Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 778
Thỏ Kỉ Đích Hồ La Bắc
21/06/2019
Tuy rằng nhiều người biết Diệp Sơ Dương là gay, cùng Nancy Mạc Tử Nghiên căn bản không thành một đôi được, nhưng bọn họ cũng vẫn là couple rất
dễ thương.
Tuy nhiên, những người đẩy thuyền của couple này cũng thực sự không làm quá, nên lúc này đây Diệp Sơ Dương cũng coi như không biết cái gì.
Ở trong giới showbiz này, luôn có rất nhiều người đẩy thuyền các couple khác nhau.
Thậm chí hai nhân vật chính của couple còn không quen biết nhau, kết quả là do một fans thần thông quảng đại nào đó đã cắt ghép video vào với nhau.
Cái này làm cho nhiều người thấy bất đắc dĩ những cũng chẳng có biện pháp nào khác cả.
Rốt cuộc vì đây vẫn là tự do cá nhân của mỗi người.
Diệp Sơ Dương sau khi xem video một lúc, liền quay qua xoa xoa người thịt viên, rồi đi ngủ.
Chín giờ sáng hôm sau mới dậy tản bộ.
Đám người Thành Khải Uyên đã hội họp ở nhà ăn của khách sạn.
Sau khi ăn sáng, mấy người bọn họ không do dự, liền cùng đi tới sân thi đấu.
Sân thi đấu là một cái lâu đài cổ, thuộc vùng ngoại thành của thu đô nước L.
Cùng ngồi trong xe, trên đường đi Thành Khải Uyên giải thích một chút về lai lịch của lâu đài cổ này cho Diệp Sơ Dương và Túc Nhất.
Trong lời đồn, lâu đài cổ này trước đây thuộc về cặp vợ chồng bá tước nổi tiếng. Bá tước vô cùng yêu bá tước phu nhân, vì bá tước phu nhân sau này không thích sống ở thành thị nữa, cho nên bác tước đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua lâu đàu này.
Về sau, khi bá tước và bá tước phu nhân lần lượt qua đời. Thì lâu đài cổ này được mang ra đấu giá.
Đáng sợ nhất chính là, từ miệng nhiều người đồn thổi những điều kỳ dị, đều giống nhau.
Tất nhiên, những người này chưa từng gặp nhau trước đó, mà người phụ trách lâu đài không đem loại chuyện này truyền ra ngoài. Điều này, khiến cho mọi người không thể tưởng tượng được.
Nghe xong những lời này, Túc Nhất nhìn thoáng qua Cửu Thiếu nhà mình, liền hỏi, “Vì vậy cuộc đi đấu lần này là những thầy phong thủy thi nhau giải quyết vấn đề của lâu đài cổ quái này đúng không?”
“Có thể nói là như vậy, nhưng cái này không bắt buộc.’ Thành Khải Uyên trầm tư một chút, sau đó tiếp tục giải thích, “Cuộc thi đấu đều tiến hành phân loại từng vòng. Yêu cầu giải quyết vấn đề của lâu đài cổ cổ quái này không phải là không có khả năng. Nhưng như thế nào có thể giải quyết vấn đề này, đương nhiên cũng là thêm vài thứ.”
Thậm chí có thể nói, nếu là thật sự đem vấn đề của lâu đài cổ cổ quái đi giải quyết, đến lúc đó danh hiệu đệ nhất khả năng là sẽ dành tặng cho người đó.
Nghe Thành Khải Uyên nói, Túc Nhất hiểu ý tứ gật gật đầu.
Nói chuyện một lúc, rốt cuộc mấy người cũng đi tới lâu đài cổ.
Diệp Sơ Dương đứng trước mặt lâu đài cổ, ánh mắt xẹt qua lâu đài này, hơi lóe sáng.
Lâu đài cổ nhìn qua thấy rất lớn, phía trước còn có một cái hồ, trong hồ nước chỉ có mấy con thiên nga đang nhàn nhã bơi lội.
Thành Khải Uyên cùng Cát Trung Thông nhìn thấy Diệp Sơ Dương đứng yên tĩnh bên ngoài đầu nhìn chăm chú vào lâu đài cổ, người sau có vài phần tò mò đi lên hỏi, “Cửu Thiếu đang nhìn cái gì vậy?”
Cát Trung Thông đương nhiên đã biết Diệp Sơ Dương đã mở thiên nhãn.
Lúc này đây ông biết rõ Diệp Sơ Dương có thể nhìn thấy hình ảnh mà bọn họ không thể nhìn thấy.
Nghe được Cát Trung Thông nói, Diệp Sơ Dương híp mắt sau một lúc trầm tư, chỉ nhẹ nhàng nói một điểm rõ ràng duy nhất, “Cái lâu đài cổ này từ trong tản ra vô số oán khí cùng sát khí. Nói không chừng đây cũng chính là cái phong thủy bảo địa.”
Cái chữ phong thủy bảo địa từ miệng Diệp Sơ Dương nói ra này chính là để trong ngoặc kép. (ý là chẳng tốt đẹp gì.)
Nghe được lời này, Cát Trung Thông không hỏi lại lần nữa mà cảm khái một tiếng ---------
Quả nhiên, thầy phong thủy đã mở thiên nhẵn thật sự là quá tốt/ đáng kinh ngạc.
Tuy nhiên, những người đẩy thuyền của couple này cũng thực sự không làm quá, nên lúc này đây Diệp Sơ Dương cũng coi như không biết cái gì.
Ở trong giới showbiz này, luôn có rất nhiều người đẩy thuyền các couple khác nhau.
Thậm chí hai nhân vật chính của couple còn không quen biết nhau, kết quả là do một fans thần thông quảng đại nào đó đã cắt ghép video vào với nhau.
Cái này làm cho nhiều người thấy bất đắc dĩ những cũng chẳng có biện pháp nào khác cả.
Rốt cuộc vì đây vẫn là tự do cá nhân của mỗi người.
Diệp Sơ Dương sau khi xem video một lúc, liền quay qua xoa xoa người thịt viên, rồi đi ngủ.
Chín giờ sáng hôm sau mới dậy tản bộ.
Đám người Thành Khải Uyên đã hội họp ở nhà ăn của khách sạn.
Sau khi ăn sáng, mấy người bọn họ không do dự, liền cùng đi tới sân thi đấu.
Sân thi đấu là một cái lâu đài cổ, thuộc vùng ngoại thành của thu đô nước L.
Cùng ngồi trong xe, trên đường đi Thành Khải Uyên giải thích một chút về lai lịch của lâu đài cổ này cho Diệp Sơ Dương và Túc Nhất.
Trong lời đồn, lâu đài cổ này trước đây thuộc về cặp vợ chồng bá tước nổi tiếng. Bá tước vô cùng yêu bá tước phu nhân, vì bá tước phu nhân sau này không thích sống ở thành thị nữa, cho nên bác tước đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua lâu đàu này.
Về sau, khi bá tước và bá tước phu nhân lần lượt qua đời. Thì lâu đài cổ này được mang ra đấu giá.
Đáng sợ nhất chính là, từ miệng nhiều người đồn thổi những điều kỳ dị, đều giống nhau.
Tất nhiên, những người này chưa từng gặp nhau trước đó, mà người phụ trách lâu đài không đem loại chuyện này truyền ra ngoài. Điều này, khiến cho mọi người không thể tưởng tượng được.
Nghe xong những lời này, Túc Nhất nhìn thoáng qua Cửu Thiếu nhà mình, liền hỏi, “Vì vậy cuộc đi đấu lần này là những thầy phong thủy thi nhau giải quyết vấn đề của lâu đài cổ quái này đúng không?”
“Có thể nói là như vậy, nhưng cái này không bắt buộc.’ Thành Khải Uyên trầm tư một chút, sau đó tiếp tục giải thích, “Cuộc thi đấu đều tiến hành phân loại từng vòng. Yêu cầu giải quyết vấn đề của lâu đài cổ cổ quái này không phải là không có khả năng. Nhưng như thế nào có thể giải quyết vấn đề này, đương nhiên cũng là thêm vài thứ.”
Thậm chí có thể nói, nếu là thật sự đem vấn đề của lâu đài cổ cổ quái đi giải quyết, đến lúc đó danh hiệu đệ nhất khả năng là sẽ dành tặng cho người đó.
Nghe Thành Khải Uyên nói, Túc Nhất hiểu ý tứ gật gật đầu.
Nói chuyện một lúc, rốt cuộc mấy người cũng đi tới lâu đài cổ.
Diệp Sơ Dương đứng trước mặt lâu đài cổ, ánh mắt xẹt qua lâu đài này, hơi lóe sáng.
Lâu đài cổ nhìn qua thấy rất lớn, phía trước còn có một cái hồ, trong hồ nước chỉ có mấy con thiên nga đang nhàn nhã bơi lội.
Thành Khải Uyên cùng Cát Trung Thông nhìn thấy Diệp Sơ Dương đứng yên tĩnh bên ngoài đầu nhìn chăm chú vào lâu đài cổ, người sau có vài phần tò mò đi lên hỏi, “Cửu Thiếu đang nhìn cái gì vậy?”
Cát Trung Thông đương nhiên đã biết Diệp Sơ Dương đã mở thiên nhãn.
Lúc này đây ông biết rõ Diệp Sơ Dương có thể nhìn thấy hình ảnh mà bọn họ không thể nhìn thấy.
Nghe được Cát Trung Thông nói, Diệp Sơ Dương híp mắt sau một lúc trầm tư, chỉ nhẹ nhàng nói một điểm rõ ràng duy nhất, “Cái lâu đài cổ này từ trong tản ra vô số oán khí cùng sát khí. Nói không chừng đây cũng chính là cái phong thủy bảo địa.”
Cái chữ phong thủy bảo địa từ miệng Diệp Sơ Dương nói ra này chính là để trong ngoặc kép. (ý là chẳng tốt đẹp gì.)
Nghe được lời này, Cát Trung Thông không hỏi lại lần nữa mà cảm khái một tiếng ---------
Quả nhiên, thầy phong thủy đã mở thiên nhẵn thật sự là quá tốt/ đáng kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.