Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 57
Thỏ Kỉ Đích Hồ La Bắc
20/04/2019
"Cám ơn sự biểu diễn của cậu, trở về đợi thông báo nhé."
Ánh mắt của Từ Đại Lực nhìn thẳng vào người của thiếu niên, một lần nữa ông cảm giác được thiếu niên tuấn tú rạng ngời đang đứng trước mặt mình giống hệt Đại thiếu gia nhà họ Tạ bất nhuốm màu phong trần của năm xưa.
Đại loại vì Từ Đại Lực rất hài lòng về Diệp Sơ Dương, cho nên khi thốt ra mấy chữ "trở về đợi thông báo", thái độ cũng dịu dàng hơn nhiều so với những người khác.
Trong lòng Diệp Sơ Dương hiểu rõ đây là quy trình bình thường trong thử vai, cho nên cô không vội, một lần nữa cúi gập người chào bốn vị giám khảo trước mặt, sau đó quay lưng rời khỏi.
Nhìn theo bóng lưng của Diệp Sơ Dương biến mất trước mặt, đám người biên kịch mới đưa mắt nhìn nhau, đều bắt gặp vẻ mừng rỡ trong ánh mắt của đối phương.
Triệu Vũ Hành cười nhẹ, "Xem ra Tạ công tử của chúng ta đã xuất hiện rồi."
Nghe vậy, Từ Đại Lực bỗng bật cười to giọng sảng khoái. Anh giơ tay vỗ vai của Triệu Vũ Hành, ra vẻ cảm thán nói, "Thật ra khả năng diễn xuất của thiếu niên tên Diệp Sơ Dương này không gọi là tốt lắm, nhưng nhìn thấy cậu ta, tôi dường như cảm thấy Tạ Mục Hàm đang xuất hiện sống động ngay trước mắt."
Ba người còn lại đều gật đầu lia lịa.
Như lời nói của Từ Đại Lực, so với Tiết Văn Vĩ mà bọn họ tạm hài lòng trước đó, kĩ năng diễn xuất của Diệp Sơ Dương đích thực kém hơn một chút. Nhưng kĩ năng diễn xuất có thể từ từ rèn luyện, còn khí chất và cảm giác thì không thể rèn luyện ra trong một sớm một chiều được.
Huống chi…
Vận may của Diệp Sơ Dương thật sự rất tốt.
Nhân viên phân phát ngẫu nhiên kịch bản phân đoạn diễn cho diễn viên có ý định thử vai. Và cuối cùng bốc trúng kịch bản ra sao, chỉ có thể nhờ vào vận may.
Bốn người bọn họ đều cảm thấy bản thân Diệp Sơ Dương rất giống với bề ngoài của Tạ Mục Hàm, nhưng Diệp Sơ Dương lại có thể tái diễn dáng vẻ của Tạ Mục Hàm khi trở nên độc ác.
Là vận may, cũng là năng lực.
Ánh mắt của biên kịch nhìn lướt trên trang giấy của Từ Đại Lực, nhìn thấy anh đánh dấu ngay ba chữ "Diệp Sơ Dương". Trong lòng của anh nảy ra một ý nghĩ, hỏi: "Có cần thử vai tiếp không?"
"Tiếp tục đi, người ở ngoài kia cũng không còn nhiều, bắt bọn họ đợi tới giờ không cho làm gì đã thông báo bảo họ ra về thì có chút tàn nhẫn." Dứt lời, Từ Đại Lực ra hiệu cho trợ lý đang đứng trước cửa, trợ lý liền gật đầu mở cửa gọi số kế tiếp.
***
Về kết quả thử vai ra sao, tạm thời Diệp Sơ Dương vẫn chưa biết được.
Hai ngày tiếp đó cô vẫn an phận đi học lên lớp bình thường, cho đến khi vào giảng đường lớn, điện thoại rung lên.
Cô đảo mắt nhìn khắp một lượt, thầy giáo đang đứng trên bục giảng nói hào hứng khiến nước miếng phun như mưa, cô bình tĩnh ngắt điện thoại, sau đó tiếp tục nghe giảng.
Ý nghĩa của từ ngữ "lễ phép", Diệp Sơ Dương vẫn hiểu rất rõ.
Năm phút sau, rốt cuộc cũng tan học. Diệp Sơ Dương đi đến hành lang, gọi lại số đó.
Đối phương sau khi nhận cuộc gọi, dường như có một giây ngờ vực, người ở đầu dây bên kia hỏi một cách nghi ngờ: "Anh Diệp Sơ Dương?"
“Vâng. Lúc nãy thật xin lỗi, tôi còn ở trong lớp học." Diệp Sơ Dương cụp mắt trả lời.
"Thì ra cậu vẫn còn là học sinh à." Giọng nữ cười dịu dàng ở đầu dây bên kia, "Vậy thì tôi nói tóm gọn lại nhé. Chúc mừng cậu đã thành công giành được vai diễn Tạ Mục Hàm. Thứ ba tuần tới tức là ngày 20, nhớ đến đoàn làm phim báo danh. Địa điểm tôi sẽ gửi qua tin nhắn cho cậu sau."
Đôi mày dài của Diệp Sơ Dương hơi nhướng nhẹ, tuy rằng đã đoạt được vai diễn Tạ Mục Hàm, nhưng vẫn rất bình tĩnh, "Tôi biết rồi, cám ơn đã báo tin."
Cúp máy, cô quay đầu nhìn lớp học, chìm vào trong tĩnh lặng.
Nếu thật sự phải đi đóng phim, thì việc học chắc chắn không thể duy trì tiếp rồi. Cần tìm thời gian xin nghỉ phép mới được.
Ánh mắt của Từ Đại Lực nhìn thẳng vào người của thiếu niên, một lần nữa ông cảm giác được thiếu niên tuấn tú rạng ngời đang đứng trước mặt mình giống hệt Đại thiếu gia nhà họ Tạ bất nhuốm màu phong trần của năm xưa.
Đại loại vì Từ Đại Lực rất hài lòng về Diệp Sơ Dương, cho nên khi thốt ra mấy chữ "trở về đợi thông báo", thái độ cũng dịu dàng hơn nhiều so với những người khác.
Trong lòng Diệp Sơ Dương hiểu rõ đây là quy trình bình thường trong thử vai, cho nên cô không vội, một lần nữa cúi gập người chào bốn vị giám khảo trước mặt, sau đó quay lưng rời khỏi.
Nhìn theo bóng lưng của Diệp Sơ Dương biến mất trước mặt, đám người biên kịch mới đưa mắt nhìn nhau, đều bắt gặp vẻ mừng rỡ trong ánh mắt của đối phương.
Triệu Vũ Hành cười nhẹ, "Xem ra Tạ công tử của chúng ta đã xuất hiện rồi."
Nghe vậy, Từ Đại Lực bỗng bật cười to giọng sảng khoái. Anh giơ tay vỗ vai của Triệu Vũ Hành, ra vẻ cảm thán nói, "Thật ra khả năng diễn xuất của thiếu niên tên Diệp Sơ Dương này không gọi là tốt lắm, nhưng nhìn thấy cậu ta, tôi dường như cảm thấy Tạ Mục Hàm đang xuất hiện sống động ngay trước mắt."
Ba người còn lại đều gật đầu lia lịa.
Như lời nói của Từ Đại Lực, so với Tiết Văn Vĩ mà bọn họ tạm hài lòng trước đó, kĩ năng diễn xuất của Diệp Sơ Dương đích thực kém hơn một chút. Nhưng kĩ năng diễn xuất có thể từ từ rèn luyện, còn khí chất và cảm giác thì không thể rèn luyện ra trong một sớm một chiều được.
Huống chi…
Vận may của Diệp Sơ Dương thật sự rất tốt.
Nhân viên phân phát ngẫu nhiên kịch bản phân đoạn diễn cho diễn viên có ý định thử vai. Và cuối cùng bốc trúng kịch bản ra sao, chỉ có thể nhờ vào vận may.
Bốn người bọn họ đều cảm thấy bản thân Diệp Sơ Dương rất giống với bề ngoài của Tạ Mục Hàm, nhưng Diệp Sơ Dương lại có thể tái diễn dáng vẻ của Tạ Mục Hàm khi trở nên độc ác.
Là vận may, cũng là năng lực.
Ánh mắt của biên kịch nhìn lướt trên trang giấy của Từ Đại Lực, nhìn thấy anh đánh dấu ngay ba chữ "Diệp Sơ Dương". Trong lòng của anh nảy ra một ý nghĩ, hỏi: "Có cần thử vai tiếp không?"
"Tiếp tục đi, người ở ngoài kia cũng không còn nhiều, bắt bọn họ đợi tới giờ không cho làm gì đã thông báo bảo họ ra về thì có chút tàn nhẫn." Dứt lời, Từ Đại Lực ra hiệu cho trợ lý đang đứng trước cửa, trợ lý liền gật đầu mở cửa gọi số kế tiếp.
***
Về kết quả thử vai ra sao, tạm thời Diệp Sơ Dương vẫn chưa biết được.
Hai ngày tiếp đó cô vẫn an phận đi học lên lớp bình thường, cho đến khi vào giảng đường lớn, điện thoại rung lên.
Cô đảo mắt nhìn khắp một lượt, thầy giáo đang đứng trên bục giảng nói hào hứng khiến nước miếng phun như mưa, cô bình tĩnh ngắt điện thoại, sau đó tiếp tục nghe giảng.
Ý nghĩa của từ ngữ "lễ phép", Diệp Sơ Dương vẫn hiểu rất rõ.
Năm phút sau, rốt cuộc cũng tan học. Diệp Sơ Dương đi đến hành lang, gọi lại số đó.
Đối phương sau khi nhận cuộc gọi, dường như có một giây ngờ vực, người ở đầu dây bên kia hỏi một cách nghi ngờ: "Anh Diệp Sơ Dương?"
“Vâng. Lúc nãy thật xin lỗi, tôi còn ở trong lớp học." Diệp Sơ Dương cụp mắt trả lời.
"Thì ra cậu vẫn còn là học sinh à." Giọng nữ cười dịu dàng ở đầu dây bên kia, "Vậy thì tôi nói tóm gọn lại nhé. Chúc mừng cậu đã thành công giành được vai diễn Tạ Mục Hàm. Thứ ba tuần tới tức là ngày 20, nhớ đến đoàn làm phim báo danh. Địa điểm tôi sẽ gửi qua tin nhắn cho cậu sau."
Đôi mày dài của Diệp Sơ Dương hơi nhướng nhẹ, tuy rằng đã đoạt được vai diễn Tạ Mục Hàm, nhưng vẫn rất bình tĩnh, "Tôi biết rồi, cám ơn đã báo tin."
Cúp máy, cô quay đầu nhìn lớp học, chìm vào trong tĩnh lặng.
Nếu thật sự phải đi đóng phim, thì việc học chắc chắn không thể duy trì tiếp rồi. Cần tìm thời gian xin nghỉ phép mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.