Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 288
Thỏ Kỉ Đích Hồ La Bắc
20/04/2019
Cô ngây người nhìn người đàn ông trước mặt.
Cảm giác trên môi vẫn vô cùng rõ ràng, anh không hề hôn sâu, chỉ khẽ chạm nhẹ môi cô.
Xung quanh người Diệp Sơ Dương toàn là hơi thở của Diệp Tu Bạch.
Mát lạnh nhưng rất rạo rực.
Cô khẽ co người lại, cổ chạm vào cánh tay chống trên sofa của anh, khẽ rên rỉ một tiếng, người đàn ông lúc này mới từ từ buông cô ra.
Người đàn ông, cúi mắt nhìn thằng nhóc nhà mình, phát hiện thấy lúc này đối phương đang co rúm lại vô cùng đáng thương, trên môi có nhuộm sắc màu, nhìn rất hấp dẫn.
Diệp Tu Bạch trong lòng rung động, ngón tay mát lạnh thon dài của anh khẽ miết nhẹ trên môi đối phương sau đó bật cười: "Cứ như thể tôi ức hiếp cậu không bằng."
Diệp Sơ Dương nghe vậy khẽ hừ một tiếng, sắc mặt không cảm xúc đẩy người chú út mình ra: "Đúng là chú đang ức hiếp cháu mà."
"Đâu có giống." Người đàn ông chậm rãi lên tiếng.
Diệp Sơ Dương: "... Là ý gì?"
"Nếu như tôi ức hiếp cậu, chắc chắn sẽ không như bây giờ." Giọng anh khẽ khàng nói xong, tay từ từ nhất khỏi sofa, đứng thẳng người dậy, đứng trên cao nhìn xuống cô.
Diệp Sơ Dương lập tức hiểu liền: "... Lão dê xồm!"
Diệp Tu Bạch nghe vậy cũng không phải bác, chỉ khẽ bật cười.
***
Ngày hôm sau, Diệp Sơ Dương bò dậy khỏi chăn, rời khỏi phòng mình chuẩn bị tới phòng bên cạnh, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Người đàn ông đó mặc một bộ đồ vest vừa vặn, dáng người cao lớn, lúc này đang đứng quay lưng lại phía cô.
Tuy Diệp Sơ Dương không thân thiết với Diệp Mộ Thành lắm nhưng cũng có thể nhận ra đối phương chỉ dựa vào bóng lưng này.
Cô khẽ nheo mắt, rốt cuộc vẫn muốn tránh xa đối phương một chút, khi cô đang định đi thẳng thì người quay lưng lại với cô liền quay người trở lại như thể có mắt sau lưng.
Thế là hai đôi mắt hẹp dài bắt gặp nhau.
Khi Diệp Mộ Thành nhìn thấy Diệp Sơ Dương, anh ta hơi sững người, sau đó trên gương mặt giống như băng tuyết tan chảy, ánh mắt thoáng nét dịu dàng: "Tiểu Cửu, cậu cũng ở đây sao?"
Diệp Sơ Dương: "..."
Thiếu niên trong lòng vô cùng phức tạp đành phải thờ ơ gật đầu, ngẫm nghĩ một lát rốt cuộc vẫn hàn huyên mấy câu: "Anh tư sao cũng ở đây vậy?"
"Nơi này có một cuộc đấu giá phi pháp, tới xem tình hình thế nào. Tiểu Cửu cũng vậy sao?" Giọng Diệp Mộ Thành trầm ấm, dịu dàng, trong mắt ngập tràn nụ cười và niềm vui.
Niềm vui đó không biết có phải là vì gặp được Tiểu Cửu nhà anh ta ở đây hay không.
Diệp Sơ Dương lùi ra sau tựa lưng vào tường sau lưng, cô lắc đầu, không nói thực: "Em tới ghi hình, nhân tiện ở lại thành phố Z chơi."
"Vậy Tiểu Cửu có cùng tôi đi xem buổi đấu giá tối nay không?" Diệp Mộ Thành bước lên trước một bước mời.
Người đàn ông bước tới gần, Diệp Sơ Dương hơi ngước mắt lên, nhìn rõ toàn bộ gương mặt của anh.
Thực ra nếu nhìn kĩ, ngũ quan của Diệp Mộ Thành có vài phần mềm mỏng, chỉ có điều bình thường người đàn ông này khá lạnh lùng, khiến cho cả gương mặt trở nên thanh tú hơn.
Nhìn vậy mới thấy tướng mạo Diệp Mộ Thành cũng không tệ.
Cũng là kiểu đàn ông mềm mỏng, Diệp Mộ Thành xuất sắc hơn Thịnh Minh nhiều. Đương nhiên cho dù có xuất sắc thế nào đi nữa cũng không thể sánh bằng chú út của cô.
Suy nghĩ của Diệp Sơ Dương chạy đi khá xa, tuy nhiên lại quay trở về đúng lúc.
Cô vừa định nói gì thì ngay lập tức nghe thấy tiếng mở cửa phòng...
Cánh cửa phòng bên cạnh mở ra.
Chính là phòng của Diệp Tu Bạch.
Cô nhanh chóng ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy anh đang mặc áo tắm màu đen, eo thắt lỏng lẻo, để lộ ra xương quai xanh và lồng ngực tinh tế trắng ngần.
Cảm giác trên môi vẫn vô cùng rõ ràng, anh không hề hôn sâu, chỉ khẽ chạm nhẹ môi cô.
Xung quanh người Diệp Sơ Dương toàn là hơi thở của Diệp Tu Bạch.
Mát lạnh nhưng rất rạo rực.
Cô khẽ co người lại, cổ chạm vào cánh tay chống trên sofa của anh, khẽ rên rỉ một tiếng, người đàn ông lúc này mới từ từ buông cô ra.
Người đàn ông, cúi mắt nhìn thằng nhóc nhà mình, phát hiện thấy lúc này đối phương đang co rúm lại vô cùng đáng thương, trên môi có nhuộm sắc màu, nhìn rất hấp dẫn.
Diệp Tu Bạch trong lòng rung động, ngón tay mát lạnh thon dài của anh khẽ miết nhẹ trên môi đối phương sau đó bật cười: "Cứ như thể tôi ức hiếp cậu không bằng."
Diệp Sơ Dương nghe vậy khẽ hừ một tiếng, sắc mặt không cảm xúc đẩy người chú út mình ra: "Đúng là chú đang ức hiếp cháu mà."
"Đâu có giống." Người đàn ông chậm rãi lên tiếng.
Diệp Sơ Dương: "... Là ý gì?"
"Nếu như tôi ức hiếp cậu, chắc chắn sẽ không như bây giờ." Giọng anh khẽ khàng nói xong, tay từ từ nhất khỏi sofa, đứng thẳng người dậy, đứng trên cao nhìn xuống cô.
Diệp Sơ Dương lập tức hiểu liền: "... Lão dê xồm!"
Diệp Tu Bạch nghe vậy cũng không phải bác, chỉ khẽ bật cười.
***
Ngày hôm sau, Diệp Sơ Dương bò dậy khỏi chăn, rời khỏi phòng mình chuẩn bị tới phòng bên cạnh, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Người đàn ông đó mặc một bộ đồ vest vừa vặn, dáng người cao lớn, lúc này đang đứng quay lưng lại phía cô.
Tuy Diệp Sơ Dương không thân thiết với Diệp Mộ Thành lắm nhưng cũng có thể nhận ra đối phương chỉ dựa vào bóng lưng này.
Cô khẽ nheo mắt, rốt cuộc vẫn muốn tránh xa đối phương một chút, khi cô đang định đi thẳng thì người quay lưng lại với cô liền quay người trở lại như thể có mắt sau lưng.
Thế là hai đôi mắt hẹp dài bắt gặp nhau.
Khi Diệp Mộ Thành nhìn thấy Diệp Sơ Dương, anh ta hơi sững người, sau đó trên gương mặt giống như băng tuyết tan chảy, ánh mắt thoáng nét dịu dàng: "Tiểu Cửu, cậu cũng ở đây sao?"
Diệp Sơ Dương: "..."
Thiếu niên trong lòng vô cùng phức tạp đành phải thờ ơ gật đầu, ngẫm nghĩ một lát rốt cuộc vẫn hàn huyên mấy câu: "Anh tư sao cũng ở đây vậy?"
"Nơi này có một cuộc đấu giá phi pháp, tới xem tình hình thế nào. Tiểu Cửu cũng vậy sao?" Giọng Diệp Mộ Thành trầm ấm, dịu dàng, trong mắt ngập tràn nụ cười và niềm vui.
Niềm vui đó không biết có phải là vì gặp được Tiểu Cửu nhà anh ta ở đây hay không.
Diệp Sơ Dương lùi ra sau tựa lưng vào tường sau lưng, cô lắc đầu, không nói thực: "Em tới ghi hình, nhân tiện ở lại thành phố Z chơi."
"Vậy Tiểu Cửu có cùng tôi đi xem buổi đấu giá tối nay không?" Diệp Mộ Thành bước lên trước một bước mời.
Người đàn ông bước tới gần, Diệp Sơ Dương hơi ngước mắt lên, nhìn rõ toàn bộ gương mặt của anh.
Thực ra nếu nhìn kĩ, ngũ quan của Diệp Mộ Thành có vài phần mềm mỏng, chỉ có điều bình thường người đàn ông này khá lạnh lùng, khiến cho cả gương mặt trở nên thanh tú hơn.
Nhìn vậy mới thấy tướng mạo Diệp Mộ Thành cũng không tệ.
Cũng là kiểu đàn ông mềm mỏng, Diệp Mộ Thành xuất sắc hơn Thịnh Minh nhiều. Đương nhiên cho dù có xuất sắc thế nào đi nữa cũng không thể sánh bằng chú út của cô.
Suy nghĩ của Diệp Sơ Dương chạy đi khá xa, tuy nhiên lại quay trở về đúng lúc.
Cô vừa định nói gì thì ngay lập tức nghe thấy tiếng mở cửa phòng...
Cánh cửa phòng bên cạnh mở ra.
Chính là phòng của Diệp Tu Bạch.
Cô nhanh chóng ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy anh đang mặc áo tắm màu đen, eo thắt lỏng lẻo, để lộ ra xương quai xanh và lồng ngực tinh tế trắng ngần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.