Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 570
Thỏ Kỉ Đích Hồ La Bắc
20/04/2019
59570."Sao vậy?"
Cô gái mơ mơ màng màng mở mắt ra, dáng còn chưa tỉnh táo hẳn, nhìn giống như một con mèo lười.
Thấy Mạt Tử Nghiên như vậy, Diệp Sơ Dương liền nở nụ cười trêu chọc. Cô nhìn cô gái, chậm rãi nói: "Người muốn giết chị đuổi tới nơi rồi."
Cho dù lời Diệp Sơ Dương nói có thản nhiên thế nào đi nữa thì cũng đủ khiến Mạt Tử Nghiên giật mình tỉnh ngủ hẳn.
Cô lập tức sững người, sau đó ngồi bật dậy khỏi ghế. Cô mở tròn mắt liếc nhìn ra ngoài cửa xe, khi cô đang định nói gì thì tiếng đạn găm vào thân xe vang lên.
Mạt Tử Nghiên: "..."
Đù, việc quái gì thế này?
Mạt Tử Nghiên lúc này không mấy sợ hãi, bởi có Diệp Sơ Dương ở bên cạnh cô, hơn nữa nhìn thần sắc của Diệp Sơ Dương, rõ ràng rất chắc chắn.
Vì thế cô cũng không hề lo lắng cho lắm.
Nhưng vẫn cảm thấy rất nhọc tâm.
"Chị tránh ra, tôi đi giải quyết đám người phía sau."
Diệp Sơ Dương vừa nói xong, Mạt Tử Nghiên liền chớp chớp mắt, muốn hỏi một câu "Cậu định giải quyết thế nào". Kết quả, vừa mới nói được một chữ cô liền nhìn thấy Diệp Sơ Dương mau lẹ rút ra một khẩu súng ngắn màu bạc không biết từ chỗ nào.
Mạt Tử Nghiên: "... Cậu còn mang theo thứ này trên người nữa sao?"
"Ừ." Diệp Sơ dương kéo cửa, không quan tâm tới thái độ cạn lời của Mạt Tử Nghiên, chỉ cười nói: "Không phải rất tốt sao? Chí ít là trong tình hình này."
Nghe vậy Mạt Tử Nghiên cũng cảm thấy rất đồng tình.
Nhưng ngay sau đó cô lại hỏi: "Vậy tại sao khi ở bờ biển cậu không rút ra?"
Diệp Sơ Dương: "Đương nhiên là vì tôi không mang theo."
Nói tới việc này đúng là cũng rất xui xẻo.
Thực ra cũng không phải là không mang theo, chỉ là vì cần đóng quảng cáo nên đã giao toàn bộ đồ mang theo trên người bao gồm cả điện thoại cho Đoàn Kiệt. Kết quả, vừa hay xả ra vụ việc kia.
Bây giờ thì không đâu.
Nghĩ tới đây cô liền mỉm cười, thò đầu ra ngoài, ánh mắt nhìn lên chiếc xe hơn màu đen cách đó không xe, không hề do dự nổ một phát súng.
Súng có lắp bộ phận giảm thanh vì thế không có âm thanh lớn vang lên.
Nhưng sau phát súng của Diệp Sơ Dương, Mạt Tử Nghiên nhìn thấy rõ rằng chiếc xe hơn chạy dẫn đầu đã bắt đầu mất lái, chạy theo lộ tuyến hình chữ S.
Á đù!
Kỹ thuật bắn súng đúng là lợi hại.
Mạt Tử Nghiên liền chớp chớp mắt, ánh mắt lấp lánh sao sáng nhìn thiếu niên trước mặt. Diệp Sơ Dương nhận được ánh mắt "sùng bái" của con gái thì không hề biến đổi sắc mặt, chỉ tiếp tục nổ súng.
Sau ba phát súng liên tục, chiếc xe hơn thứ hai cũng bị hạ, đâm thẳng vào làn chắn đường bên cạnh.
Mạt Tử Nghiên thấy vậy lại một lần nữa không kìm được cảm khái.
Tuy nhiên cũng đúng lúc này, vô số tiếng súng nổ vang lên, đạn lần lượt găm hết lên xe chuyên dụng màu đen. Tài xế vì muốn ngăn cản thân xe bị tổn hại nghiêm trọng liền điên cuồng đánh vô lăng.
Mạt Tử Nghiên mặt đần thộn, đúng lúc này người cô lảo đảo ngã vào lòng Diệp Sơ Dương.
Cảnh tượng bất ngờ này khiến Diệp Sơ Dương sững người.
Mạt Tử Hiên cũng không tìm được đông tây nam bác, chỉ cảm thấy hình như mình đụng vào thứ gì đó cưng cứng nhưng lại hơi mềm mại. Cô liền đụng tiếp theo phản xạ...
Sau đó liền lập tức ngẩng đầu lên.
Gương mặt vốn đang đần thộn lại càng trở nên đần thộn hơn nữa...
Cô gái mơ mơ màng màng mở mắt ra, dáng còn chưa tỉnh táo hẳn, nhìn giống như một con mèo lười.
Thấy Mạt Tử Nghiên như vậy, Diệp Sơ Dương liền nở nụ cười trêu chọc. Cô nhìn cô gái, chậm rãi nói: "Người muốn giết chị đuổi tới nơi rồi."
Cho dù lời Diệp Sơ Dương nói có thản nhiên thế nào đi nữa thì cũng đủ khiến Mạt Tử Nghiên giật mình tỉnh ngủ hẳn.
Cô lập tức sững người, sau đó ngồi bật dậy khỏi ghế. Cô mở tròn mắt liếc nhìn ra ngoài cửa xe, khi cô đang định nói gì thì tiếng đạn găm vào thân xe vang lên.
Mạt Tử Nghiên: "..."
Đù, việc quái gì thế này?
Mạt Tử Nghiên lúc này không mấy sợ hãi, bởi có Diệp Sơ Dương ở bên cạnh cô, hơn nữa nhìn thần sắc của Diệp Sơ Dương, rõ ràng rất chắc chắn.
Vì thế cô cũng không hề lo lắng cho lắm.
Nhưng vẫn cảm thấy rất nhọc tâm.
"Chị tránh ra, tôi đi giải quyết đám người phía sau."
Diệp Sơ Dương vừa nói xong, Mạt Tử Nghiên liền chớp chớp mắt, muốn hỏi một câu "Cậu định giải quyết thế nào". Kết quả, vừa mới nói được một chữ cô liền nhìn thấy Diệp Sơ Dương mau lẹ rút ra một khẩu súng ngắn màu bạc không biết từ chỗ nào.
Mạt Tử Nghiên: "... Cậu còn mang theo thứ này trên người nữa sao?"
"Ừ." Diệp Sơ dương kéo cửa, không quan tâm tới thái độ cạn lời của Mạt Tử Nghiên, chỉ cười nói: "Không phải rất tốt sao? Chí ít là trong tình hình này."
Nghe vậy Mạt Tử Nghiên cũng cảm thấy rất đồng tình.
Nhưng ngay sau đó cô lại hỏi: "Vậy tại sao khi ở bờ biển cậu không rút ra?"
Diệp Sơ Dương: "Đương nhiên là vì tôi không mang theo."
Nói tới việc này đúng là cũng rất xui xẻo.
Thực ra cũng không phải là không mang theo, chỉ là vì cần đóng quảng cáo nên đã giao toàn bộ đồ mang theo trên người bao gồm cả điện thoại cho Đoàn Kiệt. Kết quả, vừa hay xả ra vụ việc kia.
Bây giờ thì không đâu.
Nghĩ tới đây cô liền mỉm cười, thò đầu ra ngoài, ánh mắt nhìn lên chiếc xe hơn màu đen cách đó không xe, không hề do dự nổ một phát súng.
Súng có lắp bộ phận giảm thanh vì thế không có âm thanh lớn vang lên.
Nhưng sau phát súng của Diệp Sơ Dương, Mạt Tử Nghiên nhìn thấy rõ rằng chiếc xe hơn chạy dẫn đầu đã bắt đầu mất lái, chạy theo lộ tuyến hình chữ S.
Á đù!
Kỹ thuật bắn súng đúng là lợi hại.
Mạt Tử Nghiên liền chớp chớp mắt, ánh mắt lấp lánh sao sáng nhìn thiếu niên trước mặt. Diệp Sơ Dương nhận được ánh mắt "sùng bái" của con gái thì không hề biến đổi sắc mặt, chỉ tiếp tục nổ súng.
Sau ba phát súng liên tục, chiếc xe hơn thứ hai cũng bị hạ, đâm thẳng vào làn chắn đường bên cạnh.
Mạt Tử Nghiên thấy vậy lại một lần nữa không kìm được cảm khái.
Tuy nhiên cũng đúng lúc này, vô số tiếng súng nổ vang lên, đạn lần lượt găm hết lên xe chuyên dụng màu đen. Tài xế vì muốn ngăn cản thân xe bị tổn hại nghiêm trọng liền điên cuồng đánh vô lăng.
Mạt Tử Nghiên mặt đần thộn, đúng lúc này người cô lảo đảo ngã vào lòng Diệp Sơ Dương.
Cảnh tượng bất ngờ này khiến Diệp Sơ Dương sững người.
Mạt Tử Hiên cũng không tìm được đông tây nam bác, chỉ cảm thấy hình như mình đụng vào thứ gì đó cưng cứng nhưng lại hơi mềm mại. Cô liền đụng tiếp theo phản xạ...
Sau đó liền lập tức ngẩng đầu lên.
Gương mặt vốn đang đần thộn lại càng trở nên đần thộn hơn nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.