Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 446
Thỏ Kỉ Đích Hồ La Bắc
20/04/2019
Đưa mắt nhìn Bách Minh Nguyệt đóng cửa đi ra ngoài xong, Diệp Sơ Dương dựa vào ghế sofa thở phào nhẹ nhõm.
Còn như Bách Việt Phong ở bên cạnh~~~
Tuy Bách Minh Nguyệt và Bách Việt Phong có quan hệ anh em nhưng Bách Việt Phong có quan hệ tốt với Diệp Tu Bạch, vì vậy mà Diệp Sơ Dương cũng không định giấu giếm gì anh cả.
Hơn nữa ban nãy nhìn Bách Minh Nguyệt và Bách Việt Phong cư xử với nhau cũng có thể nhìn ra được dường như tình cảm giữa bọn họ cũng không được tốt.
Quả nhiên là sau khi trông thấy biểu cảm của Diệp Sơ Dương, Bách Việt Phong ngay lập tức không mấy thiện chí áp sát vào cười nói: “Thế nào? Phải cảm ơn tôi chứ hả? Cuối cùng tôi cũng giúp được nhóc đuổi cô ả phiền phức đó đi rồi.”
Diệp Sơ Dương: “Khoan đã, cô ả phiền phức mà cậu nói tới chẳng phải là chị gái của cậu sao? Cậu xưng hô như vậy mà được à?”
Ờ, đúng thế.
Bách Việt Phong đưa tay lên sờ sờ cằm mình, thầm nghĩ hình như anh ta cũng hơi hỗn xược. Ban nãy đáng lẽ phải giả vờ như là quan hệ của anh ta và Bách Minh Nguyệt hòa thuận lắm mới đúng chứ?
Nhưng nếu làm vậy liệu có phải quá thiệt thòi cho bản thân rồi không?
Thế là Bách Việt Phong quả quyết lắc đầu: “Nếu như có thể thì tôi ước gì tôi và cô ta không có quan hệ gì cả.”
Nói xong câu này, dường như Bách Việt Phong cũng không muốn nói tiếp chuyện này với Diệp Sơ Dương nữa, thế là anh ta liền đổi chủ đề.
“Nhóc này, tôi nghe nói nhóc nấu cơm ngon lắm, thế nào, có muốn nấu cơm cho cậu của nhóc không?”
Vừa dứt lời, cả căn phòng khách bỗng chốc chìm vào im lặng.
Một hồi sau, Diệp Sơ Dương với khuôn mặt không chút biểu cảm nói: “Chẳng phải cậu nói sẽ đưa cháu ra ngoài ăn sao? Sao tự nhiên lại đổi thành cháu nấu cho cậu ăn? Cậu cũng có phải là chú út của cháu đâu.”
Bách Việt Phong: “... Không phải chứ, tại sao lại cứ nhất định chỉ nấu cơm cho chú út của nhóc? Tôi là cậu của nhóc cơ mà? Dù gì tôi cũng là trưởng bối, nể mặt tôi xem nào?”
Thực ra cũng không muốn nể mặt lắm đâu.
Nhưng mà……
Nể tình người anh em trước mặt này ban nãy đã giải vây cho cô nên cô quyết định nấu cho đối phương một bữa cơm.
Thế là Diệp Sơ Dương đi tới nhà bếp mở tủ lạnh ra, khi thấy trong tủ lạnh có thức ăn thì cô liền quay người lại nhìn người đàn ông đang theo sau đít mình rồi ra lệnh chỉ huy: “Cậu trẻ à, phiền cậu rửa rau nhé.”
“He he he, đơn giản í mà.”
*
Hơn một tiếng sau, Bách Việt Phong ngồi trước bàn ăn nhìn một bàn thức ăn rồi cười như một tên ngớ ngẩn, tâm trạng vô cùng kích động lôi điện thoại ra chụp “Tách! Tách! Tách!” liên tục.
Sau đó anh ta tìm một ô thoại rồi chọn tải lên.
Đến khi Diệp Sơ Dương bê cơm từ nhà bếp bước ra thì cô liền nhìn thấy một người đàn ông đang cười vô cùng sung sướng như một tên ngốc vậy.
Diệp Sơ Dương: “...”
Sao cô cứ cảm thấy hình như có gì không đúng lắm.
Cái gì không đúng thì tạm thời Diệp Sơ Dương chưa nghĩ ra, thế nhưng khi hai người ăn tối xong, Diệp Sơ Dương ra cửa tiễn Bách Việt Phong về thì cô nhận được một tin nhắn tới từ một đất nước khác.
Người gửi tin nhắn là Diệp Tu Bạch.
Diệp Tu Bạch: Sau này đừng nấu cơm cho anh ta nữa.
Dưới câu này là một tấm hình.
Bên trên tấm hình là hình chụp đồ ăn mà Diệp Sơ Dương nấu, bên dưới là vài câu mà Bách Việt Phong viết.
Bách Việt Phong: Ha ha ha ha ha, ông đây cuối cùng cũng ăn được cơm mà tên nhóc nhà mình nấu rồi.
Bách Việt Phong: Ngon thật đấy, chẳng trách mà cứ khiến cậu nhớ mong đến vậy.
Bách Việt Phong: Tên nhóc đấy ban đầu còn bảo không phải là cậu thì không nấu, kết cục chẳng phải vẫn đổ gục trước mê lực của tôi đó sao? Ha ha ha ha ha vui quá, xúc động quá, tên nhóc tốt thật.
Còn như Bách Việt Phong ở bên cạnh~~~
Tuy Bách Minh Nguyệt và Bách Việt Phong có quan hệ anh em nhưng Bách Việt Phong có quan hệ tốt với Diệp Tu Bạch, vì vậy mà Diệp Sơ Dương cũng không định giấu giếm gì anh cả.
Hơn nữa ban nãy nhìn Bách Minh Nguyệt và Bách Việt Phong cư xử với nhau cũng có thể nhìn ra được dường như tình cảm giữa bọn họ cũng không được tốt.
Quả nhiên là sau khi trông thấy biểu cảm của Diệp Sơ Dương, Bách Việt Phong ngay lập tức không mấy thiện chí áp sát vào cười nói: “Thế nào? Phải cảm ơn tôi chứ hả? Cuối cùng tôi cũng giúp được nhóc đuổi cô ả phiền phức đó đi rồi.”
Diệp Sơ Dương: “Khoan đã, cô ả phiền phức mà cậu nói tới chẳng phải là chị gái của cậu sao? Cậu xưng hô như vậy mà được à?”
Ờ, đúng thế.
Bách Việt Phong đưa tay lên sờ sờ cằm mình, thầm nghĩ hình như anh ta cũng hơi hỗn xược. Ban nãy đáng lẽ phải giả vờ như là quan hệ của anh ta và Bách Minh Nguyệt hòa thuận lắm mới đúng chứ?
Nhưng nếu làm vậy liệu có phải quá thiệt thòi cho bản thân rồi không?
Thế là Bách Việt Phong quả quyết lắc đầu: “Nếu như có thể thì tôi ước gì tôi và cô ta không có quan hệ gì cả.”
Nói xong câu này, dường như Bách Việt Phong cũng không muốn nói tiếp chuyện này với Diệp Sơ Dương nữa, thế là anh ta liền đổi chủ đề.
“Nhóc này, tôi nghe nói nhóc nấu cơm ngon lắm, thế nào, có muốn nấu cơm cho cậu của nhóc không?”
Vừa dứt lời, cả căn phòng khách bỗng chốc chìm vào im lặng.
Một hồi sau, Diệp Sơ Dương với khuôn mặt không chút biểu cảm nói: “Chẳng phải cậu nói sẽ đưa cháu ra ngoài ăn sao? Sao tự nhiên lại đổi thành cháu nấu cho cậu ăn? Cậu cũng có phải là chú út của cháu đâu.”
Bách Việt Phong: “... Không phải chứ, tại sao lại cứ nhất định chỉ nấu cơm cho chú út của nhóc? Tôi là cậu của nhóc cơ mà? Dù gì tôi cũng là trưởng bối, nể mặt tôi xem nào?”
Thực ra cũng không muốn nể mặt lắm đâu.
Nhưng mà……
Nể tình người anh em trước mặt này ban nãy đã giải vây cho cô nên cô quyết định nấu cho đối phương một bữa cơm.
Thế là Diệp Sơ Dương đi tới nhà bếp mở tủ lạnh ra, khi thấy trong tủ lạnh có thức ăn thì cô liền quay người lại nhìn người đàn ông đang theo sau đít mình rồi ra lệnh chỉ huy: “Cậu trẻ à, phiền cậu rửa rau nhé.”
“He he he, đơn giản í mà.”
*
Hơn một tiếng sau, Bách Việt Phong ngồi trước bàn ăn nhìn một bàn thức ăn rồi cười như một tên ngớ ngẩn, tâm trạng vô cùng kích động lôi điện thoại ra chụp “Tách! Tách! Tách!” liên tục.
Sau đó anh ta tìm một ô thoại rồi chọn tải lên.
Đến khi Diệp Sơ Dương bê cơm từ nhà bếp bước ra thì cô liền nhìn thấy một người đàn ông đang cười vô cùng sung sướng như một tên ngốc vậy.
Diệp Sơ Dương: “...”
Sao cô cứ cảm thấy hình như có gì không đúng lắm.
Cái gì không đúng thì tạm thời Diệp Sơ Dương chưa nghĩ ra, thế nhưng khi hai người ăn tối xong, Diệp Sơ Dương ra cửa tiễn Bách Việt Phong về thì cô nhận được một tin nhắn tới từ một đất nước khác.
Người gửi tin nhắn là Diệp Tu Bạch.
Diệp Tu Bạch: Sau này đừng nấu cơm cho anh ta nữa.
Dưới câu này là một tấm hình.
Bên trên tấm hình là hình chụp đồ ăn mà Diệp Sơ Dương nấu, bên dưới là vài câu mà Bách Việt Phong viết.
Bách Việt Phong: Ha ha ha ha ha, ông đây cuối cùng cũng ăn được cơm mà tên nhóc nhà mình nấu rồi.
Bách Việt Phong: Ngon thật đấy, chẳng trách mà cứ khiến cậu nhớ mong đến vậy.
Bách Việt Phong: Tên nhóc đấy ban đầu còn bảo không phải là cậu thì không nấu, kết cục chẳng phải vẫn đổ gục trước mê lực của tôi đó sao? Ha ha ha ha ha vui quá, xúc động quá, tên nhóc tốt thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.