Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 795
Thỏ Kỉ Đích Hồ La Bắc
22/06/2019
Nghe thấy bốn chữ bản vẽ vũ khí, ánh mắt Lục Cảnh Hành hơi loé lên.
Cuối cùng, hắn nhàn nhạt nói, “Thứ mày muốn tao đương nhiên có mang tới. Chỉ là chẳng lẽ chúng mày không nên cho tao gặp Cửu thiếu trước à? Nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì, đến lúc đó đừng nói là bản vẽ vũ khí, chuyện gia tộc Moore chúng mày có thể sống yên bình trên cõi đời này hay không cũng là một vấn đề đấy.”
Lục Cảnh Hành và Diệp Tu Bạch biết nhau lâu như vậy, chưa bao giờ anh ta nghi ngờ thủ đoạn của Diệp Tu Bạch.
Kage nghe thấy lời nhắc nhở của Lục Cảnh Hành, ban đầu còn sửng sốt nhưng sau đó lập tức cong miệng cười. Hắn gật đầu với Lục Cảnh Hành, rồi đứng dậy khỏi sopha, “Lục Nhị gia nói rất có lý. Đã vậy thì tôi sẽ mang Diệp Cửu thiếu đến cho anh nhìn qua.”
Nói xong, Kage hất hàm với một người măc đồ đen đứng sau lưng mình, ý tứ rõ ràng.
Năm phút sau, tên mặc đồ đen kia dẫn theo Diệp Sơ Dương đi ra.
Đôi mắt thiếu niên bị một miếng vải đen che kín, dáng vẻ thất tha thất thểu, nhìn qua có vẻ rất tội nghiệp. Đợi cho Diệp Sơ Dương đi đến trước mặt bọn họ, Kage duỗi tay cười với Lục Cảnh Hành, “Người tôi đã đem tới cho Nhị gia rồi đây. Chúng ta thanh toán một lần cho xong ok?
Lục Cảnh Hành không trả lời đối phương ngay.
Ánh mắt anh chuyển qua chuyển lại trên người Diệp Sơ Dương một lúc lâu mới dứt ra, “Có thể được, nhưng phải để bọn tao rời khỏi cái biệt thự này đã rồi tao sẽ giao một phần bản vẽ kia cho mày.”
Đột nhiên nghe được một câu ngoài ý muốn, gương mặt tươi cười của Kage lập tức cứng đờ. Biểu cảm trên mặt cũng trở nên lãnh đạm. Hắn lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, nhếch miệng hỏi, “Ở trong mắt Nhị gia, Kage tôi là người không giữ chữ tín vậy sao?”
“Lúc Kage mày nói câu này chẳng lẽ trong lòng không tự nghĩ lại xem? Một kẻ tự mãn chui ra khỏi đống xác chết đầy giòi bọ thì có gì đáng tin.”
Sắc mặt Kage đã khó coi, sắc mặt Lục Cảnh Hành càng kinh khủng hơn, thậm chí còn không thèm lựa lời mà nói.
Thực tế, bản thân Lục Cảnh Hành không quá để mắt đến tên Kage này. Đương nhiên, thân phận của đối phương chẳng liên quan gì đến anh ta.
Nhưng đối với thân phận của loại người này Lục Cảnh Hành vẫn luôn khinh thường. Kage là con riêng của vị tộc trưởng già nhà Moore, xứng đáng với những gì anh ta nghĩ.
Đơn giản chỉ là anh ta không quen nhìn thằng con riêng này tác oai tác quái thôi.
Bản thân Kage luôn ham muốn quyền lực, gia tộc Moore đã rất nhiều lần thay anh ta xử lý chuyện xấu anh ta gây ra. Mà ở những việc này, chỉ cần đối phương không hợp ý mình là Kage một là không làm, hai là đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp ra tay giết chết đối phương.
Thủ đoạn vô cùng độc ác tàn nhẫn.
Dù sao hắn ta chính là một người nhân phẩm chẳng ra gì.
Đối với chuyện phá phách của Kage, Lục Cảnh Hành không muốn nhắc đến.
Kage có nằm mơ cũng không nghĩ được Lục Cảnh Hành sẽ không nể mặt mình mà nói thẳng như vậy, hắn hung hăng hít vào một hơi, cố nén lửa giận đang phừng phừng trong lòng, nhả ra từng chữ, “Lời này của Lục Nhị gia có phải hơi quá đáng không?”
“Tao chỉ nói sự thật.” Nói xong, Lục Cảnh Hành đứng dậy khỏi sopha, sau đó đi đến trước mặt Diệp Sơ Dương, nhàn nhạt nói, “Bây giờ Kage tiên sinh có thể cho chúng tôi đi được chưa?”
Cuối cùng, hắn nhàn nhạt nói, “Thứ mày muốn tao đương nhiên có mang tới. Chỉ là chẳng lẽ chúng mày không nên cho tao gặp Cửu thiếu trước à? Nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì, đến lúc đó đừng nói là bản vẽ vũ khí, chuyện gia tộc Moore chúng mày có thể sống yên bình trên cõi đời này hay không cũng là một vấn đề đấy.”
Lục Cảnh Hành và Diệp Tu Bạch biết nhau lâu như vậy, chưa bao giờ anh ta nghi ngờ thủ đoạn của Diệp Tu Bạch.
Kage nghe thấy lời nhắc nhở của Lục Cảnh Hành, ban đầu còn sửng sốt nhưng sau đó lập tức cong miệng cười. Hắn gật đầu với Lục Cảnh Hành, rồi đứng dậy khỏi sopha, “Lục Nhị gia nói rất có lý. Đã vậy thì tôi sẽ mang Diệp Cửu thiếu đến cho anh nhìn qua.”
Nói xong, Kage hất hàm với một người măc đồ đen đứng sau lưng mình, ý tứ rõ ràng.
Năm phút sau, tên mặc đồ đen kia dẫn theo Diệp Sơ Dương đi ra.
Đôi mắt thiếu niên bị một miếng vải đen che kín, dáng vẻ thất tha thất thểu, nhìn qua có vẻ rất tội nghiệp. Đợi cho Diệp Sơ Dương đi đến trước mặt bọn họ, Kage duỗi tay cười với Lục Cảnh Hành, “Người tôi đã đem tới cho Nhị gia rồi đây. Chúng ta thanh toán một lần cho xong ok?
Lục Cảnh Hành không trả lời đối phương ngay.
Ánh mắt anh chuyển qua chuyển lại trên người Diệp Sơ Dương một lúc lâu mới dứt ra, “Có thể được, nhưng phải để bọn tao rời khỏi cái biệt thự này đã rồi tao sẽ giao một phần bản vẽ kia cho mày.”
Đột nhiên nghe được một câu ngoài ý muốn, gương mặt tươi cười của Kage lập tức cứng đờ. Biểu cảm trên mặt cũng trở nên lãnh đạm. Hắn lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, nhếch miệng hỏi, “Ở trong mắt Nhị gia, Kage tôi là người không giữ chữ tín vậy sao?”
“Lúc Kage mày nói câu này chẳng lẽ trong lòng không tự nghĩ lại xem? Một kẻ tự mãn chui ra khỏi đống xác chết đầy giòi bọ thì có gì đáng tin.”
Sắc mặt Kage đã khó coi, sắc mặt Lục Cảnh Hành càng kinh khủng hơn, thậm chí còn không thèm lựa lời mà nói.
Thực tế, bản thân Lục Cảnh Hành không quá để mắt đến tên Kage này. Đương nhiên, thân phận của đối phương chẳng liên quan gì đến anh ta.
Nhưng đối với thân phận của loại người này Lục Cảnh Hành vẫn luôn khinh thường. Kage là con riêng của vị tộc trưởng già nhà Moore, xứng đáng với những gì anh ta nghĩ.
Đơn giản chỉ là anh ta không quen nhìn thằng con riêng này tác oai tác quái thôi.
Bản thân Kage luôn ham muốn quyền lực, gia tộc Moore đã rất nhiều lần thay anh ta xử lý chuyện xấu anh ta gây ra. Mà ở những việc này, chỉ cần đối phương không hợp ý mình là Kage một là không làm, hai là đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp ra tay giết chết đối phương.
Thủ đoạn vô cùng độc ác tàn nhẫn.
Dù sao hắn ta chính là một người nhân phẩm chẳng ra gì.
Đối với chuyện phá phách của Kage, Lục Cảnh Hành không muốn nhắc đến.
Kage có nằm mơ cũng không nghĩ được Lục Cảnh Hành sẽ không nể mặt mình mà nói thẳng như vậy, hắn hung hăng hít vào một hơi, cố nén lửa giận đang phừng phừng trong lòng, nhả ra từng chữ, “Lời này của Lục Nhị gia có phải hơi quá đáng không?”
“Tao chỉ nói sự thật.” Nói xong, Lục Cảnh Hành đứng dậy khỏi sopha, sau đó đi đến trước mặt Diệp Sơ Dương, nhàn nhạt nói, “Bây giờ Kage tiên sinh có thể cho chúng tôi đi được chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.