Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 788
Thỏ Kỉ Đích Hồ La Bắc
22/06/2019
Từ lúc Từ Đinh Linh biết Diệp Sơ Dương không ghét bỏ mình bèn biến thành cái đuôi nhỏ đi theo sau cô.
Lúc đám người Thành Khải Uyên nhìn thấy Diệp Sơ Dương với cái đuôi nhỏ sau lưng cô thì không khỏi nhíu mày. Anh ta duỗi tay chỉ cậu bé phía sau Diệp Sơ Dương, cẩn thận hỏi: “Diệp Cửu thiếu, người phía sau cậu…”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương quay đầu lại nhìn, kết quả bắt gặp ánh mắt long lanh của đối phương đang khẩn trương nhìn cô. Diệp Sơ Dương trầm mặc một lát rồi miễn cưỡng xoa ấn đường, giới thiệu: “Từ Đinh Linh, bạn mới quen lúc nãy, cũng là thầy phong thuỷ rất giỏi.”
Nói xong câu này, Diệp Sơ Dương không biết nghĩ gì lại bỗng nhiên giới thiệu mấy người trước mặt với Từ Đinh Linh.
“Giới thiệu cho cậu này, đây là Thành Khải Uyên, người kia là Cát Trung Thông, còn người cuối cùng mặc đồ đen là Túc Nhất.”
Truyện được edit tại Vietwriter.com, hãy đọc chính chủ để ủng hộ các editer nhé mọi người ^^
Nghe vậy, Từ Đinh Linh không nghĩ ngợi gì, trực tiếp cúi đầu chào ba người.
Dáng vẻ này muốn bao nhiêu lễ phép thì có bấy nhiêu.
Thành Khải Uyên nghe Diệp Sơ Dương giới thiệu, hết nhìn Diệp Sơ Dương lại theo bản năng nhìn sang tên nhóc mặt búng ra sữa đứng bên cạnh, cuối cùng không biết nghĩ gì, trong mắt anh ta nổi lên một tầng ánh sáng.
Một lúc lâu sau, anh ta chủ động vươn tay ra bắt tay với Từ Đinh Linh.
Mọi người hỏi han nhau một lát.
Cuối cùng, bốn người Diệp Sơ Dương đứng nguyên nhìn Từ Đinh Linh vẫy tay với một người trẻ tuổi đang nhìn về phía bọn họ, sau đó nhanh chóng rời đi.
Vẫn đợi đến lúc Từ Đinh Linh đi khỏi, lúc này Thành Khải Uyên mới nhìn về phía Diệp Sơ Dương.
Chú ý tới ánh mắt đối phương, Diệp Sơ Dương hơi nhướn mày, khẽ cười nói: “Thành tiên sinh có chuyện gì xin cứ nói thẳng?”
“Cửu thiếu Diệp gia quả không hổ là Cửu thiếu Diệp gia.” Thành Khải Uyên nghe Diệp Sơ Dương nói vậy lập tức trên mặt xuất hiện vẻ xấu hổ. Sau đó, dưới ánh nhìn nghi hoặc của Túc Nhất và Cát Trung Thông, Thành Khải Uyên đành phải vứt bỏ mặt mũi hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút, cảm giác của Cửu thiếu đối với Từ Đinh Linh này thế nào? Giả dụ nếu có thể cho cậu ta gia nhập giới phong thuỷ thì cậu thấy sao?”
Thành Khải Uyên cũng không phải kẻ ngốc, vừa thấy bên cạnh Từ Đinh Linh không có ai đi theo là biết ngay cậu ta là tán tu. Cho nên, việc mời đối phương đến giới phong thuỷ thật ra cũng là một quyết định rất tốt.
Đương nhiên, quan trọng cũng phải xem bản lĩnh và nhân phẩm Từ Đinh Linh thế nào.
Nghe Thành Khải Uyên nói vậy, ý cười trên mặt Diệp Sơ Dương càng thâm thuý.
Chẳng qua là cô đeo khẩu trang nên Thành Khải Uyên không thể nhìn ra mà thôi. Anh ta chỉ có thể nhìn đôi mắt đào hoa tà mị của Diệp Sơ Dương mà đoán ý tứ của cô.
“Cửu thiếu cũng nghĩ vậy à?” Thành Khải Uyên đột nhiên hỏi.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương nhàn nhạt gật đầu, lại nói: “Nhưng mà không cần sốt ruột, chờ xong vòng thi thứ hai rồi hãy tính tiếp.”
Ngừng một lát, cô nói tiếp: “Người thì cũng không tồi, nhưng bản lĩnh phong thuỷ thì còn phải xem xét tình hình đã.”
Nghe được lời này của Diệp Sơ Dương, Thành Khải Uyên nhẹ nhõm thở ra.
Tuy rằng Diệp Sơ Dương không lập tức đồng ý nhưng ý tứ của cô cũng gần như thể hiện rõ ràng rồi.
Chính là Từ Đinh Linh là người có thể dùng được.
Nghĩ vậy, tâm trạng vốn có chút khẩn trương của Thành Khải Uyên lập tức được thả lỏng.
Lúc đám người Thành Khải Uyên nhìn thấy Diệp Sơ Dương với cái đuôi nhỏ sau lưng cô thì không khỏi nhíu mày. Anh ta duỗi tay chỉ cậu bé phía sau Diệp Sơ Dương, cẩn thận hỏi: “Diệp Cửu thiếu, người phía sau cậu…”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương quay đầu lại nhìn, kết quả bắt gặp ánh mắt long lanh của đối phương đang khẩn trương nhìn cô. Diệp Sơ Dương trầm mặc một lát rồi miễn cưỡng xoa ấn đường, giới thiệu: “Từ Đinh Linh, bạn mới quen lúc nãy, cũng là thầy phong thuỷ rất giỏi.”
Nói xong câu này, Diệp Sơ Dương không biết nghĩ gì lại bỗng nhiên giới thiệu mấy người trước mặt với Từ Đinh Linh.
“Giới thiệu cho cậu này, đây là Thành Khải Uyên, người kia là Cát Trung Thông, còn người cuối cùng mặc đồ đen là Túc Nhất.”
Truyện được edit tại Vietwriter.com, hãy đọc chính chủ để ủng hộ các editer nhé mọi người ^^
Nghe vậy, Từ Đinh Linh không nghĩ ngợi gì, trực tiếp cúi đầu chào ba người.
Dáng vẻ này muốn bao nhiêu lễ phép thì có bấy nhiêu.
Thành Khải Uyên nghe Diệp Sơ Dương giới thiệu, hết nhìn Diệp Sơ Dương lại theo bản năng nhìn sang tên nhóc mặt búng ra sữa đứng bên cạnh, cuối cùng không biết nghĩ gì, trong mắt anh ta nổi lên một tầng ánh sáng.
Một lúc lâu sau, anh ta chủ động vươn tay ra bắt tay với Từ Đinh Linh.
Mọi người hỏi han nhau một lát.
Cuối cùng, bốn người Diệp Sơ Dương đứng nguyên nhìn Từ Đinh Linh vẫy tay với một người trẻ tuổi đang nhìn về phía bọn họ, sau đó nhanh chóng rời đi.
Vẫn đợi đến lúc Từ Đinh Linh đi khỏi, lúc này Thành Khải Uyên mới nhìn về phía Diệp Sơ Dương.
Chú ý tới ánh mắt đối phương, Diệp Sơ Dương hơi nhướn mày, khẽ cười nói: “Thành tiên sinh có chuyện gì xin cứ nói thẳng?”
“Cửu thiếu Diệp gia quả không hổ là Cửu thiếu Diệp gia.” Thành Khải Uyên nghe Diệp Sơ Dương nói vậy lập tức trên mặt xuất hiện vẻ xấu hổ. Sau đó, dưới ánh nhìn nghi hoặc của Túc Nhất và Cát Trung Thông, Thành Khải Uyên đành phải vứt bỏ mặt mũi hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút, cảm giác của Cửu thiếu đối với Từ Đinh Linh này thế nào? Giả dụ nếu có thể cho cậu ta gia nhập giới phong thuỷ thì cậu thấy sao?”
Thành Khải Uyên cũng không phải kẻ ngốc, vừa thấy bên cạnh Từ Đinh Linh không có ai đi theo là biết ngay cậu ta là tán tu. Cho nên, việc mời đối phương đến giới phong thuỷ thật ra cũng là một quyết định rất tốt.
Đương nhiên, quan trọng cũng phải xem bản lĩnh và nhân phẩm Từ Đinh Linh thế nào.
Nghe Thành Khải Uyên nói vậy, ý cười trên mặt Diệp Sơ Dương càng thâm thuý.
Chẳng qua là cô đeo khẩu trang nên Thành Khải Uyên không thể nhìn ra mà thôi. Anh ta chỉ có thể nhìn đôi mắt đào hoa tà mị của Diệp Sơ Dương mà đoán ý tứ của cô.
“Cửu thiếu cũng nghĩ vậy à?” Thành Khải Uyên đột nhiên hỏi.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương nhàn nhạt gật đầu, lại nói: “Nhưng mà không cần sốt ruột, chờ xong vòng thi thứ hai rồi hãy tính tiếp.”
Ngừng một lát, cô nói tiếp: “Người thì cũng không tồi, nhưng bản lĩnh phong thuỷ thì còn phải xem xét tình hình đã.”
Nghe được lời này của Diệp Sơ Dương, Thành Khải Uyên nhẹ nhõm thở ra.
Tuy rằng Diệp Sơ Dương không lập tức đồng ý nhưng ý tứ của cô cũng gần như thể hiện rõ ràng rồi.
Chính là Từ Đinh Linh là người có thể dùng được.
Nghĩ vậy, tâm trạng vốn có chút khẩn trương của Thành Khải Uyên lập tức được thả lỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.