diện thấy vậy, anh nheo mắt lại rồi quay sang hỏi Túc Nhất đứng cạnh: “Đấy nghĩa là gì?”
Nghe vậy, Túc Nhất đứng bên cạnh anh liền gãi gãi đầu, anh ta có chút mơ hồ đan xen với nghi hoặc nói: “Đang bộc bạch tình ý với anh chăng?”
Diệp Tu Bạch: “......”
Thế là người đàn ông liền trầm tư một hồi, anh bắt chước bộ dạng của cậu thiếu niên, cũng bắn tim về phía cô.
Lúc ấy, Diệp Sơ Dương liền bật cười.
Jonathan ngay lập tức ngoảnh đầu về sau.
Vốn dĩ Jonathan còn muốn làm mai cho Diệp Sơ Dương với em gái nhà anh ta nhưng đã bị Diệp Sơ Dương cự tuyệt. Khi đó lý do của Diệp Sơ Dương chính là đã có người mình thích.
Bây giờ đột nhiên Martha buông ra câu này, dĩ nhiên là Jonathan sẽ không bỏ qua cơ hội này rồi.
Kết quả là anh ta vừa nhìn liền thấy ngay người đàn ông đứng cách đó không xa.
Người đàn ông đó mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản đơn và quần âu màu đen, chỉ đứng ở đây thôi nhưng cũng có thể cảm nhận được khí thế thoắt ẩn thoắt hiện mà anh ta toả ra.
Lạnh lùng, lớn mạnh.
Dĩ nhiên những cái này không phải mấu chốt, quan trọng là người mà Diệp Sơ Dương thích lại là đàn ông sao?
Ngay lúc đó còn có cả Hi Cẩm Thần cũng ngoái lại nhìn bởi câu nói của Martha.
Hi Cẩm Thần quan sát người đàn ông quen thuộc cách đó không xa, rồi anh ngẫm lại câu nói của Martha, lập tức cảm thấy mông lung: “Người cậu thích? Đó chẳng phải là chú út của cậu sao?”
Diệp Sơ Dương: “……”
“Đúng vậy, là chú út của tôi.” Cậu thiếu niên không chút biểu cảm trả lời, liền sau đó khoé mắt liền bất giác giật liên hồi, cô lên tiếng hỏi: “Bao giờ chúng ta quay?”
“Quay bây giờ đây, đợi nhân viên công tác chỉnh lý lại một chút là được.” Hi Cẩm Thần dù gì cũng là đạo diễn, hơn nữa anh ta cũng không có hứng với mấy chuyện bên lề như này, vì vậy mà ngay lập tức đã bị Diệp Sơ Dương đánh lạc hướng sự chú ý.
Khi chờ tới lượt quay, Martha ngồi cạnh Diệp Sơ Dương, cô ta nhìn vào cô nhướn nhướn mày, ánh mắt thể hiện sự trêu ghẹo: “Chắc là tôi nói không sai phải không. Ánh mắt mà người đàn ông đó nhìn cậu chính là ánh mắt mà chồng tôi nhìn tôi đấy.”
Dù gì thì Martha cũng là người từng trải, dĩ nhiên ánh mắt đắm đuối mà Diệp Tu Bạch nhìn Diệp Sơ Dương từ xa cô không thể nào không nhìn ra.
Diệp Sơ Dương nghe Martha nói vậy, cô nghiêng nghiêng đầu, khẽ hỏi: “Rõ ràng như vậy sao?”
Martha nghe cô nói vậy liền biết ngay suy đoán của mình là vô cùng chính xác.
Cô nhìn Diệp Sơ Dương cười thiện ý: “Không rõ ràng, nhưng tôi có thể nhìn ra là ánh mắt anh ta nhìn cậu dường như phát ra ánh sáng vậy.”
“Chúng tôi mới yêu nhau được có một ngày.”
“Nhưng hai người bọn cậu có ý với nhau chắc chắn không chỉ một ngày.” Martha nhìn cậu thiếu niên chớp chớp mắt, cô đưa tay lên khoác vai cậu thiếu niên rồi cười nói: “Tôi thấy người đàn ông đó không tồi đâu, cậu phải nắm chắc đấy nhé.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền gật gật đầu, cô quay đầu lại nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa, ánh mắt của anh dường như vẫn lạnh lùng như vậy, chỉ là khi thấy ánh nhìn của cô hướng về phía anh thì mới dịu dàng lại một chút.
Cậu thiếu niên nheo mắt lại, con mắt đào hoa dài hẹp dường như đang cười: “Chắc chắn rồi.”
Kể cả Diệp Sơ Dương từ trước đến nay chưa từng yêu đương nhưng cô cũng biết là tình yêu nên như thế nào.
Đại khái là khi anh nhìn tôi thì tôi cũng đúng lúc đang ngoái đầu lại nhìn anh.
Diệp Sơ Dương quay đầu lại một lần nữa rồi khẽ đưa tay ra làm động tác bắn tim về hướng người đàn ông đó đang đứng.
Diệp Tu Bạch đứng đối diện thấy vậy, anh nheo mắt lại rồi quay sang hỏi Túc Nhất đứng cạnh: “Đấy nghĩa là gì?”
Nghe vậy, Túc Nhất đứng bên cạnh anh liền gãi gãi đầu, anh ta có chút mơ hồ đan xen với nghi hoặc nói: “Đang bộc bạch tình ý với anh chăng?”
Diệp Tu Bạch: “......”
Thế là người đàn ông liền trầm tư một hồi, anh bắt chước bộ dạng của cậu thiếu niên, cũng bắn tim về phía cô.
Lúc ấy, Diệp Sơ Dương liền bật cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.