Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 338
Thỏ Kỉ Đích Hồ La Bắc
20/04/2019
Về ý định của Ngu Nhan Trạch và Tống Linh, Diệp Sơ Dương sao có thể biết được.
Khi Diệp Sơ Dương và Đoàn Kiệt ra khỏi sân bay, Diệp Sơ Dương ngồi vào xe chuyên dụng, kết quả là ngay lập tức có một bóng người gõ cửa xe.
Điều này khiến Đoàn Kiệt giật mình run người.
Thông thường đây chính là dấu hiệu báo trước có fans phát hiện và vây tới.
Anh vội vàng ngước mắt lên nhìn thì thấy người đứng ngoài xe là một người đàn ông.
Đoàn Kiệt liền hạ cửa xe xuống, người đàn ông đó liền mỉm cười nói: "Cửu thiếu, Tam gia đang đợi cậu ở bên kia."
Giọng nói và những từ ngữ quen thuộc lập tức khiến Diệp Sơ Dương rời mắt khỏi màn hình nhìn lên mặt đối phương.
Là Túc Nhất.
Nhỡ lại những gì anh chàng này vừa nói, gương mặt tinh tế của người thiếu niên lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, sau đó cô giơ tay ra hiệu cho Đoàn Kiệt và bước xuống xe.
Ngay khi đó, trong xe chỉ còn lại một mình tài xế và Đoàn Kiệt.
Đoàn Kiệt rướn người trên cửa xe nhìn theo bóng người mảnh mai của người thiếu niên, bất giác nhướng mày.
Người đàn ông vừa rồi nói rằng Diệp Tu Bạch đang đợi Cửu thiếu nhà họ?
Chà...
Xem ra quan hệ giữa Cửu thiếu nhà họ và Tam gia rất thân thiết.
***
Xe của Diệp Tu Bạch dừng ở trong góc bên ngoài sân bay, xe màu đen nhìn rất bình thường, không hề thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Diệp Sơ Dương bước tới ghế ngồi phía sau, mở cửa, liền nhìn thấy ngay người đàn ông đang ngồi bắt chéo chân trong xe.
Mắt anh vốn đang khép hờ, cũng không biết có phải vì tiếng động mở xe của Diệp Sơ Dương quá lớn hay không nên anh từ từ mở mắt ra.
Gương mặt tuấn mỹ khi mở mắt lập tức trở nên lạnh lùng, cho tới khi ánh mắt của anh nhìn thấy gương mặt tinh tế của người thiếu niên.
Diệp Sơ Dương thấy đối phương nhìn mình liền bật cười hì hì sau đó chui vào xe.
Thiếu niên hai tay chống cằm, cũng đồng thời nhìn anh chăm chú, cô nheo mắt cười, đôi mắt đào hoa hẹp dài đã cong thành hình trăng lưỡi liềm, nhìn vô cùng xinh đẹp.
Diệp Tu Bạch trong lòng nghĩ vậy, ngay sau đó giọng nói vui vẻ có phần trong trẻo của thiếu niên vang lên: "Chú út, lâu rồi không gặp cháu, chú có nhớ cháu không?"
Biết rõ Diệp Tu Bạch tuy cũng nói những lời tình cảm nhưng tuyệt đối sẽ không nói thẳng như vậy.
Diệp Sơ Dương vẫn không từ bỏ ý định khêu gợi đối phương.
Nào ngờ, đối phương nghe xong lời cô nói, đôi mắt phượng hẹp dài thâm thúy liền nheo lại, làn môi mỏng bất ngờ nở một nụ cười nhàn nhạt, sau đó là giọng nói thấp trầm gợi cảm của anh: "Nhớ."
Chỉ trả lời bằng một chữ đơn giản và chân thành.
Diệp Sơ Dương nghe xong thậm chí còn không kịp phản ứng, cô chớp chớp mắt ngây người nhìn anh một lát sau đó cũng không cần biết trong xe có người khác hay không, người nhào ngay về phía, một tay ôm lấy cổ đối phương, nhanh chóng đặt lên môi anh một nụ hôn.
Nụ hôn chớp nhoáng mặc dù khiến boss Diệp Tu Bạch không được hài lòng cho lắm nhưng tâm trạng cũng khá là vui vẻ.
Ngón tay thon dài trắng ngần của anh lướt nhẹ qua làn môi mình, đôi mắt hẹp dài trở nên đậm màu hơn: "Phần thưởng?"
"Đúng vậy." Thiếu niên xua tay: "Chsu còn tưởng rằng người tẩm ngẩm như chú út chắc chắn sẽ không thể nào nói thẳng ra là nhớ cháu như vậy, không ngờ mới vài tháng không gặp, chú đã từ tẩm ngẩm tầm ngầm biến thành công khai khêu gợi như vậy."
Diệp Tu Bạch nghe vậy khẽ bật cười.
Mấy tháng không gặp, thằng nhóc nhà anh lại càng trở nên lớn gan rồi.
Có điều, rất đáng yêu.
Anh cười một lát sau đó giữ lấy cánh tay đối phương kéo đối phương vào lòng, sau đó tiếp tục hôn lên môi đối phương.
Khi Diệp Sơ Dương và Đoàn Kiệt ra khỏi sân bay, Diệp Sơ Dương ngồi vào xe chuyên dụng, kết quả là ngay lập tức có một bóng người gõ cửa xe.
Điều này khiến Đoàn Kiệt giật mình run người.
Thông thường đây chính là dấu hiệu báo trước có fans phát hiện và vây tới.
Anh vội vàng ngước mắt lên nhìn thì thấy người đứng ngoài xe là một người đàn ông.
Đoàn Kiệt liền hạ cửa xe xuống, người đàn ông đó liền mỉm cười nói: "Cửu thiếu, Tam gia đang đợi cậu ở bên kia."
Giọng nói và những từ ngữ quen thuộc lập tức khiến Diệp Sơ Dương rời mắt khỏi màn hình nhìn lên mặt đối phương.
Là Túc Nhất.
Nhỡ lại những gì anh chàng này vừa nói, gương mặt tinh tế của người thiếu niên lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, sau đó cô giơ tay ra hiệu cho Đoàn Kiệt và bước xuống xe.
Ngay khi đó, trong xe chỉ còn lại một mình tài xế và Đoàn Kiệt.
Đoàn Kiệt rướn người trên cửa xe nhìn theo bóng người mảnh mai của người thiếu niên, bất giác nhướng mày.
Người đàn ông vừa rồi nói rằng Diệp Tu Bạch đang đợi Cửu thiếu nhà họ?
Chà...
Xem ra quan hệ giữa Cửu thiếu nhà họ và Tam gia rất thân thiết.
***
Xe của Diệp Tu Bạch dừng ở trong góc bên ngoài sân bay, xe màu đen nhìn rất bình thường, không hề thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Diệp Sơ Dương bước tới ghế ngồi phía sau, mở cửa, liền nhìn thấy ngay người đàn ông đang ngồi bắt chéo chân trong xe.
Mắt anh vốn đang khép hờ, cũng không biết có phải vì tiếng động mở xe của Diệp Sơ Dương quá lớn hay không nên anh từ từ mở mắt ra.
Gương mặt tuấn mỹ khi mở mắt lập tức trở nên lạnh lùng, cho tới khi ánh mắt của anh nhìn thấy gương mặt tinh tế của người thiếu niên.
Diệp Sơ Dương thấy đối phương nhìn mình liền bật cười hì hì sau đó chui vào xe.
Thiếu niên hai tay chống cằm, cũng đồng thời nhìn anh chăm chú, cô nheo mắt cười, đôi mắt đào hoa hẹp dài đã cong thành hình trăng lưỡi liềm, nhìn vô cùng xinh đẹp.
Diệp Tu Bạch trong lòng nghĩ vậy, ngay sau đó giọng nói vui vẻ có phần trong trẻo của thiếu niên vang lên: "Chú út, lâu rồi không gặp cháu, chú có nhớ cháu không?"
Biết rõ Diệp Tu Bạch tuy cũng nói những lời tình cảm nhưng tuyệt đối sẽ không nói thẳng như vậy.
Diệp Sơ Dương vẫn không từ bỏ ý định khêu gợi đối phương.
Nào ngờ, đối phương nghe xong lời cô nói, đôi mắt phượng hẹp dài thâm thúy liền nheo lại, làn môi mỏng bất ngờ nở một nụ cười nhàn nhạt, sau đó là giọng nói thấp trầm gợi cảm của anh: "Nhớ."
Chỉ trả lời bằng một chữ đơn giản và chân thành.
Diệp Sơ Dương nghe xong thậm chí còn không kịp phản ứng, cô chớp chớp mắt ngây người nhìn anh một lát sau đó cũng không cần biết trong xe có người khác hay không, người nhào ngay về phía, một tay ôm lấy cổ đối phương, nhanh chóng đặt lên môi anh một nụ hôn.
Nụ hôn chớp nhoáng mặc dù khiến boss Diệp Tu Bạch không được hài lòng cho lắm nhưng tâm trạng cũng khá là vui vẻ.
Ngón tay thon dài trắng ngần của anh lướt nhẹ qua làn môi mình, đôi mắt hẹp dài trở nên đậm màu hơn: "Phần thưởng?"
"Đúng vậy." Thiếu niên xua tay: "Chsu còn tưởng rằng người tẩm ngẩm như chú út chắc chắn sẽ không thể nào nói thẳng ra là nhớ cháu như vậy, không ngờ mới vài tháng không gặp, chú đã từ tẩm ngẩm tầm ngầm biến thành công khai khêu gợi như vậy."
Diệp Tu Bạch nghe vậy khẽ bật cười.
Mấy tháng không gặp, thằng nhóc nhà anh lại càng trở nên lớn gan rồi.
Có điều, rất đáng yêu.
Anh cười một lát sau đó giữ lấy cánh tay đối phương kéo đối phương vào lòng, sau đó tiếp tục hôn lên môi đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.