Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 432
Thỏ Kỉ Đích Hồ La Bắc
20/04/2019
Nữ ca sĩ Lư Vãn Phong nổi tiếng này đầu tiên là ngồi máy bay, máy bay bị sự cố, cánh cửa kính bên cạnh cô vỡ tan, suýt chút nữa hút cô ra ngoài, mặc dù nhân viên phi hành đoàn và những người khác sau đó đã kịp thời kéo lại nhưng cũng bị thương ở mặt.
Sau đó, Lư Vãn Phong không ngồi máy bay nữa mà chuyển sang ngồi tàu cao tốc, kết quả tàu cao tốc cũng gặp sự cố.
Cuối cùng nghe nói Lư Vãn Phong tới được studio làm tiết mục thì suýt chút nữa bị đèn chùm trên đầu rơi xuống đè chết, cũng may có người dẫn chương trình mau tay mau mắt kéo ra được.
Và...
Uống nước khi ghi hình tiết mục thì minh chứng rõ ràng cho câu nói uống nước cũng dắt răng, và uống nước cũng sặc chết.
Những điều này chỉ nói lên sự xui xẻo của Lư Vãn Phong, chắc những điều không được nói ra sẽ còn rất nhiều.
Diệp Sơ Dương gãi cằm, thần sắc trong đáy mắt lúc sáng lúc tối.
Cuối cùng cô chỉ coi như không nhìn thấy dòng weibo này, vứt điện thoại qua một bên đi ngủ.
Ngày hôm sau, khi Diệp Sơ Dương về lại đoàn, Tạ Linh Tê đã ngồi sẵn bên cạnh Trình Tử Giai, khi thấy Diệp Sơ Dương xuất hiện, cô gái liền mỉm cười vẫy tay với cô.
Ở một bên, Hà Khâm liền bước tới bên cạnh Diệp Sơ Dương, ngờ vực hỏi: "Tạ Linh Tê sao lại tới vậy?"
Diệp Sơ Dương nghe vậy còn chưa kịp trả lời thì Tạ Linh Tê dường như đã nghe thấy câu hỏi này đã bước tới trước mặt hai người, sau đó giơ tay mỉm cười nói: "Tự giới thiệu chắc không cần nữa, xin giới thiệu nhân vật của tôi trong bộ phim, tôi là Mai Phượng Viên."
Ba chữ "Mai Phượng Viên" vừa được nói ra, Hà Khâm lập tức nhíu mày.
Thực ra nhân vật Mai Phượng Viên là một nhân vật vô cùng quan trọng trong phần cuối của bộ phim "Mong Em Của Nhiều Năm Sau Vẫn Rực Rỡ".
Mai Phượng Viên đã giúp đỡ nữ chính Cố Tích rất nhiều, mặc dù tất cả đều là vì Mai Phượng Viên thích Mục Đình.
Đương nhiên điều này không phải mấu chốt..
Mốt chỗ là nhân vật Mai Phượng Viên này không phải trước kia đã quyết định diễn viên rồi sao? Cũng chính là một nữ diễn viên mới vào nghề, sao bây giờ lại biến thành Tạ Linh Tê rồi?
Trước mặt Tạ Linh Tê, Hà Khâm đương nhiên không thể hỏi thẳng ra vấn đề này.
Vì thế, anh chỉ có thể đưa ánh mắt nhìn qua Diệp Sơ Dương.
Lúc này Diệp Sơ Dương chỉ ngẫu hứng xua tay, tỏ ra mình không biết gì cả. Tuy nhiên cũng chính lúc này, Tạ Linh Tê mỉm cười lên tiếng.
"Nói ra nhân vật này vẫn là Tử Giai giúp tôi giành được, cô ấy nói rằng tôi rất thích hợp với nhân vật này." Khi nói tới đây, ánh mắt của Tạ Linh Tê thường len lén nhìn qua Diệp Sơ Dương ở bên cạnh.
Ý của cô ta cũng rất rõ ràng.
Tạ Linh Tê rõ ràng đang mỉa mai Diệp Sơ Dương.
Khi xưa Tạ Linh Tê nhờ DIệp Sơ Dương giới thiệu mình với Triệu Vũ Hành, Diệp Sơ Dương không đồng ý, bây giờ đổi thành Trình Tử Giai, người ta liền lập tức giúp cô ta hất cẳng diễn viên mới, sau đó thay thế vị trí thành công.
Nghĩ vậy, sự cách biệt giữa Diệp Sơ Dương và Trình Tử Giai đúng lá quá lớn.
Trên mặt Tạ Linh Tê vẫn luôn tươi cười, cho dù vừa rồi khi mỉa mai Diệp Sơ Dương cũng vậy. So với cô ta, Diệp Sơ Dương đúng là mặt không cảm xúc.
Cô chậm rãi xoa cằm, sau đó lại chậm rãi nói: "Vậy sao? Vậy chị phải cám ơn chị Trình đấy. Sau này gặp được kịch bản nào hay nhớ giữ vị trí tốt cho chị Trình, nếu không sẽ không phải với sự coi trọng của chị Trình dành cho chị."
Tạ Linh Tê nghe vậy, nụ cười trên mặt cứng đơ một lát, khó khăn lắm mới khôi phục lại được nụ cười liền gật gật đầu.
Sau đó, Lư Vãn Phong không ngồi máy bay nữa mà chuyển sang ngồi tàu cao tốc, kết quả tàu cao tốc cũng gặp sự cố.
Cuối cùng nghe nói Lư Vãn Phong tới được studio làm tiết mục thì suýt chút nữa bị đèn chùm trên đầu rơi xuống đè chết, cũng may có người dẫn chương trình mau tay mau mắt kéo ra được.
Và...
Uống nước khi ghi hình tiết mục thì minh chứng rõ ràng cho câu nói uống nước cũng dắt răng, và uống nước cũng sặc chết.
Những điều này chỉ nói lên sự xui xẻo của Lư Vãn Phong, chắc những điều không được nói ra sẽ còn rất nhiều.
Diệp Sơ Dương gãi cằm, thần sắc trong đáy mắt lúc sáng lúc tối.
Cuối cùng cô chỉ coi như không nhìn thấy dòng weibo này, vứt điện thoại qua một bên đi ngủ.
Ngày hôm sau, khi Diệp Sơ Dương về lại đoàn, Tạ Linh Tê đã ngồi sẵn bên cạnh Trình Tử Giai, khi thấy Diệp Sơ Dương xuất hiện, cô gái liền mỉm cười vẫy tay với cô.
Ở một bên, Hà Khâm liền bước tới bên cạnh Diệp Sơ Dương, ngờ vực hỏi: "Tạ Linh Tê sao lại tới vậy?"
Diệp Sơ Dương nghe vậy còn chưa kịp trả lời thì Tạ Linh Tê dường như đã nghe thấy câu hỏi này đã bước tới trước mặt hai người, sau đó giơ tay mỉm cười nói: "Tự giới thiệu chắc không cần nữa, xin giới thiệu nhân vật của tôi trong bộ phim, tôi là Mai Phượng Viên."
Ba chữ "Mai Phượng Viên" vừa được nói ra, Hà Khâm lập tức nhíu mày.
Thực ra nhân vật Mai Phượng Viên là một nhân vật vô cùng quan trọng trong phần cuối của bộ phim "Mong Em Của Nhiều Năm Sau Vẫn Rực Rỡ".
Mai Phượng Viên đã giúp đỡ nữ chính Cố Tích rất nhiều, mặc dù tất cả đều là vì Mai Phượng Viên thích Mục Đình.
Đương nhiên điều này không phải mấu chốt..
Mốt chỗ là nhân vật Mai Phượng Viên này không phải trước kia đã quyết định diễn viên rồi sao? Cũng chính là một nữ diễn viên mới vào nghề, sao bây giờ lại biến thành Tạ Linh Tê rồi?
Trước mặt Tạ Linh Tê, Hà Khâm đương nhiên không thể hỏi thẳng ra vấn đề này.
Vì thế, anh chỉ có thể đưa ánh mắt nhìn qua Diệp Sơ Dương.
Lúc này Diệp Sơ Dương chỉ ngẫu hứng xua tay, tỏ ra mình không biết gì cả. Tuy nhiên cũng chính lúc này, Tạ Linh Tê mỉm cười lên tiếng.
"Nói ra nhân vật này vẫn là Tử Giai giúp tôi giành được, cô ấy nói rằng tôi rất thích hợp với nhân vật này." Khi nói tới đây, ánh mắt của Tạ Linh Tê thường len lén nhìn qua Diệp Sơ Dương ở bên cạnh.
Ý của cô ta cũng rất rõ ràng.
Tạ Linh Tê rõ ràng đang mỉa mai Diệp Sơ Dương.
Khi xưa Tạ Linh Tê nhờ DIệp Sơ Dương giới thiệu mình với Triệu Vũ Hành, Diệp Sơ Dương không đồng ý, bây giờ đổi thành Trình Tử Giai, người ta liền lập tức giúp cô ta hất cẳng diễn viên mới, sau đó thay thế vị trí thành công.
Nghĩ vậy, sự cách biệt giữa Diệp Sơ Dương và Trình Tử Giai đúng lá quá lớn.
Trên mặt Tạ Linh Tê vẫn luôn tươi cười, cho dù vừa rồi khi mỉa mai Diệp Sơ Dương cũng vậy. So với cô ta, Diệp Sơ Dương đúng là mặt không cảm xúc.
Cô chậm rãi xoa cằm, sau đó lại chậm rãi nói: "Vậy sao? Vậy chị phải cám ơn chị Trình đấy. Sau này gặp được kịch bản nào hay nhớ giữ vị trí tốt cho chị Trình, nếu không sẽ không phải với sự coi trọng của chị Trình dành cho chị."
Tạ Linh Tê nghe vậy, nụ cười trên mặt cứng đơ một lát, khó khăn lắm mới khôi phục lại được nụ cười liền gật gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.